- Bình luận
- 323
- Số lượt thích
- 2,198
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
Mức độ được hoan nghênh của Lưu đội phó
Author: 八田七奈
Convert: Tương Du
Edit + beta: Băng Ly
1.
Người được hoan nghênh nhất toàn Hô Khiếu là Đường Hạo. Lưu Hạo ngoài mặt không nói nhưng vẫn cảm thấy là bởi các cô gái bây giờ chỉ thích các anh giai trẻ tuổi dễ nhìn xốc nổi thiếu thành thục, mà tuyển thủ ra mắt mùa bảy đúng là có hai bạn trẻ như thế.
Luận về giá trị nhan sắc, Lưu Hạo tự cảm thấy mình không kém Đường Hạo.
Hắn đứng trước gương nhìn rất lâu, nghĩ cũng rất lâu.
Chẳng lẽ các em gái thời nay không thích người cắt tóc ngang trán?
Hắn tự hỏi bản thân, vén tóc ngang trán lên cao, nhìn một hồi, lại thả xuống.
Nam tuyển thủ chơi game kiểu này, muốn hút fan phải ăn mặc theo kiểu thanh niên thể thao năng động, một mình Đường Hạo phụ trách là được rồi.
2.
Đám fans hâm mộ rất thích gửi quà tặng cho tuyển thủ.
Bình thường Đường Hạo nhận được rất nhiều quà, ví dụ như hoa tươi, bánh kẹo, sô cô la, thú bông hoặc quyền sáo.
Đương nhiên Đường Hạo cũng không thèm để ý đến chuyện quà cáp này cho lắm, ít ra vẫn tốt hơn Lưu Tiểu Biệt ra mắt cùng kỳ, quà tặng nhận được lúc nào cũng chỉ có tai nghe.
Hắn đang cố gắng tạo một tư thế cool ngầu ngồi chơi điện thoại trong phòng huấn luyện, muốn đội phó nhà mình nhìn mà hâm mộ.
Cửa phòng huấn luyện mở ra, Lưu Hạo đi vào.
Nhưng hắn cũng không để ý tới tư thế giả ngầu của Đường Hạo.
Bởi vì hắn đang ôm một đống quà chất cao hơn tầm mắt.
Đường Hạo nhìn lướt từ trên xuống dưới.
Nước rửa chén, xẻng lật, thìa, muôi có lỗ, muôi liền, bát tô, túi bột mì, khuôn đúc, khay hấp bánh, nồi,...
Mắt trái của Đường Hạo co giật vài cái.
Lưu Hạo cố gắng duy trì thăng bằng, đi tới đặt đồ lên trên bàn.
Không hiểu sao sắc mặt hắn không tốt, ngay cả lời trêu chọc của Triệu Vũ Triết “Đội phó muốn đi khám phá vùng đất mới sao?” cũng không phản ứng, thẳng đường đi về phía Đường Hạo.
Từng bước một, tới gần. Lưu Hạo cúi người, mặt cách rất gần Đường Hạo.
Suy nghĩ trong đầu Đường Hạo lúc này hẳn là có nên manh động kéo người qua cưỡng hôn không.
Lưu Hạo cầm lấy điện thoại của hắn.
Đường Hạo muốn dùng điện thoại che mặt mình, giờ đã không còn nữa.
Lưu đội phó xem điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình, ngón tay trượt hai lần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hắn cầm điện thoại nhẹ nhàng đập đập hai cái vào cạnh bàn. Vẻ mặt đối phương vẫn là cao ngạo vô cảm, nhưng trong tâm đã cuống đến thắt ruột.
Hạo Hạo, điện thoại kia đắt lắm đấy, không phải tôi mới mua tặng anh giấy dán tường sao, anh nể tình để nó xuống, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.
“Đội trưởng.” Lưu Hạo mở miệng, cười ôn hòa, “Lần trước cậu khen tôi nấu cơm ngon cho cậu ăn, khiến một đám fan của cậu gửi cho tôi dụng cụ làm bếp... Chúng ta từ nay vẫn nên giang hồ không gặp lại thì hơn.”
Đường Hạo nhìn vẻ mặt của hắn, lúng túng gật nhẹ đầu. Lưu Hạo cười, cũng gật đầu đáp lại, một lần nữa dùng sức ôm hết đống dụng cụ phòng bếp kia về ký túc xá.
Đường Hạo: Lưu Hạo nấu cơm ăn không ngon chút nào [rơi lệ]
Bình luận:
Nguyễn Vĩnh Bân: Khổ thân.
Quách Dương: Thương ghê.
Lâm Phong: Thông cảm.
Triệu Vũ Triết: Tiếc ha.
Tôn Tường: Không phải hôm qua mày mới đăng Weibo khoe đội phó nhà mày nấu cơm ngon lắm, còn biết làm điểm tâm ngọt sao?
Đường Hạo trả lời @Tôn Tường: Nhị Tường, mày không thể hiểu được nỗi khổ của tao đâu...
