Hoàn [Phương Vương] [CMSN Vương Kiệt Hi 2020] Bí Mật Của Đội Trưởng

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#1
BÍ MẬT CỦA ĐỘI TRƯỞNG
Sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí



Tặng @Băng Ly

Đoản văn nho nhỏ viết trong lúc cao hứng (cộng thêm một chút dụ dỗ từ "ai đó" :3 ). Fic này không có thịt, chỉ có một chút đường....


*********************

(5h chiều tại trụ sở chiến đội Vi Thảo)​

-Hôm nay đến đây thôi. Các cậu chú ý xem lại những điểm tôi đã nêu trong cuộc họp. Anh Kiệt xem lại cách phối hợp với toàn đội trong trận đấu trước, tìm ra chỗ tốt và chưa tốt tổng hợp lại ngày mai nộp lại cho tôi. Mọi người giải tán.​

Sau câu nói của Vương Kiệt Hi, tất cả đội viên chiến đội Vi Thảo đều đứng dậy rời đi. Anh tắt laptop, thu dọn đồ rồi tắt đèn rời phòng họp. Ngoài hành lang vẫn còn một số người đứng lại nói chuyện với nhau. Cao Anh Kiệt thấy anh rời khỏi phòng thì bước nhanh lại gần, lễ phép nói:​

-Đội trưởng, hôm nay anh có đi ăn với chúng em không ạ? Trận vừa rồi kết quả rất tốt, đội phó muốn chiêu đãi mọi người một bữa ăn ở quán ruột.​

Vương Kiệt Hi mỉm cười:​

-Mọi người cứ vui vẻ đi nhé, tôi có hẹn tối nay rồi. Nhớ là không được dùng đồ có cồn và về nhà sớm đấy.​

Cao Anh Kiệt thấy vậy bèn chào anh rồi quay lại chỗ đồng đội. Khi đội trưởng đã nói vậy nghĩa là anh đang có việc thực sự, có mời thêm cũng không thể. Hơn nữa ít hôm nữa là sinh nhật cậu, lúc đó mời đội trưởng cũng chưa muộn. Vương Kiệt Hi đi phía sau nhóm tuyển thủ Vi Thảo xuống chỗ để xe. Anh đội mũ, dắt xe ra ngoài cổng rồi đi về phía ngược lại với đồng đội. Đi qua khoảng chừng 4 ngã tư Vương Kiệt Hi rẽ phải, đi qua thêm 3 ngã tư nữa rồi rẽ vào trong một con hẻm nhỏ. Mở cánh cửa hậu của một ngôi nhà, anh dắt xe vào trong rồi tháo mũ bảo hiểm. Đi theo một cầu thang nhỏ lên tầng trên, Vương Kiệt Hi đẩy cánh cửa bước vào một quán bar không lớn lắm. Trong quán, nhạc công đang chơi một bản nhạc jazz êm tai. Hai cậu bồi bàn đang mang đồ uống ra cho khách. Đặc biệt nhất là xung quanh treo khá nhiều ảnh liên quan đến Vinh Quang, chiếm đa số là các chiến tích của chiến đội Vi Thảo. Bước đến quầy, Vương Kiệt Hi nói với chủ quán:​

-Một phần như thường lệ. Hôm nay quán vẫn có khá nhiều khách đấy nhỉ?​

Chủ quán cười đáp lại trong khi vẫn đang đều tay lắc bình pha chế:​

-Tôi vẫn kinh doanh tốt. Thu nhập đủ bao nuôi cậu. Khách ở đây đặc biệt thích sự riêng tư và không gian êm ái nên quay lại thường xuyên.​

Vương Kiệt Hi nói đùa:​

-Chứ không phải anh thêm thuốc gì vào đồ uống à?​

Chủ quán nheo mắt đáp trả:​

-Tôi là thần trị liệu chứ không phải thần độc dược. Vả lại có bỏ thuốc thì cũng chỉ bỏ cho cậu thôi.​

Vương Kiệt Hi vẫn tiếp tục nụ cười của mình:​

-Cái danh thần trị liệu bây giờ thuộc về Trương Tân Kiệt rồi, anh chỉ là cựu thần trị liệu thôi.​

Chủ quán cười cười, lát sau mới trả lời:​

-Cậu vẫn tiếc nuối việc tôi giải nghệ năm đó nhỉ?​

Vương Kiệt Hi nhấp một ngụm soda, trầm ngâm một lát mới nói:​

-Năm đó trạng thái của anh vẫn còn rất tốt, nếu có anh chúng ta còn có thể thành công hơn nữa. Tôi vẫn nghĩ năm đó anh giải nghệ quá sớm, Sĩ Khiêm ạ.​

Phương Sĩ Khiêm thuần thục rót rượu vào bình, thêm đá, lắc đều. Rót ra một ly cocktail màu cam sóng sánh, nhanh tay trang trí thêm một chút, anh đưa cho cậu bồi bàn rồi quay lại với câu chuyện:​

-Năm đó trạng thái của tôi đã bắt đầu trượt dốc, nếu cứ ở lại sợ sẽ chỉ ảnh hưởng đến chiến đội thôi. Dù sao tôi cũng là tiền bối của cậu, giải nghệ trước chẳng phải là đương nhiên sao?​

Vương Kiệt Hi nhướng mắt:​

-Anh chỉ ra mắt trước tôi có 1 năm thôi, anh nói xem từ lúc anh giải nghệ tôi đã đánh thêm bao nhiêu mùa nữa? Còn Hàn Văn Thanh và Diệp Tu bắt đầu trước cả anh thì sao?​

Né tránh cái nhìn không đối xứng của người đối diện, Phương Sĩ Khiêm trả lời:​

-Làm sao so sánh tôi với đám quái nhân bọn họ được? Cũng chỉ tại cậu không thể xa tôi thôi mà đúng không?​

Lập tức anh nhận được một cái trừng mắt từ Vương Kiệt Hi. Mãi đến khi không chịu nổi anh mới xuống nước:​

-Được rồi được rồi tôi sai rồi. Cậu đừng nhìn tôi như thế nữa kẻo khách của tôi chạy hết bây giờ.​

Vương Kiệt Hi tiếp tục trừng mắt nhìn thêm một lát nữa rồi mới cúi xuống nhấp một ngụm soda nữa. Thấy người kia đang dỗi, Phương Sĩ Khiêm lựa lời dỗ dành:​

-Tối nay tôi nấu cơm cho cậu. Dọn cả giường cho cậu nữa. À nếu cậu muốn tôi sẵn sàng phục vụ thêm luôn được không?​

Vương Kiệt Hi lúc đó nét mặt mới giãn ra nhưng vẫn không nói gì, chỉ im lặng uống. Phương Sĩ Khiêm bận rộn một lát rồi đặt xuống trước mặt anh một cốc Red Sunset mát lạnh. Anh nói thêm:​

-Thứ đó không có cồn đâu.​

Vương Kiệt Hi nhấp thử một ngụm, vị của soda hòa với hương hoa quả làm anh thấy mệt mỏi trong người như bay biến đi đâu. Lúc này Phương Sĩ Khiêm mới lên tiếng:​

-Thời gian này cậu đã rất vất vả rồi đúng không? Trận đấu vừa rồi tôi cũng xem. Bách Thanh đã trưởng thành nhiều, nhưng cầm sứ giả thủ hộ thì còn nhiều chỗ chưa tốt. Còn phải cố gắng thêm nữa mới có thể thuần thục cả hai nghề trị liệu được.​

Vương Kiệt Hi ngắt lời:​

-Chứ không phải chỉ mình anh mới có thể cầm cả mục sư lẫn sứ giả thủ hộ đều thành thần được hay sao?​

Phương Sĩ Khiêm cười nhẹ:​

-Đừng đánh giá tôi quá cao như vậy. Chỉ cần luyện tập và biết mấu chốt, cậu ấy cũng sẽ làm được như tôi thôi. Bách Thanh cũng rất có thiên phú đấy, dù gì cậu ta cũng là người tôi lựa chọn mà.​

Vương Kiệt Hi không nói gì, chậm rãi thưởng thức món đồ uống đỏ sẫm trong tay. Phương Sĩ Khiêm thấy vậy thì nói thêm:​

-Nếu cậu cần tôi sẵn sàng làm bồi luyện part time chuyên về nghề trị liệu, đặc biệt không cần lương đâu.​

Vương Kiệt Hi nhướng mày:​

-Một người bao năm không đánh chuyên như anh thì bồi luyện thế nào?​

Phương Sĩ Khiêm đáp trả:​

-Đừng tưởng tôi lụt nghề nha. Dù sao không ít lần Trung Thảo Đường nhờ vào tôi mới giành được boss đấy.​

Cái nhìn của Vương Kiệt Hi làm Phương Sĩ Khiêm nhận ra mình đã nói hớ. Vương Kiệt Hi trầm giọng hỏi:​

-Sao tôi không nghe gì về việc anh có liên hệ với Trung Thảo Đường nhỉ?​

Phương Sĩ Khiêm cười trừ:​

-Thì giải nghệ đâu có nghĩa không chơi game nữa? Mà tôi thì đâu thể gia nhập công hội nào trừ Trung Thảo Đường? Dù sao cũng chỉ là giúp đỡ mọi người lúc rảnh, cũng không tính là gì to tát, hahaha.​

Vương Kiệt Hi thở dài:​

- Nếu anh đến, Tiểu Biệt với Anh Kiệt sẽ vui lắm đấy. Khi nào rảnh thì đến thăm bọn chúng. Chuyện kia thì để sau đi.​

Phương Sĩ Khiêm cười tinh quái:​

-Chứ cậu không phải cậu muốn tôi đến thăm cậu sao?​

Vương Kiệt Hi tỉnh bơ nói:​

-Không phải tôi vẫn thường xuyên gặp anh sao?​

Phương Sĩ Khiêm mỉm cười:​

-Cũng đúng. Bọn nhỏ mà biết đội trưởng nghiêm khắc của chúng thường xuyên đến quán bar không biết sẽ nghĩ gì đây? May mà tôi đã đưa cậu chìa khóa cửa sau, nếu cậu mà vào cửa chính, ngày mai cái quán nhỏ này của tôi lên trang nhất mất.​

Vương Kiệt Hi cười bí hiểm:​

-Anh nói quá lời rồi. Tôi dám chắc số khách của anh sẽ tăng lên bằng vào lượng fan trung thành của thần trị liệu cho xem.​

Phương Sĩ Khiêm bật cười. Kể ra trong số khách quen của quán cũng có một số người là fan của anh thật. Nhưng lý do chủ yếu mà họ đến quán là vì chất lượng đồ uống và không khí thoải mái của quán chứ không phải là chủ quán. Vẫn đều tay pha chế đồ uống cho khách, anh nhẹ nhàng nói:​

-Anh Kiệt trưởng thành hơn nhiều rồi đấy. Thằng bé bắt đầu có tố chất chỉ huy rồi. Cảm giác con trai đang lớn dần thế nào vậy Vương papa?​

Vương Kiệt Hi mỉm cười vui vẻ:​

-Vẫn còn nhiều thứ phải học lắm, nhưng cũng sắp gánh vác Vi Thảo được rồi. Lâm Kiệt đại ca là thế hệ thứ nhất. Tôi và anh là thế hệ thứ hai. Anh Kiệt chính là thế hệ thứ 3 của Vi Thảo, là tương lai của chiến đội. Nhưng anh yên tâm, tôi phải giành thêm một cái cúp quán quân nữa để vượt qua anh thì mới giải nghệ được.​

Phương Sĩ Khiêm cười đáp lại:​

-Vậy tôi sẽ chờ ngày đó đến. Hi vọng cậu đừng bắt tôi đợi xem cậu nâng cúp quán quân quá lâu là được.​
Ngừng một lát, anh tiếp tục hỏi:​

-Vậy cậu nghĩ sao về Kiều Nhất Phàm?​

Vương Kiệt Hi hỏi lại:​

-Ý anh là tôi có tiếc không hả?​

Phương Sĩ Khiêm đong rượu đổ vào bình, sau đó điệu nghệ kẹp một trái chanh vắt nước thêm vào, vừa nói:​

-Cậu hiểu ý tôi mà. Cậu bé đó nếu đặt đúng vị trí sẽ có tiềm năng rất lớn, có điều chúng ta đã không thể làm được điều đó.​

Vương Kiệt Hi thở dài:​

-Anh nói đúng. Nhưng để Nhất Phàm rời đi như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu ta. Ít nhất bây giờ cậu ta đã là quán quân cùng Hưng Hân, lại còn dần dần trở thành chủ lực của chiến đội đó nữa. Nếu ở Vi Thảo chưa chắc cậu ta đã có được vị thế như vậy.​

Phương Sĩ Khiêm an ủi:​

-Dù sao cậu cũng không thể làm hoàn hảo hết mọi thứ được. Những việc cậu làm để lo cho chiến đội đã là rất nhiều rồi, sao có thể để ý từng thành viên trong trại huấn luyện được. Hơn nữa chính nhờ đợt huấn luyện săn boss Diệp Tu của cậu mà Nhất Phàm có cơ hội chuyển mình như vậy cơ mà. Tôi nghe nói tình cảm của Cao Anh Kiệt với cậu ta không tồi, nếu có dịp thì thử chiêu mộ cậu ta đi.​

Vương Kiệt Hi lắc đầu:​

-Anh đúng là con giun trong bụng tôi đúng không? Tiếc là việc chiêu mộ đó không có cơ hội đâu. Chiến đội Hưng Hân đúng là không thể đào góc tường được.​
Phương Sĩ Khiêm bật cười:​

-Vậy thì thôi. Dù sao Vi Thảo cũng đâu thiếu nhân tài.​

Hai người cứ như vậy nói chuyện, một người pha chế, một người nhâm nhi đồ uống. Khoảng gần 8h, Phương Sĩ Khiêm đổi ca trực quầy rồi đưa Vương Kiệt Hi lên trên lầu. Vừa đi anh vừa nói:​

-Hôm nay cậu muốn ăn món gì nào? Tôi mới mua được thịt gà ngon lắm, để tôi làm món gà Gong Bao nhé? À nấu cả món canh thịt dê cậu thích ăn nữa.​

Anh mở cửa phòng ngủ, quay sang nói với Vương Kiệt Hi:​

-Cậu đi tắm trước rồi ngồi nghỉ đi, tôi làm đồ ăn xong nhanh lắm.​

Nói rồi anh vào bếp, lấy thực phẩm đã chuẩn bị ra bắt đầu nấu nướng. Vương Kiệt Hi lấy một bộ đồ trong tủ ra rồi vào nhà tắm. Dòng nước ấm áp khiến anh thực sự thoải mái. Tắm rửa thay đồ xong, anh ngồi ở trên giường xem lại các trận đấu bằng laptop. Một lúc sau Phương Sĩ Khiêm đi vào nói:​

-Tôi nấu xong rồi đấy, cậu bày đồ ăn ra nhé. Tôi đi tắm rồi ra ngay.​

Vương Kiệt Hi gật dầu, gập laptop lại rồi vào phòng ăn. Mùi đồ ăn trên bếp thơm ngào ngạt minh chứng tay nghề tuyệt hảo của Phương Sĩ Khiêm. Bày biện mọi thứ xong xuôi, anh ngồi chờ Phương Sĩ Khiêm tắm xong. Hai người ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức những món ăn ngon lành trong một ngày trời lạnh. Sau khi dọn dẹp xong, Vương Kiệt Hi tiếp tục xem các trận đấu, thỉnh thoảng ghi chú lại những điểm cần lưu ý. Phương Sĩ Khiêm ngồi tính toán các nguyên liệu, thu chi của quán. Gần nửa đêm, Phương Sĩ Khiêm đứng dậy nói với Vương Kiệt Hi:​

-Đi ngủ thôi nào. Ngày mai cậu vẫn phải đến chiến đội đúng chứ?​

Vương Kiệt Hi cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ, tắt laptop cất vào balo rồi cởi áo đắp chăn. Phương Sĩ Khiêm nằm bên cạnh thì thầm:​

-Hay cậu chuyển hẳn đến đây ở đi. Chắc chắn ở đây sẽ tốt hơn là ở một mình, cậu cũng không cần đi ăn tiệm nữa.​

Vương Kiệt Hi đáp lại:​

-Chưa phải lúc, chẳng phải công việc của anh cũng rất bận sao? Phải chăm sóc thêm tôi nữa liệu anh còn thời gian nào nữa không?​

Phương Sĩ Khiêm cười:​

-Tôi chăm cậu thành quen rồi mà. Thêm một miệng ăn, quần áo thêm vài bộ. Dù sao quần áo của cậu ở đây cũng đã có kha khá rồi đấy thôi.​

Vương Kiệt Hi tìm bàn tay Phương Sĩ Khiêm dưới chăn, nắm chặt. Giọng anh toát lên sự kiên định:​

-Sau khi đám Anh Kiệt trưởng thành, sau khi tôi có thể thực sự trao lại Vi Thảo cho chúng, lúc đó tôi sẽ chính thức đến với anh. Cho tôi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ không để cho anh và Lâm đại ca thất vọng.​

Phương Sĩ Khiêm vòng một cánh tay qua đầu người kia, khẽ cười nói:​

-Hồi đầu tôi từng rất giận cậu vì Lâm đội trưởng rời đi, trẻ con quá nhỉ? Ngôi nhà và quán bar này là của ba tôi. Hồi đó ông cũng không thích tôi đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp những vẫn để tôi theo đuổi sở thích. Sau khi giải nghệ tôi quay về đây làm cho ba. Về sau bà nội tôi yếu đi, ba tôi chuyển về quê định bán lại căn nhà này nhưng tôi xin ông để tôi kinh doanh quán. Cậu biết lúc đó tôi nghĩ gì không? Tôi muốn có một cơ ngơi riêng để sau này nuôi cậu đó. Cái tên cuồng Vinh Quang như cậu chẳng biết gì ngoài chơi game, đến chăm sóc bản thân cũng tệ. Còn nhớ có lần cậu sốt cao tôi phải đến tận nhà. May mà hôm đó cậu còn biết gọi điện cho tôi chứ không chẳng biết sẽ ra sao nữa. Thế nên là, cậu cứ thoải mái làm những gì cậu muốn đi, tôi sẽ luôn đợi ở đằng sau cậu.​

Vương Kiệt Hi thầm thì:​

-Tôi biết mà, đằng sau tôi luôn có anh.​

Phương Sĩ Khiêm với tay tắt đèn, họ tiếp xúc nhau càng gần hơn nữa, gần hơn, rồi hòa vào nhau.​

Trưa hôm sau, Lưu Tiểu Biệt rủ Cao Anh Kiệt:​

-Đi ăn thôi, hôm nay nhà ăn có món cá sốt ngon lắm đấy.​

Cao Anh Kiệt gật đầu, đứng lên đi theo sau. Chợt cậu nhìn thấy đội trưởng đang ăn một hộp cơm nhìn rất ngon lành. Cậu hỏi Vương Kiệt Hi:​

-Đội trưởng mua cơm hộp ạ?​

Vương Kiệt Hi mỉm cười:​

-Không, cơm hộp này không nơi nào bán đâu.​
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#5
Cơm do cựu Thần trị liệu nấu đó. Có tác dụng buff hồi máu! (≧▽≦)
Buff hồi máu, buff kháng debuff, buff tăng trí lực, buff nhiều thứ luôn :D \(^o^)/
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#7
Cơ mà buff nhiều bao nhiêu chúng ta cũng không ăn được. Chỉ có thể gặm bích quy xương... :')))
À thì các đại thần thích rải cẩu lương mà :3 Phận dân đen chỉ có thể an phận gặm bích quy xương thôi :D Ai bảo hàng đó là hàng độc quyền nhà làm cơ haizzzzz
 

CinyOkAnn - An Mộng

Farm exp kiếm sống
Bình luận
29
Số lượt thích
102
#8
À thì các đại thần thích rải cẩu lương mà :3 Phận dân đen chỉ có thể an phận gặm bích quy xương thôi :D Ai bảo hàng đó là hàng độc quyền nhà làm cơ haizzzzz
Thôi ngồi ăn cẩu lương cũng vui lòng rồ ????

Đợt này xuất hiện hàng Phương Vương làm dân Thần Trị Liệu cứu Ma Thuật Sư như tui hạnh phúc quá
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#9
Thôi ngồi ăn cẩu lương cũng vui lòng rồ ????

Đợt này xuất hiện hàng Phương Vương làm dân Thần Trị Liệu cứu Ma Thuật Sư như tui hạnh phúc quá
:D có ng đọc thấy vui là tui mừng rồi :D
 

Vạn Dặm Thần Phù

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
52
Số lượt thích
69
Location
Vi Thảo Chi Thành
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vạn Tuế Quân_Phương Vương
#11
Không ngọt gắt, nhẹ nhàng nè. Thuộc dạng mưa dầm thấm lâu, ai cũng thừa hiểu Phương Vương là kiểu này. Chứ kiểu tình yêu sét đánh là không có trong cp này rồi đó =))
 

Bình luận bằng Facebook