Hoàn [Song Hoa] Cậu ấy là rồng

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
( Song Hoa ) Cậu ấy là rồng
-Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: 齐泱
-Edit: Thiên




Cậu ấy là rồng

Trong vương quốc có một truyền thuyết lâu đời.

Trước đây khi có cặp đôi nào muốn se duyên, đều cần phải hát lên bài ca rồng để triệu hồi một con rồng đến từ phương xa và mời con cự thú ở nơi viễn xứ này tự lựa chọn trước cô dâu tế phẩm mà nó vừa lòng. Sau đấy nó sẽ mang người đó về hang rồng được giấu kín tận nơi sâu nhất dưới đại dương trong truyền thuyết để hưởng dụng.

Nhưng đây chỉ là một truyền thuyết xa xưa.

Ở thời đại đề cao khoa học chống mê tín phong kiến ngày nay mà nói, truyền thuyết đó có lẽ chỉ có thể dùng để hù dọa mấy bé gái chưa hiểu sự đời thôi.

Tương truyền rằng bài ca rồng dùng để triệu hồi rồng năm đó giờ đã bị các nhà dân tục học đưa vào bộ sưu tập dân ca mất rồi, nghe nói cách đây không lâu còn được đề xuất lên làm văn hóa phi vật thể để giữ gìn.

Thế nhưng Tôn Triết Bình thật sự không ngờ.

Hắn rốt cục đã gây ra cái nghiệp gì khiến cho em gái đối diện không muốn đến với hắn, để rồi trong lúc cử hành hôn lễ ở khu vườn nhỏ thì đoạt lấy mic sau hát lên bài ca rồng.


Đùa nhau à? Hắn đường đường là vương tử quốc gia, là kị sĩ rồng được thánh điện chứng thực (tuy chỉ là hư tước), gả cho hắn mất mặt lắm sao?

Hắn càng không ngờ rằng, cô gái này thực sự kéo được một con rồng đến.

Con rồng này bẩn đến mức nhìn không ra màu sắc gì. Trên lưng của nó phủ một tầng rêu rậm rạp xanh biếc giống như lớp lông và đống vảy thì như mấy hòn đá mọc lởm chởm, ở cái sừng bên phải còn chẳng biết vì sao nở ra bông hồng nhỏ.

Con rồng kia vỗ cánh có chút vụng về, nó cố gắng nhón chân, rồi dừng lại bên cây thập tự giá được dựng thẳng ở trên nóc nhà thờ.

Đôi mắt như ruby tiên diễm của nó xoay tròn một cái, nhìn từ trên cao xuống mà quét qua đám đông đang kinh hoàng ở dưới.

Tôn Triết Bình siết chặt thanh kiếm trang trí cho nghi lễ của mình.

Nhưng hắn chợt nhìn thấy trên mặt con rồng kia, có vẻ xem thường thoáng lóe qua.

Rồng... Sẽ biết xem thường?

Nhoáng một cái, con rồng lớn trên đỉnh đầu đã lao xuống về phía đám người, một đôi cánh rồng mở tung như muốn che kín cả bầu trời, trực tiếp đánh úp về hai vị cô dâu chú rể đang đứng trong trung tâm dòng người...

Sau đó là một vuốt, chuẩn xác hốt chú rể đi.

Mà nó lại còn cẩn thận tránh đụng vào mấy hàng cây nữa chứ, từ lúc tới đến khi đi không làm hư dù chỉ là một thảm cỏ nào.

Cho nên đây là... Rồng cái cưỡng hôn?

Người nhà trai loạn thành một đoàn, mà cô dâu thì dạt dào đắc ý xé đi váy cưới trắng tinh trên người, sau đó lập tức theo một vị khách tiến vào trong xe, đạp chân ga, từ đấy bặt vô âm tín.

Nghe thấy tiếng gió thổi ào ào bên tai, Tôn Triết Bình ngẩng đầu lên nhìn cái bụng trắng tuyết ở trên đỉnh đầu, có mong muốn rút thanh kiếm bên thắt lưng ra chọc một phát vào vị khách không mời mà đến này. Vậy nhưng con rồng lớn lại giống như phát giác ra chút uy hiếp gì đó vậy, nó nới lỏng móng vuốt.

Tôn Triết Bình lúc này mới phát hiện rằng hắn chẳng thấy rõ thứ gì bên dưới bàn chân mình cả.

"Anh hùng, ngươi đây là đang bay ra ngoài tầng khí quyển?" Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, tạm thời vứt đi suy nghĩ muốn bỏ mạng ở trên trời. Vốn chỉ muốn tự giễu một phen đối với cảnh ngộ này của bản thân, vậy nhưng hắn không ngờ mình thế mà lại nhận được câu trả lời ——

"Phí lời, nếu đang bay ngoài tầng khí quyển thì ngươi còn thở được à?"

Tôn Triết Bình ngẩn người.

"Ngươi biết nói?!"

Con rồng rung rung hai cánh, nói một cách hợp tình hợp lý:

"Ai bảo với ngươi là ta không biết nói?"

"Thế nhưng... Nói như vậy... Không phải rồng toàn đi cướp cô dâu đem về Long Đảo sao?" Lòng Tôn Triết Bình nói cuối cùng cũng có thể giao lưu được một chút rồi, thế là hắn nhàm chán mà cúi đầu chọt vào miếng đệm thịt màu hồng ở trong móng vuốt của con rồng: "Ngươi không thấy là mình bắt sai giới tính rồi à..."

Con rồng ngáp một cái.

"Đống người kia xấu quá."

Nó lại ngáp thêm một cái nữa.

"Thế nhưng ta cảm thấy rằng đến cũng đã đến luôn rồi, nếu như không bắt đi một ai thì có phải là đang tổn thương lòng tự trọng của các ngươi không?"

Thật ra là không đâu, cho nên chúng tôi đây có nên dập đầu tạ ơn vì sự quan tâm của ngài không?

Trong lòng Tôn Triết Bình có ngàn vạn con thảo nê mã phi qua như bay, thế nhưng hắn sợ rằng cho dù mình có trực tiếp ân cần hỏi thăm đến tổ tông nhà con rồng to lớn này đi nữa thì nó cũng sẽ thoải mái mà nhận lấy "Khen tặng" của mình.

Khi trận gió lớn tán đi, một vùng đất xanh tươi hiện ra trước mắt Tôn Triết Bình.

Con rồng ném Tôn Triết Bình "Rầm" một tiếng xuống đống đồng cỏ, còn bản thân thì cuộn đuôi lại nằm vào cái ổ được bện bởi hoa lăng tiêu, bắt đầu ngủ.

Cứ như vậy, sau khi Tôn Triết Bình bị bỏ quên ở một bên vất vả vùng vẫy để trèo ra khỏi đống đồng cỏ và hoa dại, thì thứ mà hắn nhìn thấy chính là một con rồng đang ngáy khò khò, trên lỗ mũi còn mang theo cả bong bóng nước màu hồng.

Tôn Triết Bình đâm một nhát kiếm tới!

Bụp.

Bong bóng nước bị vỡ.

Con rồng tỉnh lại, mặt đầy oan ức.

"Ngươi làm gì thế?"

"Tiếp theo ta nên làm gì?"

Con rồng cọ cọ trong ổ, ngáp một cái, lại nhắm chặt mắt.

"Tùy ngươi thôi, đi xung quanh xem phong cảnh hay gì đi?"

Thái dương của Tôn Triết Bình nhảy gân xanh một cái.

"Ngươi không sợ ta giết ngươi?"

Con rồng rầm rì một tiếng, cọ chóp đuôi tới trước mặt hắn.

"Ngươi có thể dùng lực chém thử một cái xem."

Tôn Triết Bình cảm thấy bản thân bị miệt thị. Hắn hơi phẫn nộ.

