Hoàn [Mùa bốn] Hạ Màn

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#1


Hạ màn

Tác giả: Unknown
Convert: Phong Hạ
Edit: @Sakura Sen
Beta: @Tương Du

--------------------

Sở Vân Tú đứng tại cổng trung tâm thương mại chờ đón Tô Mộc Tranh, nhưng trời quá nóng, cô liền chạy vô McDonald’s mua hai cốc kem. Đang có hoạt động giờ vàng, cốc thứ hai tính nửa giá.

Cô không mang khẩu trang, mũ lưỡi trai lúc đầu đội để chắn nắng cũng lấy xuống, tóc mái cắt ngang bị mồ hôi làm cho bết lại trên trán.

Cô đứng tựa lưng trước quầy bán không người, hai ba miếng đã ăn xong cốc kem thứ nhất, nghĩ nghĩ, lấy luôn cái thứ hai ra ăn hết.

Bác gái bán hàng đang rảnh rỗi, quay sang cô cười nói: “Chờ bạn à?”

Sở Vân Tú đang mải nhớ kịch bản phim truyền hình xem hôm qua, người ngoài bỗng nhiên hỏi tới, cô không phản ứng kịp.

Cô ngẩn ra, hơi trợn mắt nuốt xuống miếng kem, mới chậm chạp trả lời: “Dạ, cậu ấy là dân mù đường, cháu ở đây đợi.”

“Đó nhất định là bạn rất thân nha! Trời nóng thế này còn đến hẹn hò.”

Sở Vân Tú cười cười, “Không phải hẹn hò đâu ạ, cả đám người ấy chứ, đều là đồng nghiệp trước kia, hôm nay khó lắm mới có cơ hội tụ tập một chút.”

Bác gái bán kem nghe đến hai chữ “đồng sự” thì nhíu mày, chỉ là bà chưa kịp hỏi cái gì, Sở Vân Tú đã thấy Tô Mộc Tranh bước xuống từ một chiếc xe taxi ở bên kia đường. Cô cười với bác gái rồi xoay người dùng sức vẫy vẫy tay với Tô Mộc Tranh phía xa.

“Người mình đợi đến rồi.” Cô nói đồng thời bước nhanh đến bên Tô Mộc Tranh, nhận lấy hai cái túi xách cô gái mới đến đang cầm.

“Sao mang theo nhiều đồ thế này?”

Tô Mộc Tranh mới từ chỗ có điều hòa ra, so với Sở Vân Tú đổ mồ hôi đầy mình thì người cô khô ráo thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng cô vẫn vui vẻ kéo tay Sở Vân Tú, cười hì hì nói: “Một cái là cho cậu, một cái khác là quà giải nghệ cho Dụ Văn Châu.”

Không ngoài ý muốn, trong đám tuyển thủ mùa bốn, Dụ Văn Châu là người cuối cùng giải nghệ.

Anh dẫn dắt Lam Vũ từ mùa bốn, dốc sức đến tận mùa giải thứ mười tám, lập kỉ lục tuổi đời chuyên nghiệp dài nhất Liên Minh từ trước tới nay.

Dụ Văn Châu có thể kiên trì lâu như vậy, chủ yếu vẫn là do tốc độ tay “thiên phú dị bẩm”. Tuyển thủ cùng kỳ đều rời đấu trường trước anh mấy năm.

Dễ so sánh nhất, người đầu tiên trong Thế hệ Hoàng Kim giải nghệ, là đồng đội của anh – Hoàng Thiếu Thiên.

Ở mùa giải thứ mười ba Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện trạng thái tụt dốc rõ rệt, lại thêm người thừa kế vị trí át chủ bài của Lam Vũ là Lư Hãn Văn đã hoàn toàn trưởng thành, cho nên anh không có nhiều do dự. Mùa giải thứ mười bốn gặt cái quán quân thứ hai cho Lam Vũ, anh lựa chọn rời đi.

Mùa giải thứ mười tám Lam Vũ dừng chân ở vòng bán kết, Dụ Văn Châu tuyên bố giải nghệ, Sách Khắc Tát Nhĩ được chuyển giao cho người mới, chức đội trưởng thì được giao lại cho Lư Hãn Văn.

Có người cười, bởi vì Dụ Văn Châu “trường thọ”, thành ra Lư Hãn Văn có thể là tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên trong đấu trường này đánh ròng rã mười năm mới tiếp nhận vị trí đội trưởng.

Chẳng qua Sở Vân Tú đã rất lâu rồi không chú ý tới tin tức Vinh Quang, nếu như không phải cái group chat mùa bốn yên lặng đã lâu náo loạn lên, chắc cô cũng không biết tin Dụ Văn Châu giải nghệ.

Tô Mộc Tranh thì khác, sau khi giải nghệ cô lựa chọn kí kết với một công ty truyền thông, mặc dù không phải dẫn chương trình game, nhưng từng là đệ nhất nữ thần Liên Minh thì không tránh khỏi các vấn đề liên quan đến Vinh Quang.

“Dụ Văn Châu giải nghệ đánh dấu một thời đại đã kết thúc.” Trong một lần livestream Tô Mộc Tranh đã đánh giá như vậy, “Trang sử Vinh Quang thuộc về Thế hệ Hoàng Kim đã qua. Nhưng chúng tôi tin tưởng, còn có rất nhiều người mới, các hậu bối sẽ viết tiếp nên Vinh Quang huy hoàng.”

Hai cô gái một đường cười cười nói nói đến phòng ăn Hoàng Thiếu Thiên đặt trước, tới nơi, bên trong đã có lác đác mấy người ngồi.

Tiêu Thời Khâm cười đứng dậy mời các cô ngồi, nói: “Sở đội Tô đội đến, vậy là đủ nha.”

Danh xưng “x đội” thế này, bọn họ cũng đã rất nhiều năm không nghe người ta gọi đến. Bây giờ nghe xong, thoáng chốc hơi giật mình, rồi cười ha hả.

Lý Hiên rót rượu cho mọi người.

“Năm đó tụ tập trên bàn chưa từng có chén rượu, hôm nay phải uống cho thật đã!”

Rót đến cốc của Lý Diệc Huy, anh lại xua xua tay, cười khổ nói: “Vợ không cho.”

Một đám giật mình đứng hình, lại tóm lấy tên “thanh niên có vợ” này trêu chọc một trận.

Nói đến cũng buồn cười, đám người này đều đã hơn ba mươi, vậy mà cũng chỉ có mình Lý Diệc Huy kết hôn. Bọn họ không phải đội trưởng thì chính là đội phó, đem tất cả nhiệt tình cùng thanh xuân đều cống hiến cho chiến đội cùng Vinh Quang. Trước khi giải nghệ chưa từng nghĩ đến yêu đương hay kết hôn, giải nghệ cũng mới mấy năm, có yêu thì cũng chưa kịp tiến đến hôn nhân.

Lý Diệc Huy thở dài.

“Tui nói muốn tới tụ họp, vợ tui không cho. Tui nói là đồng sự trước kia, cô ấy cũng không chịu, mém tí cãi nhau. Cuối cùng thật vất vả mới được cho phép, điều kiện chính là không được động vào game, không được uống rượu.”

Nếu là mấy năm trước, người dám nói với đám tuyển thủ chuyên nghiệp này là “không được động vào game”, chắc sẽ bị coi là nói mớ giữa ban ngày. Nhưng bây giờ chỉ còn hai tiếng thổn thức.

Nói là muốn uống cho đã, nhưng tất cả mọi người đều chỉ tùy tiện nhấp mấy ngụm liền để chén xuống.

Dù đã giải nghệ, kiếp sống tuyển thủ nhiều năm cũng để lại cho cuộc đời họ rất nhiều dấu ấn. Không uống rượu đã thành thói quen, nên dù hôm nay không còn gì cấm cản, bọn họ cũng chỉ uống được mấy ngụm.

Tô Mộc Tranh tiếc nuối nói: “Sớm biết sẽ lãng phí nhiều đến vậy, đã không thống nhất mỗi người mở một chai.”

Hoàng Thiếu Thiên cười: “Không sao, dù sao cũng là đội trưởng mời khách. Kiếp sống chuyên nghiệp của ảnh dài như vậy, kiếm nhiều hơn chúng ta mấy năm tiền lương.”

“Các cậu ở lĩnh vực khác chẳng lẽ không có lương sao?” Dụ Văn Châu trêu ngẹo nói, “Tôi nghe nói Điền đội theo Vương đội mua nhà, còn kiếm nhiều hơn hồi thi đấu?”

“Vương đội kiếm lời không ít thật, nhưng tôi thì coi như xong rồi. Lời thì có lời một chút, nhưng là do mở phòng tập thể hình bù thêm vào.” Điền Sâm lắc đầu, “Tôi thực sự không có thiên phú làm ăn gì, dứt khoát làm bồi luyện, nhẹ nhàng đơn giản, lại tự do thời gian.”

“Bồi luyện?” Hoàng Thiếu Thiên vỗ vỗ cơ bắp Điền Sâm, “Bồi luyện Vinh Quang hay là bồi luyện thể hình hả?”

“Cả hai.” Điền Sâm chân thành nói. “Đan xen nhau, khổ nhàn kết hợp.”

Lý Hiên cảm thán: “Điền đội quả nhiên không tầm thường.”

Sở Vân Tú đảo mắt một vòng, hỏi: “Trương Tân Kiệt không đến?”

Hoàng Thiếu Thiên nhanh nhảu đáp ngay: “Giờ mới phát hiện nha! Ổng bảo ổng muốn đến, nhưng là đang chuẩn bị thi rồi, không tới được, lát nữa chúng ta mở video call với ổng.”

Sở Vân Tú biết Trương Tân Kiệt giải nghệ liền đi học đại học, nhưng lâu quá không liên lạc, tình huống cụ thể không hiểu rõ lắm.

“Hồi đó Bá Đồ muốn giữ ổng lại làm ở bộ phận kĩ thuật, ổng từ chối, nói muốn bổ sung khả năng của mình trước.”

Sở Vân Tú gật đầu, “Quả là tác phong của ổng.”

Tám nhảm được một hồi, cuối cùng mọi người vẫn quyết định tìm quán net chui vào.

Lâu không gặp, công việc hiện tại của mọi người khác biệt quá lớn, tình hình bản thân gần đây chỉ dăm ba câu là nói xong. Đến cùng thì những người này bởi vì Vinh Quang mà quen biết, rời đi rồi gặp lại, vẫn là phải vào trong Vinh Quang tìm cảm giác thân thuộc.

Lý Diệc Huy do dự mãi, cuối cũng vẫn nhịn không được thất hứa với vợ yêu.

“Thật giống như trở lại lúc trước khi giải nghệ, điên một hồi cũng không sao cả.”

Hoàng Thiếu Thiên mang theo mọi người bảy quẹo tám rẽ, cuối cùng vào tới một quán net, đặt hai phòng VIP.

“Chúng ta thì chẳng sao, chỉ là Dụ đội vừa giải nghệ, nhân khí vẫn còn cao nha, đến quán net sợ sẽ có người nhận ra.”

Tiêu Thời Khâm cười: “Chúng ta không đến nỗi quá hạn như vậy đi.”

Mọi người hi hi ha ha tìm vị trí ngồi xuống, lại phát hiện quán net này không có sẵn công cụ đăng nhập Vinh Quang.

Người trong phòng hai mặt nhìn nhau, Hoàng Thiếu Thiên là người dẫn đường vỗ đầu một cái, chạy xuống lầu tìm tiếp tân.

Chỉ chốc lát sau, anh dẫn hai quản lí net thở hồng hộc chạy tới, trên tay cầm rất nhiều máy đọc thẻ Vinh Quang.

Hoàng Thiếu Thiên nói, đại khái là hiện tại người chơi Vinh Quang không có nhiều như trước kia, muốn chơi thì phải đến quầy tiếp tân lấy máy đọc thẻ.

Tất cả im lặng.

Quản lí net thật sự nhận ra Dụ Văn Châu, cũng chỉ nhận ra Dụ Văn Châu.

Anh ta có lẽ vốn cũng không phải fan Vinh Quang, chỉ là những ngày này tại thành phố G, tin tức đội trưởng truyền kì Dụ Văn Châu giải nghệ cực phô trương, anh ta tại các trang web và báo chí nhìn qua ảnh chụp Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu mỉm cười kí tên cho anh quản lí, sau đó lễ phép nhờ anh ta đừng rêu rao ra ngoài.

Viên quản lí gật đầu đáp ứng, có vẻ kích động - nhưng đoán chừng chỉ là kích động khi ở trên đường gặp người nổi tiếng, chứ không phải loại kích động khi fan gặp thần tượng.

Mọi người quen thuộc đem máy đọc thẻ sắp xếp gọn gàng, đứng ở cửa đấu trường nhìn nhau, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Bọn họ có tám người, lại gọi cho Trương Tân Kiệt, lập được một cái đội chín người.

“Chậc chậc chậc, Thế hệ Hoàng Kim cùng đi xuất chinh, chỉ sợ đây là lần đầu.”

Phát triển nhiều năm, đấu trường trong Vinh Quang đã mở ra hình thức 10v10, bọn họ tùy tiện thêm một người qua đường, liền vào ván thứ nhất.

Trận đầu dù thắng, nhưng rõ ràng là thắng cũng không thuận lợi.

Cái người qua đường ngẫu nhiên thêm vào kia đi tới nói, “Có mấy người có biết chơi hay không vậy, loạn hết. Nếu không có cao thủ cứu trận, đã sớm diệt đoàn rồi.”

Sở Vân Tú là người vừa đào cái hố to nhất. Cô nói, “Ba năm không có chạm vào, quả nhiên ngượng tay mà.” Lại nhìn hai người chơi tốt nhất là Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, thành khẩn nói: “Cảm tạ cao thủ cứu trận.”

Dụ Văn Châu vừa giải nghệ, đương nhiên chơi tốt, còn Hoàng Thiếu Thiên, anh với Tô Mộc Tranh ký hợp đồng cùng một công ty, làm dẫn chương trình game, chưa từng lơi lỏng với Vinh Quang.

Dụ Văn Châu cười: “Bây giờ tốc độ tay của tôi rốt cục không đứng hạng chót.”

Lý – lúc nãy cũng đào hố - Hiên cả giận nói: “Hai trận nữa, quen tay dần rồi thì thao tác của tui vẫn còn tốt chán.”

Rồi anh tiến vào trạng thái chuẩn bị lần nữa.

Tất cả mọi người cười, lại mở một trận.

Hai trận.

Ba trận.

. . .

“Tổ ngượng tay” dần tìm được cảm giác, vậy mà đánh ra được một trận áp đảo, gần như “perfect”.

Nếu là quá khứ, đấu người chơi thường mà đánh ra chiến tích dạng này, căn bản không đủ để ca ngợi. Các vị đại thần đã từng hô mưa gọi gió không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.

“Tiếp không?”

Chữ “GLORY” tiêu chuẩn chiếu sáng rạng rỡ trên giao diện, bọn họ trước màn hình giờ đây đã không còn ở thời kì đỉnh cao, trong mắt lại vẫn lóe lên tia sáng.

---------END---------

Bọn họ là thiên chi kiêu tử trong thế giới Vinh Quang, nhưng tôi nghĩ cuộc sống của bọn họ khi không còn Vinh Quang sẽ còn có rất nhiều điều khác, hoặc đặc sắc hoặc bình thường, chờ đợi bọn họ đến nếm trải và cảm thụ.

Nhưng bất luận thế nào, Vinh Quang thủy chung vẫn khắc trong xương máu bọn họ.

Có lẽ bọn họ ước định, ba năm, năm năm, mười năm, lúc tụ họp sẽ còn đánh một hai trận, cho đến tận khi họ không đánh nổi mới thôi.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook