- Bình luận
- 224
- Số lượt thích
- 2,258
- Location
- Thảo Nguyên Xanh Bao La
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
Tác giả: 璃央
CV: Lá
Edit: Cú mèo
Hôn một cái, đau đau sẽ bay đi mất.
Phương Sĩ Khiêm sợ gặp nha sĩ.
Người biết bí mật nhỏ này rất ít, Phương Sĩ Khiêm sống chết che giấu là nguyên nhân lớn nhất, ngoài ra thì do công việc của người lớn trong nhà hắn trước nay luôn rất bận rộn, cho nên thật khó có thể chú ý và nhận ra điều nhỏ nhặt này, và khi chỉ nhìn bề ngoài của Phương Sĩ Khiêm cũng chẳng ai sẽ có suy nghĩ như thế, hơn nữa với nghề bác sĩ này thì cũng làm cho người ta khi nhìn vào sẽ phải bỏ đi những suy nghĩ như thế đầu tiên, còn Vương Kiệt Hi là do quen hắn một khoảng thời gian rồi nên mới phát hiện được.
Hoặc có thể nói, anh là người thứ ba ngoài ông bà nội của Phương Sĩ Khiêm biết chuyện.
Lúc biết chuyện, anh đã ngây người ra tới nửa phút mới hiểu được vấn đề.
"Anh cũng là người, chuyện này rất bình thường có được không."
Phương Sĩ Khiêm không thể không biện giải cho chính mình, mặc dù bản thân hắn cũng cảm thấy một bác sĩ mà lại sợ đi gặp nha sĩ thì thật sự có chút mất mặt, nhưng việc mình cảm thấy thế nào và người khác nghĩ gì dù sao cũng là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Vương Kiệt Hi không biết nên nói gì thì mới tốt.
"... Gặp nha sĩ thực ra cũng không có gì đâu." Vương Kiệt Hi cuối cùng chỉ có thể uyển chuyển khuyên hắn: "Nhắm mắt lại rồi mọi chuyện sẽ qua thôi."
"Em tưởng chết hay sao mà dễ như vậy chứ!"
"Nếu không thì anh muốn làm sao đây?" Vương Kiệt Hi thoáng nhíu mày, phản ứng của Phương Sĩ Khiêm trong mắt anh vô tình lại giống với thằng em trai của anh lúc năm tuổi nói chuyện lý lẽ với anh rằng: "Người đau răng là anh chứ không phải em."
Phương Sĩ Khiêm vô thức muốn cắn răng, nhưng mà cắn một cái thì nước mắt liền lưng tròng, "... Đau thì cứ cho nó đau đi."
Vương Kiệt Hi cau mày, "Bác sĩ như anh mà lại nói với em cứ cho nó đau như vậy à?"
"Sẽ không sao đâu." Phương Sĩ Khiêm lời lẽ đanh thép: "Em không phải cũng nói anh là bác sĩ sao, bác sĩ nói sẽ không sao thì sẽ không sao mà, cho nên cứ để cho nó đau là được rồi."
Vương Kiệt Hi đơn giản không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Người hoàn toàn không có bị đối phương thuyết phục không muốn tiếp tục đề tài này, Vương Kiệt Hi từ sớm đã có cách để ở chung với Phương Sĩ Khiêm, đương nhiên sẽ biết thời điểm nào nên làm lơ là tốt nhất, dù thế nào đi nữa anh cũng biết đau răng một chút rồi cơn đau cũng sẽ qua đi... cũng không phải là cảm lạnh, sao có thể cãi nhau như vậy chứ... Phương Sĩ Khiêm cũng sẽ có lúc không thể không khuất phục, hắn chờ một lát rồi sau đó tới đè người thì mọi chuyện liền tốt.
Phương Sĩ Khiêm bị vứt bỏ cảm thấy oan ức.
Vương Kiệt Hi vẫn chưa nguôi giận: "Kêu anh đi khám bác sĩ anh lại không đi."
"Anh đã nói rồi cứ mặc kệ nó là được rồi." Phương Sĩ Khiêm vẫn cố mở to mắt nói lời nhảm nhí, "Nhưng mà Kiệt Hi em nhẫn tâm quá đi à, anh vẫn còn đang đau, mà em cũng không chịu an ủi anh một chút."
... Lời này mà anh cũng nói ra được. Vương Kiệt Hi quả thật rất muốn đánh hắn, "Nếu không thì anh muốn em làm gì?"
"Ít nhất thì em cũng phải hôn anh một cái chứ."
Vương Kiệt Hi: "..."
Mặt dày mày dạn dựa vào người của người yêu nhà hắn, Phương Sĩ Khiêm dụi dụi đầu vào cổ - nơi mà anh rất ghét khi người khác chạm vào, Vương Kiệt Hi bị động tác của hắn làm cho ngứa ngáy, anh đẩy đầu hắn ra và cố gắng tránh né, nhưng bởi vì tay của đối phương ôm chặt lấy eo của mình nên anh không thể cử động được.
Vương Kiệt Hi trừng hắn, "Phương Sĩ Khiêm anh mau buông tay!"
"Hôn anh một cái đi." Phương Sĩ Khiêm lấy lòng dùng chóp mũi cọ cọ gò má mềm mại của Vương Kiệt Hi, hai mắt lấp lánh nhìn vào đôi mắt to nhỏ kia, "Nếu không thì anh hôn em hai cái cũng được? Anh là bạn trai của em đó, anh đã đau thành như thế này mà em vẫn không chịu an ủi anh."
Vương Kiệt Hi chỉ muốn nói là đáng đời anh, hơn nữa nhìn anh như vậy thì có chỗ nào giống như đang bị đau không.
Nhưng Phương Sĩ Khiêm thật sự là đang rất đau.
Chiếc răng cuối cùng ở hàm dưới bên phải luôn đau âm ỉ, mặc dù không đau lắm, nhưng vẫn hơi khó chịu. Hai mắt mở to vô tội nhìn người yêu nhà mình, có rất nhiều lúc Phương Sĩ Khiêm như trẻ mẫu giáo một chút cũng không cảm thấy hành động này không đúng chỗ nào, tình cảm của hắn sau khi được xác định thì rất là thẳng thắn, hoàn toàn khác xa với lúc đầu khi mới nhìn thấy Vương Kiệt Hi liền muốn hầm hừ người ta, sau khi hôn rồi liền quen tay quen chân, nên cũng không cảm thấy giả bộ đáng thương rất là hèn hạ, Phương Sĩ Khiêm ở một bên kéo dài giọng nói anh rất đau ui da anh thật sự rất đau đó.
Vương Kiệt Hi vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhưng anh cuối cùng vẫn tiến tới, dùng môi chạm nhẹ vào má phải của Phương Sĩ Khiêm.
Đáng tiếc, hôn thì cũng không thể hết đau răng.
Đau răng là một chuyện vô cùng kinh khủng, những cơn đau nho nhỏ thường đều sẽ có năng lực một truyền mười mười truyền một trăm, một cái răng đau sẽ dẫn đến một loạt răng khác đều đau, nếu nghiêm trọng hơn thì còn có thể gây ra đau đầu và nôn mửa. Ngay sau khi Phương Sĩ Khiêm bởi vì đau răng nên nguyên một đêm không ngủ được, Vương Kiệt Hi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dẫn người này đến phòng khám nha khoa.
"Hôm nay anh có lớp." Chườm túi đá do Vương Kiệt Hi chuẩn bị, Phương Sĩ Khiêm vẫn cố gắng giãy dụa lần cuối, "Em cũng có lớp."
Vương Kiệt Hi rất lạnh lùng, "Cúp."
"Haiz không phải, Mắt Bự à chúng ta có thể đổi ngày khác đi không?" Phương Sĩ Khiêm cười lấy lòng anh, "Dù sao thì anh cũng đã đau hai ngày nay, nhịn thêm một ngày cũng không có vấn đề gì đâu mà."
"Ngày mai anh có báo cáo phải nộp cho ngày mốt, ngày mốt và ngày kia phòng khám nghỉ làm, ngày kia kia nữa anh sẽ lại nói lười đi hôm nào khác có được không." Hoàn toàn có thể đoán được đối phương sẽ dùng lời gì để kéo dài thời gian, Vương Kiệt Hi khoanh tay, ngữ điệu hờ hững, cả người đều có khí thế không giận nhưng vẫn đầy uy lực, "Anh cảm thấy bỏ cuộc như vậy thì sẽ có ý nghĩa gì? Là anh muốn răng hư hết hay là em muốn răng hư hết đây?"
"..."
Rất muốn nói là răng của anh sẽ không bị hư hết đâu, nhưng nhìn thấy đối phương hai mắt đầy tức giận thì Phương Sĩ Khiêm cái gì cũng không dám nói.
Thân là chủ nhân của những chiếc răng, đau đớn cũng là của chính hắn, mặc dù nỗi đau này gần như ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn, nhưng với nỗi sợ gặp nha sĩ vẫn làm cho Phương Sĩ Khiêm không muốn tiếp nhận, vốn dĩ còn muốn uống thuốc giảm đau để che giấu cho qua, ai ngờ lại bị Vương Kiệt Hi bắt được. Nhưng mà nếu không bị tóm thì cũng bị kéo đi khám mà thôi. Đương nhiên biết rõ tính tình của người yêu nhà mình, Phương Sĩ Khiêm không nghĩ là Vương Kiệt Hi sẽ bỏ mặc cho mình tiếp tục hành vi kéo dài này... nhưng chỉ là có thể kéo thêm một ngày cũng là một ngày.
Hắn thật sự rất ghét gặp nha sĩ.
Vương Kiệt Hi trừng hắn, "Còn có ý kiến?"
"... Không dám." Phương Sĩ Khiêm sờ sờ mũi, "Phải lấy số à?"
"Trực tiếp đi vào xếp hàng, phòng khám đó có người rất nhiều." Thấy thái độ của đối phương chuyển biến tốt, tâm trạng của Vương Kiệt Hi cũng thoáng hơn, chỉ là ngữ điệu vẫn cứ lạnh lùng, mang theo vài phần bất mãn: "Anh buổi chiều không được thì buổi tối đi, dù sao thì em cũng sẽ đi cùng."
"Vậy thì buổi chiều đi, lớp đó cũng rất chán." Phương Sĩ Khiêm sờ sờ cổ, tuy là hắn không thích môn học đó, nhưng không muốn bị treo lên xử tử mới là nguyên nhân chính, "Em đi học đi, anh đảm bảo sẽ ngoan ngoãn đến gặp bác sĩ, lúc về cho em xem biên lai."
Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Một bài giảng thôi mà, em cùng anh đi."
"Thôi không cần đâu ... "
"Anh không phải sẽ sợ sao."
Nhìn anh bình tĩnh nói ra như thế làm cho Phương Sĩ Khiêm rất muốn chết đi, khóe miệng của Vương Kiệt Hi khẽ cong, trong đôi mắt không đối xứng không hề có ý chế nhạo hắn.
Phương Sĩ Khiêm cả người sửng sốt.
Vương Kiệt Hi nhún vai, "Em đưa anh đi, em ngồi ở phòng chờ... Nhưng mà nếu muốn em theo vào trong thì cũng không có vấn đề gì đâu."
"... Anh thì rất có vấn đề có được không."
Phương Sĩ Khiêm thở phì phò cắn chặt răng, cái răng đau sau khi uống thuốc giảm đau thì hiện tại đã không còn cảm giác, em ấy thích như thế nào thì cứ như thế nấy đi.
Vương Kiệt Hi không bày tỏ ý kiến gì mà chỉ gật gật đầu.
Có chút thất bại thở dài, Phương Sĩ Khiêm vò đầu của mình, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà đem Vương Kiệt Hi ôm vào trong lòng. Tựa cằm vào vai anh cảm nhận nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Phương Sĩ Khiêm cảm thấy bình tĩnh lại hơn một chút.
Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng vỗ cánh tay của hắn, làm cho người từ rất sớm đã bắt đầu cứng ngắc cả người tỉnh táo lại.
"Không sao đâu." Vương Kiệt Hi nhỏ giọng nói với hắn: "Anh nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ gì cả, anh sẽ không thấy sợ nữa."
Không cần nghĩ bác sĩ muốn làm gì, cũng không cần nghĩ sau đó sẽ như thế nào, chỉ cần nhắm mắt vờ như cái gì cũng không biết, thì mọi chuyện cũng sẽ qua.
Phương Sĩ Khiêm nhẹ giọng ừ một tiếng, nói anh biết rồi.
Hắn biết. Không cần phải sợ.
Sau khi mô tả ngắn gọn các triệu chứng của mình với bác sĩ, Phương Sĩ Khiêm theo trực giác nhắm mắt lại, hơn nữa còn ngoan ngoãn há miệng khi nha sĩ dùng dụng cụ để kiểm tra miệng của hắn, máy móc lạnh lẽo làm cho hắn trong vô thức siết chặt nắm đấm và toàn thân căng cứng, mặc dù cảm thấy sợ nhưng hắn vẫn cố gắng nỗ lực kìm nén sự sợ hãi, ở trong lòng bắt đầu một lần lại một lần đếm Vương Kiệt Hi.
Một Vương Kiệt Hi, hai Vương Kiệt Hi, ba Vương Kiệt Hi, …
Vương Kiệt Hi của hắn đang ở bên ngoài chờ hắn.
"Xong rồi."
"Như thế nào rồi?"
"Không sao hết."
Xoa xoa gò má có chút không thoải mái trong lúc chờ lấy toa thuốc, Phương Sĩ Khiêm nói với Vương Kiệt Hi như vậy, vẻ mặt của hắn nhìn qua có vài phần vui mừng khi sống sót sau tai nạn, nhìn Vương Kiệt Hi có chút bất đắc dĩ, "Răng khôn mọc lệch, bác sĩ nói nếu thật sự không ổn thì phải tiểu phẫu để nhổ, hiện tại chỉ có thể uống thuốc rồi quan sát."
Nghe thấy hai chữ tiểu phẫu, Vương Kiệt Hi vô thức nhíu mày, "Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Chỉ là trường hợp xấu nhất mà thôi." Sau khi nhận toa thuốc và cảm ơn y tá, Phương Sĩ Khiêm kéo Vương Kiệt Hi rời đi, "Nếu sau này không đau nữa thì thực ra có thể không cần nhổ, bác sĩ cũng đề nghị không cần nhổ rồi, nghe nói nhổ sẽ rất đau."
Vương Kiệt Hi đột nhiên có chút không thể tin tưởng hắn, "... Đúng là bác sĩ đã nói như vậy?"
Phương Sĩ Khiêm đảo mắt, "Đương nhiên, anh có thể gạt em sao."
"Cũng phải." Vương Kiệt Hi vỗ vỗ cánh tay của hắn coi như là nhận lỗi, "Vậy bây giờ đi lấy thuốc?"
Phải. Phương Sĩ Khiêm gật đầu, "... Nhưng mà nói thật là, nha sĩ hình như cũng không có đáng sợ như anh nhớ?"
Vương Kiệt Hi không nhịn được muốn cười, "Vậy về sau anh đồng ý sẽ đi khám?"
"... Thực ra cũng không nguyện ý lắm."
"... Vậy mà anh còn nói." Vương Kiệt Hi trừng hắn, "Nên đến hay là phải đến đây!"
"Biết rồi biết rồi."
Trả lời người yêu có chút qua loa, Phương Sĩ Khiêm nắm tay Vương Kiệt Hi.
Chỉ cần em cùng anh đến. Hắn tự nghĩ như vậy.
"Bây giờ còn đau không?"
"Bây giờ đỡ hơn rồi, bác sĩ cũng có kê đơn thuốc giảm đau cho anh." Phương Sĩ Khiêm nói thêm một câu, "Nhưng mà nếu em hôn anh thêm một cái thì hiệu quả sẽ tốt hơn đó."
Vương Kiệt Hi nhịn hết nổi muốn bỏ tay hắn ra.
Phương Sĩ Khiêm liền cười nhào tới hôn anh.
[Hoàn]