"Dù sao ta cũng là một kỵ sĩ rồng đấy!"

Con rồng dường như mất kiên nhẫn, mở một con mắt nhìn hắn.

"Ừ."

Sau đó Tôn Triết Bình liền bị cái đuôi rồng cuốn lại rồi được thả lên lưng nó.


"Nhìn đi, ngươi đang cưỡi rồng đấy, còn là con rồng đẹp nhất trong Long tộc nữa, thỏa mãn không? Cao hứng chưa? Nhanh sướng đến mức bay lên trời luôn đi?"

Tôn Triết Bình ôm mặt thở một hơi thật dài.

Trên lưng con rồng lớn có tầm nhìn rất rộng, hắn gần như có thể nhìn thấy được cả màu sắc rực rỡ dạt dạo sức sống ở trên toàn Long Đảo.

Dưới mông là lớp rêu dày mềm mại, chỉ là có hơi ẩm ướt.

Đừng nói nữa, đúng là có hơi cao hứng thật.

Sau đó hắn bò xuống khỏi lưng rồng, rồi gối lên đuôi rồng và ngủ thiếp đi trong tiếng ngáy của nó.

Ở trên đảo nửa ngày, Tôn Triết Bình liền phát hiện ra đây là một con rồng rất kỳ quái.

Con rồng nói nó tên Trương Giai Lạc, có sở thích trồng hoa, chí hướng là trở thành một thợ làm vườn ưu tú.

Tôn Triết Bình tỏ ý nghi ngờ.

Trương Giai Lạc cũng không tức giận, trực tiếp kéo thẳng hắn đến một bụi cây rậm rạp bù xù, sau há miệng ra.

Một cỗ long diễm cuốn theo gió táp phun ra từ trong miệng nó, ép cho Tôn Triết Bình không mở mắt nổi.

Chờ đến lúc hắn mở mắt được, bụi cây trước mắt đã ngay ngắn biến thành một con nhím nhỏ màu xanh lục, trên thân còn mang theo những quả dại đỏ rực.

"Có phải rất trâu bò hay không!"

Con rồng hào hứng bắn một tia lửa lên trời, đôi mắt tựa như cặp ruby sáng long lanh.

Tôn Triết Bình bật ngón cái lên, vì thế con rồng càng phấn khích hơn mà phe phẩy cái đuôi nhọn, cuối cùng không cẩn thận quất vào “con nhím” mới vừa cắt sửa.

Ở trên đảo nửa tháng, Tôn Triết Bình phát hiện ra con rồng này càng ngày càng kỳ quái.

Nó không ăn cũng không giết mình, lại quấn quít lấy hắn đòi chơi cờ vây.

Mà khi nó bị ăn mất cờ còn muốn ăn vạ, hắn liền có thể thấy một con vật to lớn lăn qua lộn lại trên thảm cỏ ở trước mắt.

Nhưng cũng rất dễ dụ, chỉ cần hắn bỏ không tính nước cờ mới đi, nó sẽ lập tức lóe lên đôi mắt xinh đẹp giống như cặp ruby kia rồi ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục chơi cờ.

Con rồng nói nó rất cô đơn, mấy trăm năm qua vẫn luôn tự chơi cờ một mình.

Tôn Triết Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn nó.

"Đây chính là trình độ của mấy trăm năm à?"

Con rồng tức giận, lại bắt đầu lăn qua lộn lại.

Trong quá trình lăn lộn còn lén lút vươn cái đuôi ra, quét xuống một quân cờ của Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình đỡ trán, coi như mình không nhìn thấy.

Vì thế con rồng lại cao hứng phun một ngọn lửa lên trời.

Ở trên đảo nửa năm, Tôn Triết Bình cho rằng càng nhìn thì con rồng trước mắt này dường như chẳng còn kỳ quái nữa.

Nó sẽ đưa một món tác phẩm làm vườn đến trước phòng hắn vào mỗi buổi sáng sớm, sau khi nhìn thấy hắn bày thứ đó ở trong phòng xong thì liền vui vẻ.

Nó sẽ mang hắn leo lên vách núi cao và cheo leo nhất trên toàn bộ Long Đảo, sau thu cánh lớn lại rồi gào một tiếng nhảy xuống, tiếp đó khi sắp đâm vào lòng biển thì tung hai cánh ra tạo gió lốc cuốn lên, cứ chơi mãi đến không biết mệt.

Nó sẽ sau mỗi trận thua cờ vây, mặt đầy không cam lòng để cho Tôn Triết Bình phạt mình. Lúc này Tôn Triết Bình sẽ xoa bóp đệm thịt màu hồng bên trong móng vuốt của nó, sau đó nương tay một trận, để nó mặt đầy đắc ý niết lại tay mình bằng đệm thịt.

Mắt thấy một ngày nữa lại trôi qua, năm mới sắp đến rồi.

Tôn Triết Bình dựa lưng vào cái bụng trắng tuyết của Trương Giai Lạc, một người một rồng ngồi vây quanh bên đống lửa ngắm nhìn biển sâu nơi phương xa.

"Năm mới rồi."

Dường như có tiếng pháo hoa nổ xuôi theo gió biển, mơ hồ truyền đến từ nơi phương xa vô tận.

Tôn Triết Bình sờ sờ bụng rồng ở sau lưng.

"Năm mới sẽ có cái gì?"

Trương Giai Lạc dường như cảm thấy rất thích thú với đề tài này, chóp đuôi hưng phấn mà vểnh lên.

"Vào năm mới, trong vương quốc sẽ tổ chức buổi lễ mừng cực kì quan trọng. Khi màn đêm hôm đó vừa buông xuống sẽ phóng pháo hoa lên, thắp sáng toàn bộ bầu trời."

"Wow! Ta biết cái này!"

Trương Giai Lạc đắc ý hét lên.

"Trước đây ta có từng đến vương quốc xem nè! Đỏ vàng lam lục, lấp lánh, đặc biệt xinh đẹp! Rất thích luôn đó, đáng tiếc là đã lâu không xem rồi."

Đôi mắt giống như cặp ruby kia của nó sáng ngời lên, giống như những đốm sao trên bầu trời.

Tôn Triết Bình phản đối.

"Ngươi là rồng, làm sao đến vương quốc xem được chứ?"

Trương Giai Lạc hầm hừ.

"Dù sao ta cũng đã xem qua rồi, không tin thì ta phóng một cái cho ngươi nhìn!"

Trong khi đang nói chuyện, con rồng lớn liền đứng dậy, ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi ——

Thổi bùng ra một ngọn lửa khắp không trung.

Tôn Triết Bình ngửa đầu nhìn, cảm thấy cho dù núi lửa có phun trào thì chắc cũng không uy lực được như này?

Con rồng lớn le lưỡi một cái, mặt đầy sầu não mà nằm xuống, tự hất cái đuôi vào mặt mình vang lên tiếng “Vụt”.

"Phóng không ra. Hừ."

Tôn Triết Bình bật cười ha ha.

Hắn sờ đầu con rồng.

"Có cơ hội quay về thì phóng cho ngươi xem."

Con rồng oan ức chớp mắt mấy cái.

"Vậy không phải là ngươi rời khỏi nơi này rồi à."

Tôn Triết Bình không đáp.

Đột nhiên hắn cảm thấy, cứ ở lại trên Long Đảo như thế này dường như cũng không tệ?

Tôn Triết Bình ngẫm nghĩ, cười nói:

"Thực ra ngọn lửa vừa nãy khá đẹp."

"Thật à!"

Trương Giai Lạc cao hứng bò dậy.

"Vậy để ta phóng lại cho ngươi xem lần nữa!"

Tôn Triết Bình chưa bao giờ nghĩ cách để truyền tin về vương quốc.

Thế nhưng đêm đó, có lẽ là do ngọn lửa con rồng phun ra thật sự quá mức rực rỡ hoa lệ.

Cho nên ba ngày sau, vô số quân đội của vương quốc lái chiến hạm đến, lấy cả Long Đảo làm trung tâm mà vây lại.

Sau đó, vô số ngọn giáo được chúc phúc bởi thánh điện, đâm vào thân thể con rồng.

Máu rồng bắn lên người Tôn Triết Bình, ấm áp rực rỡ biết bao.

Hắn gào lớn, nỗ lực khiến các con dân của mình ngừng lại.

Thế nhưng vào lúc này, hắn mới phát hiện ra rằng tiếng nói của mình nhỏ bé biết bao nhiêu.

Thảm thực vật trên Long Đảo bị một ngọn đuốc của quân đội vương quốc thiêu sạch.

Danh tiếng về việc Tôn Triết Bình giết rồng nhanh chóng được lan truyền ra khắp vương quốc.

Vì thế vị vương tử anh dũng và cơ trí này dưới sự ủng hộ của mọi người, trở thành quốc vương.

Quốc vương của vương quốc là một tên quái nhân.

Dường như hắn thích nghề làm vườn, lúc nào cũng tiêu tốn một đống kim tệ để xây dựng lâm viên trong cung điện, thế nhưng cứ luôn bất mãn. Sau một thời gian dài sa thải một đám rồi thêm một đám thợ làm vườn nữa, hắn lại tiếp tục tuyển thêm thợ làm vườn mới.

Hắn dường như thích chơi cờ vây, vậy nhưng trước nay lại không cho ai chơi cùng hắn cả, chỉ ngồi một mình với bộ bàn cờ trong vườn hoa nhỏ dưới ánh nắng cả buổi chiều.

Hắn dường như rất chán ghét pháo hoa, đến nỗi tục lệ tổ chức bắn pháo hoa để đón mừng năm mới, sau ngày hắn về vương quốc và xem xong một lần thì hạ lệnh bãi bỏ.

Tất cả mọi người đều đoán không ra suy nghĩ của vị quốc vương này.

Nhưng hắn là một vị quốc vương rất tốt.

Có một ngày, khi hắn sa thải đi vị thợ làm vườn cuối cùng trong vương quốc.

Đại thần khuyên can nói: "Toàn bộ thợ làm vườn trong vương quốc cũng không ai làm ngài thấy vừa lòng, vậy ngài rốt cục muốn kiểu gì chứ?"

Quốc vương lắc đầu, không nói gì.

Tuy quốc vương có yêu cầu rất nghiêm khắc với nghề làm vườn này, vậy nhưng cây cối trong cung điện dù sao vẫn phải cần được chăm sóc.

Các đại thần bất đắc dĩ nên chỉ đành biết treo bảng vàng, hy vọng sẽ có thợ làm vườn từ nước khác đi ngang qua đây có thể đến xem thử.

Chỉ là bởi tiếng tăm về tính tình cổ quái của quốc vương đã bị truyền xa, vậy nên cho dù mấy tháng trôi qua, cũng không có một ai dám đến nhận phần thưởng có thù lao hậu hĩnh.

Hôm nay, có một người trẻ tuổi xa lạ đã bóc đi tờ giấy đầy tro bụi kia.

Quốc vương ngồi trên ghế cao, ngước con mắt nhìn cậu.

Người trẻ tuổi lấy từ trong túi ra món tác phẩm làm vườn được cắt thành hình một chú nhím nhỏ, đưa tới.

Một giây sau, quốc vương bật dậy khỏi ghế, trực tiếp lao xuống vương tọa, dừng lại trước mặt người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp giống như một cặp ruby.

"Ta đã nói với ngươi, ta luôn có cách để có thể vào vương quốc. Đáng tiếc là lần này không ra được rồi."

Đêm đó, chẳng biết vì sao, cả vương quốc phóng pháo hoa suốt một đêm

Toàn bộ bầu trời đều ngập tràn sắc rực rỡ.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook