Ongoing [SN Song Diệp 2021] [Tu Tán] Chỉ Mong Gió Mưa Về

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Tu Tán] Chỉ Mong Gió Mưa Về
Author: Sương Lạc Kiêm Gia (霜落蒹葭)
Edit + beta: Cửu Cửu


Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Song Diệp
Chiến Thần Tự Thu Lai
01.

Diệp Tu đang rời khỏi khách sạn thì đột nhiên đứng sững lại ở cửa.

Vốn là hôm nay Diệp Tu muốn bàn chuyện hợp tác với Lam Vũ, chị chủ Hưng Hân uy hiếp Diệp Tu nhất định không được gây rắc rối. May là tuy Diệp Tu có lúc miệng tiện, nhưng nhân duyên vẫn tốt, cũng tính là quen biết đã lâu với đại diện lần này của Lam Vũ, tổng thể mà nói thì khá thuận lợi.

Bàn công việc xong, Hoàng Thiếu Thiên ồn ào muốn cùng Diệp Tu pk Vinh Quang. Diệp Tu đang thấy nhàm chán ngẫm nghĩ rồi đáp ứng, hai người đang tìm một quán net mở phòng đánh mấy trận. Ra tới cửa, Diệp Tu chỉ ném lại cho Hoàng Thiếu Thiên một câu "Lần sau lại tính" liền vội vàng băng qua đường, bỏ lại đội phó Lam Vũ mơ hồ đứng một chỗ.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu đứng trước quán hạt dẻ rang đường ở bên kia đường, sau đó 'động tay động chân' với một vị khách đang mua hạt dẻ, trợn mắt há miệng cả kinh nói với Dụ Văn Châu: "Từ khi nào lão Diệp có cái tật xấu ném huynh đệ đi hẹn hò?"

Dụ Văn Châu chăm chú nhìn 'đối tượng hẹn hò' của Diệp Tu một hồi, đột nhiên cười: "Thiếu Thiên nghĩ nhiều rồi, cho dù Diệp thần có hẹn cũng chỉ hẹn một người kia thôi." Nói rồi kéo Hoàng Thiếu Thiên về hướng ngược lại: "Đi thôi, quấy rối việc này cẩn thận Diệp thần liều mạng với cậu."

"Này này này, anh đang nói chuyện gì?"

Diệp Tu đã từng nhiều lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại, nhưng không thể chân thực được như hiện tại.

Hắn mong một ngày nào đó, người trong kí ức sẽ mang theo một thân khí vị khói lửa phương xa, đứng trước cửa nhà hắn, nhẹ vặn tay nắm, nhào vào lòng hắn; cũng từng tưởng tượng rằng người kia bước qua cửa kiểm an, đeo một chiếc kính râm lớn, kéo hành lí, còn mình thì đứng ở sảnh chờ đón cậu ấy.

Nhưng những ảo tưởng này càng làm cho hiện thực trước mắt thêm lạnh lẽo. Rất nhiều buổi chiều, Diệp Tu đứng trước cửa sổ sát đất, nhà nhà thắp đèn sáng trưng, ánh sáng hắt lên mặt hắn, mà hắn vẫn cố chấp nhìn về phương xa, tìm kiếm bóng dáng người trong lòng.

Hắn từng cho rằng còn phải tiếp tục ngày qua ngày chờ đợi, chờ đến khi bản thân bào mòn hết tất cả nhẫn nại, người trong kí ức mới quay trở về, vùi vào trong lồng ngực hắn.

Nhưng hiện tại bọn họ đã gặp lại rồi.

Người trước mặt này, áo sơ mi trắng, quần jean giản dị mặc lên người hắn thì tỏa ra khí tức thanh thuần sạch sẽ, đèn đường mờ mờ chiếu lên mặt hắn có vài phần hiền hòa, một tay xấu hổ gãi đầu, một tay dắt một nhóc đậu đỏ, đứa nhóc lại dắt theo một nhóc đậu đỏ khác nữa.

Diệp Tu há há miệng, lại cảm thấy như có vật gì nghẹn trong cổ, cuối cùng chỉ gọi: "Tô Mộc Thu."

Trong giây lát Diệp Tu nhớ lại lúc mới gặp mặt Tô Mộc Thu.

Diệp Tu lúc ấy là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, lên kế hoạch quay một bộ phim nhưng lại không tìm được người phù hợp đóng vai nam chính, kịch bản và đạo cụ đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu một người có thể diễn, Diệp Tu là một người cố chấp, tìm không thấy người hợp ý mình thì tình nguyện chờ.

Phó đạo diễn trêu chọc nói, thật giống như chọn vợ vậy.

Một hôm Diệp Tu mò mẫm đi dạo ở Hoành Điếm*, cơn gió lớn mang tên vận mệnh vừa lúc thổi tới, đi dạo loanh quanh thì gặp được người thích hợp với nhân vật nam chính của hắn.
*phim trường Hoành Điếm của TQ

Tô Mộc Thu lúc ấy chỉ là một diễn viên quần chúng dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn, mỗi ngày chạy tới chạy lui ở Hoành Điếm hi vọng có thể có thêm vài vai diễn để chi trả sinh hoạt và trang trải tiền học cho em gái. May mắn, tuy Tô Mộc Thu không học đại học nhưng cũng là một tiểu thịt tươi đẹp trai sáng láng, cậu dựa vào khuôn mặt này thỉnh thoảng cũng có thể lấy được vai nam phụ thứ n, thù lao cao hơn so với làm vai quần chúng một chút.

Diệp Tu gặp được cậu ở trước sạp bán khoai nướng.

Sau một ngày tìm kiếm vai nam chính không có kết quả, Diệp Tu đến một quán nhỏ, mua năm đồng khoai lang ăn lấp bụng, đang chờ chủ quán lấy tiền lẻ trả lại thì vô tình nhìn thấy Tô Mộc Thu đang ngồi xổm trước sạp hàng ăn khoai lang.

Tô Mộc Thu cầm một củ khoai lang không tính là quá lớn, cẩn thận bóc lớp vỏ ngoài, lộ ra ruột khoai vàng rụm, cậu ăn sạch phần thịt khoai dính trên vỏ, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng như sợ bị bỏng. Đồ ăn nóng hổi vẫn còn bốc hơi nước, hắn nương theo đèn đường nhìn khuôn mặt mịt mờ có chút không chân thực của cậu lộ ra nét cười tựa như thở dài thỏa mãn.

Diệp Tu nghe thấy tim mình thúc giục, chính là cậu ấy.

Vì thế hắn cũng ngồi xổm xuống, đối mặt với Tô Mộc Thu, cười thân thiết: "Có hứng thú nhận vai nam chính của tôi không?"

Gió đêm thổi tới, mùi khoai lang nướng lan tỏa trong không khí.

Về sau khi mọi thứ đều đã kết thúc, trong buổi họp báo giới thiệu phim mới của Diệp Tu, Tô Mộc Thu được hỏi vì sao lại đồng ý tham gia quay 'Thu Mộc Tô', Tô Mộc Thu chỉ cười mà không đáp.

Diệp Tu cũng cười, cầm lấy micro, dùng ngữ khí ôn nhu lưu luyến nói: "Mộc Thu, có hứng thú nhận vai nam chính của tôi không?"

Hội trường nhấp nháy ánh đèn flash, Tô Mộc Thu khẽ cười, gật đầu nhìn Diệp Tu.

Bỗng nhiên nhìn lại, người nọ vẫn ở đó, dưới ánh đèn rực rỡ.

02.

Tô Mộc Thu mơ hồ.

Cậu mới dẫn hai bé con bước xuống máy bay, dự định rời sân bay đến khách sạn nghỉ một đêm rồi ngày mai mới quyết định. Trên đường thấy quán bán hạt dẻ rang, hai bé con hiếm khi nói muốn ăn, Tô Mộc Thu dừng lại mua một phần.

Không nghĩ đến lúc đang chờ hạt dẻ ra lò thì gặp Diệp Tu.

Người trước mặt do dự mở miệng gọi tên cậu, dường như trong nháy mắt cậu có cảm giác mình đang mơ.

Năm năm trước cậu đi du học, đơn phương nói lời chia tay với hắn, nhưng bởi vì ngoài ý muốn mang thai sinh ra hai bé con mập mạp kháu khỉnh, năm năm qua ở nước ngoài lăn lộn cũng coi như là gió lên nước lên, ít nhất là cũng không cần lo ăn mặc. Đến khi Tô Mộc Tranh nói nhớ anh hai nhà mình, muốn cậu đưa cháu trai cháu gái của cô về nước, thân là một anh trai muội khống ngầm, Tô Mộc Thu tất nhiên không nói hai lời, lập tức thu dọn hành lý về nước.

Năm năm qua, cậu và Tô Mộc Tranh cũng ít khi lui tới, Tô Mộc Tranh chỉ biết là anh trai của mình ở nước ngoài sống không tệ — còn dẫn theo hai cục nắm. Mà Diệp Tu, năm năm này Tô Mộc Thu không hề liên lạc với hắn, cả hai đều như biến mất khỏi thế giới của nhau.

Đại dương mênh mông ngăn cách quá khứ của bọn họ.

Cậu đã năm năm không nghe được Diệp Tu gọi tên mình, Tô Mộc Thu nghĩ. Bọn họ đã từng vô cùng gần gũi, cậu cực kì thích Diệp Tu ghé vào bên tai mình, ôn nhu gọi tên cậu. Rất nhiều rất nhiều lần cậu ở bên kia đại dương, tha hương nơi đất khách quê người, nửa đêm nằm mơ vẫn gọi tên của đối phương, ảo tưởng có thể nghe được tiếng đáp lại.

Nhưng bọn họ đã chia tay rồi, cậu tuyệt vọng nghĩ, năm năm trước lúc nhìn thấy tin tức kia chính cậu cũng nản lòng thoái chí, sau cái tin nhắn tuyên bố chia tay, Diệp Tu cũng không hề nói một lời để níu kéo, ngầm chấp nhận chia tay.

Tuy rằng cậu không hề muốn chia tay chút nào.

Hít sâu một hơi, Tô Mộc Thu xấu hổ gãi đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhìn Diệp Tu: "Đã lâu không gặp, từ đó đến giờ vẫn ổn chứ." Nói rồi định kéo hai nhóc "con chồng cũ" rời đi.

"Đêm nay định thế nào?" Tay kéo hành lý bị giữ lại, Tô Mộc Thu ngẩn ra, không tự chủ quay đầu lại. Diệp Tu nắm tay cậu, xúc cảm man mát quen thuộc xuôi theo tay truyền tới đại não Tô Mộc Thu, vẫn là nhiệt độ trong kí ức, kích thích cậu khó có thể cất bước đi tiếp.

"Ở khách sạn, ở phía đối diện không phải có một cái à?" Quen thuộc thì quen thuộc, cho dù Tô Mộc Thu có chút muốn khóc, nhưng cậu vẫn rất hùng hồn trả lời, hếch cằm chỉ hướng khách sạn đối diện mà Diệp Tu vừa bước ra, tỏ ý tối nay khách sạn đó chính là chỗ cậu và hai bé con nghỉ ngơi.

Diệp Tu cầm lấy hành lý trên tay Tô Mộc Thu, ngồi xổm xuống sờ đầu bé gái: "Như vậy không được, em là một Omega, mang theo con của hai ta ở khách sạn, truyền ra ngoài thì danh tiếng vinh quang của đạo diễn kim bài* tôi còn sao?"
*kim bài = nổi tiếng, cao cấp, chủ bài

Tô Mộc Thu bị lời của Diệp Tu làm cho vừa giận vừa buồn cười, thật là phù hợp với hình tượng tự tin trước sau như một của hắn: "Làm sao anh biết hai đứa là con anh?"

Diệp Tu bị cậu chọc cười, hắn chỉ vào bé trai, nói: "Em cảm thấy với khuôn mặt như vậy, ai nhìn vào mà không nói bọn tôi là cha con chứ?" Quay lại sờ sờ đuôi tóc của bé gái, tay nghề buộc tóc của Tô Mộc Thu là khi trước phải chăm sóc Tô Mộc Tranh luyện thành, bây giờ đều xuất ra để phục vụ con gái. Cô bé con buộc hai bím tóc, khóe miệng dính chút vỏ hạt dẻ, Diệp Tu càng nhìn càng thấy đáng yêu: "Bé con tên là gì nha?"

Tô Mộc Thu á khẩu không trả lời được. Đúng là nếu nói con gái của cậu giống cô của nó là Tô Mộc Tranh, thì con trai cậu lớn lên lại giống Diệp Tu như đúc, khuôn mặt này đặt cạnh Diệp Tu thì đúng là cực kỳ giống cha con.

Bé gái giơ tay nhét một viên hạt dẻ mới bóc vào miệng, nhai đến cả miệng đều là hương hạt dẻ ngọt mềm, bé nhìn 'ông chú' lai lịch không rõ nhưng đối với bé rất thân thiện trước mặt này, cười cười: "Con là Tô Chi Thăng, anh trai là Tô Chi Hằng, chào chú ạ."

Diệp Tu rất vui vẻ sờ sờ đầu con gái mình — hắn đã nhận định hai anh em Chi Hằng Chi Thăng là con của kình — cũng không ngại cái xưng hô 'chú' này, dù sao sau này còn nhiều thời gian. Hắn đứng dậy nói với Tô Mộc Thu: "Đi thôi, về nhà tôi."

Tô Mộc Thu vẫn định giãy dụa một phen, nhưng nhìn Diệp Tu đã dắt tay Tô Chi Thăng, kéo hành lí đi ra xe, chỉ có thể không cam lòng cúi đầu "Ồ" một tiếng rồi dắt Tô Chi Hằng đi theo sau.

Nhà Diệp Tu rất lớn.

Hai anh em Tô gia vừa nhìn thấy chiếc giường kingsize đã hứng phấn muốn leo lên.

Diệp Tu ôm tay nhìn Tô Chi Hằng giúp em gái cởi giày sau đó mới cởi giày của mình, hai đứa hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường lớn, cười đùa vui vẻ.

Tô Mộc Thu thấy như vậy không ổn, lên tiếng: "Dương Dương Nguyệt Nguyệt, không nên nghịch ngợm, ở đây là nhà người khác!"

Hai bé con đồng thời dừng lại, hai đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu xua xua tay: "Không sao không sao, mấy đứa cứ tiếp tục." Sau đó nhận lại được sự yêu thích của hai bé con: "Chú Diệp tốt nhất!" rồi chớp mắt lại nhào lên.

Diệp Tu kéo Tô Mộc Thu ra khỏi phòng ngủ.

"Tối nay em với bọn nhỏ ngủ phòng ngủ chính."

"Anh thì sao?" Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Tô Mộc Thu buột miệng hỏi. Hỏi xong cậu liền thấy hối hận, sao mình lại giống như đang quan tâm hắn? Giả vờ ho hai tiếng, Tô Mộc Thu kiếm cớ giải thích: "Bọn tôi ngủ phòng ngủ chính, anh là chủ nhà thì ngủ ở đâu?"

Diệp Tu chăm chú nhìn gương mặt của Tô Mộc Thu, tất nhiên sẽ không bỏ qua biểu cảm ảo não trong nháy mắt kia của cậu, trong lòng thấy buồn cười: "Tôi ngủ ở khách phòng."
*khách phòng: phòng dành cho khách

Tô Mộc Thu gật đầu, quay về phòng tắm rửa cho hai bé con. "Vậy làm phiền anh rồi."

"Mộc Thu, mới nãy nghe cây gọi hai đứa là 'Dương Dương Nguyệt Nguyệt', vì sao?" Diệp Tu lại kéo tay Tô Mộc Thu lần nữa.

"À, việc đó à, tên của bọn nhỏ là lấy từ 'Như nhật chi hằng; Như nguyệt chi thăng'*, một bên là mặt trời, một bên là mặt trăng nên lấy nhũ danh là Dương Dương Nguyệt Nguyệt." Tô Mộc Thu xoay người lại, nói đến nguồn gốc tên của các con thì mặt đầy tự hào, hai mắt như phát sáng.
*Như nhật chi hằng; Như nguyệt chi thăng (如日之恒,如月之升) cải biên từ Như nguyệt chi hằng; Như nhật chi thăng (如月之恒,如日之升): Sức sống mạnh mẽ tiềm tàng đang dần được bộc lộ, hoàn thiện, tựa như trăng đầu tháng, mặt trời mới mọc.

Thời điểm chật vật kia, cậu ở nước ngoài vừa đi học vừa đi làm để mưu sinh, một người đầu tắt mặt tối, may là có thêm hai bé con, tuy rằng nuôi lớn bọn nhóc không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng hai bé con lớn một chút thì rất hiểu chuyện, nghe lời, có thể chia sẻ với daddy.

Bọn nhỏ cũng giống như mặt trời và mặt trăng, chiếu sáng khoảng thời gian u ám đó.

Người trước mặt dần dần trùng khớp với Tô Mộc Thu trong trí nhớ của hắn. Diệp Tu nghĩ, không cần biết tách ra bao lâu, bao xa, Tô Mộc Thu của hắn vẫn luôn ôn nhu, sáng lạn như vậy.

Diệp Tu nhịn không được, duỗi tay bóp nhẹ mũi Tô Mộc Thu.

Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng.

Diệp Tu khoát tay một cái đánh vỡ sự ngưng trệ này, hắn sâu sắc nhìn Tô Mộc Thu: "Nghỉ sớm một chút." Nói xong liền đi về phía khách phòng, tiếng giày da nện lên sàn nhà 'cộp cộp cộp', đồng thời cũng gõ vào lòng Tô Mộc Thu.

Đã rất khuya, Diệp Tu rón rén mở cửa phòng ngủ chính, nhìn ba người một lớn hai nhỏ đang ngủ rất an ổn.

Tô Mộc Thu trái ôm Chi Hằng, phải ôm Chi Thăng, đèn đã tắt hết, cũng không nhìn rõ được mặt cậu, chỉ có chút ít ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, mờ mờ ảo ảo.

Diệp Tu nhìn cảnh này thì cười cười. Mang nụ cười thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng mở miệng, không tiếng động mà hướng về Tô Mộc Thu nói một câu.

Mộc Thu, hoan nghênh về nhà.

[TBC]
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#2
03.

Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Song Diệp 2021
Legends Never Die
------

Sáng sớm Diệp Tu bị mùi đồ ăn đánh thức.

Chất lượng giấc ngủ đêm qua quá tốt, đã rất lâu rồi hắn không ngủ ngon như vậy. Tuy giường ở khách phòng hơi nhỏ, nhưng hắn lại cảm nhận được một cỗ an tâm, giống như miếng thịt trong tim cuối cùng cũng quay về, từ nay về sau dù có núi cao biển rộng cũng sẽ không để bị lạc mất nữa.

Mở mắt ra, Diệp Tu có tính xấu lúc rời giường, mỗi sáng tỉnh dậy đều nhìn trần nhà phát ngốc.

Hôm nay cũng như thường lệ, Diệp Tu gối lên tay, chăm chú nhìn điểm nào đó trên trần nhà mà thất thần, đột nhiên cảm thấy một bên giường lún xuống, tầm nhìn nóng bỏng chiếu lên người hắn.

"Nguyệt Nguyệt?" Diệp Tu nhìn cô bé con tóc tai hỗn loạn ngồi trên giường, chớp chớp mắt cười với mình, tính xấu gì cũng biến mất: "Sao vậy?"

Giọng Tô Chi Hằng mềm mại: "Chú Diệp, daddy bảo con gọi chú dậy ăn sáng."

Diệp Tu hít hít, mùi thơm từ nhà bếp vờn quanh, quả thật khiến hắn nháy mắt sững sờ. Bếp của căn nhà này đã bao lâu chưa dùng tới rồi? Ngửi được mùi bữa sáng thơm ngát, Diệp Tu cảm thấy đêm qua lừa Tô Mộc Thu về nhà quả là sáng suốt.

Bé con gọi người dậy xong liền nhảy nhót chạy đi, Diệp Tu nhanh nhẹn cởi áo ngủ thay sơ mi, đi tới cửa sổ sát đất kéo rèm ra, híp mắt nhìn cảnh tượng ngoài khung cửa.

Nắng vàng chan hòa.

Hắn xoa tóc bước khỏi phòng liền thấy Tô Mộc Thu ôm Tô Chi Hằng, trên tay đủ loại dây buộc tóc kẹp tóc sặc sỡ, động tác thành thạo buộc cho cô gái nhỏ Nguyệt Nguyệt một kiểu tóc công chúa.

"Tỉnh rồi à?" Tô Mộc Thu nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Tu, vừa đội cho Tô Chi Hằng một chiếc vương miện nhỏ lấp lánh vừa nói: "Rửa mặt rồi ra ăn sáng."

Chờ Diệp Tu quần áo chỉnh tề xuất hiện ở bàn ăn, ba người họ Tô đã an vị xong xuôi, Tô Chi Thăng ngoan ngoãn ăn bánh bao trên đĩa, Tô Chi Hằng miệng ngậm bánh chiên đang ngó đông ngó tây.

Tô Mộc Thu thấy hắn đến, đứng dậy lấy cho hắn một bát cháo. Cháo được ninh rất kĩ, bên trên còn được Tô Mộc Thu rắc chút hành thái, ngửi mùi thôi cũng khiến Diệp Tu thèm nhỏ dãi.

Diệp Tu uống cháo, mắt lại dán vào Tô Mộc Thu đang ngồi đối diện. Hai đứa nhỏ ăn xong, Tô Mộc Thu dặn chúng về phòng chơi, đừng nghịch ngợm quá, sau đó đối diện với ánh nhìn của Diệp Tu.

Cậu biết bản thân hôm nay trốn không thoát.

"Hôm nay em có dự định gì?" Diệp Tu mở miệng trước, ngữ khí bình thản, giống như vợ chồng lâu năm trò chuyện, nhưng vấn đề hỏi ra không hề đơn giản chút nào.

Tô Mộc Thu hầu như không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, cầm cốc sữa bò trên bàn uống một ngụm che giấu nội tâm luống cuống của mình. Hạ cốc xuống, khóe miệng vương lại chút sữa.

"Đến Gia Thế trước đi, năm đó đáp ứng với Đào ca rồi. Sau đó thì tìm phòng, không thể luôn làm phiền đến anh..." Giọng của cậu càng ngày càng nhỏ, câu cuối cùng cũng không nói hết, lí nhí như muỗi kêu, Diệp Tu gần như không nghe được.

Diệp Tu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, năm năm, gần hai nhìn ngày đêm, bản thân trừ đi công tác gần như từng giây từng phút đều nhớ đến người kia. Lo lắng cậu ở nước ngoài liệu có bị bắt nạt hay không, mùa hè có nóng không mùa đông có lạnh không, vì sao lâu vậy rồi mà không hề gửi tin báo bình an về.

Hắn hận không thể vứt toàn bộ công việc trong tay để đi tìm cậu.

Nhưng bây giờ, cậu đã quay về, không oán không thán sinh cho mình hai đứa nhỏ, lại chuẩn bị bữa sáng đầu tiên cho hắn sau bao lâu xa cách, sau đó ngồi trước mặt hắn nói cậu cảm thấy 'làm phiền đến hắn'.

Hắn nghe được chính mình lạnh lẽo lên tiếng: "Cho nên? Em định hôm nay dời ra ngoài?"

Tô Mộc Thu gật đầu.

Lại cảm thấy dường như ý nghĩa không đúng lắm, cậu vội giải thích, đầu lắc như trống bỏi: "Tôi không có ý kia, tôi chỉ lo là..."

"Lo cái gì?"

Tô Mộc Thu đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt lấp lánh ánh nước. Cậu đương nhiên muốn ở lại, tốt nhất là có thể ở cả đời, vĩnh viễn bầu bạn bên Diệp Tu. Nhưng năm năm trước có tin tức Diệp Tu đã kết hôn rồi.

Vừa nghĩ tới việc Diệp Tu muốn cùng một omega khác chung sống, Tô Mộc Thu như người mất hồn, cậu không dám nghĩ tới cũng không muốn nghĩ, năm năm qua một thân một mình, cậu luôn không cách nào khống chế bản thân không nhớ tới Diệp Tu, Diệp Tu có lẽ đang ôm người đẹp trong lòng, sự nghiệp và tình cảm đều viên mãn, cũng sẽ không vì một người đã chia tay với hắn mà thủ thân như ngọc.

"Vị hôn thê của anh nhìn thấy sẽ hiểu lầm." Hơn nữa Dương Dương còn giống Diệp Tu như vậy. Cậu hiện tại không còn Diệp Tu, chỉ còn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, không thể để người khác cướp mất bọn nhỏ.

Diệp Tu vốn tức giận, nghe thấy Tô Mộc Thu nghẹn ngào, cũng chỉ còn sót lại kinh ngạc: "Vị hôn thê?"

Tô Mộc Thu cũng không nhịn được nữa, ấm ức năm năm lúc này đều bộc lộ ra ngoài, từng giọt nước mắt lăn dài, cậu cũng không đưa tay lên lau, lớn tiếng nói: "Phải! Năm năm trước anh đính hôn cùng vị hôn thê của mình!"

Cậu run rẩy lấy điện thoại di động ra, lại run run mở lại bức ảnh chụp màn hình tin tức đó đưa cho Diệp Tu, sau đó tuyệt vọng nhắm lại hai mắt.

Cho dù nhiều năm sau, Tô Mộc Thu cũng không quên được tâm tình của mình khi nhìn thấy dòng tin tức đó.

Vừa mới kết thúc buổi quay chụp của một bộ phim, Tô Mộc Thu nhanh chóng về nhà, nằm trên giường chơi điện thoại, miệng ngâm nga bài hát không biết tên, cả người thư thái.

Một bộ phim khác Diệp Tu đạo diễn vẫn còn đang trong quá trình biên tập, hắn cả ngày ở phòng chụp ảnh chỉnh sửa phim cùng nhân viên đến tối tăm trời đất, khoảng thời gian này hai người đều rất ít chạm mặt.

Tô Mộc Thu nhìn một đám người quen trong group đang chat chít ngất trời, định bụng chêm vào vài câu, newsfeed lướt đến một bài báo, cậu lập tức trợn tròn hai mắt.

Tiêu đề in đậm trên màn hình "Thiếu gia Diệp gia Diệp Tu đính hôn, trai tài gái sắc, một đơi trời sinh." Trên hình là Diệp Tu mặc một một bộ âu phục màu nâu đỏ, nắm tay một cô gái đứng trên thảm đỏ, hai người nhìn nhau, đáy mắt đong đầy yêu thương không thể che giấu.

Hóa ra... hóa ra gần đây Diệp Tu không nhận điện thoại của mình, gửi tin nhắn cũng không trả lời, không phải là vì công việc bận rộn, mà bởi vì cậu đã trở thành người cũ?

Cậu thừa nhận bản thân không sánh được với cô gái kia, so gia thế, người ta đường đường là thiên kim danh môn, cậu chỉ là cô nhi một minh nuôi lớn em gái; so học thức, người ta còn học thạc sĩ ở đại học danh tiếng, còn cậu mới tốt nghiệp trung học liền bắt đầu ra ngoài lăn lộn làm việc.

Trong ảnh, ánh mắt Diệp Tu nhìn vị hôn thê của mình cực kỳ giống ánh mắt hắn nhìn cậu. Tô Mộc Thu chỉ thấy trước mắt mơ hồ, vội vã đặt vé chuyến bay sớm nhất đi Anh quốc, vật dụng cũng chỉ thu dọn sơ sài, lảo đảo chạy về phía sân bay.

Trước khi làm thủ tục đăng ký, cậu hoảng loạn nhắn tin cho Đào Hiên, hoảng loạn nói với em gái mình sắp xuất ngoại, sau cùng hạ quyết tâm rất lớn gửi một tin cho Diệp Tu.

Tin nhắn kia chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Diệp Tu, chúng ta chia tay đi."

Sau đó tắt nguồn, rút sim. Từ đó dãy số kia trở thành số chết.

Trước khi cất cánh, Tô Mộc Thu chăm chú nhìn mảnh đất mà mình sống bao năm, tiếng động cơ máy bay ù ù như thể nghiền nát mọi thứ thành hư vô.
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#3
04.

Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Song Diệp 2022
Draco Domiens
-------

Diệp Tu ngồi sững bên bàn.