3.
Đường Hạo nếu không chơi Vinh Quang, nói không chừng có thể trở thành một bá đạo tổng tài.
Đường Hạo có vẻ ngoài bá đạo tổng tài ngạo mạn, nhưng bên trong lại có tâm hồn nhạy cảm lãng mạn, không phải thứ mấy đứa khô khan kia có thể hiểu được.
Cho nên tuy nói là có tâm hồn bay bổng giấu bên trong, Đường Hạo lại không dám làm gì.
Hắn giơ tay phải của mình lên nhìn, đúng vậy, là tay phải.
Cảm thán cả nắm tay mình còn chưa từng nắm lần nào.
Nội tâm như sụp đổ, chán nản đập tay xuống bàn.
Lưu đội phó ngồi bên cạnh thấy đội trưởng nhà hắn bỗng dưng nổi điên đập bàn, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tỏ ra không muốn tha thứ cho chuyện nhận được một đống nồi khay muôi thìa lần trước.
Đường Hạo da mặt rất mỏng, vô cùng ngạo kiều.
Hồi trung học hắn có thích một cô gái, khi tỏ tình với người ta ấp úng một lúc lâu mới bật ra một câu: “Tôi thích cậu đó, thích tôi thì đi cùng với tôi, không thích thì biến đi.”
Dạng người này, độc thân cả đời là đáng lắm.
Lời ngọt ngào hắn nói không nổi, cảm thấy mấy lời văn vẻ kia thật sáo rỗng, cho nên khi gặp được người mà hắn thực sự thích cũng không nói được ra lời.
Vì thế mặc dù Đường Hạo coi trọng đội phó nhà mình, nhưng đến nay đối phương vẫn không hề hay biết.
Chỉ là những người khác trong đội lại đều biết cả.
Lưu Hạo dù cảm thấy ánh mắt những người khác nhìn mình kỳ kỳ quái quái, nhưng cũng không nhiều lời.
Bởi vì những ánh mắt ấy không giống như ánh mắt ghét bỏ hay xa lánh hắn.
Cảm giác giống như ánh mắt hóng hớt của quần chúng đang cười trên nỗi đau của người khác, kiểu nơi này có trò vui chúng ta mau tới gặm hạt dưa xem này.
Hôm nay lúc hắn nhìn thấy Đường Hạo, đối phương đang nghiêng người dựa trên cửa, keo xịt tóc ánh lên vài vệt sáng. Nhìn thấy hắn tới, Đường Hạo cất điện thoại đi, đứng thẳng người lên, cùng hắn đi vào phòng huấn luyện. Thanh niên này bình thường không nói nhiều, lúc cùng một chỗ với hắn cũng ra vẻ cao lãnh.
Lưu Hạo liếc mắt nhìn, thấy trên tóc Đường Hạo có một mảnh bông nhỏ.
Đường Hạo lại ngược đãi đám thú bông kia của hắn rồi? Nhìn sợi bông màu vàng này chắc là của con vịt rồi.
Lưu Hạo nhìn kỹ một chút, lại càng để ý.
Đường Hạo vẫn đi thẳng về phía trước, tay đút trong túi. Hắn nhìn Lưu Hạo một cái, lại quay đầu đi.
Trong lòng Lưu đội phó đấu tranh một hồi, cuối cùng quyết định nghe theo lương tâm muốn lấy sợi bông xuống, tránh cho đội trưởng nhà mình mất mặt trước đội viên.
“Đội trưởng.” Lưu Hạo dừng lại, đội trưởng nhà hắn nghe lời dừng lại, quay đầu nhìn hắn, Lưu Hạo vươn tay ra, Đường Hạo bỗng nhiên nắm lấy cổ tay hắn, ánh mắt sắc bén, “Có chuyện gì?”
“A... A, nha...” Đường Hạo buông tay ra, cúi đầu xuống.
Lưu Hạo lấy mảnh bông xuống cho hắn xem, đối phương lại trực tiếp quay đầu bước nhanh đi tiếp.
Lưu đội phó ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết vì sao mình lại đắc tội với đội trưởng rồi. Hắn giơ mảnh bông lên thổi phù một cái cho nó bay mất, rồi đuổi theo bước chân Đường Hạo, hai người tiếp tục sóng vai đi tới.
“Ây dô ây dô, ghê nha...” Nguyễn Vĩnh Bân núp trong ngã rẽ líu lưỡi, “Cái mùi vị yêu đương đáng ghét này...”
“Tôi cảm thấy đội trưởng muốn đè đội phó lên giường ít nhất phải ba mùa giải nữa.” Quách Dương vịn tay lên vai Nguyễn Vĩnh Bân nói.
“Ba mùa giải? Tôi thấy còn hơi ít.” Lâm Phong dựa vào lưng Quách Dương nói.
“Aizzz....” Ba người đồng thanh thở dài.
4.
Ai cũng không biết vì sao Đường Hạo lúc đi cùng Lưu Hạo thường đút tay túi quần.
Cái này Đường Hạo cũng không nói cho ai.
Bởi vì hắn sẽ căng thẳng đến mức luống cuống tay chân.
Chuyện này thực sự là quá kém, cho nên Đường đội trưởng mỗi ngày đều muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng đội phó đành phải làm như vậy.
5.
Sinh nhật Lưu Hạo.
Đường Hạo tặng hắn một chậu cây xấu hổ.
Chậu cây này đặt trên bàn máy tính hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong phòng, Lưu Hạo không biết phải làm sao.
Đường Hạo vẫn dùng tư thế cool ngầu ngồi chơi điện thoại trước máy tính, dùng nó che mặt, thỉnh thoảng lại vụng trộm nhìn đội phó nhà hắn.
Cảm nhận được ánh mắt xem kịch vui từ bốn phương tám hướng quăng tới, Lưu Hạo đưa tay, chọc chọc...
Cây xấu hổ không hề phản ứng.
Lưu Hạo lại chọc chọc, còn lấy ngón tay sờ lá cây một cái.
Cây xấu hổ y nguyên bất động.
Hắn dùng hai ngón tay nắm lấy cành lá, xoa nhẹ toàn bộ lá cây một lần.
Cây xấu hổ vẫn không nhúc nhích.
Lưu Hạo nhìn cây, lại nhìn Đường Hạo, rồi lại quay về nhìn cây, lại nhìn Đường Hạo, lại quay đầu nhìn cây...
Đường Hạo bị ánh mắt khó hiểu này nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được, bỏ điện thoại xuống, dáng vẻ lười biếng hỏi, “Sao thế?”
Lưu Hạo nói, “Đội trưởng... Tôi cảm thấy đây không phải cây xấu hổ... Lá của nó không cụp lại...”
Đường Hạo lấy tay che mắt, nắng sớm chiếu quanh hắn một tầng ánh sáng, nhìn rất mộng ảo.
Hắn nói, “Nó không cần mặt.”*
*Nó không biết xấu hổ. Ý là cái cây được gọi là “cây xấu hổ” này không – biết – xấu – hổ.
Người trong cuộc còn chưa phản ứng gì, các đội viên đã ôm bụng cười đến lật bay nóc nhà.
Đường Hạo mất mặt muốn chết, hai tay che lấy mắt mình không muốn buông xuống.
Lưu Hạo sững sờ, cũng bật cười. Nhưng hắn nghĩ đến mình mới vào đội chưa được bao lâu, đành phải che miệng giảm nhẹ tiếng cười.
Đường Hạo càng muốn chết hơn.
Đợi mọi người cười xong rồi, Lưu Hạo cũng điều chỉnh tốt biểu cảm, hắn trịnh trọng nghiêm túc trả lời, “Cảm ơn đội trưởng, tôi rất thích.”
Đường Hạo rất muốn đi chết aaaa....
Nhưng hắn cũng chỉ có thể giả bộ như không thèm để ý nhẹ gật đầu.
Huấn luyện kết thúc, hắn đang muốn trở về phòng ký túc của mình kể lể với đám thú bông thì gặp Lưu Hạo trên đường.
Trời chiều ngả về Tây, từng ráng mây ửng đỏ xa xa phía chân trời, tia sáng màu da cam chiếu lên mặt và đội phục của người kia, dù người đó chỉ nhíu mày hay mỉm cười một cái cũng làm tim hắn đập không ngừng.
Đường Hạo thực ra là người rất văn nghệ, nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài.
“Đội trưởng... Đường Hạo...” Hắn gọi, dường như có chút vượt quá khuôn khổ, sau đó đưa một cái hộp nhỏ ra, ngại ngùng cười, “Hôm nay cảm ơn cậu tặng quà cho tôi, tôi rất vui.”
Đường Hạo cười tà mị một tiếng, không phải, Đường Hạo nhếch miệng, khóe mắt nhướng lên, cầm lấy hộp, tiện tay tung lên rồi đón trở về.
Nhìn mình nhất định rất soái, Đường Hạo nghĩ thầm.
Hắn cười nói, “Tôi biết anh sẽ rất thích...”
...
......
.........
Lưu Hạo anh nói gì đi chứ!
Đường Hạo nhìn sắc mặt Lưu Hạo dường như không tốt lắm.
“Đội trưởng... cái hộp đó... là... là bánh gato tôi làm.” Lưu Hạo bất lực nói.
Đường Hạo muốn chết, thực lòng đó!
6.
Hai người sau khi xác định quan hệ nhớ lại chuyện này.
Lưu Hạo đột nhiên cười hỏi Đường Hạo xử lý bơ dính trên hộp như thế nào.
Đường Hạo trực tiếp bổ nhào người tới nói anh thử chút đi là biết.
Chúng ta kéo đèn.
Đương nhiên là, liếm xong.
END
...
...
Last edited: