- Bình luận
- 194
- Số lượt thích
- 1,532
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Phồn Hoa Huyết Cảnh
( Song Hoa ) Này cậu em, nhà cậu có cần mèo không
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: 魏安斜教的小姑凉
-Edit: Thiên
Này chú em, nhà cậu có cần mèo không
01 ( Lần đầu gặp con mèo kia )
Trương Giai Lạc cảm thấy bản thân có chút bối rối.
Trong con hẻm nhỏ tối đen như mực dưới đêm đông, có một con dao nhỏ sáng loáng sắc bén đang hướng về phía cậu.
"Lấy... Lấy tiền ra đây!"
Một bóng người trong màn đêm hô với Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc làm sao cũng không nghĩ đến, mấy cái người xui xẻo gặp trúng tội phạm do tần suất phạm tội tăng lên vào cuối năm kia cư nhiên sẽ lại là mình. Vuốt tiền lương mới được phát về còn chưa giữ nóng trong túi tiền, cậu như có thể nghe được thanh âm trái tim mình đang nhỏ máu.
"Nhanh... Nhanh một chút! Đừng hòng đánh mưu ma chước quỷ! Tao... Nói với mày là tao có dao đấy!"
Tên cướp thấy Trương Giai Lạc sững sờ bất động, liền không nhịn được lên tiếng giục. Thanh âm khẩn trương, động tác như kẻ ngoài nghề, đến cả Trương Giai Lạc cũng phải nhìn ra được đây không chừng là lần đầu tiên của gã.
Thế nhưng không phải là cậu không muốn động, là do động không nổi luôn đấy.
Trương Giai Lạc khóc không ra nước mắt lắc lư cái đầu bị rót đầy cồn nặng trĩu, động tác của cậu ngay lập tức dẫn tới một tiếng thét của tên cướp.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Tao bảo mày đừng có nhúc nhích!"
Cho nên rốt cuộc là động hay là không động đây hả? Trương Giai Lạc bị mùi rượu hun đến ngất ngất ngây ngây nên tay chân cũng có chút luống cuống. Nếu không phải là do đàn anh cùng chỗ làm lôi kéo phải đi tham gia liên hoan, còn bị chuốc không ít rượu, Trương Giai Lạc cảm thấy bản thân sẽ không đến mức bị động đến như thế này.
Ngay trong lúc cả hai người còn giằng co chưa xong, một trận mèo gào thê thảm vang lên xé rách bầu trời đêm. Tiếng mèo kêu từ xa tiến đến gần giống như nổ tung bên tai của bọn họ. Còn chưa kịp hiểu rõ gì cả liền thấy hai thân ảnh nhanh nhẹn một trước một sau bật ra từ phía bên kia bức tường. Con mèo đầu tiên dường như ngậm trong miệng thứ gì đó bởi vì không còn đường để chạy ngay lập tức cuống cuồng nhảy qua đầu tên cướp, con phía sau đang đuổi theo một mạch cũng mau chóng phi thẳng qua đỉnh đầu của tên cướp theo.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến mức Trương Giai Lạc run rẩy một cái, nhờ vậy mà mấy phần cảm giác say của cậu cũng bị lạnh tỉnh.
Ngay bây giờ!
Bay lên đá một phát văng con dao nhỏ trong tay tên cướp, Trương Giai Lạc trước nay chưa từng vui mừng vì bản thân có một đôi chân dài đến như vậy. Chỉ nghe leng keng một tiếng, dao nhỏ rơi xuống đất. Trương Giai Lạc không chút nghĩ ngợi ngay lập tức xoay người vung chân phi nước đại. Con hẻm nhỏ không hề dài, còn chưa chạy được mấy bước liền tiếp cận được lối ra. Nhìn ánh đèn của những chiếc xe qua lại trên đường phố phía trước, Trương Giai Lạc thoáng thở phào một hơi.
Trong lúc Trương Giai Lạc đang chạy trốn thì bỗng nhiên có cảm giác bên chân mình nhiều thêm một cái bóng đen, cậu kinh hoàng lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất. Vất vả định thần lại, Trương Giai Lạc mới phát hiện hóa ra là con mèo đen vừa rồi đang đuổi theo ở phía sau.
Con mèo đen vẫn luôn chạy chậm ở trong ngõ hẻm, chỉ là do màu sắc quá sâu nên mới bị Trương Giai Lạc lờ đi. Hiện tại cậu loạng choạng một cái, ngược lại dọa con mèo đen đến nhảy xa ra hơn một mét. Nó ngồi xổm ở góc tường dùng đuôi vỗ mặt đất một cách mất kiên nhẫn, miệng còn phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ như đang kháng nghị việc Trương Giai Lạc làm nó sợ.
Quay đầu nhìn xem thì thấy tên cướp cũng không có đuổi theo sau, Trương Giai Lạc lúc này mới yên tâm, đỡ vách tường ở lối ra của con hẻm nhỏ thở dốc không ngừng.
"Đúng... Xin lỗi ha..."
Nuốt từng ngụm từng ngụm nước, Trương Giai Lạc thở hổn hển nói với con mèo đen ở bên cạnh.
Mèo đen xoay thân nhìn như xem thường, nhảy lên đầu tường bên cạnh đánh hơi khắp nơi, dường như là đang tìm kiếm mùi của con mèo vàng mà nó truy đuổi lúc nãy. Nhìn thân ảnh mèo đen nhanh chóng nhảy sang mái tường phía bên kia, Trương Giai Lạc vuốt lấy nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại của mình, trong miệng là nửa câu “cảm ơn” không kịp thốt ra.
Đây chính là cảnh tượng lần đầu tiên Trương Giai Lạc gặp gỡ Đại Tôn.
------------------------------------------------------------------------------
Tôn Triết Bình cảm thấy bản thân có chút bối rối.
Trong tay là bao lớn bao nhỏ vật dụng hàng ngày được mua từ trong siêu thị, hắn vốn đang cầm chìa khoá định lái xe về nhà thì lại phát hiện có một con vật màu xám nhìn giống như con chuột đang vui vẻ nằm trên bánh xe trước của mình. Định thần nhìn lại thì mới thấy hóa là một con mèo nhỏ còn chưa có thành niên.
Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, trong bãi đậu xe lộ thiên đâu đâu cũng có xe này, tại sao trên bánh xe của người khác lại không mọc ra một con mèo vậy hả? Thành thật mà nói Tôn Triết Bình có một loại chống cự trời sinh đối những động vật nhỏ như này, hắn nhíu mi sau đó mở ra ghế sau, trước tiên cứ đem hết toàn bộ đồ vật vào đã.
Vậy nhưng chấn động từ việc mở cửa xe cũng không làm ồn tỉnh con mèo nhỏ đang ngủ say kia, Tôn Triết Bình có chút bất đắc dĩ. Không phải đều nói mèo là loài động vật rất cảnh giác sao. Ngồi xổm người xuống nhìn con mèo đang nằm trên bánh xe của mình, Tôn Triết Bình thật sự là không biết nên ra tay từ đâu.
Vừa may con mèo nhỏ lúc này đã tỉnh lại.
Đầu tiên là hé miệng đánh một cái ngáp thật lớn, sau đó lại nhắm mắt liếm liếm lông trên tay. Con mèo nhỏ cho đến khi liếm xong lông mới chịu mở mắt ra nhìn, vậy nhưng vừa mới liếc mắt một cái liền làm nó sợ phát khiếp, bên cạnh nó không biết từ khi nào lại nhiều hơn một người! Con mèo nhỏ bi thảm kêu "Méo" lên rồi lăn rớt khỏi cái bánh xe.
Tôn Triết Bình còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cũng bị tiếng mèo kêu này dọa đến lảo đảo một cái, lùi về phía sau phịch mông ngồi xuống đất.
Con mèo nhỏ té lộn nhào nhanh chóng rụt đến bánh xe sau, làm ổ ở dưới gầm xe rồi khiếp sợ dò nửa cái đầu ra nhìn Tôn Triết Bình bên ngoài, thỉnh thoảng bên miệng còn kêu lên mấy tiếng méo méo, dường như đang mưu tính xua đuổi Tôn Triết Bình đi.
Nhìn thấy bộ dáng rụt rè của con mèo nhỏ, Tôn Triết Bình lại lần nữa đỡ trán, lần này hình như lại càng không lái xe đi được nữa rồi.
"Meo meo, ăn, ăn ngon lắm."
Chẳng dễ gì mà lục ra được một hộp thịt spam từ trong đống đồ đã mua, Tôn Triết Bình quỳ trên mặt đất định dùng thịt dụ dỗ con mèo nhỏ. Vậy nhưng con mèo nhỏ cũng không hề ngốc, vẫn cảnh giác và giữ một khoảng cách đối với Tôn Triết Bình. Chỉ là sức quyến rũ từ đồ ăn thật sự là quá lớn, hương vị thịt spam bay trong không khí còn khiến cả Tôn Triết Bình phải muốn ăn đến mấy phần, càng khỏi nói đến con mèo nhỏ đã lang thang không biết bao lâu kia.
"Đến, meo meo mau ăn."
Đem thịt đặt ở chỗ cách xe chưa tới 1 mét, Tôn Triết Bình cũng tự mình làm mẫu mà ăn hai miếng, giống như muốn nói cho nó rằng thứ này có thể ăn được. Con mèo nhỏ gắt gao theo dõi hắn, rồi mới từ từ nhích mấy bước ra khỏi gầm xe. Nhưng có vẻ như so với mấy miếng thịt dưới đất kia thì nó lại càng hiếu kỳ với thịt trên tay của Tôn Triết Bình hơn.
Thân thể dò ra từng bước từng bước một, con mèo nhỏ cẩn thận tới gần Tôn Triết Bình, nỗ lực rướn cổ lên khịt khịt mũi. Tôn Triết Bình chậm rãi cầm miếng thịt trên tay giơ trước mũi nó, con mèo nhỏ ngay lập tức há mồm ra cắn miếng đầu tiên để thăm dò. Rồi nó đợi thêm một chút nữa, phát hiện Tôn Triết Bình không hề có ý muốn công kích, mới lại cẩn thận cắn thêm miếng thứ hai.
Lần này nó thành công cắn xuống một khối thịt lớn, thịt nát từ trên tay Tôn Triết Bình rơi vãi tùm lum xuống dưới đất . Con mèo nhỏ cúi đầu ăn như hổ đói quét sạch sành sanh hết thịt ở trên mặt đất, sau đó lại ngẩng đầu thêm lần nữa, nhìn về phía Tôn Triết Bình tràn đầy chờ mong.
Tôn Triết Bình cạn lời rồi.
Thế là một lát sau, Tôn Triết Bình phải đút con mèo nhỏ tới hơn nửa hộp thịt spam mới coi như xong việc. Nhìn con mèo nhỏ ăn no xong ngồi ở một bên rửa mặt, Tôn Triết Bình cũng thở phào được một hơi. Lần này cuối cùng đã có thể lái xe rồi.
Mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Tôn Triết Bình điều chỉnh kính chiếu hậu một lát, đến cả chân ga còn chưa kịp đạp xuống liền thấy con mèo nhỏ kia đột nhiên nhảy lên trước xe hắn, bộ dáng gật gù đắc ý hại Tôn Triết Bình suýt nữa thì đâm bay nó.
Toàn thân gần như là đầy mồ hôi lạnh phanh xe lại, Tôn Triết Bình tức đến nổ phổi nhảy xuống khỏi ghế lái, nhấc con mèo nhỏ ở dưới đất lên một phát.
"Sao mày lại nhảy thẳng lên trên đường thế hả, mày có biết làm như vậy thì nguy hiểm đến cỡ nào không! Lỡ bị đâm chết thì phải tính sao!"
Đang nói chuyện, một chiếc xe chạy ào băng qua chỗ con mèo nhỏ vừa rửa mặt.
Con mèo nhỏ không chút nào cảm kích còn tưởng rằng Tôn Triết Bình muốn ở lại chơi với nó, liền lần theo mùi thơm của thịt spam vẫn còn lưu lại trên ngón tay Tôn Triết Bình, rồi ôm lấy tay hắn liếm liếm.
Người đàn ông lạnh run ngây ra như phỗng trong cơn gió lạnh, ở bên là một con mèo nhỏ bẩn thỉu cùng đứng trước cửa của một chiếc xe.
Đây chính là cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ của Tôn Triết Bình và Lạc Lạc.
02 ( Miêu vương tiểu khu )
Lần thứ hai Trương Giai Lạc nhìn thấy con mèo đen kia, là vào buổi sáng ba ngày sau.
Trong miệng cậu cắn một miếng bánh mì, vội vội vàng vàng mà lao xuống cầu thang chạy đi làm. Khi đi ngang qua góc tập thể dục của tiểu khu, cậu vô thức lướt mắt qua nhìn thì thấy có con mèo đen đang nghiêm túc nằm ưởn bụng. Mặt đầy khí thế bá vương thưởng thức thiên hạ, lạnh lùng nhìn Trương Giai Lạc chạy ngang qua trước mặt mình.
Trương Giai Lạc lùi lại hai bước, quay về liếc một cái. Không sai, nó chính là con mèo đen đã cứu cậu vào cái đêm hôm đó. Con mèo đen này rất đặc biệt, mặc dù toàn thân hoàn toàn đen sì vậy nhưng bên môi lại có hai nhúm lông trắng nho nhỏ, nhìn từ xa giống như đang cắn một con bươm bướm trắng vậy, cực kì dễ nhận ra.
Đối với chuyện gặp lại nhau bất ngờ này, Trương Giai Lạc có chút mừng rỡ.
"Meo meo ~ "
Tuy trên người cũng không có mang thức ăn gì ngon, nhưng Trương Giai Lạc vẫn quyết định cứ tìm cách thân thiết với con mèo này trước đã. Cậu vừa từ từ tới gần, vừa mở miệng hô gọi giống như trẻ em bị thiểu năng.
Mà con mèo kia thì vẫn cứ tiếp tục lạnh lùng nhìn Trương Giai Lạc, ngay cả đuôi cũng chỉ ngẫu nhiên vung vẩy mấy lần tỏ vẻ khinh thường.
"Có muốn ăn bánh mỳ không meo meo."
Thứ duy nhất trong tay có thể lấy ra để dụ dỗ cũng chỉ có miếng bánh mỳ phết mứt hoa quả đã bị cắn mất một nửa này, vậy nhưng Trương Giai Lạc vẫn giơ miếng bánh mì đó lên trước mặt con mèo đen để lấy lòng. Ai nghĩ rằng mèo đen kia đến liếc cũng không thèm, vung chân trước lên. Bánh mì rơi thẳng xuống mặt đất.
Đậu móa này cũng quá là không cho mặt mũi đi, bày tay của Trương Giai Lạc vẫn xấu hổ giơ giữa không trung.
Đúng lúc này có một tràng tiếng lục lạc vang lanh lảnh ở sau lưng Trương Giai Lạc, con mèo đen ngay lập tức lên tinh thần, linh hoạt đứng dậy nhảy về phía sau cậu. Trương Giai Lạc quay đầu lại nhìn, góc tập thể dục của tiểu khu mới vừa rồi vẫn còn trống vắng đã không biết từ khi nào thoáng cái chui ra chừng mười con mèo.
Mà bà Vương sống ở lầu dưới nhà cậu, hiện đang đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ treo lục lạc bị chen chúc ở giữa bầy mèo.
"Đây không phải Lạc Lạc sao? Cháu cũng tới cho mèo ăn à."
Bà Vương nhìn thấy Trương Giai Lạc, vui cười hớn hở gọi một tiếng. Trương Giai Lạc nhìn lướt qua cái bánh mỳ mới vừa rồi bị con mèo đen hất xuống đất, vừa xấu hổ, vừa đá thi thể bánh mì một phát đá ra xa.
"Cháu chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thôi."
Trương Giai Lạc nhìn thấy bà Vương thuần thục mở xe đẩy nhỏ ra, lấy một lần vài cái chén nhỏ đặt xuống đất xếp thành chữ nhất. Đám mèo kia giống như được ra lệnh mà đều ngoan ngoãn vây xung quanh mấy cái chén nhỏ. Bà Vương lại lấy tiếp ra một cái nồi to, từ bên trong muôi có thể nhìn ra được hỗn hợp cá nhỏ cùng với mấy món mơ hồ gì đó, được bà múc từng muỗng từng muỗng vào trong chén.
Lũ mèo lập tức nhào tới, mỗi đứa tự chiếm một cái chén nhỏ rồi vùi đầu vào ăn hồng hộc, cảnh tượng cực kì náo nhiệt. Trương Giai Lạc nhìn mèo đen vẫn đang chậm rãi vây quanh ở bên người của bà Vương, cảm thấy có chút kỳ quái, con mèo đen kia sao nhìn giống như không có chút lo lắng nào hết vậy.
"Sao nó không ăn thế."
Trương Giai Lạc cuối cùng vẫn hiếu kì mở miệng hỏi.
"Nó à, là đang chờ bà phục vụ đặc biệt đấy." Bà Vương cười ha ha, lại không biết lấy từ đâu ra tiếp một cái hộp đã được mở, ở trong là hai con cá nhỏ xếp chỉnh tề. Hộp vừa mới đặt xuống dưới đất, mèo đen liền xông lên, nhưng nó cũng không vội ăn, mà là dương dương tự đắc liếc Trương Giai Lạc một cái, dường như đang nói với cậu rằng:
Nhìn thấy không, đây mới là ăn.
Trương Giai Lạc thực sự chịu không nổi cái bộ dáng không coi ai gì của mèo đen vậy nên không khỏi khinh bỉ nó một cái ở trong lòng.
Những con mèo khác nhìn thấy đồ ăn của mèo đen và mình không giống nhau, cuối cùng cũng không nhịn nổi được hiếu kỳ muốn sáp đến bên cạnh nhìn xem thử, vậy nhưng đều bị mèo đen lớn tiếng xua đuổi đi. Còn với mấy con cứ tiếp tục không thức thời mà tiến về phía trước, mèo đen cũng không khách khí, trực tiếp bung móng vả mặt.
"Dữ ghê..."
Nhìn bọn nó cướp đồ ăn lẫn nhau, Trương Giai Lạc nhịn không nổi nảy sinh cảm thán.
"Nó chính là Miêu vương tiểu khu của chúng ta đấy, mèo cái ở nơi này đều là vợ nó."
Bà Vương cười ha ha rồi vô tình thả cho Trương Giai Lạc một cái tin cực khủng bố.
"Tất cả luôn!"
Trương Giai Lạc hoảng sợ.
Bà Vương gật đầu.
"Đúng rồi, hôm nay cháu có cần đi làm không vậy Lạc Lạc ."
Bà Vương thuận miệng tán gẫu một câu, vậy nhưng lại làm Trương Giai Lạc sợ đến mức mồ hôi tuôn ròng ròng.
Xong! Đi muộn rồi!!!
Trương Giai Lạc cuối cùng cũng nhớ đến bản thân vốn đang vội phải đi làm, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, trong lòng giờ chỉ còn đọng lại mỗi tuyệt vọng.
"Bà Vương, cháu đi trước nha. Bye bye bye bye."
Gào một tiếng rồi nhanh chóng phóng đi, Trương Giai Lạc vội vàng chạy về hướng nhà ga. Nếu như lúc này cậu có thể quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhất định sẽ phát hiện con mèo đen kia đang ngẩng đầu lên khỏi chén thức ăn mà nhìn mình. Chỉ là bên trong con người màu vàng óng của con mèo đen tràn ngập mỗi khinh bỉ vô tình mà thôi, giống như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ vậy.
Mặt đầy lạnh lùng vả đuổi một con mèo không thức thời khác đang tới gần chén thức ăn của mình, mèo đen thay đổi sang một góc độ khác tiếp tục cúi đầu ăn hồng hộc cá nhỏ ở trong chén.
Quả nhiên vẫn chỉ có cá nhỏ là tốt nhất.
03 ( Nuôi hay là không nuôi, đây là một vấn đề )
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bởi tốt xấu gì cũng là một cái mạng.
Ném con mèo nhỏ nhặt được ở bãi đổ xe vào chỗ ghế lái phụ, Tôn Triết Bình sau khi lái xe rời khỏi siêu thị thì nghĩ như vậy.
Không biết có phải bởi vì chưa từng có ngồi trên xe hay không, từ sau khi Tôn Triết Bình khởi động xe chạy, con mèo nhỏ vẫn luôn núp ở trên ghế lái phụ không ngừng gào thét một cách thê lương. Nó ngước đôi mắt nhỏ dính đầy gèn lên, một phút cũng không rời khỏi người Tôn Triết Bình. Run rẩy vươn móng vuốt nhỏ ra muốn kéo đi bàn tay đang đặt trên bánh lái của Tôn Triết Bình, nhưng cuối cùng vì sợ hãi mà chẳng biết làm thế nào cả, chỉ có thể lắc lư ở trước ngực.
Tôn Triết Bình vừa lái xe vừa dùng khóe mắt ngắm trộm con mèo này.
Thật ra hiện tại hắn có chút đau đầu, bởi vì chính hắn cũng không biết phải nên xử lý như thế nào mới ổn cả, đi tắm trước nhỉ? Hay là đi mua một chút đồ ăn trước cho nó? Rốt cuộc là có khu nào quản lý mèo hoang không? Tôn Triết Bình, người chưa từng tiếp xúc gần gũi với động vật nhỏ lần nào hiện tại trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một thứ mùi khai gay mũi bay vào trong mũi của hắn.
Thắng gấp xe lại, con mèo nhỏ không hề phòng bị liền rít gào lên rồi lăn rớt khỏi ghế phó lái, từ bên dưới ghế dựa truyền lên tiếng mèo kêu, tiếng sau thực sự còn thê thảm hơn cả tiếng trước.
"Mẹ kiếp!"
Tôn Triết Bình cũng theo đó mà mắng ra một câu thô tục.
Trên chỗ ghế da vừa mới thay là một bãi nước tiểu vàng xanh xanh, đâm thẳng vào mắt khiến hắn nhìn thấy mà đau lòng. Và chỉ vài giây sau, mùi khai khủng khiếp từ nước tiểu mèo liền bị hệ thống sưởi ấm hong đến nồng nàn bịt kín khắp không gian, Tôn Triết Bình nhờ đó cũng sắp bị hun đến nghẹt thở.
Nổi giận đùng đùng mà ngừng xe ở ven đường, hắn xuống xe rồi mở cửa ghế lái phụ, kéo con mèo nhỏ ở dưới chỗ ngồi ra một phen.
"Meo meo "
Con mèo nhỏ lại giống tìm được cứu tinh, không ngừng cọ Tôn Triết Bình, một bên giãy dụa còn một bên thì muốn đến gần áo bành tô của hắn. Nhìn phần lông dưới mông con mèo ươn ướt, kèm theo nước tiểu màu vàng chảy tí tách xuống, Tôn Triết Bình sợ tới mức vội vàng duỗi tay ra xa. Cũng may là tay hắn đủ dài, vậy nên cho dù con mèo nhỏ có giãy giụa thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể bắt được áo len trong ống tay áo.
Thật sự là nhặt được một thứ tai họa mà.
Giờ phút này Tôn Triết Bình quả thật hối hận đến không chịu được.
"Tiên sinh, nếu như ngài cứ cầm mèo như vậy, mèo sẽ rất đau đấy."
Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng.
Tôn Triết Bình quay đầu lại, chỉ thấy một em gái tóc ngắn mặc áo khoác dài màu trắng đang nhô nửa cái đầu ra từ phía bên kia cửa thủy tinh, cười khúc khích mà nhìn bọn hắn.
Bệnh viện thú cưng Thiên Sứ.
Bên trên cửa kính phát sáng vài chữ lớn, khiến Tôn Triết Bình trong nháy mắt cảm giác bản thân dường như thật sự nhìn thấy được thiên sứ.
"Tổng cộng là 3275 nhân dân tệ, xin hỏi ngài đây muốn quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?"
Em gái tóc ngắn vẫn ý cười tràn đầy mà đưa giấy tờ đến trước mặt Tôn Triết Bình.
Nhìn con số chói mắt ở trên tờ giấy, Tôn Triết Bình đột nhiên có một loại ảo tưởng. Trước đây hắn đối với mấy người trên tin tức bảo rằng bản thân tự nhiên bị người khác vỗ một cái liền giống như bị ảo giác, sau đó giao ra toàn bộ tiền tiết kiệm thì khịt mũi xem thường. Vậy nhưng hiện tại hắn thật sự có một loại cảm giác rằng "Có lẽ mấy chuyện đó cũng không hoàn toàn là giả".
Khoảng thời gian gần đây rốt cuộc hắn đã dính phải thứ xui xẻo gì chứ?
Đem mèo đi kiểm tra một cái, rồi rửa sạch gèn ở mắt, sau tùy tiện lau thân thể một chút nữa, liền muốn hơn 3000?!
Đây là ăn cướp à!
Nhưng mặc kệ ra sao, tiền vẫn phải đưa.
"Quẹt thẻ."
Cứng ngắc kí tên của bản thân lên phiếu xoạt thẻ, Tôn Triết Bình hiện tại thật sự có một loại kích động muốn ăn tươi nuốt sống con mèo kia.
"Đến đây đến đây đi ba của Lạc Lạc, để tôi nói cho anh biết mấy đống thuốc này xài như nào."
Vị bác sĩ mập vừa rồi phải đi lấy thuốc cho Tôn Triết Bình đúng lúc này ra khỏi phòng phát thuốc, cười ha ha gọi Tôn Triết Bình quay ngược về. Nhưng vừa nhìn thấy một đống bình bình lọ lọ lớn nhỏ trên tay của ông ấy, trong lòng của Tôn Triết Bình cực kỳ muốn từ chối sang.
"Lạc Lạc may mắn là một chú mèo con với sức khỏe không tệ, chỉ là có chút bệnh vặt mà thôi. Chẳng qua anh không cần phải sợ, kiên nhẫn chữa trị trong nửa tháng là tốt lên ngay. Đến, cái này là để trị ve tai, mỗi ngày anh chỉ cần nhỏ một giọt vào lỗ tai cho nó là được. Còn kia là trị rêu mèo..."
Blah blah, bác sĩ mập nói liền tù tì một hơi trong hơn 10 phút, tốc độ nói kia phóng liền mấy cái liên kích khiến Tôn Triết Bình cũng phải nghi ngờ rằng có phải ông ta mang họ Hoàng hay không. Đau đầu nhìn con mèo ngoan ngoãn nằm ở trong tay của vị bác sĩ mập để ông ta lăn qua lộn lại, Tôn Triết Bình chỉ thấy mỗi váng đầu hoa mắt. Mẹ nó lại còn cỏ với rêu gì đây, còn có cả sán gì đó với bọ chét gì nữa thế... Bị cái đống này rồi mà vẫn được phán là "Sức khỏe không tệ" luôn à!
"Bác sĩ, ông xem..."
Cuối cùng tìm được một cơ hội để ngắt lời của vị bác sĩ mập, Tôn Triết Bình vội vàng nói:
"Con mèo này cũng không phải là của tôi, chỉ là nhặt được ở trên đường thôi. Tôi trước nay chưa từng nuôi gì cả, lỡ nuôi chết thì không tốt lắm. Nếu không tôi gửi nuôi nó ở nơi này để mấy người tìm người chủ nhân cho nó đi, tất cả tiền chữa bệnh lẫn tiền gửi nuôi trong thời gian này tôi sẽ thanh toán hết."
"Ai da... ba Lạc Lạc này, hai người gặp được nhau chính là duyên phận đấy." Vị bác sĩ mập đẩy đẩy kính mắt, nhanh nhẹn đóng gói chung lại toàn bộ thuốc cùng với thực phẩm dinh dưỡng.
"Lại nói với tình huống hiện tại này của Lạc Lạc, chỉ cần cẩn thận chăm sóc một chút là có thể hồi phục hoàn toàn ngay. Chứ anh xem bên chúng tôi còn có mấy cậu nhóc bị bệnh nặng như này, lỡ mà lây nhau thì có phải là hại nó không. Nếu không anh cứ mang nhóc này về chiếu cố trước mấy ngày đi, đợi đến khi Lạc Lạc tốt hơn rồi mà anh vẫn không muốn nuôi thì cứ đưa về đây cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nghĩ cách tìm nhà cho Lạc Lạc. Vậy quyết định như thế đi nhé! Có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi, hẹn gặp lại ~ "
Một bên nói còn một bên thì hoàn toàn không để Tôn Triết Bình có cơ hội tiếp tục mở miệng, vị bác sĩ mập thông thạo nghiệp vụ đẩy hắn cùng với Lạc Lạc ra khỏi phòng khám bệnh.
Tay trái nhấc theo balo mèo chứa Lạc Lạc và một bọc thức ăn mèo nhỏ, tay phải cầm chồng bình bình lọ lọ kia, còn có một cái WC cho mèo giản dị. Tôn Triết Bình lại lần nữa bị gió lạnh thổi đến nghẹn ngào trong câm lặng.
Đây con mẹ nó là chuyện gì chứ.
Gắng gượng về được đến nhà, Tôn Triết Bình gần như ngã quỵ ở trên ghế sô pha. Lúc nãy khi người của phòng khám bệnh hỏi con mèo nhà hắn tên là gì, hắn liền nhìn bộ dáng ngu ngốc của Lạc Lạc đang đuổi theo cái đuôi mình chơi đến bất diệc lạc hồ, buộc miệng nói một câu:
"Lạc Lạc."
Hiện tại xem ra cái tên này đúng là đặt không sai, hàng này đúng là cái loại hàng nhị (ngu ngốc) mà, lại còn cười ngây ngô nữa chứ.
Lạnh nhạt nhìn Lạc Lạc hiếu kỳ đi tra xét khắp nơi, Tôn Triết Bình phát hiện nó từ lúc nãy đã bắt đầu hết nhìn đông lại sang nhìn tây, như thể đang tìm cái gì đó.
Sẽ không phải là lại muốn đi tiểu chứ!
Tôn Triết Bình hồi hộp trong lòng, vội vàng lên tiếng gọi một phen.
Vừa nghe thấy tiếng gọi to của Tôn Triết Bình, Lạc Lạc cứ như vừa phát hiện ra vùng đất mới vậy, ngay lập tức hí ha hí hửng chạy về phía hắn. Hai đôi chân ngắn ngủn bật bật mấy cái, liền nhanh nhẹn nhảy lên sô pha. Một đường vượt núi băng đèo bò lên bụng Tôn Triết Bình rồi nằm liệt xuống.
"Lộp bộp lộp bộp "
Hai con bàn chân nhỏ lại lần lượt khởi động ở trên bụng của Tôn Triết Bình, Lạc Lạc không ngừng gật gù đắc ý, một bên làm nũng còn một bên thì nỗ lực cọ thân thể Tôn Triết Bình.
Nhìn một bộ dáng dục cầu bất mãn của Lạc Lạc, Tôn Triết Bình cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn do dự đưa tay ra, học kiểu dáng trước đây từng nhìn thấy trên TV, thận trọng mà sờ sờ đỉnh đầu Lạc Lạc. Trong nháy mắt Lạc Lạc liền giống như nhận được mệnh lệnh vậy, thân thể càng uốn éo kịch liệt, nó gần như quấn cả đầu và thân thể lên, miệng khi thì gừ gừ một hồi, lúc lại meo meo một tiếng làm cho hắn cũng không biết phải gãi chỗ nào mới tốt.
Ép Tôn Triết Bình chỉ có thể sờ nó không ngừng, mà một khi Tôn Triết Bình có bất kỳ ý đồ muốn dừng lại nào, Lạc Lạc sẽ phát ra mấy tiếng méo méo để kháng nghị, hại Tôn Triết Bình cho dù có mỏi tay cũng không dám ngưng. Hơn nữa chỉ sờ mỗi đầu thôi cũng không được, còn muốn tiện thể cả sờ tai và cằm của nó nữa cơ.
Lạc Lạc cứ vậy mà sít sao quấn lấy tay Tôn Triết Bình, bộ dáng giống như một khắc cũng đều không muốn rời, khiến từ đáy lòng của Tôn Triết Bình đột nhiên dâng lên một thứ cảm giác khác thường.
Cho dù đối tượng chỉ là một con mèo nhỏ bẩn thỉu, nhưng cái loại cảm giác thỏa mãn do được người ta hoàn toàn dựa dẫm này rốt cuộc là cái đếch gì thế?!
Khó mà tin nổi nhìn cái bụng đã được ưỡn lên cùng với Lạc Lạc không có chút hình tượng nào đang õng ẹo ở trên người mình, Tôn Triết Bình lại lần nữa nảy sinh nghi vấn đối với nhân sinh 19 năm của bản thân.
Hình như... Thật sự... Có chút đáng yêu? !
04 ( Đại... Đại Tôn, cứ gọi là Đại Tôn đi )
Từ sau cái ngày không hẹn mà gặp với Miêu vương tiểu khu ở góc tập thể dục đó, mỗi lần Trương Giai Lạc xuống lầu ít nhất sẽ luôn cố ý đi tìm một chút bóng mèo của vị Miêu vương này. Mà theo số lần xuống lầu tăng nhanh của cậu, cái ngày mà Miêu vương có thể cho cậu tiến vào cuộc đời nó cũng cách không còn xa.
Vậy nhưng mỗi lần gặp được là lại thấy thêm một con mèo có hoa văn khác với con trước quấn quýt bên cạnh Miêu vương khiến Trương Giai Lạc cuối cùng cũng không nhịn nổi mà cảm thán ở trong lòng:
Đúng là không làm xấu mặt cái danh miêu vương tiểu khu mà!
Cái bộ dáng đắc ý khi mỗi ngày đều thay đổi cách thức để khoe khoang dàn hậu cung này, quả thật khiến cho Trương Giai Lạc bị nhét đầy mồm cẩu lương đến mức xúc động.
"Đắc ý cái gì mà đắc ý chứ! Sau này tao mà có bạn gái thì cũng sẽ mang đến trước mặt mày để đắc ý, hừ."
Làm mặt quỷ với miêu vương xong, Trương Giai Lạc vẫn mở ra phần đồ hộp dùng để tiến cống của ngày hôm nay.
Bởi vì lần trước bị miêu vương không chút lưu tình hất bay cái bánh mì mà cậu dùng để dụ dỗ, đã khiến cho Trương Giai Lạc có cảm giác như đây chính là một sự sỉ nhục đối với bản thân. Tuy phân cao thấp cùng với một con mèo đích thực rất nhàm chán, nhưng Trương Giai Lạc vẫn cứ thích không vui đấy thì sao nào, cậu nhất định phải dốc lòng dùng đồ ăn ngon để dụ hàng cái con miêu vương này cho bằng được!
Nghĩ đến một ngày miêu vương sẽ vì ăn đồ hộp trong tay của cậu mà không ngừng xoay quanh ở bên cạnh mình. Cảnh tượng nó vừa chảy nước miếng bên miệng vừa vội vã kêu meo meo... Khiến Trương Giai Lạc mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy có chút kích động rồi. Chỉ là, khách quan mà nói thì có vẻ như cậu đã đánh giá cao ánh mắt tự chọn đồ hộp của bản thân.
Không biết vì sao, Trương Giai Lạc luôn có thể chọn được một vài đồ hộp có khẩu vị kỳ hoa.
Mà những đồ hộp có khẩu vị kỳ hoa này, miêu vương ngay cả liếc cũng thèm, toàn bộ đều bay hết vào mồm của nhóm đàn em và phi tần dưới trướng nó đến không còn tăm hơi. Tuy thỉnh thoảng ông lớn như nó cũng sẽ để mắt đến vài món đồ hộp, nhưng cũng chưa từng xuất hiện cái hình ảnh giống như trong trí tưởng tượng của Trương Giai Lạc. Miêu vương vẫn cứ luôn giữ một bộ dáng người có địa vị cao nhân nhượng kẻ bề dưới, từ từ nhích đến phía trước đồ hộp rồi vùi đầu ăn sạch. Không thèm nhìn Trương Giai Lạc đến một cái, càng khỏi nói đến vụ nũng nịu cảm ơn về bữa ăn. Ăn no xong ợ một phát rồi chạy ngay sang một bên bắt đầu chải lông.
Thật sự là đãi ngộ khác biệt mà! Trương Giai Lạc nghĩ trong tức giận.
Cậu rõ ràng nhìn thấy lúc bà Vương cho miêu vương ăn, miêu vương thỉnh thoảng còn có thể quấn bên chân bà Vương đi vài vòng, meo hai tiếng. Vậy tại sao đến phiên mình lại có loại phân biệt đối xử như vậy chứ? Còn có lúc cậu muốn chụp cho miêu vương mấy tấm ảnh, nó luôn có thể ngay lúc nhấn bấm chụp mà quay phắt đầu về hướng khác khiến hình ảnh loạn thành một đống, so với radar còn chuẩn hơn.
Nhưng không biết vì sao cứ thấy miêu vương càng tàn bạo như vậy, Trương Giai Lạc lại càng không muốn từ bỏ. Cậu cực kì muốn so đấu với miêu vương một trận, nhìn xem sau cùng ai mới thu phục được ai. Mang theo quyết tâm sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thu phục được miêu vương, Trương Giai Lạc cũng không tiếp tục buồn bực nữa, trái lại còn có chút đắc ý nho nhỏ mà khẽ ngâm nga mở ra APP trên di động thêm một lần nữa, bắt đầu một vòng mua đồ hộp online mới.
Hôm nay Trương Giai Lạc theo thường lệ hí ha hí hửng cầm theo đồ hộp mới được anh trai chuyển phát nhanh giao đến đi xuống lầu tìm miêu vương. Ai nghĩ đến còn chưa ra được khỏi cổng lớn của tòa nhà liền nghe thấy thanh âm kêu cứu lớn tiếng của bà Vương .
"Dừng tay, dừng tay lại, anh muốn gì!"
Trương Giai Lạc vội vàng hai ba bước chạy ra ngoài, chỉ thấy một ông bác hói đầu bụng bia, khắp mặt dữ tợn đang giơ một cây gậy đánh mèo ở chỗ kia. Dàn chén nhỏ mà bà Vương để dưới đất có vài cái bị đập vỡ, một đám mèo chạy toán loạn khắp nơi, có vài con trốn không kịp thì bị cây gậy đánh xuống, một con lại một con phát ra tiếng kêu gào thống khổ.
Đáng thương cho bà Vương vì tuổi tác đã cao nên không cản lại được, mà cây gậy có khi còn suýt nữa thì đánh lên người bà, vậy nên chỉ có thể gấp đến độ giậm chân ở một bên.
"Bà già đừng có xen vào chuyện này, bà dám quản thì đến cả bà tôi cũng dám đánh."
Ông bác một bên đánh mèo còn một bên thì hung dữ đe dọa bà Vương.
"Làm gì vậy, làm gì vậy. Có còn pháp luật hay không chứ!"
Trương Giai Lạc vội vàng chạy lên che chở để bà Vương lùi sang một bên.
"Lũ mèo ở đây dám cắn chết chim mà tao nuôi vậy thì hôm nay tao muốn lũ chúng mày đều phải đền mạng hết cho nó!"
Ông bác cuối cùng cũng bắt lấy cơ hội ép được một con mèo mướp cử động chậm chạp tiến vào khu ngõ cụt. Mắt thấy chỉ cần cây gậy ông ta sắp giơ lên cao vung xuống được, đầu của con mèo đáng thương kia sẽ lập lức nở hoa ngay. Nhưng vào lúc này, nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, một vệt bóng đen đột nhiên từ trong bụi cỏ phía sau lưng ông bác nhảy lên một cái.
Bóng đen lưu loát nhảy lên vai của ông bác, trực tiếp khiến thân hình ổng lệch sang một bên, lại dọc theo cánh tay đang cầm gậy hạ xuống của ông ta mà nhảy một cái về phía trước, hung ác đứng giữa ông bác và mèo mướp rồi cúi thấp thân thể gào lên tiếng uy hiếp.
Là miêu vương!
Ông bác cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một con mèo đánh lén từ phía sau lưng mình, trọng tâm lệch một cái vậy nên lực đạo trong tay cũng không còn chính xác. Một gậy nặng nề đập xuống tảng đá phía bên cạnh, vang lên một tiếng trầm đục.
Đừng nói là ông bác kia, ngay cả Trương Giai Lạc và bà Vương nhìn thấy cũng có chút phải ngẩn người. Ai cũng không nghĩ đến con miêu vương kia sẽ có cái can đảm chạy đến xung đột trực tiếp với ông bác đó như thế này cả.
Chuẩn man vãi!
Trương Giai Lạc lặng lẽ like Miêu vương một cái trong lòng.
Thế nhưng ông bác kia thì lại không hề nghĩ thế, sự xuất hiện của Miêu vương cũng giống như đổ thêm dầu vào lửa giận trên đầu ông ta vậy, ổng tức đến mức không có chỗ xả vậy nên lại giơ cây gậy lên, định cùng lúc giải quyết luôn mèo mướp và Miêu vương. Thế nhưng cử động của miêu vương cũng không phải chậm chạp giống như tam thể, động tác né trái tránh phải của nó sắc bén mà nhanh nhẹn, thường thường có thể thay đổi phương hướng ngay trong chớp mắt, ông bác đánh mấy lần đều thất bại thì chống gậy thở hồng hộc.
Lúc này người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, vô tình chắn lại lộ tuyến mà Miêu vương có thể né tránh đi mất bảy tám phần, ông bác kia nhìn thấy phạm vi chuyển động của Miêu vương càng lúc càng thu hẹp lại, cũng khó tránh khỏi đắc ý cười gằn một phát.
"Tao xem mày trốn được ở đâu!"
Nói xong chính là một gậy, triền đấu cùng với Miêu vương lâu đến vậy, ông bác coi như cũng có chút đắc ý, cho nên một gậy này không nghiêng không lệch mà vừa vặn đánh một phát chuẩn vào chân sau của miêu vương, miêu vương gào lên một tiếng thê thảm, khiến lòng người không khỏi ngẩn ra.
Một tiếng rít gào này không phải như đang kêu rên, nghe càng giống như nguyền rủa hơn. Như thể là tiếng gào thét của miêu vương vậy, nếu hôm nay chưa chết, mối thù này định sẽ báo lại trong tương lai.
Mà ông bác kia thì đã sớm đánh đến mù quáng, ông ta hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng đến gì nữa cả, tập trung tinh thần giơ tiếp cây gậy lên lại vung thêm phát nữa, một lòng chỉ muốn mau gửi miêu vương đến thăm địa ngục. Tất cả những việc này xảy ra cực nhanh, tổng cộng còn chưa tới một hai phút. Nhưng chờ đến lúc Trương Giai Lạc phản ứng được, thì cậu đã lao thẳng ra ngoài luôn rồi.
"A!"
Kêu rên một tiếng, Trương Giai Lạc thật sự dám vì Miêu vương đỡ lấy một gậy này. Cây gậy nện một phát thật mạnh trên lưng cậu, nếu như không phải đã cắn chặt răng chuẩn bị từ sớm, tiếng kêu của Trương Giai Lạc có khi còn thảm hơn so với cả miêu vương.
Quần chúng vây xem ở một bên thấy đã đánh luôn đến người rồi, cũng không thể tiếp tục đứng ngoài nhìn được nữa, liền dồn dập tiến lên trên kéo người ra. Trương Giai Lạc trong lúc hỗn loạn còn không quên ôm lấy Miêu vương kiểm tra thương thế trước cho nó.
Bà Vương ở một bên khóc lóc thảm thiết, bà chỉ vào con mèo mướp lúc đầu bị ông bác vây khốn muốn đánh chết:
"Con mèo này đang có thai, có thai đấy, vậy mà cũng không buông tha."
Mọi người vừa nhìn qua, quả nhiên liền nhìn thấy một con mèo mướp đang run sợ lẫy bẫy núp ở bên kia, trên thân thể gầy yếu chỉ có mỗi cái bụng là lớn tròn.
"Đây cũng quá vô nhân tính đi."
Quần chúng vây xem cuối cùng cũng không nhịn nổi phát ra đánh giá.
"Đúng thế, còn đánh cả cậu trẻ đằng đó nữa chứ, cây gậy kia lúc này nguy hiểm chết đi được, suýt nữa là đập vào đầu rồi."
Thanh âm chỉ trích trong đám người theo đó càng ngày càng lớn, ông bác dù có to giọng hơn đi nữa thì cũng không cách nào lấy một địch một trăm được. Bảo an của tiểu khu nhanh chóng chạy tới, dưới tình huống Trương Giai Lạc bày tỏ ý kiến không tiếp tục truy cứu, mới không vật ông ta đưa đến trạm trị an.
Một trò hề cuối cùng kết thúc, Trương Giai Lạc bất chấp cơn đau ở trên thân thể mình. Cậu sốt ruột nghĩ không ra cách mà nhìn Miêu vương mới vừa rồi bị đánh gãy một chân.
"Trước giao lộ có một cái bệnh viện thú cưng tên Thiên Thần rất tốt, cậu mang đến xem thử đi."
Một bác gái sốt sắng giơ ngón tay chỉ phương hướng cho Trương Giai Lạc.
Cảm ơn bác gái, Trương Giai Lạc sau khi nhờ hàng xóm chăm sóc bà Vương xong thì tự mình mang miêu vương chạy chậm về hướng của bệnh viện thú cưng. Dọc theo đường đi miêu vương yên tĩnh cực kỳ, không hề có một chút kiêu ngạo miệt thị Trương Giai Lạc nào như lúc đầu cả. Như thể nó biết Trương Giai Lạc đang dẫn nó đi chữa trị vậy, ngoan ngoãn... Cứ như một con mèo nhỏ bình thường.
Vất vả chạy được đến bệnh viện, Trương Giai Lạc còn chưa kịp mở miệng. Một vị bác sĩ mập liền nhanh tay lẹ mắt nhận lấy Miêu vương ở trên tay cậu, mang vào phòng khám bên cạnh rồi lập tức bắt đầu kiểm tra.
"Xin hỏi tên của mèo là gì vậy?"
"Tên... Hả?"
Trương Giai Lạc bởi vì lo lắng cho miêu vương mà không ngừng rướn cổ, cách tấm cửa kính của phòng khám nhìn vào bên trong. Chăm chú đến nổi kể cả việc bên cạnh mình từ khi nào đã nhiều thêm một em gái tóc ngắn cũng không có phát hiện.
"Đúng vậy, chúng tôi cần phải làm đăng ký cho bé mèo, xin hỏi nó gọi là gì?" Em gái tràn đầy ý cười.
"Ách..." Trương Giai Lạc nhất thời nghẹn hòng.
Đây là mèo hoang không có tên mà.
"Bây giờ lấy một cái đi." Em gái như thể nhìn ra được sự lưỡng lự của Trương Giai Lạc, lập tức đề nghị với cậu: "Đăng ký ngay để mà còn dùng nữa."
Trương Giai Lạc gãi gãi đầu suy nghĩ một hồi. Con mèo đen này cũng không mập lắm, vóc người gầy gò già giặn, gương mặt hình tam giác nhọn nhìn y chang con khỉ. Hầu tử... Gọi nó Đại Thánh? Tôn Ngộ Không?
Trương Giai Lạc ở bên này còn đang nghĩ tên, từ trong phòng khám ở bên kia đột nhiền truyền ra một tiếng mèo gào. Nội tâm của Trương Giai Lạc liền run lên một cái, đậu móa tuyệt đối đừng có mà cào bác sĩ đấy nhá!
"Gọi Đại... Tôn, cứ gọi là Đại Tôn đi!"
Trương Giai Lạc cũng không còn quan tâm đến em gái kia nữa, tùy tiện nói một cái tên, lại không phát hiện ra bản thân đã đem hai cái tên Đại Thánh và Tôn Ngộ Không này kết hợp lại với nhau. Cậu vội vàng đẩy cửa xông vào phòng khám, chỉ sợ Miêu vương lúc này muốn quậy lên, phá hủy luôn cả phòng khám của bệnh viện người ta.
Em gái tóc ngắn cũng nhìn ra được sự lo lắng của Trương Giai Lạc cho nên không tiếp tục truy hỏi nữa, mà chỉ gật đầu rồi trở về quầy tiếp tân.
"Đại Tôn "
Nhanh nhẹn viết vào danh sách đăng ký hai chữ này, em gái liền thuận tay đặt bản danh sách đăng ký vào bên cạnh rồi đi làm chuyện khác. Mà một động tác lơ đãng này của cô ấy, lại không cẩn thận khiến tờ đăng ký khác ở bên cạnh lộ ra một góc.
"Lạc Lạc" .
Theo tờ đăng kí lộ ra, hai chữ đơn giản tương tự sít sao nằm phía sau "Đại Tôn". Nhìn hài hòa không thể tả, giống như số phận đã định rằng chúng hẳn nên về bên nhau vậy.
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: 魏安斜教的小姑凉
-Edit: Thiên
Này chú em, nhà cậu có cần mèo không
Trương Giai Lạc cảm thấy bản thân có chút bối rối.
Trong con hẻm nhỏ tối đen như mực dưới đêm đông, có một con dao nhỏ sáng loáng sắc bén đang hướng về phía cậu.
"Lấy... Lấy tiền ra đây!"
Một bóng người trong màn đêm hô với Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc làm sao cũng không nghĩ đến, mấy cái người xui xẻo gặp trúng tội phạm do tần suất phạm tội tăng lên vào cuối năm kia cư nhiên sẽ lại là mình. Vuốt tiền lương mới được phát về còn chưa giữ nóng trong túi tiền, cậu như có thể nghe được thanh âm trái tim mình đang nhỏ máu.
"Nhanh... Nhanh một chút! Đừng hòng đánh mưu ma chước quỷ! Tao... Nói với mày là tao có dao đấy!"
Tên cướp thấy Trương Giai Lạc sững sờ bất động, liền không nhịn được lên tiếng giục. Thanh âm khẩn trương, động tác như kẻ ngoài nghề, đến cả Trương Giai Lạc cũng phải nhìn ra được đây không chừng là lần đầu tiên của gã.
Thế nhưng không phải là cậu không muốn động, là do động không nổi luôn đấy.
Trương Giai Lạc khóc không ra nước mắt lắc lư cái đầu bị rót đầy cồn nặng trĩu, động tác của cậu ngay lập tức dẫn tới một tiếng thét của tên cướp.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Tao bảo mày đừng có nhúc nhích!"
Cho nên rốt cuộc là động hay là không động đây hả? Trương Giai Lạc bị mùi rượu hun đến ngất ngất ngây ngây nên tay chân cũng có chút luống cuống. Nếu không phải là do đàn anh cùng chỗ làm lôi kéo phải đi tham gia liên hoan, còn bị chuốc không ít rượu, Trương Giai Lạc cảm thấy bản thân sẽ không đến mức bị động đến như thế này.
Ngay trong lúc cả hai người còn giằng co chưa xong, một trận mèo gào thê thảm vang lên xé rách bầu trời đêm. Tiếng mèo kêu từ xa tiến đến gần giống như nổ tung bên tai của bọn họ. Còn chưa kịp hiểu rõ gì cả liền thấy hai thân ảnh nhanh nhẹn một trước một sau bật ra từ phía bên kia bức tường. Con mèo đầu tiên dường như ngậm trong miệng thứ gì đó bởi vì không còn đường để chạy ngay lập tức cuống cuồng nhảy qua đầu tên cướp, con phía sau đang đuổi theo một mạch cũng mau chóng phi thẳng qua đỉnh đầu của tên cướp theo.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến mức Trương Giai Lạc run rẩy một cái, nhờ vậy mà mấy phần cảm giác say của cậu cũng bị lạnh tỉnh.
Ngay bây giờ!
Bay lên đá một phát văng con dao nhỏ trong tay tên cướp, Trương Giai Lạc trước nay chưa từng vui mừng vì bản thân có một đôi chân dài đến như vậy. Chỉ nghe leng keng một tiếng, dao nhỏ rơi xuống đất. Trương Giai Lạc không chút nghĩ ngợi ngay lập tức xoay người vung chân phi nước đại. Con hẻm nhỏ không hề dài, còn chưa chạy được mấy bước liền tiếp cận được lối ra. Nhìn ánh đèn của những chiếc xe qua lại trên đường phố phía trước, Trương Giai Lạc thoáng thở phào một hơi.
Trong lúc Trương Giai Lạc đang chạy trốn thì bỗng nhiên có cảm giác bên chân mình nhiều thêm một cái bóng đen, cậu kinh hoàng lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất. Vất vả định thần lại, Trương Giai Lạc mới phát hiện hóa ra là con mèo đen vừa rồi đang đuổi theo ở phía sau.
Con mèo đen vẫn luôn chạy chậm ở trong ngõ hẻm, chỉ là do màu sắc quá sâu nên mới bị Trương Giai Lạc lờ đi. Hiện tại cậu loạng choạng một cái, ngược lại dọa con mèo đen đến nhảy xa ra hơn một mét. Nó ngồi xổm ở góc tường dùng đuôi vỗ mặt đất một cách mất kiên nhẫn, miệng còn phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ như đang kháng nghị việc Trương Giai Lạc làm nó sợ.
Quay đầu nhìn xem thì thấy tên cướp cũng không có đuổi theo sau, Trương Giai Lạc lúc này mới yên tâm, đỡ vách tường ở lối ra của con hẻm nhỏ thở dốc không ngừng.
"Đúng... Xin lỗi ha..."
Nuốt từng ngụm từng ngụm nước, Trương Giai Lạc thở hổn hển nói với con mèo đen ở bên cạnh.
Mèo đen xoay thân nhìn như xem thường, nhảy lên đầu tường bên cạnh đánh hơi khắp nơi, dường như là đang tìm kiếm mùi của con mèo vàng mà nó truy đuổi lúc nãy. Nhìn thân ảnh mèo đen nhanh chóng nhảy sang mái tường phía bên kia, Trương Giai Lạc vuốt lấy nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại của mình, trong miệng là nửa câu “cảm ơn” không kịp thốt ra.
Đây chính là cảnh tượng lần đầu tiên Trương Giai Lạc gặp gỡ Đại Tôn.
------------------------------------------------------------------------------
Tôn Triết Bình cảm thấy bản thân có chút bối rối.
Trong tay là bao lớn bao nhỏ vật dụng hàng ngày được mua từ trong siêu thị, hắn vốn đang cầm chìa khoá định lái xe về nhà thì lại phát hiện có một con vật màu xám nhìn giống như con chuột đang vui vẻ nằm trên bánh xe trước của mình. Định thần nhìn lại thì mới thấy hóa là một con mèo nhỏ còn chưa có thành niên.
Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, trong bãi đậu xe lộ thiên đâu đâu cũng có xe này, tại sao trên bánh xe của người khác lại không mọc ra một con mèo vậy hả? Thành thật mà nói Tôn Triết Bình có một loại chống cự trời sinh đối những động vật nhỏ như này, hắn nhíu mi sau đó mở ra ghế sau, trước tiên cứ đem hết toàn bộ đồ vật vào đã.
Vậy nhưng chấn động từ việc mở cửa xe cũng không làm ồn tỉnh con mèo nhỏ đang ngủ say kia, Tôn Triết Bình có chút bất đắc dĩ. Không phải đều nói mèo là loài động vật rất cảnh giác sao. Ngồi xổm người xuống nhìn con mèo đang nằm trên bánh xe của mình, Tôn Triết Bình thật sự là không biết nên ra tay từ đâu.
Vừa may con mèo nhỏ lúc này đã tỉnh lại.
Đầu tiên là hé miệng đánh một cái ngáp thật lớn, sau đó lại nhắm mắt liếm liếm lông trên tay. Con mèo nhỏ cho đến khi liếm xong lông mới chịu mở mắt ra nhìn, vậy nhưng vừa mới liếc mắt một cái liền làm nó sợ phát khiếp, bên cạnh nó không biết từ khi nào lại nhiều hơn một người! Con mèo nhỏ bi thảm kêu "Méo" lên rồi lăn rớt khỏi cái bánh xe.
Tôn Triết Bình còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cũng bị tiếng mèo kêu này dọa đến lảo đảo một cái, lùi về phía sau phịch mông ngồi xuống đất.
Con mèo nhỏ té lộn nhào nhanh chóng rụt đến bánh xe sau, làm ổ ở dưới gầm xe rồi khiếp sợ dò nửa cái đầu ra nhìn Tôn Triết Bình bên ngoài, thỉnh thoảng bên miệng còn kêu lên mấy tiếng méo méo, dường như đang mưu tính xua đuổi Tôn Triết Bình đi.
Nhìn thấy bộ dáng rụt rè của con mèo nhỏ, Tôn Triết Bình lại lần nữa đỡ trán, lần này hình như lại càng không lái xe đi được nữa rồi.
"Meo meo, ăn, ăn ngon lắm."
Chẳng dễ gì mà lục ra được một hộp thịt spam từ trong đống đồ đã mua, Tôn Triết Bình quỳ trên mặt đất định dùng thịt dụ dỗ con mèo nhỏ. Vậy nhưng con mèo nhỏ cũng không hề ngốc, vẫn cảnh giác và giữ một khoảng cách đối với Tôn Triết Bình. Chỉ là sức quyến rũ từ đồ ăn thật sự là quá lớn, hương vị thịt spam bay trong không khí còn khiến cả Tôn Triết Bình phải muốn ăn đến mấy phần, càng khỏi nói đến con mèo nhỏ đã lang thang không biết bao lâu kia.
"Đến, meo meo mau ăn."
Đem thịt đặt ở chỗ cách xe chưa tới 1 mét, Tôn Triết Bình cũng tự mình làm mẫu mà ăn hai miếng, giống như muốn nói cho nó rằng thứ này có thể ăn được. Con mèo nhỏ gắt gao theo dõi hắn, rồi mới từ từ nhích mấy bước ra khỏi gầm xe. Nhưng có vẻ như so với mấy miếng thịt dưới đất kia thì nó lại càng hiếu kỳ với thịt trên tay của Tôn Triết Bình hơn.
Thân thể dò ra từng bước từng bước một, con mèo nhỏ cẩn thận tới gần Tôn Triết Bình, nỗ lực rướn cổ lên khịt khịt mũi. Tôn Triết Bình chậm rãi cầm miếng thịt trên tay giơ trước mũi nó, con mèo nhỏ ngay lập tức há mồm ra cắn miếng đầu tiên để thăm dò. Rồi nó đợi thêm một chút nữa, phát hiện Tôn Triết Bình không hề có ý muốn công kích, mới lại cẩn thận cắn thêm miếng thứ hai.
Lần này nó thành công cắn xuống một khối thịt lớn, thịt nát từ trên tay Tôn Triết Bình rơi vãi tùm lum xuống dưới đất . Con mèo nhỏ cúi đầu ăn như hổ đói quét sạch sành sanh hết thịt ở trên mặt đất, sau đó lại ngẩng đầu thêm lần nữa, nhìn về phía Tôn Triết Bình tràn đầy chờ mong.
Tôn Triết Bình cạn lời rồi.
Thế là một lát sau, Tôn Triết Bình phải đút con mèo nhỏ tới hơn nửa hộp thịt spam mới coi như xong việc. Nhìn con mèo nhỏ ăn no xong ngồi ở một bên rửa mặt, Tôn Triết Bình cũng thở phào được một hơi. Lần này cuối cùng đã có thể lái xe rồi.
Mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Tôn Triết Bình điều chỉnh kính chiếu hậu một lát, đến cả chân ga còn chưa kịp đạp xuống liền thấy con mèo nhỏ kia đột nhiên nhảy lên trước xe hắn, bộ dáng gật gù đắc ý hại Tôn Triết Bình suýt nữa thì đâm bay nó.
Toàn thân gần như là đầy mồ hôi lạnh phanh xe lại, Tôn Triết Bình tức đến nổ phổi nhảy xuống khỏi ghế lái, nhấc con mèo nhỏ ở dưới đất lên một phát.
"Sao mày lại nhảy thẳng lên trên đường thế hả, mày có biết làm như vậy thì nguy hiểm đến cỡ nào không! Lỡ bị đâm chết thì phải tính sao!"
Đang nói chuyện, một chiếc xe chạy ào băng qua chỗ con mèo nhỏ vừa rửa mặt.
Con mèo nhỏ không chút nào cảm kích còn tưởng rằng Tôn Triết Bình muốn ở lại chơi với nó, liền lần theo mùi thơm của thịt spam vẫn còn lưu lại trên ngón tay Tôn Triết Bình, rồi ôm lấy tay hắn liếm liếm.
Người đàn ông lạnh run ngây ra như phỗng trong cơn gió lạnh, ở bên là một con mèo nhỏ bẩn thỉu cùng đứng trước cửa của một chiếc xe.
Đây chính là cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ của Tôn Triết Bình và Lạc Lạc.
02 ( Miêu vương tiểu khu )
Lần thứ hai Trương Giai Lạc nhìn thấy con mèo đen kia, là vào buổi sáng ba ngày sau.
Trong miệng cậu cắn một miếng bánh mì, vội vội vàng vàng mà lao xuống cầu thang chạy đi làm. Khi đi ngang qua góc tập thể dục của tiểu khu, cậu vô thức lướt mắt qua nhìn thì thấy có con mèo đen đang nghiêm túc nằm ưởn bụng. Mặt đầy khí thế bá vương thưởng thức thiên hạ, lạnh lùng nhìn Trương Giai Lạc chạy ngang qua trước mặt mình.
Trương Giai Lạc lùi lại hai bước, quay về liếc một cái. Không sai, nó chính là con mèo đen đã cứu cậu vào cái đêm hôm đó. Con mèo đen này rất đặc biệt, mặc dù toàn thân hoàn toàn đen sì vậy nhưng bên môi lại có hai nhúm lông trắng nho nhỏ, nhìn từ xa giống như đang cắn một con bươm bướm trắng vậy, cực kì dễ nhận ra.
Đối với chuyện gặp lại nhau bất ngờ này, Trương Giai Lạc có chút mừng rỡ.
"Meo meo ~ "
Tuy trên người cũng không có mang thức ăn gì ngon, nhưng Trương Giai Lạc vẫn quyết định cứ tìm cách thân thiết với con mèo này trước đã. Cậu vừa từ từ tới gần, vừa mở miệng hô gọi giống như trẻ em bị thiểu năng.
Mà con mèo kia thì vẫn cứ tiếp tục lạnh lùng nhìn Trương Giai Lạc, ngay cả đuôi cũng chỉ ngẫu nhiên vung vẩy mấy lần tỏ vẻ khinh thường.
"Có muốn ăn bánh mỳ không meo meo."
Thứ duy nhất trong tay có thể lấy ra để dụ dỗ cũng chỉ có miếng bánh mỳ phết mứt hoa quả đã bị cắn mất một nửa này, vậy nhưng Trương Giai Lạc vẫn giơ miếng bánh mì đó lên trước mặt con mèo đen để lấy lòng. Ai nghĩ rằng mèo đen kia đến liếc cũng không thèm, vung chân trước lên. Bánh mì rơi thẳng xuống mặt đất.
Đậu móa này cũng quá là không cho mặt mũi đi, bày tay của Trương Giai Lạc vẫn xấu hổ giơ giữa không trung.
Đúng lúc này có một tràng tiếng lục lạc vang lanh lảnh ở sau lưng Trương Giai Lạc, con mèo đen ngay lập tức lên tinh thần, linh hoạt đứng dậy nhảy về phía sau cậu. Trương Giai Lạc quay đầu lại nhìn, góc tập thể dục của tiểu khu mới vừa rồi vẫn còn trống vắng đã không biết từ khi nào thoáng cái chui ra chừng mười con mèo.
Mà bà Vương sống ở lầu dưới nhà cậu, hiện đang đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ treo lục lạc bị chen chúc ở giữa bầy mèo.
"Đây không phải Lạc Lạc sao? Cháu cũng tới cho mèo ăn à."
Bà Vương nhìn thấy Trương Giai Lạc, vui cười hớn hở gọi một tiếng. Trương Giai Lạc nhìn lướt qua cái bánh mỳ mới vừa rồi bị con mèo đen hất xuống đất, vừa xấu hổ, vừa đá thi thể bánh mì một phát đá ra xa.
"Cháu chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thôi."
Trương Giai Lạc nhìn thấy bà Vương thuần thục mở xe đẩy nhỏ ra, lấy một lần vài cái chén nhỏ đặt xuống đất xếp thành chữ nhất. Đám mèo kia giống như được ra lệnh mà đều ngoan ngoãn vây xung quanh mấy cái chén nhỏ. Bà Vương lại lấy tiếp ra một cái nồi to, từ bên trong muôi có thể nhìn ra được hỗn hợp cá nhỏ cùng với mấy món mơ hồ gì đó, được bà múc từng muỗng từng muỗng vào trong chén.
Lũ mèo lập tức nhào tới, mỗi đứa tự chiếm một cái chén nhỏ rồi vùi đầu vào ăn hồng hộc, cảnh tượng cực kì náo nhiệt. Trương Giai Lạc nhìn mèo đen vẫn đang chậm rãi vây quanh ở bên người của bà Vương, cảm thấy có chút kỳ quái, con mèo đen kia sao nhìn giống như không có chút lo lắng nào hết vậy.
"Sao nó không ăn thế."
Trương Giai Lạc cuối cùng vẫn hiếu kì mở miệng hỏi.
"Nó à, là đang chờ bà phục vụ đặc biệt đấy." Bà Vương cười ha ha, lại không biết lấy từ đâu ra tiếp một cái hộp đã được mở, ở trong là hai con cá nhỏ xếp chỉnh tề. Hộp vừa mới đặt xuống dưới đất, mèo đen liền xông lên, nhưng nó cũng không vội ăn, mà là dương dương tự đắc liếc Trương Giai Lạc một cái, dường như đang nói với cậu rằng:
Nhìn thấy không, đây mới là ăn.
Trương Giai Lạc thực sự chịu không nổi cái bộ dáng không coi ai gì của mèo đen vậy nên không khỏi khinh bỉ nó một cái ở trong lòng.
Những con mèo khác nhìn thấy đồ ăn của mèo đen và mình không giống nhau, cuối cùng cũng không nhịn nổi được hiếu kỳ muốn sáp đến bên cạnh nhìn xem thử, vậy nhưng đều bị mèo đen lớn tiếng xua đuổi đi. Còn với mấy con cứ tiếp tục không thức thời mà tiến về phía trước, mèo đen cũng không khách khí, trực tiếp bung móng vả mặt.
"Dữ ghê..."
Nhìn bọn nó cướp đồ ăn lẫn nhau, Trương Giai Lạc nhịn không nổi nảy sinh cảm thán.
"Nó chính là Miêu vương tiểu khu của chúng ta đấy, mèo cái ở nơi này đều là vợ nó."
Bà Vương cười ha ha rồi vô tình thả cho Trương Giai Lạc một cái tin cực khủng bố.
"Tất cả luôn!"
Trương Giai Lạc hoảng sợ.
Bà Vương gật đầu.
"Đúng rồi, hôm nay cháu có cần đi làm không vậy Lạc Lạc ."
Bà Vương thuận miệng tán gẫu một câu, vậy nhưng lại làm Trương Giai Lạc sợ đến mức mồ hôi tuôn ròng ròng.
Xong! Đi muộn rồi!!!
Trương Giai Lạc cuối cùng cũng nhớ đến bản thân vốn đang vội phải đi làm, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, trong lòng giờ chỉ còn đọng lại mỗi tuyệt vọng.
"Bà Vương, cháu đi trước nha. Bye bye bye bye."
Gào một tiếng rồi nhanh chóng phóng đi, Trương Giai Lạc vội vàng chạy về hướng nhà ga. Nếu như lúc này cậu có thể quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhất định sẽ phát hiện con mèo đen kia đang ngẩng đầu lên khỏi chén thức ăn mà nhìn mình. Chỉ là bên trong con người màu vàng óng của con mèo đen tràn ngập mỗi khinh bỉ vô tình mà thôi, giống như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ vậy.
Mặt đầy lạnh lùng vả đuổi một con mèo không thức thời khác đang tới gần chén thức ăn của mình, mèo đen thay đổi sang một góc độ khác tiếp tục cúi đầu ăn hồng hộc cá nhỏ ở trong chén.
Quả nhiên vẫn chỉ có cá nhỏ là tốt nhất.
03 ( Nuôi hay là không nuôi, đây là một vấn đề )
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bởi tốt xấu gì cũng là một cái mạng.
Ném con mèo nhỏ nhặt được ở bãi đổ xe vào chỗ ghế lái phụ, Tôn Triết Bình sau khi lái xe rời khỏi siêu thị thì nghĩ như vậy.
Không biết có phải bởi vì chưa từng có ngồi trên xe hay không, từ sau khi Tôn Triết Bình khởi động xe chạy, con mèo nhỏ vẫn luôn núp ở trên ghế lái phụ không ngừng gào thét một cách thê lương. Nó ngước đôi mắt nhỏ dính đầy gèn lên, một phút cũng không rời khỏi người Tôn Triết Bình. Run rẩy vươn móng vuốt nhỏ ra muốn kéo đi bàn tay đang đặt trên bánh lái của Tôn Triết Bình, nhưng cuối cùng vì sợ hãi mà chẳng biết làm thế nào cả, chỉ có thể lắc lư ở trước ngực.
Tôn Triết Bình vừa lái xe vừa dùng khóe mắt ngắm trộm con mèo này.
Thật ra hiện tại hắn có chút đau đầu, bởi vì chính hắn cũng không biết phải nên xử lý như thế nào mới ổn cả, đi tắm trước nhỉ? Hay là đi mua một chút đồ ăn trước cho nó? Rốt cuộc là có khu nào quản lý mèo hoang không? Tôn Triết Bình, người chưa từng tiếp xúc gần gũi với động vật nhỏ lần nào hiện tại trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một thứ mùi khai gay mũi bay vào trong mũi của hắn.
Thắng gấp xe lại, con mèo nhỏ không hề phòng bị liền rít gào lên rồi lăn rớt khỏi ghế phó lái, từ bên dưới ghế dựa truyền lên tiếng mèo kêu, tiếng sau thực sự còn thê thảm hơn cả tiếng trước.
"Mẹ kiếp!"
Tôn Triết Bình cũng theo đó mà mắng ra một câu thô tục.
Trên chỗ ghế da vừa mới thay là một bãi nước tiểu vàng xanh xanh, đâm thẳng vào mắt khiến hắn nhìn thấy mà đau lòng. Và chỉ vài giây sau, mùi khai khủng khiếp từ nước tiểu mèo liền bị hệ thống sưởi ấm hong đến nồng nàn bịt kín khắp không gian, Tôn Triết Bình nhờ đó cũng sắp bị hun đến nghẹt thở.
Nổi giận đùng đùng mà ngừng xe ở ven đường, hắn xuống xe rồi mở cửa ghế lái phụ, kéo con mèo nhỏ ở dưới chỗ ngồi ra một phen.
"Meo meo "
Con mèo nhỏ lại giống tìm được cứu tinh, không ngừng cọ Tôn Triết Bình, một bên giãy dụa còn một bên thì muốn đến gần áo bành tô của hắn. Nhìn phần lông dưới mông con mèo ươn ướt, kèm theo nước tiểu màu vàng chảy tí tách xuống, Tôn Triết Bình sợ tới mức vội vàng duỗi tay ra xa. Cũng may là tay hắn đủ dài, vậy nên cho dù con mèo nhỏ có giãy giụa thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể bắt được áo len trong ống tay áo.
Thật sự là nhặt được một thứ tai họa mà.
Giờ phút này Tôn Triết Bình quả thật hối hận đến không chịu được.
"Tiên sinh, nếu như ngài cứ cầm mèo như vậy, mèo sẽ rất đau đấy."
Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng.
Tôn Triết Bình quay đầu lại, chỉ thấy một em gái tóc ngắn mặc áo khoác dài màu trắng đang nhô nửa cái đầu ra từ phía bên kia cửa thủy tinh, cười khúc khích mà nhìn bọn hắn.
Bệnh viện thú cưng Thiên Sứ.
Bên trên cửa kính phát sáng vài chữ lớn, khiến Tôn Triết Bình trong nháy mắt cảm giác bản thân dường như thật sự nhìn thấy được thiên sứ.
"Tổng cộng là 3275 nhân dân tệ, xin hỏi ngài đây muốn quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?"
Em gái tóc ngắn vẫn ý cười tràn đầy mà đưa giấy tờ đến trước mặt Tôn Triết Bình.
Nhìn con số chói mắt ở trên tờ giấy, Tôn Triết Bình đột nhiên có một loại ảo tưởng. Trước đây hắn đối với mấy người trên tin tức bảo rằng bản thân tự nhiên bị người khác vỗ một cái liền giống như bị ảo giác, sau đó giao ra toàn bộ tiền tiết kiệm thì khịt mũi xem thường. Vậy nhưng hiện tại hắn thật sự có một loại cảm giác rằng "Có lẽ mấy chuyện đó cũng không hoàn toàn là giả".
Khoảng thời gian gần đây rốt cuộc hắn đã dính phải thứ xui xẻo gì chứ?
Đem mèo đi kiểm tra một cái, rồi rửa sạch gèn ở mắt, sau tùy tiện lau thân thể một chút nữa, liền muốn hơn 3000?!
Đây là ăn cướp à!
Nhưng mặc kệ ra sao, tiền vẫn phải đưa.
"Quẹt thẻ."
Cứng ngắc kí tên của bản thân lên phiếu xoạt thẻ, Tôn Triết Bình hiện tại thật sự có một loại kích động muốn ăn tươi nuốt sống con mèo kia.
"Đến đây đến đây đi ba của Lạc Lạc, để tôi nói cho anh biết mấy đống thuốc này xài như nào."
Vị bác sĩ mập vừa rồi phải đi lấy thuốc cho Tôn Triết Bình đúng lúc này ra khỏi phòng phát thuốc, cười ha ha gọi Tôn Triết Bình quay ngược về. Nhưng vừa nhìn thấy một đống bình bình lọ lọ lớn nhỏ trên tay của ông ấy, trong lòng của Tôn Triết Bình cực kỳ muốn từ chối sang.
"Lạc Lạc may mắn là một chú mèo con với sức khỏe không tệ, chỉ là có chút bệnh vặt mà thôi. Chẳng qua anh không cần phải sợ, kiên nhẫn chữa trị trong nửa tháng là tốt lên ngay. Đến, cái này là để trị ve tai, mỗi ngày anh chỉ cần nhỏ một giọt vào lỗ tai cho nó là được. Còn kia là trị rêu mèo..."
Blah blah, bác sĩ mập nói liền tù tì một hơi trong hơn 10 phút, tốc độ nói kia phóng liền mấy cái liên kích khiến Tôn Triết Bình cũng phải nghi ngờ rằng có phải ông ta mang họ Hoàng hay không. Đau đầu nhìn con mèo ngoan ngoãn nằm ở trong tay của vị bác sĩ mập để ông ta lăn qua lộn lại, Tôn Triết Bình chỉ thấy mỗi váng đầu hoa mắt. Mẹ nó lại còn cỏ với rêu gì đây, còn có cả sán gì đó với bọ chét gì nữa thế... Bị cái đống này rồi mà vẫn được phán là "Sức khỏe không tệ" luôn à!
"Bác sĩ, ông xem..."
Cuối cùng tìm được một cơ hội để ngắt lời của vị bác sĩ mập, Tôn Triết Bình vội vàng nói:
"Con mèo này cũng không phải là của tôi, chỉ là nhặt được ở trên đường thôi. Tôi trước nay chưa từng nuôi gì cả, lỡ nuôi chết thì không tốt lắm. Nếu không tôi gửi nuôi nó ở nơi này để mấy người tìm người chủ nhân cho nó đi, tất cả tiền chữa bệnh lẫn tiền gửi nuôi trong thời gian này tôi sẽ thanh toán hết."
"Ai da... ba Lạc Lạc này, hai người gặp được nhau chính là duyên phận đấy." Vị bác sĩ mập đẩy đẩy kính mắt, nhanh nhẹn đóng gói chung lại toàn bộ thuốc cùng với thực phẩm dinh dưỡng.
"Lại nói với tình huống hiện tại này của Lạc Lạc, chỉ cần cẩn thận chăm sóc một chút là có thể hồi phục hoàn toàn ngay. Chứ anh xem bên chúng tôi còn có mấy cậu nhóc bị bệnh nặng như này, lỡ mà lây nhau thì có phải là hại nó không. Nếu không anh cứ mang nhóc này về chiếu cố trước mấy ngày đi, đợi đến khi Lạc Lạc tốt hơn rồi mà anh vẫn không muốn nuôi thì cứ đưa về đây cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nghĩ cách tìm nhà cho Lạc Lạc. Vậy quyết định như thế đi nhé! Có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi, hẹn gặp lại ~ "
Một bên nói còn một bên thì hoàn toàn không để Tôn Triết Bình có cơ hội tiếp tục mở miệng, vị bác sĩ mập thông thạo nghiệp vụ đẩy hắn cùng với Lạc Lạc ra khỏi phòng khám bệnh.
Tay trái nhấc theo balo mèo chứa Lạc Lạc và một bọc thức ăn mèo nhỏ, tay phải cầm chồng bình bình lọ lọ kia, còn có một cái WC cho mèo giản dị. Tôn Triết Bình lại lần nữa bị gió lạnh thổi đến nghẹn ngào trong câm lặng.
Đây con mẹ nó là chuyện gì chứ.
Gắng gượng về được đến nhà, Tôn Triết Bình gần như ngã quỵ ở trên ghế sô pha. Lúc nãy khi người của phòng khám bệnh hỏi con mèo nhà hắn tên là gì, hắn liền nhìn bộ dáng ngu ngốc của Lạc Lạc đang đuổi theo cái đuôi mình chơi đến bất diệc lạc hồ, buộc miệng nói một câu:
"Lạc Lạc."
Hiện tại xem ra cái tên này đúng là đặt không sai, hàng này đúng là cái loại hàng nhị (ngu ngốc) mà, lại còn cười ngây ngô nữa chứ.
Lạnh nhạt nhìn Lạc Lạc hiếu kỳ đi tra xét khắp nơi, Tôn Triết Bình phát hiện nó từ lúc nãy đã bắt đầu hết nhìn đông lại sang nhìn tây, như thể đang tìm cái gì đó.
Sẽ không phải là lại muốn đi tiểu chứ!
Tôn Triết Bình hồi hộp trong lòng, vội vàng lên tiếng gọi một phen.
Vừa nghe thấy tiếng gọi to của Tôn Triết Bình, Lạc Lạc cứ như vừa phát hiện ra vùng đất mới vậy, ngay lập tức hí ha hí hửng chạy về phía hắn. Hai đôi chân ngắn ngủn bật bật mấy cái, liền nhanh nhẹn nhảy lên sô pha. Một đường vượt núi băng đèo bò lên bụng Tôn Triết Bình rồi nằm liệt xuống.
"Lộp bộp lộp bộp "
Hai con bàn chân nhỏ lại lần lượt khởi động ở trên bụng của Tôn Triết Bình, Lạc Lạc không ngừng gật gù đắc ý, một bên làm nũng còn một bên thì nỗ lực cọ thân thể Tôn Triết Bình.
Nhìn một bộ dáng dục cầu bất mãn của Lạc Lạc, Tôn Triết Bình cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn do dự đưa tay ra, học kiểu dáng trước đây từng nhìn thấy trên TV, thận trọng mà sờ sờ đỉnh đầu Lạc Lạc. Trong nháy mắt Lạc Lạc liền giống như nhận được mệnh lệnh vậy, thân thể càng uốn éo kịch liệt, nó gần như quấn cả đầu và thân thể lên, miệng khi thì gừ gừ một hồi, lúc lại meo meo một tiếng làm cho hắn cũng không biết phải gãi chỗ nào mới tốt.
Ép Tôn Triết Bình chỉ có thể sờ nó không ngừng, mà một khi Tôn Triết Bình có bất kỳ ý đồ muốn dừng lại nào, Lạc Lạc sẽ phát ra mấy tiếng méo méo để kháng nghị, hại Tôn Triết Bình cho dù có mỏi tay cũng không dám ngưng. Hơn nữa chỉ sờ mỗi đầu thôi cũng không được, còn muốn tiện thể cả sờ tai và cằm của nó nữa cơ.
Lạc Lạc cứ vậy mà sít sao quấn lấy tay Tôn Triết Bình, bộ dáng giống như một khắc cũng đều không muốn rời, khiến từ đáy lòng của Tôn Triết Bình đột nhiên dâng lên một thứ cảm giác khác thường.
Cho dù đối tượng chỉ là một con mèo nhỏ bẩn thỉu, nhưng cái loại cảm giác thỏa mãn do được người ta hoàn toàn dựa dẫm này rốt cuộc là cái đếch gì thế?!
Khó mà tin nổi nhìn cái bụng đã được ưỡn lên cùng với Lạc Lạc không có chút hình tượng nào đang õng ẹo ở trên người mình, Tôn Triết Bình lại lần nữa nảy sinh nghi vấn đối với nhân sinh 19 năm của bản thân.
Hình như... Thật sự... Có chút đáng yêu? !
04 ( Đại... Đại Tôn, cứ gọi là Đại Tôn đi )
Từ sau cái ngày không hẹn mà gặp với Miêu vương tiểu khu ở góc tập thể dục đó, mỗi lần Trương Giai Lạc xuống lầu ít nhất sẽ luôn cố ý đi tìm một chút bóng mèo của vị Miêu vương này. Mà theo số lần xuống lầu tăng nhanh của cậu, cái ngày mà Miêu vương có thể cho cậu tiến vào cuộc đời nó cũng cách không còn xa.
Vậy nhưng mỗi lần gặp được là lại thấy thêm một con mèo có hoa văn khác với con trước quấn quýt bên cạnh Miêu vương khiến Trương Giai Lạc cuối cùng cũng không nhịn nổi mà cảm thán ở trong lòng:
Đúng là không làm xấu mặt cái danh miêu vương tiểu khu mà!
Cái bộ dáng đắc ý khi mỗi ngày đều thay đổi cách thức để khoe khoang dàn hậu cung này, quả thật khiến cho Trương Giai Lạc bị nhét đầy mồm cẩu lương đến mức xúc động.
"Đắc ý cái gì mà đắc ý chứ! Sau này tao mà có bạn gái thì cũng sẽ mang đến trước mặt mày để đắc ý, hừ."
Làm mặt quỷ với miêu vương xong, Trương Giai Lạc vẫn mở ra phần đồ hộp dùng để tiến cống của ngày hôm nay.
Bởi vì lần trước bị miêu vương không chút lưu tình hất bay cái bánh mì mà cậu dùng để dụ dỗ, đã khiến cho Trương Giai Lạc có cảm giác như đây chính là một sự sỉ nhục đối với bản thân. Tuy phân cao thấp cùng với một con mèo đích thực rất nhàm chán, nhưng Trương Giai Lạc vẫn cứ thích không vui đấy thì sao nào, cậu nhất định phải dốc lòng dùng đồ ăn ngon để dụ hàng cái con miêu vương này cho bằng được!
Nghĩ đến một ngày miêu vương sẽ vì ăn đồ hộp trong tay của cậu mà không ngừng xoay quanh ở bên cạnh mình. Cảnh tượng nó vừa chảy nước miếng bên miệng vừa vội vã kêu meo meo... Khiến Trương Giai Lạc mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy có chút kích động rồi. Chỉ là, khách quan mà nói thì có vẻ như cậu đã đánh giá cao ánh mắt tự chọn đồ hộp của bản thân.
Không biết vì sao, Trương Giai Lạc luôn có thể chọn được một vài đồ hộp có khẩu vị kỳ hoa.
Mà những đồ hộp có khẩu vị kỳ hoa này, miêu vương ngay cả liếc cũng thèm, toàn bộ đều bay hết vào mồm của nhóm đàn em và phi tần dưới trướng nó đến không còn tăm hơi. Tuy thỉnh thoảng ông lớn như nó cũng sẽ để mắt đến vài món đồ hộp, nhưng cũng chưa từng xuất hiện cái hình ảnh giống như trong trí tưởng tượng của Trương Giai Lạc. Miêu vương vẫn cứ luôn giữ một bộ dáng người có địa vị cao nhân nhượng kẻ bề dưới, từ từ nhích đến phía trước đồ hộp rồi vùi đầu ăn sạch. Không thèm nhìn Trương Giai Lạc đến một cái, càng khỏi nói đến vụ nũng nịu cảm ơn về bữa ăn. Ăn no xong ợ một phát rồi chạy ngay sang một bên bắt đầu chải lông.
Thật sự là đãi ngộ khác biệt mà! Trương Giai Lạc nghĩ trong tức giận.
Cậu rõ ràng nhìn thấy lúc bà Vương cho miêu vương ăn, miêu vương thỉnh thoảng còn có thể quấn bên chân bà Vương đi vài vòng, meo hai tiếng. Vậy tại sao đến phiên mình lại có loại phân biệt đối xử như vậy chứ? Còn có lúc cậu muốn chụp cho miêu vương mấy tấm ảnh, nó luôn có thể ngay lúc nhấn bấm chụp mà quay phắt đầu về hướng khác khiến hình ảnh loạn thành một đống, so với radar còn chuẩn hơn.
Nhưng không biết vì sao cứ thấy miêu vương càng tàn bạo như vậy, Trương Giai Lạc lại càng không muốn từ bỏ. Cậu cực kì muốn so đấu với miêu vương một trận, nhìn xem sau cùng ai mới thu phục được ai. Mang theo quyết tâm sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thu phục được miêu vương, Trương Giai Lạc cũng không tiếp tục buồn bực nữa, trái lại còn có chút đắc ý nho nhỏ mà khẽ ngâm nga mở ra APP trên di động thêm một lần nữa, bắt đầu một vòng mua đồ hộp online mới.
Hôm nay Trương Giai Lạc theo thường lệ hí ha hí hửng cầm theo đồ hộp mới được anh trai chuyển phát nhanh giao đến đi xuống lầu tìm miêu vương. Ai nghĩ đến còn chưa ra được khỏi cổng lớn của tòa nhà liền nghe thấy thanh âm kêu cứu lớn tiếng của bà Vương .
"Dừng tay, dừng tay lại, anh muốn gì!"
Trương Giai Lạc vội vàng hai ba bước chạy ra ngoài, chỉ thấy một ông bác hói đầu bụng bia, khắp mặt dữ tợn đang giơ một cây gậy đánh mèo ở chỗ kia. Dàn chén nhỏ mà bà Vương để dưới đất có vài cái bị đập vỡ, một đám mèo chạy toán loạn khắp nơi, có vài con trốn không kịp thì bị cây gậy đánh xuống, một con lại một con phát ra tiếng kêu gào thống khổ.
Đáng thương cho bà Vương vì tuổi tác đã cao nên không cản lại được, mà cây gậy có khi còn suýt nữa thì đánh lên người bà, vậy nên chỉ có thể gấp đến độ giậm chân ở một bên.
"Bà già đừng có xen vào chuyện này, bà dám quản thì đến cả bà tôi cũng dám đánh."
Ông bác một bên đánh mèo còn một bên thì hung dữ đe dọa bà Vương.
"Làm gì vậy, làm gì vậy. Có còn pháp luật hay không chứ!"
Trương Giai Lạc vội vàng chạy lên che chở để bà Vương lùi sang một bên.
"Lũ mèo ở đây dám cắn chết chim mà tao nuôi vậy thì hôm nay tao muốn lũ chúng mày đều phải đền mạng hết cho nó!"
Ông bác cuối cùng cũng bắt lấy cơ hội ép được một con mèo mướp cử động chậm chạp tiến vào khu ngõ cụt. Mắt thấy chỉ cần cây gậy ông ta sắp giơ lên cao vung xuống được, đầu của con mèo đáng thương kia sẽ lập lức nở hoa ngay. Nhưng vào lúc này, nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, một vệt bóng đen đột nhiên từ trong bụi cỏ phía sau lưng ông bác nhảy lên một cái.
Bóng đen lưu loát nhảy lên vai của ông bác, trực tiếp khiến thân hình ổng lệch sang một bên, lại dọc theo cánh tay đang cầm gậy hạ xuống của ông ta mà nhảy một cái về phía trước, hung ác đứng giữa ông bác và mèo mướp rồi cúi thấp thân thể gào lên tiếng uy hiếp.
Là miêu vương!
Ông bác cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một con mèo đánh lén từ phía sau lưng mình, trọng tâm lệch một cái vậy nên lực đạo trong tay cũng không còn chính xác. Một gậy nặng nề đập xuống tảng đá phía bên cạnh, vang lên một tiếng trầm đục.
Đừng nói là ông bác kia, ngay cả Trương Giai Lạc và bà Vương nhìn thấy cũng có chút phải ngẩn người. Ai cũng không nghĩ đến con miêu vương kia sẽ có cái can đảm chạy đến xung đột trực tiếp với ông bác đó như thế này cả.
Chuẩn man vãi!
Trương Giai Lạc lặng lẽ like Miêu vương một cái trong lòng.
Thế nhưng ông bác kia thì lại không hề nghĩ thế, sự xuất hiện của Miêu vương cũng giống như đổ thêm dầu vào lửa giận trên đầu ông ta vậy, ổng tức đến mức không có chỗ xả vậy nên lại giơ cây gậy lên, định cùng lúc giải quyết luôn mèo mướp và Miêu vương. Thế nhưng cử động của miêu vương cũng không phải chậm chạp giống như tam thể, động tác né trái tránh phải của nó sắc bén mà nhanh nhẹn, thường thường có thể thay đổi phương hướng ngay trong chớp mắt, ông bác đánh mấy lần đều thất bại thì chống gậy thở hồng hộc.
Lúc này người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, vô tình chắn lại lộ tuyến mà Miêu vương có thể né tránh đi mất bảy tám phần, ông bác kia nhìn thấy phạm vi chuyển động của Miêu vương càng lúc càng thu hẹp lại, cũng khó tránh khỏi đắc ý cười gằn một phát.
"Tao xem mày trốn được ở đâu!"
Nói xong chính là một gậy, triền đấu cùng với Miêu vương lâu đến vậy, ông bác coi như cũng có chút đắc ý, cho nên một gậy này không nghiêng không lệch mà vừa vặn đánh một phát chuẩn vào chân sau của miêu vương, miêu vương gào lên một tiếng thê thảm, khiến lòng người không khỏi ngẩn ra.
Một tiếng rít gào này không phải như đang kêu rên, nghe càng giống như nguyền rủa hơn. Như thể là tiếng gào thét của miêu vương vậy, nếu hôm nay chưa chết, mối thù này định sẽ báo lại trong tương lai.
Mà ông bác kia thì đã sớm đánh đến mù quáng, ông ta hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng đến gì nữa cả, tập trung tinh thần giơ tiếp cây gậy lên lại vung thêm phát nữa, một lòng chỉ muốn mau gửi miêu vương đến thăm địa ngục. Tất cả những việc này xảy ra cực nhanh, tổng cộng còn chưa tới một hai phút. Nhưng chờ đến lúc Trương Giai Lạc phản ứng được, thì cậu đã lao thẳng ra ngoài luôn rồi.
"A!"
Kêu rên một tiếng, Trương Giai Lạc thật sự dám vì Miêu vương đỡ lấy một gậy này. Cây gậy nện một phát thật mạnh trên lưng cậu, nếu như không phải đã cắn chặt răng chuẩn bị từ sớm, tiếng kêu của Trương Giai Lạc có khi còn thảm hơn so với cả miêu vương.
Quần chúng vây xem ở một bên thấy đã đánh luôn đến người rồi, cũng không thể tiếp tục đứng ngoài nhìn được nữa, liền dồn dập tiến lên trên kéo người ra. Trương Giai Lạc trong lúc hỗn loạn còn không quên ôm lấy Miêu vương kiểm tra thương thế trước cho nó.
Bà Vương ở một bên khóc lóc thảm thiết, bà chỉ vào con mèo mướp lúc đầu bị ông bác vây khốn muốn đánh chết:
"Con mèo này đang có thai, có thai đấy, vậy mà cũng không buông tha."
Mọi người vừa nhìn qua, quả nhiên liền nhìn thấy một con mèo mướp đang run sợ lẫy bẫy núp ở bên kia, trên thân thể gầy yếu chỉ có mỗi cái bụng là lớn tròn.
"Đây cũng quá vô nhân tính đi."
Quần chúng vây xem cuối cùng cũng không nhịn nổi phát ra đánh giá.
"Đúng thế, còn đánh cả cậu trẻ đằng đó nữa chứ, cây gậy kia lúc này nguy hiểm chết đi được, suýt nữa là đập vào đầu rồi."
Thanh âm chỉ trích trong đám người theo đó càng ngày càng lớn, ông bác dù có to giọng hơn đi nữa thì cũng không cách nào lấy một địch một trăm được. Bảo an của tiểu khu nhanh chóng chạy tới, dưới tình huống Trương Giai Lạc bày tỏ ý kiến không tiếp tục truy cứu, mới không vật ông ta đưa đến trạm trị an.
Một trò hề cuối cùng kết thúc, Trương Giai Lạc bất chấp cơn đau ở trên thân thể mình. Cậu sốt ruột nghĩ không ra cách mà nhìn Miêu vương mới vừa rồi bị đánh gãy một chân.
"Trước giao lộ có một cái bệnh viện thú cưng tên Thiên Thần rất tốt, cậu mang đến xem thử đi."
Một bác gái sốt sắng giơ ngón tay chỉ phương hướng cho Trương Giai Lạc.
Cảm ơn bác gái, Trương Giai Lạc sau khi nhờ hàng xóm chăm sóc bà Vương xong thì tự mình mang miêu vương chạy chậm về hướng của bệnh viện thú cưng. Dọc theo đường đi miêu vương yên tĩnh cực kỳ, không hề có một chút kiêu ngạo miệt thị Trương Giai Lạc nào như lúc đầu cả. Như thể nó biết Trương Giai Lạc đang dẫn nó đi chữa trị vậy, ngoan ngoãn... Cứ như một con mèo nhỏ bình thường.
Vất vả chạy được đến bệnh viện, Trương Giai Lạc còn chưa kịp mở miệng. Một vị bác sĩ mập liền nhanh tay lẹ mắt nhận lấy Miêu vương ở trên tay cậu, mang vào phòng khám bên cạnh rồi lập tức bắt đầu kiểm tra.
"Xin hỏi tên của mèo là gì vậy?"
"Tên... Hả?"
Trương Giai Lạc bởi vì lo lắng cho miêu vương mà không ngừng rướn cổ, cách tấm cửa kính của phòng khám nhìn vào bên trong. Chăm chú đến nổi kể cả việc bên cạnh mình từ khi nào đã nhiều thêm một em gái tóc ngắn cũng không có phát hiện.
"Đúng vậy, chúng tôi cần phải làm đăng ký cho bé mèo, xin hỏi nó gọi là gì?" Em gái tràn đầy ý cười.
"Ách..." Trương Giai Lạc nhất thời nghẹn hòng.
Đây là mèo hoang không có tên mà.
"Bây giờ lấy một cái đi." Em gái như thể nhìn ra được sự lưỡng lự của Trương Giai Lạc, lập tức đề nghị với cậu: "Đăng ký ngay để mà còn dùng nữa."
Trương Giai Lạc gãi gãi đầu suy nghĩ một hồi. Con mèo đen này cũng không mập lắm, vóc người gầy gò già giặn, gương mặt hình tam giác nhọn nhìn y chang con khỉ. Hầu tử... Gọi nó Đại Thánh? Tôn Ngộ Không?
Trương Giai Lạc ở bên này còn đang nghĩ tên, từ trong phòng khám ở bên kia đột nhiền truyền ra một tiếng mèo gào. Nội tâm của Trương Giai Lạc liền run lên một cái, đậu móa tuyệt đối đừng có mà cào bác sĩ đấy nhá!
"Gọi Đại... Tôn, cứ gọi là Đại Tôn đi!"
Trương Giai Lạc cũng không còn quan tâm đến em gái kia nữa, tùy tiện nói một cái tên, lại không phát hiện ra bản thân đã đem hai cái tên Đại Thánh và Tôn Ngộ Không này kết hợp lại với nhau. Cậu vội vàng đẩy cửa xông vào phòng khám, chỉ sợ Miêu vương lúc này muốn quậy lên, phá hủy luôn cả phòng khám của bệnh viện người ta.
Em gái tóc ngắn cũng nhìn ra được sự lo lắng của Trương Giai Lạc cho nên không tiếp tục truy hỏi nữa, mà chỉ gật đầu rồi trở về quầy tiếp tân.
"Đại Tôn "
Nhanh nhẹn viết vào danh sách đăng ký hai chữ này, em gái liền thuận tay đặt bản danh sách đăng ký vào bên cạnh rồi đi làm chuyện khác. Mà một động tác lơ đãng này của cô ấy, lại không cẩn thận khiến tờ đăng ký khác ở bên cạnh lộ ra một góc.
"Lạc Lạc" .
Theo tờ đăng kí lộ ra, hai chữ đơn giản tương tự sít sao nằm phía sau "Đại Tôn". Nhìn hài hòa không thể tả, giống như số phận đã định rằng chúng hẳn nên về bên nhau vậy.
Last edited: