- Bình luận
- 224
- Số lượt thích
- 2,258
- Location
- Thảo Nguyên Xanh Bao La
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
CHƠI GAME KHÔNG BẰNG ĂN ĐỒ NƯỚNG
Sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí
Sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí
Tác giả: ?一碗炸酱面?
CV: Lá
Edit: Cú mèo
*****
Năm nay thành phố B mùa thu đến đặc biệt sớm.
Mùa thu đến rồi, nghĩa là mùa giải mới cũng sắp đến rồi. Theo như thường lệ, một tuần trước khi mùa giải mới bắt đầu Vi Thảo sẽ tổ chức một buổi tiệc, ngoại trừ những đội viên còn ở trong đội ra thì những đội viên đã giải nghệ cũng sẽ tham gia, ý muốn cổ vũ sĩ khí và giảm bớt căng thẳng do kỳ tập huấn mùa hè mang đến, điều chỉnh tốt tinh thần để nghênh đón mùa giải kế tiếp.
Địa điểm tổ chức buổi tiệc năm nay được chọn ở căn tứ hợp viện Phương Sĩ Khiêm mới mua, tứ hợp viện nằm ở vùng ngoại thành Xương Bình, là nơi yên tĩnh hiếm có ở nơi thành phố B phồn hoa này, giữa bốn dãy phòng có cái một khoảng sân nhỏ, Phương Sĩ Khiêm ở trong group chat chia sẻ một bức ảnh, hắn ở trong sân trồng một ít hoa quả rau dưa, còn ở ngay cửa xây một chuồng chó và nhặt một chú chó cỏ về nuôi, tháng ngày trải qua muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái. Ý kiến của hắn là mấy quán ăn gần Vi Thảo mọi người đã sớm ăn đến ngán rồi, dù cho đổi quán khác cũng đều na ná như nhau, ngoài ra còn bị vướng bởi thân phận ngôi sao không thể bị lộ, vậy thì không bằng đến sân nhà hắn ăn đồ nướng, tùy tiện lăn qua lộn lại, buổi tối nếu không muốn về thì có thể ở lại.
Phương Sĩ Khiêm kia đắc ý hăng hái như vậy, nếu nói trắng ra thì chính là nhà mới của anh đây rất đẹp, mọi người không đến xem có hợp hay không sao?
Vì thế hơn ba giờ chiều, hai chiếc xe từ trong tầng hầm của câu lạc bộ Vi Thảo chậm rãi chạy ra, đi thẳng đến Xương Bình.
Mấy ngày trước thành phố B nửa đêm mưa xuống một trận to, sớm mai thức giấc lại là trời xanh mây trắng trong lành, cái nóng bức của mùa hè như thể tan biến không thấy sau một đêm, ánh dương trong cơn gió thổi man mát ngược lại có chút ấm áp, chiếu lên trên người làm người ta chỉ muốn ngủ.
Mùa giải mới bắt đầu thì trước đó công việc vụn vặt không ít, một đêm trước khi xuất phát Vương Kiệt Hi không thể ngủ ngon, buổi tối bị kéo ra ngoài cùng đơn vị tài trợ thảo luận và phải ứng phó với bữa tiệc, nửa đêm mới về ký túc xá nghỉ ngơi, trước khi sắp đi ngủ còn giúp Cao Anh Kiệt xem lướt qua một lần bố trí chiến thuật, lúc chính thức đi ngủ đã là sau nửa đêm rồi. Cao Anh Kiệt đau lòng anh, lại vừa đúng lúc hè vừa rồi mới thi bằng lái xe, nên rất tự nhiên mà tiếp nhận nhiệm vụ lái xe, bọn họ năm người một xe, Liễu Phi, Chu Diệp Bách và Tiêu Vân ở ghế sau líu ra líu rít tán gẫu, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười ha ha ha, Vương Kiệt Hi ngồi ghế phó lái, lúc đầu mắt vẫn mở giúp Cao Anh Kiệt nhìn đường, mới vừa vào cao tốc, lúc đi ngang qua trạm thu phí xếp hàng đóng tiền Cao Anh Kiệt vụng trộm liếc mắt thoáng nhìn qua, mới phát hiện Vương Kiệt Hi đã sớm khoanh tay ngủ, đầu hơi ngửa về sau dựa vào chỗ tựa lưng, môi mím thành một đường, ngực phập phồng rất vững vàng, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái ngủ say.
Cao Anh Kiệt nhanh chân đạp phanh đem xe dừng ở bãi đậu xe bên cạnh trạm thu phí cao tốc, bảo Liễu Phi ngồi ở ghế sau đưa balo cho mình, từ trong balo lấy ra một cái áo khoác phủ thêm cho Vương Kiệt Hi, lúc này mới xuống xe, bị Liễu Phi hạ thấp giọng trêu ghẹo nói sau này khi có bạn gái thì nhất định cậu sẽ là một bạn trai tốt, sau đó cô liền bị Chu Diệp Bách đi phía sau che miệng lại.
“Đội trưởng đang ngủ, cậu còn làm ồn gì nữa!” Chu Diệp Bách hạ thấp giọng chỉ trích, thuận tay nhét cho cô một cái tai nghe: “Nghe nhạc đi!”
Liễu Phi mới đeo tai nghe không quá hai giây, liền đem tai nghe tháo xuống: “Tui kháo, Chu Diệp Bách cậu cho tui nghe nhạc gì thế! Đã thời đại nào rồi mà cậu còn cho tui nghe Kachiusa (1)?!”
“Nhỏ tiếng một chút! Nhỏ tiếng một chút tổ tông của tui ơi!” Chu Diệp Bách lại muốn duỗi tay che miệng của cô, bị Liễu Phi mắt nhanh tay một phát bắt được cổ tay rồi hung ác cấu vào, đau đến mức hắn ngao ngao kêu thảm thiết một tiếng.
Tiêu Vân ở một bên hừ hừ, một bộ dáng ta không quen hai tên ngớ ngẩn này: “Suỵt, chính hai người lớn tiếng nhất đó.”
Trên một chiếc xe còn lại thì náo nhiệt hơn nhiều, mấy thanh niên trẻ tuổi vừa nói vừa cười hi hi ha ha, Hứa Bân lái xe, Lý Tế ngồi ở vị trí phó lái giúp hắn nhìn đường, Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh cùng Lương Phương ngồi phía sau cầm điện thoại hát một bài căn bản không nghe ra giai điệu, khó nghe đến mức sắp phá hủy cả vũ trụ. Để không quấy rầy đến người khác, Hứa Bân tri kỷ giúp bọn hắn đóng cửa sổ.
“Boomshakalaka! Boomshakalaka!” (2)
“Nếu tôi chơi thể thao điện tử cậu sẽ yêu tôi chứ, cậu sẽ yêu tôi sao?” (3)
“Hồ lô hồ lô tiểu hồ lô, hồ lô hồ lô tiểu hồ lô, bé đừng sợ nhé!” (4)
“Dừng lại!“ Viên Bách Thanh tay quơ trong không trung, “Có đứa con gái nào sao, từng người từng người nói như thật vậy.”
Lưu Tiểu Biệt đang hát đến cao hứng đột nhiên bị ngắt ngang, một chưởng vỗ lên đầu Viên Bách Thanh: “Cậu nha có bệnh à! Tụi tui không có, cậu hát hăng hái như thế, vậy cậu có sao?”
“Sao lại không có! Liễu Phi Liễu muội tử, chính là tài nguyên của toàn bộ Vi Thảo tụi mình!”
Lý Tế quay đầu lườm hắn một cái: “Đắc ý nhỉ, lão nhân gia ngài đắc ý quá rồi, lúc quay về tui đi nói với Liễu Phi, để xem cậu sẽ ăn không ngon và phải đi đường vòng.”
“Lý ca, anh đang làm đại sứ chương trình “Hành động CD” (5) à, khởi xướng tiết kiệm không lãng phí sao?” Viên Bách Thanh vươn người giật lưng ghế phó lái tiến đến bên cạnh Lý Tế, “Ai, ăn ngon rồi thì có phải có thể không cần đi đường vòng hay không?”
Chưa chờ tới Lý Tế trả lời, Hứa Bân đã huých khuỷu tay vào Viên Bách Thanh, Viên Bách Thanh ngao ngao kêu hai tiếng quay về chỗ ngồi, căm tức Hứa Bân: “Kháo! Đội phó anh làm gì thế!?”
“Không làm gì cả.” Hứa Bân nở nụ cười, thông qua kính chiếu hậu cho Viên Bách Thanh một ánh nhìn sắc bén, “Cậu chắn kính chiếu hậu của tôi.”
Trong xe nhiệt độ lập tức giảm xuống không ít, Lưu Tiểu Biệt run bắn lên, duỗi tay đóng điều hòa.
Chờ đến lúc Vương Kiệt Hi mơ mơ màng màng mở mắt, vốn bầu trời trong xanh chẳng biết lúc nào đã mây đen dày đặc, kỳ lạ chính là mây đen giống như chiếc nón trùm đầu không che phủ hoàn toàn đang đặt ở đỉnh đầu của bọn họ, đường chân trời thì vẫn còn quang đãng, đám mây trắng cùng mây đen chỉnh tề phân rõ ranh giới, trông rất đẹp mắt.
Vương Kiệt Hi xoa xoa đôi mắt ngồi thẳng người dậy, suy nghĩ cho ba người phải ngồi ghế sau, nên anh không có hạ ghế xuống quá thấp, hầu như đều dựa vào lưng ghế thẳng tắp nên ngủ không quá thoải mái, Vương Kiệt Hi xoa xoa cái cổ có chút ê ẩm ngáp một cái, đưa mắt nhìn màn hình hướng dẫn ở giữa, bọn họ cách đích đến cũng rất gần rồi, phong cảnh hai bên đường cũng từ những ngôi nhà cao tầng biến thành một hàng cây cao lớn, thỉnh thoảng còn có thể có một hai căn nhà gỗ lướt qua.
“Đội trưởng tỉnh ngủ rồi ạ?”
Giọng nói của Cao Anh Kiệt truyền tới từ phía bên cạnh, Vương Kiệt Hi nghiêng đầu nhìn qua, đứa bé này làm cái gì cũng đều luôn nghiêm túc cố gắng, chỉ lái xe thôi mà môi vẫn luôn mím chặt, căng thẳng như đánh trận chung kết vậy, như thể con đường trước mặt sẽ đột nhiên bật ra cái kỹ năng gì đó chặn đường.
“Ừm.” Vương Kiệt Hi đáp lại một tiếng, liếc mắt nhìn chiếc SUV (6) phía sau qua kính chiếu hậu, mấy năm qua người thành phố đi du lịch việt dã ngày càng thịnh hành, thêm vào đó người trẻ tuổi đều thích đông chạy tây dạo, cho nên bãi đậu xe của Vi Thảo có không ít xe đều là SUV, chỉ là ít cơ hội để lái mà thôi... bình thường cuối tuần đều có thi đấu, huấn luyện hàng ngày càng không có cơ hội ra ngoài, nhiều lắm là kỳ nghỉ hè ra ngoài chơi lúc không thể dùng xe bus thì lái xe tiện hơn.
Mắt thấy đội trưởng tỉnh rồi, giọng nói của ba người ở ghế sau đột nhiên nhỏ xuống, lúc Vương Kiệt Hi đi vắng Liễu Phi bọn họ còn dám cùng Cao Anh Kiệt khi mới nhập đội còn ngồi ghế dự bị nói chuyện phiếm và đùa giỡn, Vương Kiệt Hi vừa xuất hiện, ba người bọn họ liền câu nệ không ít. Ngược lại không phải nói đội trưởng đối với họ không tốt, có lẽ là chênh lệch thân phận địa vị khiến ba người có ít nhiều cảm giác xa cách, trước mặt Vương Kiệt Hi bọn họ đương nhiên không dám “làm càn”.
“Nhìn bầu trời này, hình như sắp mưa rồi.”
Cao Anh Kiệt vừa lái xe vừa một lần nữa mở ra đề tài: “Chị Liễu Phi, chị xem thử trong cốp sau có ô không ạ?”
Ghế sau cùng cốp sau nối liền với nhau, Liễu Phi dựa vào thân con gái mềm dẻo linh hoạt, xoay người quỳ lên ghế, tựa vào lưng ghế dựa vừa tỉ mỉ tìm tòi vừa dọn các vật linh tinh trong cốp sau: “Không có, nhưng mà tụi mình cũng sắp đến rồi, chắc không đến nỗi phải dầm mưa đâu.”
“Thế nhưng mây đen nhiều lắm, cảm giác sẽ mưa rất lớn ạ ...”
“Mưa không lớn đâu.” Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn đám mây trên trời tối om, lắc đầu, “Thành phố B mùa hè mưa rào có sấm chớp lại ngừng bất ngờ, không chừng mới đem ô mở ra nó liền ngừng.”
“Sau đó mới đem ô thu về nó lại mưa xuống.” Liễu Phi thuận miệng tiếp lời, ngồi quay về hướng Chu Diệp Bách bên cạnh nói, “Í mà, hai người còn nhớ không? Trước đó vài tuần, ba tụi mình ra ngoài chơi gặp phải mưa đá, cùng nhau trú dưới trạm xe buýt, mưa lớn như thể giới sắp tận thế vậy, nhưng không đến năm phút nó liền ngừng!”
“Nhớ nhớ.” Chu Diệp Bách lườm qua, “Hai tụi tui giúp cho lão nhân gia ngài che ô, lão nhân gia ngài vừa mới bắt đầu còn hớn hở bảo thú vị, không quá hai phút liền bị dọa sắp khóc.”
“... Chu Diệp Bách cậu nha muốn chết có phải hay không?”
Chờ đến khi bọn họ thật sự đến trước cửa tứ hợp viện của Phương Sĩ Khiêm dừng xe xong, đã là cuồng phong gào thét cát đá bay mù mịt, đoàn người vội vàng chạy tới nhà Phương Sĩ Khiêm kêu hắn mở cửa, cửa còn chưa mở, chó ở trong nhà đã sủa gâu gâu gâu ầm ĩ, bên trong còn mơ hồ truyền đến giọng Phương Sĩ Khiêm quát lớn, theo một tiếng chó sủa này, trên trời một tiếng sấm ầm ầm ầm đánh xuống, hạt mưa cũng lộp bộp rơi xuống theo.
“Ai u, sư phụ anh có ổn hay không đó! Chỉ mở có cái cửa thôi mà.”
Cửa cuối cùng cũng mở ra, Viên Bách Thanh mới lẩm bẩm xong một câu này xong liền bị Phương Sĩ Khiêm thưởng cho một gáo nước vào đầu.
Sảnh chính và cửa lớn đối diện nhau, chính giữa phải đi qua cái sân mà Phương Sĩ Khiêm tự hào, con chó hắn nuôi bị xích bên chuồng ở trong sân gần cửa lớn, vừa nhìn thấy có người lạ đi vào, lập tức lại bắt đầu gâu gâu sủa không ngừng, bị Phương Sĩ Khiêm trừng liếc mắt: “Mắt Bự! Còn sủa nữa cẩn thận ta đánh ngươi!”
Vương Kiệt Hi nhướng mày, mắt nhìn “Mắt Bự” đang bị xích, dưới đất còn sót lại mấy xiên đồ nướng, lông trên thân màu đen vàng giao nhau, hai mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, cẩn thận quan sát, một bên mắt dường như quả thật không lớn bằng bên còn lại.
“Sĩ Khiêm, đừng đứng ở cửa nữa, trước để mọi người vào nhà đi.”
Nhờ vào một câu “Mắt Bự” kia của Phương Sĩ Khiêm, lực chú ý của tất cả mọi người đều bị con chó đang trừng họ hấp dẫn, đột nhiên nghe thấy bên trong còn có người nói chuyện, mới chú ý tới cửa sảnh chính còn một người đứng, nhìn bọn họ mỉm cười vẫy tay: “Đều đã lâu không gặp.”
Đội trưởng Vi Thảo đầu tiên, Lâm Kiệt.
“Tiền bối.” Vương Kiệt Hi là người đầu tiên đi tới, hai bước liền bước qua bậc thềm cùng Lâm Kiệt nắm tay, một năm không gặp, Lâm Kiệt so với trong ấn tượng của anh tựa hồ… Có chút mập?
“Kiệt Hi à, nhanh để bọn họ đi vào trong ngồi đi, Sĩ Khiêm không hiểu chuyện, cả ngày đều cùng con chó kia đọ sức.” Lâm Kiệt mở cửa phòng khách, sau đó chờ mọi người đều đi vào hết, hắn mới nhìn Mắt Bự cứng đầu không chịu về chuồng phất phất tay ra hiệu nó quay về, mưa càng rơi càng lớn, nó cứ thế mà đứng bên ngoài chuồng chó như vậy cũng không tốt, Mắt Bự hừ hừ mấy tiếng, quay đầu về chuồng của mình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hướng sảnh chính, qua lớp cửa kính quan sát chặt chẽ mười mấy người tùy ý ngồi xuống trong phòng khách.
Người của Vi Thảo đều biết một sự thật, Phương Sĩ Khiêm thích nhất là chọc giận Vương Kiệt Hi ở mọi mặt, nếu Lâm Kiệt có mặt thì sẽ càng trầm trọng thêm.
Nói ví như, Vương Kiệt Hi mới nói một câu: “Tiền bối đến sớm thế ạ.”
Phương Sĩ Khiêm liền lập tức nói trước một câu: “Dĩ nhiên, chúng tôi ở chung mà.”
Vương Kiệt Hi tập mãi thành quen lười để ý đến hắn: “Không hỏi anh... Các anh cái gì?”
“Ở chung!” Phương Sĩ Khiêm trừng hai mắt hùng hồn trả lời, “Cậu ghen tị à? Ghen tị cũng không làm được gì! Giấy tờ nhà đất của anh đây đều viết tên Lâm Kiệt!”
Những người của Vi Thảo khác đều hít mạnh một hơi, tin này thật chấn động mà, cũng không nhỏ a...
“Sĩ Khiêm, đừng nói đùa.”
Thời khắc mấu chốt vẫn phải là lão đội trưởng xuất chiến, Lâm Kiệt dễ tính nở nụ cười, lôi kéo Phương Sĩ Khiêm làm cho hắn ngồi xuống: “Căn tứ hợp viện này vốn chỉ cấp cho hai gia đình cùng ở, thành phố B có quy định danh nghĩa một người chỉ có thể mua một khu phòng, cho nên Sĩ Khiêm mua lại trọn căn tứ hợp viện sau đó cho anh quyền đứng tên chung.”
“Nói trắng ra không phải cũng là ở chung sao.” Phương Sĩ Khiêm hài lòng gật đầu.
Vương Kiệt Hi từ trong balo đeo trên lưng lấy ra một quyển sách giáo khoa ngữ văn tiểu học ném cho Phương Sĩ Khiêm: “Học một chút đi.”
Phương Sĩ Khiêm chụp lấy sách giáo khoa vừa nhìn, lập tức xù lông: “Vương Kiệt Hi! Cậu đây là muốn kiếm chuyện có phải hay không!“
“Vốn là đưa cho em họ tôi để con bé chuẩn bị bài, đúng lúc con bé sắp khai giảng rồi, không dùng được nữa.” Vương Kiệt Hi trịnh trọng nghiêm túc nhìn hắn, tựa hồ không hề ác ý, “Vừa vặn tặng anh quyển sách này, không việc gì thì học hành cho tốt.”
“Ai thèm đọc món đồ này chứ!” Phương Sĩ Khiêm thuận tay đem sách ném trả lại cho anh, chỉ tay vào giá sách trong phòng khách, “Tôi đọc những quyển đó, có được không!”
Viên Bách Thanh đứng dậy đi đến nhìn tên sách trên gáy sách, như hoảng sợ lùi về sau một bước: “Tui kháo, sư phụ anh lợi hại thật! Trà nghệ! Nhìn không ra sư phụ anh còn có điểm tốt này?”
“Đương nhiên.” Phương Sĩ Khiêm đắc ý, “Sư phụ cậu có cái gì mà không biết?”
“Sĩ Khiêm dạo gần đây mở một tiệm trà ở chỗ này, dù sao thì cái sân này cũng lớn.” Lâm Kiệt chỉ chỉ sảnh bên cạnh, “Chính là phòng đó, vừa đến cuối tuần người cũng không ít đâu.”
“Vậy Lâm tiền bối đang làm gì ạ?” Cao Anh Kiệt thận trọng hỏi, cậu là hậu bối, dù cho sau này cũng sẽ tiếp nhận chức đội trưởng, nhưng đối mặt với vị đại thần viễn cổ của Vi Thảo này, cậu trước sau vẫn có chút không thể thả lỏng.
“Anh hả?” Lâm Kiệt đưa cho cậu ly nước nóng, đứng dậy đến một bên vừa chuẩn bị trái cây và đồ ăn vặt cho các đội viên Vi Thảo, vừa trả lời, “Anh cũng không có việc chính thức nào, hiện tại ở ủy ban xã làm công tác phối hợp... Chỉ làm chơi thôi, thỉnh thoảng còn phải giúp Sĩ Khiêm lên mạng tuyên truyền cho tiệm trà nhà cậu ta.”
“Cái gì mà nhà cậu ta, đây cũng chính là nhà của cậu nha đội trưởng!” Phương Sĩ Khiêm không vui, ôm lấy cổ Lâm Kiệt, “Nói với các cậu lời nói thật lòng, anh mua căn tứ hợp viện này, chính là vì muốn đem đội trưởng về ở cùng nhau. Cái này gọi là gì, ăn quả nhớ kẻ trồng cây! Coi như là vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng của đội trưởng đối với anh!”
Lâm Kiệt cười kéo Phương Sĩ Khiêm gần như dán dính vào trên người hắn: “Đi ra, cái gì mà công ơn nuôi dưỡng, tôi chỉ nuôi cậu hai năm, còn lại mấy năm kia không phải đều là Kiệt Hi nuôi cái tên chưa trưởng thành như cậu à.”
“Cậu ta?! Ngài có thể thôi đi không, cậu ta cả ngày ngược đãi tôi, Cao Anh Kiệt em nói xem cậu ta có ngược đãi em hay không?!”
“Dạ?” Đột nhiên bị gọi tên Cao Anh Kiệt tay run lên, thiếu tí nữa đã đem nước hất đi, cậu mơ hồ nhìn Phương Sĩ Khiêm, lại nhìn Vương Kiệt Hi, lắc đầu, “Không có ạ, đội trưởng đối với em rất tốt.”
“Cậu ta không có hơn nửa đêm trừng đôi mắt kia xốc chăn của em?”
“Tiền bối nói chuyện tăng cường huấn luyện sao? Chuyện này... rất bình thường mà.”
“Sư phụ à, chuyện này anh tìm nhầm người rồi.” Viên Bách Thanh từ bên cạnh giá sách chạy về, tiến đến bên cạnh Phương Sĩ Khiêm cười xấu xa hắc hắc hắc, “Anh Kiệt của chúng ta thế nhưng là ... Ai u chuyện này không thể không nói.”
Dứt lời, hắn nhỏ giọng bên tai Phương Sĩ Khiêm rì rầm nói thầm, Phương Sĩ Khiêm sau khi nghe xong ha ha cười lớn, hắn cảm thấy chỉ cười thì không đủ để biểu đạt tâm tình của chính mình nên còn vỗ đùi bộp bộp: “Hội trưởng fanclub của Vương Kiệt Hi trên diễn đàn Vinh Quang? Ha ha ha ha ha giỏi giỏi! Đứa nhỏ này, có tiền đồ!”
Cao Anh Kiệt đỏ mặt cúi đầu, chăm chú nhìn ly nước trong tay thẫn thờ.
“Em nói mà Xa Tiền Tử thế nào lại cùng em oán hận cấp bậc của hắn vĩnh viễn chỉ có thể làm phó hội trưởng, tin tức tình báo vĩnh viễn không nhanh bằng hội trưởng.” Lưu Tiểu Biệt bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu, “Nguyên lai là phản đồ trốn bên cạnh chúng ta!”
Trò chuyện sôi nổi, chuyện vẫn chưa kết thúc, mưa ngược lại đã ngừng như Vương Kiệt Hi đoán vậy, Mắt Bự lại bắt đầu chui ra chuồng chó đi vòng quanh trong phạm vi chiều dài của dây xích để dạo, Phương Sĩ Khiêm đứng ở cửa hồi lâu mới quay về hỏi: “Ai, lão Đặng thật sự không đến sao?”
“Ừ, cậu ấy mấy ngày nay đúng lúc phải tăng ca.” Vương Kiệt Hi gật đầu, giúp đỡ Lâm Kiệt đem đĩa thịt sống từ nhà bếp ra sân, cầm theo mấy que xiên, “Nhà của cậu ấy cách thành phố B cũng rất xa, cũng không thể giày vò cậu ấy như vậy.”
“Đặng tiền bối không đến?” Hứa Bân khiêng ghế tới trong sân, nghe vậy động tác dừng một lát, có chút tiếc nuối gãi đầu một cái, “Em còn muốn trao đổi với cậu ấy một chút nữa ...”
“Không phải cũng có thể trao đổi trên QQ sao?”
“Chuyện đó không giống nhau mà, có nhiều chuyện gặp mặt nói rõ ràng hơn.”
Phương Sĩ Khiêm đặt dĩa xuống bàn, cùng Hứa Bân vai kề vai: “Có vấn đề gì cậu có thể hỏi anh nha! Anh tốt xấu gì cũng làm đội phó nhiều năm như vậy, đối phó với đội trưởng của các cậu vẫn có thể mà.”
“Ặc...” Hứa Bân lúng túng chớp chớp mắt, “Không phải vấn đề này ...”
“Phương Sĩ Khiêm.” Vương Kiệt Hi nhịn hết nổi quay đầu lườm hắn một cái, “Tôi không bị điếc.”
“Ô anh đây thiếu chút nữa đã quên.“ Phương Sĩ Khiêm dẫn Hứa Bân vào trong phòng, “Đi đi đi, mình về phòng chậm rãi trao đổi …”
Cao Anh Kiệt mắt thấy một màn này có chút luống cuống đứng tại chỗ, thận trọng nhìn về phía Vương Kiệt Hi: “Đội trưởng ...”
Vương Kiệt Hi nhìn Phương Sĩ Khiêm cùng Hứa Bân mặt dở khóc dở cười đi vào phòng, thở dài tiếp tục cúi đầu xiên thịt trong tay: “Đừng để ý tới anh ta, anh ta vẫn luôn như vậy.”
“Nếu cho anh ấy chút ánh nắng thì sẽ rực rỡ, còn cho một dòng lũ thì sẽ ngập tràn lan.” Viên Bách Thanh thuận miệng tiếp lời.
“Bách Thanh.”
Mắt thấy đội trưởng nhà mình đang phóng hai mắt nhìn tới, Viên Bách Thanh rụt lại, hắc hắc cười khan hai tiếng, chân như bôi mỡ mà lẹ làng trốn chạy.
“Không một ai có thể bớt lo lắng sao?” Lâm Kiệt nỗ lực nhịn cười, vỗ vỗ lưng Vương Kiệt Hi, “Vất vả cho em rồi.”
“Cũng không phải là hoàn toàn, vẫn có bé ngoan mà.” Vương Kiệt Hi nghiêng đầu hướng Cao Anh Kiệt nhấc cằm, “Em lấy trái cây đem rửa rồi đem đến phòng khách đi.”
“Dạ.” Cao Anh Kiệt đáp lại một tiếng, không nói hai lời liền chạy đến nhà bếp vén tay áo lên rửa trái cây.
Bận bịu đến lúc mặt trời ngả về phía tây, Vương Kiệt Hi cùng Lâm Kiệt cũng coi như đem toàn bộ chuẩn bị đồ ăn kỹ càng, gọi những người khác từ trong nhà đi ra ngồi quây quần bên chiếc bàn đặt trong sân, ăn trước vài hạt đậu phộng đậu nành lót dạ.
“Tất cả đều không cho phép uống rượu bia.”
Mặc dù đây là quy tắc mà các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ tuân thủ, nhưng sau khi nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm nhanh nhẹn khui nắp chai bia, Vương Kiệt Hi vẫn không khỏi dặn dò một câu.
“Vương Kiệt Hi cậu đây thật là nhàm chán!” Phương Sĩ Khiêm lắc lư chai bia rêu rao, “Chỉ nhấp một ngụm cho đỡ thèm cũng không được sao?”
“Không được.” Vương Kiệt Hi chém đinh chặt sắt từ chối, “Hứa Bân, xuống nhà bếp lấy hai chai nước uống tới.”
Hứa Bân tuân lệnh rời đi, mang về hai chai nước ngọt lớn, một chai Coca và một chai Sprite, rót cho mỗi người một ly, ngồi xuống tiếp tục cắn đậu nành, cắn đến vui vẻ hào hứng.
Vương Kiệt Hi cùng Lâm Kiệt bên kia rất nhanh đã nướng xong phần đầu tiên, mười mấy xiên thịt dê mỡ cháy xèo xèo mang lên bàn, lập tức bị mười mấy đứa trẻ to xác cướp không còn một miếng. Xiên thịt nhà mình làm ăn ngon hơn rất nhiều so với bên ngoài, đều là dùng thịt dê nguyên chất, phân lượng của một xiên cũng không nhỏ, hầu như đều là thịt nạc, cho dù như thế, một hai xiên cắn xuống cũng chỉ đỡ thèm, mọi người đều ngóng trông chăm chú nhìn Lâm Kiệt ngồi bên vỉ nướng lật trở xiên nướng cùng Vương Kiệt Hi đứng ở bên cạnh giúp quạt gió khống chế lửa điêu luyện, mỗi một người đều giống như quỷ đói, vô tình nhìn thấy Vương Kiệt Hi mắt nhanh tay nhanh lấy điện thoại chụp hình.
“Kháo! Vương Kiệt Hi cậu chụp lén!” Phương Sĩ Khiêm bày tỏ ý kiến kháng nghị.
Vương Kiệt Hi cất điện thoại tiếp tục quạt, nhún vai: “Cái gì mà chụp lén, tôi là quang minh chính đại.”
“Đã chụp trộm lại còn lý lẽ! Đội trưởng! Anh nhanh quản cậu ta đi! Tôi hôm nay không thể không đánh cậu ta một trận!”
Lâm Kiệt lật lại xiên thịt không cách nào nhìn hắn, thuận miệng đáp: “Cậu đánh em ấy, rồi ai nướng thịt cho cậu ăn?”
Một trận trầm mặc dài đến năm giây qua đi, Phương Sĩ Khiêm khuất phục ngồi xuống lại.
“Tôi ăn xong rồi mới đánh cậu ta!”
... Được rồi, không phải là triệt để khuất phục.
Ăn ăn uống uống đến trời tối, trong sân dùng bóng đèn dây tóc thắp sáng, thu hút không ít muỗi. Vương Kiệt Hi trước khi xuất phát đã dặn bọn họ mang theo quần áo dài tay, để ngừa muỗi chích, buổi tối trời cũng lạnh, mặc quần áo dài tay ít nhiều cũng ấm hơn một chút. Tủ quần áo của một đám trạch nam cũng không có bộ quần áo nào có thể mang theo, lại không hẹn mà cùng nhau chọn đồng phục để bớt việc, giờ phút này khoác áo đồng phục sôi nổi ồn ào ngồi xổm trong sân ăn đồ nướng, cứ thế ăn thành ra một loại cảm giác bi thảm “Toàn thể đội viên Vi Thảo lưu lạc ngoài đường”.
Đợi mọi người ăn no không ít, Vương Kiệt Hi cùng Lâm Kiệt mới dập lửa, ngồi xuống cầm lấy xiên thịt đã có chút nguội vừa ăn vừa tán gẫu. Những đội viên khác ăn no uống đủ căn bản đều chạy vào phòng trong trốn muỗi, Vương Kiệt Hi không nhìn bọn họ, Phương Sĩ Khiêm dẫn bọn họ đi, tình hình trong phòng hỗn loạn có thể tưởng tượng được, trong sân thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười cùng tiếng đùa giỡn từ trong phòng truyền đến, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
“Bình thường cũng không có bị làm ồn như vậy đi?”
Lâm Kiệt nhấp một ngụm rượu nhỏ, giơ ly lên cùng Vương Kiệt Hi chạm ly.
“Hiếm khi thả lỏng một lần, cứ để bọn họ thoải mái đi thôi, giải tỏa áp lực.“
Vương Kiệt Hi ngửa đầu một hơi cạn sạch thức uống trong ly, nghiêng đầu nhìn bóng người ẩn ẩn chuyển động trong phòng khách, phân biệt xem người nào đang nhoi nhoi, người nào lại đang làm chuyện kỳ quái, người nào cùng người nào đang vui cười đùa giỡn. Đây là ý định ban đầu để đưa họ ra ngoài chơi, chơi điên cuồng trước mùa giải mới, Vương Kiệt Hi không tin lắm mấy chuyện kìm nén kia, như anh năm đó lúc còn đi học, người khác trước khi khai giảng đều điên cuồng làm bù bài tập hoặc là điên cuồng chuẩn bị bài ôn tập để ứng phó cuộc thi, anh thì vẫn cứ thản nhiên vẫn cứ vui chơi trước khai giảng mấy ngày, đạp xe đạp đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở thành Tứ Cửu (7), chơi mệt rồi thì về nhà ngủ thật sâu, chờ sáng hôm sau đeo balo đến trường.
Bài nên ôn tập, nên chuẩn bị trước đó đều đã chuẩn bị kỹ càng, hà tất còn cần phải bức bách bản thân lâm trận mới mài đao như vậy?
Đánh giải cũng giống như vậy, Vi Thảo trong kỳ huấn luyện vừa qua đã chuẩn bị đầy đủ, nỗ lực cùng vất vả của mọi người Vương Kiệt Hi đều đặt ở trong mắt đến một chút cũng không bỏ sót, anh tin tưởng cùng mùa giải trước so sánh, Vi Thảo ở trong mùa giải này sẽ thể hiện sự tiến bộ vượt bậc.
Anh rất chờ mong.
“Ha ha, cũng đúng, nghỉ hè cũng đã nhọc lòng không ít rồi?” Lâm Kiệt lại lần nữa giơ ly rượu lên, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, sau khi đã rời xa thành thị náo nhiệt cùng ánh đèn ô nhiễm, sao trời cũng được xuất hiện với vẻ đẹp hùng vĩ vốn có của mình. Lâm Kiệt đột nhiên không lý do nghĩ đến, nếu Vương Bất Lưu Hành bay ngang qua bầu trời đầy sao lấp lánh này, có lẽ sẽ lấy xuống một ngôi sao đến nhét vào trong lòng bàn tay của hắn nhỉ?
Nghĩ xong, hắn lại bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, thu ánh mắt về dự định lại cùng Vương Kiệt Hi chạm ly, thuận tiện kể với anh một chút về ý nghĩ không đâu của mình vừa nãy.
Nhưng khi Lâm Kiệt thu ánh mắt về nhìn thẳng Vương Kiệt Hi, hắn mới phát hiện, trong đôi mắt của Vương Kiệt Hi cũng xuôi theo ánh mắt của hắn đang ngắm nhìn bầu trời, có ánh sao đang lóe lên.
Như năm đó trước khai giảng, anh đạp xe đạp chạy quanh phố phường, đánh bậy đánh bạ nhìn thấy thông báo chiêu sinh của trại huấn luyện Vi Thảo, thiếu niên cũng thuận tay từ trên tường xé tờ giấy xuống rồi một đường đạp xe đến Vi Thảo. Lâm Kiệt còn nhớ thiếu niên kia thở mạnh thắng gấp xe ở cửa lớn của Vi Thảo, phất phất tờ giấy trong tay hỏi hắn: “Em có giấy thông báo, hôm nay báo danh vẫn kịp chứ?”
Trong đôi mắt của thiếu niên có một thứ ánh sáng, là ánh sáng của tuổi trẻ không gì sợ hãi.
Trong đôi mắt của thanh niên cũng có thứ ánh sáng tương tự, là ánh sao lấp lánh sau khi trải qua năm tháng lắng đọng không oán giận không hối hận.
“Tiền bối?” Vương Kiệt Hi thấy Lâm Kiệt nhìn mình thẫn thờ, thăm dò gọi một tiếng.
Lâm Kiệt chớp chớp mắt hiểu ra, vội vàng đem cái ly trong tay nâng lên: “Lời lẽ khách khí tụi mình cũng không cần nói nhiều, anh đây liền chúc Vi Thảo mùa giải mới tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, lập lại huy hoàng nào!”
“Được.” Vương Kiệt Hi nở nụ cười, nâng ly cùng Lâm Kiệt chạm ly, phát sinh âm thanh lách tách.
“Chúc Vi Thảo mùa giải mới tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, lập lại huy hoàng.”
[Hoàn]
(1) Kachiusa là bài hát nổi tiếng của Liên Xô trong thời kỳ chiến tranh vệ quốc và là một trong những bài hát lừng danh nhất nước Nga. Bài hát nói về 1 người con gái chờ đợi người yêu của mình, khi đó đang phục vụ trong quân đội. Bài hát được Matvei Isaakovich Blanter phổ nhạc 27/11/1938 và được Mikhail Vasilyevich Isakovsky viết lời. Katyusha được nữ ca sĩ nổi tiếng Lidiya Ruslanova biểu diễn đầu tiên.
(2) Đây là lời trong ca khúc sôi động Fantastic Baby của nhóm nhạc BigBang (Hàn Quốc).
(3) Đây là lời được viết lại từ bài gốc "Nếu anh là DJ, em sẽ yêu anh chứ?".
(4) Đây là lời trong ca khúc "Hồ lô hồ lô tiểu hồ lô" do nghệ sĩ Đại Trương Vỹ sáng tác và trình bày.
(5) “Hành động Dĩa Ăn” là hoạt động ở Trung Quốc với mục đích thúc đẩy nền kinh tế, phản đối nạn lãng phí thức ăn, khuyến khích người dân trân trọng thực phẩm, nên ăn hết thức ăn trong dĩa. Hoạt động này đã nhận được sự ủng hộ tích cực từ chính quyền cho đến người dân. Vào 2013, nó đã nằm trong top 10 tin tức nóng hàng đầu và là một trong những thương hiệu phúc lợi xã hội nổi tiếng nhất.
(6) SUV được viết tắt từ Sport Utility Vehicle, tạm dịch xe thể thao đa dụng. Những chiếc xe thuộc phân khúc SUV thường được xây dựng trên khung gầm xe tải nhẹ, nhưng hoạt động như một chiếc xe gia đình, mang mục đích cá nhân.
(7) Thành Bắc Kinh xưa bị phân chia bởi những bức tường thành, cơ bản có thể chia thành 4 khu vực, gồm Ngoại Thành, Nội Thành, Hoàng Thành và Tử Cấm Thành, cho nên Thành Tứ Cửu được dùng để chỉ tên chung của bốn cổng Hoàng thành và chín cổng Nội thành. Bốn cổng Hoàng thành bao gồm Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn và Tây An Môn, chín cổng Nội thành bao gồm Chính Dương Môn (Tiền Môn), Sùng Văn Môn, Tuyên Vũ Môn, Triêu Dương Môn, Phụ Thành Môn, Đông Trị Môn, Tây Trị Môn, An Định Môn và Đức Thắng Môn.
Cú xin phép được cập nhật bản đồ Việt hóa sau nhé, mọi người xem tạm hình này trước ạ.