Hắn nghĩ tới một ngàn lẻ một lý do khiến Tô Mộc Thu không từ mà biệt, cũng tưởng tượng tới cả trăm cách kéo người quay lại, nhưng không ngờ chuyện năm đó lại là một sự hiểu lầm lớn.

Bởi vì hôn thê của mình? Diệp Tu không thèm nghĩ mà gạt luôn nó đi, sống trên đời hai mươi bảy năm, số lần Diệp Tu nắm tay người khác giới có thể đếm trên đầu ngón tay, cố lắm thì có hồi nhỏ nắm tay mẹ, sau khi bỏ nhà đi thì có Tô Mộc Tranh, còn hôm qua nắm tay Tôn Chi Hằng nữa.

Càng khỏi nói đến vị hôn thê.

Có điều, tính thử ngày, lúc Tô Mộc Thu xuất ngoại, bản thân đang bận biên tập "Quân Mạc Tiếu", không để ý chuyện bên ngoài, di động cũng tắt nguồn suốt. Chờ đến khi cắt nối xong xuôi, Tô Mộc Thu đã không từ mà biệt, đứa em trai ngốc nhà mình thì đã có vị hôn thê xinh xắn lanh lợi.

... Tuyệt luôn đấy Diệp Thu, tình cảm lẫn sự nghiệp đều tốt đẹp, thần không biết quỷ không hay hại anh trai với chị dâu chia lìa năm năm, tương tư đất khách.

Đầu óc Diệp Tu nhanh chóng nhảy số, vòng vèo lạng lách lí giải chân tướng. Ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mộc Thu vành mắt đỏ hồng im lặng lau nước mắt, tim như dao cứa, vội vàng đứng dậy ôm cậu vào lòng.

Khoảnh khắc ôm lấy Tô Mộc Thu, Diệp Tu càng đau lòng. Hắn từng nghe Tô Mộc Tranh nhắc đến một câu thoại kinh điển trong tiểu thuyết, cảm thấy thật hợp với mình lúc này.

"Tim người đều là máu thịt, khoét đi một miếng, sao lại không đau. Liền lại, sao lại không xót."*
*Trích "Mười năm nhất phẩm ôn như ngôn"

Người xa cách đã lâu giờ này dịu ngoan yên tĩnh dựa vào ngực mình, mùi hoa nhài nhàn nhạt quen thuộc thoảng qua chóp mũi, hắn nghĩ, bao nhiêu năm qua một mình một cảnh mơ, là do người nọ đã được hắn hòa vào máu xương, khắc vào linh hồn, làm sao có thể bước vào trong mơ nữa?

Giây phút bị kéo vào vòng tay của Diệp Tu, Tô Mộc Thu run rẩy một hồi. Cậu muốn ôm lấy eo Diệp Tu, tay nâng lên nửa đường lại chán nản buông xuống.

Chỉ ôm một chút thôi... Tô Mộc Thu nghĩ vậy, cậu mở miệng, giọng tủi thân đến cực điểm: "Diệp Tu..."

Nghe được vậy, Diệp Tu thở dài không biết phải làm sao, kéo người trong ngực ra, không bất ngờ mà nhìn thấy vệt nước mắt trên má cậu, ánh nước vương trên lông mi chọc người ta đau lòng.

Gạt nước mắt hộ cậu, Diệp Tu khẽ xoa mặt cậu, gầy hơn nhiều so với năm năm trước, hắn thầm hạ quyết tâm phải nuôi cho cậu trắng mềm nộn nộn. "Mộc Thu, em đừng gấp, nghe tôi nói, tôi không hề đính hôn, người trong bản tin là Diệp Thu."

Cái gì? Tô Mộc Thu chớp chớp mắt, nghe Diệp Tu tiếp tục giải thích: "Năm năm trước không phải tôi đính hôn, là thằng em ngố kia cơ, tin tức hản là lấy tên tôi để lôi kéo sự chú ý mà thôi,"

Lần này đổi thành Tô Mộc Thu ngại: "Vậy anh... tôi..." Cậu hối hận khi đó vì sao không làm rõ chân tướng, làm bản thân lẻ loi hiu quạnh ở nước ngoài lăn lộn năm năm,

"Cho nên ấy mà, cục cưng đừng quấy, ngoan ngoãn ở lại chỗ tôi đi." Diệp Tu tiếp tục dỗ dành.

Trước kia lúc còn đang yêu đương, Diệp Tu cực kỳ thích gọi Tô Mộc Thu là cục cưng, Tô Mộc Thu lần nào cũng chê hắn sến súa buồn nôn, nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm đáp, sau đó sẽ bị Diệp Tu kéo vào trong ngực hôn sâu, lúc thoát được ra thì mặt đã đỏ rực như cà chua.

Diệp Tu thích kêu cậu như thế, hắn cảm thấy Tô Mộc Thu chính là bảo bối quý giá nhất của hắn.

Tô Mộc Thu định đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì, đang đà gật đầu cũng ngừng lại: "Năm năm trước tôi gửi tin chia tay anh không hề trả lời."

Hửm? Đến lượt Diệp Tu sửng sốt. Hắn mở điện thoại xem đi xem lại lịch sử tin nhắn: "Tôi chưa nhận được?"

Tô Mộc Thu lấy chiếc sim cũ từ trong cặp da ra, nhét vào điện thoại, tiếp đó nhấn khởi động máy. Màn hình khóa vẫn là ảnh chụp chung của hai người, dánh vẻ năm mười tám tuổi ấy. Tô Mộc Thu mỉm cười, Diệp Tu không nhìn màn hình, cái nhìn ấm áp đáp trên người Tô Mộc Thu.

Rất nhanh Tô Mộc Thu đã biết vì sao Diệp Tu chưa nhận được tin.

Thông báo ghi tin nhắn năm đó gửi đi không thành công, dấu chấm than đỏ bên cạnh tin nhắn khiến Tô Mộc Thu thở phào. Mở ra bảng thông báo chưa đọc, ở trên cùng chính là "điện thoại của quý khách đã tắt nguồn", thời gian chen ngay vào giữa lúc Tô Mộc Thu kết thúc cuộc gọi với Đào Hiên Tô Mộc Tranh rồi gửi tin nhắn cho Diệp Tu.

Chỉ thiếu một phút nữa, năm năm trước bọn họ liền phải chia tay.

"Thật là khéo." Tô Mộc Thu nhếch môi, hiển nhiên tình tiết như trong phim này khiến cậu hơi bất mãn.

Diệp Tu cười: "Khéo gì chứ, đây rõ ràng là ý trời."

Đập mu bàn tay Diệp Tu coi như trả thù, Tô Mộc Thu lườm hắn: "Không liên quan, năm đó tôi nói chia tay, nhìn thấy hay không là chuyện của anh -- Anh ngầm đồng ý rôi."

Diệp Tu vừa nghe thấy thế thì biết người này đang giở tính trẻ con giận dỗi, "Cho nên?"

"Cho nên nếu anh còn muốn ở bên tôi thì phải theo đuổi tôi nha, đạo diễn Diệp!" Vỗ vai Diệp Tu, Tô Mộc Thu vui vẻ quay đi, "Tôi đi nạp tiền điện thoại, sau đó đến Gia Thế một chuyến.

Không hề nhắc đến việc dời ra ngoài, rất tốt. Diệp Tu nhéo mắt, kéo cổ tay Tô Mộc Thu, "Đi thôi, tôi đi cùng em nhé, bạn trai?"

Rời khỏi phòng giao dịch, Tô Mộc Thu đứng ở cửa, xe của Diệp Tu vẫn còn, người thì không thấy đâu.

Tin tức báo đã thanh toán tiền điện thoại, Tô Mộc Thu còn chưa kịp làm gì, điện thoại đã bị oanh tạc đến đơ máy.

Mất một lúc mới khôi phục như cũ, Tô Mộc Thu mở máy, vừa nhìn, hay lắm, tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, QQ, thậm chí tin nhắn của Weibo, đều không dưới một trăm, toàn bộ đều đến từ một người.

Mở cửa sổ tin nhắn, Tô Mộc Thu lướt đọc lại tin cũ. Xem thời gian, hồi mới xuất ngoại tin nhắn của Diệp Tu đều là "Tô Mộc Thu em ở đâu?" "Mộc Thu, mau nghe điện thoại."

Sau đó căn bản toàn là Diệp Tu lải nhải chút việc vặt, tần suất không cao, một tuần hai lần, khá giống tạp chí lá cải theo kì.

Tin gần đây nhất là từ hôm kia -- "Mộc Thu, hoa nhài chúng ta trông nở rồi, đột nhiên nhớ tới "Bức thư Ngô Việt Vương gửi phu nhân" từng xem --"

Trước mắt như thể xuất hiện bộ dáng Diệp Tu lúc gửi tin nhắn, từng câu từng chữ, dịu dàng lưu luyến, gõ vào lòng cậu.

"Hoa bên đường đã nở, người thong thả mà về."
*Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ."

Cậu ngẩng đầu, Diệp Tu đón nắng xách túi đi về phía cậu. "Sáng sớm em hết khóc lại cười, chắc chắn chưa kịp ăn, ăn tạm ít bánh mì lót bụng..."

Cậu ngắt lời: "Diệp Tu."

"Sao thế?" Diệp Tu nhìn Tô Mộc Thu, người sau nhìn thẳng vào mắt hắn, nghẹn ngào: "Hoa bên đường đã nở, người đã thong thả về."

Cơn gió đầu hạ thổi qua, cuốn lấy hương nhài cùng hương bạc hà trong không khí, quấn quít say mê.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook