01
Đại lục Vinh Quang, Thần Chi Lĩnh Vực.
Boss dã đồ cấp 75 spawn ở Bán Đảo Tân Yến, Nàng Tiên Cá Rella, Lam Khê Các là công hội đầu tiên có được tin tình báo.
Hôm nay Lam Hà trực ca sáng, vừa ló mặt vào văn phòng công hội sau bữa điểm tâm đã bị Bút Ngôn Phi thúc giục đăng nhập.
"Ui, Lam Kiều, nhanh lên, cô bé Lọ Lem mới spawn, tui nhớ tối qua ông thoát game ở Bán Đảo Tân Yến phải không? Nhanh lên nhanh lên! Chúng ta đã tập trung được nửa đoàn tinh anh bên đó rồi, những người khác đang trên đường tới, trước mắt vẫn chưa có công hội nào khác kéo đến." Bút Ngôn Phi vừa gặm bánh bao vừa khoa tay múa chân.
"Thiệt hả? Tui tới liền." Lam Hà gật đầu, lập tức mở máy bên cạnh bút Ngôn Phi.
Nàng Tiên Cá Rella, nick name cô bé Lọ Lem.
Nghe tên có vẻ như đây là một con boss Pháp sư thuộc hệ Băng, kỳ thực Rella từ đầu đến đuôi thuộc trường phái cận chiến. Khi có người chơi tiến vào phạm vi thù hận, nó sẽ lập tức thi triển Thuật Phân Thân, hóa thành hai boss giống nhau như đúc, phân thân được triệu hồi có tên gọi là Cinder…
Không sai, Cinder, Rella.
Cô bé Lọ Lem.
Không biết công ty Vinh Quang uống nhầm thuốc gì, người làm game còn muốn trổ chút tài chơi chữ.
Rella tay cầm kiếm quang, đòn công kích bình thường sát thương không đáng kể, nhưng tốc độ tấn công cực nhanh, chưa kể còn có kỹ năng Phá Giáp, giúp giảm 5% phòng ngự vật lý của mục tiêu thù hận, lại được cộng dồn đến 5 lần, có thể giảm giá trị phòng ngự của MT đến 25%.
Cinder sử dụng chiến mâu, tốc độ tấn công chậm hơn Rella, nhưng sát thương của mỗi một hit lại rất đáng kể, nó là một pháp sư chiến đấu, nó còn có thêm kỹ năng Chém Lốc Xoáy của cuồng kiếm sĩ, hơn nữa hệ nghề của nó có sẵn kỹ năng Bá Toái, nên khó người nào khác đến gần được ngoại trừ MT.
Cần phải giết cả hai con cùng lúc, thời gian chết của chúng chênh nhau không được quá 10 giây, bằng không kẻ còn sống sẽ hồi sinh con còn lại. Đặc điểm đáng chú ý nhất của hai con boss này là khi ở gần nhau dưới 80 mét, bọn chúng có thể trị liệu cho nhau, thuật trị liệu này không bị ngắt bởi bất kỳ kỹ năng nào, còn nếu nằm ngoài 80 mét, cứ mỗi 45 giây bọn chúng lại blink đến vị trí trước mặt đối phương, ý đồ thay nhau đỡ đòn.
Thật là một con boss khó nhằn, trị liệu sẽ phải đóng vai trò chủ lực, ngoài ra vì DPS cũng cần thay đổi vị trí theo boss, cho nên yêu cầu DPS chuyên nghề cận chiến phải phản ứng nhanh. Tuy nhiên, chỉ cần đoàn đội ý thức về điều này, đánh một hồi thuận tay sẽ trở nên đơn giản, kỳ thực đây là một boss dã đồ rất dễ đọc vị.
Từ khi trở về Thần Chi Lĩnh Vực Lam Hà chỉ chuyên tâm phá phó bản, không tham dự vào việc cướp boss, nhưng bởi vì Rella thuộc hệ kiếm, gần đây Lam Vũ có nhu cầu khá cấp bách, thành thử vừa nghe tin Lọ Lem spawn, Lam Hà thấy việc cần làm thì phải làm, vội vàng online chạy qua chỗ boss.
"Ông đến rồi, quá tốt! Mang một đội cận chiến kéo chân Rella đi, tui dẫn đội đánh xa qua phía Cinder, chỉ huy chuyển đổi vị trí giao cho ông nha, tiết tấu trị liệu tui lo!" Bút Ngôn Phi mừng rỡ nói.
"Được rồi." Lam Hà vừa trả lời vừa mở danh sách đoàn đội, trước mắt có 70 người, Lam Hà đem một đội cận chiến và một đội trị liệu đi, chia làm 4 tổ nhỏ, mặt khác Bút Ngôn Phi chia nghề đánh xa và một nửa team trị liệu ra làm 3. "Nghề đánh xa hơi ít, lát nữa nhớ chú ý duy trì HP, tôi sẽ nhắc cận chiến ngừng tay chờ team trị liệu khi cần." Lam Hà nói.
"Ừ, hy vọng đang sáng sớm, rắt rối đừng đến là được!" Bút Ngôn Phi than.
Lam Hà vừa nghe, lập tức hiểu Bút Ngôn Phi muốn nói gì.
Vì tính đặc thù của boss, đoàn đội cần phải chia làm hai gồm team cận chiến và team đánh xa, vốn có thể nhập lại tạo nên một tổ hợp mạnh hơn thì bây giờ chia thành hai nửa, nếu bị đột kích bất ngờ sẽ rất khó ứng đối, hai bên muốn trợ giúp lẫn nhau đều nằm ngoài tầm với. Đặc biệt là nếu team đánh xa bên kia xảy ra chuyện, phía cận chiến muốn chạy qua phải mất ít nhất 10 giây mới đến được phạm vi công kích. Cứ 45 giây một lần hai đội cận chiến và viễn trình phải đổi chỗ cho nhau, càng khiến cho trị liệu rơi vào tình cảnh lúng túng không có người bảo vệ, nếu có ai đó thừa dịp cả đoàn đang chạy đổi chỗ tiến hành tập kích đám trị liệu, thì việc duy trì máu cho T thật sự là chuyện nhóm trị liệu chỉ đành bó tay cười trừ.
Không sao, tên kia chắc chưa rời khỏi giường đâu…
Lam Hà vừa nghĩ vừa gấp rút lên đường, cô bé Lọ Lem đã thấp thoáng trong tầm nhìn, nó đang đứng trên bờ cát tư lự nhìn mặt biển. Quét mắt bốn phía một vòng, Lam Hà liền chạy về phía công hội Lam Khê Các đang tụ tập.
Đoàn người thấy hắn, lập tức rộn ràng hẳn lên.
"Á, Lam Kiều, đã lâu không gặp!" Có người nhiệt tình chào hỏi.
"Lam Kiều đoàn trưởng, ông vẫn chưa bỏ mặc tụi tui!" Vị thuật sĩ nào đó khóc lớn.
"Quá đáng, nghĩ sao mà nói Lam Kiều như vậy, ông tưởng ai cũng không biết xấu hổ giống ông sao?" Có người chơi quen biết Lam Hà lập tức giận dữ.
"Tui nghe nói… Lam Kiều chuyển qua đánh phó bản vì muốn rời khỏi công hội, em gái trong đội đánh phó bản kể…" người này nhiều chuyện xong còn gửi kèm một emo uống trà.
"Cái gì?! Ai đồn vậy?! Nói hươu nói vượn." Đám trạch nam nổi giận.
"…" Lam Hà dở khóc dở cười.
Không biết có phải do mấy chữ miếu hòa thượng của chiến đội ám đến tận trong game hay không, tỷ lệ số người chơi nữ trong công hội Lam Khê Các thấp hơn các công hội khác không chỉ là một chút. Những người chơi nam có tính cách ôn hòa thân mật dễ trở thành đối tượng lấy lòng những trạch nam độc thân, bọn họ cả ngày thao thao "Nam hài tử này đáng yêu quá đi mất!", "Cái gì, không phải nữ hả? Mà thôi không quan trọng, đáng yêu thì dù là nam cũng không tệ!" Cứ thế này, thật khiến người ta quan ngại sâu sắc cho tương lai của Lam Khê Các. Trong số đó, Lam Hà xem ra là người có cơ duyên tốt nhất, hồi đầu khi bị điểm danh đến khu mười hai khai hoang, các trạch nam chen chân nhau đến đầu rơi máu chảy chỉ để từ biệt thiên thần, đối với điều này Xuân Dịch Lão cảm động hết sức về tình đoàn kết mạnh mẽ, khiến Lam Hà không đành lòng nói huỵch tẹt sự thật.
Nghĩ mình vẫn luôn dẫn đội đi đánh phó bản, không thể nào tham gia hoạt động cướp boss bên này, suy cho cùng vẫn là có chút lạnh nhạt với đám bạn cũ, lâu lắm mới quay về một chuyến thế mà vẫn được mọi người chào đón, Lam Hà cảm thấy rất vui.
"Đúng là lâu rồi không gặp, hôm nay vừa khéo vào ca sớm đụng phải boss spawn, đến giúp một tay, lát nữa cận chiến trị liệu đội 4 đi theo tôi nha." Nói gì thì nói Lam Hà vẫn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.
"Hiểu hiểu hiểu ~~" quần chúng phụ họa, mọi người đều là tay già đời.
"Ai ui, rốt cuộc ông có bỏ hội không?" Đề tài lại quay về.
"Ở đâu ra tin này chứ? Mấy ông nghe ai đồn nhảm?" Lam Hà cười khổ.
Lâu rồi không gặp đám bạn cũ xúm tụm quanh Lam Hà, nháo thành một đoàn.
Hỏi thăm nhau chưa được mấy câu, Bút Ngôn Phi đã nhanh chóng chạy tới, tập hợp thành viên xong, Bút Ngôn Phi nhắc lại một vài trọng điểm cần lưu ý. Vừa định đi kéo boss thì trong đám người chợt bùng phát tiếng chửi loạn mẹ kiếp.
Lam Hà quay lại nhìn, tuy cậu không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng nổ ra một trận đồng tình.
Một đoàn người lố nhố hiện dần trong tầm mắt, vì khoảng cách khá xa, tạm thời chưa rõ người của công hội nhà nào, nhưng với thanh thế đó, nhất định là đến cướp boss. Nhìn bọn họ, Lam Hà quả thật muốn khóc, công hội nhà ai mà rảnh rang vậy chứ, mới sáng sớm đã có thể kéo nhiều người đến như vậy?
"Là Hưng Hân!" Bút Ngôn Phi ở bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh, chắc hắn được thông tin từ hội nằm vùng.
"Hưng Hân?!" Lam Hà rùng mình, chạy về phía trước mấy bước để nhìn rõ hơn một chút, từ khi Diệp Tu vào game chơi, hai người chưa từng chạm mặt.
"Hiện tại Quân Mạc Tiếu không online, những ngày này Diệp Tu toàn dùng clone, không biết hắn có đến sớm không nữa, nằm vùng đang kiểm tra danh sách công hội… Đệch! Đến rồi, điều khiển account pháp sư chiến đấu tên Tần Lĩnh Thu Phong…"
Lam Hà nghe nói chợt ngây người.
"Tần Lĩnh Thu Phong…?" Cậu cẩn thận hỏi lại.
"Ừ đúng, Diệp Tu mấy ngày nay đều dùng clone này, trang bị cũng tốt lắm, cầm vũ khí là trường mâu giống hệt Khước Tà, nhìn thôi đã muốn quỳ, thật là… Ôi đừng ép tui nói." Bút Ngôn Phi trước giờ vẫn dẫn đội đi cướp boss, cho nên nắm rất rõ tình hình của Diệp Tu.
"…" Lam Hà không nói gì, cậu nhìn chăm chăm màn hình giả vờ điềm tĩnh, trong lòng là cả một đàn ngựa hoang đang gào thét giày xéo.
… Nhổ vào? Đặt cái tên đầy nghệ thuật thế này là có ý gì?! Đại thần muốn quấy rối kiểu nào nữa đây? May mà Bút Ngôn Phi không học hành đàng hoàng như mình bằng không mình nên dùng vẻ mặt gì đối diện với hắn?!
Lam Hà nuốt nước miếng, liếc qua Bút Ngôn Phi ngồi bên trái, hắn đang gõ chữ cực nhanh, coi bộ đang tất bật kêu réo mọi người ở kênh công hội, còn hối mấy đồng nghiệp bên cạnh gọi điện thoại kéo người dậy online, bận rộn ngất trời.
Thấy hắn không để ý đến mình, Lam Hà bèn bạo tốc độ tay gửi đến Tần Lĩnh Thu Phong lời mời kết bạn.
Vài giây trôi.
Giây tiếp theo đại thần lập tức trả lời.
"A Tiểu Lam, tốt quá, lâu rồi không gặp." Giọng điệu vẫn thiếu đánh như cũ.
"Tốt… Lâu rồi không gặp!" Lam Hà là người lành tính, câu tốt cái con em anh gõ đến nơi rồi lại nhất mực nhịn xuống.
"Mấy cậu tới cướp boss? Trùng hợp nha! Á tôi thấy cậu rồi, vẫn xanh lè xanh lét như thế." Diệp Tu nói.
"… Tôi thích màu xanh đó, làm gì được nhau!" Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Hà, không chỉ tóc xanh lam, trang bị toàn thân phối với nhau đậm nhạt bất đồng nhưng vẫn là xanh, vũ khí cầm tay là một thanh kiếm hình dáng y chang Băng Vũ của thần tượng, từ xa trông tới, đúng là một khối xanh lè.
Nhưng mà hơn một năm không gặp, vừa mở miệng câu thứ hai đã châm chọc vẻ ngoài của người ta, phép lịch sự đâu? Huống hồ phong cách của Quân Mạc Tiếu hầm bà lằng thế kia còn dám vác mặt đi chế nhạo thẩm mỹ của người khác? Tính tình Lam Hà dù tốt đến mấy vẫn khó mà kìm được.
"A không không, tôi thích mà, rất đẹp." Diệp Tu nhắn lại rất nhanh.
"… Có thật không, cảm ơn." Sự tốt tính lại quay về với Lam Hà, được khen dĩ nhiên theo nếp là phải cám ơn.
"Ha ha, vẫn cứ thật thà như đếm, sao rồi, tôi đi vắng cậu có bị ai bắt nạt không?" Hạn cuối của người nào đó bắt đầu rớt.
"… Cái con em anh, Diệp Tu! Nói mà không biết ngại luôn hả?!" Lam Hà lần nữa mất đi bản chất.
"Tôi có gì phải ngại chứ? Có bắt nạt cậu lần nào đâu." Diệp Tu bình tĩnh.
Cái tên này! Đầu Lam Hà bắt đầu loạn xạ, nghĩ sao mà anh không bắt nạt tôi?! Tỷ như… ặc, Lam Hà ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, lúc mới biết nhau trong game đương nhiên là giao lưu như bạn bè, kế đó khi Thùy Dương Quấn Bờ bị đại thần đánh cho té khói rõ ràng đã gián tiếp giúp mình, về sau khi mình bị các công hội lớn truy sát vẫn đặc biệt chạy đến cứu. Nếu cố tình soi ra điểm nào đó đại thần gây bất lợi, thì chính là đoạt kỷ lục phó bản, cướp mất boss Lam Khê Các…? Chẳng phải đều là cạnh tranh công bằng sao? Ừ thì... dân chuyên đi tranh giành với người chơi thường cũng không được công bằng cho lắm, mà dù vậy thì Lam Khê Các mới là đối tượng bị chĩa mũi dùi, chứ đâu phải mình. Cho nên, suy cho cùng mình chưa từng bị đại thần bắt nạt…?!
Lam Hà có chút bối rối, tuy cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nhất thời đầu óc cậu nghĩ được nhiêu đó là nhiều lắm rồi, cho nên rốt lại cậu bình tĩnh đáp trả mà không cố gắng tìm kiếm bằng chứng nữa.
"Được rồi, coi như anh chưa từng bắt nạt tôi…" Lam Hà quyết định không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề ấy nữa, "Mà Diệp thần này, mấy chữ trong ID có ý nghĩa gì không, nó có vẻ… sao sao đó?"
"Ha ha." Diệp Tu cười.
"…" Lam Hà bực bội.
"‘Lam Kiều xuân tuyết quân quy nhật, Tần Lĩnh thu phong ngã khứ thì’. Thơ rất hay nha, tôi cảm thấy bài thơ này tả cảnh quá đẹp, lại cực kỳ phù hợp với tâm trạng của tôi sau khi giải nghệ, chưa kể là còn có chữ ‘thu’. Cậu biết mà, con người của tôi rất là hoài cựu, hiện tại không còn Nhất Diệp Chi Thu bên cạnh, tôi cũng ngại đặt thêm một cái Nhất Diệp Tri Thu, nếu để cậu bạn nhỏ Tôn Tường biết nhân vật hắn đang cầm có ID sai chính tả, hắn sẽ thấy mất mặt lắm đó, thằng nhóc này coi vậy mà rất sĩ diện. Haizza! Làm tiền bối khổ quá mà! Cậu có hiểu cho tôi không?" Trong vòng mấy giây Diệp Tu đã bùm bùm bùm gõ cả chục dòng, lượng thông tin nhiều quá khiến Lam Hà không tiếp thu kịp, tuy nửa phần sau lải nhải về Tôn Tường rõ ràng là nói hươu nói vượn, nhưng nửa đoạn đầu đủ để Lam Hà cảm thấy chân tâm thực ý.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Tu giải nghệ cũng chỉ mới mấy ngày, hiện hắn đang có tâm trạng gì? Vị trí càng cao, lúc rời đi e rằng càng quyến luyến? Hắn vẫn ở lại câu lạc bộ, mỗi ngày nhìn những đội viên khác huấn luyện, còn mình thì… điều này còn cần thiết nữa sao. Nhịp sống sẽ là ngày ngày vào game giành boss với những người chơi thường, ở hậu phương tìm kiếm huấn luyện những người mới, không còn cơ hội đứng trên sàn thi đấu chuyên nghiệp nơi đại diện cho đỉnh cao của game Vinh Quang nữa. Diệp Tu của hiện tại, đối mặt với sự thay đổi đột ngột này, nội tâm phải chăng là rất hụt hẫng?
Nghĩ tới đây, Lam Hà không khỏi có chút mềm lòng, tuy cậu ngại nói tiếp sẽ động chạm đến đối phương, nhưng vẫn không nhịn được hỏi Diệp Tu một câu vì sao lại chọn ID như thế, lỡ đâu sau này người ta lại cho rằng cậu và Diệp Tu có quan hệ gì gì đó, trông hai cái tên chẳng khác nào ID couple, dẫu trăm miệng vẫn khó lòng phân bua.
"… Nhưng cũng không cần chọn một cái tên có thể ghép đôi với nhân vật của tôi đi, làm vậy sẽ bị ảnh hưởng không tốt lắm…" Lam Hà cẩn thận chọn từ.
"Ha ha, cậu không thích à, thật ra tên là do Mộc Tranh đặt, Nhất Diệp Chi Thu hay Quân Mạc Tiếu đều do em ấy nghĩ ra. Em ấy biết rõ sau khi giải nghệ tôi sẽ về chơi game, nên đã sớm giúp tôi luyện một account pháp sư chiến đấu, đến khi nhận thẻ tài khoản tôi mới biết ID, Mộc Tranh không biết cậu, chỉ là trùng hợp mà thôi." Diệp Tu giải thích.
Lam Hà được lời như cởi tấm lòng.
Thật ra cậu cũng không có ý bắt Diệp Tu phải đổi ID, mấy hôm trước vừa mới nghĩ thông đấy thôi, ai muốn chơi thế nào mà chẳng được, muốn chơi ở đâu thì chơi ở đó, không đến phiên bọn họ có thể quản, chẳng lẽ ngay lập tức đã lật mặt đòi người ta đừng có lấy ID thế nọ thế kia, dựa vào cái gì chứ? Hơn nữa tên nhân vật là do Tô Mộc Tranh đặt, một người vốn là hợp tác tốt nhất của Diệp Tu bao nhiêu năm qua, chắc chắn Diệp Tu không thể nói mình không thích. Túm lại chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, có gì đâu mà xoắn, giờ ngược lại cậu cảm thấy thật ngại vì đã để Diệp Tu phải giải thích nhiều như thế, một đại thần đỉnh đỉnh đại danh, chỉ chơi một trò chơi thôi chẳng lẽ còn phải đi phân trần với kẻ vô danh tiểu tốt như mình, Lam Hà nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy áy náy thật sự.
Cậu định nhận lỗi, tin nhắn của Diệp Tu lại nhảy ra.
"Cơ mà, ID này vi diệu quá, không những phù hợp với tâm tình của anh, mà còn có công dụng chọc ghẹo người khác, Mộc Tranh không hổ là hợp tác tốt nhất nha, cậu nói xem nếu tôi dùng tài khoản Quân Mạc Tiếu mà đăng thơ lên kênh thế giới, người của Lam Vũ sẽ phản ứng ra sao? Nhất định sẽ vui lắm đó?" Giọng điệu Diệp Tu nghe đến là bàng quan.
"…" Con mắt Lam Hà giật giật.
Sao mình ngây thơ quá vậy?
Còn vì người ta mà thấy vui từ tận đáy lòng, nếu có cỗ máy thời gian, cậu nhất định sẽ quay lại mấy ngày trước đấm cho mình một trận nên thân.
"… Diệp Tu, ông nội anh!!!" Lam Hà giận dữ đập bàn phím.
"Người trẻ tuổi, tính tình đừng nóng nảy quá, a mà đúng rồi cậu ăn sáng chưa? Nghe nói khi bụng đói người ta rất dễ nổi giận, nếu cậu đã thức thâu đêm, đề cử tốt nhất là húp một chén cháo, đừng ăn bánh bao nhân thịt hay mấy thứ dầu mỡ nha, khó tiêu." Diệp Tu lại ỷ ỷ ôi ôi thêm một đống dòng.
?
Sao lại đột nhiên nói đến bữa sáng?
Đề tài cua gắt quá, Lam Hà không phản ứng kịp, mỗi lần gặp đại thần là dung lượng não cậu trở nên quá tải, trong phút chốc Lam Hà quên luôn cơn giận vừa rồi.
"… Cám ơn anh quan tâm, nhưng hôm nay tôi trực ca sáng, vừa ăn điểm tâm xong liền gặp anh, dù không ăn bánh bao nhân thịt vẫn bị đau dạ dày như thường." Lam Hà than thở.
"Sao chứ, gặp tôi cậu không vui à?" Diệp Tu cười hỏi.
Câu này, không phải là dòng chat, mà là truyền đến từ tai nghe, giọng nói cực kỳ quen thuộc, mang theo ý cười và thanh âm rất đặc trưng, khiến Lam Hà bất giác rùng mình, mất mấy giây mới nhận ra đoàn đội của Hưng Hân đã đến rất gần.
"…" Lam Hà nhìn về phía trước thổn thức vạn phần.
Người của công hội Lam Khê Các và Hưng Hân đứng cách nhau tầm 10 ô, cùng đứng trước đoàn đội, Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Hà và Tần Lĩnh Thu Phong của Diệp Tu, hai nhân vật đối mặt nhau vài giây, cùng im lặng.
Pháp sư chiến đấu trước mặt có mái tóc dài màu đen, trang bị rốt cuộc cũng không còn mang phong cách lộn xộn của Quân Mạc Tiếu, mà là một bộ dáng đậm nét, màu đen xen lẫn màu xám đậm, giáp da, áo choàng lông màu nâu xám rộng rãi phủ trên vai, cầm trong tay vũ khí bạc là một chiến mâu có hình dáng tương tự Khước Tà.
Tay phải Tần Lĩnh Thu Phong cầm chiến mâu gác lên vai, tay trái tùy ý thả lỏng, tóc dài và áo choàng lông bị gió biển thổi bay phần phật, càng tôn thêm nét uy phong lẫm liệt.
Đấu Thần.
Ngay cả khi tài khoản trong tay không còn là pháp sư chiến đấu vô địch Nhất Diệp Chi Thu, bản thân cũng không còn là sách giáo khoa Vinh Quang bất bại trên đấu trường chuyên nghiệp, chỉ thao tác một tài khoản trong game không tính là xịn, nhưng tùy tiện gắn cái tên Diệp Tu vào nhân vật đang đứng ở đàng kia, đầu Lam Hà lại cứ thế hiện lên hai chữ Đấu Thần.
Nhân vật toát lên phong cách của người thao tác.
Khó có thể có được lời giải thích cặn kẽ, nhưng Lam Hà tin điều đó không chút nghi ngờ.
Vương Kiệt Hi quỷ dị khó lường, Hàn Văn Thanh chỉ tiến không lùi, Tôn Triết Bình cuồng ngạo phóng túng, Trương Giai Lạc hoành tráng hoa lệ, Phương Duệ bỉ ổi nham hiểm, Hoàng Thiếu Thiên chủ nghĩa cơ hội.
Phong cách của từng tuyển thủ đậm nét đến mức có thể phá vỡ mọi rào cản, khiến nhân vật họ cầm toát lên được thần thái của chủ nhân.
Nhưng tất cả những đại thần này, ngoại trừ Kiếm Thánh thỉnh thoảng còn gặp, Lam Hà chưa từng tiếp xúc bất kỳ ai, thậm chí thần tượng của cậu là Hoàng Thiếu Thiên, Lam Hà cũng không có cơ hội đến gần. Chỉ có Diệp Tu, không những từng cùng hắn soạt phó bản chiếm kỷ lục, mà còn kề vai chiến đấu đẩy lùi kẻ địch, cho nên cảm giác mà Diệp Tu mang đến cho cậu ấn tượng hơn rất nhiều so với bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào khác.
Lam Hà lắc đầu cười khổ.
Rõ ràng hắn là một tên yêu quái mỗi lần gặp là một lần khiến người ta bốc hỏa, nhưng chẳng hiểu sao hắn chỉ cần tùy tiện dùng một tài khoản nào đó đứng trước mặt mình, là đủ khiến mình cảm thấy choáng ngợp cả đất trời?
Thật nhức đầu, Lam Hà cảm thấy mệt tâm.
Có vài người có sức hút tự nhiên, bất luận ở đâu, làm gì, đều không khỏi khiến bạn phải nghĩ về hắn, và một khi hắn xuất hiện trước mặt, bạn bất chợt bối rối không thốt nên lời.
Nghe buồn cười quá, không phải sao.
Đầu óc Lam Hà hỗn độn, sự im lặng này có thể kéo dài được bao lâu, nói gì thì nói mục đích mọi người đến đây vẫn là cướp boss.
Bút Ngôn Phi tiến lên chào hỏi Diệp Tu: "Đại thần, hôm nay dậy sớm nhỉ, anh như thế này… kéo nhiều người đến, muốn đấu giáp lá cà sao?" Đồng thời hắn lại hô hào trên kênh công hội, điện thoại gọi mười mấy người trong đoàn tinh anh đăng nhập, cho người đi gọi Thự Quang Toàn Băng đến, việc cần thiết hiện giờ là kéo dài thời gian.
"Ha ha, công hội Lam Khê Các lớn như thế, giáp lá cà? Sao có thể chứ, chẳng qua để phòng ngự thôi, bên tôi người mới nhiều, nên dẫn theo đông một chút, thanh thế chả đáng gọi là, đừng lo lắng!" Diệp Tu thản nhiên nói.
"Ha ha ha ha…" Bút Ngôn Phi chỉ muốn chửi má nó. Đại thần làm ơn giữ chút thể diện được không? Chỉ một mình anh, Đấu Thần, dùng cái gậy đó, lực uy hiếp có thể dọa khóc cả đoàn người chơi đó, mặt mũi nào giở giọng khiêm tốn trước bao nhiêu đàn em, không chừa chút đường sống thì có khác gì ép người ta tự tìm chết?
"Tốt lắm, vậy mấy cậu cứ tự nhiên nha." Xem ra Diệp Tu thấy phần chào hỏi đã xong, có thể đánh boss được rồi, gật đầu định quay đi.
"A! Diệp thần chờ chút!" Bút Ngôn Phi cuống lên, mục đích của hắn là muốn kéo dài thời gian! Tuy có mặt Diệp Tu, nhưng người mới không quen với con boss này, khả năng chiến đấu của Hưng Hân bọn họ cũng nắm được, chờ đoàn tinh anh của công hội Lam Khê Các đến đông đủ, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu, Bút Ngôn Phi cũng không thuộc mẫu người vừa thấy đại thần liền quỳ.
"Hả? Có việc gì nữa?" Diệp Tu kinh ngạc chuyển góc nhìn nhân vật sang Bút Ngôn Phi.
"Không… cũng không có gì." Bút Ngôn Phi đổ mồ hôi.
"Không có gì cậu gọi tôi làm chi? Nè nha, đừng có ỷ công hội lớn, không cho người khác đánh boss?" Diệp Tu kêu lên.
"Không dám không dám, Diệp thần, anh…" Bút Ngôn Phi còn chưa nói xong, liền bị Diệp Tu ngắt lời.
"Hiểu mà hiểu mà, đó là thực tế, vậy cũng tốt! Cậu đã có ý muốn gây khó dễ, vậy tôi không đánh boss nữa!" Giọng Diệp Tu đến là thành khẩn.
Lam Hà ở bên cạnh nãy giờ vẫn giữ im lặng, lúc này cũng bị bất ngờ y hệt Bút Ngôn Phi, cùng "Hả?" một tiếng.
Trong chớp mắt Bút Ngôn Phi nhào về phía cậu, tầm nhìn Lam Kiều Xuân Tuyết bị mông Bút Ngôn Phi che khuất, Lam Hà nghe thấy giọng nói vang lên trong tai nghe.
"Không cho đánh boss, đánh người thì sao?" Thanh âm Diệp Tu ra vẻ bất đắc dĩ, bộ dáng cứ như không thể làm khác hơn.
Lam Kiều Xuân Tuyết bị bút Ngôn Phi hất văng ra đất, ngã chỏng gọng.
Đùng một cái cuộc ẩu đả nổ ra.
Trực tiếp nhìn thấy đại thần bắt nạt hai vị cao thủ nhà mình, người chơi Lam Khê Các dĩ nhiên bất bình, hơn nữa vị đại thần này còn là nguyên nhân chính khiến chiến đội bọn họ bị loại sớm, ngay cả vòng bán kết Lam Vũ cũng không lọt được vào, ai nấy trong lòng toàn lửa, nháy mắt cả đám liền giương nanh múa vuốt nhào vào Tần Lĩnh Thu Phong của Diệp Tu.
Người của Hưng Hân sao có thể đứng yên, má nó chứ, lá gan mấy người cũng không nhỏ nha, dám giết đại thần nhà này? Bằng vào trình của mấy người, xứng giao thủ với đại thần hay sao, cả đám vì thế cũng mù quáng xông thẳng vào trận.
Diệp Tu một mặt vung lên chiến mâu hướng về phía Bút Ngôn Phi và Lam Kiều Xuân Tuyết đánh tới, một mặt nghiêng đầu ra hiệu với Ngũ Thần bên cạnh, đến lúc hành động rồi.