Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Song Diệp] Bất Tri

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
Chúc mừng sinh nhật Diệp Tu - Diệp Thu 2020
Project Chiến Thần Tự Thu Lai



BẤT TRI

Tác giả: 了了烟云
Edit:
Fuuka


~~~

Thời gian chính là kho tàng ẩn chứa muôn vàn điều kỳ diệu, nếu có thể phân tích từng giai đoạn trong cuộc đời của hắn, sẽ phát hiện ra rằng, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều từng được cất giấu trong quá khứ.
Hai mươi bốn năm trước, Diệp Tu đã có điểm khác biệt với bạn bè cùng lứa, hắn không khóc nhè cũng không quậy phá. Xét ở độ tuổi này mà nói thì hắn quá hiểu chuyện, cũng quá nghe lời. Đến mức ở trường mẫu giáo cũng mặc kệ để hắn tự do thoải mái, trong khi những đứa trẻ khác đến lớp đều phải cam đoan nằm trong tầm mắt của giáo viên.​

Ngồi trên cầu trượt trong phòng học, Diệp Tu lẳng lặng nhìn xuống giáo viên và và đám bạn học bên dưới dường như bị thu nhỏ một cách lạ lùng, hắn quan sát Diệp Thu đang nghiêm túc nghe giáo viên giảng giải những thứ hắn đã hiểu rõ, rồi lặng lẽ thả người xuống cầu trượt.​

Hắn mơ hồ cảm nhận được thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng, không phải đau khổ, cũng không phải sung sướng. Hắn sờ lên tim mình, cho rằng thứ cảm giác này chắc hẳn là niềm vui. Sau đó hắn bò trở lên trên cầu trượt, ngắm nhìn ánh mặt trời phía xa, lát sau lại trượt xuống.​

Khi đó hắn còn chưa biết cảm giác đó gọi là ngạo nghễ, còn hợp chất diễn sinh của nó chính là cô độc.​

Hai mươi hai năm trước, Diệp Tu đối mặt với bài kiểm tra kết thúc của lớp mẫu giáo, hắn nhìn đám bạn học nhốn nha nhốn nháo trước giờ thi, chỉ im lặng bước đến chỗ ngồi của mình mà chờ đợi. Trong lúc giáo viên phát bài thi, không giống đám bạn học nhí nhố đùa giỡn, hắn chỉ nói cảm ơn bằng âm thanh non nớt, nhận lấy hai trang giấy thi mỏng manh, hắn biết, hoàn tất hai trang giấy này hắn sẽ không trải nghiệm những điều này lần nữa.​

Trẻ con luôn chẳng chịu yên tĩnh, giáo viên buộc phải rảo tới rảo lui dọc lối đi, cố giữ đám nhóc không quậy phá lung tung hay la hét ầm ĩ, còn việc gian lận bài thi cũng không thật sự để tâm. Bọn trẻ mới có ít tuổi, còn chưa biết vinh nhục là gì, huống chi dùng tới cách này để giả hư vinh.​

Diệp Tu là đứa hoàn thành bài thi sớm nhất, hắn làm xong liền giơ tay hỏi giáo viên, có thể cho hắn lên cầu trượt ngồi chờ được không. Giáo viên thấy thế chẳng nói gì nhiều liền đồng ý, bình thường Diệp Tu vẫn thích ngồi ở đấy, sẽ không xảy ra việc gì, bớt một đứa nhẹ nhõm một đứa.​

Diệp Tu được cho phép thì bò lên trên cầu trượt giống như mọi ngày, nhưng hắn không thả người trượt xuống, mà chỉ ngồi yên ở đó, im lặng ngắm nhìn đám nhóc con ồn ào phía dưới. Ít lâu sau Diệp Thu cũng làm bài xong, chỉ là cậu lựa chọn ngồi yên tại chỗ chờ đến hết giờ.​

Diệp Tu cúi đầu nhìn em trai mình, Diệp Thu ngẩng đầu lên mắt chạm mắt hắn, trong lòng có chút vui vẻ có chút mơ hồ, chỉ vì lần đầu tiên nhìn thấy nhau từ xa xa như thế.​

Bài thi đó Diệp Tu đạt điểm tối đa cả ba môn, còn Diệp Thu trừ môn ngữ văn chỉ được 99 còn lại cũng là tròn điểm. Đến lúc hai người nhận xong bài thi chuẩn bị rời khỏi trường mẫu giáo, tài xế lái xe đưa đón không cùng vào với bọn cậu, mà chỉ chờ bên ngoài để hai cậu chủ nhỏ có không gian để cảm thụ cảm giác chia tay.​

Diệp Tu theo sau Diệp Thu đi khắp ngóc ngách trong trường mẫu giáo, hắn nhìn Diệp Thu tạm biệt mọi người, hồi tưởng lại mọi kỷ niệm đã qua, tâm tình mọi thứ, mà hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe. Có thứ cảm xúc lại chui ra khỏi hộp, Diệp Tu sờ lên tim mình ngẫm nghĩ, chưa tới mức đau thương, lại khắc sâu hơn niềm vui sướng, tựa như là hết thảy những cảm xúc đã nảy sinh trước đó đang được lắng đọng.​

Không ai chú ý đến hai đứa trẻ loanh quanh trong ngày cuối ở trường mẫu giáo. Diệp Thu dạo khắp các phòng học, còn Diệp Tu chỉ đứng ngoài cửa chờ em trai mình hoài niệm. Hắn dựa người vào tường, ánh mắt lướt qua cầu trượt trong phòng học, một giây sau đã đưa mắt nhìn sang nơi khác.​

Lúc đó hắn không biết tâm trạng này chính là mặc nhiên, mà sự hội tụ của nó được gọi là lạnh lùng.​

Hai mươi năm trước, Diệp Tu và Diệp Thu học cùng một lớp, sau giờ học cả hai thường cùng nhau rảo quanh trường học, hết vòng này tới vòng khác, từ dưới sân đến trên lớp. Bọn cậu có vẻ không thích giao du với những bạn học khác, cũng ít khi đến gần đám đông huyên náo, cả lúc tản bộ trên bãi tập cũng muốn né tránh mấy đứa trẻ quá mức nhiệt tình và ầm ĩ kia. Có điều Diệp Tu không chơi với đám bạn đơn thuần vì hắn cảm thấy vô vị, còn Diệp Thu một phần do muốn ở cạnh anh trai, một phần vì sự giáo dưỡng như gông xiềng mà cậu đã bất tri bất giác thấm nhuần từ gia đình.​

Diệp Tu và Diệp Thu đều học rất giỏi, giỏi đến mức giáo viên nửa dụ dỗ nửa lừa gạt giao hết các chức vụ trong lớp cho bọn cậu, giỏi đến mức thời gian nghỉ giữa buổi cũng lôi bọn cậu đến văn phòng giúp giáo viên chấm bài tập về nhà, để các cậu không phải làm hòn đảo cô độc giữa đại dương ồn ào kia, giỏi đến mức khiến giáo viên có thói quen yêu thích thiên vị bọn cậu, giỏi đến mức bọn cậu chỉ còn có nhau.​

Có thể đây cũng là lý do mà Diệp Tu luôn cảm thấy có em trai thật tốt. Đôi lúc hắn cũng ngẫm nghĩ Diệp Thu trong lòng mình có vị trí thế nào, là cậu em mà hắn cần chăm sóc, hay là người duy nhất nhìn về phía hắn từ bên dưới cầu trượt. Diệp Tu không biết cảm giác ở vế sau là gì, làm sao để ghi lại điều đó, mặc dù điểm ngữ văn của hắn cao đến mức khiến mọi người kinh ngạc, nhưng nhân sinh hắn trải qua vẫn chưa đủ để miêu tả thứ cảm giác này. Không liên quan đến tình yêu, khác xa sự thù hận, không vui sướng cũng chẳng bi thương, đó là cảm xúc đã nảy sinh khi Diệp Thu ngước lên nhìn hắn, là cảm xúc dâng trào khi hắn và Diệp Thu dùng dấu chân vẽ nên thế giới rộng lớn của mình trên sân tập nhỏ.​

Diệp Tu biết con người chịu sự tác động của thế giới bên ngoài mà sản sinh ra phản ứng tâm lý được gọi là tình cảm, nhưng hắn vẫn chưa rõ cảm giác an tâm tựa như cùng nằm trong bụng mẹ này là tình cảm gì, vì sao lại sôi sục lên như thế.​

Diệp Tu ôm mối nghi hoặc này trong khoảng thời gian khá lâu, sau cùng nhờ vào một lần ẩu đả đánh nhau mà mơ hồ tìm ra được đáp án.​

Hắn nhìn Diệp Thu đứng trước che chở cho mình, nghe đám nhóc kia nói ra lời lẽ ác liệt nhất tụi nó có thể nghĩ ra, hắn nhìn Diệp Thu nhướng mắt ra hiệu cho mình mau chạy đi, hắn cảm nhận được thứ cảm xúc trước giờ hắn chưa từng biết tên đang bộc phát dữ dội, hắn bước lên phía trước, vung ra nắm đấm.​

Hắn biết đó là sự yêu thương và tín nhiệm đến từ máu mủ ruột thịt, nhưng hắn không nhận ra rằng nếu có người muốn hủy hoại nó, hết thảy sẽ lập tức chuyển thành giận dữ, và lúc này hắn đang thể hiện ra điều đó.​

Mười sáu năm trước, cuối cùng Diệp Tu cũng tách khỏi Diệp Thu, mặc dù thứ ngăn cách hai người bọn cậu chỉ là một bức tường.​

Một bức tường, hai ban học khác nhau, đôi anh em song sinh, Diệp Tu lần đầu tiên ngồi cách xa Diệp Thu như vậy. Cùng thời gian học nhưng lại khác giáo viên và chương trình học, nên bọn cậu cũng vì đó mà ra sớm về muộn.​

Quy định ban học của Diệp Thu khá nghiêm khắc hơn so với Diệp Tu, giáo viên dạy quá giờ càng lúc càng thường xuyên, khiến Diệp Tu cứ hai ngày ba bữa lại phải chờ ngoài cửa lớp của Diệp Thu. Thật ra hắn cũng chẳng ngoan ngoãn đứng yên ở đấy, chưa tới hai tháng sau, một mảng tường trước cửa lớp Diệp Thu nổi bần bật so với xung quanh.​

Chẳng qua Diệp Tu cũng không phải làm thần giữ cửa mỗi ngày. Lúc đầu Diệp Tu có cậu bạn ngồi cùng bàn đặc biệt thích chơi game, gia đình cậu ấy cũng khá giả, không mong mỏi con mình phải có tương lai triển vọng gì lớn. Mỗi ngày cậu bạn đều đem PSP vào lớp chơi game, giáo viên cũng vờ như không thấy, chẳng phải không muốn quan tâm, mà là không làm gì được, tịch thu một cái cậu ấy lại mang một cái khác vào, báo với gia đình thì phụ huynh cũng mặc kệ, khuyên răn lại chẳng thèm nghe. Mà theo như cậu ấy nói, cuộc đời này của cậu chỉ có hai nhiệm vụ, một là không gây sự, hai chính là sống khỏe mạnh, việc chơi game lại chẳng xung đột với cái nào cả.​

Mới đầu tiên giáo viên còn dốc sức ngăn cản, đến lần thứ hai ai cũng bó tay hết cách, nên dứt khoát thỏa thuận với cậu, chỉ cần im lặng chơi game không làm ảnh hưởng đến bạn học, giáo viên sẽ để mặc cậu chơi game. Chẳng qua lúc chọn chỗ ngồi cho cậu thì cực kỳ cẩn thận, lựa chọn một người phải biết tự chủ, không thể dễ dàng bị cậu dụ dỗ chơi chung, hoàn cảnh gia đình cũng không được chênh lệch, sợ rằng gia cảnh khác biệt sẽ kích thích lòng hư vinh lẫn tự trọng của đứa trẻ, giáo dưỡng trong nhà phải đủ nghiêm khắc, để lỡ như bị ảnh hưởng còn có thể kéo trở về, thành tích học tập phải tốt, bằng không sẽ hạn chế vấn đề thảo luận khiến việc học bị tụt dốc. Ngàn chọn vạn chọn cuối cùng lại chọn người ngồi cùng bàn với cậu là Diệp Tu. Kết quả bất ngờ chính là, Diệp Tu thường ngày tựa như chẳng quá để tâm thứ gì, thế mà lại mê mẩn chơi game.​

Mê game vẫn chưa đáng nói, Diệp Tu thật sự rất thông minh lại tràn trề tinh lực. Chơi game càng ngày càng nghiện, nhưng ngoại trừ cậu bạn cùng bàn ấy, mọi người khác đều bị thành tích học tập vững vàng của hắn che mắt. Nếu không phải lần đó Diệp Thu đột ngột tỉnh giấc giữa đêm, cậu cũng không biết quầng thâm mờ nhạt dưới mắt Diệp Tu lại đến từ một thế giới hoàn toàn mới, không hề đơn giản vì Diệp Tu ngủ không ngon.​

Diệp Thu kinh ngạc hỏi hắn có biết hậu quả việc này thế nào không, nếu cha phát hiện thì phải làm sao?​

Diệp Tu nói hắn biết, rồi cười hỏi Diệp Thu biết thì có làm sao đâu chứ.​

Diệp Thu hỏi anh trai thích chơi game đến vậy sao, lý do gì lại thích nhiều như thế.​

Diệp Tu ngẫm nghĩ, bảo mình cũng không biết.​

Hắn cũng không biết vì sao thế giới này lại khiến hắn dễ dàng có được cảm giác vui sướng mà trước đó hắn chưa từng nhận rõ, bộc phát những cảm xúc hắn từng không thể hiểu được, nhìn thấy tất cả buồn vui, chia hợp, mừng giận, khóc cười. Nhưng khác với trước kia, hắn rốt cuộc phân biệt được những sắc thái tình cảm đó, như người bệnh mù màu nhìn thấy thế giới bình thường, hắn rời khỏi xám xịt u ám, chứng kiến màu trắng tinh khôi trộn lẫn cùng bảy sắc cầu vồng tạo nên thế giới muôn màu.​

Có người mong mỏi tiền tài, có người khát khao quyền lực, có người ao ước khỏe mạnh, còn hắn tha thiết thế giới này.​

Hắn không biết tương lai có một ngày hắn sẽ trở nên tham lam vô bờ với thứ này, cũng chẳng hề biết bản thân sẽ mâu thuẫn giãy dụa với lòng tham muốn kia, sẽ vĩnh viễn không ngừng được sự khát khao.​

Mười bốn năm trước, theo lời Diệp Thu nói, Diệp Tu rơi vào thời kỳ đầu của tình yêu cuồng nhiệt với game, cực kỳ bám dính, về cơ bản việc học đã không còn chỗ trống để chen chân.​

Chỉ là cho dù việc học bị tống vào lãnh cung, nhưng thành tích của Diệp Tu vẫn giữ ở mức trên trung bình. Diệp Thu nhìn thành tích của mình cuối cùng đã vượt mặt Diệp Tu mà cảm thấy mờ mịt, cảm giác vui sướng lẫn thất vọng khi anh trai sa sút đều không xảy ra như dự đoán của cậu. Diệp Thu nghe cha phê bình Diệp Tu và cổ vũ mình, lại cảm thấy bản thân tựa như tín đồ ngàn năm chờ đợi thần minh giáng thế. Vào lúc tiếng chuông ngân vang, kinh văn được tụng niệm, nguyện cầu cho thiên đường mở ra trước mắt, thế nhưng sau đó lại chỉ chứng kiến một thế gian trần tục nơi thần minh đã chết.​

Diệp Thu nhìn Diệp Tu hờ hững trở lại phòng mình lấy máy ra chơi game, cậu im lặng ngồi vào bàn của mình, mở sách bài tập ra xem, lại nghe âm thanh gõ phím khe khẽ của Diệp Tu. Cậu đột nhiên hiểu được vì sao bản thân không thấy vui sướng hay thất vọng. Đối với chuyện hắn không hề để tâm hơn thua, không hề khiến hắn chú ý đến được mất, thì có gì để thấy vui sướng? Hắn tìm được thứ bản thân thật lòng yêu thích đồng thời cũng vì vậy mà không còn sợ hãi, thì có gì để thất vọng?​

Diệp Thu quay đầu quan sát Diệp Tu một lúc, thấy anh trai mình ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt chăm chú vào màn hình, tròng mắt đen láy phản chiếu ánh sáng rực rỡ.​

Diệp Thu nhớ lại hình ảnh Diệp Tu lúc trượt xuống cầu trượt ở nhà trẻ, ánh mắt đạm nhạt của hắn lúc rời đi, vẻ hung hăng của hắn lúc mình bị bắt nạt, nhớ tới ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn lúc kể chuyện game với mình.​

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái mà người đời gọi là tha thiết lẫn đam mê trên người Diệp Tu. Diệp Thu nhớ đến trước đây rất lâu có một quyển sách miêu tả về thánh thần như thế này, "Không gì không biết, không gì không làm được, bao dung vạn vật, vô dục vô cầu." Anh trai cậu có năng lực biết được những gì hắn muốn biết, có quyết tâm làm được mọi việc, học được mọi thứ hắn muốn làm, có cả dũng khí lẫn tài năng, anh trai cậu có thể bao dung hết thảy tốt xấu, anh trai cậu vô dục vô cầu.​

Đến hiện tại, anh trai cậu chỉ từng vô dục vô cầu, bởi vì hắn đã có khát vọng, có cầu mong, có yêu thích. Khi hiểu được ngàn vàn xúc cảm của thế gian, hắn rốt cuộc nếm trải sướng vui buồn giận, hắn có sự ham mê lẫn lòng tham của loài người, hắn bước khỏi thần đàn.​

Diệp Thu ngẩn người nhìn ánh sáng lóe lên từ đáy mắt của Diệp Tu, ý thức được vô cùng rõ ràng rằng hắn đã bước xuống thần đàn, nhưng vẫn là thần minh như cũ.​

Cậu dựa vào bản năng sâu thẳm bên trong lựa chọn gánh lấy chiếc thập giá treo ngược, cậu không biết sự ham mê mà thứ đó mang đến, kèm theo đó là hành động tựa như trẻ con làm xằng làm bậy.​

Mười ba năm trước, việc Diệp Tu chơi game rốt cuộc bị cha mình phát hiện, nói đúng ra là do thành tích của Diệp Tu quá kém so với Diệp Thu, cha hắn không nói gì nhiều đã khẳng định Diệp Tu không chú tâm học tập. Hai cha con làm ầm ĩ một trận còn tiện thể kéo Diệp Thu vào, cuối cùng mâu thuẫn tới mức chỉ cần ba người họ chạm mặt là gà bay chó chạy. Cũng may cha hắn bình thường bận rộn nhiều việc ít khi ở nhà, nếu không biệt thự Diệp gia có thể đã bị ba người phá hỏng một nửa.​

Lần đầu cãi nhau xong Diệp Thu còn cố khuyên nhủ Diệp Tu, bảo hắn cố nhịn mấy năm nữa, thi đại học xong có thể tiếp tục chơi game.​

Diệp Tu trầm mặc suy nghĩ, khẽ vuốt tóc Diệp Thu, bảo cậu không cần phải lo lắng, bản thân hắn biết chừng mực.​

Diệp Thu để mặc đôi tay đẹp đẽ kia vò rối tóc mình, giương mắt lên nhìn anh trai, hỏi hắn thật sự thích chơi game đến vậy sao, hỏi hắn vì sao lại đam mê như thế.​

Diệp Tu cười, "Anh thật sự thích chơi game, sẽ càng thích hơn nữa."​

Đó là lần đầu tiên Diệp Thu nhìn thẳng vào ánh sáng trong mắt Diệp Tu, tia sáng kia rất nhạt, lững lờ dao động trên bề mặt đôi ngươi. Diệp Thu nhớ tới trước kia từng đọc được rằng, chỉ có con ngươi của trẻ con mới có thể đen tuyền, bởi vì suy nghĩ của trẻ con là đơn thuần nhất, người trưởng thành dù sao cũng có nhiều tâm tư hỗn tạp, sắc đen thuần đã tan mất.​

Đôi mắt Diệp Tu vẫn đen láy như vậy, mà Diệp Thu thì đã nhạt màu.​

Diệp Thu nhắm mắt lại, nói tùy anh vậy.​

Không phải thỏa hiệp hay thất vọng, chỉ là Diệp Thu biết mình không thuyết phục được Diệp Tu. Hắn có niềm yêu thích chân thành đối với game, vì thế hắn cam nguyện bước xuống ngôi cao của mình, từ bỏ ánh hào quang mà bước vào bóng tối vô biên, nhưng tín ngưỡng thuần túy trong mắt hắn lại có thể phát ra ánh sáng. Diệp Thu đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước Diệp Tu chờ mình trước cửa lớp, hắn uể oải dựa lưng vào tường, đôi mắt khép hờ, như thể mọi ồn ào huyên náo xung quanh không thể vượt qua lớp vỏ bọc bên ngoài để làm hắn dao động, nhưng ngay tiếng gọi đầu tiên của mình, hắn kiểu gì cũng sẽ lập tức quay đầu lại, sau đó bước tới phía trước, ánh mắt hắn khi đó chỉ phản chiếu thứ ánh sáng từ bên ngoài, bởi vì nơi hắn đang tiến tới không phải điểm xuất phát mà là hội tụ.​

Không bao lâu sau mâu thuẫn trong gia đình tăng lên dữ dội, Diệp Thu chuẩn bị hành lý, Diệp Tu bèn trộm lấy nhảy khỏi tường nhà. Lúc ôm hành lý của Diệp Thu trốn đi, hắn đã xoa vuốt ngực một lát, sau đó dứt khoát tiến lên, không do dự, cũng không quay đầu. Tựa như thể hắn không phải bỏ nhà trốn đi, mà chỉ là chờ được cậu em trai cùng nhau tan học.​

Hắn biết mình thích chơi game, biết mình đam mê tha thiết với thứ này, biết bản thân tham lam mê muội, hắn đã vượt qua giới hạn. Nhưng hắn vẫn chưa biết một khắc này tình cảm của hắn đối với chơi game đã biến thành dại khờ, trong đó còn hàm chứa ba phần yêu thích, ba phần ngỗ nghịch, bốn phần liều lĩnh.​

Mười năm trước, có lần Diệp Tu trở về nhà, đó là lần đầu tiên kể từ lúc hắn trốn đi. Hắn tính toán chuẩn xác thời gian không có ai trong nhà, dạo một vòng quanh bên ngoài để thăm dò. Hắn nhìn bức tường dường như đặc biệt cao hơn trước, trong lòng xoắn xuýt nửa buổi vì sao ngày đó không lấy chìa khóa cửa của Diệp Thu bỏ vào trong hành lý. Diệp Tu sau khi nhảy tường bỏ trốn chỉ gắng gượng sống bằng tiền dành dụm, hắn trầm mặc nhìn cửa sổ lầu một đóng kín, cực kỳ nhớ mong chìa khóa cửa nhà mình, đồng thời cũng nghiên cứu làm sao mới leo lên được lầu hai khi trong tay không có bất kỳ dụng cụ nào.​

Nhà Diệp gia là một biệt thự nhỏ ba tầng, phòng của Diệp Tu và Diệp Thu ở lầu hai, bên ngoài cửa sổ phòng của bọn hắn vừa hay có trồng cây mận già. Lần trước Diệp Tu nhảy tường là nhờ gốc cây này mà bình an từ trên lầu đáp xuống đất, thật không ngờ lần này lại phải leo nó để lên.​

Diệp Tu thuần thục leo lên cây rồi nhìn thoáng qua cửa sổ phòng của bọn cậu, xác định cửa sổ vẫn không khóa như trước thì mở cửa nhảy vào trong. Cũng may xung quanh Diệp gia không có mấy nhà ở gần nên hắn cũng chẳng lo lắng bị người ta nhìn thấy. Diệp Tu vào được trong nhà, sau khi thong thả lượn một vòng thì nhắm ngay tới mục đích chính. Trên đường đến đây hắn đã suy đoán nơi cất giấu hộ khẩu gia đình, theo lý thuyết thì chỉ cần vào nhà 10 phút là có thể lấy được đồ đi ra. Nhưng sau khi nhìn cửa phòng bị khóa chặt, Diệp Tu cảm thấy mọi tính toán khi nãy đều vô ích.​

Cuối cùng Diệp Tu đành phải quay trở phòng của mình và Diệp Thu. Dù sao hắn cũng không biết chắc khi nào người nhà sẽ trở về, chờ trong phòng ít nhiều sẽ an toàn hơn.​

Phòng ngủ của bọn hắn cơ bản vẫn y nguyên như cũ, một chiếc giường rộng, hai cái bàn giống nhau đặt bên cạnh cửa sổ, kệ sách đầy ắp, cùng với tủ quần áo và ngăn để vật dụng linh tinh. Diệp Tu nhớ lại mấy năm trước tìm được hành lý Diệp Thu chuẩn bị sẵn cũng giấu trong ngăn tủ kia. Hắn nhẹ nhàng kéo tủ ra định xem xem tên nhóc Diệp Thu này đã từ bỏ hi vọng hay chưa. Thế nhưng hành lý không có, trái lại phát hiện được rất nhiều hộp nhỏ, Diệp Tu do dự giây lát, mở hộp ra xem, vừa nhìn một cái liền nhận ra thứ bên trong là chìa khóa cửa và thẻ căn cước của Diệp Thu.​

Diệp Tu chăm chú quan sát mấy món đồ, đột nhiên cảm thấy không uổng công hơn chục năm nuôi dạy cậu em trai Diệp Thu này.​

Sau đó Diệp Tu đặt vào trong hộp một mẩu giấy nhắn rồi lại leo cửa sổ rời đi, vẫn là nhờ vào gốc mận già kia để xuống đất. Diệp Tu nghĩ, nếu cha mà biết mình đi đi về về đều nhờ gốc mận già này, liệu có lấy rìu đến chặt cây luôn không nhi.​

Sau khi trở lại thành phố H, Diệp Tu cầm thẻ căn cước của Diệp Thu ký tên lên hợp đồng, ngày đó Diệp Tu và Tô Mộc Thu vừa ký xong mớ giấy tờ phiền phức liền kéo cả ba người bọn hắn và Đào Hiên đi ăn cùng nhau. Trên bàn cơm Đào Hiên nói với Diệp Tu, đến bây giờ tôi mới biết mấy năm qua gọi sai tên cậu, chỉ tại khẩu âm của Mộc Thu cả.​

Diệp Tu liếc nhìn sang Tô Mộc Thu đang trợn mắt với mình, vẫn cười nói như không có gì. Anh không phải người đầu tiên nhầm lẫn Diệp Tu và Diệp Thu đâu, hắn thoáng dừng một chút, cũng chẳng phải người cuối cùng không phân biệt được.​

Nhưng trước khi giải đấu Liên minh Vinh Quang bắt đầu, tai nạn giao thông đã đột ngột xảy ra. Ngày hôm đó trời đang đổ cơn mưa nhỏ, Tô Mộc Thu bảo mình đến tiệm net trước để chiếm chỗ, kết quả không lâu sau Diệp Tu nhận được điện thoại Tô Mộc Thu xảy ra chuyện, ngay trên đường lớn cách tiệm net không xa. Diệp Tu cũng chẳng đoái hoài gì đến trời mưa hay không, điên cuồng chạy đến bệnh viện, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn phòng phẫu thuật tắt đèn. Bác sĩ đi ra nói rằng bọn họ đã cố gắng hết sức, phía sau có viên y tá trẻ tuổi chứng kiến cuộc phẫu thuật Tô Mộc Thu, hắn nhìn Diệp Tu ngơ ngác ngồi trước cửa phòng cấp cứu mà vành mắt ửng đỏ. Viên y tá nói với Diệp Tu người kia ra đi không đau đớn.​

Diệp Tu trầm mặc một lúc, rồi khẽ khom người gượng gạo kéo ra nụ cười nói cảm ơn, hắn hỏi bác sĩ, lát nữa em gái hắn đến có thể vào xem được hay không?​

Bác sĩ bảo hắn sau khi xử lý xong có thể đến phòng chứa thi thể nhìn một lát, có điều em gái còn nhỏ tốt nhất không nên vào.​

Diệp Tu gật đầu, lần nữa nói cảm ơn.​

Sau đó Diệp Tu vào gặp Tô Mộc Thu, cậu thiếu niên ngày thường luôn tràn đầy sức sống bây giờ chỉ yên tĩnh nằm đó, sắc mặt trắng bệch hơn cả Diệp Tu lâu ngày không ra nắng, đôi mắt nhắm nghiền, khóe môi hơi nhếch lên. Diệp Tu nhìn một lúc thì nhỏ giọng nói với Tô Mộc Thu mấy câu xong liền rời khỏi. Hậu sự của Tô Mộc Thu chỉ có hắn lo liệu, bên ngoài còn Tô Mộc Tranh đang đợi, Đào Hiên, Gia Thế, hợp đồng, chiến đội, thậm chí cả chiến thuật đã chuẩn bị kỹ càng cũng cần phải thay đổi, Tô Mộc Thu ra đi, nhưng cuộc tranh tài sẽ không trì hoãn, hắn không thể dừng lại.​

Rất nhiều năm sau này Diệp Tu vẫn nhớ rõ những lời ngày đó hắn nói với Tô Mộc Thu, hắn nói cậu yên tâm đi tôi sẽ chăm sóc cho Mộc Tranh, hắn nói tôi sẽ dẫn dắt Gia Thế giành được quán quân, hắn nói vì sao trước giờ tôi không nhận ra cậu lười biếng như thế, ngủ một giấc thì không chịu dậy nữa, nói muốn đi liền đi trước như vậy, hắn nói thật tiếc cậu không có cơ hội để vượt qua tôi, hắn nói Tô Mộc Thu, cậu cứ ngủ đi, còn có tôi ở đây.​

Tô Mộc Thu là người chưa từng biết lười biếng là gì, nhưng bây giờ hắn vĩnh viễn ngủ rồi.​

Sóng biển cuồn cuộn dâng trào cuốn trôi khối nham thạch đen nhám, eo biển khuyết mất một góc, tiếng chuông tang tóc tiễn người ra đi, mà người ở lại rốt cuộc đã đánh mất một góc linh hồn mình, trước khi tiếng chuông tang vang lên lần nữa, không ai có thể biết một góc kia đại biểu cho điều gì.​

Diệp Tu nhớ tới cảm giác rất nhiều năm trước mình ngồi trên chiếc cầu trượt nho nhỏ, thứ cảm xúc ngập tràn trong cơ thể sau cùng đã lưu lại một hạt giống, mà lúc này hạt giống kia tựa như bám rễ vào trong huyết mạch, cành lá xum xuê che mất thần đàn, lấy người ngủ say làm vật dẫn, lấy cô độc làm tên.​

-End-
 
Last edited:

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#2
Fic này buồn quá...
Diệp Tu trước khi biết chơi game giống như vương giả vô dục vô cầu, game như ngọn lửa thắp lên đam mê thuần túy của cậu, đôi mắt ấy không chút tạp nhiễm. Bỏ nhà ra đi gặp Mộc Thu cùng Mộc Tranh, sánh vai bên nhau như vậy, còn lập chí tạo chiến đội. Nhưng chỉ một cuộc điện thoại, và sự ra đi của Mộc Thu, lại làm ánh sáng trong đôi mắt Diệp Tu ảm đạm vài phần.
Giờ đây, Diệp Tu lại trở thành vương giả cô độc bước tiếp, dù cậu biết, Vinh Quang chẳng phải trò chơi của một người.
 

Mặc Họa Sơn Hà

Gà con lon ton
Bình luận
4
Số lượt thích
3
Fan não tàn của
Diệp bất tu , Dụ đội ,Phương Duệ,...
#3
"Không gì không biết, không gì không làm được, bao dung vạn vật, vô dục vô cầu."
Thứ không biết bao nhiêu người muốn mà khu nói về Diệp Tu lại buồn biết bao .
 

Bình luận bằng Facebook