Hoàn [Hàn Trương] Trương Tân Kiệt mất ngủ thì phải làm sao

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
[Hàn Trương] Trương Tân Kiệt mất ngủ thì phải làm sao

Tác giả: Unknown
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Pông


***​

1.

"Trương Tân Kiệt bị mất ngủ thì phải làm sao? Khẩn cấp, online nhanhhhh!!!"

Trương Tân Kiệt mất ngủ.

Trương Tân Kiệt mà lại bị mất ngủ?!

Toàn bộ đội tuyển quốc gia đều điên hết rồi!

Cho dù bình thường có làm việc và nghỉ ngơi quy củ tới mấy, Trương phó đội ra nước ngoài cũng bị lệch múi giờ mà sinh hoạt đảo lộn.

"Đội phó! Cậu có đừng có lôi lôi kéo kéo tôi nữa! Tôi cũng đâu có phép thuật làm cho cậu ngủ được!" Trương Giai Lạc than khóc, "Đội phó, tôi cũng buồn ngủ, cậu thả cho tôi đi đi."

Trương Tân Kiệt nở một nụ cười ẩn chứa chút mệt mỏi: "Không."

"Mấy người còn đứng đấy xem kịch nữa hả, mau cứu anh đây nhanh!" Trương Giai Lạc tiếp tục gào.

"Lạc Lạc, cậu câm ngay!" Diệp Tu nói.

"Không phải mọi người đều bị Trương Tân Kiệt nhốt ở đây sao. Tình cảnh của ai tốt hơn ai chứ." Tiêu Thời Khâm bày tỏ thật không thể yêu thương nổi.

Dạ vâng, Trương Tân Kiệt mất ngủ, hậu quả là đem toàn đội nhốt lại trong phòng họp.

Điều này rất không phù hợp với tác phong nghiêm chỉnh thường ngày của cậu. Xem ra đối với Trương Tân Kiệt, mất ngủ lại trở thành một sự đả kích rất lớn, dẫn tới tác phong lệch lạc, xuất hiện tình trạng OOC.

"Phải nghĩ ra biện pháp để cậu ta ngủ được thôi." Dụ Văn Châu nói.


2.

"Nghe kể truyện trước khi ngủ có được không?" Tô Mộc Tranh đề nghị.

"Có đạo lý." Lập tức có người gật đầu đồng ý.

"Này, truyện trước khi ngủ là cái khỉ mốc gì vậy? Mấy người không phải định đè Trương Tân Kiệt lên giường, sau đó tìm người ngồi bên cạnh kể cho cậu ta nghe chuyện cổ tích chứ?" Phương Duệ nói.

"..."

Trong đầu mọi người đồng loạt hiện lên hình ảnh: Trương Tân Kiệt nằm trên giường, bên cạnh là một người cầm quyển sách, giọng nói ôn nhu: "Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua..."

Không!

Cảnh này quá đẹp, thật không dám tưởng tượng!

Tất cả mọi người liều mạng hất cái hình ảnh đáng sợ đó đi.

"Khụ khụ, vậy nhiệm vụ vĩ đại này giao cho Phương Duệ đi." Diệp Tu nói.

"Dựa vào cái gì? Tình đồng đội mến thương đâu cả rồi?" Phương Duệ la hét, "Hơn nữa tôi thấy bản thân mình không thích hợp. Gì mà liên quan tới đọc đọc nói nói, cứ để Hoàng Thiếu là tốt nhất."

Hoàng Thiếu Thiên liền trừng mắt với Phương Duệ, "Không không không không không, nhiệm vụ này anh gánh không nổi. Cậu nghĩ kĩ một chút, lỡ anh đây trong lúc kể chuyện dạt dào cảm xúc quá không phanh được, Trương Tân Kiệt thấy phiền lại càng không thể ngủ. Vậy thì phải làm sao?"

Dụ Văn Châu: "Ừ, tôi thấy việc tới ở chung phòng với Trương phó nên giao cho Tiêu đội, không sai đâu."

Tiêu Thời Khâm: "..."

"Cậu cũng thật biết che chở cho Hoàng Thiếu Thiên ha."

Dụ Văn Châu mỉm cười, "Cảm ơn đã khích lệ."

Tiêu Thời Khâm còn định nói gì đó, liền bị người khác chặn lời.

Sở Vân Tú vẻ mặt đầy khinh bỉ mở miệng: "Này, tôi nói mấy ông tranh luận cái gì vậy? Chẳng lẽ không biết có một phần mềm có thể đọc sách thành tiếng sao?"

