- Bình luận
- 127
- Số lượt thích
- 989
- Team
- Khác
[Tu Tán] Chỉ Mong Gió Mưa Về
Author: Sương Lạc Kiêm Gia (霜落蒹葭)
Edit + beta: Cửu Cửu
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Song Diệp
Chiến Thần Tự Thu Lai
01.Author: Sương Lạc Kiêm Gia (霜落蒹葭)
Edit + beta: Cửu Cửu
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Song Diệp
Chiến Thần Tự Thu Lai
Diệp Tu đang rời khỏi khách sạn thì đột nhiên đứng sững lại ở cửa.
Vốn là hôm nay Diệp Tu muốn bàn chuyện hợp tác với Lam Vũ, chị chủ Hưng Hân uy hiếp Diệp Tu nhất định không được gây rắc rối. May là tuy Diệp Tu có lúc miệng tiện, nhưng nhân duyên vẫn tốt, cũng tính là quen biết đã lâu với đại diện lần này của Lam Vũ, tổng thể mà nói thì khá thuận lợi.
Bàn công việc xong, Hoàng Thiếu Thiên ồn ào muốn cùng Diệp Tu pk Vinh Quang. Diệp Tu đang thấy nhàm chán ngẫm nghĩ rồi đáp ứng, hai người đang tìm một quán net mở phòng đánh mấy trận. Ra tới cửa, Diệp Tu chỉ ném lại cho Hoàng Thiếu Thiên một câu "Lần sau lại tính" liền vội vàng băng qua đường, bỏ lại đội phó Lam Vũ mơ hồ đứng một chỗ.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu đứng trước quán hạt dẻ rang đường ở bên kia đường, sau đó 'động tay động chân' với một vị khách đang mua hạt dẻ, trợn mắt há miệng cả kinh nói với Dụ Văn Châu: "Từ khi nào lão Diệp có cái tật xấu ném huynh đệ đi hẹn hò?"
Dụ Văn Châu chăm chú nhìn 'đối tượng hẹn hò' của Diệp Tu một hồi, đột nhiên cười: "Thiếu Thiên nghĩ nhiều rồi, cho dù Diệp thần có hẹn cũng chỉ hẹn một người kia thôi." Nói rồi kéo Hoàng Thiếu Thiên về hướng ngược lại: "Đi thôi, quấy rối việc này cẩn thận Diệp thần liều mạng với cậu."
"Này này này, anh đang nói chuyện gì?"
Diệp Tu đã từng nhiều lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại, nhưng không thể chân thực được như hiện tại.
Hắn mong một ngày nào đó, người trong kí ức sẽ mang theo một thân khí vị khói lửa phương xa, đứng trước cửa nhà hắn, nhẹ vặn tay nắm, nhào vào lòng hắn; cũng từng tưởng tượng rằng người kia bước qua cửa kiểm an, đeo một chiếc kính râm lớn, kéo hành lí, còn mình thì đứng ở sảnh chờ đón cậu ấy.
Nhưng những ảo tưởng này càng làm cho hiện thực trước mắt thêm lạnh lẽo. Rất nhiều buổi chiều, Diệp Tu đứng trước cửa sổ sát đất, nhà nhà thắp đèn sáng trưng, ánh sáng hắt lên mặt hắn, mà hắn vẫn cố chấp nhìn về phương xa, tìm kiếm bóng dáng người trong lòng.
Hắn từng cho rằng còn phải tiếp tục ngày qua ngày chờ đợi, chờ đến khi bản thân bào mòn hết tất cả nhẫn nại, người trong kí ức mới quay trở về, vùi vào trong lồng ngực hắn.
Nhưng hiện tại bọn họ đã gặp lại rồi.
Người trước mặt này, áo sơ mi trắng, quần jean giản dị mặc lên người hắn thì tỏa ra khí tức thanh thuần sạch sẽ, đèn đường mờ mờ chiếu lên mặt hắn có vài phần hiền hòa, một tay xấu hổ gãi đầu, một tay dắt một nhóc đậu đỏ, đứa nhóc lại dắt theo một nhóc đậu đỏ khác nữa.
Diệp Tu há há miệng, lại cảm thấy như có vật gì nghẹn trong cổ, cuối cùng chỉ gọi: "Tô Mộc Thu."
Trong giây lát Diệp Tu nhớ lại lúc mới gặp mặt Tô Mộc Thu.
Diệp Tu lúc ấy là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, lên kế hoạch quay một bộ phim nhưng lại không tìm được người phù hợp đóng vai nam chính, kịch bản và đạo cụ đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu một người có thể diễn, Diệp Tu là một người cố chấp, tìm không thấy người hợp ý mình thì tình nguyện chờ.
Phó đạo diễn trêu chọc nói, thật giống như chọn vợ vậy.
Một hôm Diệp Tu mò mẫm đi dạo ở Hoành Điếm*, cơn gió lớn mang tên vận mệnh vừa lúc thổi tới, đi dạo loanh quanh thì gặp được người thích hợp với nhân vật nam chính của hắn.
*phim trường Hoành Điếm của TQ
Tô Mộc Thu lúc ấy chỉ là một diễn viên quần chúng dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn, mỗi ngày chạy tới chạy lui ở Hoành Điếm hi vọng có thể có thêm vài vai diễn để chi trả sinh hoạt và trang trải tiền học cho em gái. May mắn, tuy Tô Mộc Thu không học đại học nhưng cũng là một tiểu thịt tươi đẹp trai sáng láng, cậu dựa vào khuôn mặt này thỉnh thoảng cũng có thể lấy được vai nam phụ thứ n, thù lao cao hơn so với làm vai quần chúng một chút.
Diệp Tu gặp được cậu ở trước sạp bán khoai nướng.
Sau một ngày tìm kiếm vai nam chính không có kết quả, Diệp Tu đến một quán nhỏ, mua năm đồng khoai lang ăn lấp bụng, đang chờ chủ quán lấy tiền lẻ trả lại thì vô tình nhìn thấy Tô Mộc Thu đang ngồi xổm trước sạp hàng ăn khoai lang.
Tô Mộc Thu cầm một củ khoai lang không tính là quá lớn, cẩn thận bóc lớp vỏ ngoài, lộ ra ruột khoai vàng rụm, cậu ăn sạch phần thịt khoai dính trên vỏ, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng như sợ bị bỏng. Đồ ăn nóng hổi vẫn còn bốc hơi nước, hắn nương theo đèn đường nhìn khuôn mặt mịt mờ có chút không chân thực của cậu lộ ra nét cười tựa như thở dài thỏa mãn.
Diệp Tu nghe thấy tim mình thúc giục, chính là cậu ấy.
Vì thế hắn cũng ngồi xổm xuống, đối mặt với Tô Mộc Thu, cười thân thiết: "Có hứng thú nhận vai nam chính của tôi không?"
Gió đêm thổi tới, mùi khoai lang nướng lan tỏa trong không khí.
Về sau khi mọi thứ đều đã kết thúc, trong buổi họp báo giới thiệu phim mới của Diệp Tu, Tô Mộc Thu được hỏi vì sao lại đồng ý tham gia quay 'Thu Mộc Tô', Tô Mộc Thu chỉ cười mà không đáp.
Diệp Tu cũng cười, cầm lấy micro, dùng ngữ khí ôn nhu lưu luyến nói: "Mộc Thu, có hứng thú nhận vai nam chính của tôi không?"
Hội trường nhấp nháy ánh đèn flash, Tô Mộc Thu khẽ cười, gật đầu nhìn Diệp Tu.
Bỗng nhiên nhìn lại, người nọ vẫn ở đó, dưới ánh đèn rực rỡ.
02.
Tô Mộc Thu mơ hồ.
Cậu mới dẫn hai bé con bước xuống máy bay, dự định rời sân bay đến khách sạn nghỉ một đêm rồi ngày mai mới quyết định. Trên đường thấy quán bán hạt dẻ rang, hai bé con hiếm khi nói muốn ăn, Tô Mộc Thu dừng lại mua một phần.
Không nghĩ đến lúc đang chờ hạt dẻ ra lò thì gặp Diệp Tu.
Người trước mặt do dự mở miệng gọi tên cậu, dường như trong nháy mắt cậu có cảm giác mình đang mơ.
Năm năm trước cậu đi du học, đơn phương nói lời chia tay với hắn, nhưng bởi vì ngoài ý muốn mang thai sinh ra hai bé con mập mạp kháu khỉnh, năm năm qua ở nước ngoài lăn lộn cũng coi như là gió lên nước lên, ít nhất là cũng không cần lo ăn mặc. Đến khi Tô Mộc Tranh nói nhớ anh hai nhà mình, muốn cậu đưa cháu trai cháu gái của cô về nước, thân là một anh trai muội khống ngầm, Tô Mộc Thu tất nhiên không nói hai lời, lập tức thu dọn hành lý về nước.
Năm năm qua, cậu và Tô Mộc Tranh cũng ít khi lui tới, Tô Mộc Tranh chỉ biết là anh trai của mình ở nước ngoài sống không tệ — còn dẫn theo hai cục nắm. Mà Diệp Tu, năm năm này Tô Mộc Thu không hề liên lạc với hắn, cả hai đều như biến mất khỏi thế giới của nhau.
Đại dương mênh mông ngăn cách quá khứ của bọn họ.
Cậu đã năm năm không nghe được Diệp Tu gọi tên mình, Tô Mộc Thu nghĩ. Bọn họ đã từng vô cùng gần gũi, cậu cực kì thích Diệp Tu ghé vào bên tai mình, ôn nhu gọi tên cậu. Rất nhiều rất nhiều lần cậu ở bên kia đại dương, tha hương nơi đất khách quê người, nửa đêm nằm mơ vẫn gọi tên của đối phương, ảo tưởng có thể nghe được tiếng đáp lại.
Nhưng bọn họ đã chia tay rồi, cậu tuyệt vọng nghĩ, năm năm trước lúc nhìn thấy tin tức kia chính cậu cũng nản lòng thoái chí, sau cái tin nhắn tuyên bố chia tay, Diệp Tu cũng không hề nói một lời để níu kéo, ngầm chấp nhận chia tay.
Tuy rằng cậu không hề muốn chia tay chút nào.
Hít sâu một hơi, Tô Mộc Thu xấu hổ gãi đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhìn Diệp Tu: "Đã lâu không gặp, từ đó đến giờ vẫn ổn chứ." Nói rồi định kéo hai nhóc "con chồng cũ" rời đi.
"Đêm nay định thế nào?" Tay kéo hành lý bị giữ lại, Tô Mộc Thu ngẩn ra, không tự chủ quay đầu lại. Diệp Tu nắm tay cậu, xúc cảm man mát quen thuộc xuôi theo tay truyền tới đại não Tô Mộc Thu, vẫn là nhiệt độ trong kí ức, kích thích cậu khó có thể cất bước đi tiếp.
"Ở khách sạn, ở phía đối diện không phải có một cái à?" Quen thuộc thì quen thuộc, cho dù Tô Mộc Thu có chút muốn khóc, nhưng cậu vẫn rất hùng hồn trả lời, hếch cằm chỉ hướng khách sạn đối diện mà Diệp Tu vừa bước ra, tỏ ý tối nay khách sạn đó chính là chỗ cậu và hai bé con nghỉ ngơi.
Diệp Tu cầm lấy hành lý trên tay Tô Mộc Thu, ngồi xổm xuống sờ đầu bé gái: "Như vậy không được, em là một Omega, mang theo con của hai ta ở khách sạn, truyền ra ngoài thì danh tiếng vinh quang của đạo diễn kim bài* tôi còn sao?"
*kim bài = nổi tiếng, cao cấp, chủ bài
Tô Mộc Thu bị lời của Diệp Tu làm cho vừa giận vừa buồn cười, thật là phù hợp với hình tượng tự tin trước sau như một của hắn: "Làm sao anh biết hai đứa là con anh?"
Diệp Tu bị cậu chọc cười, hắn chỉ vào bé trai, nói: "Em cảm thấy với khuôn mặt như vậy, ai nhìn vào mà không nói bọn tôi là cha con chứ?" Quay lại sờ sờ đuôi tóc của bé gái, tay nghề buộc tóc của Tô Mộc Thu là khi trước phải chăm sóc Tô Mộc Tranh luyện thành, bây giờ đều xuất ra để phục vụ con gái. Cô bé con buộc hai bím tóc, khóe miệng dính chút vỏ hạt dẻ, Diệp Tu càng nhìn càng thấy đáng yêu: "Bé con tên là gì nha?"
Tô Mộc Thu á khẩu không trả lời được. Đúng là nếu nói con gái của cậu giống cô của nó là Tô Mộc Tranh, thì con trai cậu lớn lên lại giống Diệp Tu như đúc, khuôn mặt này đặt cạnh Diệp Tu thì đúng là cực kỳ giống cha con.
Bé gái giơ tay nhét một viên hạt dẻ mới bóc vào miệng, nhai đến cả miệng đều là hương hạt dẻ ngọt mềm, bé nhìn 'ông chú' lai lịch không rõ nhưng đối với bé rất thân thiện trước mặt này, cười cười: "Con là Tô Chi Thăng, anh trai là Tô Chi Hằng, chào chú ạ."
Diệp Tu rất vui vẻ sờ sờ đầu con gái mình — hắn đã nhận định hai anh em Chi Hằng Chi Thăng là con của kình — cũng không ngại cái xưng hô 'chú' này, dù sao sau này còn nhiều thời gian. Hắn đứng dậy nói với Tô Mộc Thu: "Đi thôi, về nhà tôi."
Tô Mộc Thu vẫn định giãy dụa một phen, nhưng nhìn Diệp Tu đã dắt tay Tô Chi Thăng, kéo hành lí đi ra xe, chỉ có thể không cam lòng cúi đầu "Ồ" một tiếng rồi dắt Tô Chi Hằng đi theo sau.
Nhà Diệp Tu rất lớn.
Hai anh em Tô gia vừa nhìn thấy chiếc giường kingsize đã hứng phấn muốn leo lên.
Diệp Tu ôm tay nhìn Tô Chi Hằng giúp em gái cởi giày sau đó mới cởi giày của mình, hai đứa hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường lớn, cười đùa vui vẻ.
Tô Mộc Thu thấy như vậy không ổn, lên tiếng: "Dương Dương Nguyệt Nguyệt, không nên nghịch ngợm, ở đây là nhà người khác!"
Hai bé con đồng thời dừng lại, hai đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Diệp Tu.
Diệp Tu xua xua tay: "Không sao không sao, mấy đứa cứ tiếp tục." Sau đó nhận lại được sự yêu thích của hai bé con: "Chú Diệp tốt nhất!" rồi chớp mắt lại nhào lên.
Diệp Tu kéo Tô Mộc Thu ra khỏi phòng ngủ.
"Tối nay em với bọn nhỏ ngủ phòng ngủ chính."
"Anh thì sao?" Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Tô Mộc Thu buột miệng hỏi. Hỏi xong cậu liền thấy hối hận, sao mình lại giống như đang quan tâm hắn? Giả vờ ho hai tiếng, Tô Mộc Thu kiếm cớ giải thích: "Bọn tôi ngủ phòng ngủ chính, anh là chủ nhà thì ngủ ở đâu?"
Diệp Tu chăm chú nhìn gương mặt của Tô Mộc Thu, tất nhiên sẽ không bỏ qua biểu cảm ảo não trong nháy mắt kia của cậu, trong lòng thấy buồn cười: "Tôi ngủ ở khách phòng."
*khách phòng: phòng dành cho khách
Tô Mộc Thu gật đầu, quay về phòng tắm rửa cho hai bé con. "Vậy làm phiền anh rồi."
"Mộc Thu, mới nãy nghe cây gọi hai đứa là 'Dương Dương Nguyệt Nguyệt', vì sao?" Diệp Tu lại kéo tay Tô Mộc Thu lần nữa.
"À, việc đó à, tên của bọn nhỏ là lấy từ 'Như nhật chi hằng; Như nguyệt chi thăng'*, một bên là mặt trời, một bên là mặt trăng nên lấy nhũ danh là Dương Dương Nguyệt Nguyệt." Tô Mộc Thu xoay người lại, nói đến nguồn gốc tên của các con thì mặt đầy tự hào, hai mắt như phát sáng.
*Như nhật chi hằng; Như nguyệt chi thăng (如日之恒,如月之升) cải biên từ Như nguyệt chi hằng; Như nhật chi thăng (如月之恒,如日之升): Sức sống mạnh mẽ tiềm tàng đang dần được bộc lộ, hoàn thiện, tựa như trăng đầu tháng, mặt trời mới mọc.
Thời điểm chật vật kia, cậu ở nước ngoài vừa đi học vừa đi làm để mưu sinh, một người đầu tắt mặt tối, may là có thêm hai bé con, tuy rằng nuôi lớn bọn nhóc không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng hai bé con lớn một chút thì rất hiểu chuyện, nghe lời, có thể chia sẻ với daddy.
Bọn nhỏ cũng giống như mặt trời và mặt trăng, chiếu sáng khoảng thời gian u ám đó.
Người trước mặt dần dần trùng khớp với Tô Mộc Thu trong trí nhớ của hắn. Diệp Tu nghĩ, không cần biết tách ra bao lâu, bao xa, Tô Mộc Thu của hắn vẫn luôn ôn nhu, sáng lạn như vậy.
Diệp Tu nhịn không được, duỗi tay bóp nhẹ mũi Tô Mộc Thu.
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng.
Diệp Tu khoát tay một cái đánh vỡ sự ngưng trệ này, hắn sâu sắc nhìn Tô Mộc Thu: "Nghỉ sớm một chút." Nói xong liền đi về phía khách phòng, tiếng giày da nện lên sàn nhà 'cộp cộp cộp', đồng thời cũng gõ vào lòng Tô Mộc Thu.
Đã rất khuya, Diệp Tu rón rén mở cửa phòng ngủ chính, nhìn ba người một lớn hai nhỏ đang ngủ rất an ổn.
Tô Mộc Thu trái ôm Chi Hằng, phải ôm Chi Thăng, đèn đã tắt hết, cũng không nhìn rõ được mặt cậu, chỉ có chút ít ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, mờ mờ ảo ảo.
Diệp Tu nhìn cảnh này thì cười cười. Mang nụ cười thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng mở miệng, không tiếng động mà hướng về Tô Mộc Thu nói một câu.
Mộc Thu, hoan nghênh về nhà.
[TBC]
Last edited: