Hoàn [Mừng Sinh Nhật Tiêu 2020] [Tiêu - Tranh] Tiệc Tán Gẫu

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
Chúc Mừng Sinh Nhật Tiêu Thời Khâm
Sản phẩm thuộc
Project Mừng Sinh nhật Tiêu Thời Khâm 2020

TIỆC TÁN GẪU

Tác giả: 钦袖
Editor: Fuuka

~~~~~~~~~~~~

"Lát nữa đi ăn cơm với tui được không? Tui mời."​

Sau khi kết thúc huấn luyện, trong lúc các đội viên nhao nhao đứng dậy chuẩn bị tới nhà ăn, Tiêu Thời Khâm đưa ra lời mời với Tô Mộc Tranh một cách vô cùng tự nhiên, khiến cô hơi kinh ngạc nhướng mày hỏi lại: "Hửm? Tui mà ông cũng mời sao?"​

"Ăn cơm tán gẫu chút vậy mà." Tiêu Thời Khâm nhún vai đáp.​

Tô Mộc Tranh cũng biết gần đây hắn thường xuyên mời cơm các thành viên trong chiến đội Gia Thế, thật ra chủ yếu là để dễ trò chuyện tâm sự, hòng giúp hắn hòa nhập với cả đội, thêm nữa còn có thể tranh thủ khuyên nhủ bọn họ cố gắng tập trung vào thi đấu. Dù rằng hắn mới chuyển đội nên kiểu gì có khoảng cách nhất định với mọi người, nhưng hắn với Tô Mộc Tranh vốn đã thân quen từ lâu, việc này đúng là chẳng cần thiết cho lắm.​

Mà thực tế lần này Tiêu Thời Khâm cũng không ôm mục đích gì, chỉ đơn thuần muốn ăn một bữa cơm với người đồng đội ra mắt cùng năm này mà thôi.​

Tô Mộc Tranh mỉm cười tiêu sái đút hai tay vào túi quần, ung dung bước ra ngoài chẳng thèm ngoái đầu lại mà đáp: "Được thôi, ăn chung cho vui, nhưng mà khỏi cần mời, chúng ta chia đôi."​

Tuy Tiêu Thời Khâm chủ động mời cơm, nhưng Tô Mộc Tranh là thổ địa ở đây càng ra dáng chủ nhà mời khách từ xa, cô rành rẽ dẫn Tiêu Thời Khâm vào một quán ăn nhỏ chuyên bán mấy món đặc sản ở gần đó, có vẻ thật sự chỉ là một bữa cơm giản dị mà thôi.​

"Sau khi ông chuyển đến cứ loay hoay mãi chưa đi được." Tô Mộc Tranh giơ tay ra hiệu cho chủ quán, "Tui đoán chắc ông toàn mời người ta tới mấy nơi sang trọng, nên dẫn ông tới đây coi như trải nghiệm món ăn đường phố."​

"Đúng thật, cơ mà bà không cần lo." Tiêu Thời Khâm cười cười thở dài.​

Tô Mộc Tranh cảm thấy mình đúng là bạn tri kỷ thông minh hiểu lòng, cô kẹp lấy chiếc đũa xoay tròn trên ngón tay. Tiêu Thời Khâm thấy tâm trạng cô vui vẻ, vờ như lơ đãng hỏi thăm: "Xem ra dạo này tiền bồi Diệp Thu làm ăn được lắm ha?"​

"Tích cực thu thập tình báo quá nha!" Tô Mộc Tranh nửa đùa nửa thật trả lời.​

"Không phải..." Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra không thể thăm dò được gì từ chỗ Tô Mộc Tranh, có điều lần này hắn thực sự chỉ muốn ăn cơm chung mà thôi, tò mò thông tin là thói quen thường thấy của dân chơi chiến thuật, đôi khi cũng ngại bị hiểu lầm sang ý tứ khác.​

Tô Mộc Tranh không bắt bẻ hắn, uyển chuyển trả lời: "Ít ra chiều hướng tốt hơn bên này."​

"Bà nói Gia Thế đó hả?"​

"Ừm, sau khi ông đến thì đỡ hơn rồi, chứ trước đó..."​

