Chương 7.
Màn đêm buông xuống, náo nhiệt tại Thiên Cơ lâu lại tiếp tục diễn ra như thường lệ.
Vì ban ngày Tô lão bản đã đồng ý giao dịch với vị khách họ Trương, lúc này dĩ nhiên là muốn tìm đối tượng bị bán, à nhầm, là đối tượng tiếp nhận ủy thác, đại hoa khôi Dụ Văn Châu, thương lượng đôi lời.
“Thấy Văn Châu đâu không?” Tô Mộc Thu đi vào biệt viện, Diệp Tu đi sau y hai bước, đúng lúc gặp được Phương Duệ, y chặn người lại hỏi thăm.
“Dụ các chủ vừa kết thúc màn biểu diễn ở đảo giữa hồ kia, chắc hẳn đã trở về Lam Vũ các rồi.” Phương Duệ đáp.
Tô Mộc Thu gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết, Phương Duệ thấy lão bản cũng không giao việc gì thêm, cáo lui rời đi.
Diệp Tu đi theo Tô Mộc Thu qua bảy lần ngoặt tám lần rẽ, xuyên qua rất nhiều hành lang, nhịn không được khẽ “Chậc” một tiếng.
“Ngươi chậc cái gì?” Bước chân Tô lão bản không ngừng lại, cũng không quay đầu lại hỏi thăm.
“Thiên Cơ lâu của ngài chín quẹo mười tám rẽ, thực sự chỉ không chú ý một chút thôi sẽ lạc đường.” Diệp Tu vẫn duy trì bộ dạng tùy hứng như cũ, thanh âm cũng cố tình kéo dài, không hề đứng đắn.
“Không phải đã dẫn ngươi đi qua một lần rồi sao? Sao vậy, vẫn không nhớ kỹ đường?” Tô Mộc Thu nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm mang theo chút trào phúng nhẹ.
“Vẫn nhớ kỹ chứ, chỉ là không nhịn được cảm thán, chỉ là một tòa thanh lâu thôi, sao cấu trúc còn phức tạp hơn hoàng cung nữa.”
Ánh mắt Tô Mộc Thu lóe lên một tia sắc bén, “Ồ? Nói giống như ngươi đã từng đi qua hoàng cung vậy.” Ngữ điệu tùy ý, giống như chỉ là một lời cãi lại theo bản năng.
Diệp Tu không có biểu cảm khác lạ nào, chỉ đơn giản nhún vai một cái, “Tất nhiên từng đi qua rồi, ta còn rất thân thiết với đương kim hoàng đế nữa cơ.” Thừa nhận thoải mái như vậy, không hề có chút thuyết phục nào.
Tô Mộc Thu hừ khẽ một tiếng, không muốn tranh cãi với người này nữa. Lại đến chỗ ngã rẽ, hắn đột nhiên dừng lại, nắm lấy cổ tay Tô Mộc Thu, cảm xúc ấm áp trong nháy mắt khiến da đầu tê dại, y vô thức muốn đánh ra một chưởng, khóe mắt lại quét đến ống tay áo Diệp Tu, miễn cưỡng nhịn xuống, mặc cho người này kéo mình đến một góc khuất, y lặng lẽ nhìn, vẻ mặt cũng tỏ ra tức giận.
“Làm gì vậy?” Y cả giận nói.
Diệp Tu vội vàng dựng thẳng một ngón tay lên ra hiệu y đừng lên tiếng, sau đó ngón tay thon dài di chuyển, chỉ về một phương hướng.
Y liếc mắt nhìn hắn, vẫn theo tay chỉ quay đầu nhìn lại, thấy bên cạnh khóm mai trồng trong viện là hai bóng người một xanh đậm một xám trắng, nhìn kỹ lại thì ra là hộ viện Hàn Văn Thanh và tiên sinh giáo tập Trương Tân Kiệt.
“Nhìn thấy bọn họ thì tránh cái gì? Ngươi làm chuyện gì chọc hai người bọn họ hả?” Tô Mộc Thu thấp giọng, nghi ngờ hỏi.
“Không phải, ta chỉ là nhiều lần thấy bọn họ đứng cùng một chỗ, luôn cảm thấy không khí giữa hai người họ rất kỳ quái, không thể nói rõ ra được.” Diệp Tu trả lời, ánh mắt vẫn dán lên hai người phía xa.
Tô Mộc Thu nghe vậy, biểu cảm trên mặt có chút kỳ lạ, há to miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Khoảng cách giữa bên này với khóm trúc khá xa, nhưng hai người đều không phải dạng trói gà không chặt, nên không khó khăn gì áp tai lên góc tường nghe lén.
“Đêm khuya lạnh, mặc ít như vậy còn ra đây đứng làm gì?” Giọng điệu Hàn Văn Thanh trầm thấp, hàm ý trách cứ, nhưng tay lại nhanh chóng cởi áo choàng trên người xuống khoác lên thân Trương Tân Kiệt.
“Cây mai vàng này cuối cùng cũng nở hoa rồi, ta muốn ra đây hái vài bông về phòng ngắm.” Thanh âm Trương Tân Kiệt trong trẻo lạnh lùng, dường như mang theo chút ý cười.
“Thư sinh mơ mộng.” Hàn Văn Thanh coi thường nói, chỉ là yên lặng một hồi rồi lại mở miệng, “Từ nay để ta đi hái cho, mỗi khi mùa đông đến tay chân ngươi đều lạnh như băng, rất dễ sinh bệnh, nếu nhiễm phải phong hàn thì đều do ngươi tự làm tự chịu.” Nói là chỉ trích, nhưng quan tâm trong mỗi câu chữ đều nhìn thấy rõ ràng.
Diệp Tu mở to hai mắt nhìn, trong lòng như có gì đó nứt vỡ, bộ dạng này của lão Hàn có thể nói là thiết hán nhu tình, nhưng kết đôi thế này có phải có chút không đúng lắm? Hay là hắn suy nghĩ nhiều?
Vẻ mặt kinh ngạc của hắn dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Tô Mộc Thu, tròng mắt đối phương linh hoạt đảo vòng vòng, trong đáy mắt nổi lên một tia giảo hoạt như hồ ly.
“Văn Thanh, đừng giận.” Lần này rõ ràng giọng của Trương Tân Kiệt mềm nhũn ra, thân mật trong lời nói cũng không che giấu, “Ta vẫn luôn chú ý mà, hơn nữa ta cũng không nỡ để ngươi lo lắng cho ta.”
Diệp Tu cảm thấy cằm mình rơi trên mặt đất luôn được rồi, trách không được lâu nay luôn thấy hai người kia kỳ quái làm sao, hóa ra… là bởi vì bọn họ là, là…
“Khụ khụ, ngươi muốn hái cành nào trên cây mai, ta hái cho ngươi, tranh thủ thời gian về phòng đi.” Thanh âm Hàn Văn Thanh có chút cứng ngắc, không biết có phải cảm thấy có chút ý tứ khác hay không.
“Được.” Trương Tân Kiệt mỉm cười trả lời.
Tô Mộc Thu hạ mắt, ung dung chỉnh lại vạt áo, hứng thú nhìn phản ứng như hóa đá của người bên cạnh, chờ đến khi hai người Hàn Trương rời đi, Diệp Tu vẫn chưa hoàn hồn, y đưa tay trước mặt hắn lắc hai cái, “Tỉnh táo, tỉnh táo.”
Diệp Tu như tỉnh lại từ trong mộng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Mộc Thu nói, “Lão Hàn và vị Trương tiên sinh kia, không phải là… là…”
“Là cái gì?” Tô Mộc Thu cười nói, “Nhân tình? Bạn giường? Một đôi? Sao thế, không tiếp thu được?”
“Không phải chứ? Lão Hàn nhìn như thế nào đều là thẳng thắn cương nghị một thân chính khí, không phải người sẽ thích nam nhân.” Diệp Tu hoang mang, chuyện này đúng là vượt ra ngoài nhân sinh quan của hắn.
Quạt xếp của Tô Mộc Thu gõ lên trán Diệp Tu, tức giận nói, “Ngươi cũng nói Hàn Văn Thanh thẳng thắn cương nghị một thân chính khí, dĩ nhiên không phải dạng người suồng sã chơi đùa nam tử qua đường.”
Diệp Tu vuốt vuốt nơi bị gõ quạt, “Ý ngươi là hai người bọn họ có tình cảm ái mộ lẫn nhau, giống như tài tử giai nhân trong thoại bản?”
“Chứ không thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nói giữa nam nhân không thể có tình cảm ái mộ thực sự?” Tô Mộc Thu nhướn lông mày lên, ánh mắt có chút lạnh băng.
“Cũng không phải, chỉ là ta không ngờ tới đối tượng của lão Hàn sẽ là một nam nhân.” Diệp Tu gãi đầu, “Ngài cũng biết lão Hàn là cô nhi, lớn lên trong chùa Thiếu Lâm dưới sự dạy dỗ của Tri Tuệ đại sư. Lúc ta và hắn quen biết, trong lòng của hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất là xuất gia. Nhưng Tri Tuệ đại sư lại nói trần duyên của hắn chưa hết, dù cũng hữu duyên với Phật nhưng không đủ thâm hậu, trong vạn trượng hồng trần sẽ có một người là kết cục đời này của hắn, ngài biết lão Hàn cứng rắn như thế nào rồi đó, khi đó lại niên thiếu khí thịnh, nói gì cũng không tin. Đại sư bèn lập ra hẹn định với hắn, mười tám tuổi để hắn xuống núi làm quen với cuộc sống bên ngoài, nếu sau ba năm hắn vẫn kiên trì vào chốn cửa Phật sẽ giúp hắn quy y, mấy năm trước ta gặp lại hắn ở biên cương, hắn đã vào Thiên Cơ lâu của ngài. Ta nghĩ có khi nào đại sư đã nói người mệnh định của lão Hàn ở trong Thiên Cơ lâu hay không, có thời gian nhất định phải tìm hiểu thử xem là ai. Mấy ngày này ở trong đây ta cũng đoán tới đoán lui, ban đầu vốn nghĩ là Sở cô nương, không ngờ lại là Trương phu tử, thế sự quả nhiên không thể đoán trước được.”
“À, hóa ra còn có một câu chuyện cũ như vậy, nói như thế thì Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt chính là một đôi mệnh định, khi đó thấy ngươi thoải mái ký văn tự bán mình, thì ra là vì muốn xem ý trung nhân của lão Hàn là ai, hi sinh thật lớn nhỉ, không phải là… có tình cảm trên mức bình thường với Hàn Văn Thanh đó chứ?” Môi hoa đào khẽ nhếch một cái, quạt xếp nâng cằm Diệp Tu lên, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt trong suốt thanh tịnh như nước kia.
Chỉ là lời vừa thốt ra, sắc mặt Diệp Tu đã thay đổi cực lớn, giống như bị ép uống chất kịch độc, tím xanh đen trắng giao thoa, như có thể liều mạng bỏ mình đến nơi.
“Lão bản ngài có ý nghĩ quỷ quái gì vậy? Dáng vẻ lão Hàn từ trên xuống dưới giống thổ phỉ, cũng chỉ có vị tiên sinh dạy học đặc biệt chỗ ngài mới có thể nhìn trúng, ta không có ý nghĩ gì với hắn hết, hơn nữa ta thích cô nương mềm mại như nước, đối với nam nhân chỉ có thể làm huynh đệ bằng hữu, ta cự tuyệt biến thành quan hệ thân mật khác.” Diệp Tu vừa nói vừa vuốt vuốt hai tay, dường như bị bốn chữ “tình cảm ái mộ” của Tô lão bản làm cho nổi da gà.
“Ai dà, cũng không thể nói chắc chắn như vậy được.” Khóe môi Tô Mộc Thu cong lên, mắt mang ý cười, giống như một con hồ yêu ngàn năm câu hồn người khác, đột nhiên tiến lên vây Diệp Tu vào giữa góc tường, mùi hoa đào nhàn nhạt trong veo xông vào trong mũi Diệp Tu. Hắn hầu hạ người này nhiều ngày như vậy sao có thể không biết trên thân y có mùi huân hương nhẹ nhàng, trước đó còn âm thầm chê bai nam tử đã trưởng thành còn dùng hương liệu nữ tính như vậy, nhưng hôm nay bị hương vị này bao bọc xung quanh, không hiểu vì sao không được tự nhiên, cũng không phải chán ghét, rốt cuộc là cảm giác như thế nào, lại không thể nói rõ cũng không thể miêu tả ra được.
Tô Mộc Thu thấy hắn cứng ngắc luống cuống, ý cười bên môi càng sâu, bàn tay hơi lạnh xoa lên cần cổ thon dài, cảm nhận được đối phương hơi run rẩy, hơi thở nóng rực phảng phất bên tai, da thịt màu mật ong chậm rãi chuyển thành màu đỏ bừng ái muội.
“Nữ tử có chỗ tốt của nữ tử, tư vị của nam tử… cũng không kém bao nhiêu… Ở chốn phong trần này ta đã gặp bao nhiêu lời thề son sắt sẽ không đụng vào nam nhân, nhưng sau khi thưởng thức lại không thể tự kìm chế. Tiểu Diệp Tử, chi bằng ta tìm cho ngươi một mỹ thiếu niên đến để ngươi nếm thử, có lẽ ngươi sẽ phát hiện so với cô nương mềm mại như nước, ngươi sẽ càng thích nam nhân hơn…” Thanh âm Tô Mộc Thu hạ xuống rất thấp, lúc thì thầm bên tai cho người ta cảm giác thân mật vô cùng, Diệp Tu chưa từng trải qua loại tiếp xúc như vậy, vành tai đã đỏ rực lên như nắng chiều, uốn lượn lan xuống cổ, nhìn như một viên mứt dâu thấm mật, cực kỳ câu dẫn người khác muốn ăn, Tô Mộc Thu cũng không hiểu mình bị làm sao, lại ép sát tới khẽ cắn một cái.
Diệp Tu bị cái cắn tập kích bất ngờ này làm cho cả kinh, lông tơ dựng đứng, như mèo xù lông dùng sức đẩy Tô Mộc Thu ra, lấy tay che lên vành tai bị cắn, người luôn tỏ ra cà lơ phất phơ không đứng đắn bây giờ lại đỏ mặt tía tai, biểu cảm hoàn toàn là xấu hổ giận dữ.
Dáng vẻ ngây thơ như vậy nằm ngoài dự kiến của Tô Mộc Thu, y sờ sờ cằm, ánh mắt không có ý tốt nói, “Phản ứng lớn như vậy? Ngươi sẽ không nói cho ta, thực ra ngươi vẫn thân đồng tử đó chứ?”
“Móa… Ngươi câm miệng cho ta!” Diệp Tu hung dữ quát, nhưng Tô Mộc Thu lại nhìn ra đây chỉ là ngại quá hóa giận, đơn giản là ngầm thừa nhận, không ngần ngại cười phá lên hahaha.
Diệp Tu quả thực có ý nghĩ muốn giết y diệt khẩu, “Cười cái gì mà cười, lão tử giữ mình trong sạch không được sao!”
“Ôi, cười chết ta… Ha ha ha, không không không, giữ mình trong sạch đương nhiên có thể, nhưng chuyện phong nguyệt này cũng giống như ăn cơm đi ngủ, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Huống chi quốc gia của chúng ta phong tục cởi mở, nam nữ hoan ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Hàn Văn Thanh nói ngươi xuất thân thế gia, những công tử nhà có tiền nào có ai mười bốn mười lăm tuổi còn chưa có thông phòng, cho dù ngươi cảm thấy mười lăm vẫn còn nhỏ, sau tuổi mười tám cũng nên có rồi chứ?”
“Ta đầu quân năm mười lăm tuổi.” Diệp Tu mặt không biến sắc, ngụ ý là trong quân quy củ nghiêm khắc.
“Thì làm sao, tòng quân cũng phải có ngày nghỉ, luật pháp của chúng ta đâu có cấm quan viên quân gia tìm kỹ nữ.”
“Ngươi phiền chết đi được.” Diệp Tu nộ khí xung thiên nhìn Tô Mộc Thu, quyết định không thể tiếp tục ở đây dây dưa với y vấn đề này nữa, xoay người rời đi.
“Tiểu Diệp Tử, không phải ngươi có cái gì… khó nói đó chứ?” Tô Mộc Thu nào chịu buông tha hắn, bước nhanh đuổi theo, vắt một cánh tay lên ôm lấy cổ hắn, ra vẻ thần bí hỏi, ý cười trong mắt lại như nước lan ra không kìm chế được.
Với nam nhân mà nói, ngươi mắng hắn cái gì cũng có thể, nhưng tuyệt đối không thể bảo hắn “không được”!
Cho nên Diệp Tu kéo thẳng cánh tay Tô Mộc Thu đang vắt qua cổ mình, vô cùng nghiêm túc đối mặt với y, nói, “Gia quy của Diệp gia chúng ta, cả đời chỉ có thể phát sinh tiếp xúc da thịt với thê tử.”
Tô Mộc Thu ngẩn người, “Cái quy định cứng nhắc gì vậy.”
“Cái gì mà cứng nhắc, ngươi cưới vợ, thê tử của ngươi cả đời chỉ có một mình ngươi, vì ngươi sinh con dưỡng cái, quản lý gia đình, bận rộn bếp núc, ngươi toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng, tôn trọng yêu thương nàng, cả đời chỉ có một mình nàng, chuyện này chẳng lẽ không phải là tất yếu sao?”
Tô Mộc Thu khẽ rũ mắt xuống nhìn mành treo cửa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Diệp Tu lại mặc kệ y, tiếp tục bước đi, một lát sau, y bước nhanh hơn, sóng vai cùng đi với hắn.
“Ây, nhà các ngươi có quy định thê tử là nam hay nữ không?” Tô Mộc Thu đột nhiên hỏi, luật pháp nước Vinh Quang cho phép cưới nam thê nam thiếp.
“Không có quy định, nhưng mấy đời rồi không có ai từng cưới nam nhân.” Diệp Tu đáp.
Đối phương nghe thế, không biết vì sao, trong lòng lại có chút nhẹ nhàng thở ra.
Hai người đi không bao lâu đã thấy Lam Vũ các của Dụ Văn Châu, chỉ là vừa đến gần đã nghe thấy tiếng leng keng của vũ khí giao phong!
Ăn ý liếc nhau một cái, không nói hai lời bước nhanh theo hướng phát ra âm thanh, một đường đi thẳng tới.
...