Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Tán Tu] Meo? Meo!

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#1
Meo? Meo!

Couple: Tán Tu
Author: Không rõ
Edit: auroradream
Beta: Neko-chan


Sản phẩm thuộc Project Chiến Thần Tự Thu Lai - Mừng sinh nhật Song Diệp 2020



Cre: 一座城池
00.
Diệp Tu đã lâu không mơ thấy Tô Mộc Thu, đối phương vậy mà không thay đổi chút nào, gương mặt hiện lên rõ ràng một cách dị thường trước mặt của hắn.​
"Tui là tới nói chính sự," Tô Mộc Thu mở miệng, trong giọng nói mang theo áy náy. "... Không nghĩ tới tui lại là vào Súc Sinh Đạo, kiếp sau đại khái không được làm người."​
"... Hmm?"​
"Có điều, Phán quan hảo tâm mở cửa sau cho tui, cho nên kiếp sau tui đại khái sẽ là chó, mèo... A, địa điểm sinh ra hẳn sẽ không cách cậu quá xa."​
Đợi chút Tô Mộc Thu đại gia anh đừng có dùng cái kiểu giọng điệu "Tui không biết một tệ mua không được tờ báo nhưng không sao bác gái bán thông thấy tui đáng thương nên đưa tui một bó thông" nói chuyện này a! ! !​
Diệp Tu quát to một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên ở trên giường, sau đó bị Ngụy Sâm giường đối diện ấn xuống đánh một trận.​
Sau đó thì thật ra tui muốn nói là -- Tô Mộc Thu dùng kinh nghiệm của chính mình dạy chúng ta phải tuân thủ luật giao thông: nhìn đường trước khi đi, cho dù là ở trên đường cái hay là Lục đạo Luân hồi.​
01.
Đằng sau Quán net Hưng Hân từ lâu đã chồm hổm một con mèo tam thể cái, bình thường không có việc gì liền nằm trên bậc thang cửa sau phơi nắng, thân thể dài ngoằng chiếm hết cả một bậc thang, cái đuôi thật dài như có như không phe phẩy. Quán net Hưng Hân thường xuyên đi đùa giỡn nó, con mèo này cũng không sợ người, thấy mọi người là quấn quýt hôn hôn, hơn nữa cho nó cái gì nó ăn cái đó... Ngoại trừ thuốc lá Diệp Tu cho.​
Sau đó thời gian trôi qua, mùa giao phối... A không, mùa xuân, đến rồi lại đi.​
Thật ra tui muốn nói là, mùa hạ tới rồi, đám mèo con mà con mèo tam thể kia sinh qua mấy tháng cũng đã lớn hơn.​
Một ngày nắng đẹp nào đó, Diệp Tu ngậm một cái bánh quẩy đi ra cửa sau Quán net Hưng Hân đụng phải mèo mẹ mang theo một hàng mèo nhỏ ra ngoài phơi nắng.​
Hắn nhìn đám mèo con không phải ba màu nằm thành một đống vàng trắng đen đen vàng trắng trắng vàng đen, đột nhiên nhớ tới giấc mơ vớ vấn mấy tháng trước.​
Còn có sau khi hoàn toàn tỉnh táo phát hiện dưới gối đầu là tờ giấy có chữ viết của bạn thân.​
Vì vậy hắn quay đầu hỏi Tô Mộc Tranh đằng sau: "Em thấy con nào giống anh của em?"​
Dùng vài giây đồng hồ lý giải những lời này thành "Diệp Tu muốn nuôi mèo" cùng "Diệp Tu nhớ Tô Mộc Thu", Tô Mộc Tranh ngồi xổm xuống vuốt vuốt đầu mấy con mèo con, cuối cùng chọn một con mèo nhỏ màu vàng trắng.​
"Lớn lên cũng thật giống," Diệp Tu bình luận, "Tóc anh trai em cũng vàng như vậy, gặp nhau lần đầu còn tưởng cậu ta nhuộm tóc."​
Nói xong hắn không để ý ánh mắt nghi hoặc của Tô Mộc Tranh, lấy tay chọc chọc cái bụng mềm mại của mèo nhỏ, "Ơ Tô Mộc Thu đại gia... Bụng cậu hơi bự ha!"​
Vừa dứt lời, mèo nhỏ vốn co quắp giả chết trên mặt đất nhảy lên ngang mặt hắn rồi một vuốt tung ra.​
"Oái, đừng hung dữ thế chứ!" Diệp Tu một tay cầm lấy gáy của mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt muốn ngoạm tay hắn, một tay ý đồ đi xác nhận giới tính của nó.​
Kết quả là bị cắn một cái.​
Mèo nhỏ sau khi được Diệp Tu bị đau buông tay ra xinh đẹp xoay người rơi xuống đất, sau đó cong lưng lên, yết hầu phát ra tiếng "Gừ gừ" đe dọa.​
"Anh đây là đang quan tâm cậu đó!" Diệp Tu vuốt vuốt cái tay bị cắn, không chảy máu, có điều trên làn da tái nhợt nhiều bốn cái dấu răng nho nhỏ.​
"Cậu cũng đâu ngờ là mình chuyển thể thành mèo, tui còn không phải là lo cậu đến giới tính cũng sai sao."​
"Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo!"​
"Ài không nói cái này," Diệp Tu hai ba miếng ăn xong bánh quẩy, nở một nụ cười không có ý tốt với mèo nhỏ: "Tôi lập chiến đội, cậu muốn tới không?"​
Mèo nhỏ bên cạnh cúi đầu suy tư một lúc, sau đó rất có tinh thần "Meo meo" một tiếng, con mắt màu vàng nhạt lấp lánh sáng lên.​
Thấy đối phương đáp ứng (?), Diệp Tu thừa dịp mèo mẹ không chú ý bùng nổ tốc độ tay nhấc lên mèo nhỏ nhét vào mũ áo của Tô Mộc Tranh, còn vỗ vỗ vai Tô Mộc Tranh thấm thía nói: "Anh trai em đã trở lại, chúng ta nhân lúc Liên minh chưa đóng cửa lấy thêm mấy cái quán quân."​
Vẫn không thể hiểu được Diệp Tu rốt cuộc muốn nói cái gì Tô Mộc Tranh còn chưa kịp hỏi đã bị Diệp Tu kéo bước nhanh lên tầng hai quán net, sau đó trạch nam Diệp Tu trước giờ chưa từng vận động thở hổn hển dừng lại trước cửa phòng huấn luyện.​
Mèo nhỏ từ mũ áo của Tô Mộc Tranh bò ra ngoài, đứng trên vai cô ra sức nhảy lên.​
Diệp Tu một tay tiếp được con mèo đang nhảy tới phía hắn, một tay mở cửa phòng huấn luyện.​
"... Hoan nghênh gia nhập Hưng Hân!" Diệp Tu nói, sau đó hắn thu hoạch được hai ánh mắt "Cái đệt lại thông đồng với đứa nhóc nào rồi", một ánh mắt "Lại có người mới rồi thật tốt", một ánh mắt "Hoan nghênh ~", một ánh mắt "Muốn làm một ván với cậu ta", một ánh mắt "Cậu ta là chòm sao nào", và hai ánh mắt "tích cực vây xem".​
"Giới thiệu với mọi người," Diệp Tu dùng một tư thế rất chi là thiếu nữ ôm mèo con trong ngực, "Vị này chính là Tô Mộc Thu."​
02.
Tô Mộc Thu, nam, bảy tháng lẻ mười ba ngày, chức vị chiến đội: Đội phó kiêm linh vật của chiến đội Hưng Hân.​
Từ ba tháng trước đi vào Hưng Hân, Tô Mộc Thu dùng gần nửa tháng để quen với các thao tác -- Diệp Tu còn rất tri kỷ giúp anh đặt làm riêng một con chuột, sau đó vào một chiều nắng đẹp, anh dùng hai cái móng vuốt lông mềm như nhung dùng con chuột, thành công điều khiển Quân Mạc Tiếu nhảy lên gác chuông của Thành Tội Ác.​
Mọi người đang vây xem cảm nhận được ác ý đến từ một con mèo.​
"Ha ha ha Lão Ngụy ông đừng nghĩ đến vị trí đội phó của ông nữa ông ngay cả con mèo cũng không bằng ha ha ha ha ha." Diệp Tu xoa bụng Tô Mộc Thu sử dụng skill trào phúng với Ngụy Sâm vẫn luôn phản đối Tô Mộc Thu làm đội phó.​
Ngụy Sâm tặng hắn hai ngón giữa.​
Rất nhanh, Hưng Hân đệ đơn trình báo thành viên mới gia nhập Liên minh. Đúng vậy, chính là phía trên đó á.​
"Luôn cảm thấy thiếu cái gì đó..." Tô Mộc Tranh nhìn tờ phiếu thông tin, nghiêng đầu nghĩ, "Phải rồi! Chưa ghi chủng tộc."​
"Mèo, chả lẽ lại là chó." Diệp Tu nói.​
Tô Mộc Tranh trợn trắng mắt -- mặc dù Diệp Tu đang xem video không thấy, "Em là nói là loại mèo gì! Chẳng lẽ chủng tộc trên chứng minh nhân dân của anh là người à?"​
"... Mèo nhà?" Diệp Tu tạm dừng video xoay người.​
Đối diện là một người một mèo cùng nhau lườm hắn, Tô Mộc Thu còn nhe răng với Diệp Tu.​
Đối mặt sự hùng hổ của Tô gia huynh muội, Diệp Tu giơ hai tay đầu hàng, "Em quyết định em quyết định, anh không có văn hóa chỉ biết mèo nhà chó hoang."​
-- ở một diễn biến khác, Tiểu Điểm Golden Retriever anh tuấn của Diệp gia đã nhiều năm bị Diệp Tu gọi là chó vườn Trung Hoa, vì thế Diệp Thu khi còn bé vẫn luôn cãi nhau với hắn.​
"Em nhớ hình như mèo nhà có một cách gọi khác," Đường Nhu đột nhiên xen vào nói.​
Ba ánh mắt xuất hiện thoáng cái nhìn về phía cô.​
"... Hình như gọi là, không phải... Không phải mèo thuần chủng... ?"​
Cuối cùng mỗi lần nghỉ ngơi Diệp Tu đều nỗ lực (bị ép) đi search Baidu, sau đó chủng tộc của Tô Mộc Thu rốt cuộc xác định.​
Mèo Van Thổ Nhĩ Kỳ không thuần chủng.​
Có chút buồn bực a nghe có vẻ không cao cấp lắm là sao?​
Tùy tiện bấm vào kết quả đầu tiên hiện ra, mèo Van Thổ Nhĩ Kỳ, nguyên sản: Thổ Nhĩ Kỳ, tổ tiên: không phải mèo bản địa thuần chủng, khởi nguyên: thế kỷ 17, tứ chi: độ dài trung bình, thể trạng rắn chắc, khá tráng kiện. Thể trọng 3 đến 8.5 kg.​
Thể trọng 3 đến 8.5 kg.​
Cho nên tui muốn nói là, hiện tại đã bảy tháng rưỡi Tô Mộc Thu, cân nặng đã đạt 5 kg.​
Sau đó chính là câu chuyện của mỗi đêm.​
"Đờ mờ Lão Tô cậu có biết mình nặng thế nào không, đừng có nằm lên bụng tui!​
! ! ! !" Diệp Tu nhìn cái bụng gần như bao trùm hết phần ngực bản thân của Tô Mộc Thu, có điểm thở không ra hơi.​
"Meo meo ~" Con mèo vàng trắng mở to hai mắt nghiêng đầu.​
"... Bụng tui có bự cũng không chịu nổi thể trọng của cậu có được không! ! ! !"​
"... Meo meo ~?"​
"Ha ha ha Lão Diệp chú mày rốt cuộc thừa nhận bụng mình bự rồi à?" Ngụy Sâm cười to, âm thanh to đến mức mọi người đang xếp hàng rửa mặt khẽ giật mình.​
"Cười cái gì tui là người thành thật chứ đâu có giống ông chuyện mình có bụng mỡ cũng không thừa... Oái!"​
Tiếng kêu thê thảm của Diệp Tu đưa tới mọi người vây xem, chỉ thấy Diệp Tu vẻ mặt tướng quân chết trận toàn thân vô lực co quắp trên giường, Tô Mộc Thu ngồi xổm trên bụng hắn.​
"Tiền bối làm sao vậy?" Kiều Nhất Phàm thò đầu tiến đến, tay trái còn cầm bàn chải với cốc đánh răng.​
"Không cần lo, còn sống, nếu không dùng Tay Nhỏ Lạnh Giá cho nó một cái Thuật Hồi Sinh." Ngụy Sâm nói.​
Có điều mặc kệ dù náo loạn thế nào, Diệp Tu dù không vui thế nào, Tô Mộc Thu vẫn ngủ trên giường Diệp Tu.​
Mà có đôi khi sẽ là Tô Mộc Thu ngủ trên giường, Diệp Tu lăn xuống đất.​
... Hoặc là Diệp Tu nằm trên mặt đất Tô Mộc Thu ngủ ở trên bụng của hắn.​
"Đồng chí Lão Diệp chính là vì để phòng ngủ của chúng ta có một sàn nhà sạch sẽ mà có thói quen tốt đẹp này," sau đó Ngụy Sâm bình luận, "Đáng khen đáng khen."​
Người trong cuộc Diệp Tu tỏ vẻ no comment.​
Khụ hình như có chút lạc đề...​
Sau đó lại qua một tháng, khi mà các trận đấu thường quy đã qua được một nửa, hồi âm từ Phùng Chủ tịch rốt cuộc xuất hiện trong trong email Trần Quả.​
Tô Mộc Thu mở email ra trong cái nhìn chăm chú của mọi người.​
Nội dung email đại khái có thể khái quát thành ba điều: Linh vật phê chuẩn, đội phó bác bỏ, cùng "Sau khi làm ra chuyện như vậy tiền thuốc men của Chủ tịch do Hưng Hân chi trả by Thư ký của Phùng Chủ tịch".​
Ngụy Sâm chống nạnh cười to.​
"Cút cút cút, Lão Ngụy ông cao hứng cái gì, qua hai năm nữa trước tên ông còn không phải là thêm mấy chữ ‘Nguyên đội phó’ sao," Diệp Tu vuốt lông Tô Mộc Thu, "Giữ nguyên kế hoạch, lúc thì cậu ta đội trưởng lúc thì tui đội phó, đâu đến phiên ông..."​
"Biết tụi bây là chân ái rồi câm miệng đi!" Phương Duệ một tay che mắt một tay bịt tai, bày ra tư thế mắt chó hợp kim tai chó độc thân hỏng đến nơi rồi, "Show ân ái mau a!!"​
Bên kia Tô Mộc Tranh đang trấn an Trần Quả hơi bị chấn kinh.​
"Ông ấy dọa chúng ta thôi," Tô Mộc Tranh vỗ vỗ vai Trần Quả, "Lần trước khi Diệp Tu nói với Chủ tịch anh ấy không phải Diệp Thu mà là Diệp Tu Chủ tịch cũng chỉ là uống vài viên thuốc thôi, thân thể Chủ tịch cường tráng lắm."​
Chị sao không biết... Trần Quả xấu hổ.​
03.
Một ngày Trần Quả hỏi Tô Mộc Tranh: "Mộc Mộc, anh trai em trước kia cũng là như vậy sao?"​
Tô Mộc Tranh nghi hoặc hỏi ngược lại: "Loại nào?"​
"Thì... Giống như Diệp Tu, mập giả với cả bụng mỡ?"​
Một người một mèo đang phơi nắng trên sân thượng đồng loạt hắt hơi một cái.​
Về vấn đề mập giả này, Tô Mộc Thu meo meo x15 để biểu đạt sự phẫn nộ khi bản thân làm một người anh tuấn tiêu sái mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt một mét bảy tám thể trọng hoàn mỹ Thập Nhất thiếu niên lại bị lấy ra so sánh với ông chú chán chường Diệp Tu này -- mặc dù không ai có thể nghe hiểu được.​
Chỉ có Diệp Tu vuốt vuốt lông dài của anh nói: "Ai bảo cậu nuôi lông dài như vậy... Có thon thả cũng bị che khuất a."​
Lông của Tô Mộc Thu nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, từ trên bụng rủ xuống vừa đủ dễ dàng che hết đầu gối, liếc sang quả thật sẽ cho người ta cảm giác "Đây là một con mèo béo tốt chân cũng đáng yêu", có điều sờ lên nhưng có thể sờ đến xương sườn.​
Mà về bụng hơi bự... Chúng ta phải nói từ một tháng nào đó sau khi Diệp Tu nhặt Tô Mộc Thu về.​
Ngày đó Diệp Tu thừa dịp thời tiết vẫn chưa lạnh hẳn, vừa dỗ vừa lừa Tô Mộc Thu vào phòng tắm, nhét vào bồn tắm lớn.​
Khi là người không có chút kỹ năng bơi lội nào Tô Mộc Thu gian nan quơ quơ chân trong bồn tắm đầy nước, ngẩng đầu lại trông thấy Diệp Tu cầm di động của Tô Mộc Tranh cười với mình, đèn flash vẫn đang sáng.​
Vậy mà lại quay video? ! ! Hữu nghị đâu? ? Tô Mộc Thu sâu sắc cảm thấy mình bị xúc phạm.​
Trong nước Tô Mộc Thu vùng vẫy kêu meo meo meo meo kết quả thiếu chút nữa chìm đến đáy nước, Diệp Tu vội vàng tay mắt lanh lẹ tóm anh lên.​
-- mọi người hẳn đều từng thấy mèo ướt sũng rồi ha, cứ vậy mà tưởng tượng.​
"A ha ha ha ha ha ha ha không được rồi tui muốn cho Mộc Tranh thấy ha ha ha ha ha" Diệp Tu cầm con mèo cười đến sốc hông, ngay cả việc Tô Mộc Thu coi hắn là khăn tắm mà lau người cũng không ngăn cản.​
Tô Mộc Thu rất không khách khí đứng ở trên người hắn bắt đầu vẩy nước.​
"Công kích vật lý của cậu quá thấp, trượt hết cũng không lo mất mặt đâu Lão Tô," Diệp Tu sờ sờ cái đuôi dài nhỏ vì ướt của Tô Mộc Thu , "Cậu bây giờ rất rõ ràng là tinh thần hệ, tinh thần công kích 99999."​
"Meo meo meo meo meo meo meo meo!"​
Tô Mộc Thu rống giận, nhưng mà toàn thân ẩm ướt ủ rũ một điểm uy hiếp cũng không có, ngược lại khiến thật vất vả nhịn cười Diệp Tu lại cười đến cong người, tay trượt một cái làm Tô Mộc Thu lại rơi vào trong bồn tắm.​
"Ấy xin lỗi ha ha ha ha ha," Diệp Tu vớt lên cái xác nổi trên mặt nước Tô Mộc Thu vừa cười vừa dùng rửa lụt giúp hắn chà xát mao.​
"Cậu quậy cái gì không tắm không cho phép lên giường," Đối mặt Tô Mộc Thu giãy dụa Diệp Tu thuận miệng nói một câu hoàn toàn không có tính uy hiếp, một tay nhấc chân trước của Tô Mộc Thu một tay sờ lên ngực Tô Mộc Thu... Không đúng là bụng.​
Kết quả thật đúng là khiến hắn sờ tới gì đó.​
Không không không tui không phải nói ngực... Tô Mộc Thu là đực điểm ấy Diệp Tu đã xác nhận.​
Là bụng hơi bự.​
Diệp Tu lấy tay sờ sờ lớp mỡ trên bụng Tô Mộc Thu, ấm ấm mềm mềm giống như túi giữ nhiệt vậy, khiến người ta không kìm nổi mà đã sờ thêm vài lần.​
Tô Mộc Thu trừng mắt liếc hắn một cái, meo meo meo meo biểu đạt bất mãn.​
"Cái gì gọi là tui cũng có đừng có vê của cậu hả," Diệp Tu nói xong lại chọc chọc bụng bự của Tô Mộc Thu, "Bụng tui mới không mềm như vậy."​
"Meo meo!"​
"Không thể nào tuyệt đối không, không tin cậu sờ xem," Diệp Tu vén áo lên, "Có điều phải lau khô người trước."​
Một người một mèo ướt sũng lắc lư từ phòng tắm đến ban công, nơi đi qua để lại vệt nước như ốc sên bò qua.​
"Này đừng nghĩ không phải nhà cậu thì cậu không thèm để ý nhá! !" Trần Quả rống giận, "Cứ như thủy quỷ ấy!"​
Thủy quỷ khoát khoát tay với cô, nằm xuống ghế bành ở sân thượng.​
"Không phải là anh muốn phơi gió chứ," Tô Mộc Tranh ném khăn mặt đến trên người Diệp Tu, "Anh bị cảm thì không sao nhưng đừng để anh hai bị chứ, mèo sinh bệnh rất khó chữa đó."​
"Sao lại vậy được," Diệp Tu đặt Tô Mộc Thu lên đùi bắt đầu lau, "Cậu ấy là người quan trọng nhất của anh mà."​
"Anh chả qua là lười đi thêm vài mét đến thư phòng lấy máy sấy." Tô Mộc Tranh nghiêng qua hắn liếc.​
Đợi Diệp Tu sau khi lau khô mình cùng Tô Mộc Thu trở lại phòng khách, phát hiện mọi người đang nói chuyện liên quan đến Tô Mộc Thu.​
"Tui thấy mình nên lập một acc Weibo V cho cậu ta, " Phương Duệ nói, "Sau đó mỗi ngày post hình bán manh, sau đó lượng fan Hưng Hân chúng ta tuyệt đối sẽ tăng gấp bội."​
"Caption mỗi bài đều là meo meo meo meo?" Đường Nhu mở bức hình Diệp Tu ôm Tô Mộc Thu trên Weibo.​
"Hơn nữa có thể để cậu ta tự phát, tiết kiệm thời gian." Trần Quả gật đầu tán thành, bên kia Tô Mộc Tranh tỏ vẻ cô đã mở Weibo sẵn sàng rồi.​
"Thật ra còn cách khác để người khác nhận thức Lão Tô," Diệp Tu tìm chỗ ngồi xuống giúp Tô Mộc Thu chải lông, "Không phải hai tuần sau có một buổi show thời trang sao, chúng ta xách cậu ta lên đó đi một vòng là được."​
"Thuận tiện mau lẹ." Cuối cùng hắn bồi thêm một câu.​
04.
Bởi vì Diệp Tu lo lắng dịch vụ vận chuyển thú nuôi của công ty hàng không, cho nên lâu như vậy đến nay Hưng Hân đi thi đấu ở sân khách đều là một mình Tô Mộc Thu ở lại phòng huấn luyện ở tầng hai Quán nét Hưng Hân chờ đợi, tùy ý bật một cái máy tính mở Weibo xem xem hoặc là vào Vinh Quang đánh đánh, ngẫu nhiên cũng sẽ chạy ra ngoài dọa mèo hoặc là bị chó dọa, sau đó bẩn cả người quay về nghênh đón Diệp Tu chiến thắng trở lại -- thuận tiện cọ bùn trên người vào áo sơ mi trắng của Diệp Tu.​
"Trận sau là đánh ở sân nhà, có thể mang anh hai đi," Tô Mộc Tranh dùng bút đỏ khoanh vào ngày biểu diễn show thời trang trên quyển lịch, “Còn phải mua quần áo cho anh ấy, mua vòng cổ, lại tắm rửa cho sạch sẽ..."​
"Anh cảm thấy anh tắm rất sạch sẽ mà." Diệp Tu phản bác nói.​
"Đó là hai người đang nghịch nước."​
"..."​
Tô Mộc Thu dùng móng vuốt vỗ vỗ tay Diệp Tu, Diệp Tu ngầm hiểu ngăn trở tư thế mua mua mua của Mộc Tranh.​
"Anh của em bảo đeo một cái vòng cổ đi show thời trang là được rồi."​
"Nhưng mà em đã đặt hàng rồi," Tô Mộc Tranh chỉ chỉ trên màn hình "Giảm giá đặc biệt! Sale 80% freeship toàn quốc quần áo thu đông liền nón giữ ấm nhung san hô mềm mại có một không hai siêu đáng yêu cho mèo nhỏ", "Còn có vài món đã nhận hàng."​
"..." Diệp Tu nhìn con mèo đang giả chết trong ngực, quyết định không phát biểu bất cứ bình luận gì đối với chuyện này .​
Cho dù Tô Mộc Thu phản kháng thế nào, cuối cùng chỉ miễn cưỡng khiến em gái tốt của anh đồng ý không cần phải mặc mấy bộ quần áo kỳ kỳ lạ lạ đi show thời trang, mà cái giá lớn là anh phải mặc càng nhiều quần áo kì kì quái quái để Tô Mộc Tranh chụp ảnh, còn đăng Weibo.​
"Đây xem như là tích lũy nhân khí cho anh nha, anh hai đi theo phong cách đáng yêu rất được đó." Tô Mộc Tranh như thế nói.​
Ánh nắng vàng nhạt chiếu ra những mảng tối, Tô Mộc Thu ghé lên bệ cửa sổ toàn thân mèo đều là màu nắng ưu thương.​
"Đừng khóc a Lão Tô," Diệp Tu vỗ vỗ lưng của hắn, "Đến Địa ngục cậu còn đi qua một lần mà còn sợ cái này..."​
"Meo meo..." Trong tiếng kêu của Tô Mộc Thu mang theo sự nức nở.​
-- vừa nghĩ tới Súng Thần Thu Mộc Tô từng làm khu Một nổi lên biết bao sóng gió năm nào, thật ra là tủ quần áo của Tô Mộc Tranh loại chuyện này, Tô Mộc Thu vừa lo vừa thương vài phần.​
"Chụp lại làm meme được đấy," Phương Duệ cầm điện thoại nói.​
"Tình yêu đồng đội đâu Phương Duệ đại đại," Diệp Tu lui lại vài bước châm điếu thuốc, "Chụp đẹp vào rùi share cho anh."​
Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, vù cái đã đến thứ bảy.​
Hôm nay Tô Mộc Tranh chải lông cho anh trai cô ba lần, đổi ba cái vòng cổ năm cái nơ, cuối cùng quyết định đeo cho anh một cái chuông nhỏ.​
Tối đêm, các fan canh giữ ở xung quanh Quán net Hưng Hân chờ đại thần kinh ngạc phát hiện hôm nay đoàn người Hưng Hân sang đường có chút không giống bình thường.​
Hưng Hân vốn dĩ đi rất lộn xộn nhưng hiện tại lại đi theo đội hình.​
Hai nghề tay dài là Trần Quả Tô Mộc Tranh đi đằng sau, xa hơn là Ngụy Sâm, Kiều Nhất Phàm che chở mục sư An Văn Dật di chuyển phía trước cách ba bước, Bánh Bao, Mạc Phàm cùng Phương Duệ trước sau như một chạy loạn xung quanh đội ngũ.​
Mà đi đầu chính là Diệp Tu.​
-- con mèo ngồi trên vai Diệp Tu.​
"Zui quá ha," Diệp Tu chửi thầm, sức nặng trên bờ vai khiến hắn không tự chủ được đứng thẳng eo, "Cái gì mà trách nhiệm nặng chứ, cậu rõ ràng là mỡ nặng."​
"Meo meo!" Tô Mộc Thu vỗ một vuốt vào mặt Diệp Tu bày tỏ kháng nghị.​
"Ôi này cậu đừng có động cậu mà động là tui ngã luôn đó," Diệp Tu nói xong cả người nghiêng nghiêng, Tô Mộc Thu trên vai hắn sợ tới mức bám vào gáy Diệp Tu làm hắn cúi ra đằng trước.​
"Em vĩnh viễn xem không hiểu tình thú của anh hai với Diệp Tu." Tô Mộc Tranh nói với Trần Quả.​
" ... Vậy không phải là tình thú tốt đâu Mộc Mộc."​
Lần này sân khách chiến đội là Lam Vũ, trước khi bắt đầu trận đấu là thời gian thăm hỏi.​
Hoàng Thiếu Thiên đẩy ra cửa phòng nghỉ Hưng Hân, kết quả bị hai viên thịt mềm mềm ấm ấm áp lên mặt.​
Diệp Tu giơ Tô Mộc Thu đứng ở phía sau cửa, mặt cười gợi đòn: "Tới thật đúng lúc a Thiếu Thiên, qua đây gặp Tô Mộc Thu đại gia của chú đi."​
Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay mà Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy một con mèo có vẻ mặt giống nụ cười trào phúng của Diệp Tu đến vậy.​
05.
Phòng nghỉ Lam Vũ.​
"Đội trưởng đội trưởng anh nói lần này Diệp Tu lại muốn làm trò gì anh không biết đâu vừa nãy tui đến phòng nghỉ Hưng Hân thấy Diệp Tu ôm con mèo ôi chao sao ổng đem mèo vào sân thi đấu được thế bảo vệ sao không đuổi ổng ra ngoài cơ mà nói đi cũng phải nói lại tui sống trên đời bao năm cũng chưa thấy con mèo nào như thế sắp to hơn cả Corgi rồi..."​
Dụ Văn Châu thu lại tư liệu trên bàn, đưa cho Hoàng Thiếu Thiên bình nước, "Có lẽ là linh vật của Hưng Hân, tôi nhớ mấy tháng trước Chủ tịch có đề cập tới," Sau đó anh cười khẽ, "Nếu Thiếu Thiên muốn mang sủng vật tới trận đấu, chúng ta có thể thử cho thú cưng nhà tôi làm linh vật."​
"... Vậy hay là quên đi," Hoàng Thiếu Thiên nhớ tới thú cưng nhà Dụ Văn Châu đứng bốn chân đã cao bằng một nửa hắn, cho dù hô "Thiếu Thiên" hay là "Hoàng thiếu" hay là "Hoàng Thiếu Thiên" thì chú chó lớn màu vàng đều sẽ lộ ra nụ cười ngốc nghếch mà hấp tấp chạy tới, "Tui một chút cũng không muốn người khác gọi cái tên lúc trước tui đã đồng ý kia."​
"A, Thiếu Thiên nhà ta thật đáng yêu nha."​
"... Đội trưởng chúng ta chuyển chủ đề đi."​
"Có điều tôi cảm thấy," sau một lúc lâu Dụ Văn Châu lại mở miệng, "Diệp Tu lần này cũng không định làm trò gì. Lần trước anh ta ở trong group chat nhắc tới con mèo giọng điệu đầy hạnh phúc khiến người ta chỉ muốn đánh."​
... Đội trưởng em cảm thấy anh căn bản không có tư cách nói những lời này a.​
Mọi người trong phòng nghỉ Lam Vũ lặng lẽ nghĩ.​
Trở lại phòng nghỉ Hưng Hân.​
Sau khi nói qua chiến thuật với mọi người, Diệp Tu ôm mèo ngồi phịch trên ghế sa lon.​
"Chuyện hạnh phúc nhất trong đời, đó là trong phòng mở điều hòa, nằm trên ghế salon, trong ngực ôm con mèo..." Hắn dùng mặt cọ cọ lông ngực của Tô Mộc Thu, "Luôn cảm giác, cuộc đời này sống không uổng a..."​
Sau đó hắn thở dài, không đếm xỉa những người khác chửi thầm "Không phải quán quân sao", tiếp tục nói: "Nhớ năm đó, khi chúng ta còn đang đánh ở sàn đấu ngầm, ngay cả phòng nghỉ cũng không có... Khi đó thực khổ, khổ đến lý tưởng cuộc sống đều sắp biến thành 'Sau khi thi đấu có thể ngủ trên đùi Lão Tô..."​
Tô Mộc Thu hung hăng vỗ một vuốt lên mặt của Diệp Tu.​
"Trọng điểm của anh chỉ là đùi mà thôi." Tô Mộc Tranh thân tình phiên dịch.​
"Ha ha..." Diệp Tu tiếp tục chôn mặt vào ngực Tô Mộc Thu, "Có điều bây giờ cũng không sao a, có ngực có thể... Oái! !"​
Tô Mộc Thu đạp một cước lên mặt Diệp Tu, nhảy lên cái bàn.​
Diệp Tu mang theo mèo tới trận đấu.​
Diệp Tu mang theo mèo vào khu nghỉ ngơi.​
Diệp Tu mang theo mèo mở show thời trang.​
Diệp Tu ở con mèo trước mặt xếp đồ hàng hiệu, nói: "Đây là bạn của tôi, chơi Vinh Quang rất khá."​
Biên tập của các tạp chí lớn cảm thấy tim mình không khỏe lắm.​
06.
Hôm nay khi... tỉnh lại, Diệp Tu cảm giác rất không thích hợp.​
Mấy ngày nay thời tiết ngày càng lạnh, Tô Mộc Thu vốn thích nằm một cục trên chăn của Diệp Tu giờ bị lạnh chui vào chăn, điều này cũng trực tiếp làm cho chất lượng giấc ngủ của Diệp Tu thẳng tắp giảm xuống -- bị một con mèo nặng năm kg đè nặng lên ngực thì ngủ không ngon là bình thường.​
Mà nguyên nhân Diệp Tu cảm thấy không thích hợp là, hôm nay, hắn không ngờ, một giấc ngủ thẳng tới hừng đông!​
"Tô Mộc Thu?" Diệp Tu trở mình, từ từ nhắm lại hai mắt lấy tay mò mẫm trong chăn.​
Không ngờ thật sự sờ tới cái gì đó.​
Một cái đuôi.​
Xúc cảm khi sờ lên không khác mấy với đuôi Tô Mộc Thu, nhưng cẩn thận sờ nữa sẽ phát hiện cái đuôi này dài hơn nhiều, một vòng lại một vòng quấn trên cánh tay Diệp Tu, chóp đuôi đặt trên cổ hắn.​
Đây là cái gì... Diệp Tu theo một đường sờ qua đi, hồi lâu sau một tiếng "Đệt" vang tận mây xanh.​
"Chuyện gì chuyện gì!" Ngụy Sâm ở giường đối diện bị tiếng kêu của Diệp Tu làm sợ tới mức nhảy dựng lên.​
Gã khoác chăn ngồi xuống, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trên mặt Diệp Tu là biểu tình khó có thể tin được giống như thấy Trương Giai Lạc tam liên quan Hoàng Thiếu Thiên bị đánh ba cái phun không ra một chữ Hàn Văn Thanh lộ ra nụ cười dịu dàng.​
Mà rất rõ ràng, sự thật còn tàn khốc hơn ảo tưởng.​
Diệp Tu vẫn giữ tư thế vén chăn lên, thấy Ngụy Sâm thò đầu tới cũng tốt bụng (?) mà vén chăn lên cao hơn.​
Sau đó tiếng đệt thứ hai vang tận mây xanh.​
"Đờ phắc cái quái gì đây!!" Ngụy Sâm hô to.​
Diệp Tu liếc mắt nhìn hắn.​
"Lão Diệp tao biết chú mày không có hạn cuối nhưng mà đứa nhỏ thế này mà mày cũng có thể ra tay!"​
"..." Động tác lật chăn của Diệp Tu dừng lại, quay đầu nhìn về phía giường của mình.​
Cái sinh vật (?) hù đến hai người kia đã ôm chăn ngồi dậy, trên mặt mang theo vẻ không kiên nhẫn -- tựa hồ là bị hai người đánh thức.​
Giống như Ngụy Sâm nói, đó là một thiếu niên, trắng trắng mềm mềm, chỉ nhìn mặt cảm giác còn nhỏ hơn cả tân binh của Lam Vũ.​
Nếu chỉ như vậy thôi thì nội dung vở kịch quá low, cái hay còn ở phía sau.​
Cho nên tui nói nha, sự thật rất tàn khốc.​
-- mặc dù cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.​
"Đờ mờ cái tai kia là thế nào!" Ngụy Sâm đưa tay chỉ từ vị trí lỗ tai lên đến đỉnh đầu, nơi đó có hai cái tai to bằng nửa cái đầu người – là tai của loài mèo khoa động vật, "Là ông đây xuyên việt hay là nó xuyên việt!"​
Thiếu niên vẻ mặt ghét bỏ liếc xéo Nguỵ Sâm đang lớn tiếng ầm ĩ, lại vùi đầu vào trong chăn.​
Diệp Tu ném áo sơ mi lông lên giường, lại dịch dịch cái chăn một chút để người trong chăn không bị ngạt chết.​
"Lão Ngụy ông đừng ồn ào nữa, Lão Tô có chứng gắt ngủ cẩn thận cậu ấy tức giận lại cào ông một cái."​
Thiếu niên trong chăn nghe được tên của mình, meo meo một tiếng.​
Diệp Tu: “Meo meo cái gì, nói tiếng người."​
Thiếu niên nghe vậy mở mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Tu.​
Diệp Tu cầm móng vuốt anh... Không đúng, bây giờ là tay, xách cho anh thấy.​
... Tiếng đệt thứ ba, vang tận mây xanh.​
Tô Mộc Thu thành công phá vỡ bức tường ngăn cách giống loài, từ người biến thành mèo lại từ mèo biến thành người nhìn chằm chằm móng vuốt thon dài trắng nõn của mình, vẻ mặt khiếp sợ tui tui tui cậu cậu cậu cả nửa ngày, chết máy.​
"Khả năng thừa nhận tâm lí này..." Diệp Tu thở dài, đẩy người vào lại đống chăn mền, "Ít nhất mặc quần vào đã rồi nói sau..."​
"Diệp Tu đại đại ông bảo ai mặc quần cơ không phải Lão Ngụy chứ khẩu vị ông nặng thế?" Người đầu tiên nghe tiếng chạy đến hóng hớt chính là Phương Duệ, vừa mở cửa đi vào trong liền thấy khung cảnh ấy, "Cái đệt trong chăn anh là cái gì thế kia? Anh sinh à?"​
Diệp Tu vẻ mặt con mèo ăn cỏ nói: "Phương Duệ đại đại cậu còn có thể càng lầy hơn sao?"​
"Không phải anh mạnh hơn Chu Trạch Khải được xưng tụng là không gì không làm được ngoài sinh con sao, vậy anh sinh được cũng đâu có gì lạ." Phương Duệ cười mỉa.​
"..."​
Mọi người bị câu "Anh sinh à?" của Phương Duệ đưa tới -- không phải tất cả mọi người -- xách Diệp Tu đến trong phòng khách, một người dọn ra cái ghế dài ngồi trước mặt hắn hai mắt chớp chớp chờ hắn giải thích.​
Diệp Tu ngồi trên ghế salon, thân ở chỗ cao làm hắn cảm thấy mình giống như vu sư thời Trung Cổ bị bắt lại trói trên giàn hỏa thiêu, bị hỏi mấy cái vấn đề vớ vẩn còn bị người ta vây xem, cuối cùng bị một mồi lửa thiêu chết.​
"Con trai lão đại? Vậy có phải nên gọi là cậu chủ?" Đây là Bánh Bao sóng não sao Hỏa, cu cậu hô to với Tô Mộc Thu ngồi bên kia sô pha: "Chào cậu chủ!"​
Tô Mộc Thu để ý ai cũng không thèm để ý đến cậu ta.​
Lúc này Tô Mộc Thu bị ba người Tô Mộc Tranh Trần Quả Đường Nhu vây ở giữa hỏi han ân cần động thủ động cước, trên người mặc váy dài mùa đông của Tô Mộc Tranh -- bởi vì mặc quần thì không biết đặt đuôi chỗ nào -- quần lót là hôm qua Diệp Tu vừa mua trên Taobao, tai mèo thật to trên đầu buồn bã ỉu xìu cụp xuống, miệng lẩm bẩm: "Này không hợp lý khi chuyển kiếp rõ ràng chủng tộc ghi là mèo sao lúc đó lại biến thành người mà không phải thành yêu không đúng cũng có thể là thành yêu có điều thời gian không đúng nha tui đâu có tu luyện à cũng có thể..."​
Anh đột nhiên ngẩng đầu, thần thái sáng láng ngay cả lỗ tai cũng dựng lên: "Diệp Tu! Cậu sàm sỡ tui!"​
Mọi người: "..."​
Diệp Tu cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó lớn tiếng phản bác nói: "Con mẹ nó Lão Tô cậu còn có... tiết tháo không hả cậu khi đó là một con mèo được không!!"​
"Tui không ngờ có thể nghe thấy câu đó phát ra từ miệng Lão Diệp..." Phương Duệ có chút giật mình, "... Không ngờ Diệp lão gia cũng có ngày hỏi người khác có tiết tháo hay không..."​
Diệp Tu nói một câu như vậy, Tô Mộc Thu đang mắt to trừng mắt nhỏ với hắn nhận ra hai người sóng não giao nhau.​
"Em đột nhiên nghĩ đến..." Kiều Nhất Phàm đột nhiên mở miệng, "Có thể là bởi vì linh hồn là người, không dung hợp hoàn toàn với thể xác, sau đó đặc tính của linh hồn nhân loại sẽ thể hiện trên thân thể..."​
Mọi người: "..."​
"Tiểu Kiều a, Vi Thảo còn dạy mấy đứa cái này à?" Diệp Tu vẻ mặt khiếp sợ hỏi.​
"Không phải ạ, chỉ là có một lần em đến phòng Vương đội lấy tài liệu vừa lúc thấy trên bàn anh ấy có xấp tư liệu như thế, không nhịn được xem một chút."​
"..."​
"... Vương Mắt Bự này, tui nói cậu ta thầy tướng cậu ta liền thật sự chạy đi làm thần côn a," Sau một lúc lâu Diệp Tu tâm tình phức tạp mở miệng, "Đúng là thế giới vật ngữ kỳ diệu."​
Sô pha đối diện có một thế giới vật ngữ kỳ diệu is watching you Diệp Tu đại đại.​
Thế giới vật ngữ kỳ diệu run run lỗ tai ngẩng đầu, dường như bị chói mắt bởi ánh đèn huỳnh quang, đồng tử màu đen vốn bao trùm gần như cả con mắt đột nhiên co lại thành một đường thẳng dựng đứng, lộ ra đôi mắt màu hoàng kim.​
-- Đờ mờ Lão Tô đã tiến hóa thì sao không tiến hóa cho hết đi hả!! Diệp Tu không cẩn thận nhìn vào mắt anh sợ tới mức tim đập chậm nửa nhịp, "Hítt -- " Một ngụm khí lạnh đã vào phổi.​
Mà Tô Mộc Thu chớp đôi mắt màu vàng gần như không nhìn thấy lòng trắng của mình, nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn hắn.​
"Thế này không khoa học..." Hai sinh viên duy nhất của Hưng Hân tụ lại một chỗ nói nhỏ, từ sinh học nói đến vật lý, lại bẻ cua sang ý chí tự do, vật chất thủ hằng, thời gian cùng không gian, vũ trụ huyền bí.​
"... Quá kỳ diệu hai sinh viên tư tưởng chủ nghĩa duy vật đang bàn luận hình thức tồn tại của linh hồn..." Đường Nhu hiếm thấy phun ra mấy lời trào phúng.​
Bên kia, Tô Mộc Thu đang đòi Diệp Tu thẻ tài khoản của mình.​
"Thu Mộc Tô của tui đâu không phải cậu chôn rồi chứ!" Anh ngồi ở trên ghế, cái đuôi lông xù thật dài quấn trên mắt cá chân lộ ra trong không khí, chóp đuôi còn lắc lắc lắc lắc.​
Diệp Tu không tiếng động thu hồi ánh mắt đặt trên mắt cá chân đối phương. "Nếu tui bảo đúng thì cậu..." Hắn thấy Tô Mộc Thu vẻ mặt "Ông đây phải đi đào mộ" liền vội vàng đổi giọng: "Nói đùa thôi cậu đừng có mộ của bản thân cũng không tha chứ, ở chỗ này của tui."​
Hắn kéo ra từ trong áo sơmi một chiếc vòng trang sức bằng loại màu bạc, trên vòng treo một tấm thẻ đen đã sờn do được vuốt ve nhiều.​
Lúc Vinh Quang mới mở Tô Mộc Thu mua được bộ tài khoản kỷ niệm số lượng có hạn, một đen một trắng. Cái màu trắng cuối cùng thành Liên minh đệ nhất tán nhân Quân Mạc Tiếu, tấm màu đen thì là tài khoản của chính anh, năm đó cùng Nhất Diệp Chi Thu quét ngang Khu Một - Thu Mộc Tô.​
Ở một góc trên tấm thẻ tài khoản có một lỗ nhỏ để treo móc, Diệp Tu lúc gỡ ra đưa cho Tô Mộc Thu có chút không xác định nói: “Không biết còn dùng được không."​
"... Cậu vẫn đeo mười năm?" Tô Mộc Thu thấp giọng nói một câu, Diệp Tu mang ánh mắt nghi hoặc trả lời anh bằng cái lắc đầu, anh liếc hắn một cái rồi quét thẻ, "Dùng không được thì cậu đến cầu Nại Hà chờ tui đi là vừa."​
Nhưng chất lượng thẻ tài khoản Vinh Quang thật sự rất tốt. Loading trong chốc lát liền hiện ra cửa sổ đăng nhập. Trong hoa viên Âu thức trong cửa sổ đăng nhập đang đứng một thiện xạ nam. Không phải "Áo gió + mũ cao bồi" giống Chu Trạch Khải để mà cao hứng, trên người Súng Thần mặc một cái váy trắng nhạt bồng bềnh toàn ren, túi súng bị ngụy trang thành túi xách treo bên người, cả người ngoại trừ không có ngực thì nhìn thế nào cũng giống một cô gái nhỏ xinh đẹp.​
Thuận tiện nói một câu, mặt là mặt của Tô Mộc Thu.​
"Thảm rồi quên mất hồi trước mình dùng..." Tô Mộc Tranh mặt trắng không còn chút máu, ngược lại với cô là bản mặt đen sì của Tô Mộc Thu.​
"Diệp Tu tên chết tiệt cậu làm gì Thu Mộc Tô của ông đây thế này!!"​
"Đờ mờ rõ ràng là em gái cậu làm mà!" Đã lâu lại một lần nữa thay Tô Mộc Tranh chịu tiếng xấu tùy tiện đổi trang bị yêu thích của Thu Mộc Tô, Diệp Tu rất thói quen mà trả lời, sau đó mở một máy khác đăng nhập vào Quân Mạc Tiếu.​
Bên kia Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm vào cái váy bồng bềnh kia trong chốc lát rồi cũng login vào trò chơi.​
[Hệ thống]: Bạn tốt của bạn Thu Mộc Tô đã online.​

Hoàn
 
Last edited:

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#2
"Nhưng mà em đã đặt hàng rồi," Tô Mộc Tranh chỉ chỉ trên màn hình "Giảm giá đặc biệt! Sale 80% freeship toàn quốc quần áo thu đông liền nón giữ ấm nhung san hô mềm mại có một không hai siêu đáng yêu cho mèo nhỏ", "Còn có vài món đã nhận hàng."
Chị gái!! Thỉnh cầu chị bày em chỗ mua đồ cho mèo sale 80%!!!
 

Bình luận bằng Facebook