Hoàn [Mừng Sinh nhật Tiêu 2020] [Tiêu Thời Khâm]Mua điện thoại

_ntm03_

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
17
Số lượt thích
83
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Thần ~
#1
Mua điện thoại

Tác giả:
Bản cv : Phong Hạ

Edit : Mạc Thiên

Fic thuộc Project Mừng Sinh nhật Tiêu Thời Khâm 2020
Điện thoại của Tiêu Thời Khâm bị rơi hỏng.

Tuy chỉ là mấy vết nứt nho nhỏ trên màn không ảnh hưởng tới việc sử dụng, nhưng không thể không nói, trạch nam chơi game hiện nay bị nuông chiều hỏng rồi. Ở thời đại mới, công nghệ 4.0, mấy cái vết nứt nhỏ đã không chịu đựng được.

Hắn không thiếu tiền, nội tâm Tiêu Thời Khâm cường điệu nói.

Hắn quyết định mua một cái máy mới.

“ Tiêu... Tiêu Thời Khâm?!”

Nghe thấy tiếng kêu, trong lòng hắn liền căng thẳng.

Giọng nói khiến cho toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp sợ nhất, trong sự trấn Kinh mang theo vài phần bất ngờ cùng kích động, mong mỏi mà có chút mê hoặc không thể tin được.

Nếu mà phủđịnh thì sẽ thêm nhiều vấn đề khó khăn hơn, nếu như lớn tiếng ép hỏi sẽ để người khác nghe thấy, nếu làm cho sự việc càng lớn lên thì cái được không đủ bù cái mất.

Tốt xấu gì hắn cũng là ngôi sao bốn mùa giải, đối với việc ngẫu nhiên gặp phải fan đã rất quen thuộc, Tuy không giống như tiền bối Diệp Thu có thể dùng skill teleport, nhưng linh hoạt ứng đối là không có vấn đề gì.

Hắn thoáng kéo xuống kính râm, gật đầu, thuận tiện quét mắt xung quanh xác nhận không có fan Vinh Quang nào ở phụ cận.

Đối phương càng nhìn càng kích động:" Tiêu... Tiêu đội! Tôi là fan của anh, từ lâu đã hi vọng anh có thể đến thành phố H rồi!".

Nói xong, người kia tựa hồ cảm giác có chút không đúng, như này không phải giống như hi vọng đối phương chuyển nhượng sao, hắn vội vàng bổ sung:" Tôi tuy là fan Gia Thế, nhưng khi anh ở Lôi Đình liền bắt đầu thích anh, ngày anh đến tôi cũng trốn làm đi xem buổi chào đón, từ sáng sớm đã đi, nhưng quá nhiều người đều không thể nhìn thấy trực tiếp! Không nghĩ đến lại có thể ở đây ngẫu nhiên gặp mặt!"

"Hiện tại là Tiêu đội phó rồi." Tiêu Thời Khâm cười khổ cải chính nói.

Nhìn đối phương khua tay múa chân bắt đầu thổ lộ nhiệt tình của mình, hắn trong nội tâm liền bắt đầu đếm số: một, hai, ba,....

Đếm tới ba mươi, cảm giác đã sắp đến lúc rồi, Tiêu Thời Khâm mở miệng nói:" Khụ! Có phải nên vào vấn đề chính không?"

Phát hiện có thể vì thần tượng phục vụ, người kia mãnh liệt thẳng người:" Ngài là muốn kéo biểu ngữ hay làm giá đỡ?!!!"

Tiêu Thời Khâm có chút dở khóc dở cười:" Mua điện thoại."

Lần này, cậu nhân viên bán hàng mới nhớ đến thân phận của mình, vội vàng hé miệng như muốn nói gì đó, nửa buổi sau mới bắt lấy mục tiêu đầu tiên, vội vàng cầm lấy nói:" Vậy iPhone XIV mới ra như thế nào? Tôi cảm thấy chỉ có điện thoại này mới xứng đáng thân phận tôn quý của Tiêu đội phó!"

"Không cần, tôi cũng không có Hoàng vị muốn kế thừa." Tiêu Thời Khâm vung vung tay, từ trong túi áo lấy ra điện thoại cũ:" iPhone tuy rằng được, nhưng mà tôi còn muốn hi vọng tìm một cái điện thoại giống như này".

Nhân viên bán hàng ló đầu nhìn, thở dài nói:" Cái này rơi thật đáng sợ, thế mà còn có thể khởi động được ?!"

Tiêu Thời Khâm sờ sờ mũi:" Ừm...... Đúng là rơi từ trên cầu thang xuống."

" Không thể nào, Tiêu đội phó trước này thận trọng nghiêm cẩn, thao tác cũng là ổn đến không ngờ, thế nào sẽ ở trên cầu thang làm rơi điện thoại, chẳng lẽ là có người xấu ở bên quấy nhiễu!"

Nhìn nhân viên bán hàng kia khí thế muốn vì dân trừ hại, Tiêu Thời Khâm ngỡ ngàng.
Vì sao làm rơi điện thoại? Chuyện này nên nó như thế nào ta..

Chẳng lẽ nói thẳng là mình vừa đến, đã không thể chờ nổi mà chạy tới tiệm net Hưng Hân ở bên đối diện dò hỏi tình báo chiến đội mới của Diệp Thu, không chỉ bị một tên lưu manh, mặc trang phục lưu manh cảnh giác mà còn bị yếu ớt mê man, kết quả là Diệp Thu không chút khách khí sai khiến cùng Tô Mộc Tranh đi cướp quái. Vốn dĩ cho rằng chỉ là thống khoái đánh một cái đoàn công hội tinh anh của người chơi phổ thông, ai ngờ lại gặp Trương Tân Kiệt dẫn dắt Mưu Đồ Bá Đạo đến, chẳng biết từ lúc nào đã quên mục đích dò hỏi tình báo, mà Trương Tân Kiệt trên phương diện chiến thuật hình như lại tăng lên rồi... Sau đó đánh xong, cảm thấy thoải mái đi ra, khi đang đứng ngoài hóng mát thì nhận được điện thoại của Trương Tân Kiệt, trong lòng biết chuyện trợ giúp Diệp Thu là chuyện nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, tay run liền làm rơi điện thoại xuống đất, xong nó một đường trượt xuống cầu thang...

Dĩ nhiên là không thể, đổi với Trương Tân Kiệt thì có thể mặt dày mà nói thẳng, đối với fan thì quá mất mặt.

Hắn bên này vẫn ngượng ngùng suy nghĩ nên nói cái gì, cậu nhân viên đột nhiên liền đập bàn đứng dậy:" Đừng nói! Tôi đã biết rồi!"

Tiêu Thời Khâm kinh hãi, đây rốt cuộc là người nào, chuyện rắc rồi phức tạp như vậy cũng có thể suy đoán ra, chẳng lẽ là Conan chuyển thế à...

Dĩ nhiên là không thể, nhưng mà hắn vẫn hiếu kỳ dùng hình tượng của mình trong lòng fan, sẽ suy ra được đáp án như thế nào.

" Tôi thế nào cũng là fan chín năm, biểu hiện của Gia Thế mấy mùa giải này cũng đều có thể nhìn thấy trong mắt! Ngày đó tôi đi xem mấy fan cũ phân tích một chút, là bên trong Gia Thế có vấn đề đi."

"Diệp thần giải nghệ tôi đều có cảm giác kì lạ, Tiêu đội phó có phải hay không khổ sở ở phòng huấn luyện chịu đựng bầu không khí, mà va vào cầu thang, thất thần làm rơi điện thoại xuống dưới....." Nhân viên bán hàng vô cùng đau đớn nói.

Này, đúng là câu chuyện ly kỳ khúc chiết yêu hận tình thù đan xen rung động tâm can, Tiêu Thời Khâm vung tay cười khổ:" Không không, chỉ là do tôi không cẩn thận".

"À, có đúng không......" Nhân viên bán hàng gãi gãi đầu.

Nhưng mà,..... Trong đội không hợp sao, fan cũ cũng có thể phát giác ra. Tiêu Thời Khâm nghĩ ngược lại.

Bây giờ hắn đối với nội bộ Gia Thế cũng có nghiên cứu mấy phần, tuyển thủ chuyên nghiệp thậm chí là các chiến thuật sư cũng đã từng thảo luận qua, nội bộ Gia Thế tuyệt đối có vấn đề, nhưng Tiêu Thời Khâm lại cảm thấy điều này là bởi Diệp Thu đi rồi, Gia Thế cũng không có người có khả năng xây dựng chiến thuật, hiện tại cả đội chỉ là một đám người có phong cách khác nhau làm càn, va chạm, nhưng hắn có tự tin điều chỉnh tốt tất cả những thứ này.

Đúng là hắn đến sau cũng không có phát hiện tình huống không thích hợp trong đội, ngược lại mọi người đêù thuận lợi tuân theo chỉ thị của hắn, bọn họ đều không có mâu thuẫn quá lớn, trừ........ Tô Mộc Tranh.

Hoá hận thù thành năng lượng chưa chắc đã ổn, nhưng họ đối với Diệp Thu không chỉ là thù hận mà còn là những nút thắt phức tạp, một khi dính đến Diệp Thu, họ liền trở nên vội vã không chịu nổi, tựa hồ nhưng muốn khẩn cấp đem hắn đặt dưới gót chân, dùng bản lãnh của mình chứng minh.

" Bọn họ quá để ý Diệp Thu....."

Tiêu Thời Khâm không khỏi rầm rì nói nhỏ trong miệng.

Đối mặt với đối tượng đặc biệt kích phát đấu chí là chuyện tốt, nhưng quá nôn nóng thì chỉ là chuyện quấy rồi.

Vừa khéo, câu nói nhỏ oán hận này bị nhân viên bán hàng nghe thấy, hắn một bên cúi đầu cho Tiêu Thời Khâm tìm kiếm điện thoại, tựa hồ cũng không thể thấu hiểu hoàn toàn ý tứ của Tiêu Thời Khâm, chỉ là fan thì nói:" Làm sao có thể không để ý, đều là Diệp thần một tay mang đến."

" Phải". Tiêu Thời Khâm trầm ngâm, bất luận bọn họ như thế nào đều nghĩ phong độ mình ghê gớm, thế nào miệt thị Diệp Thu để tin mình mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Diệp Thu, bọn họ luôn không bỏ được phức cảm tự ti.

"Chiến đội này trên thân quá nhiều hình bóng Diệp Thu".

Lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến, chiến đội chôn dấu hình bóng mình nhiều nhất...... Lôi Đình thì thế nào cơ?

Bất luận đội viên đều quen dùng phong cách chiến đấu của mình, hiện tại đột nhiên phải đổi lại thành dùng chiến thuật lấy Lưu Hạo làm nòng cốt, chắc chắn dùng phong cách cũ xung đột rất lớn, thêm vào bản thân Lưu Hạo cũng chỉ còn một năm vô tâm làm rất tốt. Nói không chừng, lúc này mới trở thành một đội không phù hợp chân chính.........

Nghĩ đến một nửa, hắn lại lắc đầu.

Hiện tại mình không ở Lôi Đình, nói những thứ này cũng vô dụng.

Nhưng dù cho không ngừng nói với mình vô dụng, hắn trước sau cũng không thể bỏ xuống sự quan tâm.

Lần này hắn dường như có chút thấu hiểu người Gia Thế vì sao lại quá quan tâm đến động thái của Diệp Thu, nhưng cùng với với việc hắn với Lôi Đình trên cơ sở thấu hiểu lẫn nhau và chia tay nhau đều khác xa, cảm giác kịch liệt xa nhau, đọc lại chỉ còn là ân oán và tâm tình phức tạp.

" Haiz ...... " Hắn thở dài một hơi.

Xem ra việc khiến các đội viên yên tâm kết nối mới là thách thức to lớn nhất của hắn ở Gia Thế.

Đã đến nơi này rồi, thế nào cũng phải tận lực nỗ lực, không quản là nhân tố trong sân hay yếu tố ngoài sân, hắn đều muốn toàn lực bài trừ đi những trở ngại cản hắn giành thắng lợi.

Bên này nhân viên bán hàng thế nhưng cuối cùng tìm được dòng mới nhất của điện thoại hắn:" Tiêu đội phó, anh nhìn xem thử, cái này thì sao?"

Tiêu Thời Khâm thử hai cái, hệ thống khởi động quen thuộc, ứng dụng đầy đủ mọi thứ, màn hình biểu hiện rõ nét. Hắn cũng không phải người hay bắt bẻ, chung quy đã ở Lôi Đình bấy nhiêu năm........... Hắn lập tức gật đầu:" Liền lấy cái này đi".

Thẳng thắn dứt khoát trả tiền xong xuôi, Tiêu Thời Khâm cảm tạ fan nhiệt tình bưng trà rót nước, nhưng bất đắc dĩ từ chối nói mình là đến lúc quay về huấn luyện, nhân viên bán hàng vừa nghe, sợ chỉ hoãn huấn luyện, vội vàng đem hắn đẩy ra ngoài.

Trước là nói tiễn trên miệng, sau là tiễn đến cửa, Tiêu Thời Khâm lúc ra ngoài suýt chút nữa không theo kịp, hắn vội vàng nhắc nhở:" Trong cửa hàng không thể không có người nhìn, cậu mau trở về đi!"

Nhân viên bán hàng thở dài, lưu luyến không muốn quay đầu về, cẩn thận mỗi bước đi.

Tiêu Thời Khâm chột dạ nghĩ may là còn sớm rời khỏi, không nên trì hoãn việc người ta buôn bán, liền bước về phía trước nhanh hơn.

Bước về phía trước mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng la lên, hắn hoảng sợ quay đầu nhìn lại.

Có cậu thanh niên mười mấy, hai mươi tuổi, mãnh liệt vuơn về phía trước, xé giọng vịt đực kêu gào:

" Tiêu đội phó, anh nhớ dẫn Gia Thế giết trở về liên minh!!!!"

Một tiếng này tựa hồ là tiếng cuối cùng, xuất phát từ nội tâm mãnh liệt mà hô lên. Tiêu Thời Khâm thân thể run rẩy cả kinh, lại đang sợ hãi vì bị phát hiện, đồng thời cũng đối mặt với một đôi mắt sáng, bao hàm trong đó là mong đợi cùng cổ vũ.

Hắn quên nỗi lo lắng, ngạo nghễ nở nụ cười hiếm có, sau đó kiên định giơ lên ngón tay cái hướng ra phía sau lưng.

Trong một thời gian rất dài, việc ngẫu nhiên gặp mặt này đều là đề tài câu chuyện của cậu nhân viên.

Không quản là bạn bè, người thân, đồng nghiệp,....chỉ cần có thời gian hắn liền kéo lấy người khác kể chuyện đến mức thiên hoa loạn trụy, mãnh liệt thổi phồng Tiêu Thời Khâm cùng Gia Thế, kể đến mức lỗ tai người nghe còn tạo thành vết chai.

Mỗi một cuộc tranh tài đều liều mạng cướp vé tới xem, giơ light stick liều mạng vung vẩy trợ uy.

Lúc sau..... Cũng không có lúc sau.

Tiêu Thời Khâm trở về Lôi Đình, hắn cuối cùng cũng tìm được điểm quy tụ của chính mình.

Nhân viên bán hàng lúc sau cũng không thể nào nhắc lại chuyện này.

Chỉ là ở ban đêm lúc đi ngủ, nhớ lại lần gặp mặt này, đối mặt nhau nhìn, trong nháy mắt thấy được trong mắt đối phương ánh sáng tương đồng.

Hắn tin tưởng khi đó người kia là thật lòng, cũng vì trả giá mà nỗ lực.

Chỉ là ở trên sàn thi đấu, có rất nhiều lời hứa không thể thực hiện. Cũng chỉ đến thế mà thôi.

_______________ END_______________

Mẹ ư, bản này yêu cầu viết Tiêu Thời Khâm trung tâm khôngcp hướng đích điểm văn ta rốt cục là kéo bao lâu a, thậm chí đã sớm không nhớ ra được là ai điểm đích, hy vọng hắn có thể nhìn thấy…… được rồi lần này50 fan điểm văn liền còn kém một phần, chờ chút nữa đời đi.

Kỳ thực là vì viết bản thảo đi ôn lại vòng khiêu chiến thời kì, lại lần nữa nhìn thấy ta hỉ nghe vui mừng kia đoạn mà sản sinh đích não động rồi, đương thời chỉ là nghĩ viết xuống mua điện thoại đích tiêu đội phó, lúc sau đột nhiên nghĩ đến đến ta dường như còn có cái điểm văn liền không biết xấu hổ mà tròng lên đi.
(Phía dưới là lời tác giả, vì khá là bận nên em xin phép không edit đoạn này ạ)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook