Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Diệp Tu] Bốn lần sinh nhật của Diệp Tu

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1
Bốn lần sinh nhật của Diệp Tu

cre on pic.
Edit: Trăng
Beta: @Cửu Cửu
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Song Diệp 2020 -
Chiến Thần Tự Thu Lai.

Sinh nhật vui vẻ, Diệp Tu!

=========================

1.
Diệp Tu từ trước tới nay đều không mấy khi tỏ ra hào hứng với sinh nhật mình, Diệp Thu trái lại rất thích thú, hồi bé còn hay bắt chước theo phim truyền hình, thích cầm bánh gato trực tiếp đập lên mặt Diệp Tu làm mặt hắn phủ đầy kem bơ. Nhưng cậu chẳng bao giờ đạt được ước nguyện, ngược lại còn bị Diệp Tu đập bánh lên mặt mình, không phải vì Diệp Tu thích bắt nạt em trai mà là do trình diễn xuất của Diệp Thu quá kém, mỗi khi cậu có ý định xấu, con ngươi sẽ láo liên di chuyển còn nhanh hơn kim giây trên đồng hồ, người khác chỉ cần nhìn vào liền biết.

Lúc ấy, Diệp Tu cùng Diệp Thu trên lớp vừa được học về tập tục té nước, biết được rằng đem nước té lên người khác vào dịp tết chính là một kiểu chúc phúc, Diệp Thu thích đập bánh kem lên mặt người khác như vậy có lẽ là học theo người dân tộc Thái, muốn nhờ đó gửi lời chúc phúc đến Diệp Tu, vậy nên Diệp Tu thân làm anh trai, từ nhỏ đã được dạy về lễ nghi phép tắc, dĩ nhiên không thể một mình hưởng thụ lời chúc phúc này, nhất định phải gửi lại lời chúc phúc cho đệ đệ.

Thế là Diệp Thu suốt mười năm liền nhận được lời chúc phúc của Diệp Tu, nhưng lại chưa bao giờ từ bỏ ước nguyện. Từ đó, trong album ảnh chụp sinh nhật hằng năm của hai người rất khó tìm được tấm nào có mặt Diệp Thu, hầu hết đều là Diệp Tu quay sang Diệp Thu cười, vương miện giấy trên đầu vẫn đội nghiêm chỉnh, mà Diệp Thu thì bị trét kem khắp mặt đến mắt mũi còn nhìn không ra, hờn dỗi đứng quay lưng lại.

Năm thứ mười một Diệp Thu vẫn quyết tâm tiếp tục tiến công, báo thù rửa hận, kiên quyết muốn đem ảnh Diệp Tu mặt mũi toàn là kem bơ đặt ở đầu giường, mỗi ngày vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy, chắc chắn có thể giúp cậu mỗi sáng sớm tinh thần sảng khoái hơn gấp trăm lần. Máy chụp hình cũng đã chuẩn bị kỹ càng, kết quả là Diệp Tu bỏ nhà ra đi, còn mang cả chứng minh thư và hành lý của cậu theo, làm cậu phải vắt óc tìm cách trả lời bố mẹ vì sao Diệp Tu bỏ đi lại đem theo hành lý của cậu.

Diệp Thu càng nghĩ càng tức giận, đêm khuya thường hay thầm mắng ca ca vô sỉ đáng ghét. Nhưng đến ngày sinh nhật, nhìn chiếc bánh gato cùng ánh nến chập chờn đặt trên bàn, cậu không khỏi nghĩ không biết Diệp Tu giờ đang ở đâu, sống có tốt không, có phải chịu đói chịu rét hay không. Thậm chí đôi khi cậu còn run rẩy nghĩ sinh nhật không bị đập bánh kem vào mặt có vẻ không hoàn chỉnh lắm.

Mùi vị ngọt ngào của kem bơ trượt dần xuống thực quản, không hiểu sao lại thấy có chút đắng lẫn vào trong.

2.
Kỳ thật Diệp Tu cũng không phải chịu khổ cực đến mức bụng ăn không no áo mặc không đủ như Diệp Thu tưởng tượng. Tuy không hẳn là sống quá sung túc, bất quá cũng may hắn không phải kiểu người kén chọn. Thường ngày ăn chút mì với cải muối, cho thêm cây xúc xích hay quả trứng gà đã được tính là ăn sang, nếu như mỗi ngày Tô Mộc Thu cùng Mộc Tranh không ép hắn uống sữa bò thì hắn đã thấy hoàn hảo rồi.

"Không được, phải uống sữa tươi mới lớn được chứ." Tô Mộc Thu tỏ vẻ nghiêm khắc.

Diệp Tu ngồi trước máy tính cắn cắn ống hút: "Mỗi ngày mua bớt một hộp có thể tiết kiệm được bốn tệ, bằng với hai giờ lên mạng đấy."

"Khổ cũng không để trẻ em chịu đói, nghèo cũng không để trẻ em thất học." Tô Mộc Thu chỉ lớn hơn Diệp Tu một tuổi nhưng lại thích xưng anh, giọng điệu thì như ông cụ non, mặc dù dưới góc nhìn của Diệp Tu, dáng vẻ cậu nhìn chằm chằm Diệp Tu uống sữa rồi cầm hộp rỗng lắc tới lắc lui xem có thật là uống hết rồi không chẳng khác gì mẹ hắn cả.

Có lẽ cậu ta cảm thấy một kẻ trong game không gì không làm được như Diệp Tu mà ngoài đời lại sợ uống sữa bò là một chuyện vô cùng hài hước, Tô Mộc Thu từ đó trở đi dùng tiền kiếm được từ việc luyện thay trên game để mua từng thùng từng thùng sữa bò, đến mức Diệp Tu giờ chỉ cần nhìn thấy hộp sữa màu trắng đó liền thấy đau đầu, chỉ muốn chui vào game trốn tránh hiện thực tàn khốc. Thế nhưng ma ma Tô Mộc Thu cùng đồng phạm Tô Mộc Tranh không bao giờ dễ dàng buông tha cho hắn, thỉnh thoảng Tô Mộc Thu bận bịu quá nên quên, Diệp Tu còn đang định đục nước béo cò, Tô Mộc Tranh sẽ đúng lúc đó cười híp mắt nhắc nhở: "Anh, Diệp Tu hôm nay còn chưa uống sữa tươi đâu."

Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh đang cười tươi như tiểu thiên sứ, thấy sau lưng rõ ràng mọc lên đôi cánh ác ma.

3.
Sinh nhật Diệp Tu cùng sinh nhật Tô Mộc Tranh được Tô Mộc Thu đánh dấu trên lịch bằng bút dạ đỏ. Chọn quà sinh nhật luôn rất khó khăn, vừa phải phù hợp tình hình kinh tế, không thể khiến cho ba người bọn họ sau sinh nhật cạp đất mà ăn, lại vừa phải có tính sáng tạo không được qua loa, mỗi lần suy nghĩ mua gì làm quà cũng có thể lấy đi của thanh niên trẻ tuổi Tô Mộc Thu một đống tóc lớn.

Mộc Tranh khi đó còn là một cô bé, muốn biết sở thích của cô cũng rất dễ dàng, chỉ cần qua trường của Mộc Tranh hỏi thăm một chút xem gần đây nữ sinh thường yêu thích cái gì, hoặc là lúc dạo phố để ý xem ánh mắt của Mộc Tranh dừng trên cái gì lâu nhất, vậy là có thể chọn mua được một món quà khiến cô nàng thích thú. Mà Diệp Tu thì khó hơn Mộc Tranh nhiều, dường như nếu có người tặng hắn một chiếc nhẫn kim cương hay một tấm thiệp mừng cũng sẽ không có gì khác nhau, hắn đều không tỏ ra quá hào hứng. Tô Mộc Thu ở chung với hắn lâu như vậy, cũng chưa bao giờ thấy hắn bộc lộ tâm tình quá rõ ràng, ví như lúc hai người bọn hắn PK, hắn thắng sẽ bày ra dáng vẻ gợi đòn như thể đây là chuyện đương nhiên, thua cũng sẽ không mấy quan tâm, căn bản không giống người khác vì thắng thua mà cao hứng hay buồn bực.

Tô Mộc Thu có một giấc mơ, đó là sau này cố gắng kiếm thật nhiều tiền, tìm được một món quà có thể khiến cho Diệp Tu vui mừng đến nhảy cẫng lên, ôm lấy Tô Mộc Thu cam tâm tình nguyện gọi cậu một tiếng "anh". Bất quá đến Tô Mộc Tranh cũng cười nhạo cậu nằm mơ giữa ban ngày, xem ra đúng thật là khó khăn trăm bề, Tô Mộc Thu nhìn số tiền dư của mình trong sổ tiết kiệm, âm thầm hạ quyết tâm.

Sinh nhật đương nhiên không thể thiếu phần ăn mì trường thọ. Bếp trưởng Tô đích thân đứng nấu, em gái Tô đứng bên làm phụ bếp, tiếng bát đũa va vào nhau lách cách không ngừng, lát sau một bát mì trường thọ thơm lừng được bưng lên. Diệp Tu không thích ăn bánh kem, vậy nên chỉ mua cái bánh nho nhỏ, ngày trước chủ yếu là Mộc Tranh ăn, sau này Mộc Tranh lớn rồi, biết giữ dáng nên không dám ăn nhiều kem, vậy là phần lớn bánh vào bụng Tô Mộc Thu.

Hai thanh niên háo chiến ăn mì trường thọ cũng có thể bày trò, Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu bắt đầu thi nhau xem ai có thể ăn mì liên tục không ngừng, Tô Mộc Tranh làm trọng tài, chống khuỷu tay trên bàn nhìn bọn họ cúi đầu gồng lực, cười tít mắt vung vung tay: "Bắt đầu! Ca ca cố lên! Đánh bại Diệp Tu!" Cơ mà trọng tài này hình như có chút thiên vị.

Sau cùng Diệp Tu thắng, Tô Mộc Tranh đích thân nâng vương miện giấy đi tới trước mặt Diệp Tu, Diệp Tu cúi đầu để Mộc Tranh đội lên cho hắn. Tô Mộc Thu thì tỏ vẻ thần thần bí bí chạy đến: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ trao giải cho cậu." Sau đó trước ánh mắt sửng sốt của Diệp Tu lấy ra từ sau lưng một hộp sữa bò đặt vào tay hắn: "Bất ngờ chưa bất ngờ chưa!"

Diệp Tu: "..." Quà này không nhận có được không?

Tô Mộc Thu đem chiếc máy ảnh cậu mượn về đặt trên ngăn tủ, sau đó khung hình dừng lại, là cảnh một thiếu niên cùng một thiếu nữ đứng hai bên Diệp Tu, trên đầu hắn đội một cái vương miện giấy thủ công xiêu xiêu vẹo vẹo, miệng ngậm ống hút sữa bò nở một nụ cười miễn cưỡng.

Tách.

4.
"Diệp Thu, đây là kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu vào tháng sau, cậu xem qua chút đi." Đào Hiên đặt bản kế hoạch trước mặt Diệp Tu, hắn chỉ thoáng liếc qua một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Đào Hiên: "Đâu cần phải làm sang trọng như vậy?"

"Diệp Thu, cậu bây giờ không giống trước đây, chúng ta cũng không giống như trước." Đào Hiên cố gắng kiềm chế ngữ điệu hưng phấn của mình, ông chủ Gia Thế tỏ ra nghiêm túc nói: "Tiền tổ chức sinh nhật căn bản chúng ta không cần bỏ ra, có đơn vị tài trợ, chỉ cần cậu ra mặt một chút…"

"Tôi sẽ không lộ diện." Diệp Tu ngắt lời. "Đào ca, chuyện này trước đây chúng ta đã thống nhất rồi."

"Nhưng đó là lúc trước, bây giờ sao có thể giống vậy? Diệp Thu, cậu giờ đã là Đấu Thần, cậu biết cậu có nhiều fan thế nào không? Một cái mô hình của cậu cũng có thể bán được hàng vạn tệ, cậu cứ giấu diếm như vậy… không phải rất ngu ngốc sao?" Đào Hiên vẫn tận tình khuyên nhủ.

Diệp Tu im lặng, ngầm bày tỏ sự từ chối của mình.

Đào Hiên cuối cùng cũng không ép được hắn, căn bản hắn vẫn còn phải nhờ cậy vào người này, cũng không thể dùng dây trói cậu ta đưa đến tiệc sinh nhật được. Hắn cười cười vỗ vai Diệp Tu, nhìn nhân vật Nhất Diệp Chi Thu đang đứng trên sàn đấu trong máy tính: "Được rồi được rồi, không ra mặt cũng được, cậu cứ tập trung huấn luyện cho tốt là được, đừng để chuyện khác ảnh hưởng đến tâm tình, Gia Thế của chúng ta còn phải trông cậy vào cậu, tôi nói lại với bên tài trợ một tiếng là được." Mắt hắn ta vẫn luôn nhìn tới dãy số trên bản hợp đồng, nhưng đến cùng hắn vẫn ném vào thùng rác. Hắn đi được mấy bước, lại quay đầu nhìn bóng lưng của Diệp Tu, dường như đã cao lớn hơn ngày còn ở tiệm net Gia Thế rất nhiều. Câu lạc bộ Gia Thế giờ đã không còn là tiệm net bé nhỏ khi xưa, cách bố trí máy móc cũng đã khác, Gia Thế thay đổi, Đào Hiên cũng thay đổi, chỉ có người kia, cảm giác vẫn giống như ngày trước, dường như thời gian đối với hắn mà nói chỉ là con số.

Tiền cũng chỉ là con số.

Đào Hiên lại nghĩ tới những con số kia. Móng tay hắn cắm sâu vào da thịt.

5.
Kỳ thực Diệp Tu đối với sinh nhật mình cũng không đòi hỏi gì nhiều. Ra khỏi cửa Gia Thế đi bộ một lúc, tới một cái quán ăn nhỏ thuê một phòng riêng, gọi vài thứ ăn lót dạ, sau đó một cái bánh gato lớn được đưa vào, trên bánh là hoa văn Tô Mộc Tranh tự tay vẽ, dĩ nhiên không thể bằng được tay nghề của thợ bánh, mấy chữ "Diệp Thu sinh nhật vui vẻ" cũng có chút xiêu vẹo, nhưng ẩn trong đó là cả một trời nghĩa tình.

Bọn họ uống nước thay rượu, trên bàn cơm nói chuyện cũng chỉ xoay quanh Vinh Quang, nói hết Bá Đồ nói đến Hoàng Phong, nói từ đấu bảng nói tới vòng chung kết, tương lai tràn đầy hi vọng khiến cho mắt mỗi người sáng bừng.

Ánh đèn trong phòng được tắt đi, chỉ còn lưu lại ánh sáng chập chờn từ ngọn nến nhỏ trên chiếc bánh, mọi người muốn Diệp Tu nhắm mắt lại ước nguyện, Diệp Tu cũng chiều ý bọn họ, nhắm mắt.

Hắn chưa hề đem điều ước của mình nói ra, nhưng mỗi người đều như nghe được.

Ước Gia Thế, đánh đâu thắng đó.

6.
Một thời gian sau, đồng đội ban đầu hầu như đã không còn lại mấy người. Sinh nhật của Diệp Tu làm càng lúc càng xa hoa, Đào Hiên bỏ tiền ra thuê một phòng riêng đắt tiền ở khách sạn 5 sao, món ăn cũng là đủ loại sơn hào hải vị, nhưng Diệp Tu dường như đã không còn là nhân vật chính, hắn cũng không hứng thú tham gia mấy chuyện này, thường kiếm cớ ra ngoài hút thuốc, một hồi sau sẽ không còn thấy hắn đâu, biến mất nhanh như khói thuốc tan vào trong không khí.

Hắn quay về Gia Thế, nhìn thấy Tô Mộc Tranh mặc tạp dề loanh quanh trong phòng bếp, cô thấy Diệp Tu về cũng không ngạc nhiên, chỉ đứng vẫy vẫy tay, trên mặt còn vương chút bột mì, trông có chút giống con mèo mướp nhỏ, một con mèo mướp nhỏ xinh xắn.

Diệp Tu đứng dựa vào khung cửa cười: "Chấp nhận không đưa em đi để khoe khoang sao? Này không giống Đào Hiên lắm nhỉ."

"Em giả bệnh." Tô Mộc Tranh vờ tỏ ra ốm yếu, lấy tay che miệng ho hai ba tiếng, vẫn ra dáng, sau đó cười hì hì hỏi Diệp Tu: "Sao, nhìn giống không?"

"Giống." Diệp Tu gật đầu, quay ra nhìn nhà bếp lộn xộn sau lưng cô nàng: "Cần anh giúp một tay không?"

"Không được không được." Tô Mộc Tranh xua xua tay: "Năm trước anh bỏ nhầm muối thành đường, em còn chưa quên đâu."

"Anh sẽ nhớ rõ, lần này chắc chắn không nêm sai." Diệp Tu cố gắng thuyết phục, nhưng Tô Mộc Tranh che lỗ tai tỏ vẻ tuyệt đối không tin, đẩy Diệp Tu ngồi xuống ghế: "Anh cứ ngồi chờ ăn là được."

Đến khi nấu xong tô mì trường thọ nóng hổi, Tô Mộc Tranh bưng ra cho Diệp Tu, ánh mắt mong chờ nhìn hắn: "Anh ăn thử xem có được không?"

Diệp Tu dùng đũa gắp lên mấy sợi đưa vào miệng nếm thử, liếc mắt nhìn Tô Mộc Tranh, lại tiếp tục ăn mì: "Em nhầm nước tương với dấm rồi đúng không?"

Tô Mộc Tranh không tin, cầm đũa tự mình ăn thử, kết quả là chua đến nhăn nhó mặt mày: "Chậc, đáng ra em không nên cười anh, xem ra em cũng không có thiên phú nấu ăn rồi."

Hai người kẻ tám lạng người nửa cân chỉ biết nhìn nhau cười.

7.
Diệp Tu từ trong mộng tỉnh lại, rèm cửa sổ bị gió thổi hé ra một góc, ánh nắng từ bên ngoài len lỏi vào phòng, rơi trên khuôn mặt hắn.

Hắn ngồi trên giường một hồi, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, bèn đi dép vào, vừa tiến tới gần cửa thì nghe thấy giọng của Bánh Bao: "Có khi nào lão đại chưa tỉnh ngủ không?"

"Suỵt, nói nhỏ thôi, cậu muốn Diệp Tu biết chúng ta đang ở bên ngoài à?" Trần Quả thấp giọng nói.

"Tui nghe thấy tiếng bước chân, lính bắn tỉa mau chuẩn bị!"

"Phương Duệ, tai gì mà thính thế?"

"Chuyện, tui còn trẻ mà, nhỉ lão Ngụy?"

"Cút cút, rảnh rỗi cũng đừng đâm chọc lão phu."

Diệp Tu bất đắc dĩ mở cửa, thoáng chốc thấy yên tĩnh lại.

Đùng, pháo hoa nổ tung trên đầu hắn, vụn giấy rực rỡ sắc màu bay lả tả khắp nơi.

"Sinh nhật vui vẻ, Diệp Tu." Người ngoài cửa nở nụ cười.

Là đồng đội của hắn.

- FIN -
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook