Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Diệp Lam] Bất kể họ tên

_ntm03_

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
17
Số lượt thích
83
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Thần ~
#1
[Diệp Lam] Bất kể tên họ

Tác giả:
Bản cv: Lá
Edit: Mạc Thiên
Beta: Mạc Thiên

Fic thuộc project Chiến Thần Tự Thu Lai – Mừng sinh nhật Diệp Tu 2020

Diệp Tu trong lúc rút thẻ tài khoản thoát Vinh Quang, thuận tay ấn mở biểu tượng QQ đang nhảy liên tục bên góc phải màn hình.

Tiếng ấn chuột nhẹ nhàng vang lên, bắn lên trên màn hình là nhóm QQ duy nhất mà hắn thêm vào. Bên trong là một đám tuyển thủ chuyên nghiệp đang vui vẻ cuồng hoan, dùng tốc độ tay lớn nhất xoát màn hình. Hắn thất thần nhìn kỹ một chút, mới phát hiện ra là đang thảo luận tên cho đứa bé con nhà một vị tuyển thủ đã nghỉ hưu sắp làm cha.

Hiếm thấy có một kỳ nghỉ, mấy đứa nhỏ của các chiến đội có trong nhóm đều chạy lên QQ tung hô tiền bối, các tiền bối đã có cuộc sống riêng sau giải nghệ cũng rất nể tình, từng người nổi lên để xoát độ tồn tại của bản thân, cả đám xuất hiện vô cùng đông đủ, một đám người trình độ học vấn đều không cao tụ tập ở đây cùng nhau suy nghĩ tên cho bé con sắp ra đời, nói là suy nghĩ, nhưng sự thật lại là hóng hớt cuộc vui nha. Mấy cô bé trong nhóm báo ra mấy cái tên càng ngày càng theo hướng ngôn tình sến sẩm, còn có cái gì mà “Vinh Quang”, “Quán Quân”, mấy cái tên không có kỹ thuật, không có hàm lượng không ngừng bị đề danh.

Diệp Tu châm điếu thuốc, tâm tình rất tốt nhìn bọn họ ồn ào một hồi, đột nhiên giật mình nhớ ra cái gì đó, hắn lập tức xoay ghế máy tính, đứng dậy và đi vào bếp, hô một tiếng: “Tiểu Lam”.

Lam Hà đang rửa anh đào bên cạnh bếp, đột nhiên nghe thấy Diệp Tu gọi cậu, ngẩng đầu lên “Ơi” một tiếng, đáy mắt trong suốt mang theo chút mệt mỏi, trên trán mồ hồi rịn lấp lánh theo chân mày mà chảy xuống dưới, động tác dưới tay lại không có ngừng lại.

Diệp Tu ngậm lấy điếu thuốc đứng tựa ở của phòng bếp híp mắt nhìn cậu, nhìn cậu khéo léo rút cuống trái anh đào, đem quả tròn đỏ mọng xoa trong tay, chà xát cẩn thận dưới làn nước trong vắt. Thêm một tầng nước trong suốt sáng lấp lánh bảo phủ, càng làm nổi bật lên đốt ngón tay trắng nón thon dài.

__Người này làm gì cũng đều nghiêm túc, ngay cả rửa hoa quả cũng nghiêm túc như vậy.

Lam Hà nghe hắn gọi mình mà không thấy nói tiếp đoạn dưới, không khỏi giương mắt liếc hắn một cái, hỏi: “ Anh gọi em làm gì?” .

Diệp Tu không lên tiếng , hút xong điếu thuốc ở trong tay, khóe đuôi mắt nhiễm lên chút ý cười, ý tứ sâu xa hỏi một câu: “Haiz, em rốt cuộc tên thật là gì?”

Lam Hà động tác trên tay dừng một chút, môi mấp máy rồi lại tiếp tục đối phó với đám quả đỏ dưới chậu, chờ thật lâu mới lấm bẩm một câu: “ Điều này rất quan trong sao?”

“Không quan trọng lắm, nhưng chỉ là anh muốn hỏi một chút.”

Diệp Tu không biết Lam Hà tên thật là gì.

Nói ra thì thật buồn cười, dù sao thì hai người cũng là quan hệ người yêu, ở cùng nhau cũng lâu như vậy. Kết quả thì Diệp Tu vẫn cứ thuận theo thói quen trong game mà gọi “Lam Hà”, “Tiểu Lam” đến bây giờ, cả hai người thường ngày cũng đều trạch ở trong nhà, vòng tròn giao tiếp cũng rất nhỏ, liền cũng chỉ có mấy người bạn với đồng nghiệp đi tới đi lui, nhưng mà cũng đều gọi cậu là “ Lam Kiều”, tên thật hàng ngày cũng không có tác dụng gì, nên Diệp Tu cũng không có hỏi qua tên cậu.

Hắn không hỏi, Lam Hà cũng không đề cập gì tới, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ lại lúc đi ngang qua phòng nghỉ nhân viên trên sân khách Lam Vũ, nghe thấy có người xa xa gọi cậu“Tiểu Hứa”.

Tiểu Hứa . . . Hứa cái gì?

__Hôm nay ở trong group, nhìn thấy một đám người vui vẻ suy nghĩ tên cho một sinh mệnh mới sắp ra đời, không biết làm sao liên nhớ tới tiểu kiếm khách nhà mình, Diệp Tu bình thường cũng không phải là người sẽ suy nghĩ nhiều,nhưng lại nghĩ đến chuyện nhỏ này, lại còn nghĩ lâu như vậy. Nghĩ tới sau này không bằng sửa cách gọi, tốt xấu cũng lừa người ta tới sống chỗ mình, không thể đem tên trong trò chơi gọi thành thói quen, về sau lúc hai người xác định quan hệ, về gặp phụ huynh cũng khó xử.

Come out còn thêm võng luyến, tội này đúng là không nhỏ.

Diệp đại thần tư thế tiêu sải ném một cái tàn thuốc: “ Đồng chí Tiểu Lam, mau chóng báo tên thật cho anh, để anh còn thu cưng vào hô lô nào.”

Lam Hà cười muốn té ghế : “Hồ lô cái em gái anh a, xem hai tập Tây Du Ký liền cho rằng mình có bản lĩnh rồi!”. Lại tay chân nhanh nhẹn rửa xong một chậu hoa quả, thuận tiện vẩy đi nước dính trên bàn tay rồi liền nhặt lên một quả anh đào tròn mọng nhét vào miệng hắn, bình tĩnh trả lời một tiếng: “Muốn biết hả? Anh đoán xem.”

Trong cổ họng là phần thịt quả tràn ngập nước chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, trong mắt là bóng lưng Lam Hà đang cầm rổ hoa quả đi vào trong phòng, trong lòng Diệp Tu bắt đầu bật còi báo động.
Đồng chí Tiểu Lam tâm bẩn này, có phải là yêu ai liền thành giống người đó nên ở với ca gần đèn thì rạng a, hay là phong cách không đúng?

Chuyện tên thật này, quả thật liền dựng lên.
Lam Hà đêm đó liền được hưởng thụ đãi ngộ mà mình xa cách đã lâu. Trong game Quân Mạc Tiếu vác Ô Thiên Cơ đổi súng đổi pháo đổi trường mâu, cắn chặt mãi không buông, nhìn chằm chặp cậu mà đánh , sống chết không cho cậu ra khỏi chủ thành. Vài đồng nghiệp biết mối qua hệ của hai người thì thi nhau khủng bố tin nhắn riêng, dồn dập dò hỏi hai người này là cảm tình xảy ra vấn đề hay là hai người chơi tình thú kiểu tương ái tương sát vậy???

Lam Hà buông chuột, trực tiếp lấy một quả anh đào muốn nhét vào trong miệng hắn, nghĩ lại sợ hắn nghẹn, liền dùng muỗng nhỏ đem hạt đào lên, cầm phần thịt quả mọng nước muốn quay lại hành hung, thì thấy Diệp Tu uể oải ngồi trên ghế sô pha cười.

“Lam Hà này, không phải anh nói em, lần trước đút nho còn không thèm bỏ vỏ bỏ hạt, giờ sao đút anh đào thì lại bỏ hạt, tiền đồ cưng đâu?”. Trong lời nói, chế nhạo không cần nói cũng biết.

Lam Hà hận đến nghiến răng,còn không phải ông sợ anh nghẹn sao, đúng là tai họa thì lưu tới ngàn năm mà.

Diệp Tu tùy ý để tay xuống đất, đem bàn phìm làm cho kêu lạch cạch, hỏi: “Em xem, em giấu tên làm cái gì, hai người quyết tâm cùng sống với nhau, sao không thể biết tên của người kia!”.

Lam Hà nghiên đầu nghĩ nghĩ, rất chân thành mở miệng: “Cũng không phải không muốn nói cho anh, chỉ cảm thấy không quá quan trọng, người ở chỗ này, tên gọi cũng chỉ là một cái danh hiệu, cũng giống như anh, gọi là Diệp Tu hay Diệp Thu với em cũng như nhau mà thôi”.

Diệp Tu kinh ngạc, cảm thấy lời này không có phù hợp với phong cách trạch nam hàng ngày, nó đậm chất triết học và tình cảm, đơ đến nửa ngày mới xuất được một câu: “Như vậy cũng không được, phải có sự khác biệt ở đây chứ, Diệp Thu là em trai anh, em là của anh. Em muốn làm em dâu anh không vui sao?”

Lam Hà cảm thấy mấy đường gân trên trán mình đang nổi lên: “Trọng điểm của anh lệch đâu rồi hả?!”

Diệp Tu “Haha” một tiểng: “Trọng điểm cái gì, trọng điểm là đem tất cả nhân tố có thể ảnh hưởng tới sự ổn định tình cảm giết hết từ trong trứng nước.”

Lam Hà cảm thấy mình với người kia ầm ĩ cảm tính cái gì triết học cái gì, còn không bằng trực tiếp ném cho hắn vẻ mặt "ông đây không thích nói đấy" còn thực tế hơn.

Dĩ nhiên cuối cùng, tên thật vẫn là Diệp Tu biết được, Lam Hà cố ý lộ ra.

Vào đêm ngày hôm đó, Lam Hà bởi vì ngày mai phải đổi ca vào sáng hôm sau nên đi ngủ trước. Diệp Tu thức thêm một lúc nữa, lúc rửa mặt xong lên giường, hắn tìm thấy một tấm thẻ căn cước nửa cuối năm nay liền hết thời hạn đi làm lại nằm ở vị trí dễ thấy nhất trên tủ đầu giường. Ai cũng nói ảnh thẻ căn cước đều là tấm ánh xấu nhất cuộc đời người, thế nhưng ảnh giấy chứng minh của Lam Hà thì ngược lại đẹp đẽ bất ngờ, thanh niên mười năm trước tóc ngắn, bên thái dương gọn gàng, cười lên thì hiện một núm đồng tiền nho nhỏ, nốt ruồi nơi khóe mắt êm dịu nằm ở đó. Diệp Tu trong lòng tự nhủ, đứa bé này từ nhỏ đúng là rất dễ nhìn. Nhìn xuống một chút, liền thấy ở cột họ tên ba chữ “ Hứa Bác Viễn”.

Bác học đa văn, chí tồn cao viễn.

Đặt tên rất hay, người lớn trong nhà chắc rất dụng tâm suy nghĩ.

Người bên cạnh đã cuộn tròn thân thể ngủ say, hô hấp bằng phẳng mà kéo dài, khắp nơi lan tràn cảm giác an lành ở nhà.

Diệp Tu trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều chuyện, hai người đến với nhau thuận buồm xuôi gió, không có chập chùng, không có khó khăn, thời gian của một người tách thành hai nửa, cùng một người khác dung hợp, lại bất ngờ phù hợp.

Chuyện tình cảm vốn không thể xét theo lẽ thường, đã yêu ai thì nhất định là người đó, cái gì ngựa xe như nước cái gì đại mạc hoang vu cái gì bên sông khói sóng, cho dù ngăn cách núi sông trùng điệp xa xôi vạn dặm cũng chẳng tính là gì, cuối cùng sẽ về bên nhau.

Dù rằng người kia chỉ đơn giản là một cậu thanh niên, có chút tính tình thích tính toán, lúc tức giận thì nhét đồ vào miệng mình, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại cậu thích hắn, mà hắn cũng thích cậu, giống như những con chim biết bay của Tagore và bài thơ mười bốn dòng, dù rằng đã được dịch, nhưng mà đọc cũng không hiểu cái gì là vẻ đẹp của nhịp điệu, nhưng mà khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.

Diệp Tu chui vào ổ chăn, duỗi tay ôm lấy Lam Hà vào ngực, mang theo ý cười trầm thấp kêu lên “ Tiểu Viễn”.

Lúc sau, rạng sáng muốn đi tiểu đêm, Diệp Tu ngủ đến mơ mơ màng màng đã quên chuyện hắn ăn ăn muốn làm, vô thức cất bước hít mắt đi tìm người. Kết quả, lúc kéo cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Lam Hà ngồi đối điện máy vi tính trong thư phòng chỉ huy đánh phó ban.

Trong phòng không mở đèn, giọng nói chỉ huy cũng thả đến mức rất nhẹ, âm thanh mang theo chút đặc biệt của đêm khuya, giống giấy ráp, vuốt nhẹ vào lòng người. Tiếng bàn phím gõ dưới tay cũng rõ ràng mà có trật tự, hệt như tiếng mưa rơi cuối thu.

Diệp Tu dựa vào khung cửa nhìn hồi lâu, ánh sáng trắng của màn hình máy tính xoa dịu đường nét trở nên ôn nhu mà lại mông muội, từ trong lông mày nhu hòa sinh ra một loại cảm giác thanh thản, đơn giản lặng lẽ xuất hiện. Người trước mặt cùng với thiếu niên mười năm trước xuất hiện trên thẻ căn cước như chồng lên nhau, làm rõ ràng thêm vết tích của thời gian năm tháng.

Diệp Tu cảm thấy mình có chút triết lý.

__ Đúng vậy, biết tên hay không biết thì có cái gì quan trọng, hắn kêu là Lam Hà, hay là Hứa Bắc Viễn, hay là một con chó, con mèo nào đó, thực ra đều như nhau.
Chỉ cần thích người này, thì cũng không có liên quan gì đến tên họ.

_ Hết _
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#2
Chẹp, gọi là gì thì cũng bị anh lừa về thôi à :V
 

Bình luận bằng Facebook