Hoàn [Bá Đồ] Ánh Lửa Vĩnh Viễn Bất Diệt

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
55,985
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1


Ánh Lửa Vĩnh Viễn Bất Diệt

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: 月下梦龙
Editor: Lá Mùa Thu

Tặng đội trưởng Bá Đồ ta, sinh nhật 31/03/2018.
Dù là truyện cũ, tinh thần vẫn mới.

Vọng ngài vĩnh viễn thống suất Bá Đồ, không ngày rời đi.
Mười năm Bá Đồ! Trước sau như một!
Mười năm Vinh Quang! Không có một trong!

Bạn cần biết trước khi đọc:
- Truyện này có spoil so với tiến độ hiện tại.
- Xà Thảo là một loại nước uống nổi tiếng ở Thanh Đảo, thành phố của Bá Đồ.
- "Bá Đồ, chiến đội lãng mạn." - chương 1543.
- "Hàn Văn Thanh đứng cạnh Đại Mạc Cô Yên, vung nắm đấm." - chương 1245.
Lời tác giả:

Viết cho ngày Bá Đồ 02/08/2014.

Viết cho event Bá Đồ Only, tổ chức ở Thanh Đảo cùng tuần lễ.

Đại Bá Đồ ta! Chiến tiếp mười năm!

---

6:55

Khi Trương Tân Kiệt đi đến cạnh biển, hắn dừng bước, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Từ khi gia nhập Bá Đồ, tám năm qua hắn vẫn kiên trì chạy bộ buổi sáng, thời khóa biểu chính xác đến một phút cũng không lệch, ở chỗ này tập động tác thả lỏng cơ thể sau đó đi bộ nhanh về câu lạc bộ, sẽ vừa đúng 7:30.

Đến 7:30 ánh nắng sẽ bắt đầu gắt, thời điểm bây giờ thích hợp thể dục hơn, gần xung quanh hắn cũng có mấy người đang chạy bộ, tiếng bước chân bộp bộp, chạy qua hắn.

Hôm nay khí trời tốt, Trương Tân Kiệt nghĩ. Gió biển thổi vào mặt, hắn giang rộng hai tay với biển lớn, nhớ đến hồi mùa giải thứ tư.

Mùa giải thứ tư là năm hắn vào Liên minh, cũng là năm vô địch duy nhất của Bá Đồ đến nay. Trương Tân Kiệt nhớ đêm đoạt vô địch đó, cả đội đã ở bãi biển chỗ này nướng thịt, vừa ăn vừa nói chuyện, nháo suốt một đêm thâu. Hắn vốn là tấm gương ngủ sớm dậy sớm nổi tiếng toàn Vinh Quang, đêm đó lại quá hưng phấn, đến tận khi nhìn thấy vạt sáng nơi chân trời mới sực phát hiện cả đội đã chơi hết bao lâu rồi.

Nhưng không có lấy một chút buồn ngủ.

Hắn còn nhớ đêm đó Quý Lãnh và Lý Nghệ Bác khiêng một két bia đến, phát mỗi người một chai, sau đó hướng bọn hắn nâng ly: "Hôm nay là ngày cuối cùng hai người bọn tôi làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Mấy năm qua ở Bá Đồ, là tháng ngày sảng khoái nhất đời tôi. Dù có ra đi, bọn tôi cũng vĩnh viễn là người Bá Đồ! Cả nhà uống bao nhiêu tùy ý, hai bọn tôi đêm nay không say không về! Đội trưởng!" Bọn họ hướng về Hàn Văn Thanh, "Mong đội trưởng sẽ mãi dẫn dắt Bá Đồ đi tiếp!"

Hàn Văn Thanh giơ chai bia lên cụng với bọn hắn: "Cạn!"

Hai người lại quay qua Trương Tân Kiệt, vỗ vỗ vai hắn: "Bá Đồ cũng giao cho cậu đấy."

Thiếu niên Trương Tân Kiệt nhìn vào đôi mắt tiền bối sắp rời đi, tựa hồ thấy được một cái gì đó không thể phai mờ truyền thừa đến mình. Ánh đèn từ ngọn hải đăng xa xa chiếu vào mặt biển, tiếng sóng ngàn năm. Phó đội trưởng Bá Đồ mới lên chức gật đầu: "Vâng."

