Hoàn [Diệp Dụ] Bạn trai mới quen lại ghen rồi

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: lily_silerct
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Pông
Note: Tuy không có H nhưng có đoạn chọc mù mắt cẩu độc thân, hãy chuẩn bị một tâm hồn đẹp trước khi nhảy hố nhé. :)




1. "Đừng nhắc tới bọn họ." - Dụ Văn Châu

Từ Bắc Kinh bay tới Zurich thật không dễ dàng, chuyến bay lại bị trễ. Cho dù trong lòng mang đầy nhiệt huyết muốn mang vinh quang về cho nước nhà, giờ phút này đội tuyển quốc gia bao gồm mười bốn nam thanh nữ tú cũng chỉ có thể chờ đợi mốc meo ở sân bay, nhìn dòng người không cùng màu da, không cùng giới tính đi đi lại lại.

Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh đương nhiên ở cùng nhau, tay xách túi nhỏ đi dạo xung quanh. Mười hai anh thanh niên còn lại túm năm tụm ba ngồi một chỗ, người chơi game, người nhàm chán lướt mạng, người thì hợp thành nhóm nhỏ tán gẫu linh tinh.

Tối hôm trước Dụ Văn Châu nghỉ ngơi không được tốt, cậu tựa lưng vào ghế ngồi gật gù, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, đầu hơi cúi thấp. Chờ tới khi Diệp Tu tới trước mặt, tay sờ lên trán cậu, Dụ Văn Châu đột nhiên tỉnh táo lại một chút.

"Tôi không sao." Cậu nói. "Chỉ là ngủ không ngon thôi."

Tay Diệp Tu dừng mấy giây rồi mới chậm rãi thu lại, anh liền ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy vai Dụ Văn Châu, "Dựa vào anh này, ngủ một chút đi."

Thân thể Dụ Văn Châu cứng đờ rồi từ từ thả lỏng. Cậu nhắm mắt lại nhưng trong đầu lại hiện ra một số suy nghĩ. Cậu có thể nghe thấy đoạn hội thoại bằng tiếng Anh của hai người nước ngoài đứng cách đó không xa, tuy nghe không rõ nhưng tâm tư dường như đã tỉnh. Trong lòng cậu trước giờ an tĩnh dưới đáy biển sâu nay chậm rãi mở ra.

"Không thoải mái sao?" Diệp Tu hỏi.

Dụ Văn Châu nhẹ nhàng lắc đầu, sợi tóc mềm mại trượt trên vai của người đang bị cậu làm phiền.

"Đây là cậu định làm nũng anh hả?"

"Không phải..." Dụ Văn Châu vừa trả lời, đầu lại dụi dụi.

Diệp Tu thấy Dụ Văn Châu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tính cởi áo khoác của mình ra. "Cậu lạnh hả? Anh đưa cho cậu mặc."

Dụ Văn Châu ngăn lại, mắt vẫn nhắm, sợi tóc dịu ngoan nằm sát bên đuôi lông mày. Diệp Tu liền vén tóc mái sang bên làm lộ trán, tay lại đưa sang bên ôm cậu chặt hơn chút.

Cảm nhận thấy hô hấp của Dụ Văn Châu vẫn đều, Diệp Tu thấp giọng kể cậu nghe tình hình của mọi người hiện tại: "Hoàng Thiếu Thiên đang nói chuyện cùng Vương Kiệt Hi, ây hai người này thành một tổ hợp có chút bất ngờ thật. Tiểu Chu thì đi cùng Tôn Tường, mấy em gái nhân viên tiệm sách nhìn bọn họ mãi tới mức trong mắt toàn là những vì sao trời rồi..."

Dụ Văn Châu nghe tới đây liền ngắt lời, Diệp Tu nhẹ nhàng hỏi dò, cậu lại cảm thấy mệt mỏi, đại não chậm chạp không nghĩ ra được một lý do hợp lý, vì vậy cậu dùng phương thức trực tiếp nhất hỏi lại: "Đừng nhắc tới bọn họ, kể chuyện của anh được không?"

"Anh á?" Diệp Tu ngẩn ra, "Anh từ bé ở Bắc Kinh, bố mẹ đều rất bận, anh còn có một đứa em song sinh. Mười lăm tuổi anh bỏ nhà đi cùng Mộc Tranh và anh trai của em ấy đồng thời bắt đầu tiếp xúc với Vinh Quang. Chuyện sau đó, chắc cậu đều biết rồi."

Dụ Văn Châu không có đáp lời, Diệp Tu len lén nghiêng đầu xem, thấy bạn trai mình mới nhặt được hôm qua đã thở đều, lông mày nhăn lại, ngủ thiếp đi mất. Anh cười cười, tay giơ nắm đấm về hướng Hoàng Thiếu Thiên cách đó không xa.


2. "Có được bạn trai không dễ, nhất định phải quý trọng." - Diệp Tu

Đoàn người tới Zurich, hít thở bầu không khí của nước ngoài, nhìn thấy người nọ người kia màu da khác nhau ở khắp nơi trong sân bay.