Tiêu Thời Khâm cũng muốn nói tốt mấy lời cho chiến đội hiện tại, nhưng hắn cố gắng nhớ lại tình trạng Gia Thế trước đó, có chỗ nào tốt để mà nói đây? Thua trận thê thảm tới mức bị loại khỏi Liên minh, khen cái gì bây giờ... Ngẫm nghĩ một hồi, tựa hồ chỉ còn Tô Mộc Tranh có chỗ để khen ngợi một câu: "Bà đổi phong cách đánh khá lắm đó."​

Đối với việc này hắn thật sự bội phục Tô Mộc Tranh, sau khi Diệp Thu rời khỏi, trước lúc hắn đến, cô phải tự thân vận động lần mò tìm cách thích nghi với đội hình biến động của Gia Thế, không có chỉ thị cụ thể đã phải chuyển từ vị trí hỗ trợ sang tấn công. Tới khi Tiêu Thời Khâm chuyển đến, về cơ bản cô gần như đã thuần thục cả rồi, chẳng còn bao nhiêu thứ để hắn bố trí.​

Tô Mộc Tranh được ca ngợi lại chẳng tỏ ý kiến gì, chỉ hờ hững gãi cằm: “Cũng hết cách rồi."​

"Coi như bị ép phải lên Lương Sơn cũng chưa hẳn là chuyện xấu." Tiêu Thời Khâm đang gắp thức ăn giữa chừng bỗng khựng lại, "Kỹ thuật của bà càng lúc càng độc lập và toàn diện hơn, về sau nếu muốn quay lại đánh hỗ trợ thì những cố gắng lúc này cũng không uổng phí."​

"Cảm ơn đã động viên tui nhá." Tô Mộc Tranh hơi xem thường nói, "Tui lại thích đánh hỗ trợ hơn, như bây giờ không được thuận tay lắm."​

Tiêu Thời Khâm bó tay, hắn gắp thức ăn cho vào miệng, khẩu vị đồ ăn ở thành phố H có hơi lạ lùng mà mới mẻ.​

"Thi đấu đoàn đội bà và mọi người vẫn còn bị chia tách." Tiêu Thời Khâm vừa nhai thức ăn vừa nêu vấn đề, hắn nghĩ có lẽ đây cũng là chỗ Tô Mộc Tranh cảm thấy vướng mắc.​

"Đúng rồi đó." Cô thản nhiên thừa nhận, "Tiết tấu không khớp nhau cho lắm."​

"Trật nhịp kiểu này, chỉ dựa luyện tập thì không thể điều chỉnh được."​

Tô Mộc Tranh thờ ơ gật đầu, điệu bộ hoàn toàn đồng ý: "Ờ."​

"Một bên cần phải thỏa hiệp." Tiêu Thời Khâm nói.​

"Vậy nên," hắn chợt cảm thấy cô gái xinh đẹp trước mặt dường như sắc bén hơn trước kia nhiều lắm, "Ông hi vọng tui sẽ phối hợp với tiết tấu của bọn họ à?"​

Tiêu Thời Khâm trầm ngâm suy nghĩ một lát: "... Cũng không phải."​

"Muốn thuyết giáo, Tiêu đội tìm nhầm người rồi á." Tô Mộc Tranh chớp chớp đôi mắt trong trẻo xinh xắn, nhẹ nhàng cười nói.​

Gặp phải Tô Mộc Tranh cố tình mỉa mai, Tiêu Thời Khâm hơi lúng túng bèn ho nhẹ hai tiếng, thật ra hắn cũng hiểu tiết tấu không khớp chỉ là cách nói uyển chuyển. Nếu trạng thái thi đấu của các đội viên Gia Thế đều ổn định, thì đâu có nhiều vấn đề đến vậy.​

Tô Mộc Tranh thông cảm nên không tiếp tục làm khó dễ hắn, cô gắp một ít thức ăn, đáp gọn một câu: "Ngoài ra, vị trí hiện tại của tui trong đội cũng rất vướng víu."​

"Ừm, thật vậy." Tiêu Thời Khâm gật đầu.​

Trước giờ Gia Thế vẫn kiêu ngạo với chiến thuật Pháo Bình Phong, nhưng hiện tại bởi vì Tôn Tường và Tô Mộc Tranh phối hợp không tốt nên khó lòng đem ra sử dụng, thêm vào những bố trí của hắn, sắp tới Gia Thế sẽ dùng chiến thuật Cái Bóng làm trọng tâm, sự góp mặt của bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong trong đội hình quả thực hơi thừa thãi.​

Tô Mộc Tranh gắp thức ăn lại đổi chủ đề: "Đừng nói tui nữa, thật ra vấn đề của ông còn khó xử hơn kia kìa?​

"Tui biết..." Tiêu Thời Khâm rầu rĩ ngập ngừng một lúc, vốn đã quen chịu thương chịu khó ở chiến đội nhỏ Lôi Đình, những chiến thuật và sách lược mà hắn thông thạo không phù hợp với ông lớn như Gia Thế cho lắm, "Tui đang điều chỉnh, chủ yếu do không có cách nào thích hợp để kiểm nghiệm."​

Phương pháp rèn luyện tốt nhất là thực chiến. Nhưng Gia Tế đang lặn ngụp trong giải khiêu chiến nhỏ như cái ao làng, thật sự không khoáy lên được vấn đề gì nổi trội, chẳng gặp được đối thủ nào đủ thực lực, dĩ nhiên cũng khó có cơ hội cho Tiêu Thời Khâm kiểm nghiệm để mà điều chỉnh. Hắn bây giờ hoàn toàn phải mò mẫm trong bóng tối.​

"Ừm ừm... Vậy ông tiếp tục cố gắng nha." Tô Mộc Tranh chống má khẽ cười nói.​

Tiêu Thời Khâm nghe ra giọng điệu cười người gặp nạn của cô, không khỏi có chút oán giận lườm mắt nhìn sang.​

"Được rồi, thời gian cá nhân đừng bàn chuyện công việc." Cô lè lưỡi chọc hắn.​

Hắn thở dài một hơi, gật đầu đồng ý. Bầu không khí sau đó chợt trở nên yên tĩnh, như thể không gian bị cô lập khỏi những âm thanh ồn ào trong quán ăn, hết thảy huyên náo xung quanh đều trôi xa, hai người ngồi đối diện nhau tựa hồ cùng nhất trí chỉ tập trung thực hiện động tác gắp thức ăn cho vào miệng mà thôi.​

Tiêu Thời Khâm cảm thấy miệng lưỡi hơi khô đắng.​

Hắn cầm ly nước hớp một ngụm, chậm rãi nuốt xuống.​

Hai người bọn họ vốn ra mắt cùng mùa giải, trước khi chuyển đến cùng chiến đội cũng khá thân thiết với nhau. Dù bình thường ít khi tiếp xúc, nhưng mỗi lần tham gia Ngôi Sao Hội Tụ hoặc hội họp chẳng lúc nào thiếu đề tài trò chuyện. Rõ ràng có rất nhiều thứ để tán gẫu, có thể là thời tiết hay khí hậu hay đồ ăn, thế nhưng lúc này, vướng mắc Gia Thế như bức tường cao ngăn giữa hai người, dù Tiêu Thời Khâm cố suy tính thế nào, cũng khó lòng phóng tầm mắt qua khỏi bức tường để quan sát phong cảnh bên kia.​

Rốt cuộc người phá vỡ sự im lặng lại là Tô Mộc Tranh.​

Cô chống tay bên má, ánh mắt hấp háy vẻ trêu tức: "Sao rồi? Bây giờ đã biết đồng đội hợp ý quan trọng thế nào chưa."​

"Bà còn cười trên nỗi đau người khác." Tiêu Thời Khâm lại nhịn không được lườm mắt.​

"Nói thật, nếu có thể chọn, tui chắc chắn sẽ chọn đồng đội hợp ý!" Tô Mộc Tranh tươi cười.​

Nếu có thể chọn... Mặc dù chỉ là nói đùa, Tiêu Thời Khâm vẫn nghe ra chút cay đắng trong lời này. Hắn tin chắc Tô Mộc Tranh không chỉ nói cho vui mà thôi, sau khi kết thúc hợp đồng, cô sẽ lập tức đi thẳng sang bên đối diện, đây là sự thật cả Gia Thế đều đã xác định...​

