Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020][Diệp Duệ] Anh cần vệ sĩ cái rắm ấy!

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Anh cần vệ sĩ cái rắm ấy!

Author: 北极虾爱吃豌豆黄儿
Edit: Trời Sao
Beta: @Thưởng Nguyệt
Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Song Diệp 2020 - Chiến Thần Tự Thu Lai

☆☆☆
Sát thủ Diệp đã về hưu cùng vệ sĩ lão Phương của hắn.

Vô số bug, không có chém chém giết giết, đạp lên logic, mọi người đọc giải trí là chính.

1.

Từ sau khi Lâm Kính Ngôn rời khỏi Hô Khiếu, Phương Duệ cảm thấy mình làm gì cũng không suôn sẻ.

Nói đúng ra, vào thời gian đầu hợp tác cùng lão Lâm, hai người cũng xem như thuộc top 1 top 2 trong ngành, nhưng mấy năm gần đây trạng thái có trượt đi chút đỉnh, chuyện làm ăn cũng không còn tốt như trước. Tre già thì măng mọc, cả đời Phương Duệ lần đầu cảm thấy mình cũng có tuổi rồi. Theo lý mà nói, chuẩn chuyên nghiệp của cậu vẫn còn, tuổi tác cũng không đến nỗi quá lớn. Mặc dù cậu nom hơi chân thành chất phác, nhưng Phương Duệ cũng không cảm thấy đây là chuyện gì xấu. Ài, tóm lại nếu vẫn không có ai tới thuê cậu làm việc, cậu sẽ sớm tiêu hết số tiền ít ỏi còn lại mất. Tuy nói nghề này của bọn cậu nguy hiểm càng lớn thù lao càng nhiều, nhưng ngồi chơi suốt ngày cũng không phải cách hay.

Mắt thấy sắp trở trời, Phương Duệ đốt một điếu thuốc, rung đùi ngồi trên ban công. Thời điểm Diệp Tu gọi tới, cậu giật nảy mình, thiếu chút nữa rơi tọt xuống lầu.

"Cmn anh đùa tui đó à?"

"Lão Phương, trước hết cậu dụi tắt điếu thuốc cái đã rồi ta bàn chuyện."

"Cái rắm, anh có ở đây đâu mà tui phải tắt."

"Thế cuối cùng việc này cậu có nhận không?"

"Anh bệnh à? Anh cần vệ sĩ cái rắm ấy!?"

"Anh đây già rồi. Cũng nghỉ hưu rồi. Cậu không nhận thì để anh tìm người khác."

Phương Duệ căm hận ném điếu thuốc xuống đất, chân dí dí đạp đạp, hắng giọng một cái.

"Nếu không phải vì cần tiền tui cũng không thèm làm vệ sĩ cho thể loại như anh đâu!!"

"Ờ." Diệp Tu bật cười, "Tám giờ sáng mai hen."

"Cút! Anh dậy được sao?"

"Anh dậy được không do cậu phụ trách. Bây giờ cậu," đối phương ngừng một chút, "Là vệ sĩ."

2.

Diệp Tu có bệnh, Phương Duệ chắc chắn 7749%.

Kỳ thực từ lúc Diệp Tu thản nhiên bắn cái địa chỉ sang cho cậu qua tin nhắn, Phương Duệ đã nghĩ như vậy. Cho xin đi, anh ta nói sao cũng là đệ nhất sát thủ, có thể tự giác phòng bị một chút không vậy? Hôm nay cậu rốt cục khoác lên người bộ tây trang đã xếp xó bấy lâu, đeo một cái kính râm cỡ lớn màu mè hết biết, loay hoay tìm kiếm nguyên một buổi, cuối cùng phát hiện cái địa chỉ kia hoá ra là một tiệm net, không sai, một tiệm net đầy người tới lui.

Bà mịa nó anh ta rốt cục có nhớ bản thân làm nghề sát thủ không vậy?

Phương Duệ người mặc âu phục chân đi giày da, lại còn mang một cái kính râm to bự chảng che khuất mất nửa khuôn mặt, đứng trước cửa Hội quán Internet Hưng Hân, cảm thấy mình y như một thằng hề.

"Ặc." Phương Duệ cau mày một lần nữa nhìn kĩ màn hình điện thoại.

"Đừng xem nữa, tới đúng chỗ rồi đấy."

Phương Duệ mãnh liệt ngẩng đầu, một người đàn ông đứng trước mặt cậu. Người kia mặc áo thun đơn giản, quần jeans cũ muốn nát, miệng ngậm điếu thuốc, đầu tóc thì bù xù.

"Diệp Tu?!"

"Thế nào? Được gặp ca khiến cậu xúc động như vậy à?"

Phương Duệ tháo kính râm, tỉ mỉ quan sát người trước mặt.

"Xúc động cái rắm! Sao anh dám đứng chỗ này? Anh có biết trên con đưởng này có bao nhiêu chỗ có thể núp lùm đánh lén không?"

"Ngừng ngừng ngừng thôi Phương Duệ đại đại, nói nữa là cả cảnh sát cũng lôi ra đấy." Diệp Tu kéo cậu lại gần mình, thấp giọng nói, "Giết người giữa phố xá náo nhiệt, cậu tưởng ai cũng là anh đây chắc?"

"Anh còn nhớ mình là ai à!?" Phương Duệ trừng anh, "Mà sao lại chọn gặp mặt ở chỗ này? Muốn làm cao nhân lánh mình nơi thành thị à?"

"Lánh cái gì mà lánh, anh làm quản lý tiệm net ở đây."

"Anh làm gì cơ?"

"Quản lý tiệm net."

"Vậy anh còn cần vệ sĩ làm cái rắm gì!?"

3.

Phương Duệ đi theo Diệp Tu vào tiệm net Hưng Hân, cảm thấy mình như gặp sét giữa trời quang. Điều kiện của tiệm net này ngược lại không hề tệ, bên trong cũng tương đối khá. Diệp Tu dẫn cậu tới quầy đăng ký, hai người vừa đặt mông xuống, cổ áo Phương Duệ liền bị người kia lôi lôi kéo kéo.

"Mặc nhiều vậy không thấy nóng à?" Diệp Tu hỏi.

"Con em anh, tui mặc như vậy còn không phải vì muốn thể hiện sự chuyên nghiệp khi đến gặp anh à?" Phương Duệ thực sự sắp nóng chết rồi, trong cái tiết trời hơn 30 độ C này mà còn âu phục cà vạt đầy đủ, cậu không nóng chết thì ai nóng chết.

Diệp Tu vừa nhìn cậu vừa cười, "Phải phải phải, Phương Duệ đại đại cậu là chuyên nghiệp nhất."

"Cái rắm ấy." Phương Duệ quăng cà vạt sang một bên, thở hồng hộc tiếp tục mở nút áo sơ mi, "Anh thật sự không có chuyện gì đấy chứ? Thật sự làm quản lý tiệm net?"

"Thật, không lừa cậu." Diệp Tu mở máy tính trước mặt, trên màn hình xuất hiện đồ hoạ của một tựa game nào đó.

"Moá." Phương Duệ mắng một tiếng, "Một tháng anh được trả bao nhiêu tiền?"

"Một ngàn tám trăm."

"Một ngàn tám trăm tệ á?!"

"Chứ chẳng lẽ làm quản lý tiệm net thôi mà đòi lương 18 triệu?"

"Tui lại đi làm vệ sĩ cho quản lý tiệm net? Tui bệnh hay gì?"

Diệp Tu nhún nhún vai.

Phương Duệ ném áo khoác của mình lên ghế, "Anh trả nổi tiền lương cho tui sao?"

"Đừng lo, ca lừa cậu bao giờ chưa?"

4.

Phương Duệ cuối cùng vẫn ở lại tiệm net Hưng Hân, chị chủ tiệm net là một cô gái nhiệt tình, tên Trần Quả, thấy Diệp Tu bảo đây là bạn của hắn liền không nói gì nữa, trước khi đi chỉ hỏi Diệp Tu có muốn cô tìm người thay ca cho nghỉ hai ngày để tiếp đãi bạn không.

Diệp Tu vội vàng nói không cần.

Phương Duệ ở một bên lo lắng, người này sẽ không thật sự định kéo mình mài mòn ở đây với anh ta đó chứ?

"Lúc thuê cậu cũng đâu có nghe cậu nói có yêu cầu gì với nghề nghiệp ông chủ đâu." Diệp Tu một bên hút thuốc, một bên dùng máy ở quầy đánh game.

"Vậy thì ít nhất anh cũng phải tìm được chỗ ngủ cho tui chớ?" Phương Duệ thở dài, "Đã nói trong tiền lương bao gồm cả nơi ăn chốn ngủ, không thể thiếu nha."

"Thành." Diệp Tu ngược lại rất sảng khoái. Thiết bị truyền tin vang lên, Diệp Tu tiện tay nhấn một cái, khách hàng bên kia gọi hai lon Coca Cola và một bịch khoai chiên.

Diệp Tu tuỳ ý trả lời "Được rồi" liền đẩy đẩy Phương Duệ đang trưng bộ mặt tràn đầy ghét bỏ ngồi một bên, "Đi, giao cho khách hộ anh, máy 12 khu C."

"Mợ nó, ông là quản lý hay tui là quản lý?" Phương Duệ trợn to hai mắt trừng hắn.

"Là anh, nhưng anh lại là sếp của cậu." Diệp Tu nói.

Phương Duệ trên đỉnh đầu treo một đống dấu chấm hỏi, tay cầm hai lon Coca, ngực ôm một bao khoai chiên lớn, đi xuyên qua quán net.

Tui đệt. Cậu thầm mắng trong lòng. Đôi tay này của cậu có thể giương súng có thể gỡ bom, về văn có thể giải mật mã, về võ có thể đánh người gãy xương, kết quả lại ở chỗ này phục vụ Coca cho người ta?

Diệp Tu có bệnh, Phương Duệ chắc chắn 100%.

5.

Phương Duệ trăm lần triệu lần không ngờ tới ngày đầu tiên thực hiện nhiệm vụ của mình lại trôi qua như thế. Ngồi trước quầy chờ người đến đăng ký, chạy lăng xăng trong tiệm net đưa nước cho người ta, tan tầm lại cùng Diệp Tu tới một quán vỉa hè ăn một bữa.

Thần linh ơi, là ăn ở quán vỉa hè đó. Phương Duệ ngồi trong một quầy hàng ven đường, cạn lời bóp trán.

Diệp Tu gắp cho cậu một miếng thịt, lo lắng hỏi thăm: "Sao thế Phương Duệ đại đại, cơ thể không thoải mái à?"

"Anh thế mà lại dám ăn cơm ở một quán ăn vỉa hè..." Phương Duệ khóc không ra nước mắt.

"Thì làm sao? Quán vỉa hè thì ăn không ngon à?" Diệp Tu vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu.

Phương Duệ thật muốn chộp lấy vai hắn liều mạng lắc lắc, "Đây là quán ven đường đó, anh không biết khi nào sẽ có người lao ra lấy chai rượu đập vào đầu anh đâu."

"Không phải còn có cậu ở đây à? Tay phải hoàng kim."

"Đệt đệt đệt, anh không sợ có người nghe thấy à?" Phương Duệ bịt miệng hắn, trừng mắt thấp giọng.

Diệp Tu vỗ vỗ lên tay cậu: "Phương Duệ đại đại, cậu trải qua gió tanh mưa máu nhiều quá nên ngốc luôn rồi à, anh đây tuân thủ pháp luật, không say rượu không làm loạn, ai lại tới kiếm chuyện với anh."

"Anh tuân thủ pháp luật? Hô!" Phương Duệ nhét một miệng đầy thịt, nhưng vẫn cảnh giác quan sát xung quanh. Đây là bệnh nghề nghiệp của cậu, cậu đã từng bảo hộ rất nhiều nhân vật lớn, nói thật đến cả những sự kiện tầm cỡ cậu còn không sợ, dù sao ở đây đông người, khắp nơi đều là nhân thủ, ngược lại không cần vất vả như vậy. Đáng sợ nhất chính là thể loại như Diệp Tu, luôn ẩn mình trong đám người, không thể lơi là dù chỉ một giây, có thể đồng thời có dũng khí lẫn năng lực để giết người giữa phố xá đông đúc cũng không chỉ có mình hắn.

Diệp Tu đốt một điếu thuốc, "Cậu thật sự định cả đời sống như thế à?"

"Chứ không thì định thế nào?" Phương Duệ liếc mắt nhìn cậu.

"Làm quản lý tiệm net với anh đây."

"Cút!"

6.

"Ngủ chỗ này á?" Phương Duệ dòm căn phòng chứa đồ vừa chật chội vừa chen chúc.

"Ngày mai anh sẽ nói chuyện với chị chủ, đêm nay cậu cứ ngủ đây đi đã." Diệp Tu đẩy cậu vào trong.

Phương Duệ bước mấy bước đi vào, phòng chứa đồ này dù có chút nhỏ hẹp nhưng lại khá sạch sẽ gọn gàng. Phương Duệ cũng không phải chưa từng trải qua gian khổ, ở chỗ này coi như tạm được.

"Nhưng mà chỉ có một cái giường bé thế này làm sao mà ngủ?" Phương Duệ rống giận.

"Suỵt, cẩn thận đánh thức người khác." Diệp Tu hướng phòng bên chỉ chỉ.

Phương Duệ hạ giọng, "Tui ra ngoài thuê khách sạn ở."

"Vệ sĩ mà lại không túc trực bên cạnh ông chủ à? Lỡ anh đây gặp chuyện gì thì cậu tính sao?"

"Hừ." Phương Duệ lườm hắn một cái, "Vậy anh ngủ tui thức, phòng trường hợp nửa đêm có người đến ám sát anh."

Diệp Tu tháo giày ngã uỵch xuống giường, "Thế cũng được."

"..."

"Làm sao?"

"Phải thức thật à?" Phương Duệ hỏi. Kỳ thực bảo cậu chịu khó thức một đêm canh chừng cũng không việc gì, thế nhưng Diệp Tu nguyên một ngày hôm nay không lúc nào không ngả ngớn, nói rằng kèm thêm bao ăn bao ở vẫn lấy giá cũ, nhưng bây giờ đến chỗ ngủ cũng không cho. Hơn nữa, nghe chị chủ Trần nói, Diệp Tu tới đây làm quản lý tiệm net cũng mới được vài tháng. Hắn ở trong cái nơi tồi tàn như này, muốn giết hắn đã sớm giết, cần gì phải chờ tới hôm nay.

Phương Duệ nghĩ tới đây cũng đã váng hết cả đầu, rốt cục thế này là thế nào? Chẳng lẽ Diệp Tu thật sự định ở chỗ này làm quản lý? Mà nếu thế thì thôi đi, lại đi thuê vệ sĩ làm cái lông gì?

"Vậy còn không mau lại đây ngủ." Diệp Tu dựa sát về bên tường, vỗ vỗ phần giường nhỏ bé tới đáng thương còn lại.

"Anh với tôi đều là đàn ông trưởng thành cả đó!" Phương Duệ chọt chọt ngực Diệp Tu, lại vỗ vỗ bản thân, sau đó tiếp tục khoa tay múa chân mô tả cái sự bé nhỏ của chiếc giường.

Diệp Tu ha ha cười, "Ngủ trong ngực anh đây là được!"

"Đậu! Anh không thấy buồn nôn à?"

"Không thích thì gác đêm nhé."

"Mau mau mau lùi vào!"

7.

Một đêm này cậu ngược lại ngủ rất ngon, Diệp Tu nằm sát vào tường, tướng ngủ rất tốt, Phương Duệ ngủ với hắn cũng không bị quấy rầy. Chỉ là lúc tỉnh lại cậu nhìn thấy bản thân gần như làm ổ trong ngực Diệp Tu, bị dọa đến thụt lùi, suýt nữa té luôn xuống sàn.

Ra khỏi phòng chứa đồ mới cảm giác được bên trời ngoài trời đã sáng tỏ, cậu tùy tiện rửa mặt một chút, tròng lên người áo thun quần đùi phổ thông. Cậu cũng không muốn lại mặc âu phục giày da rồi bị người vây xem trong tiệm net.

Lúc sau đang ăn sáng, Diệp Tu nói rõ tình hình với Trần Quả, Phương Duệ đứng một bên nghe thiếu chút nữa là phụt ra một ngụm máu.

"Móa nó! Ai muốn làm quản lý tiệm net chứ!"

Diệp Tu vỗ vỗ vai cậu, "Che giấu thân phận, ít gây chú ý."

Trần Quả là người thoải mái, đúng lúc mấy hôm trước có một nhân viên nghỉ việc, Phương Duệ vừa vặn được thế vào. Căn nhà nhỏ ở Thượng Lâm Uyển của cô cũng còn thừa 1 phòng trống, có thể cho Phương Duệ vào ở. Lúc Phương Duệ yêu cầu được trực cùng ca với Diệp Tu, Trần Quả đồng ý, cũng không thấy có gì không ổn, nhưng khi Diệp Tu đưa ra đề nghị muốn ở chung với Phương Duệ, cô rốt cục lộ ra thần sắc nghi hoặc.

"Nhưng phòng đó chỉ có một cái giường nha."

"Vậy bọn tui ngủ chung là được." Diệp Tu đáp.

"Chị chủ chị đừng hiểu lầm." Phương Duệ cuống cuồng cấu eo Diệp Tu.

"Đúng đúng đúng, chị chủ đừng hiểu lầm. Cậu ta chỉ là…"

Trần Quả cau mày, "Là gì?"

"Là anh em. Anh em của tui thôi."

"Phải phải phải! Làm sao có thể là loại quan hệ thân mật kia được." Phương Duệ gật đầu phụ họa.

Sau khi Trần Quả mang theo gương mặt đầy "gay trong gay khí (*)" hoang mang rời đi, Phương Duệ như quả bóng xì hơi tê liệt ngã xuống ghế, "Tui thật hối hận đã nhận lời anh."

(*) Chỉ cảm giác giống đồng tính luyến ái.

"Nhưng tiền cọc cậu đưa cho anh rồi nha."

"Ai biết anh cmn lại làm quản lý tiệm net!"

8.

Tuy nói trạng thái trượt, mấy chuyện như người mới thay người cũ hàng năm Phương Duệ ở Hô Khiếu nghe không ít, nhưng trình độ của cậu trong nghề vẫn thuộc hàng top, ai mà đoán được cuối cùng cậu lại trải qua cuộc sống làm một quản lý tiệm net như bây giờ.

Tiệm net Hưng Hân mỗi ngày đều sóng yên biển lặng người đến người đi, Phương Duệ mặc dù luôn đề cao cảnh giác, nhưng đã qua mấy tuần lễ mà một bóng người khả nghi cũng không thấy. Diệp Tu đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống của một quản lý tiệm net hết sức bình thường, mà càng đáng sợ hơn là, Phương Duệ phát hiện mình cũng đang dần quen với cuộc sống ấy.

Vào lần thứ ba mươi trong ngày thuần thục bưng đồ uống cùng đồ ăn vặt đưa tới cho khách, cậu phát hiện, mình thật sa đoạ quá rồi. Cậu không chỉ không thấy mỗi ngày an phận ở tiệm net làm quản lý, ăn no chờ chết (*) có gì không tốt, mà còn mơ hồ cảm giác rằng cùng Diệp Tu hoà mình vào nơi này rất yên bình, rất vui vẻ. Mặc dù người này da mặt dày mở miệng có thể làm năm người tức chết, nhưng đối với cậu lại rất thẳng thắn, cũng cực kỳ tin tưởng. Thậm chí Phương Duệ còn nghĩ, Diệp Tu đặc biệt ôn nhu ở một số phương diện. Nói chung là, hai người bọn họ ăn chung mâm ngủ chung giường, lúc làm việc còn dùng chung một máy tính, nhưng Phương Duệ thật sự không cảm thấy hắn phiền.

(*) Ý chỉ một người không muốn làm gì, an phận.

Chỉ vài tuần lễ nếm trải khói lửa nhân gian lại bày ra trước mắt Phương Duệ thế gian nhân tình mà bao nhiêu năm qua cậu hiếm khi gặp được, thuần khiết, bình yên, đơn giản, nhưng sâu sắc. Phương Duệ thực sự cảm thấy tốt lắm.

"Lão Phương, cậu ghé qua cổng Thượng Lâm Uyển nhận giùm anh một bưu kiện đi." Diệp Tu vừa giúp một khách hàng đăng ký xong, nói với Phương Duệ.

"Hàng chuyển phát gì?" Phương Duệ lập tức đề phòng. Trong giới sát thủ, hàng chuyển phát không phải thứ gì tốt đẹp.

"Cũng sắp tới rồi." Diệp Tu nháy mắt với cậu.

Phương Duệ ngó thấy chỗ này người đến người đi, không tiện lắm, liền sáp lại gần bên tai Diệp Tu hỏi: "Làm sao lấy?"

"Cái này mà cậu cũng không biết à?" Diệp Tu liếc liếc.

"Bớt nói nhảm đi!"

"Cậu tới phòng bảo vệ gõ cửa, nói muốn tìm đơn hàng chuyển phát. Ở phía sau có một căn phòng nhỏ nằm trong khuất." Diệp Tu vô cùng thần bí nói.

Trong số những bảo vệ của Thượng Lâm Uyển, có một người, nhìn qua đáng sợ y như ông trùm mafia Hàn Văn Thanh, Phương Duệ vẫn luôn cảm thấy người này không hề đơn giản. Quả nhiên, lúc cậu tới nơi, người kia treo lên một mặt đầy hung hăng nhìn cậu chằm chằm.

Phương Duệ nhìn quanh bốn phía không thấy ai khác, đành phải tiến tới thấp giọng khẽ nói: "Tui muốn tìm đơn hàng chuyển phát."

"À." Người kia nhíu mày ngó cậu một lúc, "Đi vào đi."

Phương Duệ có cảm giác mình bị người kia coi như bệnh nhân tâm thần.

Đến khi vào được căn phòng nhỏ mà Diệp Tu nhắc đến, cậu mới choáng váng phát hiện, chỗ này hoàn toàn không phải điểm giao dịch ngầm bí mật như cậu nghĩ, mà cũng chẳng phải chỉ có bưu kiện của mình Diệp Tu. Đây chỉ là nơi chất đống hàng chuyển phát được nhận giúp mà thôi. Phương Duệ trước giờ làm nghề này nào có bao giờ tự mình nhận hàng chuyển phát đúng nghĩa, đứng tại chỗ lệ rơi đầy mặt.

Diệp Tu ở tiệm net nhận được một cú điện thoại: "Hàng chuyển phát mà anh nói tới chính là cái này à?"

"Bằng không thì là gì?"

"Anh còn dám tuỳ tiện viết cả họ tên địa chỉ cùng phương thức liên lạc lên?"

"Chứ nếu không thì làm sao giao hàng." Diệp Tu cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Anh mau xách mông tới đây cho tui."

"Tới làm gì?"

"Tới trình thẻ căn cước."

9.

Phương Duệ ngồi trên giường nhìn Diệp Tu mở hàng chuyển phát.

Thật ra lúc mới vào nghề cậu cũng đã từng bị những chiến tích vẻ vang của Diệp Tu làm chấn động, mặc dù cậu là vệ sĩ, nhưng so với nghề sát thủ như Diệp Tu cũng không khác bao nhiêu. Bọn họ đều vì kiếm sống mà lăn lộn, chẳng qua một bên nhận tiền để giết người, một bên nhận tiền để bảo vệ người, thủ đoạn cũng không phải sạch sẽ gì, đao thật súng thật đọ bản lĩnh.

Trước kia cậu luôn mường tượng đôi tay kia của Diệp Tu phải đem đỡ súng chắn dao, làm gì nghĩ đến đem đi mở bưu kiện, càng không nghĩ người này lại loay hoay mở hàng suốt 3 phút chưa xong.

"Được không đó? Đừng nói là có mỗi cái bưu kiện mà anh cũng không mở được nha?" Phương Duệ ghét bỏ.

Diệp Tu gãi gãi đầu, "Này là do không có dụng cụ."

"Đến kéo cũng không có à? Dao rọc giấy thì sao? Dao rọc giấy không có cũng phải có dao làm bếp chớ!" Phương Duệ vừa dứt lời liền nhích lại gần bên mặt Diệp Tu hạ giọng nói: "Không lẽ anh không hề mang theo một món vũ khí quen dùng nào à, lỡ may xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?"

"Không phải anh thuê cậu rồi à?"

"Moá, rồi lỡ đối phương có hơn trăm người thì tính sao? Lỡ đối phương giống Hàn Văn Thanh thì định thế nào?"

"Thật ra anh đây cũng có đem."

"Đâu đâu đâu đâu?" Phương Duệ hết sức chờ mong.

Diệp Tu duỗi một tay ra nói: "Là cái này nè, vũ khí thuận tay nhất của anh chính là tay anh á."

"... Ờ." Phương Duệ đứng lên, ôm bưu kiện của Diệp Tu đi ra khỏi phòng, để lại Diệp Tu phía sau hô hào gì đó.

Dao rọc giấy nằm trong một cái hộp đặt trên bàn trà nhỏ ở phòng khách, Phương Duệ dùng ngón tay kẹp lên, thuận tay múa may vài đường, sau đó nhanh nhẹn xé mở lớp băng dính. Một chuỗi động tác được cậu thực hiện lưu loát như mây bay nước chảy, nhưng tình huống sau đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu - một đống đồ lót nam ầm ầm tung cánh bay ra.

Mà cậu lại càng không thể ngờ tới, đúng lúc này, Trần Quả mở cửa nhà bước vào.

"Chị chủ, đống này của Diệp Tu." Phương Duệ lanh mồm lanh miệng nói.

Có điều nói xong, cậu liền muốn cắn lưỡi tự sát.

10.

Phương Duệ cảm thấy cách Trần Quả nhìn mình có chút kỳ quái, nhưng cái này miễn cưỡng có thể hiểu, Phương Duệ không nhịn được gãi đầu.

"Lão Diệp, tui nói này, làm xong tháng này tui muốn nghỉ việc." Phương Duệ mặt mũi đầy vẻ tâm mệt, "Lão Diệp, tui cảm thấy anh cố ý chơi tui."

"Lão Phương, chúng ta đã thoả thuận cậu làm 3 tháng rồi."

"Chỗ tiền còn lại tui chấp nhận từ bỏ." Phương Duệ ngẩn người nhìn chằm chằm núi đồ lót trước mặt.

Diệp Tu hút một hơi thuốc: "Còn phải trả thêm phí bồi thường vi phạm hợp đồng nha."

"Anh..."

"Này là quy củ." Diệp Tu nhẹ nhàng cười cười.

"Thôi được, anh ra giá đi."

"Vậy, dùng đời này của cậu để trả có được không?"

Phương Duệ đập giường nhảy dựng lên: "Anh đừng có chặt chém quá đáng! Được cái rắm ấy!"

"Cậu cho rằng anh thật sự cần vệ sĩ à?" Diệp Tu nhìn khói thuốc, ngồi xuống, cười cười ngó cái người vẫn đang trừng mắt ở trên giường, đột nhiên thở dài một tiếng: "Ca là vì yêu thích cậu nha."

"Chờ một chút, anh vừa nói gì cơ?"

"Ca, thích cậu. Thật lòng đấy, Phương Duệ đại đại." Diệp Tu nhìn sâu vào mắt cậu, thả chậm ngữ điệu, nghe ra vô cùng nghiêm túc: "Chúng ta gia hạn hợp đồng đi. Cậu mau nhìn vào đôi mắt to đầy chân thành của anh."

"Mắt anh to cái rắm ấy." Phương Duệ ném một cái quần lót về phía hắn, bị Diệp Tu phẩy tay bắt được.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cũng vẫn là Phương Duệ đỏ mặt trước.

"Anh đúng là không cần mặt mũi." Phương Duệ nói, "Được rồi, vậy liền gia hạn đi!"

"Ài, thế mới đúng chứ!"

"Đúng cái đầu anh ấy!"

11.

"Phương Duệ." Trần Quả đột nhiên hỏi lúc đang dùng cơm, "Cậu với Diệp Tu..."

Mặt Phương Duệ nháy mặt đỏ bừng, sau đó đeo lên vẻ mặt không còn gì để nuối tiếc khảng khái chịu chết nói: "Phải, tụi tui là loại quan hệ đó!"

"Quan hệ nào?"

"Chị chủ chị nhất quyết bắt tui phải nói ra à..." Phương Duệ cúi đầu uống một hớp canh lớn: "Quan hệ tình nhân."

"Ủa chứ không phải chủ nợ hả?!" Trần Quả kinh ngạc nhìn hai người.

Diệp Tu cười đến suýt không cầm được thìa.

"Nợ tình a." Một lúc sau, Diệp Tu mới nghiêm túc trả lời.

"Anh nợ tình cậu."

Thời gian sắp tới thật không biết làm sao mà sống. Phương Duệ đỡ trán.

"Được rồi được rồi, cậu ta là vệ sĩ của tui. Là loại đặc biệt chuyên nghiệp, mặc âu phục đen đeo kính râm các kiểu." Diệp Tu ngắm nhìn khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng của Phương Duệ, nói với Trần Quả.

Trần Quả trên mặt bày tỏ "Thôi dẹp mợ nó đi."

Phương Duệ rốt cục nhịn hết nổi, rít lên một tiếng: "Anh cần vệ sĩ cái rắm ấy!"

Diệp Tu ôm lấy vai Phương Duệ, ghé sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Anh đâu cần vệ sĩ, anh đây là cần cậu nha."

Thời gian sắp tới thật không biết làm sao mà sống, Phương Duệ thầm than.

END.
"Được rồi được rồi, cậu ta là vệ sĩ của tui. Là loại đặc biệt chuyên nghiệp, mặc âu phục đen đeo kính râm các kiểu." Diệp Tu ngắm nhìn khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng của Phương Duệ, nói với Trần Quả.

Phương Duệ:
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook