Hoàn [Mừng Sinh Nhật Tiêu 2020][Lôi Đình] Dê leo cây

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Dê leo cây


Author: 江洛文

Edit + beta: Băng Ly




Cre art: Kaede

Tiêu đội, sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải! Nghịch thiên nhi hành, quật khởi rực rỡ! Mệnh do người định, không phải do trời!

Ai bảo chỉ cường giả mới có thể xưng bá? Vinh Quang này cũng không phải chỉ của một người!

Chào anh, Lôi Đình - Tiêu Thời Khâm!

Chào mừng về nhà, Lôi Đình - Tiêu Thời Khâm!

_____________________________________________________________


Ngày trở về Lôi Đình hôm ấy, Tiêu Thời Khâm mặt đầy nước mắt bị fans vây quanh dọc đường tiến vào cửa chính câu lạc bộ.

Xuống xe sau anh, Trương Gia Hưng duy trì im lặng.

Đại ca, anh có phải quên cái gì rồi không vậy?

Vẫn còn may, nhân viên công tác Lôi Đình chưa đến mức nuôi tốn lương, tranh thủ thời gian chạy tới, vừa xin lỗi vừa dẫn Trương Gia Hưng vào trong.

Ấn tượng đầu tiên về Lôi Đình trong lòng Trương Gia Hưng mà nói, quả thực không được tốt lắm.

Dù nói thế nào đi nữa, câu lạc bộ Lôi Đình cũng tranh đấu trong Liên minh từng ấy năm, mặc dù thành tích chiến đội chỉ quanh quẩn vào được bát cường, nhưng so với mấy đội chênh vênh bờ vực bị loại vẫn đẳng cấp hơn nhiều. Thế nhưng nhìn thử một vòng ký túc xá này xem, chắc phải xây tầm hai mươi năm trước rồi ấy chứ, tường sơn trắng bong ra từng mảng. Phía sau nhà ăn, hình như hắn còn thấy bếp lò. Nhìn cái gạch hoa lát sàn nhà bếp kìa, thẩm mỹ ắt hẳn có chút vấn đề...

Dọc đường nén một bụng chê bai, Trương Gia Hưng đi theo vị nhân viên mảnh khảnh giản dị kia xuyên qua đám fans đông như kiến, cuối cùng đi cửa phụ vào phòng khách, bên trong bày mấy cái bàn. Tiêu Thời Khâm cuối cùng cũng nhớ ra mình không phải về một mình, vẻ mặt xấu hổ đi tới liên tục xin lỗi hắn. Trương Gia Hưng nhìn mắt kính của anh có hơi mờ đi, vành mắt sau kính vẫn hồng hồng.

Đến mức đó sao?

Trương Gia Hưng nghĩ như vậy, đương nhiên không phá không khí đến mức thốt ra lời.

Đội viên Lôi Đình có mặt đông đủ trong nghi thức hoan nghênh, tiểu nha đầu Đới Nghiên Kỳ chạy vọt tới đầu tiên, từ sau lưng rút ra một bông bách hợp, vui vẻ hào hứng tặng cho Tiêu Thời Khâm đang ngây ra.

Tiêu Thời Khâm nhìn quanh một hồi, vừa xấu hổ vừa cảm động, trước mặt mọi người chỉ đành nhận hoa, sau đó lại áy náy nhìn qua Trương Gia Hưng. Người phía sau anh cảm giác mình rất giống một bóng đèn mấy ngàn vôn đang tỏa sáng.

May là có đội phó Phương Học Tài tới gần nắm tay Trương Gia Hưng nhiệt tình bắt một hồi, xem như thực hiện lễ nghĩa chu toàn thay cả đội. Kế tiếp là ông chủ câu lạc bộ đứng ra nói chuyện, ông chú tuổi trung niên kia vẻ ngoài phổ thông, khóe mắt mang ý cười, nhìn là biết tính tình tốt. Đầu tiên ông hoan nghênh Tiêu Thời Khâm về lại đội mẹ, lại đại diện Lôi Đình giới thiệu chuyện Trương Gia Hưng mới gia nhập, khiến đám fans hâm mộ đồng thanh gào thét reo hò.

Là trị liệu chủ lực của Gia Thế, Trương Gia Hưng cũng coi như là người trải đủ chuyện đời, hành vi cử chỉ không chút thiếu sót, chào hỏi mọi người một lượt, sau đó nhường quyền nói chuyện cho nhân vật chính của hoạt động hôm nay – Tiêu Thời Khâm.

Nếu hoàn cảnh hiện tại là ở Gia Thế, Lưu Hạo đại khái sẽ chậm rãi phát biểu dài dòng rằng: trình độ chiến đội tăng lên, tương lai tươi sáng, đoàn đội trưởng thành các kiểu, dù sao đều là lời nói suông thôi, ai chẳng nói được. Fans trung thành đều rất ngây thơ, chỉ cần giọng bạn đủ chân thành, nói cái gì bọn họ cũng tin là thật. Dù bạn có nói mùa giải này chúng ta nhất định phải đạt được tổng quán quân, bọn họ sẽ khen bạn chí hướng rộng lớn, sau đó không chút nghi ngờ ủng hộ bạn.

Nhưng Tiêu Thời Khâm thì không.

Anh chỉ nói ba câu: Câu đầu tiên, “Tôi về rồi”, câu thứ hai “Cảm ơn mọi người ủng hộ”, câu thứ ba, “Mời mọi người chờ xem sự thể hiện tiếp theo của tôi.”

Đại ca, anh đang xin vào đảng hả, lời này của anh chẳng có chút khí phách nào so với hô hào “giành tổng quán quân” các kiểu đâu.

Trương Gia Hưng yên lặng châm chọc, sau đó phát hiện toàn bộ fans Lôi Đình bọn họ đều lệ nóng doanh tròng, liều mạng vỗ tay.

Cái quỷ gì vậy?

Lễ hoan nghênh náo nhiệt đông vui kết thúc, fans lặng lẽ tản đi, chỉ để lại ông chủ Lôi Đình, các đội viên và nhân viên công tác, cùng nhau khiêng bàn xếp ngay ngắn lại để ăn cơm.

Việc khiêng bàn không phân biệt giai cấp, tính cả Trương Gia Hưng cùng toàn bộ đội viên cũng xắn tay làm cùng, khi làm xong thì tự mình đi lấy bát đũa.

Trương Gia Hưng một lần nữa nhận thức được, câu lạc bộ này không phải nghèo bình thường.

Căn cứ theo nguyên tắc mới đến phải khiêm tốn, trừ việc ăn cơm là kính đồ uống mọi người và mỉm cười thân thiện. Ngược lại với Tiêu Thời Khâm bên cạnh, một bữa cơm cũng ăn không yên ổn, dường như tất cả mọi người đều chạy tới nói chuyện với anh, ông chủ thân thiết vỗ vai anh, tất bật gắp đồ ăn vào bát của anh. Còn Tiêu Thời Khâm không có biểu hiện khó chịu gì với việc này, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.

Thật giống như anh chưa từng có chuyện vì muốn có thành tích tốt hơn mà từ bỏ chiến đội đi sang nhà khác vậy.

Trương Gia Hưng nhìn đến ngây người, thức ăn trong miệng cũng quên nhai.

“Ây, anh Trương này...”

Trương Gia Hưng lấy lại tinh thần, vội vàng nhai đồ ăn trong miệng hai ba lần rồi nuốt xuống, mỉm cười hỏi đội phó Lôi Đình ngồi bên cạnh, “Ừm, sao thế Học Tài?”

Phương Học Tài vừa rót thêm đồ uống vào ly của hắn vừa nói, “Thế nào, đồ ăn chỗ chúng em có vừa miệng không? So với bên Gia Thế thì sao?”

“À, không tệ, hơi cay một chút, ăn rất đưa cơm.”

“Đúng không.” Phương Học Tài cong khoe mắt cười, “Tục ngữ nói một cay giải ba thèm, cay nữa thắng qua năm nha. Đầu bếp của chúng ta ở đây là cao thủ làm món ăn phương Bắc, chờ khi anh ăn quen rồi, đồ ăn chỗ khác đều không vừa miệng nữa đâu. Anh xem đội trưởng đó, đến chỗ các anh một năm mà gầy đi bao nhiêu. Ai dà, bình thường ở bên đó anh ấy ăn cái gì vậy? Có suất ăn theo tiêu chuẩn cao nhất của bếp ăn tập thể không? Thực ra anh Tiêu rất thích ăn cay, nhưng vì dễ phá hình tượng nên không hay ăn, có một lần...”

Thích ăn cay, wtf??? Tiêu Thời Khâm ở Gia Thế xưa nay không hề ăn cay!!!

Cái gì mà “gầy đi bao nhiêu”, Gia Thế bỏ đói anh ta lúc nào? Rõ ràng là vì thua Hưng Hân nên buồn không muốn ăn mà.

Trương Gia Hưng chỉ đành gượng cười đáp, “A.. đúng vậy...”

Ngày đầu tiên tại Lôi Đình, trị liệu chủ lực cũ của Gia Thế, Trương Gia Hưng, cảm nhận được tam quan sụp đổ.

Kỳ nghỉ hè là thời gian nghỉ ngơi của tuyển thủ chuyên nghiệp.

Có điều, không bao gồm đội viên Lôi Đình.

Ngày thứ hai Tiêu Thời Khâm trở lại chiến đội, đã triệu tập tất cả đội viên đến phòng họp.

“Ở Gia Thế một năm tôi học được rất nhiều.” Anh đứng trước màn hình máy chiếu, nói với mọi người, “Mặc dù cố gắng của tôi không có kết quả tốt, nhưng ít ra khoảng thời gian này cũng không uổng phí. Tôi nghĩ trận phục bàn* đầu tiên sau khi tôi trở về, chúng ta nói từ trận đấu cuối cùng của tôi ở Gia Thế đi, chính là trận chung kết vòng khiêu chiến với Hưng Hân.”

* Xem lại video thu hình trận đấu để phân tích và rút kinh nghiệm.

Trương Gia Hưng ngồi rất gần đó vừa uống trà vào miệng đã suýt phun ra.

Đại ca, hiện tại anh ở Lôi Đình, không phải ở Gia Thế được không? Phân tích chuyện nhà kia đánh bại Gia Thế có ý nghĩa gì? Người tham dự trận đấu đó ngoài anh ra chỉ có một mình tôi, chẳng lẽ là đang cảnh cáo tôi hả? Hôm qua mình cũng không làm chuyện gì khác người mà nhỉ...

Khi Trương Gia Hưng đang lâm vào trầm tư, Tiêu Thời Khâm đã bắt đầu phát video thu hình đấu đoàn đội trận chung kết Gia Thế - Hưng Hân, “Diệp Tu tiền bối nói, Hưng Hân vì trận đấu này mà chuẩn bị ròng rã một năm. Mọi người đều biết đây chỉ là một đội rễ cỏ, có đội viên thậm chí trình độ không đạt chuẩn chuyên nghiệp, nhưng bọn họ thắng được Gia Thế, cũng bởi vì bọn họ đã sớm có chuẩn bị.” Khi năm nhân vật của Hưng Hân trên bản đồ chia làm hai đội, Tiêu Thời Khâm bấm nút tạm dừng, sau đó quay đầu nói với mọi người, “Cho nên, tôi hi vọng mọi người dành thời gian này chuẩn bị sẵn sàng, năm nay mục tiêu của chúng ta, là tổng quán quân.”

Một mảnh xôn xao.

Còn có tiếng huýt sáo.

Trương Gia Hưng quay đầu lại, phát hiện người huýt sáo là Đới Nghiên Kỳ.

Tiêu Thời Khâm cười, “Tôi không nói đùa, cũng phải đang dỗ ngọt mọi người, trước kia tôi quá coi trọng những thứ bề ngoài, không đủ tin tưởng mọi người, nên thành tích của chúng ta không hề tiến thêm bước nào, đó là lỗi của tôi. Đối với sự tin tưởng và tha thứ của mọi người, điều duy nhất tôi có thể báo đáp lại, chính là càng thêm cố gắng dẫn dắt Lôi Đình đi giành lấy Vinh Quang thuộc về chúng ta. Cho nên hi vọng mọi người tin tưởng tôi, tin tưởng tôi lại một lần nữa, chúng ta nhất định có thể làm được.”

“Đội trưởng anh nói cái gì đó?” Em gái Đới Nghiên Kỳ là người lên tiếng đầu tiên, “Chúng em đương nhiên là luôn tin tưởng anh.”

“Đúng vậy, chúng ta mãi mãi luôn ủng hộ đội trưởng.”

Trong không khí ồn ào nháo loạn này, Trương Gia Hưng mờ mịt cầm lấy chén trà trong tay...

Đám người này lấy đâu ra lòng tin mạnh mẽ vậy?

Phục bàn một trận tranh tài thất bại là chuyện tương đối giày vò.

Ít nhất đối với người tham dự trong đó mà nói thì đúng là như thế.

Trương Gia Hưng có chút đứng ngồi không yên, nhất là khi trên màn hình lớn, mục sư Chức Ảnh lần lượt bị cắt ngang trị liệu, không thể kịp thời cứu trợ đồng đội hiệu quả.

Nếu như ở Gia Thế, nhất định đã bị Tôn Tường mắng cho mất mặt rồi.

Hay lúc còn Diệp Thu trong đội, hắn nhất định sẽ thao thao bất tuyệt nói chỗ này không nên chỗ kia không phải, Trương Gia Hưng biết mình từng có một chút sai lầm, nhưng hắn là người, không phải máy móc, người dù sao cũng sẽ bị hoàn cảnh hoặc tâm lý ảnh hưởng, có đôi khi làm ra những việc không hoàn toàn lý trí, chuyện này rất khó hiểu sao? Ai mà không từng phạm sai lầm, ngay cả Diệp Thu dùng tên giả đánh tranh tài nhiều năm như vậy, chuyện này chẳng lẽ không phải sai sao?

Nói tóm lại chính là... Khiến người khác khó chịu.

Hắn lơ đãng nhìn xung quanh, phát hiện đội viên Lôi Đình đều rất nghiêm túc nghe Tiêu Thời Khâm giảng giải, không ai chú ý tới việc nhân vật của hắn như thế nào.

Có lẽ đây gọi là khác biệt văn hóa chiến đội đi.

So sánh đôi bên thì, chiến thuật của Tiêu Thời Khâm có hơi kỹ càng vụn vặt một chút, nhưng ít nhất làm người thái độ tốt. Giảng giải hồi lâu, Trương Gia Hưng cũng bị Tiêu Thời Khâm kéo vào phân tích tình huống lúc đó, dù sao bàn về việc hiểu rõ đội viên Gia Thế, so với Tiêu Thời Khâm chỉ ở một năm, Trương Gia Hưng rõ ràng hiểu sâu hơn nhiều.

Cứ như vậy trận phục bàn này của Lôi Đình kéo dài ròng rã đến tận trưa. Lúc kết thúc, Tiêu Thời Khâm lại thông báo mọi người buổi chiều tiếp tục vào game huấn luyện.

“Vào game huấn luyện? Luyện cái gì?”

“Cướp boss.”

“Hả?” Trương Gia Hưng không nhịn được thốt ra, “Cướp boss? Lôi Đình không có công hội sao?”

“Phì...” Có người bật cười, nhưng đại đa số mọi người vẻ mặt xấu hổ.

Tiêu Thời Khâm cũng cười nói, “Không phải, tôi nhìn đội của Diệp Tu tiền bối đi cướp boss trong game, có tác dụng rèn luyện năng lực phản ứng rất tốt với chuyện phối hợp đoàn đội và trải nghiệm hỗn chiến. Hơn nữa cũng giúp người bên công hội giảm bớt áp lực, gần đây boss dã đồ luôn bị Hưng Hân nuốt gần hết...”

Vậy cũng không đến mức toàn bộ đội viên đều đến hết chứ?

Trương Gia Hưng yên lặng bất mãn trong lòng, chú ý tới trong số đội viên Lôi Đình có một người trẻ tuổi quẹt miệng, có lẽ là cũng không tình nguyện gì.

Kết quả cái cậu người mới tên là Trương Kỳ kia, buổi chiều vào game bị người ta tập kích tận hai, ba lần.

Ai mượn cậu ta không nghe lời đội trưởng, đáng đời!

Trương Gia Hưng nhịn xuống kích động muốn mắng người, ai bảo hắn còn “mới” hơn cả người mới Trương Kỳ chứ.

Về phần mình mà nói, Trương Gia Hưng quả thật đã lâu rồi không tham gia cướp boss, vốn nghĩ rằng đối phó với người chơi bình thường sẽ không quá tốn sức, kết quả hiện thực dội cho hắn một gáo nước lạnh.

Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi, Lý Hiên, Tô Mộc Tranh, tính cả Tiêu Thời Khâm nữa. Ủa, mấy người đang đấu All-Star hả???

Giờ phút này Trương Gia Hưng đã hiểu được nỗi khổ tâm sâu xa của Tiêu đội trưởng.

Cướp boss kiểu này, quả thật không nằm trong phạm vi người bình thường có thể chơi cùng được.

Nhưng may là hôm đó bọn họ đến cuối cùng không gặp phải Hưng Hân, cũng đồng nghĩa với việc không cướp được boss từ tay Diệp Tu. Nhưng sĩ khí của mọi người coi như không tệ, một là lâu rồi không cùng nhau chơi game, cảm giác khá mới mẻ, hai là nhìn nhiều đại thần như vậy thất bại tan tác trong tay Diệp thần mà quay về, chung quy cũng không có gì tiếc nuối.

Trong thời gian nghỉ ngơi giữa giờ huấn luyện, Trương Gia Hưng và Tiêu Thời Khâm thảo luận biểu hiện của các đội viên, Đới Nghiên Kỳ lén lén lút lút lại gần.

“Đội trưởng.”

“Ừ?”

“Bút của anh nè.”

Tiêu Thời Khâm kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ mở lòng bàn tay ra, trên đó là một cây bút mực hiệu Mark bình thường không có gì lạ, có chút ngơ ngác hỏi, “Bút của anh?”

“Đúng thế.” Đới Nghiên Kỳ híp mắt cười, “Trước khi anh đi Gia Thế để quên nó ở phòng huấn luyện, em giữ lại giúp anh.”

Tiêu Thời Khâm chớp mắt, thần sắc có chút phức tạp nhận lại cây bút kia, “Cảm ơn em.”

Đới Nghiên Kỳ cẩn thận nhìn biểu cảm của anh, tiếng cười bỗng nhiên có chút kỳ quái, “Ha ha, đội trưởng rất cảm động phải không?”

Tiêu Thời Khâm lập tức trừng mắt, “Đi huấn luyện đi.”

“Vâng.” Đới Nghiên Kỳ ngoan ngoãn trở về vị trí của mình, trước khi đi vẫn thè lưỡi với Trương Gia Hưng nãy giờ đứng bên nhìn toàn bộ quá trình.

Hắn dở khóc dở cười nói mình sống hơn hai mươi năm chưa từng gặp em gái nào nhàm chán như vậy.

“Ha ha, Tiểu Đới là như vậy đó, hoạt bát quá mức.” Tiêu Thời Khâm cười nói, “Quen là được rồi.”

Trương Gia Hưng bất đắc dĩ cười đáp, “Dần dần sẽ quen ạ.”

Tiêu Thời Khâm đưa mắt một vòng nhìn đội viên trong phòng huấn luyện đang tốp năm tốp ba nói cười, nhẹ nhàng thở phào một cái, “Tôi cảm thấy Lôi Đình chúng ta có một ưu điểm.”

“Ưu điểm gì vậy?”

“Không nói.” Tiêu Thời Khâm vỗ vỗ vai Trương Gia Hưng, “Chậm rãi trải nghiệm đi.”

Ngày thứ hai ở Lôi Đình, mục sư chủ lực Trương Gia Hưng đang cố gắng xây dựng lại tam quan của mình.

Đợi hắn ở Lôi Đình được tròn một tuần, câu lạc bộ làm một lễ chúc mừng nho nhỏ cho hắn.

Mặc dù Trương Gia Hưng hoàn toàn không hiểu chuyện này có cái gì để chúc mừng.

Sau này nghe mọi người nói chuyện, ngay cả việc mèo nhà Phương Học Tài sinh con đều được chúc mừng mới hiểu ra.

Nói là lễ chúc mừng, thực ra là chờ đến tối, mọi người kéo nhau ra chợ đêm gần đó dạo phố, ăn quà vặt, sau đó quản lý câu lạc bộ đi cùng bọn họ phụ trách tính tiền.

À tiện nói luôn, quản lý chính là vị “nhân viên công tác” dẫn Trương Gia Hưng đi cửa phụ vào phòng khách hôm đó.

Quả thật là bình dị gần gũi vẫn tốt hơn.

Trương Gia Hưng cảm thấy trong suốt một tuần này, hắn đã gom góp đủ hết những lời phun tào trong nửa đời người.

“Gia Hưng đừng khách khí nhé, muốn ăn gì cứ tự lấy đi.” Quản lý tươi cười đưa qua một thanh thịt dê nướng, “Tôi biết, chúng ta ở đây điều kiện nhất định không bằng Gia Thế, những ngày này thiệt thòi cho cậu rồi.”

“Ây ây anh đừng nói thế.” Trương Gia Hưng vội cầm lấy thanh thịt dê, “Lôi Đình rất tốt, mọi người đều chân thành, bầu không khí đặc biệt tốt, thức ăn cũng không tệ.”

Quản lý mỉm cười.

Cách đó không xa, Tiêu Thời Khâm ngồi bên bàn nhỏ, đang nói gì đó với Phương Học Tài, hai người đều cười, ngồi đối diện là Đới Nghiên Kỳ đang len lén chơi điện thoại. Tuyển thủ chơi nhà quyền pháp, Trình Thái, bưng một mâm lớn thịt xiên đã nướng xong tới, mọi người xuýt xoa bắt đầu thưởng thức.

Trương Gia Hưng nhìn một chút, bỗng nhiên nhịn không được hỏi quản lý, “Đối với chuyện Tiêu đội đi Gia Thế một năm này, anh nghĩ như thế nào?”

“Chuyện này à...” Quản lý cầm chai bia duy nhất trên bàn lên uống một ngụm rồi đáp, “Lấy một ví dụ đi.”

“Trong nhà có một cô con gái, từ nhỏ đã là tâm can bảo bối của bố mẹ, anh chị em trên dưới đều thích cô ấy, ỷ lại cô ấy, sau đó cô lớn lên, nói mình phải lập gia đình.” Quản lý nhìn Trương Gia Hưng bày ra vẻ mặt như bị sét đánh, phì cười, “Tôi chỉ lấy ví dụ cho dễ hình dung thôi. Lôi Đình vẫn luôn giống người một nhà, lúc đội trưởng nói muốn đi, chúng tôi đương nhiên đều không nỡ, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ, anh ấy rời đi sẽ có tương lai tốt hơn, so với ở lại sẽ càng vui vẻ hơn.”

“Cho nên, mọi người để anh ấy đi.”

“Đúng vậy.”

“Sau đó bây giờ anh ấy lại trở về.”

“Ừ... chuyện này coi như... con gái ly hôn rồi về lại nhà mẹ đẻ...”

“Tôi có thể không cần cái ví dụ này được không?”

“Ha ha, ăn thịt ăn thịt đi...”

Trương Gia Hưng rơi lệ đầy mặt gặm thịt dê nướng, vừa ăn vừa đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào.

“Đợi đã, anh nói như vậy, chẳng phải tôi là đồ vướng víu rồi?”

“Ha ha ha, cậu đừng nói ra mà...”

Ở Lôi Đình ngày thứ bảy, Trương Gia Hưng bi ai phát hiện mình đang trên đà bị chiến đội kỳ quái này đồng hóa.

Tháng chín, thi đấu vòng tròn mùa giải mới sắp bắt đầu.

Thời gian Trương Gia Hưng ở Lôi Đình cũng sắp qua hai tháng.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã quen với việc hòa nhập vào đội ngũ mới. Theo Tiêu Thời Khâm vào game cướp boss, tranh luận với Phương Học Tài bánh Trung thu nhân thập cẩm hay nhân trứng ngon hơn, bị Đới Nghiên Kỳ đuổi theo tẩy não bằng đồng nhân Tiêu Tường, đi trại huấn luyện vài bữa giúp dạy bảo đám nhỏ, lúc đánh bài thua bị dán giấy đầy mặt... Hắn thậm chí còn tìm thấy một người cũng yêu thích Đại Hồng Bào giống hắn, chính là đại boss nhà bọn họ - ông chủ Lôi Đình.

Nơi này quả thật rất không giống Gia Thế.

Năng lực cá nhân của phần lớn đội viên Lôi Đình nếu xét trong Liên minh đại khái chỉ ở tầm hạng hai cũng không đạt, đây là sự thật, nhưng khi bọn họ đứng chung một chỗ, sức chiến đấu của sự đoàn kết lại kinh người như vậy.

Trước kia Trương Gia Hưng không hiểu, hiện tại hắn hiểu rồi.

Bởi vì bọn họ đồng lòng đồng sức, cả đội như một gia đình ấm áp khoan dung lẫn nhau.

Cũng bởi vì bọn họ từ đầu đến cuối, đều một mực tin tưởng đội trưởng của bọn họ như thế.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, chuyện đạt tổng quán quân, thực tế vẫn là hơi quá sức.

Phục bàn xong trận đấu mở đầu mùa giải, Trương Gia Hưng đuổi kịp Tiêu Thời Khâm đi phía trước, “Đội trưởng, anh không khó chịu với Diệp Tu đến mức đó chứ?”

“Ừm?” Tiêu Thời Khâm quay đầu, sau đó cười nói, “Sao vậy, cậu không tin hả?”

“Không phải, em nói thật, anh đừng giận nhé.” Trương Gia Hưng nhìn trái nhìn phải không thấy bóng người nào, hạ giọng nói, “Xét trên thực lực đội chúng ta bây giờ, nói đạt được tổng quán quân có phải là sớm quá không? Không nói đến Luân Hồi hay Bá Đồ, cả Hưng Hân tốt xấu cũng có ba tuyển thủ lọt vào All-Star giữ thể diện. Anh nói chắc như đinh đóng cột với ông chủ thế, không đạt được quán quân thì phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Thời Khâm bỗng nhiên mỉm cười, “Gia Hưng này, cậu có từng nghe một câu chuyện kỳ thú, tên là “Dê leo cây” chưa?”

“Đại ca, em đang nói chính sự.” Trương Gia Hưng muốn quỳ anh lắm rồi.

Tiêu Thời Khâm cười ha ha.

“Cậu đừng gấp, để anh nói đã.” Tiêu Thời Khâm kéo hắn đến cạnh cửa sổ trên hành lang, đối diện cửa sổ là phòng huấn luyện của bọn họ, lúc này các đội viên khác đã trở về chuẩn bị bắt đầu huấn luyện.

“Trước kia lúc tôi nghe chuyện dê leo cây, không kìm được nghĩ có thật là có chuyện dê có thể leo cây không? Sau đó tôi tra Baidu một chút, kết quả đúng là có, trong sa mạc có một loại dê, vì thích ứng với khí hậu khô nóng ở đó, phải học cách leo cây tìm nước và hoa quả ăn.” Anh quay đầu nhìn Trương Gia Hưng, “Tôi cảm thấy Lôi Đình giống như đám dê trong sa mạc kia, chúng ta không mạnh mẽ như sư tử, nhưng có phương thức sinh tồn riêng của mình. Cậu nhìn xem, ngay cả dê cũng có thể leo cây, vì sao chúng ta không thể đoạt được tổng quán quân?”

Trương Gia Hưng đờ mặt ra nhìn anh.

“Anh đang nói tiếng Trung hả, sao tôi nghe không hiểu?”

“... Được rồi, đi huấn luyện đi, hôm nay ai huấn luyện không đạt, buổi tối phải mời mọi người ăn khuya bằng 200 xâu thịt dê nướng, quyết định vậy đi...”

“Đậu mè anh quá độc ác! Đợi em một chút.”

Cuối cùng, trị liệu chủ lực của chiến đội Lôi Đình, Trương Gia Hưng, quyết định từ bỏ trị liệu, vì thịt dê nướng, leo cây đi!





END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook