Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Hàn Diệp] Series 26 chữ cái

Phong Quân

Phó bản trăm người
Bình luận
246
Số lượt thích
327
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
HànDiệp
#1
Hàn Diệp - Series 26 chữ cái

Tác giả: 假装蒹葭

Edit: Phong Quân
Beta: Cửu Cửu

Project mừng SN Song Diệp 2020 - CHIẾN THẦN TỰ THU LAI
[Hàn Diệp giải nghệ hằng ngày]
1. Alteration – Linh động

“Sau khi giải nghệ sẽ làm gì?”

Bị hỏi vấn đề này, Diệp Tu sửng sốt, sau đó trầm ngâm một lúc, không trực tiếp trả lời. Cậu mở QQ trước mặt Trần Quả, nhắn tin với Hàn Văn Thanh dưới ánh mắt không thể tưởng tượng của cô.

“Lão Hàn.”

Bên kia hồi âm rất nhanh: “Làm sao?”

“Sau khi giải nghệ muốn ở đâu?” Diệp Tu hỏi.

Trần Quả đang nghĩ Hàn Văn Thanh khẳng định sẽ không để ý cậu, ai ngờ hai người thật sự nghiêm túc thảo luận, làm bà chủ Hưng Hân cảm thấy thế giới này quá ảo.

Chẳng lẽ làm túc địch 10 năm rồi còn muốn làm hàng xóm sau khi giải nghệ?

Mắt thấy Diệp Tu cùng đội trưởng Bá Đồ đã nhanh chóng chọn được thành phố, đang chuẩn bị nghiên cứu phòng ốc, Trần Quả bị bỏ rơi một bên cũng không nhìn tiếp nữa, lẳng lặng trở về phòng.

Hôm nay cô đã chịu quá nhiều kinh hãi.

Bây giờ cô chỉ muốn tắm nước nóng, ngủ một giấc, sau đó đổi mới một chút nhận thức về quan hệ của hai vị đại thần này.

2. Beginning – Bắt đầu

Diệp Tu tỉnh dậy sau giấc ngủ say, cảm thấy cả người lười biếng. Cậu nhắm hai mắt lại như cũ, nằm trong chăn, mất vài giây mới phản ứng lại mình đang ở đâu.

Nhà của cậu cùng Hàn Văn Thanh.

Ngày hôm qua là ngày đầu tiên bọn họ dọn vào đây, còn chưa lắp mạng, vốn Diệp Tu còn tính làm chút việc khác, kết quả cậu và Hàn Văn Thanh dọn nhà cả ngày, tính toán đó hoàn toàn phá sản. Cuối cùng hai người tinh bì lực tẫn đi tắm rửa, năm trên giường mới, đắp chung chăn, ôm nhau ngủ.

Diệp Tu có thể nghe thấy nhịp hô hấp đều đều của người bên cạnh — cậu đoán Hàn Văn Thanh chắc vẫn chưa tỉnh — chân của cậu gắt gao quấn cùng một chỗ với đối phương, có thể cảm giác nhiệt độ cơ thể của Hàn Văn Thanh từ nơi tiếp xúc truyền đến.

Rõ ràng là mùa đông, sao lại nóng như vậy?

3. Concordance – Nhất trí

Hai người đều đoán trước được, đối với bọn họ, ở chung là một sự khiêu chiến.

Thói quen khi giao lưu trên mạng thời gian dài, đột nhiên bắt đầu sinh hoạt chung, tất nhiên cần thời gian làm quen –– lại nói, tốt xấu gì cũng là túc địch lâu như vậy, có thể lập tức ngọt ngọt ngào ngào sinh hoạt với nhau mới thật sự không thích hợp.

Từ phân chia việc nhà đến thói quen sinh hoạt không tốt của Diệp Tu, hai người cái gì cũng có thể châm chọc nhau vài câu –– người trước thì ngoài mặt khuất phục, người sau thì bị Diệp Tu qua loa lấy lệ, tạm thời chẳng giải quyết được cái gì.

Nhưng trong Vinh Quang, hai người lại có thể dễ dàng đạt thành nhất trí.

“Đặt báo Thể Thao Điện Tử hay không?”

“Đã đặt.”

“Sáng sớm ngày mai chiếu trực tiếp trận giữa Lam Vũ và Vi Thảo.”

“Đã biết, tối nay tôi không thức đêm –– anh tắm trước?”

4. Dishonest – Không thành thật

Diệp Tu nhạy bén cảm giác được khí thế áp bách từ phía sau truyền đến.

Cậu giật mình, nhanh chóng dọn dẹp gạt tàn. Đặt gạt tàn về vị trí cũ, Diệp Tu khụ một tiếng, quay đầu lại vô tội hỏi: “Làm gì?”

Hàn Văn Thanh lạnh lùng chứng kiến từ đầu đến cuối một loạt thành động của cậu: “…”

Diệp Tu sờ sờ mũi, chột dạ quay đầu, không yên lòng mà nhìn chằm chằm màn hình.

Từ lần đầu gặp liền biết Diệp Tu sẽ không bỏ thuốc, Hàn Văn Thanh cũng không bắt cậu cai, chỉ là không cho cậu hút nhiều. Nhưng lần thứ 100 Diệp Tu hứa hẹn thì cả 101 lần bị bắt được, uy tín của đội trưởng tiền nhiệm Hưng Hân hoàn toàn bị đập tan.

Nếu cậu không tự kiềm chế được, vậy thì hắn phải xuống tay. Hàn Văn Thanh nghĩ.

5. Eventful – Biến cố

Từ khi Hàn Văn Thanh hạ quyết tâm hạn chế Diệp Tu hút thuốc, sinh hoạt của hằng ngày của họ bắt đầu ầm ầm dậy sóng.

6. Fling – Nhất thời phóng túng

Diệp Tu hút một hơi thuốc, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Hiện tại vẫn là buổi chiều, một chiều nắng nhẹ.

Bức rèm thật dày chặn lại ánh sáng từ bên ngoài, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua khe hở mà chiếu vào trong nhà. Trong không khí còn phảng phất hương vị tình dục, Diệp Tu người đầy dấu hôn bình thản ngồi xếp bằng ở trên giường, đưa lưng về phía Hàn Văn Thanh, hút thuốc. Hàn Văn Thanh dựa vào đầu giường, xuất thần mà sống lưng cùng cổ của cậu, còn có khói thuốc không ngừng bay lên.

Diệp Tu hiểu hắn –– cho dù đang hạn chế cậu, nhưng loại thời điểm như này Hàn Văn Thanh cũng sẽ không nói gì. Lúc này cậu mới có thể an tâm hút thuốc.

Mấy ngày nay cậu tốt cục biết để hút được một điếu thuốc khó khăn cỡ nào. Khó có cơ hội như vậy, tất nhiên Diệp Tu sẽ không bỏ qua. Dòng suy nghĩ của cậu cứ trôi xa cho đến khi Hàn Văn Thanh ôm lấy cậu từ phía sau.

Nhìn từ góc độ nào thì đây đều là thời điểm phóng túng.

7. Glower – Trừng

Quét dọn rề rà bị trừng.

Lén hút thuốc bị trừng.

Thức đêm đánh boss cũng bị trừng.



Sức đề kháng của Diệp Tu đối với ánh nhìn của Hàn Văn đã không ai bì nổi.

Đại khái là vì không ai có được ‘diễm phúc’ bị Hàn Văn Thanh trừng nhiều như vậy.

8. Harmony – Hài hòa

Hàn Văn Thanh nhẹ nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng hổi, chuyên chú đọc tin tức. Diệp Tu bên cạnh miệng ngậm bánh bao, nửa người dựa vào tay vịn sô pha, lơ đễnh xem tạp chí Thể Thao Điện Tử.

Khung cảnh nhìn qua rất hài hòa, thực tế sóng ngầm mãnh liệt.

Diệp Tu nhìn chằm chằm mặt báo, kỳ thực không đọc được một chữ nào. Ngón tay buồn chán gõ lên tay vịn sô pha, cậu nhìn Hàn Văn Thanh vẫn như cũ không đổi sắc mặt, âm thầm chậc lưỡi.

Phàm là việc gia đình, không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì là gió tây áp đảo gió đông.

Diệp Tu bị cấm thuốc ngày thứ năm.

Cậu quyết định không thể để Hàn Văn Thanh thoải mái.

9. Inch – Chầm chậm tiến triển

Đồng hồ báo thức đổ chuông, một bàn tay từ trong ổ chăn duỗi ra, sờ soạng trên đầu giường, ấn tắt báo thức. Tiếng chuông báo thức chói tai lập tức ngừng lại, tay còn đặt ở đồng hồ báo thức, người đang vùi đầu trên gối thở dài như trút được gánh nặng. Mùa đông, mỗi lần thức dậy là một lần khiêu chiến gian nan.

Giữa lúc hắn đấu tranh tư tưởng, một đôi tay chậm rãi men theo cánh tay hắn mà sờ soạng. Chủ nhân của nó không sốt ruột, chỗ này xoa xoa, chỗ kia vuốt vuốt, kéo tay hắn trở lại ổ chăn ấm áp.



Cậu thành công. Không thể rời giường tập thể dục buổi sáng, sau khi Hàn Văn Thanh tỉnh lại liền sâu sắc tự kiểm điểm.

Cũng không phải ý chí mình không đủ kiên định, chỉ là địch quá mạnh – ổ chăn thật sự quá thoải mái, lại thêm tay bị Diệp Tu ôm gắt gao, hoàn toàn không thể xuống giường…

Hôm nay coi như xong, ngày mai nhất định sẽ đi tập thể dục buổi sáng. Hàn Văn Thanh lạc quan nghĩ.

Dùng mọi thủ đoạn để quấy nhiễu kế hoạch tập thể dục buổi sáng của Hàn Văn Thanh, cuối cùng Diệp Tu cũng thành công đòi quyền lợi tự do hút thuốc của mình.

10. Journey – Lữ trình

“Ồ, chỗ của các anh không tồi nha.” Hoàng Thiếu Thiên vừa vào cửa liền sờ chỗ này một chút chỗ kia một chút rồi mới gật đầu ngồi xuống.

“Tất nhiên.” Diệp Tu nói.

Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận quan sát Diệp Tu một chút, tiếc hận nói: “Lão Hàn, sao anh không mạnh bạo ‘làm’ chết tên này.”

Hàn Văn Thanh không muốn để ý đến, yên lặng đặt một chén trà nóng trước mặt cậu.

“Nhìn lão Hàn như vậy…” Diệp Tu ý vị thâm trường nói: “Thực ra rất dễ nói chuyện.”

Hàn Văn Thanh: “…”

“Dễ nói chuyện thì tốt.” Hoàng Thiếu Thiên liên tục gật đầu: “Nếu hai người đã nhiệt tình như vậy, tôi đây ở nhà các anh hai ngày. Mang tôi đi chơi đi, tôi còn chưa tới đây lần nào.”

“Không được.” Hàn Văn Thanh từ chối.

“Lão Hàn anh xem anh kìa! Vừa mới nói anh dễ nói chuyện cơ mà!” Hoàng Thiếu Thiên bất mãn mà vỗ bàn.

Hàn Văn Thanh mở ngăn kéo, ném chìa khóa dự phòng cho Hoàng Thiếu Thiên, ngắn gọn nói: “Cho cậu ở hai ngày, tự đi chơi.”

Hoàng Thiếu Thiên cầm chìa khóa sửng sốt.

“Ai bảo cậu đến không báo trước một tiếng?” Diệp Tu vỗ vai cậu, nói, “Bọn tôi chuẩn bị đi du lịch — ngoan ngoãn ở lại trông nhà đi, Thiếu Thiên.”

11. Key – Chìa khóa

“Ầm.”

Diệp Tu sửng sốt.

Cậu mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc.

Xỏ dép đi trong nhà, ngoại trừ thuốc lá thì chẳng đem theo cái gì –– chuyện này rất bình thường, cậu chỉ định ra hành lang vứt rác thôi, có vài bước chân chứ mấy. Không mất bao nhiêu thời gian, cứ vậy xách túi rác ra ngoài.

Nhưng thoáng một cái, cậu trơ mắt nhìn cửa nhà bị gió thổi đóng sầm lại trước mặt mình.

Gió lạnh lùa vào từ cửa sổ trên hành lang, Diệp Tu không khỏi rùng mình. Hàn Văn Thanh đi siêu thị được một lúc rồi, khi nào mới về vậy?

Cậu nghĩ nghĩ, đi qua ấn chuông cửa nhà hàng xóm. May mà bây giờ đang kì nghỉ đông, phòng bên cạnh là một nhóc học sinh suốt ngày trạch trong nhà. Mượn điện thoại, dưới ánh mắt dò xét của nhóc hàng xóm, Diệp Tu chậm rãi nhấn một dãy số, gọi: “Alo, lão Hàn?”

“Diệp Tu?” Đầu dây bên kia khá ồn, nhưng cậu vẫn nghe được giọng điệu kinh ngạc của hắn.

“Đi đổ rác không cầm chìa khóa, cửa bị gió thổi đóng lại mất rồi.” Diệp Tu nói. “Tôi đang ngồi ké ở nhà hàng xóm, anh mau về đi.” Nói xong cũng không cho Hàn Văn Thanh ừ hử gì, trực tiếp cúp máy.

Nhóc hàng xóm nhận lại điện thoại, sợ đến tái mét mặt, ngây ngốc nhìn cậu, hỏi: “Anh anh anh anh anh thực sự là đại thần Diệp Tu?”

Diệp Tu cười: “Có muốn chơi một ván không?”

12. Lick — Liếm

Diệp Tu ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng khách, một tay cầm kem ốc quế, một tay nghịch điện thoại mới của mình –– thấy rằng không có điện thoại thật sự bất tiện, đội trưởng tiền nhiệm Bá Đồ thuộc phái hành động lập tức mua cho cậu một chiếc.

Hàn Văn Thanh sắp xếp đống đồ vừa mua về, cau mày nói: “Trời lạnh còn ăn kem.”

“Hàng xóm cách vách mời, đồ chùa thì ngại gì không ăn.” Diệp Tu không thèm ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay nhanh chóng nhập số vào điện thoại –– cậu đang nghiêm túc bổ sung danh bạ. Thấy kem chảy xuống tay cậu, còn cậu thì vẫn dán mắt vào điện thoại, Hàn Văn Thanh không thể nhịn được mà chậc một tiếng, bước tới lấy cây kem khỏi tay cậu: “Không ăn thì đưa tôi.”

“Ừm.” Diệp Tu thất thần mà ừ một tiếng, giơ tay lên liếm liếm chỗ kem bị chảy xuống. Hàn Văn Thanh tức giận rút một tờ khăn giấy cầm qua.

13. Massage – Xoa bóp

Diệp Tu ngồi ở mép giường ngáp một cái.

Vì không muốn quấy nhiễu đến giấc ngủ của túc địch, cậu giơ tay tắt đèn ngủ, trong phòng lập tức trở nên tối tăm. Diệp Tu mơ màng tựa vào đầu giường, tay vẫn không ngừng xoa bóp. Mặc dù đã giải nghệ, nhưng vẫn duy trì thói quen mát xa tay mỗi ngày –– Hàn Văn Thanh cũng giống cậu, ở mặt này thì hai người đều nhất trí. Được một lúc thì Hàn Văn Thanh dang nằm ngủ bên cạnh lại cau mày, mơ màng trở mình. Diệp Tu hoảng sợ, còn tưởng rằng mình đánh thức hắn, kết quả phát hiện đối phương còn đang nhắm mắt.

“Ngủ?” Hàn Văn Thanh hỏi.

Nghe qua thật giống hắn đang nói mớ, Diệp Tu không khỏi bật cười, trả lời nói: “Ngủ ngủ. Anh ngủ tiếp đi.”

Nghe được cậu đáp lại, Hàn Văn Thanh vẫn nhắm mắt, tay lại vỗ tới vỗ lui trên giường, như là tìm cái gì; Diệp Tu ngẩn người, nhanh chóng nhét mình vào trong chăn, nằm xuống.

Rốt cuộc chạm đến, Hàn Văn Thanh duỗi tay đem túc địch mới bò lên giường ôm vào lòng, sờ tóc, xác nhận Diệp Tu đã lên giường chuẩn bị ngủ, lông mày giãn ra, an ổn ngủ tiếp.

Diệp Tu: “…” Người này… Là ngủ thật hay giả vờ??

14. Nurse – Chăm sóc

“Lão Hàn.” Diệp Tu ngồi trên giường, thu tay đặt trên chiếc trán nóng hổi của hắn về, chắc chắn nói: “Anh sốt rồi.”

Mới vừa uống thuốc hạ sốt, từ từ nhắm hai mắt lại, Hàn Văn Thanh đau đầu lên tiếng biểu thị mình đã nghe.

Diệp Tu không khỏi cảm khái: “Là ai nói sinh hoạt quy củ sẽ không bệnh?”

Hàn Văn Thanh cũng không thèm nhìn hắn, giọng khàn khàn: “Câm miệng.”

“Anh trước tiên cứ nằm nghỉ đi.” Diệp Tu nói. “Nếu đến tối còn nóng như vậy thì đi bệnh viện.”

Hàn Văn Thanh bị khản giọng cũng không đáp lời, chỉ gật gật đầu.

Diệp Tu lấy một cái khăn mặt đắp lên trán hạ nhiệt cho hắn. Sau đó ôm touchpad, cắm tai nghe, ngồi ở mép giường xem video trận đấu của Hưng Hân mấy ngày trước, thỉnh thoảng dừng lại ghi chép một chút.

Hai người không ai nói lời nào, cả gian phòng trở nên an tĩnh.

Hàn Văn Thanh nghe tiếng gõ bàn phím ở bên cạnh, ngược lại cảm thấy tốt hơn chút. Cũng không mê man bao lâu, chờ khi hắn tỉnh táo lại, Diệp Tu vẫn còn giữ tư thế cũ dựa vào bên giường gõ chữ, chỉ là trong miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Hàn Văn Thanh hỏi.

“Tỉnh? Không lâu lắm, tầm hai ba tiếng đồng hồ.” Diệp Tu quay đầu lại, duỗi tay kiểm tra trán của hắn:“Hình như không còn nóng lắm?”

“Là tay của cậu quá lạnh.” Hàn Văn Thanh lời này không phải phàn nàn, tiếp xúc đến vật lạnh làm hắn cảm giác rất thoải mái. Mới vừa chống người ngồi dậy liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, cau mày vội vàng đỡ trán.

“Thành thật nằm ngủ đi Hàn đội.” Diệp Tu ấn hằn về giường, thuận tay ném điếu thuốc trong miệng qua một bên, xoay người xuống giường: “Tôi đi lấy nhiệt kế.”

Hàn Văn Thanh nhìn hắn đi ra ngoài, tầm mắt chuyển tới điếu thuốc chưa châm trên bàn, mi tâm dần thả lỏng.

15. Operation – Thao tác

“Diệp Tu, thao tác hôm nay của chú lạ thế?” Ngụy Sâm ở trong đội ngũ kêu: “Làm cái quỷ gì vậy, đừng hoa thủy chứ.”

Nghĩ đến Hàn Văn Thanh bên cạnh còn đang ngủ, Diệp Tu không nói chuyện, gõ chữ trả lời: “Hôm nay dùng touchpad.”

Lời vừa nói ra, kênh đội ngũ nháy mắt im lặng.

Trầm mặc hồi lâu, các thành viên tinh anh của công hội Hưng Hân nhao nhao nộp đầu gối, xếp hàng quỳ bái đại thần.

Ngụy Sâm ngẩn người hỏi lại: “Có chuột không dùng, lại dùng touchpad làm gì?”

“Lão Hàn bệnh, tôi trông.” Diệp Tu chậm rì rì mà gõ chữ, chat riêng với hắn nói: “Phòng không có bàn, tôi ngồi trên giường chơi. Hôm nay tôi không tiện, mấy người cố gắng. Đánh thêm mấy phó bản nữa rồi rút.”

Ngụy Sâm: “… Lão Hàn sinh bệnh mà chú còn ngồi chơi game?”

“Anh ấy còn đang ngủ.”

“Vậy chú cũng không sợ ồn ào đến người bệnh?”

“Cho nên tôi chỉ tùy tiện chơi thôi.”

Thái độ Diệp Tu quá đúng lý hợp tình, Ngụy Sâm quả thực không biết nên phun tào từ đâu. Nhưng hắn cùng biết, Diệp Tu dù có tùy tiện cũng lợi hại hơn so với dân nghiệp dư, dứt khoát không để ý đến hắn, hô vào kênh đội nhũ: “Họ Diệp nói, hôm nay hắn chỉ tùy tiện đánh, những người khác nghiêm túc lên cho tôi. Chuẩn bị xong chưa, dụ quái đi!”

16. Phone call – Cuộc gọi

“…Alo, mẹ?” Hàn Văn Thanh buông đũa, nhận điện thoại.

Diệp Tu ngồi một bên uống canh, một bên dựng lỗ tai nghe đối phương nói.

“Ừm, vâng, con khá hơn nhiều rồi. Mẹ đừng lo lắng.” Hàn Văn Thanh nói. “Ăn cháo mấy ngày, hôm nay có thể ăn cái khác… Hả? Không phải thức ăn ngoài, Diệp Tu làm.”

Diệp Tu bị điểm danh vẫn bình tĩnh mà tiếp tục uống canh.

“Làm hộ chiếu? Làm sao vậy, mẹ muốn xuất ngoại sao?” Hàn Văn Thanh nghe bên kia nói cái gì, biểu tình có chút kì quái: “… Cái gì? Hai đứa chúng con khi nào xuất ngoại kết hôn?”

Diệp Tu thiếu chút sặc nước canh, vội vàng rút khăn giấy che mũi, một bên xua tay với Hàn Văn Thanh, kêu hắn tiếp tục nói chuyện.

“Không, chúng con tạm thời còn không có ý nghĩ này.” Hàn Văn Thanh khó có được lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không, không phải. Đây không phải vấn đề phụ trách hay không… Không sai, con muốn cùng cậu ấy sống hết đời… Không, ngài nghe con nói, việc kết hôn này…”

Tuy rằng vẫn đang khiếp sợ, nhưng cũng không trở ngại Diệp Tu thưởng thức vẻ mặt quẫn bách của Hàn Văn Thanh. Cậu vỗ vai đối phương, không tiếng động cười lớn, đổi lấy ánh mắt nghiêm khắc của Hàn Văn Thanh.

Đội trưởng tiền nhiệm Hưng Hân hồn nhiên quên mất sự thật rằng chính mình bị bức hôn.

“Nói sau đi. Ân, được, kì nghỉ chúng con sẽ về thăm mẹ. Vâng, tạm biệt.” Hàn Văn Thanh vất vả ứng phó xong, tắt điện thoại, nhịn không được thở dài một hơi. Diệp Tu còn cười, vừa định nói chuyện, di động của cậu cũng vang lên.

“Hôm nay là ngày gì?” Thấy tên hiện trên màn hình, Diệp Tu nhịn không được nói thầm một tiếng, hắng giọng một cái rồi mới chậm rãi nhận điện thoại: “…Alo, mẹ?”

17. Reminisce – Hồi ức

Thời điểm Diệp Tu vẫn là Diệp Thu, cậu luôn tránh né ống kính, ảnh chụp chỉ lưu hành nội bộ, không đưa ra bên ngoài được. Cũng bởi vì vậy, khi hai đại thần Vinh Quang hồi tưởng lại quá khứ, không phải bằng ảnh chụp, mà là video thi đấu của hai người –– Diệp Tu luôn có thói quen lưu lại tư liệu, ở thư mục Bá Đồ có một thư mục nhỏ tên Đại Mạc Cô Yên, từ lúc ban sơ đến bây giờ không thiếu một trận đấu nào, sắp xếp cẩn thận theo ngày.

Diệp Tu ngồi cùng Hàn Văn Thanh, nhìn màn hình phân tích tình huống cùng phản ứng của đối phương, từ chi tiết nhỏ nhất như phán đoán thời cơ, ý đồ thao tác đến cách xử lý đều phân tích rõ ràng, quả thật tựa như trao đổi cách thao tác nhân vật –– chỉ là khi đó bản thân đã nghĩ gì, hai người không rõ lắm.

18. Sniff – Cười nhạt

Hai người luôn bình thản nắm tay nhau khi ở ngoài, không hề che dấu hay ngụy trang, cũng không sợ bị fan chụp lén trên đường. Điều kì lạ là, hai người ở chung gần 1 năm nhưng chưa hề bị chụp lén –– đương nhiên, không ngoại trừ khả năng đám fan hâm mộ bị không khí hài hòa khi dạo phố mua đồ ăn của đôi túc địch này dọa đến quên chụp ảnh.

Diệp Tu mấy ngày trước còn cùng Hàn Văn Thanh nói chuyện này, hôm nay liền phát hiện ảnh chụp hai người bọn họ bị phát tới trên Weibo. “Thật sự là nói cái gì tới cái đó.” Được Tô Mộc Tranh báo cho chuyện này, Diệp Tu ngậm thuốc lá, dùng di động lướt Weibo, nhìn các loại lung tung rối loạn chuyện phát cùng bình luận –– bởi vì cũng không xác định ý nghĩ của bọn họ, tuyển thủ chức nghiệp bên kia còn không có cái chuyển phát, “Lão Hàn, anh thấy thế nào?”

Hàn Văn Thanh đọc báo, nghe xong Diệp Tu nói cũng không ngẩng đầu lên: “Đừng để ý đến nó.”

“Chị chủ hỏi chúng ta có muốn làm sáng tỏ hay không.” Diệp Tu nói.

“Không có chuyện gì cần làm sáng tỏ.” Đối với đề nghị này Hàn Văn Thanh chỉ cười nhạt.

Diệp Tu quơ quơ di động hướng về phía hắn, cười nói: “Nhóm quần chúng nói, không nói lời nào coi như chúng ta cam chịu.”

“Vậy coi như chúng ta cam chịu đi.” Hàn Văn Thanh đáp.

19. Tactless – Không sáng suốt

Nhìn trên bàn bày đủ các thể loại bia, Diệp Tu sâu sắc cảm thấy mình thật không sáng suốt khi đáp ứng luyện tửu lượng cùng đối phương.

Hai người đã bàn xong, năm ngoái Hàn Văn Thanh đi cùng Diệp Tu đến buổi gặp mặt thường niên của Hưng Hân, năm nay Diệp Tu đi cùng Hàn Văn Thanh đến Bá Đồ.

Bá Đồ ở Q thị tụ tập, tất nhiên không thể thiếu bia. Diệp Tu là đối tượng hút thù hận của Bá Đồ nhiều năm, lúc đó khẳng định sẽ bị mời rượu không ngừng. Cho dù Hàn Văn Thanh sinh sống nhiều năm ở Q thị, tửu lượng không tệ cũng không thể chắn hết rượu cho Diệp Tu, vì vậy hắn quyết định cho Diệp Tu luyện uống rượu.

“Lão Hàn a…tôi cảm thấy dụng tâm của anh thật đen tối.” Diệp Tu nhìn ly bia được rót tràn đầy trước mặt, cọ cọ Hàn Văn Thanh, nhất định không uống. “Anh tính chuốc say tôi rồi làm cái gì đúng không?”

“Muốn làm gì cậu cũng cần chuốc say?” Hàn Văn Thanh không động, đẩy cái ly về phía Diệp Tu, nói: “Uống đi, còn hơn nửa tháng, chắc chắn có chút hiệu quả.”

20. Uniform – Đồng phục

“Sao trước đó không thấy.” Diệp Tu tìm được một bộ đồ thiết kế tinh xảo từ trong tủ đồ, nhịn không được cầm ra: “Đây không phải là mẫu thiết kế đồng phục ban đầu của Bá Đồ sao? Anh vẫn còn giữ?”

“Vẫn chưa vứt.” Hàn Văn Thanh trả lời.

“Chậc chậc, không nghĩ tới anh lại là người hoài niệm như vậy.” Diệp Tu theo bản năng ướm thử lên người mình. “Của tôi không biết là đang ở chỗ nào rồi.”

Khi trước cậu từng mặc bộ đồng phục này của Bá Đồ. Nhớ ngày đó Liên minh mới thành lập, cậu và Hàn Văn Thanh vẫn là mối quan hệ túc địch trong sáng, thường xuyên rủ nhau đến quán nét P. Kết quả sau một lần Pk nào đó, có người đụng phải lưng cậu làm coca đổ hết lên người. Hàn Văn Thanh cho cậu mượn đồng phục dự phòng hắn mang theo trong balo. Biểu tình của Ngô Tuyết Phong khi nhìn thấy cậu mặc đồng phục Bá Đồ đến bây giờ vẫn còn thấy mới mẻ.

“…Thay thử xem?” Hàn Văn Thanh đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu.

“Hả?” Diệp Tu vẫn còn đang chìm trong hồi tưởng về chuyện năm đó, quay đầu nhìn Hàn Văn Thanh.

Hai người nhìn nhau vài giây, Hàn Văn Thanh dời mắt, Diệp Tu chậm rãi nở nụ cười thấu hiểu.

“Được.” Diệp Tu nói. “Anh đây sẽ giúp anh làm tròn giấc mộng thời niên thiếu.”

21. Verge – Giới hạn

Đường dây mạng trong nhà bị hỏng không rõ lí do, ba ngày rồi vẫn chưa sửa xong, hai cao thủ Vinh Quang đã nhẫn nhịn đến cực hạn.

“Tôi muốn đi quán net.” Diệp Tu châm một điếu thuốc, mặt không đổi sắc nói.

“Đi thôi.” Hàn Văn Thanh trả lời như vậy.

22. Whisper – Thì thầm

Cuối cùng Diệp Tu vẫn giữ lời, lấy thân phận người nhà đi theo Hàn Văn Thanh đến buổi tụ họp thường niên của Bá Đồ.

Như dự kiến, người mời rượu bọn họ nối liên không dứt. May mà uy phong của Hàn Văn Thanh ảnh hưởng rất sâu, tửu lượng cũng không tệ, cản được đám người muốn chuốc say Diệp Tu, ngược lại hắn cũng uống không ít.

“Vậy mà anh cũng dám đến, không sợ nằm ngang mà về sao?” Trương Giai Lạc ngồi bên cạnh cậu nhìn cảnh tượng hoành tráng này, nhịn không được hỏi. Bàn bọn họ là một đám tuyển thủ chưa giải nghệ nên mới có cơ may thoát nạn; Bộ nghiên cứu và công hội ở bên cạnh đã say bí tỉ rồi.

“Không phải còn có lão Hàn sao.” Diệp Tu trả lời.

“Lão Hàn thật đúng là vất vả…” Lâm Kính Ngôn đã giải nghệ cũng được mời tới, nghe cậu nói xong có chút xấu hổ: “Cũng uống không ít rồi, anh ta vẫn ổn chứ?”

“Tuy nói tửu lượng của hắn không tồi… Nhưng uống hết đống đó thì cũng gay thật.” Diệp Tu nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng nên về rồi, liền buông đũa, nói: “Không sai biệt lắm, tôi đi cứu hắn.”

Trương Giai Lạc cùng Lâm Kính Ngôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Tu đi về phía Hàn Văn Thanh đang bị người người vây quanh. Diệp Tu vừa muốn chen vào, đã bị nhóm lão đại ngăn cản: “Diệp thần, tới, làm một ly.” Khó thấy được một người Bá Đồ gọi cậu như vậy. Diệp Tu nhịn không được cảm thán, tiếp nhận cái ly trong tay người anh em kia, rượu trắng, dũng cảm mà uống một hơi cạn sạch. Người anh em kia cũng làm theo, hỏi tiếp: “Diệp thần, tôi ở bên phòng nghiên cứu. Tôi tò mò thật lâu, Thiên Cơ Tán tựa như bàn tay vàng kia của anh rốt cuộc là ai làm ra…Diệp thần, Diệp thần?”

Diệp Tu nghiêng người, trực tiếp đổ gục.

“Ngọa tào! Diệp thần? Diệp thần anh không sao chứ?!” Người anh em kia luống cuống tay chân đỡ hắn, sắp bị dọa khóc. Xung quanh nháy mắt trở nên hỗn loạn, đám người mời rượu tự động tản ra, nhường lại một lối để đội trưởng tiền nhiệm Bá Đồ đi qua.

“Không có việc gì, cậu ta chỉ say thôi.” Hàn Văn Thanh đỡ Diệp Tu, phi thường bình tĩnh giải thích.

“Nói say là say, quá đột ngột, tôi không hold được…” Người anh em kia che lại trái tim nhỏ yếu ớt của mình, quyết định một thời gian sau sẽ không động đến rượu. Hàn Văn Thanh nhìn đồng hồ, chào hỏi mọi người, cõng Diệp Tu đã say bất tỉnh nhân sự lên lưng, chuẩn bị trở về khách sạn. Đi trên đường, gió lạnh thổi, hai người cũng tỉnh rượu được đôi chút. Diệp Tu nằm trên lưng Hàn Văn Thanh, ghé vào tai hắn thấp giọng thì thầm: “Xem ra khoảng thời gian trước rèn luyện vẫn có chút hiệu quả.”

Không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, hô hấp ấm áp bên tai như gãi nhẹ vào long hắn, Hàn Văn Thanh lắc lắc đầu, không nói chuyện, chỉ là bước nhanh hơn về khách sạn.

23. X-rated – 18+

Bọn họ trải qua một đêm vui sướng ở khách sạn.

24. Yield – Khuất phục

Ngày hôm sau, Hàn Văn Thanh khuất phục dưới di chứng say rượu, cùng Diệp đau lưng nhức eo nằm tới giữa trưa.

25. Zip – Khóa kéo

“Tuyết rơi.” Diệp Tu đút hai tay trong túi áo khoác, đứng ở cửa khách sạn nhìn ra bên ngoài.

Hàn Văn Thanh vừa trả phòng xong liền nghe được lời này của cậu, nhìn lại phía ngoài, quả nhiên thấy tuyết bay lả tả. Hắn nhíu máy, kéo Diệp Tu đang chuẩn bị ra ngoài, nói: “Kéo kĩ kháo áo vào.”

Tay Diệp Tu vẫn nhét trong túi áo, vô tội nhún vai, biểu thị mình không có tay.

Hàn Văn Thanh chậc một tiếng, cuối cùng vẫn duỗi tay giúp cậu kéo khóa áo lên.

“Đi thôi, về nhà.”

“Ừ.”

Hai người cùng nhau đi vào bầu trời đầy tuyết.

 
Last edited:

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#2
Uhu cái bầu không khí vợ chồng già này, ngọt quắn quéo ƠwƠ
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#3
Wow! V là 2 ng đó đến với nhau sẽ ntn sao? Nghe chừng bình lặng quá nhỉ?
 

Bình luận bằng Facebook