"..."

"Rất có đạo lý." Tiêu Thời Khâm nhanh tay rút điện thoại di động, "Vừa vặn lần trước tôi có tải về một phần mềm cho Tiểu Đới, để tìm thử xem..."

Tiêu Thời Khâm lướt lướt màn hình điện thoại, miệng còn lẩm bẩm: "Sau khi tải về cũng chưa từng dùng, không biết còn không ta."

Mỗi người đều vươn dài cổ ngó nghiêng nhìn điện thoại của Tiêu Thời Khâm.

Sau đó bọn họ nghe thấy một giọng nữ lưu loát vang lên: "... All Tiêu, Đới Tiêu,... Chương 3: Đới Nghiên Kỳ đem Tiêu Thời Khâm đè ở trên giường, cúi người..."

Mẹ nó!

Vừa xảy ra chuyện gì!

Tiêu Thời Khâm thét lên một tiếng rồi nhanh chóng tắt điện thoại, vừa ngẩng lên đã thấy hơn mười ánh mắt xấu xa đang nhìn.

"Tiêu đội hóa ra lại là người như vậy, chậc chậc." Trương Giai Lạc cảm thán.

"Nhìn lầm người rồi." Phương Duệ cảm thán.

Vương Kiệt Hi thở dài một tiếng, "Người trẻ tuổi a."

"Chuyện Nhỏ, thì ra anh là người như thế!" Tôn Tường một mặt khiếp sợ.

Không! Không phải tôi làm!

Mấy người phải nghe tôi giải thích!


3.

"Nghe nói trước khi ngủ ăn chút điểm tâm là có lợi cho giấc ngủ?" Đường Hạo đột nhiên nói.

"Thật hay giả vậy?" Lý Hiên bày tỏ nửa tin nửa ngờ.

Mí mắt trên dưới vẫn đang tranh đấu, Trương Giai Lạc lại ngáp một cái, "Mặc kệ như thế nào cũng phải thử một lần, mọi người mau cống đồ ăn vặt ra đây."

Vì vội vàng muốn dỗ Trương Tân Kiệt đi ngủ, toàn đội đành nhanh chóng hiến dâng những món quà vặt mình đang tàng trữ.

Đường Hạo nhìn Tôn Tường đặt một đống lon lên bàn, nhìn kỹ là sáu quả hạch đào thì liền khiếp sợ, "Tôn Tường, cậu lại mang nhiều hạch đào tới vậy! Chẳng trách lúc lên máy bay hành lý bị quá cân."

"Này để anh, mà sao mấy chú giấu nhiều đồ ăn thế hả?" Diệp Tu vừa nói vừa thuận tay lấy một bịch khoai tây chiên.

"Nhét vào miệng cậu ta!" Diệp Tu chỉ huy.

Chu Trạch Khải cùng Hoàng Thiếu Thiên tuân lệnh, một trái một phải tóm lấy Trương Tân Kiệt. Dụ Văn Châu đi tới, trong tay cầm một túi bánh quy, "Bé ngoan Tân Kiệt, ăn nha, ăn rồi mới ngủ ngon được."

Không!

Trương Tân Kiệt liều mạng quay đầu.

Cái này, sao có cảm giác giống như là hiện trường giết người vậy??!

Buông tôi ra!

Thả tôi về nhà!


4.

Cuối cùng Trương Tân Kiệt no đến ná thở, biểu hiện càng không buồn ngủ.

Thật là muốn mắng người.

"Này, có phải mệt chết sẽ dễ dàng thiếp đi đúng không?" Lý Hiên nói. Cậu cũng vừa luân phiên đè Trương Tân Kiệt ra, chuyện này đặc biệt tiêu hao quá nhiều thể lực đi.

"Hẳn là thế." Phương Duệ đặt mông ngồi trên ghế, "Hay là chúng ta cùng Trương Tân Kiệt chạy một vòng quanh Zurich đi!"

"Không cần chạy bộ, đại chiến đánh gối cũng được!" Tô Mộc Tranh đề nghị.

"Hay!" Sở Vân Tú gật đầu đồng ý.

Hai cô gái liền chạy đi mang về một đống gối ở các phòng.

Trương Giai Lạc ôm gối mơ màng ngồi ở một bên nói với Hoàng Thiếu Thiên: "Giờ anh có thể nhân thời cơ này chạy về phòng, khóa lại, sau đó đi ngủ không?"

