Chương 10:
01.
Ánh nắng rải rác khắp căn phòng, từ bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào tấp nập nơi đường phố, tiếng chim hót ríu rít và tiếng nói chuyện rôm rả của những người qua đường. Ánh mặt trời dịu dàng ló mặt qua cửa sổ, sự ấm áp của nỏ khiến cho con người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, Tô Mộc Tranh hừ nhẹ một tiếng sau đó lại vùi đầu vào trong chăn.
Mái tóc rối vò ngổn ngang, hai mắt lim dim nhắm lại, còn thêm ánh sáng chiếu vào làm cô như tỏa ra một vầng hào quang. Chỉ là, bức tranh đẹp mắt đó chỉ duy trì được vài giây, sau đó lập tức bị phá hỏng.
Sở Vân Tú không chút thương tiếc đè lên người cô, dọa cô sợ hãi lập tức mở mắt, hét to một tiếng “Mới sáng sớm mà cậu đã nghịch cái trò quỷ gì thế! Nhanh trèo xuống cho mình!”
Nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, Sở Vân Tú đã hoàn thành xong nhiệm vụ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn cút sang một bên, cười khúc khích nhìn cô, “Chào buổi sáng nha Mộc Mộc.”
Tô Mộc Tranh ngán ngẩm không biết nên nói gì, ai biết được cô nàng sẽ lại chơi trò gì nữa chứ, chỉ đành đi sang bên đó, nhẹ nhàng tựa cằm trên vai người nọ, ngửa mặt lên chờ đợi câu trả lời.
Sở Vân Tú cực kỳ phối hợp mà cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Tô Mộc Tranh vốn muốn quay trở về giường ngủ tiếp, nhưng bây giờ xem ra không thể rồi. Hôn chào buổi sáng thì cũng đã hôn rồi, cô ngồi dậy, muốn tỉnh ngủ.
Sở Vân Tú đương nhiên cũng ngồi dậy, ôm bả vai cô, “Cậu vừa nãy ngủ còn cười đấy, mơ thấy cái gì đẹp sao?”
Sao có thể là mộng đẹp được, Tô Mộc Tranh không khỏi bĩu môi —— gọi là hồi ức buồn bã còn tạm được, từng đoạn từng đoạn được chiếu lại như những bộ phim đen trắng thời xưa, nhưng lại vô cùng hỗn loạn, đoạn nọ chồng lên đoạn kia, thỉnh thoảng còn cắt đứt đột ngột, khiến cho người ta hoàn toàn không biết được cốt truyện ban đầu như thế nào nữa.
Không biết từ lúc nào, hình bóng của Sở Vân Tú có ở khắp nơi —— Cho dù ở nơi đó có hỗn loạn đến thế nào, chỉ cần nàng xuất hiện ở đó là có thể khiến cho người ta cảm thấy an tâm, bình tĩnh lại và cứ thế đắm chìm trong đôi mắt trong trẻo của nàng, mọi thứ dường như không còn tồi tệ nữa.
“Không có gì, chỉ là mơ thấy chút chuyện năm đó thôi,” Tô Mộc Tranh nghiêng nghiêng đầu, tựa vào đôi tay đang quàng qua vai mình của Sở Vân Tú, sau đó lại trừng mắt nhìn nàng, “Ở nhà ga đông nghìn nghịt vậy mà cậu cũng có thể tỏ tình được, thật không biết lúc đó trong đầu cậu nghĩ gì nữa.”
? ? ?
“Này này sao cậu có thể chụp cho mình cái nồi đó chứ! Nếu như không phải lúc đó cậu lộ ra biểu cảm đau thương vô bề thì mình còn lâu mới…” Sở Vân Tú vốn đang tức giận, nhưng càng nói lại càng nhỏ, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng sau đó ôm chặt Tô Mộc Tranh vào lòng, “Được được được, là lỗi của mình, cảm ơn cậu đại ơn đại đức đã không bỏ rơi mình.”
Nhìn cái bộ dạng không biết xấu hổ này của Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh vừa tức vừa buồn cười, vươn tay nhéo một cái trên mặt nàng, “Tránh ra cho mình thay quần áo.”
02.
Chờ hai cô gái chuẩn bị xong rồi đi đến phòng ăn của khách sạn thì những người còn lại đã có mặt hết rồi, các đội viên khác có vẻ đã quá quen với chuyện này, chào hỏi một câu rồi lại lao vào cuộc chiến giành đồ ăn.
Thức ăn của Zurich kỳ thực không khó ăn, nhưng mọi người đều sinh trưởng với ẩm thực của Trung Quốc, tất nhiên vẫn sẽ cảm thấy có chút không quen. Bọn họ lấy chuyện cướp đồ ăn làm thú vui, chơi đến không biết mệt. Cảnh tượng như này hầu như ngày nào cũng diễn ra, từ lớn đến nhỏ, cứ đến bữa ăn là lại điên cuồng như hít thuốc lắc. Đặc biệt là Hoàng Thiếu Thiên, người cầm đầu nhóm trẻ em thiểu năng trí tuệ, càng làm cho người ta dở khóc dở cười.
Hai cô gái hiếm hoi trong đội tuyển đương nhiên là rất được săn sóc, không có bị chiến tranh lan đến. Đồ ăn của hai người vốn đã được chia ra để một nơi, mắt thấy cuộc chiến đã đi đến hồi gay cấn, Sở Vân Tú nhanh chóng kéo Tô Mộc Tranh tìm chỗ ngồi để hóng trò vui.
Tô Mộc Tranh mải mê xem cuộc chiến bên kia, không hề động đũa, dù sao đám người bên đó cũng để lại cho nàng chiếc đùi gà lớn nhất. Sở Vân Tú nhìn đến đau lòng, gắp một chiếc đùi gà đưa đến môi cô, dịu dàng kề tai cô nói nhỏ, “Cậu ăn một ít đi, tối qua đã không ăn rồi.”
Lơ đãng trả lời một tiếng, Tô Mộc Tranh cúi đầu cắn mấy cái, nhai nhai “Do nhìn bọn họ chơi vui quá thôi, ăn liền ăn liền.”
Người ta đã nói như vậy, Sở Vân Tú cũng không còn cách nào khác, bất đắc dĩ qua những lỗ hổng mà bạo tốc độ tay gắp đồ ăn tới bát của Tô Mộc Tranh.
Mà cô nàng đang được hầu hạ kia vẫn đang tập trung tinh thần nhìn đám bên kia ném qua ném lại đùi gà xong cuối cùng tiễn nó xuống mặt đất, che mặt cười khúc khích.
03.
Đội tuyển Trung Quốc không phụ sự hy vọng của mọi người mà tiến đến trận chung kết, khách sạn nay đã yên tĩnh hơn nhiều so với biển người lúc đầu. Thậm chí còn có phòng huấn luyện riêng, quán quân rốt cuộc sẽ thuộc về đội nào? Mọi người đều yên lặng mà chờ đợi tối nay, trận quyết chiến cuối cùng.
Nhân viên bố trí phương án tác chiến đã suy nghĩ đến rất nhiều kế hoạch khác nhau, bọn họ cũng đã suy xét đến sức chiến đấu cao nhất của đội Trung Quốc, có thể nói là nó gần như hoàn hảo, Diệp Tu cũng chỉ nhắc nhở mọi người một ít về những vấn đề cần chú ý, sau đó thì cho mọi người tự do huấn luyện, tự mình điều chỉnh trạng thái.
Sở Vân Tú khá nhàn hạ, bởi nàng là dự bị trận solo, mà Bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh đương nhiên sẽ đấu đoàn đội, áp lực cũng không quá lớn.
Thế nhưng hai cô nàng cũng không chủ quan, 14 người trong phòng huấn luyện đều đang làm chuyện của chính mình, trong căn phòng to lớn hầu như chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím, chuột, thỉnh thoảng lại có tiếng nói chuyện. Không ai muốn để vuột mất cơ hội cuối cùng này, hai cô đương nhiên cũng thế.
Cả đám đều là trạch nam trạch nữ, trừ lúc ra ngoài ăn trưa thì không có ai đứng dậy cả. Cho đến khi Diệp Tu dập tắt điều thuốc trong gạt tàn, ho nhẹ một tiếng, “Đến lúc xuất phát rồi! Bỏ máy tính xuống! Cất kỹ thẻ tài khoản, còn có, dọn rác mấy cậu bày ra đi…” Không biết là lây bệnh của ai, Diệp Tu bắt đầu lải nhải nói một đống, sau đó trong tròng mắt của người lúc nào cũng tỏ vẻ không tranh với đời bỗng lóe lên tia sáng, mỉm cười ngạo nghễ, “Cho đội bên kia thấy được sự lợi hại của đội Trung Quốc nào!”
04.
Đây là một trận chiến không khói thuốc, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng, cho dù mọi người đang không ngừng tám chuyện trong phòng nghỉ ngơi phía sau hội trường, nhưng không có ai ung dung cả, ngược lại hình như còn có chút miễn cưỡng.
Hoàng Thiếu Thiên thậm chí còn gào lên “Đánh xong trận này trở về chắc chắn phải bắt chủ tịch Phùng mời cơm”, còn có cái gì mà “Năm sau chiến đội bọn tui chắc chắn sẽ thắng”, cứ như là chỉ đang chuẩn bị đánh một trận giao hữu.
Lúc đầu cô không cảm thấy gì cả, nhưng tự dưng bây giờ Tô Mộc Tranh lại cảm thấy căng thẳng. Cô luôn cảm thấy muốn làm gì đó, nhưng đến khi đứng dậy thì lại không biết làm gì cả, chỉ đành ngồi xuống. Sau khi nhìn trái nhìn phải một lượt thì cô bắt đầu massage tay, rồi một bàn tay mảnh khảnh nắm chặt tay cô, không cẩn ngẩng đầu lên nhìn cô cũng biết đó là ai.
“Không sao đâu, có mình ở đây rồi.”
Cảm giác an toàn to lớn mà Sở Vân Tú mang lại là gì đây? Nàng sẽ chẳng bao giờ khuyên qua loa như là đừng lo lắng cứ xem nó là một buổi huấn luyện bình thường ấy, coi khán giả ở dưới là củ cải hoặc là thứ khác, hay sẽ không ai trách cậu đâu, nàng sẽ nói là đừng lo lắng, sẽ không sao hết, có mình ở đây rồi, yên tâm đi.
Có lẽ nó bắt nguồn từ sự tự tin của nữ vương, Tô Mộc Tranh nghĩ, hình như cô không còn cảm thấy căng thẳng nữa, hai người không nói gì cả, chỉ trao đổi một ánh mắt kiên định, Sở Vân Tú lập tức hiểu ra, tiến lên trước hôn nhẹ lên mặt cô.
14 người, mặc đồng phục giống nhau, đồng loạt xuất hiện dưới ánh đèn rực rỡ, cùng với nụ cười tự tin trên môi. Họ kiên định tiến lên phía trước, đi về phía chiếc cúp vàng óng, thứ đang yên vị ở giữa sàn đấu.
Khắp nơi trên sàn thi đấu đều phấp phới lá cờ đỏ năm sao, chỉnh tề một hàng cổ vũ, sự nhiệt tình mà khán giả đem lại cho họ như hóa thành một ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu đốt từng người một.
Thực ra, đi được đến đây rồi, nên kết quả đã không còn quan trọng nữa. Tô Mộc Tranh nhắm mắt lại, khoảng thời gian từ lúc tham gia Vinh Quang đến hiện tại đang chầm chậm chiếu lại trong đầu cô, không biết nếu cô bé không dám tự mình chiến đấu lúc trước biết được bản thân cô sẽ được đứng trên sàn đấu đỉnh cao này thì sẽ thế nào nhỉ?
Cô bé kia như là một cô công chúa nhỏ trốn trong góc tối cần người yêu thương, chờ đợi hoàng tử hoặc kỵ sĩ đến giải cứu, và cuối cùng cũng có một bàn tay chĩa về phía cô, đến bây giờ vẫn còn đang nắm chặt tay cô.
Tựa như đang nói với cô: Đừng quay đầu lại, tiến lên phía trước đi.
Đừng quay đầu lại.
Khi chữ Glory màu vàng kim nhảy lên trên màn hình máy tính của Tô Mộc Tranh, cô tự dưng ngẩn người ra, hai mắt mở lớn như không tin vào mắt mình, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, phải đến khi Sở Vân Tú chạy sang phòng của cô và kích động ôm cô một cái, cô mới nhận ra —— Đội Trung Quốc thật sự thắng rồi.
Chỉ trong nháy mắt, mũi cùng hai mắt của cô trở nên chua xót, nhưng đây chính là thời điểm cô hạnh phúc nhất nên cô cố gắng nén giọt nước mắt lại, nhưng cô không ngờ rằng, lúc cô bước vào phòng nghỉ ngơi thì thấy đồng đội cô ai cũng đang giàn giụa nước mắt, hai mắt ửng đỏ lên như thỏ.
Tiếng hoan hô vang lên hùng hồn như khúc ca khải hoàn, bọn họ nhìn nhau mỉm cười, sau đó đứng thành một hàng ngang và giơ cao thẻ tài khoản của mình lên.
Những tấm thẻ tài khoản đã kề vai sát cánh cùng bọn họ, giá trị gộp lại còn lớn hơn giá vé máy bay của 14 người, lớn hơn cả chiếc cúp vàng ròng kia, đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Tô Mộc Tranh căn bản không để ý đến lời của MC, cô không ngừng vẫy tay đáp lại sự ủng hộ của mọi người, cho đến khi Diệp Tu lên đài thì mới dừng lại, mọi người một lần nữa tay nắm tay, cúi chào thật sâu đối với những người đang điên cuồng kêu to tên của họ.
Cảm ơn sự cổ vũ của các bạn, khiến cho bọn tôi có cơ hội sáng tạo lên Vinh Quang.
05.
Lễ trao giải đã chuẩn bị bắt đầu, ba đội tuyển đứng đầu cũng đã có mặt hết, đang nghỉ ngơi ở phía sau cánh gà, Tô Mộc Tranh ngồi xuống mới phát hiện ra là chân cô đã mềm nhũn từ lúc nào.
Cô nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm bóng hình quen thuộc, nhưng Sở Vân Tú không lại chỗ cô, nàng đang trao đổi chuyện gì đó với phiên dịch viên của đội Trung Quốc, sau khi trao đổi ánh mắt với nàng, phiên dịch viên lập tức rời đi.
Theo lý thuyết khi thi đấu kết thúc thì phiên dịch viên cũng có thể nghỉ ngơi, Sở Vân Tú lại muốn làm gì đây? Tô Mộc Tranh nghĩ mãi không ra, đến khi người ta ngồi xuống bên cạnh thì mới lấy tay chọt chọt vai nàng “Cậu còn tìm phiên dịch làm gì thế? Đừng có làm phiền người ta nữa!”
Nhưng Sở Vân Tú cái gì cũng không nói, chỉ nhìn nàng cười khúc khích “Yên tâm đi yên tâm đi, mình đâu có làm khó người ta, lát nữa cậu sẽ biết thôi.”
Khi bọn họ một lần nữa đi lên sàn thi đấu, thì đó là lúc lễ trao giải diễn ra, trong âm nhạc và cả trong những tiếng hô vang của đám đông bên dưới.
Trên sàn có không dưới 14 người, chỉ có những tuyển thủ tham gia trận chung kết mới được đứng lên làm đại diện, nhận lấy cúp quán quân mà chủ tịch trao cho, huy chương cùng nhẫn quán quân độc nhất vô nhị.
Bắt đầu từ Dụ Văn Châu, cúp và nhẫn từ từ di chuyển, mọi người khi nhận thưởng cũng sẽ phát biểu một ít cảm nghĩ của bản thân, hầu hết là “Cảm ơn Vinh Quang, vì đã cho tôi một cơ hội được như thế này” “Vinh Quang này thuộc về tất cả mọi người” “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng” vân vân và mây mây. Không bao lâu đã truyền đến tay Sở Vân Tú.
Tô Mộc Tranh nhìn thấy Sở Vân Tú có hơi căng thẳng, bàn tay cũng hơi run run, ngơ ngơ ngác nghe nàng bắt đầu nói “Tôi biết bây giờ không phải lúc để thao thao bất tuyệt, thậm chí ở đây còn có rất nhiều người không hiểu tôi đang nói gì, nhưng tôi vẫn muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện xưa…”
06.
Ơ ? ? ? Hai mắt Tô Mộc Tranh trợn tròn, khá shock, nhưng cuối cùng lại không biết nên làm gì, quay sang nhìn nàng thì nàng lại tỏ vẻ đây là chuyện nên làm.
“Tôi ra mắt vào mùa giải thứ tư của Liên minh chuyên nghiệp Trung Quốc, lúc đó tôi có nghe về một cô gái cũng ra mắt cùng năm với tôi, nhưng do chưa gặp bao giờ nên tôi cũng không quá để ý, cho đến một buổi họp mặt, tôi nhìn thấy cô ấy, đó là một cô gái khá ít nói, xét về tính cách mà nói thì tôi với cô ấy không hợp nhau, cho nên ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy không quá tốt. Nhưng do cô ấy quá xinh xắn, nên tôi không nhịn được mà quan tâm cô ấy một chút…” Tô Mộc Tranh lập tức nhận ra nàng đang nói chuyện gì, đỏ mặt vỗ nhẹ vào vai nàng, nhưng nàng không hề để ý đến.
“Cô ấy không từ chối lời mời của tôi, cùng chơi game với tôi, rõ ràng là một Bậc thầy pháo súng nhưng lại luôn luôn quan tâm đến đại cục, liên tục di chuyển nòng pháo, có vẻ như cô ấy không phải là một cô gái thích cướp nổi bật, càng ở cạnh cô ấy nhiều tôi càng nhận ra —— Cho dù cô ấy có gặp khó khăn thì cũng sẽ không viết lên mặt, cô ấy chỉ lặng lẽ trốn vào một góc mà khóc, cho dù có vui vẻ thì cũng sẽ không quá trớn, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy cô ấy vô giáo dục. Rõ ràng vẫn còn rất trẻ, nhưng lại như đã trải qua bao nhiêu gió to sóng lớn, cô ấy trưởng thành nhưng đâu đó vẫn còn sự trẻ con, thích những thứ đáng yêu, có thể nói cô ấy là một người rất mâu thuẫn.”
“Rất nhiều người nói là tôi rất giống nữ vương, cũng không biết là nói ngoại hình của tôi, tính cách hay phong cách chiến đấu, nhưng tôi lại cảm thấy mình là một hoàng tử, mà cô ấy chính là công chúa điện hạ mà số mệnh đã an bài cho tôi, chờ đợi tôi đến cứu cô ấy.” Sở Vân Tú như nhìn thấu Tô Mộc Tranh, nàng nói một câu này khiến cho cô bất ngờ bật khóc.
“Kỳ thực, tôi cũng không biết tại sao mình lại thích một cô gái, có lẽ là bởi vì nhìn thấy cô ấy bị bắt nạt thì trong tôi nổi lên một cảm giác muốn bảo vệ cô ấy, nhìn cô ấy vui thì tôi cũng sẽ vui, bất cứ điều gì cũng muốn chia sẻ với cô ấy, mỗi lần nhìn cô ấy là không nhịn được muốn hôn một cái…”
“Tôi cùng cô ấy quen nhau sáu năm, bên nhau năm năm, trong khoảng thời gian đó vẫn luôn trốn trốn tránh tránh không dám công bố, khi nói chuyện này với cha mẹ thì suýt nữa bị đưa đến bệnh viện tâm thần, nhưng những sóng gió ấy đều đã qua hết rồi, tôi cũng đã nhiều lúc nghĩ đến chuyện cầu hôn bạn gái của tôi, nhưng suy đi tính lại tôi vẫn không cảm thấy có của hồi môn nào tốt hơn nhẫn Vinh Quang vô địch thế giới, cho nên vừa nãy tôi có nói chuyện với phiên dịch viên, nhờ nói với ban tổ chức giúp tôi…”
Vừa dứt lời, một pháo hoa có chữ Glory được bắn lên không trung và nở rộ, nàng đi xuống bục trao giải, đi về phía Tô Mộc Tranh và quỳ một chân trước mặt cô.
“Một tháng trước, Trung Quốc đã thông qua luật hôn nhân đồng tính, Tô Mộc Tranh, em nguyện ý gả cho tôi, làm vợ tôi chứ?”
Tô Mộc Tranh nghĩ cô chắc chắn sẽ không được thấy buổi cầu hôn nào hoành tráng hơn buổi cầu hôn này trên đời nữa đâu, cô đã dùng cả thanh xuân của mình để nắm trong tay chiếc nhẫn quán quân, tuy nó không có kim cương vĩnh hằng bất diệt, nhưng nó lại rực rỡ hơn bất cứ chiếc nhẫn nào mà cô đã từng thấy, khiến cho mắt cô hơi ướt, pháo hoa sau lưng nàng vô cùng rực rỡ, làm tỏa sáng đôi mắt tràn ngập tình yêu dành cho cô của nàng, còn có những âm thanh đinh tai nhức óc trong hội trường đang không ngừng tấn công màng nhĩ của cô.
Cô muốn trách cứ Sở Vân Tú hiện tại vẫn đang là lễ trao giải, nhiều người nhìn vào sẽ thấy nàng đang làm loạn, hơn nữa còn không nói trước với cô, khiến cho bây giờ cô không kịp trở tay mà bật khóc, giống như cô năm nào đó nghe nàng tỏ tình ở trạm tàu lập tức khóc quên mình.
Cô còn muốn giận dỗi với Sở Vân Tú, có rất nhiều dịp tốt mà lại không cầu hôn luôn, không bằng bây giờ từ chối nàng đi, để cho nàng mất mặt. Nhưng mỗi lần nhìn vào mắt của Sở Vân Tú thì cái gì cô cũng không nói thành lời được, đó chính là thứ đem lại dũng khí cho cô vô số lần, dường như chỉ có nàng ở đó thì cái gì cô cũng không cần lo lắng.
Vận mệnh luôn luôn trêu người, ví dụ như Tô Mộc Tranh không nghĩ rằng mình lại là một cô nhi, từ nhỏ cùng anh trai nương tựa lẫn nhau; ví dụ như Tô Mộc Tranh sẽ không nghĩ tới người anh trai ôn nhu của cô, người luôn ấp ủ tư tưởng muốn đại náo thế giới lại vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám; ví dụ như Tô Mộc Tranh không nghĩ cô sẽ không thi đại học mà quyết định đi làm tuyển thủ Esport chuyên nghiệp; ví dụ như Tô Mộc Tranh không nghĩ cô sẽ nhất kiến chung tình với Sở Vân Tú, làm bạn cả đời của nàng.
Nếu đã như vậy thì có an bài hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi, chi bằng nhân dịp vẫn còn thanh niên mà điên một lần đi.
Cô dùng sức gật đầu, chỉ sợ Sở Vân Tú không để ý đến câu trả lời, sau đó dưới ánh đèn cùng pháo hoa rực rỡ, không màng con mắt của người khác mà rơi vào vòng tay của Sở Vân Tú, nhìn cô gái so với sáu năm trước hầu như không thay đổi gì, tự dưng cô nhớ lại buổi ngắm pháo hoa bên Tây Hồ, trong ký ức của cô Sở Vân Tú từng li từng tí một che giấu đi trái tim của mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên mặt cô. Lần này, cô chủ động tiến tới, môi chạm môi, sau đó vui sướng nói với nàng.
“Em nguyện ý.”
07.
Câu chuyện dù thế nào vẫn luôn phải có kết thúc, các nhân vật chính vượt qua những cửa ải khó khăn mà tiến đến với nhau, dưới trời xanh mây trắng cùng người yêu hưởng thụ hết quãng đời còn lại.
Bộ truyện này có kịch bản vô cùng quen thuộc, nhìn mở đầu là có thể đoán được đoạn kết, nhưng có sao đâu, cuộc sống dù sao cũng thuộc về mình, tại sao lại cần người khác khoa tay múa chân chỉ bạn cơ chứ?
Ai nói người đứng trên cao nhất luôn cô đơn và lạnh lẽo cơ chứ, cho dù là núi tuyết phủ băng ngàn năm đi nữa cũng sẽ có thời điểm được mặt trời chiếu rọi. Ai nói công chúa chỉ có thể dựa dẫm vào người khác cơ chứ, dù là các cô gái vô cùng bình thường đi chăng nữa thì cũng sẽ tìm được vị trí phù hợp với mình, không cần quan tâm nó như thế nào, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là cuộc sống của bạn.
Có lẽ chúng ta sẽ không được thấy, sau đoạn kết hai cô ấy cũng sẽ có lúc cãi nhau vì một chuyện lặt vặt nào đó như các cặp tình nhân thông thường, họ cũng không thể cứ mãi ngọt ngọt ngào ngào dính lấy nhau được, nhưng bởi vì trong cuộc sống luôn có đắng cay ngọt bùi, nên mọi người mới hiểu rõ được ý nghĩa của cuộc sống.
Tôi không biết trong tương lai họ sẽ phải trải qua những điều gì, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng bây giờ là lúc họ tốt nhất, đẹp nhất, họ nhất định có thể nắm tay nhau cùng vượt qua các thách thức của cuộc đời, sẽ hạnh phúc ra đi mà không có chút tiếc nuối, sẽ tiếp tục viết lên một câu chuyện tình yêu vào kiếp sau.
Câu chuyện này cũng đã đến hồi kết, nhưng cuộc sống của Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh vẫn sẽ tiếp tục.
Câu chuyện tình yêu của nữ vương và công chúa, có lẽ, sẽ không kết thúc.
_END_