Tô Mộc Tranh ở đại sảnh chờ hai ca ca ra ngoài. Là người thân duy nhất của Tô Mộc Thu, chuyện quan trọng như gặp trưởng bối tất nhiên nàng cũng nên đi cùng.
Có điều khi nhìn thấy ca ca đã thay về nam trang, phí bao nhiêu công sức trang điểm chọn đồ, Mộc Tranh không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng.
“Sao lại thay ra vậy? Rõ ràng đẹp như thế mà.” Tô muội muội bĩu môi nói.
Tô lão bản thấy hết sức khó xử, nhưng chưa nói gì thì Diệp Tu đã tranh nói trước.
“Dáng vẻ đó của ca ca muội chỉ có thể cho ta nhìn.” Hắn tuyên bố thẳng thắn hùng hồn.
Tô ca ca dưới ánh mắt mập mờ thấu hiểu của Tô muội muội không nhịn được đỏ mặt.
“Khụ khụ khụ, đừng nói nữa, chúng ta nhanh đi thôi.” Còn nói thêm gì nữa y sẽ không còn đất dung thân.
Trong mắt Diệp Tu tràn ngập ý cười, không đùa giỡn người yêu nữa, ba người cùng lên xe ngựa tới Định Quốc công phủ.
Mộc Thu vốn nghĩ là mình sẽ rất hồi hộp, nhưng khoảnh khắc bước chân qua cửa lớn, y lại bình tĩnh đến lạ lùng.
Có lẽ là vì y hiểu được, dù bất kể xảy ra chuyện gì, Diệp Tu sẽ cùng y đối mặt.
Chỉ là ba người bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, người ngồi trong đại sảnh chờ bọn họ ngoại trừ cha mẹ Diệp và Diệp Thu còn có một người không ai nghĩ là sẽ gặp ở đây hôm nay.
“Nghĩa phụ?” Tô gia huynh muội thấy Phùng lão gia Phùng Hiến Quân đang ngồi trên ghế cho khách quý đều kinh ngạc thốt lên.
“Sao mà ngạc nhiên thế? Không phải con viết thư mời ta tới à?” Phùng lão gia nhìn qua Tô Mộc Thu một chút, hừ khẽ một tiếng.
Biểu cảm này lộ rõ vẻ bất mãn, khiến hai huynh muội bốn mắt nhìn nhau. Tô đại đại rất nhanh hiểu được, đoán chừng nghĩa phụ cảm thấy y đã gặp mặt trưởng bối của Diệp Tu mới nói cho ông ấy biết chính là tiền trảm hậu tấu, bất hiếu vô cùng.
“Lão Phùng này, ngươi làm sao mà âm dương quái khí thế, đừng doạ các con chứ.” Không đợi “đứa con bất hiếu” đáp lời nghĩa phụ, mẹ Diệp đã lên tiếng hỗ trợ, mỉm cười từ ái nhìn qua, “Đây là Mộc Thu sao? Quả nhiên anh tuấn phong nhã, lão Phùng đúng là có phúc.”
Thái độ của mẹ Diệp làm Tô Mộc Thu kín đáo nhẹ nhàng thở ra, trước hết là thấp giọng cáo lỗi với nghĩa phụ, sau đó mỉm cười ôn hoà, bước lên phía trước, không lộ ra vẻ nịnh nọt, chỉ là thái độ nhã nhặn điệu thấp, dùng lễ nghi vãn bối vấn an trưởng bối mà dâng lên lễ vật gặp mặt.
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Mẹ Diệp nhìn Tô Mộc Thu, càng nhìn càng thích, đúng là cảm giác mẹ vợ nhìn con rể, “Có thể nhìn trúng Diệp Tu nhà ta đúng là không dễ dàng.”
“Diệp Tu rất tốt.” Y đáp rất chân thành.
Mẹ Diệp bị dáng vẻ chân tình này làm cho tâm can mềm nhũn, càng thêm hài lòng về Tô Mộc Thu.
Phùng lão gia ngồi một bên lại thấy khó chịu, có cảm giác cha già khó khăn lắm mới nuôi ra được một đứa con trai ưu tú, không ngờ lại bị nhà khác bắt cóc, trong lòng chua xót đủ bề.
Diệp Tu nãy giờ vẫn luôn để ý sắc mặt của nhạc phụ tương lai, thấy đối phương có vẻ không hài lòng, để đề phòng chuyện ông ấy nghĩ mình là heo ăn mất cải trắng nhà người ta, Diệp Tu vội vàng bước lên nói một câu tương tự ái nhân, “Mộc Thu cũng rất tốt.”
“Đó là đương nhiên, còn cần ngươi nói?” Phùng Hiến Quân trừng mắt nhìn Diệp Tu, thở phì phò nói.
Diệp Tu: “…”
Sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi thì phải!!!
“Được rồi lão Phùng, thân là trưởng bối sao lại chấp nhặt vãn bối làm gì? Diệp Tu Diệp Thu, hai con đưa Mộc Thu và Mộc Tranh ra ngoài một chút đi, người lớn chúng ta không cần các con ở đây tiếp chuyện đâu, đi đi.” Mẹ Diệp vừa nói dứt lời với Mộc Thu đã thấy Diệp Tu bị Phùng lão làm khó, khẽ cười lên tiếng giải vây cho nhi tử.
Bốn người biết là phụ mẫu muốn thương lượng chuyện hôn sự nên đều nghe lời, ngoan ngoãn lui ra.
Vừa ra khỏi cửa chính là sân nhà của Diệp Thu. Nhị công tử xem chừng là bị huynh trưởng bắt nạt từ bé đến lớn, rốt cuộc nay đã có cơ hội báo thù, bèn đưa theo huynh muội Tô gia đi dạo mấy vòng, vừa đi vừa kể những chuyện xấu hổ của Diệp Tu từ nhỏ đến lớn, còn nói đi nói lại, Diệp Tu kéo tay mấy lần đều không hiệu quả. Có điều da mặt hắn cũng đủ dày, dù ban đầu có thấy hơi mất mặt nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại, dáng vẻ “Mặc kệ đệ nói hươu nói vượn, ta không thèm quan tâm”, khiến Diệp Thu tức giận đến nghiến răng trong lòng lại không dám biểu lộ ra.
“Ngươi muốn đi xem viện tử ta ở không?” Có lẽ cảm thấy Diệp Thu chướng mắt đủ rồi, Diệp Tu quyết định cắt đuôi đệ đệ ngu ngốc, dẫn Tô lang đi sống thế giới hai người.
Tô mỹ nhân đang nghe Diệp Tu kể chuyện say sưa ngon lành, nghe vậy có hơi sửng sốt một chút, lập tức do dự nhìn muội muội. Y quả thực muốn đi xem nơi ở của Diệp Tu hồi nhỏ, nhưng để Mộc Tranh và Diệp Thu lại một chỗ y lại không tình nguyện. Mặc dù bây giờ thiên hạ cởi mở, nam nữ không đến mức thụ thụ bất thân, nhưng để một cô nương chưa xuất giá với một nam tử trưởng thành ở riêng với nhau quả là không ổn.
Áo bông nhỏ tri kỷ Tô Mộc Tranh liếc mắt đã hiểu ca ca nghĩ gì, lập tức hiểu lòng người lên tiếng nói, “Vậy muội quay về ở bên nghĩa phụ, các trưởng bối hẳn là đang bàn chi tiết chuyện hôn lễ. Muội về đó nghe kỹ một chút, sau đó sẽ nói lại cho các huynh.”
Diệp Thu nghe vậy cũng gật đầu phụ hoạ, có lẽ trưởng bối hai bên còn chưa nói tới chuyện cưới gả, bây giờ hắn nên về thổi gió vài câu, tranh thủ đẩy ca ca đáng ghét “gả” ra ngoài.
Sau khi bốn người ta tách ra, Diệp Tu dẫn Tô Mộc Thu tới viện tử của mình.
“Sao nơi này không có chút nhân khí nào vậy? Tuy sạch sẽ nhưng trống rỗng.” Vừa vào phòng, Tô mỹ nhân đã buông lời dò xét.
“Sau khi ta mười lăm tuổi rời nhà thì từng ấy năm không về, không có nhân khí cũng là bình thường.”
Tô lão bản gật đầu đã hiểu, sau đó không cần Diệp Tu giới thiệu, dường như rất quen thuộc nơi này, tự nhiên đi lại quanh phòng. Diệp Tu cũng cho phép y tuỳ ý, thấy y tò mò cái gì thì giải thích cho y, người hỏi kẻ đáp hết sức ăn ý.
“Bàn sách này của ngươi không tệ ha.” Hai người đến tiểu thư phòng, Tô Mộc Thu thấy bàn đọc sách bằng gỗ lê hoa vàng bèn đi qua, thấy trên bàn bày giấy Tuyên, không nhịn được cầm bút trên kệ bút lên, rồi nhíu mày nhìn Diệp Tu, cong môi nói, “Gã sai vặt, mài mực.”
“Vâng.” Diệp Tu tức giận trừng mắt, đối phó với người yêu thích phô trương thanh thế như này hoàn toàn không có cách gì.
Tô lão bản vung tay viết chữ thể Liễu, bút lực mạnh mẽ, khí khái hào hùng, Diệp Tu đứng bên mài mực tiện nhìn xem y viết gì, rất tự nhiên thì thầm thành tiếng, “Khanh khanh ta Tu, phóng khoáng bất kham, tâm ta tương duyệt, ép ở lại Thiên Cơ lâu, muôn vàn dụng tâm trêu chọc, cuối cùng biến thành cảm mến, dư sinh đằng đẵng, nguyện nắm tay làm bạn, đầu bạc không rời…”
Đây… đây là thư tình sao? Diệp Tu đọc xong mới phản ứng được, mặt lập tức đỏ lên. Ngữ điệu thẳng thắn tỏ lòng như thế hắn không chống đỡ được.
Còn người đang viết thì hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng. Người trong chốn phong trần tính tình thẳng thắn, với người mình nhìn trúng luôn bộc lộ tâm ý rõ ràng, không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả.
“Ngượng ngùng sao?” Tô Mộc Thu ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Diệp Tu đỏ bừng thì không nhịn được cười, xấu tính cầm bút nâng cằm đối phương lên một chút, bộ dạng không khác gì công tử phong lưu đùa giỡn nhi nữ nhà lành.
“Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, không biết xấu hổ không biết giới hạn sao?” Diệp Tu hơi tức giận liếc mắt nhìn y, sau đó đoạt lấy bút về tay, bước tới đẩy Tô Mộc Thu qua một bên, cũng nâng bút viết.
Tô mỹ nhân lười biếng nằm úp sấp trên người hắn, cằm đè lên vai hắn, rũ mắt xuống nhìn, cũng học theo Diệp Tu đọc từng tiếng, “Khanh khanh ta Thu, hoa dung nguyệt mạo, làm loạn lòng ta, thuận thế vào Thiên Cơ lâu, sớm chiều ở chung bốn mùa làm bạn, bắt đầu lưỡng tình tương duyệt, sau đó đã trải qua nhiều năm, chỉ cầu cầm sắt hữu chi, cùng quân sớm tối…”
Đọc đến chữ cuối cùng, Tô đại đại không nhịn được nữa, xoay mặt Diệp Tu qua, nghiêng thân hôn xuống.
Nụ hôn vốn nhẹ nhàng chậm rãi trở nên điên cuồng hơn, Diệp Tu xoay người hai tay ôm lấy cổ Mộc Thu, hai người gắn kết không rời, như muốn hoà nhập làm một với đối phương. Tay Tô lão bản ôm lấy eo Diệp Tu, muốn ép người xuống bàn sách, lần này Diệp Tu lại không để y được như ý, hai người cứ như vậy vừa âu yếm quấn giao vừa so chiêu tranh tài. Nếu có ai đó đến thư phòng lúc này sẽ thấy hai người như bánh rán trong chảo dầu, ở trên bàn sách lật qua lật lại.
Nhưng bàn đọc sách diện tích có hạn, không chịu nổi hai người giày vò. Cho nên khi Tô lão bản xoay người lần nữa muốn áp đảo Diệp Tu, thân thể hắn đã đến mép bàn, vừa xoay người thì hai người cùng té lăn xuống đất, sách vở giấy bút trên bàn cũng kéo xuống theo cùng, biến thành một mớ hỗn độn trên thân hai người.
Hai người cùng chống người ngồi dậy, vừa thở hồng hộc vừa trừng mắt nhìn đối phương, hồi lâu sau không hẹn mà cùng bật cười.
“Tô Mộc Thu ngươi là quỷ đói trong sắc giới à?” Diệp Tu vừa cười vừa trốn tránh trách nhiệm.
“Là ngươi quyến rũ ta trước.” Tô lão bản tỏ vẻ người trong lòng mình ở trước mặt mình viết thư tình cho mình, không phải cố tình mê hoặc y thì là gì.
“Là ngươi viết trước mà.”
“Ta không hề yêu cầu ngươi viết trả…”
“Chiếm hời còn khoe mẽ.” Diệp Tu tức giận nói, ‘Đứng lên đi, rồi dọn dẹp lại một chút.”
Tô Mộc Thu ngoan ngoãn gật đầu, không nháo, cùng Diệp Tu thu dọn vài lần đã dọn hết sách bút, bày lại lên bàn.
“Cái này là gì?” Đột nhiên Tô mỹ nhân thấy trên mặt đất có một vật màu vàng nhỏ nhỏ, y cúi người nhặt lên.
“A, hoá ra là kẹp trong sách, không biết ta kẹp vào lúc nào nữa, bảo sao ta vẫn luôn không tìm thấy.” Diệp Tu nhìn kỹ là cái gì, lập tức vui mừng đưa tay ra nhận, cẩn thận từng li từng tí sờ lên, “Đây là bùa bình an năm tám tuổi mẹ ta cầu cho ta, ta coi như bảo bối, sau khi không tìm thấy thì buồn bã rất lâu.”
Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm bùa bình an nho nhỏ kia, không biết nhớ tới chuyện gì, khẽ nhíu mày, đưa tay cầm lại, đặt trên lòng bàn tay chăm chú nhìn kỹ từng ngóc ngách.
“Sao thế?” Diệp Tu ngạc nhiên hỏi.
“Bùa bình an này nhỏ hơn so với bùa bình an bình thường.” Tô lão bản híp mắt, ánh mắt loé lên cảm xúc mơ hồ.
“Hình như là vậy.” Diệp Tu nghe thế cũng chăm chú nhìn một lúc, “Nhỏ hơn thì có vấn đề gì?”
“Chỉ là ta thấy thứ này rất quen mắt.”
“Bùa bình an đều là một dạng vậy thôi, ngươi thấy quen cũng là bình thường.”
Tô Mộc Thu lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Tu, rất chân thành nói, “Ta có thể mở ra nhìn không? Ta muốn kiểm chứng một thứ.”
Diệp Tu thấy y như vậy, trong lòng cũng tò mò, gật đầu đồng ý.
Sau đó Tô đại đại rất cẩn thận mở bùa bình an ra, sau đó lại phát hiện bùa bình an này không hoàn chỉnh, gần như chỉ có một phần ba của lá bùa bên trong, khó trách sau khi gấp lại nhỏ hơn bình thường nhiều.
Diệp Tu còn chưa kịp nói gì đã thấy Tô Mộc Thu lấy từ túi tuỳ thân của y ra một cái bùa bình an – giống bùa của hắn y như đúc.
Diệp Tu cả người ngây ngẩn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Mộc Thu cũng mở bùa bình an của y ra, trong đó cũng chỉ có khoảng một phần ba lá bùa, xếp cùng lá bùa của hắn trên bàn, có thể nhìn ra ở giữa còn thiếu, chỉ cần tìm được mảnh bùa này thì có thể ghép lại thành một bùa bình an hoàn chỉnh.
“Cái này… Rốt cuộc là chuyện gì? Bùa bình an… mảnh ở giữa đâu?”
“Trong túi của Mộc Tranh.” Tô Mộc thu nhìn Diệp Tu, ánh mắt cực kỳ chăm chú, như muốn từ khuôn mặt hắn tìm ra dáng vẻ trong trí nhớ xem có trùng khớp với nhau không, “Tiểu Mộc đầu?”
“Cái gì?” Suy nghĩ của Diệp Tu đang loạn, đột nhiên nghe được tiếng gọi này, không hiểu gì nhìn Tô Mộc Thu.
Tô lão bản híp mắt, khoanh tay lại, biểu cảm có chút bất mãn, “Nơi ta lớn lên có một ngọn núi nhỏ, khi còn bé ta vô cùng thích tới đó. Không phải đi chơi, mà là bên trong có rất nhiều quả dại có thể ăn. Một ngày năm ta năm tuổi, ta lên núi như thường lệ, lại phát hiện dưới thác nước nhỏ có một đứa bé đang hôn mê, quần áo bẩn thỉu, trên thân còn vương không ít máu ứ đọng. Ta lúc đó còn thuần khiết lương thiện, phí hết sức chín trâu hai hổ mới kéo được đứa bé đó xuống chân núi, sau đó tìm đại thẩm hàng xóm, nhờ bà ấy gọi đại phu. Sau một hồi lau tay thay áo, đứa bé kia đã sạch sẽ, trông rất đáng yêu, da mịn thịt mềm, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu. Đáng tiếc sau khi nó tỉnh lại, ta hỏi gì nó cũng không nói, như đầu gỗ vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ nó không ngốc, đề phòng tất cả người lớn trong xóm, cuối cùng chỉ có thể ở lại nhà ta. Sau một thời gian nó đã mở miệng nói chuyện, nhưng không hề nói mình tên gì. Ta đã gọi là Tiểu Mộc đầu quen miệng nên nó vẫn để ta gọi như thế mãi.”
Nghe đến đây, Diệp Tu cảm thấy chấn kinh, hắn tất nhiên biết Tô Mộc Thu đang nói Tiểu Mộc đầu chính là hắn, nhưng trong trí nhớ bao nhiêu năm qua của hắn không hề có chuyện như thế!
“Tiểu Mộc đầu cứ như vậy ở lại nhà ta ba năm. Từ đầu ta vốn nghĩ nó là con nhà giàu sẽ khó chiều, không ngờ lại cực kỳ dễ nuôi, cho ăn cái gì thì ăn cái đó, làm việc chỉ dạy qua là hiểu, đối với Mộc Tranh cũng tốt, chỉ thỉnh thoảng chọc tức ta vài lần. Ta và muội muội cũng dần dần xem Tiểu Mộc đầu là người nhà, dù trông nó có vẻ ngây ngô, nhưng thực ra đầu óc cực kỳ linh hoạt, đưa ra không ít chủ ý cho ta. Hai ta xem như hài tử nghịch ngợm khét tiếng nhất trong thôn, ai cũng từng bị bọn ta trêu chọc. Nói thật ta xem Tiểu Mộc đầu như huynh đệ ruột của mình, vốn tưởng có thể cùng nhau sống bình yên, không ngờ năm ta tám tuổi, ta và muội muội theo đại thẩm nhà bên lên chợ huyện, Tiểu Mộc đầu ở nhà đã biến mất.”
Tám tuổi…
Diệp Tu nhìn Mộc Thu càng nói càng tức, không kìm được có chút áy náy trong lòng.
Có thể hắn đã thực sự quên mất y…
“Ài, không thể nói là biến mất, chỉ là Tiểu Mộc đầu gặp được người nhà, đứa nhóc khốn kiếp không biết trước sau, không thèm từ biệt đã đi mất. Sống chung bấy lâu cứ như vậy mà đi à? Ba năm sớm chiều ở chung, ngay cả một lời tạm biệt cũng thèm nói. Chỉ để hạ nhân nhà đó nói hai câu cảm tạ, cho ta chút tiền rồi đuổi ta đi. Lúc đó ta thực sự muốn đánh chết tên nhóc đáng ghét này! Nếu không phải hạ nhân có chuyển lời của Tiểu Mộc đầu rằng sẽ quay về tìm ta, ta sẽ quyết định tuyệt giao với nó. Nhưng rốt cuộc tên nhóc đó cũng không hề trở về.” Nói xong lời này, mặt của Tô Mộc Thu đã đen lại.
“Tiểu Mộc đầu… là ta sao?” Diệp Tu mặc dù thực sự không có ký ức, nhưng không hiểu sao cảm thấy chột dạ, vẫn muốn chứng thực lại xem sao.
Tô Mộc Thu trừng mắt, duỗi tay chỉ lá bùa bình an không trọn vẹn trên bàn, “Thôn ta có một toà đạo quán nhỏ, Tết Nguyên tiêu năm bảy tuổi, ba người bọn ta đến đạo quán dâng hương, được tặng một lá bùa bình an. Ta cầm về nhà, lại thấy Tiểu Mộc đầu và Mộc Tranh đều không có, nên cuối cùng quyết định cắt bùa bình an ra làm ba, mỗi người cầm một mảnh.”
Cho nên nhân chứng vật chứng đều ở đây, mình thực sự đã từng “bội tình bạc nghĩa.”
“Ta… ta... oan uổng…”
“Ngươi oan uổng cái gì? Ngươi nói, ta nghe.” Trên mặt Tô lão bản viết rõ “Ta đây sẽ rửa tai lắng nghe, nhưng nếu lý do không chính đáng, đừng trách ta làm gì ngươi.”
“Lúc tám tuổi ta bị bệnh nặng một trận, tất cả ký ức trước đó đều mơ hồ, cái gì cũng không nhớ rõ nữa.”
“Lý do này quá vớ vẩn.”
“Thật đấy, ta không lừa ngươi.” Diệp Tu nắm lấy tay Tô lang thành khẩn nói, “Chúng ta có thể đi tìm cha mẹ ta hỏi xem, ta muốn chứng thực ta là Tiểu Mộc đầu. Nếu ta đã thực sự mất tích ba năm, người nhà ta không thể nào không biết.”
Tô Mộc Thu nghe xong cũng thấy lạ, “Đi, đi hỏi bá phụ bá mẫu xem thực hư mọi chuyện là như thế nào.”
Hai người quay lại phòng khách lần nữa, chỉ là từ xa đã nghe thấy tiếng cãi vã, liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bước nhanh hơn.
“Tất nhiên là Mộc Thu nhà ta cưới hài tử nhà ngươi.”
“Trưởng tử nhà ta làm sao có thể xuất giá được.”
“Ta mặc kệ, Mộc Thu chỉ có thể cưới, không thể gả.”
“Hừ. Nhà chúng ta cũng không thể gả nhi tử ra ngoài, miễn bàn.”
Trong phòng khách, Phùng Hiến Quân và cha Diệp đang tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, trừ mẹ Diệp đang cười mỉm bên cạnh thì Diệp Thu và Mộc Tranh đều lúng túng ngồi im, chỉ sợ hôn sự của ca ca thất bại.
Hai người Tô Diệp vừa vào cửa đã nhìn thấy khung cảnh như vậy, mà không đợi hai người biết đã xảy ra chuyện gì, hai vị phụ thân lập tức bước tới, ai cũng nắm tay con mình, trăm miệng một lời.
“Mộc Thu, vi phụ không cho phép con xuất giá.”
“Diệp Tu, nếu ngươi dám xuất giá, vi phụ nhất định sẽ đánh chết ngươi.”
Tô Mộc Thu và Diệp Tu: “…”
Hai người nhanh chóng liếc nhau, quyết định việc này sẽ tạm thời bỏ qua.
“Phụ thân, việc này không quan trọng. Con muốn hỏi một chuyện trước, có phải lúc con năm tuổi đã từng mất tích không? Ở bên ngoài ba năm mới được tìm thấy?”
Cha Diệp bị ba chữ “không quan trọng” của Diệp Tu chọc cho tức chết, đang muốn nổi giận thì lại nghe được câu hỏi của hắn, sau khi kinh ngạc thì lập tức dò hỏi, “Con nhớ lại rồi à?”
Vậy chính là thật rồi.
Diệp Tu đảo mắt nhìn Tô đại đại, y chỉ hừ nhẹ một tiếng, càng làm hắn chột dạ hơn.
Mẹ Diệp nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng đi tới nắm chặt tay Diệp Tu nhìn từ trên xuống dưới một vòng, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Rốt cuộc con đã gặp phải chuyện gì khiến con nhớ lại?”
Diệp Tu quay đầu lại nhìn Tô Mộc Thu, đối phương lập tức quay mặt sang hướng khác, rõ ràng là không có ý định giải thích. Diệp đại thiếu gia không có cách nào khác, chỉ có thể trình bày lại mọi chuyện một lần từ đầu đến cuối.
Mọi người trong phòng đều bị câu chuyện này làm cho sững sờ. Mộc Tranh lập tức lấy từ túi bên hông ra một túi bùa bình an nho nhỏ, tràn ngập dấu vết thời gian, có thể thấy đã có từ lâu. Nàng mở túi ra, lấy ra một mảnh bùa. Sau khi ghép lại với mảnh của Diệp Tu và Tô ca ca, tạo thành một lá bùa hoàn chỉnh.
“Đây quả thật là trùng hợp! Duyên phận! Là duyên phận rồi!” Mẹ Diệp rất vui mừng, kéo tay Tô Mộc Thu không ngừng cảm tạ, “Mộc Thu, ta thật cảm ơn con đã cứu được A Tu. Nếu không phải nhờ con cứu giúp, có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa. Tạ ơn con, tạ ơn con!”
“Bá mẫu đừng như vậy, lúc ấy cũng chỉ là trùng hợp, người không cần như thế.” Trước mặt mẹ Diệp, Tô Mộc Thu tất nhiên không dám tỏ vẻ giận dỗi như với Diệp Tu, vội vàng nhẹ giọng đáp.
“Mộc Thu, lời cảm ơn này con xứng đáng nhận được. Ân đức này Diệp gia suốt đời không quên.” Cha Diệp nghiêm túc nói.
Lúc này Phùng lão gia lại đột nhiên xen vào, thản nhiên nói, “Ân cứu mạng lớn như vậy, đại nhi tử nhà ngươi cũng nên lấy thân báo đáp chứ?”
Cha Diệp lập tức đen mặt, nhưng không nói được lời nào phản bác. Diệp Tu ít khi thấy phụ thân đuối lý như vậy, trong lòng có chút đắc ý, nhưng vẫn có lương tâm nói lảng sang chuyện khác, hỏi thăm chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào.
Xảy ra chuyện như vậy thực chất là do tiên đế kiêng kị Diệp gia đã lâu. Diệp Tu từ nhỏ đã lộ ra thiên phú của kẻ luyện võ, tiên đế nghĩ tới mình đã phí hết mấy chục năm công sức làm suy yếu quân uy của Diệp gia, nhưng nếu đợi đến khi Diệp Tu trưởng thành bắt đầu tòng quân, tất cả những tính toán của ngài sẽ đều là dã tràng xe cát hết. Cuối cùng ngài ra quyết định xuống tay độc ác, nhân lúc hắn chỉ mới năm tuổi diệt cỏ tận gốc. Đợi được cơ hội cả nhà họ Diệp lên đường xuống phía Nam tế bái ngoại gia của Diệp Tu Diệp Thu, sát thủ nhân cơ hội bắt cóc cả hai huynh đệ. Sau đó lại thả Diệp Thu vốn không có khả năng luyện võ trong rừng, còn Diệp Tu thì ôm theo, tất nhiên là muốn giết người diệt khẩu.
Rốt cuộc là vì sao Diệp Tu có thể trốn thoát từ tay những kẻ sát thủ tinh nhuệ kia, ngoại trừ Diệp Tu thì không ai hay biết. Nhưng hắn lại mất trí nhớ, nên việc này mãi mãi là bí ẩn không có lời đáp. Ba năm sau, người tìm được Diệp Tu trong thôn nhỏ kia cũng không phải cha mẹ Diệp, mà là nhị quản gia trong phủ, vốn hồi hương thăm người thân, vô tình gặp được Diệp Tu, vui mừng khôn xiết vội vàng muốn đưa Diệp Tu đi. Tất nhiên Diệp Tu không muốn không từ mà biệt, nhưng nhị quản gia nói cho hắn biết phu nhân vì chuyện con trai mất tích mà bệnh liệt giường ba năm nay rồi, ý của quản gia là hắn đừng trì hoãn nữa, trước hết cứ về nhà để làm yên lòng cha mẹ trước. Còn tiểu bằng hữu đã cứu hắn thì vẫn ở đó, sau này lại quay về tạ ơn cũng không muộn. Nghe được mẹ bệnh nặng, Diệp Tu lòng nóng như lửa đốt, chỉ kịp nhờ hạ nhân gửi lời cho Mộc Thu nói mình sẽ quay lại, rồi cùng nhị quản gia đi.
Chỉ tiếc là sau khi Diệp Tu về nhà còn chưa kịp kể cho song thân về huynh muội Tô gia thì hắn đã sinh bệnh nặng. Lần bệnh này không phải ngẫu nhiên, mà là tiên đế nhúng tay. Nói là bệnh, thực ra là độc. Các ngự y đều bó tay vô lực, cuối cùng cha Diệp nhờ bằng hữu giang hồ Phùng Hiến Quân mua tin tức, tìm tới võ lâm thánh thủ Lâm Thanh Nguyên mời ông tới cứu giúp, mới có thể cứu được mạng của con trai. Chỉ là độc này quá hung hiểm, kết quả cuối cùng chỉ mất trí nhớ chứ không tổn hại thân thể đã là phúc phần vô lượng.
Chuyện này khiến cha Diệp nhìn rõ tiên đế tâm tư âm hiểm, ông không dám để Diệp Tu sống trong kinh thành nữa, chỉ có thể lấy cớ nhi tử ốm yếu nhiều bệnh đưa đến Thiếu Lâm tự. Bên ngoài nói là muốn hắn được thờ phụng Phật Tổ, được Người che chở, phù hộ khỏi tai ương, bên trong lại âm thầm mời người dạy hắn võ công, giúp hắn thực sự có năng lực tự bảo vệ mình.
Xâu chuỗi lại tiền căn hậu quả, mọi người đều thổn thức thở dài. Lòng dạ đế vương sâu như biển, bao nhiêu khoan hồng bao nhiêu tàn độc, thường nhân khó lòng phỏng đoán.
Tô Mộc Thu nghe xong, sự tức giận ban đầu đã không còn sót lại chút gì, thậm chí còn đau lòng hồi nhỏ Diệp Tu gặp nhiều tai nạn. Diệp Tu tinh mắt nhìn ra đối phương đã mềm lòng, lập tức bước tới nắm lấy tay y, ghé vào tai y nói khẽ, “Cho nên không phải ta cố ý không từ mà biệt, cũng không phải cố ý không quay về tìm ngươi, ngươi tha thứ cho ta đi mà.”
Tô lang không nói gì, chỉ nắm lại tay của hắn, Diệp Tu biết y đã tha thứ, khoé miệng vô thức cong lên.
Hai người còn chưa kịp dính lấy nhau, đã thấy phụ thân hai bên tiếp tục cãi vã về vấn đề cưới gả. Chỉ là lần này cha Diệp ở thế hạ phong, không có cách gì cãi được, vì Phùng lão quá gian trá, cố tình xoáy vào việc nhi tử của ông có ơn cứu mạng Diệp Tu. Cha Diệp bất luận nói lý lẽ ra sao cũng không thể phủ nhận được điều này, trong lòng tức tối oan ức vô cùng.
Cha Diệp đang một bụng lửa giận, vừa quay đầu qua lại thấy nhi tử nhà mình đang nắm tay tươi cười dính sát vào Tô Mộc Thu kia, dáng vẻ rõ ràng là “không có tiền đồ”, lửa giận bùng lên. Uổng công phụ thân ngươi tận tâm tận lực đòi “quyền lợi” cho ngươi, ngươi lại chỉ biết bám lấy “con dâu” tình tứ, đúng là đứa con bất hiếu.
“Diệp Tu, con nói đi, gả hay là cưới?” Cha Diệp trừng mắt nhìn Diệp Tu, ý tứ rất rõ ràng, nếu hắn dám nói “gả” lập tức đánh chết hắn.
Diệp Tu: Sao cảm thấy mình oan như Đậu Nga vậy?
Tô mỹ nhân đứng bên lén cười, Diệp Tu nhìn y trách cứ, y cũng liếc mắt nhìn lại. Cũng không biết hai người đang ngầm bàn bạc chuyện gì, chỉ thấy đột nhiên cả hai cùng bật cười, khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.
“Mắt ta mù rồi.” Diệp Thu nghiến răng lẩm bẩm một câu.
Mộc Tranh lại bình tĩnh hơn nhiều, “Quen rồi là được.”
Mà lúc này thì hai “đứa con bất hiếu” đã thương lượng xong, cùng nhau mở miệng.
“Các vị trưởng bối đã bàn bạc hồi lâu, vẫn không thống nhất được vấn đề cưới gả.”
“Như vậy chúng con không gả cũng không cưới.”
Có ý gì? Mọi người đều ngơ ngác.
“Chúng con thành thân.” Hai người đều đồng thanh nói.
Thành thân, không ai gả ai cưới, không ai phụ thuộc ai, chỉ là hoàn thành nghi thức kết làm bạn lữ.
Nhìn dáng vẻ ăn ý của hai người, các trưởng bối cũng không tranh cãi nữa. Hai vị phụ thân vừa tranh cãi đến mặt đỏ tía tai lập tức khôi phục dáng vẻ bạn cũ lâu ngày gặp lại, bắt đầu thảo luận mọi việc trong hôn lễ, nhưng cũng chỉ yên tĩnh được một khắc, trong đại sảnh lại vang lên tiếng gào thét giận dữ của hai người.
“Hôn lễ tổ chức trong phủ ta!”
“Không được, về Thiên Cơ lâu.”
Bốn tiểu bối thấy tình thế không ổn, lập tức lủi nhanh như chuột, chuồn mất!
________________________
Sau khi thảo luận một hồi, quyết định tổ chức hôn lễ tại Định Quốc công phủ trước, nhưng Phùng lão gia cũng đặt ra yêu cầu, sau khi trở về sẽ tổ chức lại lần nữa ở Thiên Cơ lâu.
Thời gian sau đó, Tô Diệp hai người bận đến chân không chạm đất, tất cả mọi việc bọn họ đều muốn tự tay xử lý, nhưng mẹ Diệp không cho phép hai người được quản lý ngân lượng. Mộc Tranh ứng phó thuận tay hơn, dù sao hôn lễ của Trương Giai Lạc cũng là nàng lo liệu chi tiêu, nhưng Diệp Tu lại chưa từng có kinh nghiệm gì, bị mấy việc vặt làm cho phiền toái không thôi, thiếu chút là muốn huỷ hôn.
Thực ra hai người chỉ nói là thành thân, không cưới gả, nên rất nhiều thủ tục đã bị loại bỏ hoặc đơn giản hoá, thời gian chuẩn bị dự kiến chỉ còn ba tháng, ngày thành thân được định là ngày hoàng đạo đầu tiên sau khi lập thu.
Diệp gia tuy là thế gia trăm năm, nhưng nhiều đời đơn truyền, nên thân thích cũng không nhiều. Gia phong xưa nay nghiêm cẩn, lại không kết bè kéo cánh, hơn nữa tiên đế đã nghi kỵ nhà họ như vậy, tất nhiên không cho phép cha Diệp kết giao với quá nhiều quan viên quý tộc, vì vậy người tới tham dự hôn lễ của Tô Mộc Thu và Diệp Tu đều là hảo hữu chí giao.
Còn bên phía Tô Mộc Thu lại càng đơn giản hơn, vì đã quyết định sẽ tổ chức lại ở Thiên Cơ lâu, nên lần này chỉ mời các chủ quản và tứ đại hoa khôi tới tham dự, có thêm vài bằng hữu cũ của Phùng lão gia, cũng không có nhiều người.
Khách của hai nhà hợp lại tuy không nhiều, nhưng mỗi người đến đây thân phận đều không thấp. Diệp gia mời người đều thuộc nhóm các quan viên cấp bậc cao nhất trong triều đình, còn Tô gia đều mời các anh hào võ lâm hoặc tân sinh nổi bật trong các thế lực giang hồ, cho nên khách mời lần này quả thật là trọng chất không trọng lượng.
Bận rộn mấy tháng ròng, cuối cùng Tô Mộc Thu và Diệp Tu cũng chờ được đến ngày thành thân. Vì đã lược bỏ tiết mục đón dâu, nên hai người cũng không cần chịu khổ thức khuya dậy sớm, thay vào đó là ngủ bảnh mắt, lại ăn uống no nê mới cho phép hạ nhân tắm rửa thay y phục.
Cũng không có phần nghênh thân, cho nên ba ngày trước đó Tô lang đã vào Diệp phủ ở, ngày thành thân y đi từ viện tử phía Nam ra, còn Diệp Tu đi từ viện tử của hắn ở tận cùng phía Bắc, khoảng cách tương đối xa, nhưng con đường đi tới phòng khách của hai bên thì độ dài ngang bằng nhau.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, hạ nhân thông báo đối phương đã chuẩn bị xong, hai người đều cùng bước ra từ viện tử của mình đi đến phòng khách bái đường.
Hai người đều tới đúng thời gian, trước đó mẹ Diệp đã thông báo, bất kể ai tới trước đều phải chờ người còn lại rồi mới được tiến vào chính phòng, nhưng bây giờ hai người lại tới cùng lúc, không biết là trùng hợp hay là tâm ý tương thông, ngay cả thời gian đi đường cũng căn chuẩn như thế.
Vì trước ngày thành thân mẹ Diệp hạ lệnh xuống, không cho phép gặp mặt, khiến cả hai cũng có chút nhớ nhung đối phương. Bây giờ gặp nhau, nhất thời chỉ cố gắng nhìn nhau, dùng dáng vẻ đối phương để an ủi lòng mình.
Cách ăn mặc của hai người hôm nay, bất kể là ngọc quan trên đầu, trường bào đỏ thẫm trên người, hay đai lưng, trang sức, hài gấm, nhất nhất đều giống nhau như đúc.
“Hai người cùng nhau buộc tú cầu đỏ lại, nắm lấy hai đầu dây cùng tiến vào lễ đường, giờ lành đã đến.” Bà mối được mời đến không có việc gì làm nên đành mở miệng, cũng giục hai người đang yên lặng nhìn nhau hồi thần như tỉnh lại từ trong mộng.
Hai người đều mỉm cười, sau đó cởi dây tú cầu đỏ trước ngực mình xuống, bước lên phía trước mấy bước, đồng thời giơ tay ra buộc hồng tú cầu lại với nhau, trong quá trình này lén lút nắm chặt tay đối phương, rồi mỗi người nắm một bên dây, sóng vai cùng đi tới phòng khách chính.
Quãng đời còn lại, dù bĩ cực thái lai đều cùng người đối mặt.
Tiến vào đại sảnh, ba trưởng bối ngồi ghế chủ vị chậm rãi nhìn nhi tử bước tới, vẻ vui mừng trên mặt không giấu được.
“Giờ lành đã đến.” Hai người đã đứng đúng vị trí trong đại sảnh, giọng của người chủ trì cũng vang lên.
“Nhất bái thiên địa!”
Tạ ơn thiên địa đã cho bọn họ được gặp nhau.
“Nhị bái cao đường!”
Tạ ơn phụ mẫu đã dưỡng dục, lại thành toàn cho bọn họ.
“Tân nhân giao bái!”
Tạ ơn ngươi đã thực lòng đối đãi, đời này không phụ nhau.
“Mời tân nhân kính trà!”
Sau khi hai người dâng trà, lại nhận hồng bao phụ mẫu tặng, nghe trưởng bối dạy bảo đôi lời, lễ thành thân chính thức hoàn thành.
Hai người đều là nam tử, lại không phân cưới gả, nên tất nhiên chủ trì không hô đưa vào động phòng. Hai vị tân lang đều ở lại đại sảnh chào hỏi khách khứa, âm thanh mời rượu liên tiếp nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Tu nhớ lại lời Tô đại đại nói trong hôn lễ của Trương Giai Lạc, nói y ngàn chén không say, quả thực không phải phóng đại. Dù khách mời hôm nay không quá đông, nhưng đi tới mỗi bàn đều bị mời rượu, người bình thường đã sớm say khướt, tửu lượng tốt một chút cũng chóng mặt run chân, nhưng Tô lang chỉ hơi đỏ mặt một chút, ánh mắt vẫn thanh tỉnh, bước chân vững vàng, khiến Diệp Tu thầm mắng y biến thái trong bụng. Hắn cảm thấy mình có hơi choáng đầu, không nên uống tiếp nữa, trực tiếp đẩy Tô mỹ nhân lên trước chắn rượu, bản thân đi theo sau y như cái đuôi nhỏ, mặc kệ những người khác có trêu chọc ra sao cũng không quan tâm.
Diệp Tu thầm nghĩ, đêm nay động phòng hoa chúc, hắn tuyệt đối không thể uống say, nếu không thì quá có lỗi với “Quá trình nghiên cứu động phòng” của hắn.
P/s: Xin hỏi tài liệu nghiên cứu với ạ, không lẽ là quyển “Mưa xuân thành Bắc” của Trương hoạ sư dạo trước???
Còn Tô Mộc Thu trừ việc khẽ cười khi lần đầu Diệp Tu đẩy mình ra chắn rượu thì không có phản ứng gì khác, y thực sự uống hết tất cả rượu mời hướng tới Diệp Tu, những người khác nhao nhao rót rượu y cũng không cự tuyệt, mà đáng sợ là đến cuối cùng, người này gần như chuốc say tất cả mọi người.
Diệp Tu thật lòng thật dạ bội phục đến cúi rạp người xuống đất, người này uống rượu như uống nước lọc vậy sao?
Ánh mắt sùng bái thậm chí kính sợ của người yêu khiến Tô lão bản rất thoả mãn, nhìn những người khác đã say gục xuống bàn, vậy thì y có thể rời khỏi đây rồi hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc với Diệp Tu rồi.
Diệp Tu nhìn khuôn mặt như ngọc, má như hoa đào của Tô lang lại lộ ra ý cười tà mị với mình, ánh mắt trêu chọc lại quyến rũ, tim đập loạn nhịp, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Phu phu hai người ngầm hiểu ý nhau, không nói hai lời nắm tay trở về phòng.
Vì không có khoản vén khăn tân nương nên trong tân phòng không có vị phụ nhân nào chăm sóc, hai người vào phòng đóng cửa, nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí cũng không xấu hổ, ngược lại có phần thoải mái tự nhiên hơn.
Vẫn là Tô đại đại phá vỡ sự trầm mặc trước, y đi tới bên bàn tròn, rót hai chén rượu, đưa cho Diệp Tu một chén.
“Vẫn chưa uống đủ à?” Diệp Tu cười nói.
“Rượu hợp cẩn.” Tô Mộc Thu cũng cười, ánh mắt ấm áp dịu dàng, Diệp Tu không kìm được thấy mặt mình hơi nóng lên.
Thần sắc của Tô lang nhanh chóng nghiêm túc lại, hai tay cầm chén rượu giơ ra trước mặt, động tác của Diệp Tu cũng giống y, hai người đứng đối diện nhau, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Diệp Tu, ta thề đời này sẽ đối với ngươi tốt, rất tốt rất tốt.”
Không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, chỉ đơn giản là “Ta sẽ đối tốt với ngươi”, lại làm cho đối phương rung động từ tận đáy lòng.
“Tô Mộc Thu, ta cũng thề, đời này sẽ đối với ngươi tốt, rất tốt rất tốt rất tốt.” Thời khắc cảm động này mà Diệp Tu còn muốn phân cao thấp, cố chấp muốn nói thêm một chữ “rất tốt”, ngây thơ đến đáng yêu.
“Vậy thì quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Chỉ giáo nhiều hơn.”
Chén rượu nhẹ nhàng chạm nhau, hai người ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén, sau đó đặt chén xuống, tiến lại gần đối phương, sau đó là một nụ hôn sâu kéo dài còn vương hơi rượu.
Đến khi ánh mắt hai người đều nóng bỏng tình sắc mới kết thúc nụ hôn này, chăm chú nhìn ngắm đối phương, đồng thời ăn ý cởi đi lễ phục trên người.
Động tác của cả hai đều rất nhanh, đến khi chỉ còn một lớp trung y trắng mỏng manh mới dừng tay, ngẩng đầu nhìn đối phương mỉm cười.
Sau đó cùng xắn tay áo…
“Thành bại luận trên dưới?”
“Một trận phân thắng bại đi!”
Vừa dứt lời, hai người đồng loạt xuất chiêu đánh nhau!!!
Tuy nói là đêm xuân đáng giá nghìn vàng, nhưng vấn đề trên dưới không thể qua loa, không giải quyết tốt sẽ uổng phí mất một đêm tươi đẹp.
Về phần kết quả,
“Tô Mộc Thu ngươi chơi ăn gian.”
“Binh bất yếm trá mà.”
Xuỵt! Phi lễ chớ nhìn!
_________ HOÀN _________
***