- Bình luận
- 291
- Số lượt thích
- 2,346
- Fan não tàn của
- Diệp thần Tán ca
Tác giả: 剑心未央W迪
Editor: Mèo
Các chị em yêu thích vị đội trưởng này thường thân thiết gọi một tiếng Jessica.
Có lẽ là đặc thù ngoại hình quá mức rõ ràng, mọi người đều nhớ kĩ đặc trưng kì lạ "Mắt to mắt nhỏ" đầu tiên. Ta nghĩ rất nhiều chị em yêu thích anh đều bởi vì một loại thiên tính không muốn rời xa, giống như cảm giác ỷ lại của cả Vi Thảo đối với anh. Vì sao lại nói không muốn xa rời? Không thánh mẫu cũng không vờ vịt, sự trầm ổn của Vương Kiệt Hi luôn mang lại cảm giác tin cậy cho mọi người. Nói đến cũng kỳ diệu, một nhân vật đáng tin cậy như vậy, đấu pháp am hiểu nhất lại là đấu pháp ma thuật sư biến hóa kì lạ khó lường. Nếu anh vẫn kiên trì phong cách như vậy, chỉ sợ sẽ không có ai cảm thấy anh an toàn đáng tin đi. Nhìn đường bay quỷ dị kia, cách dùng skill mơ hồ khó đoán kia. . . Đánh tách biệt khỏi toàn thể còn hơn cả Hoàng Thiếu Thiên, chiến đội làm sao dám tin tưởng? Nguyên nhân chính là bởi vì anh tình nguyện thay đổi, vì cả chiến đội mà buông bỏ phong cách độc nhất toàn Liên Minh của mình, buông bỏ vinh quang cá nhân cao nhất, cuối cùng anh thu hoạch thành công, làm sao không khiến người ta cảm thấy tin cậy, làm sao không khiến người ta nguyện ý phó thác toàn bộ tín nhiệm?
Rất nhiều người đều bởi vì trận Tân binh khiêu chiến mùa All Stars thứ tám kia mà thích Vương Kiệt Hi, nhưng kỳ thật mị lực cá nhân của anh được thể hiện sớm hơn cả khi đó. Sau khi biết được Diệp Tu chơi một tài khoản tán nhân, làm mưa làm gió ở khu Mười trên game, chuyện đầu tiên anh làm là tập hợp thành viên lập đội đi khu Mười "đánh Boss". Biết được Diệp Tu muốn dẫn một chiến đội cỏ dại tham gia Vòng Khiêu chiến, sau khi Vinh Quang cập nhật lên cấp 75 Diệp Tu tìm người hợp tác cày phó bản, vẫn là anh kéo toàn đội vào game cùng đội của Diệp Tu đánh phó bản mới, nhân cơ hội này quan sát sự phát triển của Hưng Hân. Có lẽ trong suy nghĩ của các chiến đội khác, đối đầu với Diệp Tu là chuyện rất lâu sau này, "Chờ hắn thắng được Vòng Khiêu chiến rồi tính sau!" Có ai không nghĩ như vậy đâu? Nhưng sự nghiêm túc của Vương Kiệt Hi làm anh sẽ không xem nhẹ đối thủ. Hay nói theo một cách khác, mặc kệ Hưng Hân có thể hay không thể, nếu có thể thì khi nào sẽ thông quan Vòng Khiêu chiến, anh đều sẽ tình nguyện dẫn chiến đội đi thăm do thực hư trình độ Hưng Hân. Có lẽ ở trong mắt người khác còn chưa cần để ý nhiều như vậy, nhưng Vương Kiệt Hi luôn luôn tính trước một bước cho sau này. Cho nên còn hơn đội trưởng chiến đội khác, anh càng như một người cha lo cho con đến bạc đầu.
Sự nghiêm túc này của anh chính là điểm làm ta rung động nhất. Điều này thể hiện rất rõ ràng khi ở khu Mười đối luyện cùng Diệp Tu Đường Nhu. Các đội viên khác đều chỉ nghĩ làm thế nào mau chóng đánh bại Đường Nhu để được đánh với Diệp Tu, Vương Kiệt Hi lại sẽ dùng thời gian rảnh của Đường Nhu để tiếp tục thử luyện cô. Tuy rằng chúng ta đều biết hành động này của anh thực chất là tích tài, muốn đào đi Đường Nhu, nhưng Vương Kiệt Hi không phải tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên tiếp xúc với Đường Nhu trong game, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Trong thời đại chiến đội chuyên nghiệp càng ngày càng rời xa trò chơi, hệ thống huấn luyện ở các câu lạc bộ ngày càng hoàn thiện, ít có tuyển thủ chuyên nghiệp nào giống như Vương Kiệt Hi, dùng một thái độ không thể bỏ qua đối thủ đăng nhập vào game. Anh chưa từng xem nhẹ Đường Nhu, không coi việc đối chiến với cô như là hành gà, mà là thật sự chiến đấu với cô, nhân tiện phát hiện tiềm lực trên người cô, không từ bỏ mà luôn mãi đưa ra lời mời cho cô. Sự nghiêm túc đối với chiến đội này, sự tôn trọng đối với mầm non trong game, thật sự rất khó để làm ta không thích.
Trận đâu anh hao hết tâm tư để cho Cao Anh Kiệt chiến thắng mình kia, chính là vẽ thêm một nét bút trên nhân cách sáng chói của Vương Kiệt Hi. Cả Liên Minh vất vả lao lực vun đắp tương lai như vậy, chỉ sợ anh là duy nhất. (Khâu Phi không phải tương lai của Hưng Hân, cho nên bài đấu chỉ dẫn kia không thể tính là vun đắp tương lai). Đầu tiên là khống chế biên độ của sự "nhượng bộ" tới một trình độ mà người khác không thể phát hiện, thậm chí ngay cả chiêu cuối cùng đều đã được tính toán chính xác kĩ lưỡng. Dưới sự tính toán từng bước tỉ mỉ như vậy, Cao Anh Kiệt tất thắng. Lòng khổ tâm ấy, Cao Anh Kiệt vĩnh viễn sẽ không biết; trừ bỏ Diệp Tu cùng Dụ Văn Châu đã quan sát trận đấu này và nhận ra, toàn bộ thế giới vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Đây, mới là điểm vĩ đại nhất của anh.
"Phải gánh lên tương lai của Vi Thảo!" Những lời tận tình khuyên bảo luôn là như vậy. Đáng tiếc Cao Anh Kiệt còn quá tuổi trẻ non nớt, phía trước có Vương Kiệt Hi như bóng cổ thụ bảo vệ Vi Thảo, Cao Anh Kiệt chung quy chỉ là đóa hoa trong nhà ấm chưa trải phong sương.
Cập nhật lên cấp 75, Diệp Tu vào group chat tuyển thủ chuyên nghiệp kêu gọi tổ chức một đoàn 20 người đánh phó bản ai đi gõ 1, Vương Kiệt Hi trả lời rất nhanh. Trong lúc chiến đấu, anh còn thật sự quan sát thành viên mới của Hưng Hân. Ngươi này có sở trường là gì, người kia có nhược điểm ra sao, anh đều nhất nhất nhớ kỹ. Mà khi ấy Hưng Hân còn đang thi đấu ở Vòng Khiêu chiến, còn rất lâu nữa mới phải đối đầu với Vi Thảo. Vương Kiệt Hi chính là dốc hết tâm huyết như vậy, lo cho Vi Thảo về mọi mặt, từ lớn đến bé.
Diệp Tu nhận ra được sự không cân bằng trong đội ngũ Vi Thảo từ rất sớm, mùa giải thứ tám, Vi Thảo vẫn lóe lên hào quang của đội quán quân, lúc đó Diệp Tu đã nói với Trần Quả, trọng trách trên người Vương Kiệt Hi, quá nặng. Anh quan tâm quá nhiều quá toàn diện, thế cho nên toàn đội đều tương đối ỷ lại anh trên các phương diện. Diệp Tu nhận ra rất sớm, cũng sẽ một ngày nào đó lợi dụng sự không cân bằng này. Đối với cả chiến đội Vi Thảo mà nói, Vương Kiệt Hi không chỉ đơn giản là tâm phúc cùng linh hồn, bọn họ đã thói quen có bóng dáng cưỡi chổi của người này trên sàn đấu, chẳng sợ tất cả mọi người có ngã xuống, anh cũng sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Cho nên, mùa giải thứ mười hai đội Hưng Hân Vi Thảo đối mặt nhau, Diệp Tu quả nhiên lợi dụng vấn đề đã phát hiện từ vài năm trước này. Vi Thảo không có Vương Kiệt Hi sẽ như thế nào? Tựa như trời sập vậy.
Vương Kiệt Hi, chính là trời của họ.
Đấu lôi đài, mặc kệ kém đối thủ bao nhiêu điểm, chỉ cần Vương Kiệt Hi vừa bước lên sàn thi đấu, mọi người sẽ cảm thấy thắng lợi đang nhìn. Đây đã không chỉ là tín nhiệm của mọi người với đại thần, mà là ngay cả chiến đội đều cảm thấy được anh không gì không làm được. Cho nên khi đấu đoàn đội khoảnh khắc anh là người đầu tiên ngã xuống, thật sự làm cho người ta có loại cảm giác "thần tượng đổ" (không phải nghĩa xấu), mỗi người đều bàng hoàng không biết nên làm gì cho phải.
Sau khi trận đấu kia kết thúc hai bên bắt tay, Vương Kiệt Hi nói, thực phấn khích, nhưng tiếp theo chúng tôi sẽ thắng. Diệp Tu trả lời, "Nếu bọn họ coi cậu là tấm gương, mà không phải chỗ dựa vững chắc." Trên vai anh gánh nhiều lắm, cho nên đội viên khác thói quen ỷ lại, thói quen cái gì cũng không cần quan tâm, giao tất cả cho đội trưởng. Phương pháp Vương Kiệt Hi dẫn dắt chiến đội, thật sự cực kỳ giống cách giáo dục gia đình lúc trước bị xã hội lên án: cưng chiều che chở, làm cho đứa nhỏ mất đi cơ hội chân chính tung cánh.
Mùa giải thứ mười vòng đấu thường quy lượt thứ 32, đấu lôi đài Vương Kiệt Hi vì Vi Thảo giành được thắng lợi. Trong truyện viết, Vương Kiệt Hi cùng Vương Bất Lưu Hành vẫn cứ như vậy, không thể ngăn cản, gánh lên Vi Thảo, bay về phía trước.
Những lời này, vô cùng khí phách, vô cùng dũng cảm. Nhưng thật ra nghĩ lại cẩn thận, đó là một loại mạnh mẽ không người chia sẻ. Vi Thảo gánh trên vai anh, cho nên bay thật sự xa, nhưng Vương Kiệt Hi cũng không thể mạnh mẽ cả đời. Biết đâu có một ngày anh bị người khác đánh bại, rồi anh ngã xuống, anh bị KO trước thì sao. Quả nhiên giả thiết luôn ứng nghiệm quá nhanh, trận đấu đoàn đội lượt đấu cuối cùng kia, Vương Kiệt Hi ngã xuống, chiến đội lập tức giống như máy bay mất đi động cơ.
Anh khiêng trọng trách quá nặng, cũng quá lâu. Hai mươi chiến đội trong Liên Minh, mỗi vị đội trưởng đều dùng cách của chính mình để gánh vác cả chiến đội, trong đó, anh cùng Diệp Tu là vất vả nhất. Dẫn dắt một chiến đội xuất thân cỏ dại, Diệp Tu cũng sẽ ngẫu nhiên không tham gia trận đoàn đội để rèn luyện đội viên, mà làm đội trưởng chiến đội nhà giàu Vương Kiệt Hi lại thói quen một mình gánh tất cả, đây mới là mối nguy lớn nhất của chiến đội, bởi vì không ai có thể cam đoan chính mình sẽ tồn tại trên sân thi đấu đến phút cuối cùng. Lời so sánh tấm gương cùng chỗ dựa kia của Diệp Tu nhất định sẽ thức tỉnh anh. Có lẽ ở mùa thi đấu thứ mười một, có thể nhìn đến một Vi Thảo hoàn toàn mới.
Không cần một mình gánh lên trọng trách a, Jessica. Anh nên nắm tay toàn đội, cùng nhau sóng vai bay về phía trước.
FIN.
Editor: Mèo
Các chị em yêu thích vị đội trưởng này thường thân thiết gọi một tiếng Jessica.
Có lẽ là đặc thù ngoại hình quá mức rõ ràng, mọi người đều nhớ kĩ đặc trưng kì lạ "Mắt to mắt nhỏ" đầu tiên. Ta nghĩ rất nhiều chị em yêu thích anh đều bởi vì một loại thiên tính không muốn rời xa, giống như cảm giác ỷ lại của cả Vi Thảo đối với anh. Vì sao lại nói không muốn xa rời? Không thánh mẫu cũng không vờ vịt, sự trầm ổn của Vương Kiệt Hi luôn mang lại cảm giác tin cậy cho mọi người. Nói đến cũng kỳ diệu, một nhân vật đáng tin cậy như vậy, đấu pháp am hiểu nhất lại là đấu pháp ma thuật sư biến hóa kì lạ khó lường. Nếu anh vẫn kiên trì phong cách như vậy, chỉ sợ sẽ không có ai cảm thấy anh an toàn đáng tin đi. Nhìn đường bay quỷ dị kia, cách dùng skill mơ hồ khó đoán kia. . . Đánh tách biệt khỏi toàn thể còn hơn cả Hoàng Thiếu Thiên, chiến đội làm sao dám tin tưởng? Nguyên nhân chính là bởi vì anh tình nguyện thay đổi, vì cả chiến đội mà buông bỏ phong cách độc nhất toàn Liên Minh của mình, buông bỏ vinh quang cá nhân cao nhất, cuối cùng anh thu hoạch thành công, làm sao không khiến người ta cảm thấy tin cậy, làm sao không khiến người ta nguyện ý phó thác toàn bộ tín nhiệm?
Rất nhiều người đều bởi vì trận Tân binh khiêu chiến mùa All Stars thứ tám kia mà thích Vương Kiệt Hi, nhưng kỳ thật mị lực cá nhân của anh được thể hiện sớm hơn cả khi đó. Sau khi biết được Diệp Tu chơi một tài khoản tán nhân, làm mưa làm gió ở khu Mười trên game, chuyện đầu tiên anh làm là tập hợp thành viên lập đội đi khu Mười "đánh Boss". Biết được Diệp Tu muốn dẫn một chiến đội cỏ dại tham gia Vòng Khiêu chiến, sau khi Vinh Quang cập nhật lên cấp 75 Diệp Tu tìm người hợp tác cày phó bản, vẫn là anh kéo toàn đội vào game cùng đội của Diệp Tu đánh phó bản mới, nhân cơ hội này quan sát sự phát triển của Hưng Hân. Có lẽ trong suy nghĩ của các chiến đội khác, đối đầu với Diệp Tu là chuyện rất lâu sau này, "Chờ hắn thắng được Vòng Khiêu chiến rồi tính sau!" Có ai không nghĩ như vậy đâu? Nhưng sự nghiêm túc của Vương Kiệt Hi làm anh sẽ không xem nhẹ đối thủ. Hay nói theo một cách khác, mặc kệ Hưng Hân có thể hay không thể, nếu có thể thì khi nào sẽ thông quan Vòng Khiêu chiến, anh đều sẽ tình nguyện dẫn chiến đội đi thăm do thực hư trình độ Hưng Hân. Có lẽ ở trong mắt người khác còn chưa cần để ý nhiều như vậy, nhưng Vương Kiệt Hi luôn luôn tính trước một bước cho sau này. Cho nên còn hơn đội trưởng chiến đội khác, anh càng như một người cha lo cho con đến bạc đầu.
Sự nghiêm túc này của anh chính là điểm làm ta rung động nhất. Điều này thể hiện rất rõ ràng khi ở khu Mười đối luyện cùng Diệp Tu Đường Nhu. Các đội viên khác đều chỉ nghĩ làm thế nào mau chóng đánh bại Đường Nhu để được đánh với Diệp Tu, Vương Kiệt Hi lại sẽ dùng thời gian rảnh của Đường Nhu để tiếp tục thử luyện cô. Tuy rằng chúng ta đều biết hành động này của anh thực chất là tích tài, muốn đào đi Đường Nhu, nhưng Vương Kiệt Hi không phải tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên tiếp xúc với Đường Nhu trong game, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Trong thời đại chiến đội chuyên nghiệp càng ngày càng rời xa trò chơi, hệ thống huấn luyện ở các câu lạc bộ ngày càng hoàn thiện, ít có tuyển thủ chuyên nghiệp nào giống như Vương Kiệt Hi, dùng một thái độ không thể bỏ qua đối thủ đăng nhập vào game. Anh chưa từng xem nhẹ Đường Nhu, không coi việc đối chiến với cô như là hành gà, mà là thật sự chiến đấu với cô, nhân tiện phát hiện tiềm lực trên người cô, không từ bỏ mà luôn mãi đưa ra lời mời cho cô. Sự nghiêm túc đối với chiến đội này, sự tôn trọng đối với mầm non trong game, thật sự rất khó để làm ta không thích.
Trận đâu anh hao hết tâm tư để cho Cao Anh Kiệt chiến thắng mình kia, chính là vẽ thêm một nét bút trên nhân cách sáng chói của Vương Kiệt Hi. Cả Liên Minh vất vả lao lực vun đắp tương lai như vậy, chỉ sợ anh là duy nhất. (Khâu Phi không phải tương lai của Hưng Hân, cho nên bài đấu chỉ dẫn kia không thể tính là vun đắp tương lai). Đầu tiên là khống chế biên độ của sự "nhượng bộ" tới một trình độ mà người khác không thể phát hiện, thậm chí ngay cả chiêu cuối cùng đều đã được tính toán chính xác kĩ lưỡng. Dưới sự tính toán từng bước tỉ mỉ như vậy, Cao Anh Kiệt tất thắng. Lòng khổ tâm ấy, Cao Anh Kiệt vĩnh viễn sẽ không biết; trừ bỏ Diệp Tu cùng Dụ Văn Châu đã quan sát trận đấu này và nhận ra, toàn bộ thế giới vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Đây, mới là điểm vĩ đại nhất của anh.
"Phải gánh lên tương lai của Vi Thảo!" Những lời tận tình khuyên bảo luôn là như vậy. Đáng tiếc Cao Anh Kiệt còn quá tuổi trẻ non nớt, phía trước có Vương Kiệt Hi như bóng cổ thụ bảo vệ Vi Thảo, Cao Anh Kiệt chung quy chỉ là đóa hoa trong nhà ấm chưa trải phong sương.
Cập nhật lên cấp 75, Diệp Tu vào group chat tuyển thủ chuyên nghiệp kêu gọi tổ chức một đoàn 20 người đánh phó bản ai đi gõ 1, Vương Kiệt Hi trả lời rất nhanh. Trong lúc chiến đấu, anh còn thật sự quan sát thành viên mới của Hưng Hân. Ngươi này có sở trường là gì, người kia có nhược điểm ra sao, anh đều nhất nhất nhớ kỹ. Mà khi ấy Hưng Hân còn đang thi đấu ở Vòng Khiêu chiến, còn rất lâu nữa mới phải đối đầu với Vi Thảo. Vương Kiệt Hi chính là dốc hết tâm huyết như vậy, lo cho Vi Thảo về mọi mặt, từ lớn đến bé.
Diệp Tu nhận ra được sự không cân bằng trong đội ngũ Vi Thảo từ rất sớm, mùa giải thứ tám, Vi Thảo vẫn lóe lên hào quang của đội quán quân, lúc đó Diệp Tu đã nói với Trần Quả, trọng trách trên người Vương Kiệt Hi, quá nặng. Anh quan tâm quá nhiều quá toàn diện, thế cho nên toàn đội đều tương đối ỷ lại anh trên các phương diện. Diệp Tu nhận ra rất sớm, cũng sẽ một ngày nào đó lợi dụng sự không cân bằng này. Đối với cả chiến đội Vi Thảo mà nói, Vương Kiệt Hi không chỉ đơn giản là tâm phúc cùng linh hồn, bọn họ đã thói quen có bóng dáng cưỡi chổi của người này trên sàn đấu, chẳng sợ tất cả mọi người có ngã xuống, anh cũng sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Cho nên, mùa giải thứ mười hai đội Hưng Hân Vi Thảo đối mặt nhau, Diệp Tu quả nhiên lợi dụng vấn đề đã phát hiện từ vài năm trước này. Vi Thảo không có Vương Kiệt Hi sẽ như thế nào? Tựa như trời sập vậy.
Vương Kiệt Hi, chính là trời của họ.
Đấu lôi đài, mặc kệ kém đối thủ bao nhiêu điểm, chỉ cần Vương Kiệt Hi vừa bước lên sàn thi đấu, mọi người sẽ cảm thấy thắng lợi đang nhìn. Đây đã không chỉ là tín nhiệm của mọi người với đại thần, mà là ngay cả chiến đội đều cảm thấy được anh không gì không làm được. Cho nên khi đấu đoàn đội khoảnh khắc anh là người đầu tiên ngã xuống, thật sự làm cho người ta có loại cảm giác "thần tượng đổ" (không phải nghĩa xấu), mỗi người đều bàng hoàng không biết nên làm gì cho phải.
Sau khi trận đấu kia kết thúc hai bên bắt tay, Vương Kiệt Hi nói, thực phấn khích, nhưng tiếp theo chúng tôi sẽ thắng. Diệp Tu trả lời, "Nếu bọn họ coi cậu là tấm gương, mà không phải chỗ dựa vững chắc." Trên vai anh gánh nhiều lắm, cho nên đội viên khác thói quen ỷ lại, thói quen cái gì cũng không cần quan tâm, giao tất cả cho đội trưởng. Phương pháp Vương Kiệt Hi dẫn dắt chiến đội, thật sự cực kỳ giống cách giáo dục gia đình lúc trước bị xã hội lên án: cưng chiều che chở, làm cho đứa nhỏ mất đi cơ hội chân chính tung cánh.
Mùa giải thứ mười vòng đấu thường quy lượt thứ 32, đấu lôi đài Vương Kiệt Hi vì Vi Thảo giành được thắng lợi. Trong truyện viết, Vương Kiệt Hi cùng Vương Bất Lưu Hành vẫn cứ như vậy, không thể ngăn cản, gánh lên Vi Thảo, bay về phía trước.
Những lời này, vô cùng khí phách, vô cùng dũng cảm. Nhưng thật ra nghĩ lại cẩn thận, đó là một loại mạnh mẽ không người chia sẻ. Vi Thảo gánh trên vai anh, cho nên bay thật sự xa, nhưng Vương Kiệt Hi cũng không thể mạnh mẽ cả đời. Biết đâu có một ngày anh bị người khác đánh bại, rồi anh ngã xuống, anh bị KO trước thì sao. Quả nhiên giả thiết luôn ứng nghiệm quá nhanh, trận đấu đoàn đội lượt đấu cuối cùng kia, Vương Kiệt Hi ngã xuống, chiến đội lập tức giống như máy bay mất đi động cơ.
Anh khiêng trọng trách quá nặng, cũng quá lâu. Hai mươi chiến đội trong Liên Minh, mỗi vị đội trưởng đều dùng cách của chính mình để gánh vác cả chiến đội, trong đó, anh cùng Diệp Tu là vất vả nhất. Dẫn dắt một chiến đội xuất thân cỏ dại, Diệp Tu cũng sẽ ngẫu nhiên không tham gia trận đoàn đội để rèn luyện đội viên, mà làm đội trưởng chiến đội nhà giàu Vương Kiệt Hi lại thói quen một mình gánh tất cả, đây mới là mối nguy lớn nhất của chiến đội, bởi vì không ai có thể cam đoan chính mình sẽ tồn tại trên sân thi đấu đến phút cuối cùng. Lời so sánh tấm gương cùng chỗ dựa kia của Diệp Tu nhất định sẽ thức tỉnh anh. Có lẽ ở mùa thi đấu thứ mười một, có thể nhìn đến một Vi Thảo hoàn toàn mới.
Không cần một mình gánh lên trọng trách a, Jessica. Anh nên nắm tay toàn đội, cùng nhau sóng vai bay về phía trước.
FIN.
Last edited: