Chương 5: Đại họa thấu chân tâm
Sau khi từ Hưng Hân sơn trang trở về, Vương Kiệt Hi lập tức cho chuẩn bị mọi việc thật chu đáo. Trên dưới Vi Thảo đều sục sôi, thề quyết đem lũ Hư tộc đánh cho hôi phi yên diệt để rửa hận. Vương Kiệt Hi đích thân đặc huấn cho những đệ tử tinh anh sẽ tham gia trận chiến lần này, mỗi ngày đều tối mịt mới cho nghỉ. Cực khổ như vậy nhưng không ai oán thán một lời. Phương Sĩ Khiêm cũng bận rộn chuẩn bị đan dược cho mọi người, cả việc ăn uống cũng chỉ qua loa ở dược phòng. Mãi đến gần canh ba mới xong việc, Phương Sĩ Khiêm phủi đi tro bụi trên y phục, khoác thêm áo đi đến phòng Vương Kiệt Hi. Đến nơi lại gặp Chu Diệp Bách đứng trước cửa phòng, Vương Kiệt Hi đang dặn dò hắn thêm một lượt. Tiến lại gần hơn, Vương Kiệt Hi đã dặn dò xong, lại động viên thêm một chút:
-Lần này nhiệm vụ của ngươi rất quan trọng, phải cố gắng làm cho tốt. Lấy năng lực của ngươi mà nói, việc này nắm chắc chín phần. Thành bại lần này còn phải xem biểu hiện của ngươi, đừng khiến Vi Thảo mất mặt.
Chu Diệp Bách lĩnh mệnh, thi lễ rồi lui đi. Vương Kiệt Hi thấy Phương Sĩ Khiêm đến thì không đóng cửa mà vào trong pha trà. Phương Sĩ Khiêm thấy vậy bước vào theo, thuận tay đóng cửa lại. Trong lúc đợi trà, hắn quan sát Vương Kiệt Hi một chút. Hơn nửa tháng vất vả khiến cho khuôn mặt hắn gầy đi một chút, da cũng sạm đi một phần. Nhìn người kia như vậy, Phương Sĩ Khiêm cau mày nói:
-Mười ngày nữa là trăng tròn, Hai ngày nữa là phải xuất phát rồi. Từ mai ngươi nên nghỉ ngơi đi. Dù sao thương thế của ngươi cũng mới khỏi hẳn chưa lâu, vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều một chút.
Vương Kiệt Hi nhìn hắn, gương mặt hiện rõ mấy chữ “ngươi cũng có tư cách nói ta?”. Lại cứ nhìn như vậy một lát rồi mới đáp lại:
-Vậy ngươi cũng cần phải nghỉ ngơi đi. Nếu ta nhớ không nhầm ba ngày qua ngươi không rời dược phòng rồi thì phải?
Phương Sĩ Khiêm mặt không đổi sắc đáp lại:
-Ta tự biết chừng mực. Ta là đại phu chứ không phải ngươi. Cũng đừng quên lần này việc ngươi phải làm nói là mạo hiểm cũng đã là nhẹ đi mấy phần rồi.
Vương Kiệt Hi thở dài:
-Công pháp của ta tuy không tương đồng với Lý Hiên, linh thức cũng không tinh xảo bằng nhưng luận về linh lực ta cũng không thua kém hắn. Tẩy Hồn Pháp bước cuối cùng cần rất nhiều linh lực, đối thủ lại là đám bất tử đã sống mấy trăm năm. Bất luận thế nào chuyện này cũng không thể thất bại, cũng không thể không đem tất cả ra đánh cược một lần.
Phương Sĩ Khiêm thấy vậy cũng không nói nhiều thêm nữa. Lấy trong ngực ra một chiếc hộp bạch ngọc để lên bàn, hắn chậm rãi nói:
-Ngươi cầm lấy chỗ Diệu Linh Đan này đi, lúc mấu chốt có thể sẽ cần đến. Ta chỉ hi vọng ngươi không cần đến nó vẫn hơn.
Vương Kiệt Hi sửng sốt nhìn Phương Sĩ Khiêm. Người này thế mà lại dám bỏ ra những thứ hắn quý hơn bản mạng.
-Ngươi dùng tới cây Ngự Linh Thảo vạn năm kia sao? Không phải thứ đó để ngươi dùng khi đột phá cảnh giới sao?
Phương Sĩ Khiêm thản nhiên nói:
-Chỉ là một gốc linh thảo thôi, có thể tìm lại được. Hơn nữa cũng chưa chắc ta đã cần dùng, bây giờ đem cho ngươi dùng vẫn có ích hơn.
Vương Kiệt Hi cau mày. Đâu có đơn giản như thế chứ. Cảnh giới của Phương Sĩ Khiêm chính là Xuất Khiếu cảnh, lần đột phá tiếp theo nếu như có Ngự Linh Thảo để luyện chế đan dược sẽ nắm chắc thành công hơn ba phần, mà nguy hiểm cũng giảm đi ba phần. Phải biết đây là gốc linh thảo hắn liều mạng vào sâu trong Linh Chi Lâm suốt nửa năm mới tìm được. Sau khi mang về trồng trong phòng mỗi ngày còn cẩn thận chăm sóc từng chút một, cũng được xem như một chí bảo của môn phái a. Vật quan trọng như vậy cũng mang ra, chưa kể luyện chế Diệu Linh Đan cũng không phải chỉ có Ngự Kinh Thảo đó là đồ quý, toàn bộ đều là đồ riêng do Phương Sĩ Khiêm vất vả kiếm về. Như đọc được Vương Kiệt Hi đang nghĩ gì, Phương Sĩ Khiêm khoát tay đứng dậy:
-Nếu ngươi áy náy thì phải bình an trở về cho ta. Tuyệt đối không được xảy ra sai sót gì. Ngươi nghỉ sớm đi, ta cũng phải về đi ngủ đây.
Nói xong hắn đẩy cửa bước ra ngoài. Vương Kiệt Hi mở hộp ngọc, ba khỏa đan dược óng ánh hiện ra trước mắt hắn. Thời gian luyện chế thứ này không nhỏ, hẳn ba ngày vừa rồi Phương Sĩ Khiêm không dời dược phòng là để luyện chế thứ này cho hắn. Đóng hộp ngọc, Vương Kiệt Hi thầm nói: “Ta nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ không để ngươi phải thất vọng.”
Dựa vào thủ đoạn của Phong Vũ Lâu cùng Hư Không Môn, tùng cốc nơi lũ Hư tộc gặp nhau đã được xác định chắc chắn. Các môn phái đều đã sớm đến nơi, bày binh bố trận xong xuôi chuẩn bị sẵn sàng mọi việc chỉ đợi đến lúc thu lưới. Khi mặt trăng lên đến đỉnh, một đám hắc y nhân bỗng từ đâu xuất hiện, lần lượt tiến vào trong cốc. Một kẻ cao lớn lên tiếng:
-Hiếm thấy lão Thập đến sớm nha. Gần đây chỗ của ngươi nghe nói không có chuyện gì xảy ra, không phải ngươi đã trở thành vương bát đản rồi đấy chứ?
Kẻ bị điểm tên lập tức phản bác:
-Tứ hoàng huynh, không phải một tháng nay các người cũng chẳng làm được gì sao?
Một kẻ khác hừ giọng, qua giọng nói có thể đoán chắc là nữ nhân:
-Nếu không phải trong đám tu tiên kia có hậu duệ của lũ người đáng hận đó thì bây giờ kế hoạch của chúng ta đã thành công lâu rồi.
Một kẻ khác lên tiếng, lần này giọng nói giống như một thiếu niên:
-Biểu tỉ, sao tỉ biết là hậu duệ đám người kia dở trò?
Nữ nhân kia chưa kịp lên tiếng thì một kẻ khác đã khàn khàn đáp lại:
-Thứ công pháp cảm tri đó còn không phải của xú tộc đó sao? Đợi đến khi giải thoát cho những người còn lại, hồi sinh Hồn Quốc, ta nhất định sẽ tìm hết bọn chúng bầm thây từng kẻ một.
Đám người đó cứ thế bàn luận sôi nổi. Bất chợt một kẻ lên tiếng:
-Lão Thập, ngươi đang làm cái gì đó?
Lão Thập đó chính là kẻ đã bị Diệp Tu bắt giữ trước tháng trước, Ngụy Sâm đã yểm lên hắn một chút lời nguyền để bắt hắn nghe lời. Bất ngờ hắn vung tay thả ra một que lửa nhỏ, cùng lúc đó pháp trận được chuẩn bị sẵn cũng được khởi động, một kết giới bao chùm hết một vùng xung quanh mười tám hắc y nhân. Địa lôi được dấu kín dưới đất nổ tung, cả một khu vực bị ngọn lửa nuốt chửng. Cách đó không xa Lý Hiên tỏa linh thức ra do thám, hô lớn:
-Đám Hư tộc đã thoát xác hết rồi, chúng ta cùng lên thôi.
Nghe thấy vậy, Diệp Tu đưa tay lên miệng huýt gió một tiếng phá không vang vọng trong tiểu cốc. Đội mai phục đang nấp kĩ xung quanh liền nhất tề xông lên đứng vào những mắt trận đã định sẵn, liên tục truyền linh lực để duy trì kết giới không cho kẻ địch dùng hồn thể chạy thoát. Diệp Tu hô lớn:
-Mọi người không được chủ quan, hồn lực mới là thứ mạnh nhất của chúng. Không được chủ quan, cố gắng duy trì pháp trận.
Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Lý Hiên, Ngô Vũ Sách, Ngụy Sâm, Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi, Sở Vân Tú nhanh như chớp đứng vào tám phía của Tẩy Hồn pháp trận, dốc linh lực ra mạnh mẽ vận chuyển. Tẩy hồn quang tràn ngập khắp kết giới khiến mọi người nhìn rõ mười tám màn sương đen đang quần đảo bên trong. Phía trong đám Hư tộc cũng liều mạng chống cự hòng phá vỡ kết giới. Cùng với âm thanh quái dị vang lên không ngớt, tám người chấn trận đều đã mồ hôi đầy đầu. Họ cắn chặt răng, linh lực truyền vào pháp trận cũng ngày càng tăng thêm. Một hồi lâu sau bên trong kết giới bắt đầu phát sinh dị biến. Những màn sương đen trong đó bỗng chốc tụ lại ở giữa, dần dần hợp nhất thành một màn sương đen lớn rồi hóa thành một dị thể có hình thù giống con người. Dị thể này lao mạnh về một góc trận, dồn lực tấn công hòng mở ra một đường máu. Vương Kiệt Hi lại chính là người đang chấn giữ góc trận đó, hắn nhanh tay lấy ra một viên Diệu Linh đan nuốt xuống rồi ra sức chống đỡ. Mặc dù linh lực phần nào đã được đan dược bù đắp lại nhưng phần tiêu hao là quá lớn, Vương Kiệt Hi cảm thấy rõ linh lực của bản thân đang càng lúc càng chống rỗng. Vội nuốt nốt hai viên đan dược còn lại, hắn liều mạng dồn linh lực truyền vào pháp trận. Cùng lúc đó những người còn lại cũng dốc hết số linh lực còn lại vào pháp trận, tẩy hồn quang càng sáng chói hơn nữa. Đúng lúc linh lực trong người Vương Kiệt Hi đã cạn kiệt, một quầng sáng chiếu lên cao thấu trời đồng thời một tiếng thét rợn người vang lên khiến cả những người đang ở ngoài cốc cũng phải sởn tóc gáy. Phương Sĩ Khiêm cảm giác thấy điều chẳng lành liền lao vội vào trong cốc. Khi hắn đến nơi Vương Kiệt Hi đang nằm bất tỉnh, bên cạnh hắn Lý Hiên cùng Dụ Văn Châu đang dốc toàn bộ số linh lực ít ỏi còn lại duy trì một kết giới nhỏ quanh người hắn. Phương Sĩ Khiêm quát lớn:
-Đây rốt cuộc là như thế nào?
Diệp Tu cắn chặt răng, giây lát sau nói nhanh:
-Tẩy Hồn trận pháp đã thành công tiêu diệt hết đám Hư tộc. Chỉ có điều trước đó chúng hợp thể liều mạng công kích vào mắt trận của Vương Kiệt Hi, thời điểm cuối một chút thứ không biết là gì đã nhập vào hắn. Bọn ta chỉ có thể cố gắng giữ cho hồn phách hắn không bị thôn phệ, còn lại phải xem tạo hóa của hắn…
Phương Kiệt Hi rụng rời, run rẩy nói:
-Không có cách nào khác sao?
Ngô Vũ Sách liếc qua Vương Kiệt Hi đang nằm trên đất, quả quyết trả lời hắn:
-Có một cách nhưng rất nguy hiểm. Ta có thể đưa thần thức của một người tiến vào thức hải của hắn, người đó sẽ tìm cách giúp hắn từ bên trong. Việc này ta cũng mới đọc qua trong sách, chưa từng thử. Hơn nữa nếu thần thức không quen thuộc sẽ kích động thức hải của hắn phản phệ, lại thêm đám Hư tộc không biết đã làm gì với hắn. Việc này ta không dám chắc có thể thành công.
Phương Sĩ Khiêm lập tức đáp mà không cần suy nghĩ:
-Vậy hãy đưa thần thức của ta vào. Ta là người thân thiết với hắn nhất, chắc chắn sẽ cứu được hắn ra.
Diệp Tu suy tính một chút, việc đưa thần thức tiến nhập thức hải của người khác là chuyện chưa ai từng làm, trong đó có những gì không ai biết. Hơn nữa theo những gì Ngô Vũ Sách nói Phương Sĩ Khiêm là người thích hợp nhất hiện tại đang ở đây. Hắn nói với Phương Sĩ Khiêm:
-Nếu vậy chỉ có thể để ngươi mạo hiểm một lần này.
Ngô Vũ Sách thấy vậy liền bảo Phương Sĩ Khiêm nằm xuống cạnh Vương Kiệt Hi, nắm lấy bàn tay của hắn. Mượn số linh lực còn lại từ mọi người xung quanh, hắn nói với Phương Sĩ Khiêm:
-Linh lực bọn ta còn rất ít, ngươi phải thật khẩn trương nếu không thần thức của ngươi sẽ kẹt lại trong thức hải của hắn.
Phương Sĩ Khiêm gật đầu quả quyết, nói bắt đầu được rồi. Ngô Vũ Sách niệm khẩu quyết, ngón tay vẽ ra vài hình thù trong không khí. Phương Sĩ Khiêm bất chợt thấy ý thức mình như bị hút vào một đường hầm tối đen, xung quanh không tồn tại bất cứ thứ gì. Hắn cứ đi về phía trước, bất chợt thấy một không gian rộng lớn trống trải nhưng tràn ngập ánh sáng. Phía đằng xa hắn nhìn thấy Vương Kiệt Hi đang ngồi xếp bằng bất động. Vất tiếng gọi không thấy trả lời, khi đến gần hắn Phương Sĩ Khiêm chợt thấy đằng sau Vương Kiệt Hi là một bóng đen bám vào sau lưng hắn. Khuôn mặt Vương Kiệt Hi đang vô cùng đau đớn, rõ ràng đang phải vất vả chống cự với bóng đen kia. Đưa tay định chạm vào người Vương Kiệt Hi, hắn bất ngờ thấy cả cánh tay tê dại. Bóng đen kia bỗng hóa thành một hình người mờ ảo trôi nổi phía sau Vương Kiệt Hi, phía dưới vẫn chạm vào lưng hắn. Vương Kiệt Hi mở mắt ra nhìn thấy hắn thì khó khăn lên tiếng:
-Sao ngươi lại ở đây? Mau chạy đi, nơi này nguy hiểm lắm.
Bóng đen phía sau hắn thấy vậy cất giọng méo mó:
-Đám người ngu xuẩn dám phá hỏng kế hoạch của Hồn Quốc bọn ta, hôm nay để ta xem các ngươi chạy thoát kiểu gì. Ta sẽ khiến các người trả giá thật đắt vì dám ngăn cản Hồn Quốc phục sinh.
Phương Sĩ Khiêm liều mạng ôm chặt Vương Kiệt Hi, hắn quả quyết nói:
-Ta sẽ không chạy trốn đi đâu cả. Ta đến để cứu ngươi, không cứu được ngươi ta nhất định không quay về.
Bộ dạng Vương Kiệt Hi bây giờ muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu, hắn cố gắng mở miệng nói từng chữ:
-Ngươi không biết đám Hư tộc kia nguy hiểm như thế nào đâu. Bọn ta đã diệt được hết bọn chúng, ai ngờ bọn chúng trước khi chết vẫn còn đánh được một cấm thuật lên người ta. Chỉ cần ta không thể khống chế nữa, cơ thể ta sẽ tự bạo ngay. Ngươi mau rời xa ra đi.
Bóng đen cười khoái trá:
-Ngươi nghĩ chỉ có vậy thôi sao? Chỉ cần ngươi tự bạo, những kẻ gần đó cũng sẽ trúng cấm thuật này mà tự bạo theo. Đến lúc đó tất cả các ngươi đừng mong ai sống được.
Phương Sĩ Khiêm hét lớn:
-Ngươi đừng có mơ. Ngày hôm nay ta nhất định sẽ không để ai phải chết cả. Vương Kiệt Hi người kiên trì một chút nữa cho ta, ta không tin lời cấm thuật chết tiệt kia có thể thắng được ngươi.
Vương Kiệt Hi đau khổ nói:
-Ngươi hãy chạy nhanh đi, ta sắp không khống chế được nữa rồi.
Phương Sĩ Khiêm siết chặt vòng ôm hơn nữa. Giờ phút này không một ai có thể lay chuyển quyết tâm của hắn. Hạ thấp giọng, hắn nói thẳng vào tai Vương Kiệt Hi:
-Ngươi nghe rõ ràng cho ta. Ngươi đã hứa với ta sẽ bình an trở về thì không được nuốt lời. Đã sớm nói ta và ngươi nhất tâm nhị thể, nếu ngươi chết ta liền sẽ bồi ngươi xuống hoàng tuyền. Vì vậy ngươi không được chết, kiên trì thêm nữa cho ta.
Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười có phần đau đớn nhưng lại vô cùng mãn nguyện:
-Được. Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chỉ cần có ngươi ở bên là ta đã đủ mãn nguyện.
Bên ngoài lúc này Thiên Cơ Tán chợt run nhẹ, Diệp Tu nghe thấy một giọng nói thì thầm:
-Thật vất vả mới tích tụ được một chút hồn lực, xem ra hôm nay phải dùng hết rồi. Diệp Tu, ngươi tự bảo trọng a. Hữu duyên, kiếp sau gặp lại.
Diệp Tu giật mình quay qua quay lại, hắn lẩm bẩm trong miệng:
-Không, ngươi không thể làm chuyện thiếu suy nghĩ được. Ta không cho phép.
Giọng nói kia lại thì thầm bên tai hắn:
-Ngươi cũng biết ta chỉ là níu kéo chút thời gian vốn không được phép. Nếu cứ thế này sẽ đến một ngày chúng ta đến cơ hội gặp lại cũng không còn. Bảo trọng, nếu ngươi còn nhớ thì hãy đi tìm ta nhé.
Rồi Tô Mộc Tranh chợt nghe thấy một giọng nói vốn cô cùng quen thuộc mà nàng đã rất lâu rồi chưa được nghe, chỉ vẻn vẹn mấy chữ:
-Tự chăm sóc mình cho tốt nhé, trân bảo của ca.
Ngô Vũ Sách đã dùng cạn kiệt linh lực, lảo đảo ngồi phịch xuống đất. Phía bên kia Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm cũng đã dốc hết linh lực truyền cho Lý Hiên cùng Dụ Văn Châu, lần lượt vô lực ngồi xuống. Mọi người coi như đã triệt để hết hi vọng, không khí tang thương bao trùm lên tất cả. Bỗng một lát sau, Phương Sĩ Khiêm khẽ động đậy rồi mở mắt ra. Khi mọi người còn đang bàng hoàng thì hắn quay đầu nhìn sang Vương Kiệt Hi, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Bất chất tất cả, Phương Sĩ Khiêm đột ngột vùng dậy, đè lên người Vương Kiệt Hi ôm hắn thật chặt. Mặc kệ xung quanh, hắn run rẩy vừa khóc vừa thì thào:
-Cuối cùng thì ngươi cũng trở về rồi.
Vương Kiệt Hi vòng tay qua người Phương Sĩ Khiêm ôm lại, hai mắt đã mờ hơi nước:
-Ừ, ta đã trở về rồi đây.