Có đội viên hưng phấn la hét, có người im lặng quan sát. Dụ Văn Châu trên máy bay đã ngủ một giấc không tệ, lúc này còn có tâm tình trêu ghẹo mọi người. Đang nói dở thì Diệp Tu cũng nhận được điện thoại từ người dẫn đoàn ở Zurich, cậu nhân viên tay chân luống cuống đem huy hiệu cài trước ngực sửa sang lại một chút, dùng khẩu âm tiếng Trung kỳ quái vội vã giải thích với bọn họ.

"Không cần khẩn trương như vậy." Dụ Văn Châu ôn hòa nói, "Lần này tới thi đấu, việc ăn ở khách sạn còn phải làm phiền anh sắp xếp, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện."

Thực ra đã có quy trình hướng dẫn khá tường tận, nhưng nhìn vào một tờ giấy ở cách tận một vạn tám ngàn dặm cũng không bằng nghe người phiên dịch bản địa giải thích giúp họ hòa nhập hơn, ví dụ như là hệ thống giao thông hay từng chi tiết nhỏ về vị trí địa lý, ở lâu rồi cùng thành quen, nếu mãi ở Bắc Kinh họ sẽ không cảm nhận được điều ấy.

Diệp Tu sau khi mang cậu nhân viên tới thì tay đút túi đứng ở một bên, hòa theo đoàn người đi chậm rì rì theo sau Dụ Văn Châu, bộ dạng anh vô cùng thiếu ngủ. Dụ Văn Châu để ý Diệp Tu đã ngáp tới ba lần, liền nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Diệp Tu mở to mắt nhìn cậu một chút, trên môi nở nụ cười dịu dàng.

"Dụ đội?" Nhân viên dẫn đoàn cẩn thận hỏi.

Lỗ tai Dụ Văn Châu đột nhiên cảm thấy nóng bừng, trên mặt vẫn bảo trì sự trấn định. Trong lúc cậu nhân viên kia không để ý, Dụ Văn Châu lấy tay chọt chọt eo người bên cạnh, thấp giọng nói: "Diệp Tu."

Diệp Tu nắm lấy tay cậu, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền vào trong lòng Dụ Văn Châu.

Phía sau hình như có người chú ý tới tình huống này, bước chân khẽ biến, không tiếng động mà chặn lại tầm mắt của những người còn lại.

Dụ Văn Châu rất nhanh tránh khỏi bàn tay của Diệp Tu, "Ở đây có nhiều người!" Cậu nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai để ý liền thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Tu cực kỳ vô tội, "Được rồi, về khách sạn thôi."

Lỗ tai Dụ Văn Châu càng nóng, cậu liền quay sang nói chuyện cùng nhân viên dẫn đoàn. Lúc lên xe buýt, Dụ Văn Châu ngồi hàng thứ nhất phía bên trái. Diệp Tu lên xe ngay sau đó, không dừng chân lại mà chọn ngồi phía bên phải hàng đầu, hai người cách nhau lối đi ở giữa.

Chu Trạch Khải đi theo, nhìn Diệp Tu một chút, yên lặng ngồi ở vị trí sát cửa sổ hàng hai, tiếp theo là Tôn Tường lẫm liệt ngồi ở bên cạnh Chu Trạch Khải.

"Lão Diệp, anh ngồi lùi vào, tôi muốn ngồi đây." Lúc lấy hành lý xảy ra chút vấn đề nên Hoàng Thiếu Thiên lên xe tương đối trễ, liếc nhìn thấy hàng đầu chỗ bên cạnh Diệp Tu vẫn còn, mà Diệp Tu chỉ cách đội trưởng có một lối đi nhỏ rộng 30cm, vì vậy mới cao hứng mở miệng giục.

Diệp Tu liền từ chối, "Cậu ra sau mà ngồi."

Hoàng Thiếu Thiên còn định bắn liên thanh gì đó, Diệp Tu nhanh chóng tiếp, "Đạo lý trước sau cậu có hiểu không hả? Ở sau còn nhiều chỗ, cậu tự chọn đi. Mọi người đều đang chờ kia kìa. Nhanh nhanh lên, về khách sạn còn rửa mặt, nghỉ ngơi điểu chỉnh chút."

Hoàng Thiếu Thiên đành yên lặng đi về phía sau.

Việc này Dụ Văn Châu có thấy, thời điểm xuống xe lét lút nói, "Một chỗ ngồi thôi mà, không cần nghiêm trọng với Thiếu Thiên vậy..."

"Cái này không được. Bạn trai có được không dễ, phải cố gắng quý trọng. Tới trước được trước mà." Diệp Tu đàng hoàng trịnh trọng nói.

Dụ Văn Châu dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy lần tới tôi giữ một chỗ cho anh."

"Được." Diệp Tu cười đáp lại.


3. Diệp Tu không hề kéo chiếc rèm phòng tắm đối diện giường ngủ. - Dụ Văn Châu

Đại khái là không ai có quyền quyết định ghép phòng ngoại trừ Diệp Tu và Dụ Văn Châu. Vì vậy thời điểm Hoàng Thiếu Thiên và Vương Kiệt Hi bị nhét chung một chỗ, khuôn mặt đều xụ xuống, nhưng mà Diệp Tu là lĩnh đội, Dụ Văn Châu là đội trưởng, vị Kiếm Thánh nào đó không có khả năng phản kháng.

Dụ Văn Châu mở vali đựng hành lý, Diệp Tu vừa cười vừa nhắc tới vẻ mặt của Hoàng Thiếu Thiên lúc đó. Dụ đội lấy quần áo sạch sẽ đặt lên giường, nhẹ nhàng giục, "Diệp thần hay là tắm rửa trước?"

Diệp Tu từ trên ghế xoay ngồi dậy, nói được rồi đi vào phòng tắm bắt đầu cởi quần áo.

Hô hấp của Dụ Văn Châu đột nhiên dồn dập. Diệp Tu không hề kéo chiếc rèm phòng tắm đối diện giường ngủ, xuyên qua cửa kính trong suốt cậu có thể thấy thân thể của anh.

Chiếc áo cuối cùng sắp trút xuống, Dụ Văn Châu nhìn thấy rõ phần lưng, vai rộng eo thon, hai tay bắt chéo kéo áo qua đỉnh đầu, sau đó ném vào trong chiếc giỏ bên cạnh. Động tác lơ đãng nhưng vẫn có mê lực, đường nét cơ thể rất đẹp.

Mặt Dụ Văn Châu lập tức đỏ chín, tay vô thức nắm lấy quần áo của mình, ánh mắt dính lên người Diệp Tu không rời.

Sau đó Diệp Tu bắt đầu cởi quần, trước tiên tháo thắt lưng rồi đi tới để trên bồn rửa tay, sau đó kéo phéc-mơ-tuya, quần dài từ từ hạ xuống...

Dụ Văn Châu hoàn toàn chết máy. Cậu hốt hoảng cúi đầu, đem hành lý vốn đang gọn gàng, ngăn nắp lật tung cả lên. Hơi thở dồn dập, ngón tay run run, Dụ Văn Châu cũng không biết mình đang trốn tránh cái gì.

Không có tiếng nước chảy vang lên, Dụ Văn Châu vô ý (hoặc là cố ý) ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Tu bước tới, ngồi xổm xuống.

"Diệp thần!" Cậu lớn tiếng gọi, sau đó ý thức được hình như mình phản ứng hơi quá, liền giảm thấp giọng xuống, "Anh làm gì thế?"

"Tìm quần áo á." Diệp Tu cứ vậy từ trên xuống dưới mặc duy nhất chiếc quần lót mà trả lời Dụ Văn Châu. "Anh vừa nãy quên không mang theo."

Ánh mắt Dụ Văn Châu bay loạn, không dám nhìn thẳng. "Vậy anh nhanh lên."

"Thẹn thùng gì chứ, sớm muộn gì cũng phải nhìn. Hiện tại chỉ là chào hỏi thôi."

Cái, cái gì chào hỏi! Rõ ràng là... Dụ Văn Châu suýt nữa run chân ngã luôn vào vali.

Diệp Tu ung dung cầm quần áo đứng đó, cũng không vội vã rời đi, nói: "Lát nữa cậu cũng sẽ thấy mà."

"Anh cố ý!" Dụ Văn Châu ngẩng đầu, vừa vặn góc độ này... thật quá nóng bỏng, cậu lại cắm đầu xuống lục lục quần áo. "Vào tắm nhớ kéo rèm."

Diệp Tu cũng không nói gì thêm, cứ thế quay đầu đi.

Chỉ chốc lát sau, tiếng nước vang lên.

Dụ Văn Châu vẫn duy trì động tác cúi đầu, tới mức cổ căng cứng sắp đứt luôn rồi. Cậu phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đã ném một đống quấn áo la liệt trên giường, tay vẫn còn đang khua loạn trong vali đây.

Cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý vững vàng, rồi quay đầu lại...

Rèm trong phòng tắm đã kéo rồi.


4. "Hai người ôm nhau ấm áp lắm." - Diệp Tu

Chờ hai người đã tắm xong, cùng nhau nằm song song ở trên giường, bốn phía xung quanh chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn nhỏ, tim Dụ Văn Châu lại đập nhanh hơn.

Cùng với bạn trai mới xác định quan hệ ở chung phòng, xin hỏi nên làm như thế nào? Đang sốt ruột chờ thì đã có lời hồi đáp.

Diệp Tu nói: "Cậu có muốn qua đây ngủ không?"

Dụ Văn Châu thiếu chút làm rớt quyển sách trong tay, vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn về phía Diệp Tu. "Cái gì?"

"Có muốn qua đây ngủ hay không? Chúng ta cùng ngủ." Diệp Tu lặp lại một lần nữa, mặt đối mặt với Dụ Văn Châu đang ngơ ra bên cạnh chiếc đèn, mắt nửa mở nửa khép.

Hôm nay Dụ Văn Châu đã bị Diệp Tu trêu chọc vô số lần, chữ trên sách nháy mắt biến thành những ký tự kỳ quái.

"Có muốn hay không?" Diệp Tu hỏi lần thứ ba, "Hai người ôm nhau ấm áp lắm."

Dụ Văn Châu cuối cùng mới tìm lại được thanh âm của mình, "Không cần". Cậu cảm thấy giọng mình nhất định rất khô khan, "Nhiệt độ điều hòa thấp quá sao? Tôi đi điều chỉnh cao lên một chút."

Nói xong cậu liền im bặt, Diệp Tu cũng không có lên tiếng. Dụ Văn Châu nội tâm thầm lẩm bẩm: Không được, sợ rằng ấn tượng của Diệp Tu với mình ngày càng kém rồi. Nãy ở trên xe không ngồi cùng một chỗ, vừa nãy tắm rửa... Rõ ràng là mặt viết hai chữ mê trai mà giờ lại từ chối Diệp Tu nữa.

Vậy mà Diệp Tu chỉ "Ừ" một tiếng rồi đột nhiên ngồi dậy.

Lần này Dụ Văn Châu làm rơi sách thật, "Diệp thần?"

Diệp Tu vén chăn lên, cố bò lên giường mấy lần, sau đó tựa đầu vào eo Dụ Văn Châu, "Cậu không sang thì anh sang."

"... Diệp thần." Dụ Văn Châu nhẹ nhàng gọi.

"Hả?" Thanh âm của Diệp Tu mang theo cơn buồn ngủ, trở nên mơ hồ.

Dụ Văn Châu im lặng trong chốc lát, cuối cùng đành tắt đèn. "Không có gì, ngủ ngon."

Biết rằng Diệp Tu ở trên máy bay chưa được nghỉ ngơi, nhưng Dụ Văn Châu thì không thế. Trong đầu cậu toàn là những vấn đề như hai người nên ở chung như thế nào, vốn tưởng rất lâu nữa mới có thể ngủ, lại nghĩ tới đêm đó hai người xác định quan hệ. Ai ngờ cánh tay ôm lấy cậu của Diệp Tu dường như có ma lực, mí mắt cậu trở trĩu nặng hơn, cuối cùng dần chìm vào giấc ngủ.

Hình như có người hôn nhẹ lên vành tai cậu một hồi. Dụ Văn Châu lơ mơ nghĩ vậy rồi tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu liền giật mình.

"Sớm." Diệp Tu đã rửa mặt xong, tinh thần thoải mái. "Vừa nãy Vương Kiệt Hi gõ cửa gọi chúng ta đi ăn sáng. Cậu ta và Hoàng Thiếu Thiên xuống trước rồi. Cậu cũng mau đứng lên đi."

Dụ Văn Châu tỉnh táo lại một chút, Diệp Tu nói xong cậu cũng đang mặc quần áo rồi, liền trêu chọc nói: "Tiền bối dậy rồi sao cũng không gọi tôi?"

"Không phải cậu nghỉ ngơi không tốt sao, sắp tới bước vào cuộc thi chắn chắn sẽ không có thời gian rồi. Nên anh muốn cậu ngủ thêm một chút."

Trong lòng Dụ Văn Châu thấy ấm áp hẳn, vào phòng tắm rồi nhìn mình trong gương, phát hiện khóe môi cong lên không đè xuống được.

Cậu hất nước lên mặt, vỗ vỗ hai gò má của mình. "Dụ Văn Châu, cố lên."


5. Đối tượng thầm mến giờ thành bạn trai của Diệp Tu sao lại dễ bị trêu chọc vậy! - Dụ Văn Châu

Xuống tới đại sảnh quả nhiên thấy Hoàng Thiếu Thiên và Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu đang ngồi liền nhảy dựng lên liều mạng vẫy tay với họ, âm vang vô cùng sống động, "Mau mau tới đây."

Diệp Tu không nhịn được cười, nói với Dụ Văn Châu, "Nhìn Thiếu Thiên vậy, không biết tối tới sẽ nhận bao khổ cực đây."

Dụ Văn Châu cũng cười nhạt, "Vương đội rất cẩn trọng, sẽ không cùng Thiếu Thiên nháo ra chuyện gì đâu."

"Này cũng không chắc nha." Hai người chậm rãi hướng tới một bàn gần đó, Diệp Tu nói, "Cậu ta muốn giải trừ phong ấn Ma Thuật Sư, một số hành động cá nhân trước đây vì là đội trưởng mà bỏ giờ chắc cũng lại xuất hiện rồi."

"Thật vậy không, thời điểm Vương đội mới xuất hiện tôi chưa từng thấy, có chút khó tưởng tượng."

Diệp Tu nắm chặt tay cậu, hời hợt nói, "Có từng thấy hay chưa không quan trọng, Văn Châu chỉ cần nhìn kỹ anh là được."

Mặt Dụ Văn Châu lập tức nóng lên, đối tượng thầm mến giờ thành bạn trai của Diệp Tu sao lại dễ bị trêu chọc vậy!

Hoàng Thiếu Thiên khổ sở đợi chờ hai con người vẫn chậm lì rì đi lại đây, lại còn tay cầm tay, Diệp Tu thì không đổi sắc, cái không đúng là đội trưởng nhà mình mặt như quả gấc. Phó đội trưởng của Lam Vũ, đệ nhất Kiếm khách của Liên minh hiện tại sắc mắt đổi tới đổi lui, cuối cùng trước mặt hiện ra hình ảnh "Đội trưởng nhà ta biến thành cải trắng cho heo gặm rồi!".

Vương Kiệt Hi không phản ứng gì, thấy hai người liền bình thản lên tiếng chào hỏi, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Diệp Tu đi gần tới thấy món ăn trên đĩa của Vương Kiệt Hi, "Ơ, có sữa đậu nành và bánh bao à?"

"Nghe nói vì các tuyển thủ từ khắp thế giới đều tới đây, nên khách sạn cố ý mời tới một đầu bếp nấu bữa ăn sáng kiểu Trung Quốc cho chúng ta." Vương Kiệt Hi nói.

"Ây, tốt tốt tốt." Bắt chuyện xong, Diệp Tu lôi kéo Dụ Văn tới khu đồ ăn.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy uất ức liền bạo phát tại chỗ! Dụ Văn Châu chỉ cười, ngoài câu "Chào buổi sáng" cũng không nói thêm với cậu một câu! Cậu tức giận ngồi xuống bắt đầu luyên thuyên với Vương Kiệt Hi: "Ông làm sao lại bình tĩnh như vậy hả? Đội trưởng của tôi nãy chỉ nói với tôi có ba chữ! Ba chữ ông biết không! Bình thường cậu ấy rất quan tâm tới tôi! Còn có Diệp Tu, Diệp Tu á, đội trưởng dĩ nhiên lại đi cùng hắn... Tôi sợ tới ngây người rồi đây này! Bình thường không có một chút manh mối nào, hôm nay hai người họ đột nhiên nắm tay! Tuy nói ở nước ngoài nhưng vì cuộc thi nên phóng viên ở khắp nơi, nhỡ ảnh hưởng không tốt thì sao? Đồng tính luyến ái là hợp pháp sao? Ở Zurich này có hợp pháp không? Vương Kiệt Hi, ông cứ ăn ăn ăn cái gì, có nghe thấy tôi nói chuyện không?"

Vương Kiệt Hi bình tĩnh liếc hắn, cắn một miếng bánh bao, uống một ngụm sữa đậu nành, lại đứng dậy tìm chút hoa quả, sau đó mới nói: "Cậu nói ít vậy, làm tôi ngạc nhiên ghê."

"Mịa ông!"

Kết quả là Diệp Tu với Dụ Văn Châu cùng quay lại, đội phó Lam Vũ cảm xúc còn tụt sâu hơn, nhìn thấy hai người họ ân ân ái ái nhìn nhau, còn mình thì chìm trong thế giới hỗn loạn của bản thân.

Dụ Văn Châu rốt cuộc cũng là đội trưởng của cậu, liền ân cần hỏi: "Thiếu Thiên, bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"

Diệp Tu cảm giác được trước khi Dụ Văn Châu nói chuyện tay mình bị nắm chặt, dường như đang nhắc nhở anh đừng có thêm dầu vào lửa, vì vậy anh đành không nói nhiều, ngồi sát rạt mép bàn.

Vương Kiệt Hi đẩy tới trước mặt một đĩa bánh bao.

"Hả?" Diệp Tu, "Cậu không ăn à?"

Vương Kiệt Hi cảm giác trong nháy mắt bị ba người trên bàn ăn nhìn chòng chọc, đành bình tĩnh nói, "Nhân bánh tôi không thích, có điều giống bánh bao ở Bắc Kinh, chắc hợp khẩu vị của anh. Anh thử xem."

Diệp Tu "Ừ" rồi cắn một miếng.

Giảm số người đang nhìn mình từ ba xuống một, Vương Kiệt Hi nhàn nhã xiên hoa quả ăn, coi như mấy ánh mắt lúc nãy không là gì, động tác vô cùng tự nhiên.

Diệp Tu thành thạo ăn hết mấy cái, sau đó đưa đĩa tới trước mặt Dụ Văn Châu, "Cái này chắc cậu sẽ thích ăn, nếm thử đi, không thích thì đưa lại cho anh."

"Chỉ cần là anh đưa, tôi đều thích." Dụ Văn Châu ăn hết sạch đĩa bánh bao mà Diệp Tu đưa, sau đó đứng lên lấy hoa quả, thuần thục chia đôi cho cậu và Diệp Tu mỗi người một nửa.

Hoàng Thiếu Thiêu cảm thấy con mắt mình muốn mù.


6. "Chỉ cần anh hiểu cậu là được." - Diệp Tu

Thời điểm Diệp Tu và Dụ Văn Châu về phòng gặp phải Chu Trạch Khải đang xuống tầng ăn sáng. Tiểu Chu thấy bọn họ thì gật đầu một cái, Dụ Văn Châu thuận miệng nói thời gian và địa điểm họp, nhắc nhở cậu đừng quên.

Chu Trạch Khải vẫn gật đầu, ánh mắt chuyển qua nhìn Diệp Tu, xoắn xuýt một hồi tựa như định nói gì đó nhưng lại thôi, hết cả nửa ngày cuối cùng nói được ba chữ: "Chào buổi sáng."

Diệp Tu nở nụ cười, "Tiểu Chu không cần áp lực, đi ăn thật ngon đi. Tôi với Văn Châu lên trước."

Dụ Văn Châu không thích nghe lời này, cảm thấy như bạn trai mình và người khác có vấn đề. Lúc đi thang máy có người khác cùng ở trong nên cậu cũng không nói gì.

Hai người trở về phòng thu dọn tư liệu, Diệp Tu mở máy tính lên, Dụ Văn Châu cầm một quyển sổ, Diệp Tu nhét vào một chiếc CD, Dụ Văn Châu đã ngồi xuống cạnh anh.

Chiếc ghế xoay đặt trước máy tính khá là chật, hai người cùng ngồi có chút khó chịu, nhưng Dụ Văn Châu hoàn toàn không nhận ra chỗ mình ngồi có chút không đúng, rất tự nhiên bắt đầu câu chuyện.

Diệp Tu trực tiếp đem cậu đặt lên đùi rồi ôm vào trong ngực, "Như vậy có phải dễ hơn không?"

"Diệp Tu!" Dụ Văn Châu vừa thẹn vừa vội, "Thả tôi xuống!"

"Không nên gấp." Diệp Tu ghé vào lỗ tai cậu nói, "Cứ như vậy đi."

Dụ Văn Châu không nghĩ tới Diệp Tu lại như vậy, cách trêu đùa càng lợi hại rồi.

"Ấy." Diệp Tu kêu to, "Cẩn thận ngã!"

Cuối cùng không có ai ngã, hai người liền tập trung vào công việc trước mắt.

"Đấu pháp của nhân vật này nhằm vào thiện xạ..." Dụ Văn Châu phân tích.

Diệp Tu liếc một cái, "Tiểu Chu sẽ không bị khắc chế đâu."

"Tiền bối hiểu rõ như vậy sao?"

"Đấu pháp của mấy đứa có cái nào anh đây không biết? Nhưng trong cuộc sống này, cả một đời này, anh chỉ cần hiểu cậu là được rồi." Diệp Tu thuận miệng nói rõ, ánh mắt đã chuyển tới mục tiêu kế tiếp, "Trọng điểm này, Sách Khắc Tát Nhĩ của cậu..."

Trái tim Dụ Văn Châu đã bay tới chín tầng mây rồi, kéo sao cũng không xuống được nữa, Diệp Tu nói mấy cầu thủ người Anh khác cậu cũng không nhớ kỹ. Diệp Tu thấy bộ dạng của Dụ Văn Châu như vậy, vừa tức vừa buồn cười, liền gõ gõ gáy cậu, "Văn Châu! Cậu đó, tôi sẽ chỉ nói một lần thôi."

Cùng hôm đó, bọn họ liền chạm mặt hai tuyển thủ "khắc Thiện xạ" và "khắc Sách Khắc Tát Nhĩ" của đội nước ngoài.

Hai bên gặp nhau trên hàng lang, liền dừng lại nói chuyện một chút.

"À, hóa ra là mấy cậu." Diệp Tu thân là lĩnh đội đương nhiên xông pha lên trước, Dụ Văn Châu là đội trưởng cũng theo sát phía sau.

Tuyển thủ "khắc Sách Khắc Tát Nhĩ" vừa vặn cũng là đội trưởng, dùng tiếng Anh bùm bùm nói một đống thứ, đội Trung Quốc nghe câu được câu không, nhưng mắt nhìn tên này hẳn cũng đoán được chả phải điều tốt lành gì.

Dụ Văn Châu đứng mũi chịu sào bị cười nhạo một phen, trong đó vị tuyển thủ "khắc Thiện xạ" còn quay về phía Diệp Tu, phách lối nói vài câu. Dụ Văn Châu dù tốt tính tới mấy cũng không chịu được mà lên tiếng, "Cậu tôn trọng người khác một chút."

Nhưng đối phương hẳn là không coi ra gì, chỉ vào cậu và Diệp Tu rồi cười rộ lên, sau đó nghênh ngang rời đi.

"Không thể đánh nhau, sẽ bị cấm thi đấu." Diệp Tu sắc mặt lạnh lùng, "Bọn họ cũng có chút bản lĩnh này..."

"Chúng ta sẽ đánh bại họ trong Vinh Quang!" Dụ Văn Châu nói tiếp.

"Đương nhiên!"

"Khẳng định rồi!"

"Xẩu chúng!"

"Ê! Tìm mấy từ tiếng Anh đơn giản dùng để mắng người đi, tôi không dùng tiếng Trung cũng phải chửi chết chúng!"

Dụ Văn Châu đứng một bên nhìn mọi người tinh thần sục sôi, lặng lẽ nắm tay Diệp Tu thật chặt.


7. "Anh là bạn trai của tôi." - Dụ Văn Châu

Người khiêu khích cả đội tuyển quốc gia phải bị giáo huấn một cách tàn nhẫn.

Còn cái tên dám to gan lớn tiếng Diệp Tu cũng phải chết không nơi chôn thân.

Dụ Văn Châu chính là nghĩ như vậy, nhưng cậu lại bị lửa giận làm lấn át lý trí lúc an bài trận đấu. Hai vị chiến thuật sư còn lại cũng nhìn thấy điểm không đúng, sau đó liền quay ra nhìn nhau.

"Không cần anh ra sân." Chu Trạch Khải - một người không ai nghĩ tới lại lên tiếng. Chu Trạch Khải dường như đã nghĩ rất lâu, lời ra khỏi miệng vô cùng trôi chảy, "Tôi đi đánh bại hắn."

Dụ Văn Châu lúc đó sắc mặt trầm xuống.

Cũng cùng khi ấy có mấy người lặng lẽ nháy mắt với nhau.

Mà Chu Trạch Khải cuối cùng còn bổ sung thêm, "Nhất định."

Mấy người định tranh ra trận cũng không nói chuyện, Dụ Văn Châu cúi đầu bắt đầu thu thập tư liệu, hiện trường im ắng một hồi lâu, cuối cùng đội trưởng mới nói một chữ: "Tốt."

Diệp Tu phát hiện Dụ Văn Châu kìm nén một hơi cũng không muốn buông tha bản thân. Giống như cát lắng xuống không thể hòa tan, Diệp Tu có vài lần bóng gió nhưng Dụ Văn Châu giống như càng ngày càng cứng rắn hơn, biểu hiện ra ngoài lại rất bình thường.

Diệp Tu cũng không còn cách nào khác là phải đợi kết thúc trận đấu. Trên sân, Chu Trạch Khải đang quần nhau với tên dám đùa giỡn Diệp Tu ban nãy. Cái mà đối phương gọi là đấu pháp đặc thù "khắc Thiện xạ" qua tay Thương Vương một chút tác dụng cũng không có. Hai bên từ lúc bắt đầu giao thủ tới khi kết thúc hết chưa tới ba phút, đối phương đã phơi xác.

Thực lực chênh lệch mãnh liệt như vậy khiến người ta quên luôn đây là giải Vô địch thế giới.

Diệp Tu ngồi ở dưới cũng vỗ tay, thấy Chu Trạch Khải tới gần lại lớn tiếng khen ngợi: "Tiểu Chu đánh tốt lắm."

Chu Trạch Khải ngại ngùng cười cười, liền đi về chỗ của mình ngồi xuống.

Phần đấu đoàn đội, Dụ Văn Châu chuẩn bị vào trận, cho dù xung quanh có vạn người đang nhìn nhưng Diệp Tu vẫn nắm lấy tay Dụ Văn Châu.

Diệp Tu không nói gì, còn Dụ Văn Châu cũng được tiếp thêm sức mạnh cổ vũ lớn, cậu kiên định nói, "Tôi nhất định sẽ mang chiến thắng trở về."

"Đương nhiên rồi." Diệp Tu nói.

Trận đấu bắt đầu rồi kết thúc, thế cục cơ bản vẫn nghiêng về một phía, Sách Khắc Tát Nhĩ cuối cùng ngâm xướng Cánh Cửa Tử Vong, tiễn chân đối thủ bay xuống vực sâu. Mà bọn họ cũng không hiểu, rõ ràng là đã ngắt chiêu rồi, tên đội trưởng đội Trung Quốc tay tàn kia vậy mà vẫn làm được?

Đội Trung Quốc thuận lợi thắng trận đầu, Diệp Tu định giới thiệu một đầu bếp mới coi như là phần thường, không ngờ bị vị đội trưởng nhịn nãy giờ kéo một hơi về phòng khách sạn của hai người, mạnh mẽ ấn anh ngồi trên ghế.

Dụ Văn Châu liền trèo lên người Diệp Tu, bằn tốc độ tay nhanh nhất cởi xuống áo khoác của hai người.

"Diệp Tu, anh là bạn trai của tôi."

"Không cho ở gần bọn họ quá như vậy."

"Không cho cười với bọn họ vui vẻ như vậy."

"Anh là bạn trai của tôi, của tôiiii."

"Sáng dậy lúc rời giường nhất định phải hôn tôi một cái."

"Sau đó anh phải ăn thứ mà tôi đưa..."

Tay cậu run run liền bị Diệp Tu nắm chặt.

Diệp Tu hôn lên đầu một ngón tay của cậu, rồi lại hôn lên khóe miệng của cậu, ôm lấy eo cậu, trán hai người cụng vào nhau, "Anh yêu em."

Dụ Văn Châu run lên, bao nhiêu lời trong miệng cứ vậy tan hết không còn dấu vết.

"Mấy ngày nay em là ghen anh với Tiểu Chu hả? Hay với tên Mắt Bự kia?" Diệp Tu nhanh chóng kết luận ra nguyên nhân, "Hóa ra là ghen..."

Dụ Văn Châu buồn buồn cắn vai Diệp Tu một cái.

"Như vậy xin hỏi Văn Châu, bạn trai của anh ghen, giờ sao anh dỗ được đây? Nói ngon nói ngọt được không?" Diệp Tu hạ thấp giọng bên tai cậu nói: "Văn Châu lúc ghen thật thú vị, mặt đỏ hồng càng đáng yêu, rồi..."

Mặt Dụ Văn Châu lại càng đỏ hơn.

"Ừm, Văn Châu, nói vậy cũng không tác dụng sao? Vậy anh ôm ôm em nhé." Diệp Tu liền ôm chặt Dụ Văn Châu, một tay sờ cậu, một tay vỗ vỗ gò má cậu, lại nhẹ vuốt lỗ tai cậu, "Anh hôn hôn em nữa nhé..."

Cuối cùng lời nói biến mất sau chiếc hôn nồng nhiệt của hai người.

Hồi lâu sau, Diệp Tu buông cậu ra, hỏi: "Có tác dụng chưa?"

Dụ Văn Châu hừ một tiếng, "Lần này thì được, lần sau thì chưa chắc."

"Vậy thì?"

"Tôi muốn viết cho anh một bản, gọi là 'Những công việc mà bạn trai tốt của Dụ Văn Châu cần chú ý'." Sau đó Dụ Văn Châu lôi ra một quyển sổ thật, cắn cắn bút ghi: "Không cho tới quá gần bọn họ, không cho cười với bọn họ thật vui vẻ trước mặt tôi..."

Dụ Văn Châu viết hết một tờ, hình như càng viết lại càng có cảm hứng. Diệp Tu liền nắm lấy tay cậu, "Em như vậy là không đúng."

"Chỗ nào không đúng." Dụ Văn Châu dường như biến thành một đứa bé, dáng vẻ mân mê cầm bút thật quá đáng yêu.

Diệp Tu cười cười nói, "Ở chung với bạn trai phiền phức như vậy, thì chỉ có một cách..."

Dụ Văn Châu vểnh tai lên, "Gì gì?"

"Ồn ào với em, ôm ôm em, hôn hôn em, cưng chiều em, đồng thời, vĩnh viễn yêu em."

"... Cái đồ không biết xấu hổ, lưu manh."

Mà cực kỳ lâu sau đó, Dụ Văn Châu đang tán gẫu với Diệp Tu lại nhớ tới chuyện này. Cậu lục tung cả nhà lên, cuối cùng trong vali tìm thấy quyển sổ năm đó.

Mở lại chiến tích cũ ra, phát hiện Diệp Tu ở mặt sau có viết chữ: "Nếu thật sự không được, liền 'làm' em đi."

"Diệp! Tu! Anh giải thích rõ ràng cho tôi! Người kia hôm qua rốt cuộc là chuyện gì... Không được ngắt lời, anh mau lại đây!"

"Đợi đã, đừng ghen mà... Đừng đừng... Anh với cái cô kia thật sự không có gì cả, chỉ là..."

- Hết


P.s: Đoán xem người che cho Diệp Dụ ở sân bay là ai?
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
"Diệp! Tu! Anh giải thích rõ ràng cho tôi! Người kia hôm qua rốt cuộc là chuyện gì... Không được ngắt lời, anh mau lại đây!"

"Đợi đã, đừng ghen mà... Đừng đừng... Anh với cái cô kia thật sự không có gì cả, chỉ là..."
Ai dám bảo Dụ đội ôn hòa? Máu ghen tuông của Dụ đội cũng chẳng kém Hoạn Thư đâu!
 

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#4
Tôi ban đầu đoán là Vương Kiệt Hi hoặc đọc đoạn sau lại nghĩ là Tiểu Chu cơ. =)))
Bởi nếu là Hoàng Thiếu có khi đã vọt lên tóm Dụ Văn Châu đi mất luôn rồi. =)))
 

Bình luận bằng Facebook