"Không được, trước khi dỗ được Trương Tân Kiệt ngủ thì không ai được rời đi, ai cũng đừng nghĩ mai còn thấy ánh mặt trời." Dụ Văn Châu mỉm cười.

"Dụ Văn Châu, cậu tại sao lại như thế hả! Tình đồng đội đâu cả rồi?"

Trương Giai Lạc vừa bước chân vào phòng liền phóng gối về phía Dụ Văn Châu.

"Phi phi phi! Trương Giai Lạc, ông lại dám đánh lén đội trưởng nhà tôi!" Hoàng Thiếu Thiên lập tức giơ gối đánh Trương Giai Lạc, "Xem chiêu xem chiêu xem chiêu!!!"

Kết quả, trượt tay.

Gối bay tới đáp cái bẹp trên mặt Diệp Tu.

"Hoàng Thiếu Thiên, cậu lại dám tập kích lĩnh đội! Cậu xong đời rồi!"

Diệp Tu giơ tay chính là đem một đống gối phi về phía Hoàng Thiếu Thiên. Ai ngờ chưa kịp làm gì thì sau gáy đã bị người ta đập một phát.

"Tên nào không biết xấu hổ lại đi đánh lén thế hả!"

Diệp Tu vừa nói vừa quay đầu, lời còn chưa dứt thì lại một cái gối bay tới đập vào lưng.

"Ây da, độ chính xác của Tiểu Chu quả nhiên rất cao, không hổ là Thương Vương nha." Sở Vân Tú nói.

"Tiểu Chu ném hay lắm!" Hoàng Thiếu Thiên chà chà hai tiếng, sau đó nhặt một chiếc gối xông về phía Diệp Tu, "Tới tới tới, tổng tấn công lĩnh đội!"

"Được." Lý Hiên cùng Tiêu Thời Khâm cũng nối gót theo sau.

Trong một lúc loạn thành một đoàn.

Nhìn lông bay đầy trời, nhân vật quần chúng đang ăn dưa - Trương Tân Kiệt liền ngơ luôn.

Ê này! Là mấy người chơi hay là tôi chơi!


5.

Đánh nhau tới mệt nghỉ, mọi người liền ngồi bệt dưới thảm.

"Đổi biện pháp khác đi." Vương Kiệt Hi liếc mắt nhìn Trương Tân Kiệt vẫn tỉnh như sáo, tuyệt vọng nói.

"Hay để Hàn đội gọi điện thoại tới nói 'Chúc ngủ ngon' đi." Hai mắt Trương Giai Lạc thật không thể mở ra nữa rồi.

"Mịa nó! Điều này thật làm người ta tỉnh lại ngay và luôn!" Hoàng Thiếu Thiên nói, "Ông đưa ra cái chủ ý xấu xa gì vậy?"

"Nhưng mà lúc ở Bá Đồ, đội trưởng mỗi ngày vẫn nói chúc ngủ ngon với đội phó nha!" Trương Giai Lạc âm thanh lúc trầm lúc bổng, "Đội phó chắc không nghe được câu này nên không ngủ được."

"Còn có cái loại hành động này???" Hoàng Thiếu Thiên sợ hết hồn ôm chặt lấy Dụ Văn Châu run lẩy bẩy.

"Đừng nghe anh ta nói bậy." Trương Tân Kiệt ngồi một bên nói, nhưng mà cũng chả ai để ý đến cậu ta.

"Cứ như vậy đi, liều chết một lần. Có phương pháp gì cũng phải thử xem." Tiêu Thời Khâm nói.

Lý Hiên gật đầu.

Tô Mộc Tranh: "Vậy ai gọi điện cho Hàn đội đây?"

"..."

Tập thể lâm vào trầm mặc.

"Tôi thấy tiền bối Diệp Tu rất thích hợp." Dụ Văn Châu đột nhiên cười nói.

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nhiều người như thế có mỗi lão Diệp quen thuộc với Hàn đội nhất thôi!" Hoàng Thiếu Thiên liến thoắng.

"Hoàng Thiếu Thiên, cậu phu xướng phu tùy cái gì vậy, im ngay!" Diệp Tu mắng.

...

Giữa ban ngày, Hàn Văn Thanh nhận được cuộc gọi từ số điện thoại của Tô Mộc Tranh.

"Alo?"

Hàn Văn Thanh nhận điện thoại, mấy tuyển thủ Bá Đồ liền ghé lại nghe.

"Lão Hàn, anh có thể nói câu 'Ngủ ngon' không?" Thanh âm của Diệp Tu từ bên kia truyền đến.

Mấy vị hán tử Bá Đồ liền choáng váng.

Tình huống gì đây?

Diệp Tu tiền bối kêu đội trưởng chúc anh ta ngủ ngon???

Oaaaaaaa

"Cậu uống nhầm thuốc rồi hả?" Mặt Hàn Văn Thanh đen như đáy nồi.

"Là đội phó nhà cậu uống lộn thuốc thì có." Giọng của Diệp Tu nhuốm mùi vị từng trải bi thương, "Cậu ta mất ngủ, chúng tôi tưởng cậu ta cần hôn nhẹ một cái... À lộn, là được nghe chúc ngủ ngon thì mới ngủ được."

Trương Tân Kiệt mất ngủ.

À.

Hả?

Ai??

Đội phó???

Mọi người ở Bá Đồ đều sợ ngây người.

Diệp Tu tay cầm điện thoại, một đám tuyển thủ chuyên nghiệp lúc này đang buồn ngủ tới tinh thần rối loạn, tất cả đều ghé vào chờ nghe Hàn Văn Thanh nói một câu ngủ ngon.

Nhưng mà đầu dây bên kia không hề có tiếng động.

Im lặng mãi tới khi mọi người định lên tiếng thúc giục, trong điện thoại liền truyền tới giọng Hàn Văn Thanh đặc biệt ôn nhu: "Tân Kiệt, ngủ sớm một chút. Ngủ ngon."

"..."

Á á á á á á á á á á á

Toàn đội dồn dập che tai ôm tim, một câu này có thể được nghe, sống lâu vậy cũng đáng.

Sau đó bọn họ nghe thấy thanh âm chính trực ngay thẳng của Tống Kỳ Anh: "Đội trưởng, mặt anh làm lại sao..."

Chưa dứt lời, điện thoại đã ngắt kết nối.

"..."

"Đoán là lão Hàn đỏ mặt rồi." Diệp Tu sâu kín nói.

Người trái người phải điên cuồng gật đầu.


6.

"Thế nên Trương Tân Kiệt, cậu muốn đi ngủ chưa?" Tiêu Thời Khâm mệt mỏi sắp ngất rồi đây.

Trương Tân Kiệt chậm rãi lắc đầu.

Hoàng Thiếu Thiên nói được, "Vậy uống rượu đi."

"Tại sao phải uống rượu?" Tôn Tường uể oải bò lăn.

"Uống say là có thể ngủ thiếp đi." Hoàng Thiếu Thiên giải thích, "Mọi người đừng uống nhiều là được, dễ say."

Cuối cùng một thùng bia được đưa tới.

"Chúng ta bay một quãng đường thật xa, tối vẫn không được nghỉ. Như này là như nào!" Phương Duệ đùng đùng mở nắp một lon bia tu ừng ực.

Tôn Tường cũng cầm một lon.

Trương Giai Lạc vung tay biểu thị 'mấy người uống đi, tôi chợp mắt chút', sau đó thu mình vào góc tường ngồi chồm hỗm đợi.

Chu Trạch Khải cũng tới cầm lên một lon.

...

Trương Tân Kiệt uống từng ngụm từng ngụm, nhìn Tôn Tường trước mặt gục xuống, tiếp theo là Đường Hạo, Lý Hiên, sau đó tới Tiêu Thời Khâm, Phương Duệ, Chu Trạch Khải,...

Cậu thật không thể không cảm khái, tửu lượng của mình sao mà tốt thế!


7.

Diệp Tu liếc mắt nhìn cả gian phòng đầy nắp vỏ lon bia, lông chim bay đầy từ trận chiến lúc nãy cùng một dàn tuyển thủ nằm ngang dọc tứ tung.

"Còn mỗi chúng ta à?" Diệp Tu nghe thấy Vương Kiệt Hi ở bên trái hỏi.

Sau đó thấy Hoàng Thiếu Thiên khui một lon nữa lảo đảo đứng lên, định nói gì đó xong liền ngã xuống, tiện thể động vào công tắc tắt luôn đèn.

"Làm sao bây giờ? Tân Kiệt hoàn toàn không bị gì." Dụ Văn Châu nói.

"Trời sắp sáng rồi kia kìa." Giọng nói của Vương Kiệt Hi tràn đầy oán niệm.

"Hết cách, đành dùng phương pháp bạo lực thôi." Diệp Tu nói.

Mắt dần thích ứng với bóng tối, Trương Tân Kiệt phát hiện ra Diệp Tu và Vương Kiệt Hi trong tay mỗi người cầm một cái ghế.

"Mắt Bự bên trái, anh bên phải, tranh thủ đập ngất cậu ta đi."

Không được!

Trương Tân Kiệt muốn chạy trốn.

"Hai người bạo lực quá, nhẹ nhàng chút thôi." Giọng của Dụ Văn Châu vang lên.

Trương Tân Kiệt chuyển động ánh mắt, thấy Dụ Văn Châu tay cầm một cái kéo lớn sáng lóa đang phát ra tiếng "răng rắc" đóng mở.

"Chúng ta hình như có chút thô bạo, vẫn là nghe lời Văn Châu đi."

Diệp Tu nói xong liền cùng Vương Kiệt Hi ném ghế qua một bên, xông tới tóm lấy Trương Tân Kiệt, một tay bưng kín miệng cậu ta.

Tôi đi!

Thả tôi ra!

Trương Tân Kiệt giãy dụa.

"Không nên lộn xộn." Dụ Văn Châu mỉm cười, "Không đau đâu."

"Rất nhanh sẽ xong, cậu vẫn có thể ngủ được."

Không được!

Thả tôi ra!!!!

Đây không phải là đường tới nhà trẻ, thả tôi xuống xe!!!

Trương Tân Kiệt liều mạng giãy dụa rồi tránh thoát.


8.

Chạy trốn từ trong tay ba người kia về phòng, Trương Tân Kiệt liền khóa cửa.

"Tân Kiệt, mở cửa nhanh."

Kèm theo tiếng của Diệp Tu lại là thanh âm đóng mở của chiếc kéo ấy.

Tôi từ chối!

Trương Tân Kiệt quấn lấy chăn run lẩy bẩy.


9.

Mấy người đợi ở cửa một hồi, không nghe thấy động tĩnh gì cả.

"Tình huống như nào? Không phải bị dọa ngất rồi chứ?"

Vương Kiệt Hi đi tới gõ cửa nhưng không ai đáp lại cả.

"Diệp Tu tiền bối, anh có khóa dự phòng mà. Có nên mở nhìn một chút không?" Dụ Văn Châu nói, "Đừng để xảy ra vấn đề thật đó."

Vì để ứng đối với tình huống bất ngờ nên lĩnh đội đều có khóa dự phòng của mỗi người.

Diệp Tu gật gật đầu, đem khóa đặt lên máy dò cảm ứng, cửa liền mở ra, đèn được bật lên.

Trương Tân Kiệt đang nằm ở trên giường.

"Chuyện này là như nào? Văn Châu, lúc đó cậu đã làm gì?"

"Tôi có làm gì đâu."

"Sẽ không phải bất tỉnh nhân sự luôn chứ?"

"Không phải bị dọa ngất đâu." Vương Kiệt Hi nhìn đồng hồ tay một chút, "Hẳn là tới giờ thường ngày Trương Tân Kiệt ngủ trưa rồi."

"Hiện tại ở Trung Quốc đang là 12h trưa?" Dụ Văn Châu cũng nhìn đồng hồ.

"Chậc, bận rộn một hồi vẫn là thắng không lại đồng hồ sinh học sao?"

---

Ngày hôm sau, trong group tuyển thủ chuyên nghiệp.

Quân Mạc Tiếu: chia sẻ tập tin "Hàn Văn Thanh chúc ngủ ngon"

Trảm Lâu Lan: Đại thần, được!

Phi Đao Kiếm: Diệp thần... Này là cái gì?

Loan Lộ Âm Trần: Mẹ ơi! Đây là... [khiếp sợ.jpg]

Thương Lâm Đạn Vũ: Đây là tiếng của Hàn đội???

Quân Mạc Tiếu: Hàng thật 100%.

Vô Lãng: Không nghĩ tới Hàn đội cũng có mặt dịu dàng vậy...

Nghênh Phong Bố Trận: Thật sự là làm người ta nghẹt thở hết rồi.

Đại Mạc Cô Yên: Diệp Tu, cậu đi ra đây, tôi đảm bảo không đánh chết cậu!


- Hết

Note: Yêu quý mạng sống, hãy yêu lấy Trương phó đội. :)
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Mấy người hành hạ ổng như vậy, không sợ lúc thi đấu bị trị liệu bỏ rơi à?
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#3
Rốt lại không biết ai mới là người bị hành hạ. Cơ mà đầu óc Dụ đội vẫn thiệt là đáng sợ, không chịu ngủ à, anh cắt bây giờ!
 

Bình luận bằng Facebook