Trương Tân Kiệt hít sâu, nhìn đồng hồ lần thứ hai. Đúng 7:00, nên quay về. Lúc này có lẽ đội trưởng đang đánh răng rửa mặt. Trương Giai Lạc buổi sáng chung kết luôn ngủ nướng, không cần gọi hắn dậy. Mục Vân và Ngôn Phi chắc cũng sắp rời giường. Tiểu Tống lần đầu tiên vào chung kết, lát nữa nên ghé qua hắn xem thử, nếu không vấn đề gì thì cùng nhau đi ăn sáng. Trương Tân Kiệt trong đầu sắp xếp thời gian biểu cho mỗi người, chân bước quay về theo đường cũ. Ngọn hải đăng màu trắng sau lưng nhiều năm như một, sừng sững mà đứng, ve sầu giờ phút này bỗng kêu vang đến tận mây xanh.

10:00

Tống Kỳ Anh đứng lên khỏi ghế đi lấy một ly nước, tiện thể hoạt động cổ tay. Cường độ huấn luyện trong ngày chung kết không cao, nặng về điều hòa trạng thái, cho nên cả đội Bá Đồ tuy đều tập trung ở phòng huấn luyện, tiếng phím tiếng chuột vang thành một mảnh, nhưng nhìn sắc mặt mỗi người đều khá thoải mái.

Ồ, không, mặt đội trưởng vẫn nghiêm túc như mọi thường.

Tống Kỳ Anh nghĩ, bước khẽ đến bên cạnh Hàn Văn Thanh, lấy ly của hắn giúp hắn thêm nước.

Kỳ thực, tuy đang cố gắng điều tiết tâm lý, nhưng nói không sốt sắng chắc chắn là nói dối. Mỗi lần xem đồng hồ, nghĩ đến thời điểm thi đấu tối nay đang từng phút từng giây đến gần, tim lập tức đập thình thịch như trống trận.

Lúc sáng phó đội tìm hắn đi ăn chung, hắn biết phó đội đến để nhìn tâm lý mình có ổn hay không. Mỗi chiến đội trong Liên minh có cách đào tạo người kế tục rất khác nhau. Vi Thảo là che chở hết mực, Lam Vũ là mạnh dạn buông tay, mà Bá Đồ, thì hệt như mỗi một việc bọn hắn làm, phóng khoáng hào sảng, cho hắn không gian phát triển độc lập, nhưng vẫn dìu dắt hắn cẩn thận tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ điều gì.

Năm đầu tiên phó đội ra mắt Liên minh liền đoạt quán quân. Mà đội trưởng là năm thứ tư. Trương Giai Lạc tiền bối sắp lần thứ năm bước lên chiến trường chung kết. Lâm Kính Ngôn tiền bối năm ngoái giải nghệ, chỉ có mặt trong chung kết đúng một lần. Ngoài ra còn Bạch Ngôn Phi, Tần Mục Vân...

Mình thì sao?

Năm thứ hai mình vào Liên minh, có thể cùng mọi người chung tay đoạt quan hay không?

Qua năm nay rồi, đội trưởng có sẽ còn ở lại?

Tống Kỳ Anh về tới chỗ ngồi, cúi nhìn hai bàn tay mình, sau đó nắm chặt nắm đấm, hệt như tư thế thường thấy của Trường Hà Lạc Nhật.

Nếu căng thẳng, dũng cảm xông lên đi.

Nếu không muốn thua, dũng cảm xông lên đi.

Nếu muốn kế thừa Bá Đồ, dũng cảm xông lên đi.

Tôi muốn thắng.

12:15

"Tui nói, năm nay thắng xong, nhất định phải kêu đội trưởng mời mình đi ăn một bữa thiệt ngon a!"

Trương Giai Lạc và được nửa bát cơm, đột nhiên ngẩng đầu hô một câu với Hàn Văn Thanh.

"Đúng đúng đúng!" Bạch Ngôn Phi lập tức giơ đũa hưởng ứng, "Em muốn ăn cơm sườn!"

"Cái đệt Bạch Ngôn Phi chú em chỉ nhớ sườn của chú em thôi à?"

"Sườn có vấn đề gì? Cơm sườn Kinh Cửu! Chuỗi nhà hàng nổi tiếng! Miễn phí rau dưa! Cơm ăn thoải mái no thì thôi! Anh xem Mục Vân cũng thích, cậu ta ăn cơm sườn mới cao đến vậy! 1m82! Cao nhất Bá Đồ, không phục solo!"

"Chú em 1m76 tư cách gì láo, solo thì solo a! Anh solo với chú em a!"

"Cao hơn em 2cm ghê lắm à?"

"Anh người miền Nam, 1m78 ghê lắm ok?"

"Khụ khụ." Tần Mục Vân ở nội bộ Bá Đồ không hiểu vì sao không bao giờ duy trì được trạng thái vô hình như trong trận, luôn luôn vô cớ nằm cũng ăn đạn, bèn mưu đồ chuyển target, "Tiểu Tống mới nên ăn nhiều."

"Chúng ta hình như đang bàn đánh xong đi đâu ăn mừng nhỉ?" Tống Kỳ Anh lập tức thận trọng kéo về đề tài cũ.

"Đội trưởng!" Trương Giai Lạc đá qua cho Hàn Văn Thanh, tinh thần không biết sợ chết khiến quần chúng không thôi kính nể, "Hồi mùa giải thứ tư đánh xong mấy ông có đi ăn cái gì ngon không?"

"Thịt nướng."

"...tui đang định nói tui mới nghiên cứu một quán hải sản! Cá hồi! Trứng cá ngừ! Hải sâm! Bào ngư! Cua! Thân là chiến đội giàu nhất Liên minh ngoài Nghĩa Trảm, thắng chung kết xong chỉ muốn ăn cơm sườn với thịt nướng, bèo bọt quá a!"

Trương Tân Kiệt ngồi bàn kế bên im lặng ăn cơm hiếm thấy chen vào một câu: "Đã vậy lần trước đội trưởng còn nướng mực khét."

Đội trưởng Bá Đồ đang húp canh suýt sặc.

Tần Mục Vân thương hại vỗ vai Trương Giai Lạc đã gục xuống bàn khóc ròng: "Bỏ cuộc đi tiền bối, BGM thành phố Q chính là vậy đó."

15:28

Beng beng. Tiếng báo tin nhắn. Trương Giai Lạc đang định tắt máy, bèn thuận tay mở ra luôn, nào ngờ bị Hàn Văn Thanh tóm ngay tại chỗ: "Sắp họp rồi, chơi điện thoại cái gì nữa! Tắt!"

"Tắt liền tắt liền!" Trương Giai Lạc vội vàng biện giải, "Là tin nhắn của lão Lâm!"

"Ồ? Anh ấy đến thành phố Q?" Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ, còn hai phút mới vào họp. Nếu là tin nhắn của Lâm Kính Ngôn, vậy tranh thủ trả lời một tiếng cũng không vấn đề.

"Mới đáp máy bay. Ảnh nói chiều nay đi dạo vòng vòng, chờ tối đến thẳng nhà thi đấu."

"Bên phòng hành chính có mua vé cho anh ấy chưa?"

"Ảnh tự mua vé, lão Lâm bí mật đến đây..." Trương Giai Lạc vừa lẩm bẩm vừa trả lời Lâm Kính Ngôn: "Tối nay phải vỗ tay cho uy vũ của tụi tui mạnh vào!"

Chẳng mấy chốc Lâm Kính Ngôn đã nhắn lại: "Chắc chắn rồi :)"

"Nhớ chúc tui may mắn!"

"Cậu may mắn muốn chớt!"

"Ha ha ha ha lão Lâm anh giả teen clgt? Thôi ngưng, sắp vào họp, đội trưởng kêu tui tắt máy rồi!"

Lâm Kính Ngôn cười cười cất điện thoại, theo các hành khách khác xuống khỏi máy bay. Hắn đã không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng chiến đội hắn từng chinh chiến vào chung kết, nói sao cũng phải đến nhà thi đấu xem trực tiếp.

Đánh giải chín năm, hắn chưa từng đạt được vinh quang tối cao, còn trải qua nỗi nhục bị hậu bối đánh bại trước vô số người, suy sụp khi bị chiến đội của mình vứt bỏ, đến cuối cùng giải nghệ, bất kể thế nào cũng không thể gọi là áo gấm hồi hương.

Thậm chí, hắn còn không thể lẽ thẳng khí hùng nói rằng mình khiến Hô Khiếu hay Bá Đồ tự hào. Cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của hắn bị phân rạch ròi thành hai nửa, cả hai hắn đều rất hoài niệm, nhưng vinh quang hôm nay của cả hai đều đã không còn liên quan đến hắn.

Thế nhưng, chín năm ấy, hắn cũng xác xác thực thực khắc lên Vinh Quang dấu ấn sáng rực của mình. Bắt đầu bằng Hô Khiếu, kết thúc bằng Bá Đồ. Đó chính là năm tháng hắn dâng trọn nhiệt huyết thanh xuân. Khi bạn bè cùng lứa đến trường, đi làm, yêu đương, hắn đứng trên một mảnh đất gọi tên Vinh Quang nhìn ngắm toàn bộ lịch sử ầm ầm sóng dậy.

Cho nên, hắn tuy tiếc nuối, nhưng không hề hối hận. Hắn là cựu đội trưởng Hô Khiếu, cũng là một đại tướng vĩnh viễn không bị lãng quên trong sử sách chiến đội Bá Đồ, trong một đội hình tỏa sáng vạn dặm nhất cũng bi tráng nhất Liên minh mà bọn hắn đã cùng nhau kết thành.

Cũng như hắn đã nói trong buổi họp báo khi chuyển nhượng đến Bá Đồ, bất cứ khi nào Bá Đồ cần, hắn đều sẽ khoác giáp trụ ra trận —— bằng mọi phương thức hắn có thể tận sức, tỷ như, cổ vũ trợ uy cho chiến đội hắn đã từng đốt thiêu tâm huyết.

18:50

Hàn Văn Thanh đẩy cửa văn phòng.

"Ông chủ, ông tìm tôi?"

"Đến đây đến đây, ngồi đâu cũng được." Ông chủ câu lạc bộ Bá Đồ đón đội trưởng chiến đội của mình vào phòng.

"Văn Thanh a, năm nay năm thứ mười một rồi, ban đầu lúc tôi thành lập câu lạc bộ chưa bao giờ nghĩ đội trưởng tôi bổ nhiệm có thể vẫn đứng bên tôi đến tận hôm nay." Quãng thời gian ấy như thể chớp mắt là qua, nhưng hễ ngẫm lại từng tốp đội viên cũ ra đi, từng tốp đội viên mới gia nhập, mặt mũi đội trưởng đã đứng vững suốt mười một năm đến nay cũng càng thêm ác liệt, ông chủ Bá Đồ không khỏi cười, "Hôm nay trạng thái thế nào?"

"Rất tốt."

"Là cậu, nhất định sẽ trả lời rất tốt."

"Cho nên ông chủ muốn nói gì với tôi?"

"Tuy tôi nghĩ, tôi có nói cố lên với cậu hay không cũng không ý nghĩa, vì cậu chắc chắn sẽ dốc toàn lực chiến đấu. Nhưng hiện tại, tôi vẫn muốn nói với cậu một câu." Ông chủ Bá Đồ nói tới đây có thoáng dừng. Hắn nhớ đến mấy câu truyền bá khắp nơi trong Vinh Quang, có không ít đối thủ cạnh tranh chê cười, nói hắn là đồ nhu nhược, đội trưởng kêu hắn làm gì hắn làm đó, thể diện ông chủ để đâu. Nhưng thế thì liên quan gì chứ? Chỉ vì lời chọc ngoáy của người ngoài mà mà thay đổi chính sách câu lạc bộ, đó khẳng định không phải Bá Đồ. Huống hồ, thái độ ủng hộ đội trưởng là do hắn cố ý thể hiện cho mọi người thấy.

"Chúc võ vận xương long. Tôi vĩnh viễn là fan trung thành của cậu."

19:30

"Tới đủ hết chưa?"

"Báo cáo hội trưởng! Đội tử trung đã có mặt đông đủ!"

"Tất cả mặc đội phục vào cho tôi!"

"Đã mặc xong!"

"Cờ chiến đội đâu!"

"Giương lên rồi!"

"Kẹo thấm giọng đâu!"

Đại ca đội tử trung vỗ lên túi áo: "Mỗi người một hộp!"

"Tốt! Lát nữa tất cả phải gào cho to lên! Ai gào không nổi tối về tôi đá ra khỏi công hội! Nước đâu nước đâu, xách ra!" Tưởng Du chạy đông chạy tây trên khán đài khu fan ruột, thấy một cậu đứng ngu ngơ giữ mấy thùng đồ uống, lập tức nổi giận, "Dạ Vị Ương! Kêu chú mày đó đứng ngu mặt làm gì! Kéo nước qua đây!"

"Còn nửa tiếng nữa lên đánh, đội phó chắc chắn đã đến chuẩn bị rồi, em đang ở cùng đội phó trong một nhà thi đấu, cứ nghĩ tới là thấy quá phê!"

"Nhóc ranh chú mày cười cười cái beep! Vì đội phó, chú mày mau hăng tiết lên làm việc cho anh!" Thì ra lý do nó đứng ngu ngơ ở đây là vì mê muội idol, Tưởng Du thầm lật bàn trong lòng, tự mình chạy đi kéo một thùng nước phát cho mọi người. Hắn vặn nắp chai, "Mọi người mau lên! Nốc hết một chai Xà Thảo đi!"

"Kiếp sau vẫn làm! Người! Bá! Đồ!"

19:40

Lý Nghệ Bác đọc lại bài lần cuối.

Tuy những năm gần đây bị vỗ mặt càng lúc càng nhiều, nhưng hắn vẫn là người có trình cao nhất trong giới bình luận Vinh Quang. Chưa kể sau mùa giải thứ mười, hắn cũng ra sức dùi mài dữ dội, năm nay bình luận được không ít người khen tiến bộ.

Chuyện, ông đây xuất thân Bá Đồ, có chướng ngại nào ngáng được chân ông?

Hôm nay, hắn lần thứ hai tham dự bình luận trực tiếp cho trận chung kết Bá Đồ.

Bình luận viên chuyên nghiệp quyết không cho phép bản thân thiên vị đội nào trong trận, nhưng tự đáy lòng, hắn trăm phần trăm ủng hộ đội mẹ ngày xưa.

Nơi ấy có đội trưởng của hắn, có đội phó từng chỉ là một tân binh, cũng có người mới gia nhập sau khi hắn đã giải nghệ, nhưng hắn chưa bao giờ ngừng để mắt đến họ, đội viên mới, đại thần chuyển nhượng gây tranh cãi, người kế tục tương lai vung lên lá cờ Bá Đồ.

"Chỉ đạo Lý, bắt đầu được chưa?"

"Được rồi." Lý Nghệ Bác thu vén tâm sự, hướng về màn ảnh bằng một nụ cười chuyên nghiệp.

"Chào các bạn khán giả, hoan nghênh đến với hiệp đầu trận chung kết mùa giải thứ mười một Liên minh Vinh Quang, tôi là bình luận viên Phan Lâm."

"Tôi là chỉ đạo kỹ thuật Lý Nghệ Bác."

19:50

"Ông xã, mở TV rồi đó."

"Ừ, anh ra ngay."

"Thật là, nghe nói chiến đội đem bán tài khoản anh dùng rồi không phải sao, anh vẫn cứ để tâm xem họ thi đấu thế à." Cô vợ có chút bất bình oán trách.

"Đâu phải do chiến đội, giao dịch tài khoản là chuyện bình thường, anh tin chắc hit đâm kinh điển đó của anh sẽ không bị quên lãng. Anh nói lâu rồi a, dù có ra đi, anh vẫn vĩnh viễn là người Bá Đồ!"

"Ba ba, ba ba, chỉ con xem người nào là đội trưởng ba hay nói a."

"Ừ ừ, lát nữa chỉ con xem, nhưng con không được sợ a, ha ha ha." Ôm con gái ba tuổi lên gối, Quý Lãnh ngồi nghe hai bình luận viên trên TV phân tích trước trận, một hát một vỗ tay, khó tránh bật cười, "Thằng Lý Nghệ Bác này, nói chuyện càng lúc càng màu mè."

19:55

"Rà lại các khâu chiến thuật một lần. Nhớ hết chứ? Còn vấn đề gì không?"

"Không!" Các đội viên nhất trí trả lời.

"Vậy thì xuất phát." Hàn Văn Thanh trầm giọng. Ngoài cửa phòng Bá Đồ, nhân viên nhà thi đấu đúng lúc gõ cửa nhắc nhở chiến đội hai bên tập hợp ra lối đi.

Mọi người dồn dập đứng dậy. Trương Giai Lạc trước khi cất điện thoại liếc qua một lần cuối cùng, liền thấy nhấp nháy tin báo có một tin nhắn mới.

"Cố lên."

Trương Giai Lạc khẽ chớp mắt, mềm mại mỉm cười.

"Ừ."

19:59

Đây là chiến đội phóng khoáng nhất toàn Vinh Quang.

Đây là chiến đội lãng mạn nhất toàn Vinh Quang.

Đây là chiến đội dũng mãnh nhất toàn Vinh Quang.

Đây là chiến đội không biết chùn bước nhất, không sợ gian nguy nhất, chỉ tiến không lùi nhất toàn Vinh Quang.

Bọn hắn vĩnh viễn sẽ kiên định, vĩnh viễn sẽ không lạc lối, vĩnh viễn sẽ không thiếu hụt đấu chí.

Bọn hắn lòng ôm một bầu máu nóng, nhưng lại đủ cẩn thận đủ trầm tĩnh.

Không có bất kỳ thứ gì ngăn được bước chân người Bá Đồ tiến tới.

Chỉ cần Vinh Quang không đóng cửa, chỉ cần Liên minh vẫn còn tồn tại một ngày, Bá Đồ sẽ không ngã xuống.

Trước sau như một.

"Chiến đội Bá Đồ ra trận." Loa trong nhà thi đấu thông báo, cửa đường hầm tuyển thủ mở lớn, ánh sáng và tiếng gào thét cùng nhau tràn vào lối đi.

20:00

"Bá Đồ! Tất thắng!!!"

"Bá Đồ! Tất thắng!!!"

"Bá Đồ! Tất thắng!!!"

Hàn Văn Thanh bước lên sân đấu, đứng bên cạnh hình chiếu Đại Mạc Cô Yên, mặt hướng khán giả toàn trường giơ tay, nắm chặt, kiên định vung lên.

END
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Dm lão Lâm của tui !!!! WHY ?!?!?WHY ??!?! SAO LẠI PHẢI GIẢI NGHỆ HỞ ANH TTATT.?

Nói chứ Bá Đồ 10 năm như 1 . Hàn đội 10 năm như 1 !

Ông chủ lẫn công hội bình luận viên tới fan đọc TCCT là fan của Bá Đồ , fan của Hàn đội :33
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Có một Trương phó thấu hiểu tường tận chân tơ kẽ tóc lịch sinh hoạt ngủ nghỉ của bạn còn hơn mẹ bạn. Có một Hàn đội nghiêm túc chấp hành mọi thứ còn hơn ba bạn. Và Tiểu Tống của tui đã lớn lên trong một ngôi nhà Bá Đồ trong cương có nhu như thế, lớn lên thành một thiết hán tử chân chính! Trồng củ cải ở Bá Đồ tốt nhất, Vi Thảo Lam Vũ dưỡng củ cải không bằng nổi đâu!

Sống làm người Bá Đồ, chết làm ma Bá Đồ! Kiếp sau nếu được chọn lão tử vẫn sẽ lại làm Người! Bá! Đồ! Ai đuổi cũng không đi, chết sống gì tui cũng ôm cột nhà đắt giá nhì Liên minh chỉ sau Nghĩa Trảm của Bá Đồ mấy anh mà đu bám mới được!

Mạng lưới Bá Đồ lớn mạnh rải khắp mọi nơi. Từ ông chủ, đội viên, lão tướng, tân binh, đã giải nghệ, đã có gia đình, làm MC, làm công hội, dù cho tứ phương tám hướng thân toạ nơi nào đi nữa, chỉ cần Bá Đồ cần, người Bá Đồ vượt qua thiên sơn vạn thuỷ, dốc cạn sức mình cũng muốn chứng kiến Bá Đồ đạt được Vinh Quang tối thượng nhất. Đọc khúc này tui cảm động hết sức ngồi bật cả dậy. Trrên dưới đồng lòng, mười năm không đổi, bất quá cũng chỉ như thế này thôi! Hàn đội, đợi mãi con mực nướng khét một nửa trong tiệc liên hoan của anh đó...

Cái gì, chú nghe tin Liên minh sắp đóng cửa sao? Ha, chú đừng đùa, tui còn thấy bóng dáng Đại Mạc Cô Yên đứng trên vũ đài kia, Bá Đồ còn đó, Liên minh đóng cái gì mà đóng, còn đi thêm được mười năm nữa! Cái gì, chú nói mười năm câu đó bản quyền Diệp Thu Gia Thế sao, nói cho chú biết, luận kiên định luận bám trụ Bá Đồ Hàn Văn Thanh mới là vì sao dẫn đường sáng chói trước nay chưa từng đổi của một chiến đội dũng mãnh nhất lưu của Liên minh, chói mù mắt Diệp Thu luôn!

Đọc tới khúc cuối, tui cảm thấy vừa muốn khóc vì sự oai hùng và dũng khí của họ, cuối cùng lại cười vì tự hào và kiêu ngạo bản thân đã yêu thích và ủng hộ những con người đáng nể chắc chắn sẽ làm nên kỳ tích đó!

BÁ ĐỒ TẤT THẮNG!
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#4
Bá Đồ! Tất thắng!!!

Hộ khẩu fan của tui ở Hưng Hân, nhưng tui cảm thấy đọc đồng nhân Hưng Hân không tạo cho tui nhiều cảm xúc như đồng nhân Bá Đồ.

Khí chất của họ, ý chí của họ, tinh thần cầu thắng, thấy bại không nản, dũng cảm tiếng lên của họ luôn khiến tui xúc động. Cho dù là đọc đồng nhân hay đọc nguyên tác, cứ nhắc đến ý chí của người Bá Đồ, tui lại có cảm giác xúc động muốn khóc lên.

Một Hàn Văn Thanh 10 năm làm đội trưởng của chiến đội, luôn luôn tiến lên, không bao giờ chùn bước. Một Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn, tỉ mị, chưa từng thay đổi, từ thói quen sinh hoạt, phong cách tới ý chí và lòng trung thành. Hai lão tướng năm hai Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn luôn một lòng hướng tới Quán Quân với lòng nhiệt huyết huyết cháy bỏng chưa từng phai mờ. Họ là người Bá Đồ, họ có cùng lý tưởng, cùng mục tiêu, cùng ý chí.

Tui ngưỡng mộ họ. Tui kính trọng họ. Tui ủng hộ họ.

Mười năm Bá Đồ! Trước sau như một!
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
Chỉ vì lời chọc ngoáy của người ngoài mà mà thay đổi chính sách câu lạc bộ, đó khẳng định không phải Bá Đồ.

Chúc võ vận xương long. Tôi vĩnh viễn là fan trung thành của cậu.
Hự! Năm nào cũng thế, ông chủ luôn là fan mẫu mực nhất của Bá Đồ!

Đây là chiến đội phóng khoáng nhất toàn Vinh Quang.

Đây là chiến đội lãng mạn nhất toàn Vinh Quang.

Đây là chiến đội dũng mãnh nhất toàn Vinh Quang.

Đây là chiến đội không biết chùn bước nhất, không sợ gian nguy nhất, chỉ tiến không lùi nhất toàn Vinh Quang.
Đây là Bá Đồ. Sinh vi Bá Đồ nhân, tử vi Bá Đồ quỷ!!!
 

Bình luận bằng Facebook