Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Diệp Tranh] Thổ Lộ Vào Mùa Hè Chưa Chắc Đã Thất Bại

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Sản phẩm thuộc Project Chiến Thần Tự Thu Lai - Mừng sinh nhật Song Diệp 2020

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

[Diệp Tranh] Thổ lộ vào mùa hè chưa chắc sẽ thất bại
Key word: Mùa hè


Tác giả: 山河入鞘
Edit: Vic
Beta: @Thưởng Nguyệt
CP: Diệp Tranh

Cảm ơn các chị Lá đã bưng cv về và chị gái của Hội Tự Sát đã nhiệt tình giúp em. <3<3<3

-------​
“Em muốn thổ lộ.” Tô Mộc Tranh nói.

Vị đại thần ai cũng phải quỳ gối - Diệp Tu, phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, cũng chẳng còn tâm tư đánh phó bản.

“Với ai?”

“Với anh đó.”

Diệp Tu thở dài: “Cảm ơn em vì không ghét bỏ anh, nhưng anh từ chối.”

“Vì sao?!” Tô Mộc Tranh đem máy tính bảng gõ ở trên giường ba cái để phản đối.

Diệp Tu dứt khoát đàn áp, giơ Yakult lên, cũng gõ ba cái trên bàn: “Ồn cái gì mà ồn, chúng ta đều đã bên nhau rồi, anh đồng ý với em kiểu gì nữa?”

“Anh có thể đáp ứng lại một lần nữa.”

“Anh sẽ không làm thế.” Diệp Tu xé giấy bạc của Yakult, uống mấy ngụm thì hết, liền tiếp tục dấn thân vào phó bản đang gà bay chó
sủa.Tô Mộc Tranh thấy vậy khóc thét: “Quả nhiên thổ lộ vào mùa hè nhất định sẽ thất bại!” Nàng không để ý Diệp Tu lẩm bẩm "Cái gì”, ôm máy tính bảng buồn bã mất mát nói, “Em dường như chưa từng thổ lộ thành công từ nhỏ đến lớn.”

“Sao có thể?” Diệp Tu không tin.

“Thật mà, dù là lần đó với anh, anh cũng không để ý đến em!”

Diệp Tu cảm thấy bọn họ rất cần nói rõ ràng về chuyện này: “Lần đó với anh? Trước đây em thổ lộ với anh khi nào?”

Mặt Tô Mộc Tranh đỏ lên, nhấc gối đầu phía sau lên ném hắn, đáng tiếc là gối đầu mềm như bông bay đến giữa không trung thì bị bắt lấy. Diệp Tu cũng không nghĩ tới tiểu cô nương này sau lưng hắn còn có một đoạn tình cảm xuân thương thu buồn, mà theo lời nàng, hình như vẫn tiếp tục.

Phó bản hoàn toàn bị bỏ qua. Hắn để chân trần bước trên đất, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc Tranh.

“Nói ra chuyện cũ em giấu anh, được không? Khi nào vậy?”

“Lúc còn học cao trung, em đưa anh một bức thư, kết quả anh chỉ sửng sốt một chút chứ không xem, còn nói với em ‘không cần đâu’.” Tô Mộc Tranh lại lấy một cái gối đánh vào ngực hắn, cuối cùng bị Diệp Tu ôm chặt, rút không ra, “Nó có màu hồng phấn đó, rõ ràng như vậy mà anh lại không nhìn ra sao!”

Diệp Tu thần sắc phức tạp: “Anh tưởng là thư của phụ huynh .”

Tô Mộc Tranh cảm khái: “Trời ạ, anh là thần tiên phương nào hạ phàm, Thiên Bồng Nguyên Soái sao?”

Diệp Tu nghẹn lời: “Em nói thẳng với anh không phải là được rồi sao, ở chung một căn nhà thì đưa thư làm gì a?

“Em tỏ ra thẹn thùng hàm súc một chút cũng không được sao, lại nói, vì sao thư của phụ huynh thì anh lại không xem!”

“Không cần thiết a, phiếu điểm của em anh đều đã học thuộc lòng, ‘Bạn học Tô Mộc Tranh không có gì nổi bật; cần cù chăm chỉ học tập, sinh hoạt; thấu hiểu lòng người, có tấm lòng nhân hậu; giản dị tự nhiên, chứ không có dáng vẻ kệch cỡm; là học trò tốt trong lòng các giáo viên.’… Giản dị tự nhiên im lặng là cái gì, từ này thích hợp để tả em sao? Giáo viên có nên viết ‘chú ý giữ gìn thị lực trong kỳ nghỉ’ không? Không biết cái người lâu lâu lại lấy từ trong cặp sách một mẩu giấy nhỏ với đồ ăn vặt là ai ý nhỉ? Hình mẫu của giáo viên của em thật không đáng tin, vậy thì tại sao anh phải xem?”

“Cái này không phải trọng điểm”, Tô Mộc Tranh bỗng nhớ tới một sự việc, đột nhiên kêu lên một tiếng, “Thảo nào có lần em nộp bản hiệu chỉnh (bản chỉnh sửa một tài liệu), giáo viên hỏi em sao lại viết tên Diệp Tu, còn nghi ngờ em yêu sớm suốt một thời gian, hóa ra là anh ký bừa!”

“Em cho anh xem, anh liền kí. Lại nói, đó vốn dĩ chính là tên đối tượng em yêu sớm, giáo viên cũng không làm gì oan uổng em.” Diệp Tu kiềm chế Tô Mộc Tranh đang có ý nghĩ muốn đánh người, “Được rồi, bây giờ mong em trả lời anh vấn đề tiếp theo, ngoại trừ lần đó với anh, em chẳng nhẽ còn có lần khác? Tại sao anh lại không biết?”

Là ai không có mắt nhìn người? May mà hắn không có mắt nhìn người.

Tô Mộc Tranh muốn vãn hồi mặt mũi, bèn ra vẻ lạnh lùng: “Ai cái gì, anh không nhìn ra nhưng có người khác nhìn ra, cây mọc vẹo trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn mà…”

Diệp Tu nâng má, cười khô khốc: “Mọc vẹo cả à? Chẳng có cái nào xài được à?”

Tô Mộc Tranh nghiêm túc mười phần nghĩ nghĩ: “Có, có một người con trai rất cao lớn anh tuấn, trẻ trung và đầy hứa hẹn, mặc áo sơ mi rất đẹp, bình thường để tóc mái, thỉnh thoảng chải lên, không cận nhưng lại thích đeo kính, thích cắn gọng kính trong miệng …”

Diệp Tu không nghe nổi nữa: “Ai? Hắn làm như vậy trước mặt em?”

Tô Mộc Tranh ba phải cảm thấy như thế nào cũng được, “Ừ, ách”, sau đó căm giận nói: “Nhưng mỗi lần em mời hắn, hắn đều từ chối!”

“Em đã nghe qua câu ba năm cách một thế hệ chưa? Em lại chọn thời điểm vào lúc hắn trẻ trung đầy hứa hẹn, nếu hắn không từ chối em sẽ bị người ta nghi ngờ là luyến.đồng.phích.”

(Luyến đồng phích: hay còn gọi là luyến đồng chi phích, lolicon, shotacon,…Túm lại là thích trẻ con)

Tô Mộc Tranh hì hì cười: “Diệp Tu, anh ăn dấm (ghen) sao?”

Không nghĩ tới là Diệp Tu thành thật gật đầu: “Ừ, rất chua.”

Tô Mộc Tranh cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào. Nàng nhấp miệng, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Được rồi… Anh cũng không cần ăn, thực ra hắn là đối tượng em muốn hẹn hò trong trò chơi.”

“Ồ, thật không?”

Diệp Tu bình tĩnh đáp lại khiến nàng cảm thấy chột dạ, Tô Mộc Tranh quyết định thẳng thắn thú nhận để được khoan hồng: “Đúng vậy, nhưng em đã rất lâu chưa chơi lại! Trò chơi rác rưởi thôi, phí tiền của em! Trước kia chỉ chơi lúc tiểu học, khi đó thì có thể biết gì cơ chứ, nhiều lắm là có hảo cảm.”

Diệp Tu rất thích thú lắng nghe, dứt khoát nằm xuống: “Tên kia từ chối em như nào?”

Tô Mộc Tranh hồi tưởng một chút, bắt chước cậu bé nói một cách nghiêm túc và có chút khinh bỉ: “Mẹ tôi đã nói, không thể cưới con gái quá xinh đẹp về nhà.”

Sau đó, nàng buồn bực mà nhìn người nào đó ở trên giường ôm gối cười lớn. Vì sao khi đó nàng lại coi trọng cái người quái thai như vậy? Thật là lịch sử đen tối của cuộc đời.

Nàng bổ nhào trên gối đầu, đè Diệp Tu ở dưới, cố gắng đè bẹp tên người xấu đang hết sức vui mừng này. Nhưng nàng rất nhẹ, nhào vào cũng chỉ như động vật nhỏ nhào vào người chủ nhân làm nũng. Diệp Tu cho rằng nàng thẹn quá hóa giận liền véo má nàng.

Tô Mộc Tranh lại nhào vào gối đầu lần nữa, quán tính của trọng lượng làm Diệp Tu kêu thất thanh: “Đến lượt anh, mau thẳng thắn thú nhận!”

“Anh chưa từng có.”

“Em không tin!”

“Thật sự không có, có mấy lần các nàng nhận nhầm anh với Diệp Thu, cái này không tính chứ?”

“Anh chắc chắn không phải là tìm anh sao? Hai người các anh lớn lên giống nhau như vậy, các nàng phân biệt thế nào được?”

“Đương nhiên là được, Diệp Thu thành tích tốt, nói năng, cử chỉ cũng rất đoan chính.”

Tô Mộc Tranh nghĩ nghĩ, có chút không cam lòng nói: “Nhưng anh chơi trò chơi rất tốt.”

Diệp Tu cười, lại nhéo nhéo má nàng: “Đúng vậy, là các nàng có mắt như mù.”

Tô Mộc Tranh gạt tay hắn ra, giấu đầu lộ đuôi nói: “Em không phải đang biện hộ cho anh đâu, khi đó chẳng phải nữ sinh mới lớn đều thích con trai phản nghịch, hoang dã sao?”

“Anh? Chàng trai hoang dã?” Diệp Tu ôm nàng trấn an nói, “Được rồi, anh biết anh trong mắt em hoàn mỹ như thế nào rồi.”

Tô Mộc Tranh tạo khẩu hình một cách khoa trương “Lăn”. (đồng âm với “Cút”)

“Tóm lại, anh là người đứng đầu trong danh sách người em chú ý”, hắn xoa xoa mái tóc mềm mại của nữ hài, “Em vui không? Mau, tỏ ra vui vẻ một chút.”

“Nếu không có câu nói sau kia, em sẽ rất vui vẻ.” Bây giờ thì rất muốn đánh nhau.

Nàng bò xuống từ trên gối đầu, chen vào giữa sườn và tay Diệp Tu, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống: “Năm ấy vì sao anh lại ngả bài với em lúc nghỉ hè?”

“Nghỉ hè là nghỉ hè, kéo dài tới giải đấu liền không thể tập trung thi đấu thật tốt.” Diệp Tu ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng, “Nào biết tâm tư của em coi trọng chuyện này như vậy, còn muốn suy nghĩ một chút, hại anh vài ngày ăn không ngon.”

Hắn nhớ tới lúc ấy cô gái nhỏ ngây ra như phỗng, cúi đầu thật thấp, vô cùng bình tĩnh và lãnh khốc nói với hắn: “Để em suy nghĩ một chút đi.” Nàng suy nghĩ đến mấy ngày, hắn cảm thấy tựa như ngàn dặm gió lạnh, vạn dặm tuyết bay, trên đỉnh đầu treo một thanh kiếm, chờ đến thời khắc đưa ra phán quyết cho bản thân, dẫn đến việc đêm Thất Tịch hai người chẳng nói với nhau câu nào.

Tô Mộc Tranh lại nói: “Tại sao em lại nhớ rằng mấy ngày đó anh ăn uống khá tốt, còn gọi một bàn lớn tại khách điếm làm bữa khuya, ít nhất phải ăn hết hai phần đuôi heo kho nhỉ?”

“Còn không phải vì em không đến ăn? Anh đếm đầu người mà gọi món, kết quả mông ngựa còn có cả đùi ngựa.”

“Chủ yếu là do anh từng từ chối nhận thư tình của em, em mới không tin tưởng anh như vậy”, Tô Mộc Tranh kháng nghị, “Lúc đó anh không lo lắng về sau cả bạn bè bình thường đều không thể làm sao?”

Diệp Tu liếc mắt nhìn nàng: “Thì ra mấy ngày nay đều nghĩ tới chuyện này?”

Tô Mộc Tranh lắc đầu: “Không phải, em xem xong bốn bộ phim Hàn, tưởng tượng bản thân thành nữ chính thê thảm, muốn yêu mà không được, trong lòng đây vết thương, bản thân bệnh nặng lại không nói cho nam chính, cuối cùng chết tha hương, chúc phúc hắn nhất định phải sống tốt hơn ta.”

Diệp Tu: “… Em chúc phúc giống như đang đòi mạng người ta.”

Tô Mộc Tranh càng nói càng xúc động: “Sau đó em khóc như hai cái ống nước bị vỡ, mỗi ngày đều chảy ào ào. Em cảm thấy chỉ có thể thảm đến thế là cùng. Không còn cách nào khác, chẳng thà dũng cảm yêu!”

Diệp Tu mỉm cười: “Thì ra là vậy, trong lúc em đang cày phim Hàn, anh đã chuẩn bị nói với em rằng đó là một sự mạo hiểm lớn.” Còn chuẩn bị tâm lý thật tốt để có che giấu tâm sự trong lòng.

Tô Mộc Tranh kinh ngạc: “Anh nghĩ như vậy sao?”

“Đúng vậy, ban đầu anh tưởng em có ý này, cho nên mới nhân cơ hội thừa nước đục thả câu bắt em đi, như vậy thì xác suất thành công sẽ tương đối lớn, không nghĩ tới lại không thuận lợi như vậy.”

“Không, là em hiểu nhầm, về sau sẽ phải thi đấu nhiều, sẽ rất bận, rất mệt, sẽ xuất hiện đủ loại biến cố, có lẽ mấy năm nay chúng ta căn bản không có tinh lực cho việc yêu đương. Nếu cứ tiêu hao như vậy ngay từ đầu, có phải sẽ không tốt lắm hay không? Sau đó anh sẽ cảm thấy hối hận, cảm thấy ở cùng em như ở cùng một khúc gỗ, chuyện tình cảm đơn điệu chứ không hề mãnh liệt…”
Diệp Tu phản bác: “Tô Mộc Tranh so sánh với một khúc gỗ, đây là cái ví dụ nát nhất anh từng nghe.”
Tô Mộc Tranh nói đến mỏi miệng, nghiêng người cầm lấy ly nước nhấp một ngụm nhuận họng, tổng kết lại cuộc trò chuyện của hai người: “Dù sao thì sau khi tổng hợp lại, chí ít thì giác quan thứ sáu của anh coi như không tệ.”

Diệp Tu bổ sung: “Tóm lại thì thổ lộ vào mùa hè có thể thành công.”

“Nói đi nói lại, không nghĩ tới anh còn lặp lại câu đó.”

“Anh đây là dùng thực lực phủ định lời đồn.” Hắn thưởng thức dùng ngón tay quấn quanh mai tóc Tô Mộc Tranh, ra vẻ trầm ngâm nói, “Một tuần nữa là kết thúc nghỉ hè rồi.”

Tô Mộc Tranh rầu rĩ không vui: “Ừm.”

Nàng vẫn cảm thấy nghỉ hè dù nhiều bao nhiêu cũng không đủ, tận hưởng một ngày thì cũng mất đi một ngày. Trong năm, đây là khoảng thời gian giữa hai cuộc hành trình mà ngón tay có thể nghỉ ngơi, thả lỏng đầy đủ. Không cần phải làm gì cả, nằm ở trên giường tiêu phí thời gian, tận hưởng niềm vui khó có được.

“Để quán triệt quy tắc việc trong nghỉ hè phải xong trong nghỉ hè, không ảnh hưởng đến thành tích thi đấu của Tô đội trưởng, anh cảm thấy bây giờ nên cầu hôn.”

Tô Mộc Tranh ngơ ngẩn.

“Em từng nói đánh thêm một năm, bây giờ định hôn thì có một năm thời gian để chuẩn bị. Như vậy, đến lúc em giải nghệ là có thể kết hôn. Em có đồng ý không?”

Cô gái trong lòng không đáp, ngược lại còn giãy giụa đứng dậy: “Chờ một chút, khoảnh khắc ta được cầu hôn chẳng nhẽ cứ vậy mà kết thúc hay sao?”

“Vậy anh lại cầu lại lần nữa?”

Tô Mộc Tranh nhìn hắn, đẩy đẩy: “Anh lặp lại lần nữa đi.”

Diệp Tu vô cùng chân thành nói: “Tô Mộc Tranh, em sẽ đồng ý kết hôn với anh chứ ?”

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Tô Mộc Tranh gật đầu: “Ừ, em đồng ý.”. Ngay sau đó, nàng lại lên tiếng: “Không phải bình thường mọi người đều hỏi, ‘Em nguyện ý làm thê tử của anh sao’? Tại sao đến lượt anh thì lại hống hách như hoàng đế vậy?”

Tuy là lời ghét bỏ, lại như được bọc trong mật ong, mềm mại và ngọt ngào, chọc nhẹ vào lòng hắn.

Tốc độ tim đập của Diệp Tu hạ dần: “Xem cùng em nhiều phim truyền hình như vậy, anh vẫn chẳng học được chút nào.”

Một chút cảm xúc tiêu cực trong lòng Tô Mộc Tranh dần biến mất sạch sẽ. Cơn buồn ngủ kéo đến, nàng gác hai chân lên trên người Diệp Tu, da thịt ma sát mang đến một cỗ ấm áp.

Diệp Tu biết nàng nằm điều hòa thấy hơi lạnh, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, rầm rì nói: “Dịch vụ có đầy đủ không? Hãy ghi nhớ, tôi là kỹ thuật viên số 3, giáo viên Vincent."

“Không phải là Tony sao?”

“Tony là ai? Ta là Vincent số 3.”

Tô Mộc Tranh cười cong khóe miệng, ôm cổ hắn, hôn lên môi: “Vậy quyết định, anh sẽ là kĩ thuật viên số 3 của em.”
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Lại cẩu lương, cẩu lương ném thẳng mặt a :3 cơ mà cái này ta thích á :p
À mà, kỹ thuật viên số 3 là sao nhỉ?
 

Bình luận bằng Facebook