Hoàn [CMSN Vương Kiệt Hi 2020] [Phương Vương] Động Tâm

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
Tác giả: 浮云殿
CV: Lá​
Edit: Cú mèo​

Artist: 对方正在讲话…

*****
Mùa giải thứ ba của chiến đội Vi Thảo đã kết thúc trong tay của chiến đội Bách Hoa, đổi lấy một kỳ nghỉ hè dài dằng dặc.​
Hai ngày sau khi kết thúc trận đấu cuối cùng, các đội viên bắt đầu lần lượt thu dọn đồ đạc, khác với những người còn lại đã thảo luận và sắp xếp lịch trình cho kỳ nghỉ dài hạn, Vương Kiệt Hi từ đầu đến cuối vẫn không có ý định thu dọn, đồ của anh không tính là bừa bộn đang nằm rải rác ở khu vực thuộc về anh trong căn phòng hai người, Phương Sĩ Khiêm âm thầm quan sát hai ngày, luôn cảm thấy người này dường như không muốn chuẩn bị về nhà.​
Trong đầu vừa nghĩ như thế, hắn liền hỏi: "Vương Kiệt Hi, năm nay cậu không về nhà à?"​
Đang nằm trên giường đọc sách, thế nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi, Vương Kiệt Hi sửng sốt, sau đó ngược lại rất bình tĩnh mà trả lời hắn: "Cũng không hẳn, chỉ là ở thêm mấy ngày nữa mới về."​
"Cậu định làm gì?" Phương Sĩ Khiêm sờ mũi, "Sẽ không phải muốn tăng cường huấn luyện chứ?"​
"Trong nhà có chút chuyện."​
Vương Kiệt Hi nói là nói như thế, nhưng cũng chỉ đến đó thôi, nên Phương Sĩ Khiêm gãi đầu, không tiếp tục gặng hỏi.​
Tay Vương Kiệt Hi miết miết góc sách rồi chậm rãi lật qua.​
Phương Sĩ Khiêm nhìn bộ dạng khoan thai đọc sách của người nọ luôn cảm thấy có chút vô vị, hắn dứt khoát cầm bóp tiền đi ra ngoài, vé xe của hắn đặt là vào ngày mốt, còn có rất nhiều thời gian để sắp xếp hành lý, nhưng cũng không biết là đang giận dỗi chuyện gì mà tiếng đóng cửa lúc ra ngoài rất vang dội, Vương Kiệt Hi bị giật mình và vô thức ngẩng đầu lên nhìn, khi có phản ứng thì lại không biết làm sao.​
Bởi vì ban đầu vốn dĩ Lâm Kiệt và Phương Sĩ Khiêm ở chung phòng, nên sau khi Vương Kiệt Hi thay thế vị trí của Lâm Kiệt thì thuận lý thành chương tiếp nhận giường của anh ấy, hai người sớm chiều ở chung với nhau đã gần một năm, mặc dù giữa hai người không còn mùi thuốc súng mãnh liệt như xưa... dù cho trước nay đều chỉ là đơn phương... nhưng nếu muốn nói là tình cảm tốt, thì chắc chắn vẫn chưa đến mức đó.​
Nhưng sau khi quen với hình thức ở chung này rồi, Vương Kiệt Hi hầu như đã có thể chắt lọc ra được những thông tin hữu ích từ những tật xấu của Phương Sĩ Khiêm, không thể không nói, người kia lúc nói chuyện đa phần đều theo kiểu việc gì cũng có lý do của nó, lâu dần Vương Kiệt Hi cũng đã có thể bình tĩnh đối diện với phản ứng như pháo nổ của người này.​
Yên lặng lật sang trang sách, ở trạng thái không ai quấy rầy, tiến độ đọc sách của Vương Kiệt Hi tương đối suôn sẻ, chậm rãi từ tốn xem xong nội dung của chương cuối cùng, thì cổ cũng đã truyền đến cảm giác đau nhức do thời gian dài chỉ ngồi một tư thế, Vương Kiệt Hi đứng dậy khởi động cả người đang cứng đơ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hỏi thăm dò của người đến tìm.​
"Đội trưởng, cậu có ở trong phòng không?"​
Vương Kiệt Hi thoáng dừng, lên tiếng: "Tôi đây."​
Cửa mở ra, người xuất hiện ở phía sau chính là một tiền bối trong đội, đối với Vương Kiệt Hi - người mới duy nhất của Vi Thảo ra mắt trong mùa giải thứ ba này mà nói, thì bất kỳ một người nào trong chiến đội cũng đều là tiền bối của anh, nhưng thay vào đó thì anh lại đang giữ chức vị đội trưởng cao nhất.​
Vương Kiệt Hi không xác định được ý định đến đây của đối phương là gì, nhưng vẫn rất lễ phép: "Tiền bối, có chuyện gì sao?"​
"Bên phòng nghiên cứu hình như có chút việc muốn tìm cậu đó, bọn họ gọi cậu qua đó một chuyến."​
"Tôi biết rồi ạ."​
Vương Kiệt Hi trước khi đóng cửa thì có chút ngập ngừng, hay là mang theo chìa khóa, anh cũng không biết Phương Sĩ Khiêm sẽ ra ngoài bao lâu, cũng không xác định được người kia rốt cuộc đã chạy đi đâu, sẽ thật buồn cười nếu cả hai đều không mang chìa khóa.​
Kỳ nghỉ đã bắt đầu, người ở thành phố này hơn phân nửa đã trở về nhà, còn người ở nơi khác thì cũng đã đi về hết rồi, câu lạc bộ Vi Thảo so với bình thường có chút vắng vẻ, Vương Kiệt Hi chợt nhận ra hành lang của Vi Thảo cũng rất rộng, lúc trước do áp lực thi đấu và sự tập trung cao độ của bản thân trong mùa giải, anh tựa hồ đã có một khoảng thời gian không có quan sát kỹ câu lạc bộ.​
Lúc đi ngang qua phòng uống nước ở mỗi tầng lầu, bước chân của Vương Kiệt Hi đột nhiên dừng lại.​
Người đi ở phía trước sững người, "Đội trưởng?"​
Vương Kiệt Hi duỗi tay chỉ vào vách tường bên trong phòng, "Logo của chiến đội được treo lên khi nào vậy ạ?"​
Nơi mà ngón tay Vương Kiệt Hi ngón tay chỉ vào là chiếc logo màu xanh lá cây to lớn của chiến đội treo lơ lửng ở chính giữa bức tường màu trắng, sắc xanh tươi sáng làm cho đường viền tròn trịa của logo càng thêm rõ ràng, nét xanh nhạt dịu dàng bên trong phác hoạ tỉ mỉ hình dạng một chiếc lá.​
"Đã treo được một khoảng thời gian rồi, đội trưởng trước đây không có chú ý đến?"​
"Không có."​
Vương Kiệt Hi lắc đầu, nhưng không nói gì thêm, rồi cất bước rời đi trước, một giây sau người kia mới vội vàng đuổi theo.​
Vương Kiệt Hi chợt phát hiện có chỗ kỳ lạ: "Tiền bối cũng muốn đi cùng sao?"​
"À, coi như là vậy đi, tôi cũng có chút việc." Người nọ gãi gãi mũi, ánh sáng trong mắt lóe lên giống như nhìn thấy cái gì đó, hắn bỗng quay đầu mặt đầy kinh ngạc, "A, đó là ..."​
Vương Kiệt Hi theo phản xạ nhìn sang, liền thấy Phương Sĩ Khiêm mặt có chút kỳ lạ không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, không phải vẻ mặt thường thấy mà hắn dành cho Vương Kiệt Hi, càng giống như đang... xấu hổ?​
Vương Kiệt Hi ngẩn người, "Xảy ra chuyện gì?"​
Phương Sĩ Khiêm nhếch môi, "Cậu tới đây một chút."​
"Tôi có chút việc, người của phòng nghiên cứu gọi tôi qua đó ..."​
"Sẽ không giữ chân cậu quá nhiều thời gian đâu, tới đây là được rồi."​
Phương Sĩ Khiêm ngắt lời anh, thấy Vương Kiệt Hi khẽ cau mày, hắn dứt khoát duỗi tay trực tiếp nắm cổ tay người ta đem anh kéo vào trong, cách đó không xa là khu bàn ghế đặt bên cạnh cửa sổ ở mỗi tầng lầu, bất cứ ai có nhu cầu ngồi hoặc chỉ là tán gẫu, thảo luận thì đều có thể sử dụng, Vương Kiệt Hi vẫn đang trong trạng thái bất ngờ, vô thức lảo đảo theo sát Phương Sĩ Khiêm đi vào chỗ ấy.​
Chỗ cổ tay bị nắm hơi nóng, hình như có một chút mồ hôi tay.​
Vương Kiệt Hi vừa mới suy nghĩ, liền hoảng hốt, bên tai là tiếng pháo nổ không báo trước, theo sau đó là dây ruy băng và bông giấy dính đầy mặt anh.​
"Chết tiệt! Sao toàn bắn lên người tôi vậy!"​
Phương Sĩ Khiêm giơ chân đá đá, một giây sau, bên tai Vương Kiệt Hi lại tuôn lời như sấm vang rền: "Đội trưởng, sinh nhật vui vẻ!"​
Vương Kiệt Hi đứng ngây ra.​
Không ít đội viên Vi Thảo còn ở lại câu lạc bộ trốn phía sau ghế nhảy ra, người đứng trước nhất trong tay đang nâng bánh kem, trên mặt của mỗi người đều cười thật tươi, vài người cầm trên tay pháo giấy, thậm chí còn có người cầm kèn giấy của trẻ em để thổi, cả một đám đều rất vui vẻ.​
Vương Kiệt Hi nhìn Phương Sĩ Khiêm, người nọ đã sớm buông tay anh ra và đang phủi bông giấy trên người, hiển nhiên đây cũng là một nhân sĩ biết chuyện.​
"Đây là ...?"​
"Không nhìn ra sao? Tổ chức sinh nhật cho cậu đó." Phương Sĩ Khiêm nghi ngờ nhìn anh, "Không phải là cậu không nghe thấy bọn họ nói gì đó chứ?"​
"Đội trưởng đội trưởng, sinh nhật vui vẻ!" Không chờ Phương Sĩ Khiêm lặp lại, những đội viên khác điên cuồng hét lên trước một bước, giọng nói như sấm bên tai không có đồng đều giống như lần đầu tiên, trong đó còn có một người còn đặc biệt nhiệt tình ra sức vẫy tay thu hút sự chú ý của anh, tiện thể giải thích thắc mắc cho Vương Kiệt Hi: "Là Phương phó nói cho chúng tôi đó! Lúc cậu ta đi tìm quản lý nhờ sửa đồ thì tình cờ nhìn thấy ngày sinh nhật của cậu, chúng tôi mới biết được! Đội trưởng sao lại không nói cho chúng tôi! Chúng tôi có thể giúp cậu tổ chức sinh nhật mà!"​
Vương Kiệt Hi cũng coi như đã hoàn hồn, lấy dây ruy băng dài trên đầu xuống, cười lắc đầu, "Chuyện có gì đâu để nói, tóm lại rất cảm ơn các anh."​
"Sao lại không có gì để chúc mừng, đây chính là sinh nhật đội trưởng của chúng ta mà!"​
"Đúng vậy." Hiển nhiên là người vô tội bị liên lụy trong lần tổ chức này, Phương Sĩ Khiêm cong khóe miệng, "Chuyện ở phòng nghiên cứu kia không cần đi nữa, là thủ đoạn Lão Trần lừa cậu ra ngoài thôi, chậc, một chút sáng tạo cũng không có."​
"Dù sao thì có thể đạt được hiệu quả là được rồi." Người gọi là Lão Trần bị ghét bỏ cũng không để ý, hắn duỗi tay vỗ vỗ vai Vương Kiệt Hi, tiện thể vỗ bỏ bông giấy trên vai anh, "Đội trưởng thật ngại quá, sinh nhật vui vẻ!"​
Vương Kiệt Hi khựng một lúc lâu, rồi mới hơi hơi mỉm cười.​
"Cảm ơn."​
Trên mặt bánh kem dùng kem sữa tươi có màu viết dòng chữ "Ma Thuật Sư Đại Đại", màu xanh lục nhàn nhạt phù hợp với phong cách từ trước đến nay của Vi Thảo, phía trên còn có logo chiến đội tỉ mỉ không kém, hệt như cái logo vừa rồi nhìn thấy được đem đi in lên trên bánh kem vậy, Vương Kiệt Hi cẩn thận tránh những họa tiết trang trí để ghim nến, đội viên nhiệt tình dùng bật lửa thắp nến, cũng không biết là ai chạy đi tắt đèn, cho dù mặt trời ngoài cửa sổ vẫn như trước chiếu vào phòng, nhưng sau khi tắt bớt đèn huỳnh quang đi thì cũng đã làm cho ánh nến có chút hiệu quả.​
"Vương Kiệt Hi, cầu nguyện đi." Phương Sĩ Khiêm dùng cằm chỉ vào ngọn nến, "Nói rõ trước nhé, điều thứ nhất trừ việc Vi Thảo đoạt quán quân ra thì không có lựa chọn nào khác, tôi giúp cậu nói xong rồi, điều thứ hai để cậu nói đó."​
Vương Kiệt Hi vốn còn có chút xấu hổ, nghe thấy lời này cũng không khỏi bật cười.​
"Điều thứ hai à ..." Vương Kiệt Hi suy nghĩ, ánh nến lấp lánh, ánh lên hai mắt của anh, vô cùng mông lung, "Điều thứ hai, hy vọng tôi và anh tương lai có thể sống chung hòa thuận với nhau đi."​
Những đội viên khác được một trận cười rộ, Phương Sĩ Khiêm giận đến giơ chân: "Chết tiệt, chúng ta ở chung như vậy còn chưa đủ à? Anh đây lại không hề ghét bỏ cậu."​
Vương Kiệt Hi liếc mắt nhìn hắn.​
"... Được rồi, cậu là thọ tinh (1) cậu lớn nhất, do cậu định đoạt hết." Phương Sĩ Khiêm sờ sờ mũi, "Điều thứ ba để ở trong lòng, đừng nói ra."​
(1) Thọ tinh là từ để chỉ nhân vật chính trong ngày sinh nhật của họ.​
Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn ánh nến lung lay, mắt anh híp lại.​
Điều ước thứ ba à ...​
Vậy thì hy vọng, Vi Thảo mùa giải tiếp theo nữa cũng là quán quân đi.​
Vương Kiệt Hi thổi tắt ngọn nến.​
Tiếng vỗ tay và tiếng thét đồng thời vang lên, Vương Kiệt Hi cũng không phân biệt được giọng của ai nữa, giọng của mọi người trộn lẫn vào nhau, có người nói cắt bánh kem cắt bánh kem, có người hỏi dao ở đâu, Lão Trần phụ trách đem anh lừa đến đây lại bước tới vỗ vỗ anh, nói hắn có chuyện phải đi trước.​
"Vé máy bay tôi đã mua rồi, thật ngại quá."​
"Không sao đâu, có phần tâm ý này của anh, tôi rất cảm ơn."​
"Thật ra bữa tiệc này là do Sĩ Khiêm đề nghị."​
Vương Kiệt Hi kinh ngạc.​
Lão Trần gật đầu, tiến đến bên cạnh Vương Kiệt Hi hạ thấp giọng nói: "Cậu ấy bảo chúng tôi đừng nói ra ngoài, nhưng đây thật sự là do cậu ấy chuẩn bị, chúng tôi cũng vừa mới biết tin tức này, Phương Sĩ Khiêm nói sinh nhật của cậu đúng vào kỳ nghỉ, chỉ có thể nhân lúc này chúc mừng trước, đến ngày hôm nay thì cậu ấy tự đi lấy bánh kem, cũng không biết đã đặt trước bao lâu rồi, nhưng mà pháo giấy và kèn là của Tiểu Lý, phòng của cậu ta có cả một thùng."​
"Lão Trần các cậu đang nói chuyện gì vậy?"​
Cũng không biết là mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến hay vì nguyên nhân gì khác, Phương Sĩ Khiêm đi tới đồng thời tiện thể đem hai người tách nhau ra, Vương Kiệt Hi đang chìm đắm trong niềm vui bất ngờ đến từ Phương Sĩ Khiêm, nhất thời vẫn nhìn hắn chằm chằm, khắp mặt đều là kinh ngạc.​
Phương Sĩ Khiêm sờ sờ gò má, "Trên mặt tôi dính gì sao?"​
"Vụn giấy chưa phủi sạch đó." Lão Trần giống như thuận miệng trả lời, cũng không quan tâm người đang phủi tóc ở bên cạnh, nhìn Vương Kiệt Hi nháy mắt, "Đội trưởng vậy tôi đi trước nha, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, mùa giải tiếp theo gặp."​
Vương Kiệt Hi gật đầu, "Mùa giải tiếp theo gặp."​
Người ta đã đi mất, nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn nhíu chặt mày phủi tóc, thật sự không có cách nào để nhờ Vương Kiệt Hi giúp đỡ: "Trên người tôi có còn nữa không?"​
"Không còn."​
"Chậc, sớm biết thế này thì đã không đứng chung với cậu rồi, cả người tôi đều dính... Haiz còn ở đó nói tôi, trên đầu cậu cũng còn có vụn giấy kìa."​
Vương Kiệt Hi đang muốn phủi, thế nhưng tay của Phương Sĩ Khiêm nhanh trước một bước đụng tới tóc anh, hai tay của thanh niên cao hơn anh một chút này đang nghịch tóc của anh, Vương Kiệt Hi khẽ ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của đối phương.​
"... Cảm ơn."​
"Cảm ơn tôi làm gì, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn mọi người." Phương Sĩ Khiêm nghiêm túc phủi tóc cho Vương Kiệt Hi, vụn giấy nho nhỏ kẹt giữa những sợi tóc, không tỉ mỉ làm thì sẽ không xong, "Nhưng mà tôi nói cậu cũng quá không hòa đồng đi, chỉ có một mình cậu không công bố sinh nhật là thế nào? Giả bộ thần bí à?"​
"Chỉ là chưa nghĩ đến lúc phải nói." Vương Kiệt Hi mím mím môi, "Còn chưa xong sao?"​
"Sắp được rồi, mái tóc này của cậu ..."​
Phương Sĩ Khiêm nghĩ linh tinh không ngừng, Vương Kiệt Hi dần dần cũng có chút không biết phải làm sao, anh thoáng giơ tay, ngón tay chạm vào vạt áo đối phương, một giây sau thế nhưng cảm giác được mũ áo của mình bị vật gì đó ghì xuống, nháy mắt lại ngẩn người.​
Vương Kiệt Hi vô thức níu giữ mũ, thế nhưng tay lại có cảm giác chạm vào một vật cứng,​
Phương Sĩ Khiêm lùi lại, nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn anh, "... Thời gian không có nhiều, không cho phép ghét bỏ."​
Sực nhận ra là vật gì, Vương Kiệt Hi nói không nên lời, anh yên lặng lấy vật nhét ở trong mũ xuống, đó là một túi giấy, miệng túi dùng băng keo dán lại, Vương Kiệt Hi cái gì cũng không thể thấy được.​
"Tôi …" Vương Kiệt Hi nhẹ giọng, "Tôi có thể mở ra không?"​
"Không được!" Phương Sĩ Khiêm vậy mà lại siêu hung dữ, "... Không được mở trước mặt tôi, cảm giác rất kỳ quái."​
Vương Kiệt Hi chớp mắt mấy cái, "Nhưng tôi là thọ tinh."​
Phương Sĩ Khiêm không nhường nhịn: "Cậu không phải thọ tinh, rõ ràng là sinh nhật sớm!"​
Rõ ràng anh mới nãy nói tôi là thọ tinh. Vương Kiệt Hi nhìn hắn không chớp mắt, Phương Sĩ Khiêm khi không lại nhìn ra mấy phần tha thiết trong đôi mắt ấy, thân thể cứng đờ cắn chặt răng, hắn cuối cùng thoáng nghiêng đầu, "... Tôi đi ăn bánh kem."​
Sau đó liền chạy.​
Vương Kiệt Hi bật cười, cúi đầu xem món quà, túi được dán rất kỹ, anh thật sự đoán không ra là vật gì, góc nhọn sắc bén của túi giấy cọ vào lòng bàn tay có chút đau, Vương Kiệt Hi quay đầu nhìn người kia ăn đến vui vẻ trong đoàn người, khóe miệng chậm rãi cong lên đầy ý cười.​
Mắt anh rũ xuống, siết chặt túi giấy.​
"Đội trưởng Ma Thuật Sư, mùa giải tiếp theo phải dẫn dắt Vi Thảo đoạt quán quân nha!"​
Cũng không biết là ai bày đầu, danh xưng kia cũng thật sự là không ra ngô ra khoai gì, nhưng tiếng gầm rú lại vang lên đầy trời, Vương Kiệt Hi hoàn hồn dở khóc dở cười, anh tiến về phía trước hai bước chủ động gia nhập cùng đồng đội, mọi người cười đùa, Vương Kiệt Hi lên tiếng, giọng không lớn, nhưng lại rất rõ ràng.​
"Mùa giải tiếp theo, mọi người cùng nhau đoạt quán quân."​
"Yeahhh …"​
Tiếng hét cùng tiếng hú, đội viên điên cuồng lấy kem trét nhau, Vương Kiệt Hi trốn vào một góc bên cạnh, Phương Sĩ Khiêm thế nhưng không khách khí mà vượt lên trên, một tay câu cổ anh để ngăn lại hành động né tránh của đối phương, một cái tay khác cầm một chiếc dĩa, trên đó là miếng bánh kem lớn có đính logo chiến đội Vi Thảo.​
Là nơi có nhiều kem nhất của cả ổ bánh kem.​
Vương Kiệt Hi gương mặt đều tái đi rồi, "... Phương Sĩ Khiêm anh dám."​
"Tôi sao lại không dám."​
Phương Sĩ Khiêm cười quái dị, loáng một cái liền đổi tay, tay ôm cổ Vương Kiệt Hi đổi qua để trét lấy kem trên bánh, logo chiến đội Vi Thảo dính lên ngón tay của Phương Sĩ Khiêm, tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp là cực kỳ nhanh, cho dù việc trét chút kem này cũng không cần kỹ thuật tốc độ của hắn, nhưng trong nháy mắt thì sáu đường thẳng riêng biệt đã nằm trên hai bên má của Vương Kiệt Hi.​
Giống như một con mèo.​
"Dễ thương lắm nha đội trưởng." Phương Sĩ Khiêm nhếch môi, "Sinh nhật vui vẻ!"​
Vương Kiệt Hi không biết đây là lần thứ mấy trải qua kinh ngạc trong ngày hôm nay, nhưng Phương Sĩ Khiêm lại tỏ vẻ như giống như người không liên quan mà cười với anh, hầu kết của Vương Kiệt Hi chuyển động lên xuống, thật lâu sau, mới gật đầu.​
Chỗ tay không bị kiểm soát thuận thế nắm chặt vạt áo của Phương Sĩ Khiêm.​
Tiếng hoan hô đầy trời ở bên tai nối tiếp không dứt, Vương Kiệt Hi chớp mắt một cái, Phương Sĩ Khiêm chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, trên mặt bỗng cũng bị trét hai mảng kem lớn.​
Vương Kiệt Hi nhìn hắn với gương mặt mèo, "Cảm ơn anh."​
Linh hoạt từ tay trong vòng tay của đối phương thoát ra, Vương Kiệt Hi để tay lên cổ, cảm giác ấm áp vẫn còn ở đó.​
Vương Kiệt Hi cười lên, Phương Sĩ Khiêm đang định đem cả dĩa bánh đập vào mặt đối phương một trận, nhưng lại sững sờ trước gương mặt cười đó.​
Vương Kiệt Hi thừa cơ đoạt lấy cả dĩa bánh kem ụp vào mặt đối phương.​
"Chết tiệt! Vương Kiệt Hi cái tên này!"​
"Cái này gọi là binh bất yếm trá."​
"Con mẹ nó chứ!"​
"Không được nói tục, khó nghe."​
"Liên quan gì chứ ai dám to gan ném tôi đó!"​
Bên cạnh là các đội viên bị bỏ qua từ nãy đến giờ đồng loạt xông lên, phản ứng đầu tiên chính là đem phần bánh kem còn lại ụp vào sau đầu Phương Sĩ Khiêm, hắn thở hổn hển quay đầu, căm phẫn gia nhập hỗn chiến, người làm thọ tinh cho dù là đội trưởng cũng không thể may mắn thoát khỏi, từng miếng từng miếng bánh kem ập đến, ở chính giữa cũng không biết là lúc nào bị ném trúng, bánh kem va vào miệng Vương Kiệt Hi, kem dính lên đầu lưỡi.​
Có chút ngọt.​
[Hoàn]
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#2
"Điều thứ hai à ..." Vương Kiệt Hi suy nghĩ, ánh nến lấp lánh, ánh lên hai mắt của anh, vô cùng mông lung, "Điều thứ hai, hy vọng tôi và anh tương lai có thể sống chung hòa thuận với nhau đi."​
Ây dà thâm ý thâm ý :D
Vương Kiệt Hi bật cười, cúi đầu xem món quà, túi được dán rất kỹ, anh thật sự đoán không ra là vật gì, góc nhọn sắc bén của túi giấy cọ vào lòng bàn tay có chút đau, Vương Kiệt Hi quay đầu nhìn người kia ăn đến vui vẻ trong đoàn người, khóe miệng chậm rãi cong lên đầy ý cười.​
H'm? Cái gì mà bí ẩn vậy?
Có chút ngọt.​
Không hiểu sao có chút nóng :3

Cũng không ngạc nhiên lắm về những gì tác giả viết, bởi sau cùng họ cũng là những người trẻ tuổi, giàu nhiệt huyết mà. :D
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
UvU
 

Bình luận bằng Facebook