Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020][Chu Diệp] Chuyện giữa chồng và chồng

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#1
[Chu Diệp] Chuyện giữa chồng và chồng
Tác giả: A Sóc
Edit: Sông
Beta: Thobeo

Cre: thetwingardeners


Fic thuộc project Chiến Thần Tự Thu Lai - Mừng sinh nhật Song Diệp 2020

**********
Chu Trạch Khải và Diệp Tu yêu đương tám năm, ở chung năm năm, trải qua khoảng thời gian chung đụng, lo toan những chuyện củi gạo dầu muối. Nhân sinh có tám chín phần mười là không như ý, nhưng có đôi khi những chuyện không như ý này lại xảy ra giữa những người thân cận nhất.

Cả hai đều là người dễ tính, như thể ai cũng không nỡ nặng lời, đặc biệt là Chu Trạch Khải, còn được kêu là chim cánh cụt thiếu mỏ, ngay cả lần vượt qua Lam Vũ giành tổng quán quân ở mùa giải thứ tám, trong buổi họp báo sau trận hắn vẫn như cái hũ nút, Hoàng Thiếu Thiên nhìn mà không biết làm sao, người ta đã thế rồi thì cậu ta còn biết mồm mép với ai? Diệp Tu thì càng khỏi nói, cả ngày một bản mặt trào phúng, miệng thì độc mà lòng mềm muốn chết, với người thân thiết thì không nỡ nổi giận, với người không quen thì cả tức giận cũng lười, kiếm đâu ra lúc nào mà cáu kỉnh?

Vậy nên sau khi biết chuyện hai người ở bên nhau, Sở Vân Tú phán chắc như đinh đóng cột: "Hai người này chắc chắn hòa thuận lắm luôn, có muốn cãi nhau cũng cãi không nổi." Hội tuyển thủ Liên minh nhất trí tán đồng, sôi nổi khẳng định chỉ có mỗi Chu Trạch Khải miệng tàn mới đối phó nổi cái miệng độc của Diệp Tu, cũng chỉ có Diệp Tu mới làm Súng Vương đại đại nhả lời vàng ngọc, hai người này trời sinh một đôi, không ở bên nhau thì đến Nữ thần Vinh Quang cũng không chấp nhận được.

Diệp Tu nghe xong chỉ nhếch khóe miệng, cảm thấy mắt nhìn của mấy tên này quả thật quá nông cạn quá đơn giản.

Anh và Chu Trạch Khải căn bản không hòa thuận được đến vậy, sau khi ở chung mới phát hiện thói quen sinh hoạt khác biệt của đôi bên sẽ dẫn đến đủ loại mâu thuẫn, hai người dễ tính, ban đầu còn có thể bao dung lẫn nhau, nhưng thời gian dần trôi, chắc chắn không thể tránh khỏi đôi lúc đá thúng đụng nia, cơm không lành canh không ngọt, dù dễ tính đến mấy đi nữa cũng có lúc hết chịu nổi.

Lần đầu tiên xuất hiện dấu hiệu mâu thuẫn là từ thói quen ngủ của hai người.

Diệp Tu thích lúc ngủ thì tắt đèn tối thui một màu, còn Chu Trạch Khải lại thích bật một cái đèn ngủ nhỏ, hồi mới ở chung hai người đều cố gắng chiều ý người kia, Diệp Tu nói cứ bật đèn đi, Chu Trạch Khải lại bảo tắt cũng không sao, đẩy qua đẩy lại một hồi cuối cùng vẫn theo ý Diệp Tu, trong phòng tắt đèn tối mịt.

Kết quả là trong cái không gian tĩnh lặng tuyệt đối này, Chu Trạch Khải mất ngủ.

Hắn mắc chứng sợ bóng tối nhẹ, vậy mà trong phòng lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên sàn nhà, gió thổi lay động cái rèm lại tạo thành những cái bóng giương nanh múa vuốt.

Hắn tự nhủ mình không nên suy nghĩ lung tung, Diệp Tu đang ngủ say sưa bên cạnh, hắn không dám trằn trọc quấy rầy anh, cứ thế đến ba bốn giờ mới ngủ được, hôm sau chưa đến bảy giờ đã đầu óc quay cuồng chạy đến câu lạc bộ.

Mấy ngày sau, vành mắt Chu Trạch Khải đã đen xì, Diệp Tu nhìn mà đau lòng, đến đêm lại bật đèn ngủ, lần này đổi thành Diệp Tu là người cả đêm không ngủ được, ban ngày chờ Chu Trạch Khải đến câu lạc bộ rồi anh lại kéo rèm trùm chăn ngủ một giấc.

Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của hai người hoàn toàn hỗn loạn, chỉ đến đêm mới có chút thời gian nói chuyện, Chu Trạch Khải cảm thấy cứ như vậy không ổn, thức đêm vốn không tốt cho sức khỏe, nếu cứ ỷ vào mình còn trẻ mà buông thả, đến lúc về già thể nào cũng phải trả giá. Thế là đêm đến Chu Trạch Khải lại tắt đèn ngủ cùng Diệp Tu, một tuần trôi qua, dưới tình trạng ngủ không đủ giấc, tâm trạng hắn cũng chuyển thành bực bội.

Một đêm nào đó, hai người lại vì chuyện cướp Boss dã ngoại mà cãi cọ, bình thường khi Diệp Tu đến nhìn lén tin tình báo Chu Trạch Khải đều mắt nhắm mắt mở coi như không biết, nhưng hôm nay hắn cố ý chỉ để Diệp Tu nhìn thấy tin về một con Boss cấp 55, còn một con cấp 75 thì hắn tự mình dẫn công hội đi đánh. Diệp Tu giết Boss vui vẻ xong quay đầu nhìn, thấy người yêu sau lưng đã thu hoạch được một con Boss dã ngoại hiếm có rồi, lập tức bĩu môi oán trách: "Tiểu Chu sao đã bắt đầu biết bày mưu tính kế rồi, chơi không vui nha."

Có lẽ là do gần đây thiếu ngủ, lần đầu tiên Chu Trạch Khải bực bội phản bác lại: "Để lại cho anh một con rồi."

Diệp Tu ngẩn người, đốt một điếu thuốc, giọng điệu uể oải nghe cực kỳ gợi đòn: "Vậy lần sau đừng chừa lại, cứ để ca cướp Boss cho em coi."

Diệp Tu quả thật rất mạnh, Chu Trạch Khải chưa từng phủ nhận điều này, chỉ là lúc này đột nhiên có cảm giác lép vế trước anh, không phải hắn rõ ràng rất tự hào vì Diệp Tu sao? Hắn yêu Diệp Tu, yêu cả những lời rác rưởi của anh

Chu Trạch Khải đi tới, đột nhiên kéo ghế xoay của Diệp Tu lại gần, hai tay chống lên thành ghế khom người nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Tu, nhìn đến mức lòng mình hốt hoảng.

Diệp Tu ngẩng đầu mặt đối mặt với Chu Trạch Khải, anh luôn có cảm giác như giông bão sắp nổi lên, như thể hai người sắp cãi nhau to đến nơi, nhưng anh nhận ra sắc mặt Chu Trạch Khải không tốt lắm, đôi mắt hằn tơ máu chứng tỏ gần đây hắn thật sự thiếu ngủ nghiêm trọng, Diệp Tu còn chưa kịp đoán xem người kia đang nghĩ gì, tay đã nhanh hơn não ôm lấy cổ hắn: "Tiểu Chu, có phải dạo gần đây em đều ngủ không ngon?"

Phiền não trong lòng Chu Trạch Khải nháy mắt bay biến hết, hắn im lặng hồi lâu, nhu thuận gật đầu: "Ừm."

Sau đó hai người vẫn tắt đèn đi ngủ, Diệp Tu ôm Chu Trạch Khải kể chuyện cho hắn nghe, nhưng kể cái gì hay ho không kể, hết lần này đến lần khác cứ phải kể chuyện ma mới chịu. Chu Trạch Khải chôn đầu vào lồng ngực Diệp Tu, hai tay ôm eo anh, mỗi lần anh cố ý hù dọa đều bóp eo anh một cái, làm Diệp Tu thở gấp liên tục, thường là đến cuối cùng hai người cứ thế mà lăn giường luôn.

Thời gian trôi qua, Chu Trạch Khải cũng dần quen với chuyện buổi tối không bật đèn, hai người cuối cùng cũng không lăn tăn vấn đề giấc ngủ nữa.

Nhưng mầm mống mâu thuẫn đã bị chôn xuống từ lần suýt cãi vã này rồi.

Mà hai người còn mới ở chung vẻn vẹn có một tháng.

Nhân tố chân chính châm ngòi những cuộc cãi lộn thường xuyên của hai người là chuyện cai thuốc của Diệp Tu.

Diệp Tu hút thuốc nhiều thành quen, qua tuổi ba mươi, Chu Trạch Khải vì suy nghĩ cho sức khỏe anh mà khuyên anh cai thuốc, Diệp Tu luôn miệng hứa sẽ bỏ, nhưng đến lúc cần làm thật, cái chuyện cai thuốc này đã bị anh quên không còn một mẩu nào.

Bắt một tên nghiện thuốc mười mấy năm đột nhiên phải từ bỏ món ăn tinh thần của mình, nói dễ hơn làm. Chu Trạch Khải cũng hiểu điều này, ngay từ đầu hắn đã kiên nhẫn khuyên nhủ anh, còn lên mạng tìm một đống phương pháp bỏ thuốc lá, mua mấy gói kẹo cai thuốc về để phân tán lực chú ý của Diệp Tu, thậm chí còn từng thử cả thuốc lá điện tử không chứa nicotin, nhưng kết quả cuối cùng đều thất bại. Diệp Tu cần hút vẫn hút như thường, mỗi lần Chu Trạch Khải nhắc anh đều gật đầu qua loa, nhưng vừa quay đầu đi đã quên sạch sành sanh.

Dần dần Chu Trạch Khải phát hiện, Diệp Tu chẳng để ý gì chuyện này, chỉ có mình hắn lo lắng suông, có làm gì cũng vô dụng. Lần đầu tiên hai người cãi nhau cống hiến cho chuyện cai thuốc, lời qua tiếng lại vài câu, Chu Trạch Khải liền im ỉm ôm gối sang phòng sách ngủ, rạng sáng hôm sau vẫn không quên làm bữa sáng cho Diệp Tu rồi mới đi ra ngoài.

Sau trận cãi lộn này Diệp Tu có tém tém lại chút, lôi mấy gói kẹo cai thuốc chưa ăn được bao nhiêu ra, rảnh rỗi không có gì làm thì ăn một viên, nhưng lúc chơi Vinh Quang mà gặp chuyện gì phiền não thì hút thuốc vẫn là cách giải sầu tốt nhất, thế nên hai người năm lần bảy lượt ngày càng to tiếng, từ lúc mới bắt đầu là lời qua tiếng lại giờ đã thành cãi vã nghiêm trọng.

Chu Trạch Khải không thích nói nhiều, bình thường toàn là Diệp Tu nói dăm ba câu hắn mới đáp lại một câu, còn lại toàn dùng một tiếng hừ lạnh để thể hiện cảm xúc khó chịu. Có điều dù cãi nhau thế nào thì ba bữa một ngày của Diệp Tu cũng chưa từng thiếu bữa nào, dần dần Diệp Tu cũng thấy nản, không khỏi giảm bớt tần suất hút thuốc của mình, buối tối lúc Chu Trạch Khải ở nhà thì dứt khoát không hút luôn, chỉ có ban ngày trong thư phòng là lúc nào cũng sương khói mờ nhân ảnh.

Chu Trạch Khải tưởng Diệp Tu cuối cùng cũng chịu nghe lời hắn một lần mà bắt đầu cai thuốc, mừng rỡ không thôi, thay đổi đa dạng các loại đồ ăn mà Diệp Tu thích, chỉ một thời gian đã nuôi Diệp Tu béo lên một vòng.

Nhưng giấy không gói được lửa, hôm đó câu lạc bộ cắt điện tạm thời, Chu Trạch Khải kết thúc huấn luyện sớm để về nhà, Diệp Tu vừa nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ đã nhảy dựng lên mở cửa sổ ra cho mùi khói trong phòng mau tản đi, nhưng đã muộn, sắc mặt Chu Trạch Khải từ lúc mới bước vào đã không vui.

Diệp Tu đứng tựa bên cửa sổ, giả bộ mình đang ngắm phong cảnh: "Tiểu Chu, hôm nay sao về sớm vậy? Còn không gọi điện thoại cho anh nữa."

Ánh mắt Chu Trạch Khải dừng trên cái gạt tàn thuốc trên bàn máy tính, đầu lọc thuốc lá ở trỏng chen chúc nhau như mấy cây củ cải, một hai ba bốn năm sáu bảy tám... Trong thùng rác không biết còn bao nhiêu nữa.

Khoảnh khắc đó, Chu Trạch Khải cảm thấy cực kì mệt mỏi.

Hắn nhéo nhéo mi tâm, giọng nói trầm xuống: "Giấu giếm em, thú vị lắm hả?"

Diệp Tu tựa bên cửa sổ không nói lời nào, Chu Trạch Khải tiếp tục: "Nếu không muốn cai, anh cứ nói thẳng."

Hắn buồn bực, Diệp Tu càng buồn bực hơn, anh cảm thấy hai người vẫn luôn to tiếng vì vấn đề này nên mới giấu Chu Trạch Khải, anh chỉ muốn hắn vui vẻ thôi, sao giờ lại nghe cứ như anh làm gì có lỗi với hắn lắm không bằng?

Diệp Tu cũng cảm thấy rất oan ức, mười năm qua anh bỏ nhà đi bụi đã quen một thân một mình rồi, vốn là một chú chim tự do tự tại, giờ nguyện ý bẻ gãy cánh mình để cùng Chu Trạch Khải yên ổn chung sống, tại sao ngay cả sở thích nhỏ nhoi này cũng không cho anh tiếp tục?

Anh cũng là đột nhiên máu nóng dồn lên não, thuận miệng trả lời: "Chu Trạch Khải, em thay đổi thật nhiều nha, lúc yêu đương không phải đã nói tất cả đều nghe anh hay sao?" Cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Biết thế thà sống một mình còn hơn, khỏi bị quản này quản nọ."

Diệp Tu nói xong cũng ngẩn người, đối diện là một Chu Trạch Khải sắc mặt u ám, đôi mắt tối sầm khiến người ta hốt hoảng.

Vừa rồi nhất thời miệng nhanh hơn não, những lời nói đó ngay cả Diệp Tu nghe cũng cảm thấy tổn thương, anh biết chuyện không ổn, vừa định mở miệng nói gì đó, Chu Trạch Khải đã gật đầu, nói: "Được, anh vui vẻ là được rồi.'

Sau đó hắn cầm chìa khóa nhét vào túi, đi luôn chẳng chào hỏi gì.

Diệp Tu sững sờ nửa ngày, nghe thấy cửa đóng "ầm" một tiếng vang dội, lúc này mới hoàn hồn, nhận ra lần này Tiểu Chu thật sự tức giận, bỏ nhà đi mất rồi.

Móa! Mấy tuổi rồi mà còn chơi trò cãi nhau xong bỏ nhà ra đi?!

Diệp Tu ngồi lại trước máy tính, càng tức giận hơn với cái loại hành vi thị uy của hắn, đúng lúc Ngụy Sâm dẫn theo mấy nhóc trong trại huấn luyện Hưng Hân đến tìm Diệp Tu chỉ dạy, Diệp Tu đẩy bàn phím ra, ngay cả đấu trường cũng chẳng còn hứng đánh nữa.

Cách một cái màn hình, lão Ngụy hỏi: "Lão Diệp ông sao đó? Không đánh hả?"

Diệp Tu tâm tình phiền muộn, định hút một điếu thuốc giải sầu, nhưng vừa sờ tới hộp thuốc lá lại nghĩ đến Chu Trạch Khải, rụt tay về, trả lời: "Không có gì, không muốn đánh."

"Chậc chậc chậc, nghe cái giọng điều này, hai người cãi nhau hả? Hiếm thấy nha, Tiểu Chu tốt tính vậy mà cũng cãi nhau với ông hả?"

Tính tình tốt đó, tất cả chỉ là trước mặt người ngoài thôi.

Làm vợ chồng thân cận nhau nhất, làm gì có bộ dáng nào của người kia mà mình chưa từng thấy đâu?

Diệp Tu ngáp một cái, lười chẳng muốn giải thích: " Phải phải phải, hắn tính tình tốt, còn tôi nhỏ nhen, được chưa?"

Điện thoại bỗng vang lên một tiếng "Tinh", một dòng thông báo nhảy ra, là một dòng chữ tiếng Nhật, đây là trò chơi mà gần đây Diệp Tu nhàn rỗi tiện tay tải về. Người chơi nuôi một chú ếch xanh, mỗi ngày nhìn nó ra ngoài rồi lại trở về, mang theo cả ảnh chụp và quà tặng.

Con ếch Diệp Tu nuôi tên là "Chu Trạch Khải", vừa rồi là thông báo nhắc nhở nhóc Chu này đã về nhà.

Diệp Tu cười lạnh một tiếng, khóa màn hình điện thoại.

Về làm gì, mi cứ ra ngoài chơi tiếp đi.

Chu Trạch Khải lái xe đi lòng vòng chẳng có mục đích gì khắp thành phố.

Hắn chẳng còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình cãi nhau với Diệp Tu vì chuyện cai thuốc, số lần cãi vã cứ tăng dần như vậy làm ngay cả người không giỏi ăn nói như hắn cũng bắt đầu tiến bộ rồi, còn có lần hắn nói Diệp Tu đến á khẩu, thế là đêm đó anh sang phòng sách ngủ, còn vỗ vai Chu Trạch Khải trào phúng hắn: "Lời rác rưởi của em đủ trình xuất sư rồi đó."

Tối đó hai người chẳng ai để ý đến ai nữa, một ở phòng ngủ một trong thư phòng, cách nhau một cánh cửa mà trằn trọc trở mình, trắng đêm khó ngủ. Sáng sớm hôm sau, Diệp Tu thức dậy nhìn thấy trên bàn bày bánh quẩy, sữa đậu nành và súp cay mà anh yêu thích, nhún nhún vai, giữa hai người lại ổn rồi.

Chu Trạch Khải chưa từng cho rằng việc mềm lòng với Diệp Tu là chuyện gì mất mặt, ngược lại, chỉ khi yêu một người mới có thể bao dung đến như vậy, có thể vào lúc hai người cãi vã bất phân thắng bại thì chủ động nhận sai, lui một bước không chỉ là trời cao biển rộng, sau cơn mưa trời lại sáng, hơn hết, đó còn là hành động bắt nguồn từ sự trân trọng đối với người thương.

Xe chậm rãi chạy trên đường, Chu Trạch Khải lái rất từ tốn, vô tình đi tới một đoạn đường quen thuộc, liếc mắt thấy một hàng phá lấu(*), lập tức dừng lại, khóa xe kĩ càng rồi đứng xếp hàng.
Phá lấu (tiếng Trung: 拍滷) là một món ăn khá quen thuộc xuất xứ Trung Quốc ở các tỉnh thành miền nam Việt Nam, đặc biệt là ở Sài Gòn. Phá lấu được làm từ lưỡi, tai, ruột cho đến bao tử của heo, bò hay vịt. Phá lấu thường được ăn kèm với bánh mì, cơm, cháo... (Wikipedia)
Thật ra bản gốc không phải món này, tui cũng không biết món này là món gì, nhưng tui nghe chị Thỏ gợi ý mà đọc wiki thấy nó cũng hợp lý nên đưa vô (không nhờ chị Thỏ chắc tui cũng không biết cả phá lấu luôn :v)

Mấy hôm trước Diệp Tu vẫn luôn nói thèm phá lấu của nhà này, mùi vị ở đây làm rất giống với hương vị đặc trưng ở thành phố B, chỉ tiếc chỗ này hơi xa nhà bọn họ, mỗi lần đi mua thức ăn không bao giờ đi tới tận đây, hai ngày trước Diệp Tu thèm ăn, kết quả tìm trên app giao đồ ăn ngoài mới thấy nhà người ta căn bản không có cái dịch vụ đó, làm anh than thở ai oán mất một lúc lâu.

Chu Trạch Khải đứng giữa dòng người xếp hàng thật dài, mặt trời đang ngả dần về Tây, chỉ một lát nữa thôi trời sẽ tối, nhà nhà bắt đầu lác đác sáng đèn, phòng bếp nhà đối diện có khói dầu bay ra, mang đến một loại mùi vị của "nhà".

Hồi mới yêu đương với Diệp Tu được chừng một năm, đó là một ngày trời đông ở mùa giải thứ tám, hai người cùng đứng xếp hàng, khi đó Diệp Tu vừa mới bị ép giải nghệ, Súng Vương chói lọi như mặt trời ban trưa ăn mặc kín mít hòa vào đám người, nắm chặt tay Diệp Tu giấu trong áo khoác, anh đẩy khăn quàng cổ của hắn ra thổi vào một hơi khí lạnh, khẽ cười: "Tiểu Chu, sau này chúng ta ở gần đây được không? Muốn ăn phá lấu cũng không phải chạy quá xa, thuận tiện biết bao."

Chu Trạch Khải sững sờ, hắn nhìn thấy trong mắt Diệp Tu là lời hứa hẹn cả đời, trong lòng hạnh phúc vô cùng, nắm chặt tay anh ra sức gật đầu: "Ừm!"

Về sau, vì vài nguyên nhân khác mà hai người không mua nhà ở gần đó, nhưng Diệp Tu cũng không ngại, ngày đầu tiên chuyển vào nhà mới đã cuộn người gối lên đùi Chu Trạch Khải, dụi đầu vào bụng hắn: "Không sao, Tiểu Chu quyết định cái gì anh cũng theo."

Nghĩ đến đây, Chu Trạch Khải khẽ cong khóe môi, vừa định cười, chợt nhớ tới những lời Diệp Tu nói lúc cãi nhau hôm nay, chẳng cười nổi nữa.

Thật ra hắn cũng sẽ không coi lời nói nhảm lúc cãi vã là thật, chỉ là Diệp Tu nói hắn "không nghe anh", cái này làm Chu Trạch Khải thật sự oan ức vô cùng, bình thường có chuyện gì hắn không nghe anh đâu? Chỉ cần anh nghe lời hắn một lần, cai thuốc đi thôi mà.

Vậy mà ngay cả chuyện này, Diệp Tu cũng muốn lừa trên gạt dưới, thật sự không hay xíu nào.

Sắc trời dần tối, người xếp hàng sau lưng càng ngày càng nhiều, cuối cùng cũng đến lượt Chu Trạch Khải, ông chủ liếc qua hắn, chào thân mật: "Hôm nay sao cậu lại đến một mình thế? Nhóc kia đâu rồi?"

Chu Trạch Khải ấp úng trả lời: "... Ở nhà."

Ông chủ cũng chẳng nghĩ nhiều, đều là khách quen cũ mấy năm rồi, chỉ hỏi một câu: "Vẫn như cũ đúng không? Đều là món nhóc kia thích ăn, tôi biết rồi."

Chu Trạch Khải gật đầu, trong lòng lại đang tưởng tượng xem sau khi hắn trở về thì vẻ mặt Diệp Tu sẽ thế nào, kể cả có là mặt lạnh đi nữa, đối diện với đồ ăn ngon thì cơn giận cũng không chống cự nổi sự dụ hoặc này mà tiêu tan thôi.

Chu Trạch Khải cầm theo hộp phá lấu trở lại xe, thở dài một hơi: Có mềm lòng cũng chẳng biết phải làm sao, ai bảo đời này hắn chỉ thích một người đó chứ.

Diệp Tu tắt máy tính, vào phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn xem tối nay nên ăn gì.

Sắc trời giờ đã tối, chẳng biết Chu Trạch Khải bao giờ mới về, bình thường toàn là hắn nấu cơm, Diệp Tu chỉ thỉnh thoảng mới xuống bếp, mà có xuống cũng chỉ làm được vài món đơn giản, vậy nên sau khi anh mở tủ lạnh cũng chỉ có thể lấy mấy loại thức ăn mình biết làm, chuẩn bị rửa rửa nấu nấu.

Anh rửa sạch hành tây rồi thái nhỏ, vừa thái được một chút thì hai mắt đã ngấn nước, bỗng nhớ về hồi hai người mới ở chung, một buổi tối nào đó Diệp Tu đang ở ngay trong phòng sách chơi game, đột nhiên thấy Chu Trạch Khải đến gần, mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, trông cứ như vừa bị ai bắt nạt một trận.

Diệp Tu tháo tai nghe xuống, đứng dậy xoa xoa mái tóc bông xù của Chu Trạch Khải: "Tiểu Chu sao vậy? Không phải em đang nấu ăn hả?"

"... Cay."

Diệp Tu run lên một cái, sau đó cười ha ha, Chu Trạch Khải chẳng làm gì được anh, trên tay còn dính mùi hành tây, liền dí lên chóp mũi Diệp Tu, anh lập tức che mũi lùi về sau, kéo tay của hắn ra: "Mau bỏ ra! Mình em khóc rồi còn muốn kéo anh khóc theo hả."

Chu Trạch Khải càng lớn gan, ôm Diệp Tu không cho anh động đậy, hai người đùa giỡn trong thư phòng hết nửa ngày, mãi đến lúc ngửi thấy mùi cà ri khét mới nhớ ra bếp còn chưa tắt.

Rõ ràng là bị mùi hành hun đến mức nước mắt ròng ròng, Diệp Tu lại nhịn không được cười ra tiếng.

Anh nhớ tới rất nhiều điểm tốt của Chu Trạch Khải, không, phải nói là hắn có rất ít chỗ khiến người khác khó chịu, lại thêm khuôn mặt dễ nhìn kia, hắn cơ bản chính là một nam thần hoàn mỹ. Cẩn thận ngẫm lại thì mấy lần có thể gọi là cãi lộn kia cũng chỉ là vì tốt cho anh thôi, ở chung với nhau lâu chính là như thế, tất cả đều là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, bởi vì coi đối phương là người thân nên mới có thể không kiêng dè gì mà nói hết ra, bởi vì họ điều hiểu rõ trong lòng rằng dù mình có làm mình làm mẩy thì cũng sẽ không thật sự tức giận.

Nhân sinh có tám chín phần mười là không như ý muốn, vậy em chính là một hai phần còn lại.

Diệp Tu thở dài, chú ếch nhỏ anh nuôi trên app điện thoại kia cũng trở về rồi, Chu Trạch Khải sao lại không ngoan ngoãn bằng cả chú ếch này chứ, ngay cả một câu chào cũng không có đã đi rồi, không biết anh sẽ lo lắng hả?

Bảy giờ tối, Chu Trạch Khải mở cửa, đã không còn sớm, cơm tối còn chưa nấu, may mà hôm nay hắn đã mua phá lấu, để lát nữa lại làm hai món chay là ổn, cũng không tốn nhiều thời gian lắm.

Từ lúc cãi nhau đến giờ đã ba tiếng trôi qua, Chu Trạch Khải đã sớm không còn để chuyện này trong lòng, đợi lát nữa hắn sẽ trực tiếp đi gọi Diệp Tu tới ăn cơm, hai người đã sớm hình thành một loại ăn ý, hôm nay dù có lật trời, không phải vẫn là vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa hay sao?

Không ngờ vừa mới mở cửa, chào đón hắn không phải là phòng khách tối tăm lạnh lẽo, mà là căn nhà đèn đuốc sáng trưng với một bàn đồ ăn thơm phức.

Diệp Tu ngồi cạnh bàn, đang chống cằm nhìn hắn: "Giờ mới chịu về, mau rửa tay rồi ăn cơm, không có đồ ăn mặn, ăn tạm một bữa."

Chu Trạch Khải mất nửa ngày mới hoàn hồn, nâng tay lên: "Có, mua phá lấu."

Hắn cởi giày đi vào nhà, đặt hộp phá lấu lên bàn, Diệp Tu ngửi thấy mùi thơm thì mừng rõ không thôi: "Là của nhà đó hả?! Có đông không? Có phải xếp hàng lâu lắm không?"

"Cũng tạm, nửa tiếng." Chu Trạch Khải vào bếp xới cơm lấy đũa, đi ra thấy Diệp Tu giơ tay bốc một miếng, vô thức buột miệng: "Dùng đũa, bẩn tay."

Vừa nói xong hắn đã hối hận, khó lắm mới có hôm nay Diệp Tu mềm lòng chủ động nấu cơm, bầu không khí giữa hai người vừa mới hoà hoãn, không biết có vì một câu nói này mà lại xấu đi hay không.

Không ngờ Diệp Tu nghe xong lại ngoan ngoãn lau tay, ngồi lại ghế: "A, nhớ rồi, lần sau nhất định anh sẽ dùng đũa."

Hai người ngồi vào bàn chuẩn bị ăn tối, Chu Trạch Khải vừa mới ăn một miếng thịt bỗng nghe Diệp Tu lên tiếng: "Đừng nhúc nhích."

Chu Trạch Khải thấy anh đứng dậy, chậm rãi tiến tới gần, hôn lên môi hắn, đầu lưỡi liếm bờ môi, toàn bộ chỗ nước thịt dính bên miệng hắn đều bị liếm sạch sẽ. Anh chuyên tâm liếm, liếm đến mức Chu Trạch Khải miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng cũng không nhịn được mà giơ tay đè gáy anh xuống hôn sâu hơn.

Diệp Tu trán kề trán với Chu Trạch Khải, cười hỏi: "Nguôi giận chưa? Em được lắm, giờ cũng biết bỏ nhà đi rồi, lần sau còn bỏ đi thế thì đừng có về nữa."

Chu Trạch Khải lời ít ý nhiều, thuận miệng nói đại một lí do: "Mua phá lấu, anh thích ăn."

Chỉ một câu đã dỗ Diệp Tu vui vẻ, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Chu Trạch Khải, vẻ mặt còn có chút áy náy: "Trước đó là anh nói lung tung, em đừng để trong lòng, cho dù em có quản anh trăm bề, anh cũng không nỡ rời xa em."

Chu Trạch Khải bắt lấy tay Diệp Tu, không ngửi thấy mùi thuốc lá, tâm trạng hắn đã sáng sủa lên nhiều, chỉ lầm bầm một câu: "Sau này nghe lời."

"Được được được, cai thuốc đúng không? Anh sẽ cố gắng ha." Thái độ của Diệp Tu cực kì qua loa, ăn một miếng phá lấu lại hôn Tiểu Chu mỹ nhân một cái.

Chu Trạch Khải không hùa theo hắn, ở bên nhau càng lâu sẽ càng hiểu rõ nhau, hắn biết lúc này là sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng khẳng định lần sau sẽ lại có mưa to xối xả, có điều, cho dù mưa lớn đến đâu đi nữa, cuối cùng cũng sẽ đến một ngày nắng chói chang.

Tối đó hai người ở trong phòng bếp cùng nhau rửa bát, Diệp Tu đứng sau lưng ôm eo Chu Trạch Khải, dụi đầu vào vai hắn, khép hai mắt tự lẩm bẩm: "Tiểu Chu à, em nói xem sao ca lại thích em vậy chứ? Biết đi đâu cưới được một cô vợ trẻ hiền lành được như em đây?"

Tay Chu Trạch Khải dính đầy bọt xà phòng, vừa rửa bát vừa không khách khí uốn nắn anh: "Gọi chồng."

"Được được được, gọi em là chồng là được chứ gì? Cho em đầy đủ mặt mũi đó."

"Ừm."

Vợ chồng là gì? Vợ chồng chính là sau khi cãi nhau tức giận bỏ ra ngoài, trên đường trở về lại thuận tay mua đồ ăn cho ngày hôm đó.

Dù có nhất thời tức giận nói không lựa lời, nhưng vẫn cảm thấy may mà gặp được em ở cái tuổi tốt đẹp nhất này, vậy mới coi như không phụ lòng mình.

_ End _

P/s: Cảm ơn chị Thỏ vì tấm hình xinh xẻo bên trên ÒwÓ
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Trời ơi dễ thương quá, đoạn cuối thì ngọt!
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#3
Ây dà khiến tiểu Chu luyện dc cả lời rác rưởi Diệp thần ngài thật xuất sắc a :V
 

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#5
Sau khi đọc mấy fic Chu - Diệp luôn muốn có 1 anh chồng như Tiểu Chu.... Đừng cản mị, mị muốn đổi chồng......
Hờ, thím không phải người duy nhất :)))))
 

Bình luận bằng Facebook