Tuy chứng kiến cách Gia Thế đối xử với Tô Mộc Tranh khiến hắn có chút thổn thức, nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy hơi ấm ức. Dường như Tô Mộc Tranh chẳng hề để ý đến thành tích, đối với cô chỉ cần đi theo Diệp Thu là đủ, thế nên mới có thể thoải mái nói ra những lời như vậy. Cô làm sao biết bản thân hắn khát khao quán quân đến thế nào, tình nguyện rời khỏi chiến đội thân yêu cũng phải tiến bước...​

Nghĩ tới đây, hắn lại đột nhiên lắc đầu, ngạc nhiên lẫn hổ thẹn với suy nghĩ oán trách vừa thoáng qua. Năm Tô Mộc Tranh ra mắt cũng là lúc Gia Thế kết thúc chuỗi vô địch của mình, bởi chuyện này mà bị fan hâm mộ chỉ trích nặng nề, cô không thể nào hoàn toàn bỏ ngoài tai. Một mực bị lên án là bình hoa, cô ấy nhất định cũng mong muốn chứng minh thực lực của bản thân... Lẽ dĩ nhiên, Tô Mộc Tranh cũng rất tha thiết chức quán quân, tuyển thủ trong Liên minh có ai lại không muốn vô địch, hắn có cơ sở gì để cho rằng khát khao của mình mãnh liệt hơn người khác. Ít nhất việc hắn cứ nương thân ở chiến đội nhỏ, cũng xem như lấy cớ trốn tránh thất bại của bản thân, dù hắn mong mỏi mãnh liệt đến thế nào so ra cũng chẳng bằng Trương Giai Lạc còn mãi hụt chân trong gang tấc.​

Tô Mộc Tranh không hiểu thấu nỗi lòng rối rắm nãy giờ của đối phương, nhưng lại bổ sung mấy câu khớp với mạch suy nghĩ của hắn: "Haizz, tui chỉ cảm thán chút thôi, ông đừng để trong lòng... Tại vì với tui á, có thể cùng nhau cầm lên cúp quán quân kỳ thật quan trọng hơn riêng mình giành lấy, nhưng đối với ông thì khác nhỉ?"​

Tiêu Thời Khâm thẫn thờ mất một lúc, chỉ trả lời theo bản năng: "Đều như nhau."​

"Ai cũng thấy quan trọng mà." Tô Mộc Tranh nhún nhún vai, "Nhưng ông đã chuyển tới đây, chứng tỏ ông coi trọng quán quân hơn đúng không?"​

"Chắc... vậy." Tiêu Thời Khâm hơi ngập ngừng đáp lời, ngẫm nghĩ giây lát, hắn nhanh chóng bồi thêm một câu, "Đương nhiên, đã tới đây, tui cũng hi vọng trở thành đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu với mọi người."​

"Ồ... vậy ông cố lên nhá." Trong giọng nói của Tô Mộc Tranh lại lộ ra sự lạnh nhạt dửng dưng không thèm che giấu, xem ra đã thật sự mặc kệ hết thảy thành viên hiện tại của Gia Thế.​

Hai người lại chìm vào im lặng tập trung ăn uống, chẳng qua bầu không khí lúc này lại thoải mái hơn nhiều, trong lòng Tiêu Thời Khâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù thái độ Tô Mộc Tranh vẫn thật khó xử, nhưng trước tình hình phức tạp của Gia Thế, chỉ còn cô không khiến hắn phải hao tốn tâm tư biểu đạt, còn có thể thản nhiên trò chuyện bằng thái độ gần như vốn dĩ.​

Ngược lại đối với Tô Mộc Tranh mà nói, hiện tại Tiêu Thời Khâm cũng là người duy nhất ở Gia Thế cô có thể trò chuyện được.​

Cả hai tiếp tục lặng lẽ suy tư đến khi Tô Mộc Tranh ăn xong, cô dùng khăn giấy lau miệng một cách ưu nhã, rồi đột nhiên lên tiếng: "Có điều ông đừng hiểu lầm, tui không có bỏ bê thành tích nha."​

Cách tư duy của chúng ta cũng không khác mấy đâu. Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ.​

Tô Mộc Tranh khẽ mỉm cười, đầu ngón tay trắng nõn thon dài khe khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt thong dong liếc nhìn hắn, giọng điệu nhàn nhạt lại chứa đựng niềm tin khó hiểu:​

"Đi theo Diệp Thu, sẽ giành được quán quân."​

Tiêu Thời Khâm ngẩn người, cười khổ đáp: Không phải bà luôn đi theo anh ấy từ khi ra mắt tới giờ đó sao?"​

"Gia Thế bây giờ không ổn." Lúc Tô Mộc Tranh nói ra câu này, đôi gò mà bất ngờ lại lộ ra nét buồn bã, tình cảm của cô đối với cái tên Gia Thế có lẽ phải sâu sắc hơn cô tưởng tượng rất nhiều, thế nhưng lời ra khỏi miệng vẫn chắn chắn như đinh đóng cột, "Chỉ cần anh ấy tìm đủ đồng bọn ăn ý, chiến đội Hưng Hân vốn có đủ điều kiện, chỉ còn thiếu cơ hội tốt nữa thôi."​

Tiêu Thời Khâm không nói thêm gì, hắn nhìn thấy sự tín nhiệm không chút dao động trong ánh mắt của Tô Mộc Tranh. Nhìn Hưng Hân cứ như chiến đội rễ cỏ tạp nham, nhắc tới quán quân e sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Đổi lại một ai khác, hắn sẽ kết luận đây là mù quáng, là tà giáo sùng bái những niềm tin sai lầm.​

Thế nhưng sự tin tưởng của Tô Mộc Tranh dành cho Diệp Thu? Hắn không cho là vậy, cũng không cách nào phủ nhận, bởi vì nếu chỉ là niềm tin mù quáng, làm sao giải thích sự phối hợp hoàn hảo tinh tế không chút sơ hở trong thi đấu của hai người ấy.​

"Vậy, ông nghĩ sao?" Tay phải đang chống cằm của Tô Mộc Tranh bỗng duỗi thẳng, vươn sang mặt bàn phủi phủi bụi trên vai Tiêu Thời Khâm.​

"Nghĩ cái gì?" Tiêu Thời Khâm còn chưa kịp phản ứng.​

"Quán quân, và cùng nhau giành quán quân... Với ông cái nào quan trọng hơn?"​

Tiêu Thời Khâm trầm mặc suy nghĩ, hắn chợt nhận ra điều gì đó từ lời truy vấn của cô, cùng nhau giành lấy quán quân, thế nhưng lúc còn ở Lôi Đình, dường như hắn chưa bao giờ thật sự xem quán quân là mục tiêu phấn đấu. Hắn luôn cảm thấy đối với bọn họ mà nói, có thể đánh vào tới vòng chung kết đã rất giỏi rồi, ông chủ, quản lý, đồng đội... đều nghĩ như vậy. Quả thật, ở Lôi Đình không thể nào giành được quán quân có lẽ là chuyện hiển nhiên, nhưng hắn có bao giờ thử tin tưởng tuyệt đối vào đồng đội của mình chưa...​

Mà bây giờ, Diệp Thu thành lập Hưng Hân, gom góp nhân sự từ khắp nơi về cho chiến đội, so với Lôi Đình, dù là vốn liếng, kinh nghiệm hay tố chất đều thua kém rất nhiều lần, nhưng Tô Mộc Tranh lại có thể tự tin khẳng định, giành được quán quân.​

"Hửm?" Tô Mộc Tranh hơi nghiêng đầu, dường như Tiêu Thời Khâm bỗng im lặng khiến cô cảm thấy nghi hoặc.​

Tiêu Thời Khâm vội vàng trả lời, "Dù sao thì bây giờ đã đến Gia Thế, trước mắt sẽ không nghĩ ngợi đến khả năng khác, tui cũng không muốn hối hận về quyết định chuyển nhượng đến đây."​

"...Tui sẽ dốc hết sức lực." Hắn hít sâu một hơi, lên giọng khẳng định, “Đầu tiên là thích nghi với phong cách đánh của chiến đội, rồi tìm ra một chiến thuật hợp lý, sau đó..."​

"Sau đó, nếu như thắng khiêu chiến, mới tiếp tục đúng không?"​

Tiêu Thời Khâm hơi khựng lại, nghĩ thầm trong lòng: Coi bà nói kìa, "Nếu như" thắng khiêu chiến, Gia Thế thắng khiêu chiến chẳng lẽ còn nghi ngờ được sao... Nhưng ngẫm nghĩ lại lời Tô Mộc Tranh vừa nói khi nãy, hắn liền nhanh chóng xua đi tư tưởng này. Tự nhắc nhở bản thân rằng sự thật trong mắt đa số mọi người cũng chưa chắc là sự thật, huống hồ chiến thuật thuận tay của hắn là khiến đối thủ khinh địch, chứ không phải bản thân lơ là. Chú trọng vào chiến thuật! Nhất định thế!​

Liên tục cảnh tỉnh chính mình xong, hắn mới khéo léo trả lời: "Đúng vậy, nếu như thắng, tui sẽ tiếp tục... tiếp tục giúp Gia Thế giành chiến thắng."​

Tô Mộc Tranh cầm cốc trà lên, dáng vẻ tinh nghịch nâng ly mời rượu hắn: "Vậy chúc ông may mắn nha!"​

"Ừm, bà cũng thế." Tiêu Thời Khâm cười cười cũng nâng ly lên đáp lễ.​

Hắn cũng nhận ra được tiềm năng thực sự của Hưng Hân, trạng thái của Diệp Thu hoàn toàn có thế đánh tiếp, năm nay coi như bỏ, sang năm bọn họ lại khiêu chiến, nếu có thêm tuyển thủ mạnh mẽ như Tô Mộc Tranh, từ giải khiêu chiến bộc lộ năng lực, không cần nghi ngờ việc có thể thuận lợi tiến vào Liên minh.​

Lần này, ngoại trừ kiếm và lời nguyền của Lam Vũ, hai người bọn họ cũng tính là tổ hợp Thế Hệ Hoàng Kim, chuyện này đáng ra phải trở thành giai thoại, nhưng bởi vì sớm hiểu rõ quyết định của nhau, duyên phận làm đồng đội của hai người chỉ ngắn ngủi một năm, thật sự đáng tiếc.​

Cuối bữa ăn, nửa giờ trước khi huấn luyện tăng cường buổi tối, trong lúc chia nhau trả tiền, Tiêu Thời Khâm móc bóp ra mà trong đầu cứ lẩn quẩn một việc:​

... Đồ ăn ở thành phố H thật nhiều giấm, chua quá...​

Cảm giác tha hương pha lẫn nỗi nhớ nhà, có lẽ khiến vị giác trở nên phức tạp.​

End.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Bèo nước gặp nhau, cùng là Thế hệ Hoàng kim, cùng là đại thần hệ Súng, một người vì quán quân mà bỏ người thân, một người vì người thân ko màng quán quân, rõ ràng là chỉ đi lướt qua nhau trong đời. Nhưng rồi cuối cùng cả hai đều được về bên người thân, dưới mái nhà vốn luôn chờ đợi mình, cũng thật thú vị.
 

Bình luận bằng Facebook