Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Song Diệp Song Mộc] Điện thoại lúa mì

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Điện thoại lúa mì


Edit: Hóng chuyện 24/7
Beta: Thưởng Nguyệt
CV: 张佳乐头上的小花儿
Nguồn: boodo
Một sản phẩm thuộc project sinh nhật Diệp Tu 2020: http://www.toanchuccaothu.com/index.php?threads/5320/


Nguồn ảnh :Link


01

"Đừng đi, đợi tôi với!"

"A!" Diệp Tu khẽ hô một tiếng, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Chuyện vốn đã qua từ lâu, vậy mà hắn vẫn luôn mơ thấy giấc mộng kia.

Người thiếu niên trong mộng cả người đầy máu nhìn hắn, nói với hắn rằng, thật xin lỗi, sau này cậu phải đi một mình rồi.

Cậu nói, Mộc Tranh giao lại cho cậu, tôi yên tâm.

Rồi gương mặt ấy trở nên mờ nhạt dần, từ từ biến mất trước mặt hắn, hắn vươn tay ra, nhưng cái gì cũng không nắm được, cái gì cũng không chạm được . Chỉ có bầu không khí yên lặng vô tận, vương lại tiếng hô hấp cùng tiếng tim đập.

Hắn đứng lên, rời khỏi phòng ký túc xá của mình, cẩn thận đẩy cửa phòng cô gái đối diện.

Trên cửa phòng cô vẫn còn treo một tấm ảnh, mặt trên là hình chụp chung của ba người bọn họ. Thiếu niên trong ảnh nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Tấm ảnh cũng không phải mới chụp, chỉ là cảnh còn người mất, làm người ta không khỏi cảm khái trong cuộc sống nhiều thứ ông trời đã quyết như vậy.

Hắn cẩn thận đẩy cửa ra, ánh đèn ngủ yếu ớt rọi xuống từ đầu giường, cô gái nhỏ đã ngủ rồi, trong lòng còn ôm con gấu bông mà bọn họ cùng đi mua mấy hôm trước.

Hắn giúp cô vén lại chăn, lúc này mới thấy trên mặt cô còn vương chút nước mắt.

Hắn ngồi trên giường đối diện với cô gái, thở dài một hơi.

Trên chiếc giường kia, dường như còn sót lại chút hơi ấm của người đó.

Mộc Thu, cậu sao lại cứ vậy mà đi? Cậu vẫn còn đúng không? Rời đi như vậy, cậu nỡ lòng sao?

Hắn ngửa đầu thở dài, rũ xuống lại thấy được cái điện thoại đất Tô Mộc Thu làm cho bọn họ.

Mọi thứ thậm chí tựa như chỉ mới ngày hôm qua, chỉ là hiện tại cái gì cũng không giống nhau.

Hắn quay trở lại phòng, nằm trên giường nhìn trần nhà, cũng không biết qua bao lâu mới thiêm thiếp ngủ.

Buổi tối hôm đó, hắn mơ thấy quá khứ, mơ thấy thật nhiều thật nhiều chuyện xưa của người ấy...


02


"Diệp Tu?" Tô Mộc Tranh đang ăn cơm, chớp mắt nhìn.

"Là vì để chúng ta giống người một nhà nên phải sửa lại tên, nếu gọi là Diệp Thu, em xem, anh tên Mộc Thu, em tên Mộc Tranh, cậu ta tên Diệp Thu, vậy thì cậu ta chính là anh trai em rồi."

"Nhưng mà em đã thấy chứng minh nhân dân của anh ấy gọi Diệp Thu mà!" Tô Mộc Tranh vểnh môi, kỳ thật không hiểu anh trai định nói gì, Tô Mộc Thu xoa đầu cô,"Được rồi, đều nghe theo Mộc Tranh vậy. Sau này, đây sẽ bí mật của ba người chúng ta. Về sau, chúng ta chính là người một nhà."

"Vâng!" Tô Mộc Tranh ra sức gật đầu.

Vừa dứt lời, Diệp Tu đẩy cửa đi đến, trong tay cầm hộp sữa mới mua, đặt lên bàn, bóng đèn trên đầu lúc sáng lúc tối, Diệp Tu cau mày, "Mua cho Mộc Tranh cái đèn bàn đi, làm bài tập như vậy nhất định không tốt cho mắt."

"Anh Diệp Thu không cần lo lắng cho em," cô bé mỉm cười, "Em đều làm bài tập ở trên trường."

Diệp Tu xoa đầu cô, "Ở trường học có ai bắt nạt em không?"

Tô Mộc Tranh lắc lắc đầu.

Diệp Tu cầm lấy cái điện thoại đất trên bàn, đặt trước mặt cô, nói, "Em có bí mật gì, cứ lén nói cho anh biết. Đừng nói cho anh hai em."
Tô Mộc Tranh lại ra sức gật đầu.

Điện thoại đất rất đơn giản, gồm hai cái cốc giấy được nối bởi dây thừng, bao giờ muốn nói chuyện kéo căng dây ra, nhỏ giọng thảo luận trong chăn, đầu kia lại có thể nghe thấy rõ ràng.

Lúc Diệp Tu vừa mới tới nhà này, Mộc Tranh có chút sợ hắn, Tô Mộc Thu bèn làm một cái điện thoại đất. Tuy nhiên hiện tại ngược lại biến thành công cụ bí mật cho hai người bọn họ nói chuyện, nói bao nhiêu cũng không nói với mình, khiến cho cậu cảm thấy mình thật giống người ngoài.

Diệp Tu vĩnh viễn nhớ rõ câu đầu tiên mà Tô Mộc Tranh nói với hắn, khi đó cô rụt rè đi theo sau Tô Mộc Thu, dè dặt chìa tay ra với hắn, cùng Tô Mộc Thu nói một câu, "Chúng ta là người một nhà."


03


Tô Mộc Thu mãi chỉ làm ở một tiệm net.

Chủ quán net này tên là Đào Hiên, nghe nói cũng không đọc nhiều sách. Khi ấy có rất ít quán net ở Tiêu Sơn, gã học máy tính ở trường cấp hai rồi xin gia đình một khoản tiền mở một quán net, thời điểm đó cũng chỉ có mấy đứa trẻ nhà không có điều kiện tìm kiếm thông tin hay đọc sách, lên mạng lướt web. Về sau máy tính phổ biến dần tuy nhiên có rất nhiều người không được phép chơi game ở nhà hay cấu hình máy không đủ, Đào Hiên liền bỏ ra toàn bộ gia sản thay mới một loạt máy tính, game càng phổ biến gã lại kiếm được càng nhiều tiền.

Đào Hiên thông cảm cho Tô Mộc Thu, sắp xếp cho cậu thời gian làm việc đủ để cho cậu đưa đón Tô Mộc Tranh, có những hôm cô bé nghỉ học ở nhà một mình chờ cậu lại không yên lòng, bèn ra tiệm net ngồi trong phòng chờ làm bài tập.

Tô Mộc Thu bảo Diệp Tu tới quán net, Diệp Tu luôn từ chối, bảo hắn lên mạng khiến Tô Mộc Thu phải thanh toán thật không thể chấp nhận được.

"Huống chi ông ở nơi đó là thiên hạ vô địch thủ, tui sẽ không đến phá sân của ông đâu." Diệp Tu nhíu mày.

"Ai nói ai còn chưa biết đâu!" Tô Mộc Thu xắn tay áo, "Nếu không bây giờ đánh luôn một trận?"

Tô Mộc Tranh cầm di động, giơ cho bọn họ nhìn một bài báo, "Sắp có trò chơi mới, hay là các anh đánh một trận đi? Trưa mai mở, em đoán hai anh có hứng thú nên đã nhờ bạn học lấy giúp các anh hai thẻ tài khoản."

Cô còn giúp bọn họ nghĩ ID, viết tên tài khoản vào một tờ giấy ghi chú.

"Thu Mộc Tô." Đào Hiên nhắc tới ID này. Game Vinh Quang này là Mộc Tranh đề cử, không nghĩ tới Đào Hiên cũng có hứng thú, còn chưa đến mười hai giờ, hai người liền ngồi song song phía trước máy tính.

"Mộc Tranh đặt đấy, dù như thế nào cũng là đích thân em gái tui đặt, tràn ngập tình yêu thương."

"ID này đặt cũng thật tùy tiện." Đào Hiên lắc lắc đầu, tiếp đó nhìn thấy một cái xin nhập đội.

Nhất Diệp Chi Thu.

"Người này là ai vậy?' Đào Hiên hỏi, "ID này không tồi. Rất có ý nghĩa."

"À, một người bạn thân của tui, tên Diệp Thu, ID này cũng là Mộc Tranh đặt, thế nào, rất có trình độ đúng không!"

"Cậu không ý thức được chút nguy hiểm nào sao?" Đào Hiên nhíu mày, cũng không biết nên nói gì.

"Sợ cái gì?" Cậu ôm đầu, “Đều là người một nhà, Diệp Thu rất tốt, hôm nào giới thiệu cho mấy người làm quen."

"Được, anh em cậu chính là anh em tôi, ca này, lên mạng miễn phí."

"Này là lời ông nói đấy! Đào đại ông chủ thốt ra lời này bốn con xe Mec cũng không đuổi kịp nha!”


04


"Diệp Thu, Diệp Thu, dậy dậy!" Tô Mộc Thu đẩy đẩy chàng trai đang ngủ trên ghế.

Hắn mở to mắt, trong màn hình máy tính Nhất Diệp Chi Thu đang ở trạng thái chờ, Thu Mộc Tô đang đứng ở bên cạnh hắn.

"Sao vậy?"

"Bên Đào Hiên ra Boss, xin giúp đỡ."

"Cậu đi là được rồi mà?"

"Tui muốn đi đón Mộc Tranh tan học."

"Tui đi không được sao?"

"Được được được," Tô Mộc Thu đứng lên mặc vào một chiếc áo khoác, phía vạt áo đã rách một cái lỗ, được người vá lại, hoa văn là một ông mặt trời nhỏ, híp mắt cười.

Chắc hẳn lại là kiệt tác của Tô Mộc Tranh.

"Cậu có biết Mộc Tranh học ở chỗ nào không? Tui đi một chút liền về."

Diệp Tu gãi gãi đầu, mặt mờ mịt, đành phải vào tổ đội với Đào Hiên, bước tới vị trí của gã.

Bỏ nhà ra đi mấy năm, Diệp Tu luôn luôn cảm kích hai người con trai này đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời hắn. Nếu không có bọn họ, hắn bây giờ ở chỗ nào chính mình cũng không biết.

Diệp Tu hỏi qua Đào Hiên biết Tô Mộc Thu như thế nào, Đào Hiên mãi vẫn ngậm một điếu thuốc, "Lúc anh lần đầu gặp cậu ta, trong mắt cậu ta đều là dơ dáy, bẩn thỉu, mang theo một cô bé. Cậu ta hỏi anh có dám nhận lao động trẻ em hay không, anh hỏi cậu ta muốn cái gì, cậu ấy nói chỉ cần cho bọn họ một nơi để ăn để ngủ, tiền lương đủ cho Mộc Tranh đi học là được rồi, cái khác gì cũng không cần. Kì quái nhỉ."

Diệp Tu gật gật đầu, tay muốn với tới chỗ mì ăn liền trên nóc tủ, lại bị Đào Hiên đánh lên mu bàn tay, "Cậu có thể không biết, bọn Mộc Thu là cô nhi, ít nhiều để ý cái nhìn người khác, đừng ăn nhiều, hôm nay sinh nhật cậu, chờ Mộc Tranh trở lại anh mang mấy người đi ăn tiệc lớn."

Đào Hiên choàng cổ Diệp Tu, nhìn mọi vật trong quán net, thật có vài phần cảm giác chỉ điểm giang sơn.

Máy tính trong quán net đều chơi cùng một trò, là một game lưu hành năm ấy, tên rất đơn giản, là Vinh Quang.

Khi đó bọn họ chưa từng nghĩ tới hai chữ đơn giản vô cùng này, từ nay về sau sẽ chảy trong máu bọn họ, viết lên trong suốt cuộc đời người...


05


"Gọi Gia Thế đi." Mộc Tranh viết hai chữ này xuống tờ giấy trắng.

Nghe nói Vinh Quang bắt đầu tổ chức Liên minh chuyên nghiệp, mùa thứ nhất thời gian định vào năm sau. Đào Hiên nói hai người bọn họ mỗi ngày không làm việc đàng hoàng, dứt khoát cho bọn họ theo đường không đứng đắn luôn, nói không chừng tạo ra thành tựu gì mới, lúc ấy hắn có thể làm Bá Nhạc1, cho dù lấy không được thứ hạng tốt cũng không mất cái gì.

Bá nhạc ý chỉ một người giỏi khám phá, phát hiện, sử dụng và trau dồi những người tài.
Truyền thuyết về Bá Nhạc Năm (770 – 500 TCN), thời Xuân Thu chiến quốc, ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc.

Chữ Tô Mộc Tranh ngày càng đẹp, viết lên giấy trắng, Diệp Tu nhìn không ra chữ gì, chỉ cảm thấy thấy chữ như thấy người, cũng đẹp như cô vậy.

Tô Mộc Tranh lớn lên, cũng cao lên không ít, so với trước đây càng xinh đẹp hơn, nghe nói trong trường có mấy cậu bé còn viết thư tình cho cô, trường vũ đạo cũng mời cô, nhưng cô đều từ chối.

Đào Hiên hỏi cô, nếu thật muốn theo nghề này thì cứ nói, cũng chỉ là mua hai bộ quần áo thôi.

"Em cũng không thích như vậy." Tô Mộc Tranh múc cho gã bát mì ăn liền, "Hơn nữa em cảm thấy đi học cũng rất mệt rồi, về nhà sớm một chút còn có thể làm việc nhà, em gần đây đang học nấu ăn, sau này có thể không cần ăn mì ăn liền!"

Diệp Tu say sưa nhìn đồ ăn bên cạnh tờ giấy trắng.

Con bé kia còn nhỏ như vậy đã làm nhiều chuyện thế này. Không biết là trưởng thành sớm hay là rất biết điều.

"Cùng tên tiệm net? Rất tốt, dù sao mọi người cũng biết nơi này, có ý tứ, Diệp Tu cậu thấy thế nào?"

Tô Mộc Thu thấy hắn ngẩn ra, đẩy hắn, "Anh bạn, nghĩ cái gì vậy?"

Diệp Tu lắc lắc đầu, "Rất tốt, nghe cũng hay, cậu làm đội trưởng cậu là đại ca."

"Được được được." Tô Mộc Thu bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc đó vừa khéo được địa phương giúp đỡ phát triển thể thao điện tử, Đào Hiên liền vào trung tâm thành phố xin chút trợ cấp, mua một tòa nhà nhỏ làm trụ sở chiến đội.

Tô Mộc Thu nói tiền gã vô dụng, Đào Hiên lại nói coi như là cái đầu tư. Giá nhà trong một hai năm nữa sẽ không giảm, nếu tăng lên, ngược lại gã sẽ kiếm được.

Tô Mộc Thu không hiểu gì về tài chính đầu tư, nghe qua cũng không yên tâm.


06


"Anh tỉnh rồi." Tô Mộc Tranh chống đầu nhìn hắn.

Bên trong tiệm net Hưng Hân rất náo nhiệt, trái lại phòng huấn luyện hôm nay vô cùng im ắng.

Thời điểm mừng năm mới hằng năm, luôn rất quạnh quẽ.

Diệp Tu ban đầu định giải nghệ năm nay sẽ về nhà mừng năm mới, không nghĩ đến ba mẹ đi nước ngoài du lịch, cả Diệp Thu cũng bận rộn không rảnh quan tâm đến hắn, khiến hắn không có việc gì làm bèn quay trở lại.

Diệp Tu châm một điếu thuốc nhìn xung quanh, vốn định tìm xem nơi nào có mì ăn liền, Tô Mộc Tranh lại đưa cho hắn một hộp cơm, hắn nhìn thoáng qua, đơn giản mà đẹp, xem ra là chuẩn bị riêng cho hắn, sờ lên còn nóng hổi.

"Tết vẫn ăn mì ăn liền?" Cô mỉm cười, "Hôm nay em tiện thể làm, anh cùng Quả Quả mỗi người một phần."

Hắn mở hộp cơm ra, là cơm cà ri làm cho hắn.

Tay nghề Tô Mộc Tranh rất tốt, cô bắt đầu học từ lúc còn rất nhỏ, ngày đó đứng trước kệ bếp còn cầm không nổi nồi, chớp mắt một cái, cũng đã qua nhiều năm như vậy.

"Đào Hiên gửi cho anh tin tức, chúc cậu năm mới vui vẻ, tôi thay cậu trở về." Tô Mộc Tranh thuận miệng nói, giống như không để trong lòng.

"Ừ." Diệp Tu thuận thế liếc mắt nhìn, tin nhắn được ghi lại, nghiêng đầu... Hỏi, "Không hận?"

Tô Mộc Tranh xem phim trên máy tính, gật đầu, "Anh cũng không để ý, huống hồ... Nếu không có gã em cũng không biết mình sống ở đâu. Đừng nói chuyện này nữa, Diệp Thu đâu rồi?"

Diệp Tu lắc đầu.

Người em trai này của hắn cùng tuyệt đối không giống, thậm chí còn hơn Diệp Tu, Diệp Thu tựa hồ cùng Mộc Tranh thân hơn một chút.

Hắn ngẩn người nhìn Mộc Tranh, không khỏi nhớ tới thời còn ở Gia Thế, bộ dáng Diệp Thu lúc lần đầu tiên lén tới gặp hắn.


07


Nói tới Diệp Thu, Mộc Tranh đã từng nghe nói qua.

Lúc anh hai vừa mới mất, Diệp Tu ngồi bên cạnh cô, đốt một điếu thuốc, không hút, mà chỉ kẹp giữa hai đầu ngón tay.

Hắn giang tay ôm cô gái, để nàng tựa vào vai mình.

"Về sau, anh chính là anh hai em, anh sẽ chăm sóc em."

Trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái lộ ra một nụ cười.

"Anh có một người em trai, trước đây luôn bắt nạt hắn, cũng không biết nhiều năm như vậy, hắn hiện tại thế nào."

"Là Diệp Thu thật đúng không?" Tô Mộc Tranh chống cằm hỏi.

Không ai nói cho cô, là tự cô đoán.

Có lẽ bởi vì là đứa trẻ từ trong cô nhi viện đi ra, cô luôn hiểu được ý tứ qua sắc mặt, luôn có thể đem mọi thứ đặt trong lòng, luôn học được cách đem tình cảm của chính mình giấu vào trong.

Mộc Thu đi rồi, Mộc Tranh trước mặt hắn chỉ khóc hai lần: lần đầu tiên là lúc bọn họ theo chân bác sĩ nghe kết quả, lần thứ hai là ở tang lễ.

Cô nói, anh hai nhất định không muốn nhìn thấy mình khóc, lúc anh ấy còn sống chỉ hy vọng gia đình được đoàn tụ, anh đi rồi cũng chắc chắn không muốn nhìn hai người vì anh ấy mà khổ sở.

Đào Hiên cho phép Mộc Tranh tiếp tục ở lại Gia Thế, trước là học, về sau muốn đi đường nào đều tùy cô.

Tô Mộc Tranh cầm thẻ tài khoản Mộc Vũ Tranh Phong lên, nhắm hai mắt lại.

Đường cô muốn đi như thế nào, trong lòng cô biết rõ.

Sau đó Mộc Tranh ra mắt, thành tích Gia Thế so với năm ngoái kém hơn một chút, nhưng sự quyến rũ và thực lực cũng coi như không tồi của cô hấp dẫn một lượng lớn fan, trong đó có một fan cuồng, trước mỗi trận đấu đều có thể vì cô mà hăng hái cổ vũ, hơn nữa còn hỏi đến Diệp Tu.

Tên của fan cuồng kia trên mạng gọi YQ.

YQ, Diệp Thu.

Chắc cũng là fan cứng của Diệp Tu, Tô Mộc Tranh nghĩ như vậy.


08


Mộc Vũ Tranh Phong: Anh chính là Diệp Thu đúng không?

YQ: ???????????

Mộc Vũ Tranh Phong: Ý tôi là anh là chủ nhân của cái chứng minh nhân dân kia?

Mộc Vũ Tranh Phong: Anh là em trai Diệp Tu, Diệp Thu đúng không?

YQ: Anh hai nói không sai, cô thật thông minh.

Kỳ nghỉ hè của mùa bốn tới thật vội vàng, Gia Thế có một tòa nhà mới, bọn họ cùng nhau chuyển nhà, cô vẫn ở phòng đối diện Diệp Tu, rất nhiều đội viên đều đã muốn về nhà nói là mùa giải mới chuyển thẳng qua đây. Chỉ còn lại hai người bên trong tòa nhà trống rỗng.

Đào Hiên dần trở nên bận rộn, không giống lúc trước chuyện gì cũng có sức lực tự thân làm, trại huấn luyện tổng cộng cũng có mấy đứa trẻ hè không trở về, người bên khoa kỹ thuật cùng công hội không có ngày nghỉ, chỉ là dù thế nào cũng sẽ không tới làm phiền bọn họ. Đối diện đường cái có một quán net tên Hưng Hân, người đến người đi rất náo nhiệt, giống như Gia Thế năm đó.

Tô Mộc Tranh đẩy cửa phòng hắn, đập vào mắt là chiếc điện thoại đất kia, điện thoại đất chỉ làm từ cái cốc, sớm đã rách tung tóe, tuy vậy hắn giữ gìn rất tốt, xem ra hắn thật sự coi trọng.

Diệp Tu luôn nói, đây là vật duy nhất Tô Mộc Thu lưu lại, hắn cảm thấy giữ lại cũng không chiếm nhiều diện tích, cuối cùng có một ý niệm, chỉ cần vật này vẫn còn đó tựa như Mộc Thu vẫn ở đó vậy.

Diệp Thu hẹn Diệp Tu ra bên ngoài gặp, Tô Mộc Tranh nghĩ anh em bọn họ gặp nhau, cô cũng không có việc gì, bèn vội vã một mình đi tới Nam Sơn.

Mùa hè Nam Sơn không có bao người, cô cũng không bận tâm đến thân phận mình.

Cô phủi phủi bụi trên bia mộ.

"Anh hai, đã lâu không có tới thăm anh, anh một mình vẫn ổn chứ?"

"Anh hai, em lấy được á quân, còn cùng Diệp Tu lấy được hợp tác tốt nhất, nếu anh còn sống, có lẽ sẽ không giống vậy đi?"

"Anh hai, Vinh Quang thật sự rất vui, Mộc Vũ Tranh Phong anh để lại cho em rất tốt, nếu anh còn sống không biết nó còn tốt như thế nào nữa."

"Anh hai, hôm nay Diệp Thu đến đây, anh em bọn họ cuối cùng có cơ hội gặp nhau."

Cô chống cằm, cảm thấy người thiếu niên trong ảnh tựa hồ mỉm cười với mình.

"Anh hai, anh yên tâm, em cùng Diệp Tu rất tốt, chỉ là có chút nhớ anh."


09


YQ: Mộc Tranh Mộc Tranh! Tui đang ở thành phố B! Cô ngày hôm qua vì sao không tới?"

YQ: Tui mang cho cô một chút đặc sản, cô ăn xem, thích cái nào nói với tui, tui sẽ gửi cho cô.

YQ: Mộc Tranh, về sau có cơ hội, tui sẽ đến xem mấy người, lần sau phải mang tui đi ăn cơm cùng nhé!

Diệp Tu không biết em trai hắn vì sao lại hứng lên cùng Mộc Tranh tán gẫu như vậy, sau mới dần phát hiện, có lẽ đây là một loại quan tâm của Diệp Thu đối với mình.

Diệp Thu là fan hâm mộ nhỏ của Tô Mộc Tranh, không chỉ là một fan nhỏ, lại bởi vì có rất nhiều lúc thông qua nàng, cậu mới có thể biết được tin tức của anh trai mình gần đây.

Rất nhiều chuyện hắn không muốn hỏi Diệp Tu, hoặc phải nói là thái độ của Diệp Tu luôn không quan tâm thái độ người khác. Chỉ là không ngờ rằng hắn đối với em trai mình cũng như vậy.

Mộc Tranh trở thành một cầu nối, giống như rất nhiều năm về trước kia, lúc Mộc Thu kết nối cô với hắn.

Chỉ là mỗi khi gặp phải, trong lòng đều sẽ nhớ tới anh trai cô.

Tô Mộc Tranh lúc rảnh rỗi không có gì làm thường thích ngồi trong phòng Diệp Tu, đặt chiếc điện thoại đất ở nơi tay có thể chạm tới.

Trong đầu cô bỗng hiện lên cái ngày cô cầm điện thoại đất mang về phòng mình.

Cô tìm thật lâu trong ngăn kéo mới tìm được một khối đất sét, dùng sức ném tới cửa phòng đối diện.

Cốc giấy rơi trên mặt đất, thanh âm rất nhỏ, tuy vậy ở trong phòng lại rất vang. Diệp Tu cúi đầu, nhìn cốc giấy rơi trên mặt đất, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái ngồi trong phòng đối diện, hướng về hắn vẫy vẫy tay.

Diệp Tu cầm lấy cốc giấy, áp vào bên tai.

Cô suy nghĩ thật lâu, rồi nói với hắn một câu.

Cô nói, Diệp Tu, em nhớ anh hai em.


08


"Mộc Tranh, Mộc Tranh em lại đây." Tô Mộc Thu vẫy vẫy Mộc Tranh.

"Có chuyện gì vậy!" Mộc Tranh hét lên nhảy khỏi bàn, nhìn Mộc Thu ra dấu "Suỵt", lúc này mới kiềm chế bước chân, cẩn thận đi đến bên cạnh Tô Mộc Thu, khống chế thanh âm hết sức nhẹ.

"Đi, anh mang em ra ngoài mua sắm."

"Không gọi anh Diệp Tu sao?"

"Chúng ta cho hắn một niềm vui bất ngờ."

Tô Mộc Thu đi trên đường nắm lấy tay Tô Mộc Tranh.

Vừa khéo là giờ cao điểm đi lại, người trên đường đi rất nhiều, hai người bọn họ đi chậm chạp như vậy lại có một chút gì đó không hòa vào dòng người.

"Hôm nay là sinh nhật Diệp Tu, chúng ta đi mua bánh sinh nhật," Tô Mộc Thu kéo tay cô, "Em muốn tặng cho Diệp Tu cái gì?"

Tô Mộc Tranh ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Thu, đột nhiên nở nụ cười.

Tô Mộc Thu xoa đầu cô, cậu biết, cô bé này đã có ý tưởng.

Cô chọn cho hắn một cái bàn phím, giá cả không quá đắt.

Lúc Diệp Tu từ quán net của Đào Hiên trở về, đêm đã khuya, ngọn đèn bàn trong phòng trở nên ảm đạm.

Hôm nay là sinh nhật hắn, trước khi bỏ nhà ra đi, sinh nhật đối với hắn mà nói giống như là một loại tra tấn. Từ sáng đến tối nghe cha mẹ cằn nhằn, hơn nữa còn an bài cho cuộc sống của hắn, suy nghĩ hắn không giống Diệp Thu nói gì nghe nấy, chỉ là mấy năm nay bỏ nhà ra đi, thỉnh thoảng lại thấy nhớ.

Có lẽ như Đào Hiên lúc trước đã nói với hắn, đừng làm người trong nhà lo lắng, người quan tâm cậu nhất, vĩnh viễn là ba mẹ cậu.

Diệp Tu mở chiếc đèn bàn nhỏ bên cạnh bàn ăn, giờ này Mộc Tranh hẳn là đã ngủ rồi, ngày mai cô còn phải đi học, hắn cũng không nỡ quấy rầy cô.

Ánh đèn sáng lên, cô bé thế mà lại từ dưới bàn nhảy ra, trên đầu đội một cái vương miện nhỏ.

"Anh Diệp Tu, sinh nhật vui vẻ!"

Mộc Thu bước ra khỏi phòng bếp, trên tay bưng một cái bánh nhỏ, trên mặt bánh còn cắm một ngọn nến.

Tô Mộc Tranh cầm lấy điện thoại đất, ném một đường cung, vừa khéo rơi vào lòng bàn tay hắn.

Giọng cô bé mềm mại nói với hắn, anh Diệp Tu, sinh nhật vui vẻ nhé.


09


Mùa giải thứ mười một cũng đi đến những vòng cuối, thành tích Hưng Hân cũng coi như không tồi, sự giải nghệ của hai viên đại tướng đối với bọn họ mà nói tựa hồ cũng không ảnh hưởng quá lớn, điểm trên cơ bản đủ vào vòng chung kết.

Một năm này Tô Mộc Tranh áp lực lớn bao nhiêu kỳ thật mọi người trong lòng đều biết, cô cũng rất vui vẻ với nó.

Diệp Tu vẫn hay ở Tiêu Sơn, đôi khi vì công việc bố trí, hắn vẫn theo thói quen ở lại nơi này, mặc dù là người thành phố B, nhưng đối với Tiêu Sơn trái lại cảm tình càng sâu nặng.

Trừ bỏ Hưng Hân, có thời gian hắn còn ghé thăm Gia Thế một chút, mấy đứa nhỏ này một đường lần mò cách đánh cũng không dễ dàng, có lẽ là do tuổi lớn, nhìn thấy đám nhỏ này liền lại nghĩ tới tuổi trẻ của chính mình.

Thi đấu càng dầu sôi lửa bỏng, lão Ngụy cùng Diệp Tu tựa hồ lại càng không liên quan đến mình, mang theo Bánh Bao cùng Đường Nhu vào game cướp BOSS, không có việc gì thì tìm người PK, hôm nay ngay cả Tô Mộc Tranh đều nổi hứng chơi trò mất tích.

Trần Quả đành chịu, lắc đầu hỏi Mạc Phàm Mộc Tranh đi đâu.

Hỏi xong mới nhận ra dù thế nào cũng không nên hỏi hắn.

"Chị Mộc Tranh nói đi đến nhà ga đón một người." Mạc Phàm tháo tai nghe xuống, ló đầu ra trước máy tính.

"Chị chủ," Phương Duệ hai tay ôm đầu, tựa lưng vào ghế, "Hôm nay là ngày trọng đại a, chị không nhớ sao?"

Trần Quả vỗ một chưởng lên bàn.

Ngày trọng đại?

Cho dù có là ngày trọng đại, chẳng lẽ so được với thi đấu?

Đám người trong nhà ga nhộn nhịp, cô gái đeo kính râm tựa vào vách tường. Một người khác đeo kính râm vỗ vai cô, hai người nhìn nhau cười, chậm rãi đi ra khỏi nhà ga.


10


Một trận gió nhẹ thổi qua Nam Sơn, mang theo một phần mát mẻ của đầu hạ, thổi bay sợi tóc cô gái.

Người đàn ông hai tay tạo thành hình chữ thập, quỳ gối trước bia mộ, miệng nở nụ cười.

Trên bia mộ của chàng trai, nụ cười dường như vẫn là của thiếu niên áo trắng năm đó.

Trước mộ của chàng trai đặt một chiếc điện thoại đất, bàn phím mà cậu đã trân quý nhiều năm, còn có điện thoại di động của cậu, trên vẫn giữ một tin nhắn ngắn của Đào Hiên, "Mộc Thu, mau trở về ăn bánh sinh nhật."

"Đến đây." Diệp Tu quay đầu lại, nhìn thấy cô gái kia cùng người đàn ông giống mình như đúc.

Hắn kéo tay người đàn ông giống mình, hướng về chàng trai áo trắng trong tấm ảnh chụp kia.

"Diệp Thu, giới thiệu chút, đây là anh trai cậu, Tô Mộc Thu."

--Fin--
 

Bình luận bằng Facebook