Hoàn [Lâm Phương] Đông ấm

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Đông ấm


(Cre: Metro creative)

Tác giả: 鹤栖州
Edit: Trời Sao.
@Lylyylalaa
Beta: @Thưởng Nguyệt và những người bạn.

☆☆☆
Phương Duệ vốn tưởng rằng mùa đông ở thành phố G đã lạnh lắm rồi, nhưng hắn không ngờ mình lại phải thay đổi hoàn toàn nhận thức về cái lạnh sau khi trải qua mùa đông đầu tiên ở Hô Khiếu.

"Đệt, trời không chỉ lạnh mà gió còn siêu to nữa chứ!"

Thời điểm đó, vào mỗi buổi huấn luyện sáng sớm, Lâm Kính Ngôn đều nhìn thấy cậu thiếu niên suýt thừa kế mình nhưng đột nhiên lại biến thành hợp tác của mình bị gió thổi loạn tóc tai, biểu cảm chán đời, ngồi cạnh mình quẹt thẻ đăng nhập game.

"Em nói nè, đội trưởng, vì sao tóc anh không bị rối vậy?"

Giờ nghỉ, trong khi những người khác đang ríu rít thảo luận về các vấn đề xuất hiện trong quá trình huấn luyện, chỉ có Phương Duệ mang bộ mặt giả vờ nghiêm túc, chạy tới chạy lui bên cạnh Lâm Kính Ngôn với ý đồ tìm ra lý do vì sao đối phương đi từ ký túc xá đến phòng huấn luyện mà tóc không hề bị gió thổi loạn.

"Anh nói mau, có phải anh dùng sáp không?"

Phương Duệ nghĩ mãi không ra nguyên nhân, đành phải lôi từng suy đoán của mình ra hỏi, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được nụ cười tỏ vẻ biết làm sao được của người kia.

Đáp án rất đơn giản, nhưng đến tận khi Lâm Kính Ngôn đã chuyển nhượng tới Bá Đồ, Phương Duệ vẫn không tìm ra.

Hoặc có lẽ hắn biết, dù sao thì chiếc lược nằm trong ngăn kéo ở phòng nghỉ rõ ràng đến thế, chỉ là một người giả ngây giả ngô muốn kiếm cớ nói chuyện, một người thuận theo để đối phương kiếm cớ nói chuyện với mình.

Thật ra Phương Duệ biết rằng chuyện này không cần thiết, ban đầu vì hắn là người mới được Hô Khiếu đào về, còn chưa quen với các đội viên chiến đội nên mới cần tìm đề tài để theo đuôi đội trưởng hiện tại của mình tạo quan hệ. Sau này khi đã hoàn toàn hoà mình vào chiến đội, hắn không cần phải tìm cớ nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy mái tóc mềm mại kia hắn lại không kiềm chế được mà hỏi anh, rồi giấu đi những lời nói và hành động tiếp theo.

Hắn muốn hỏi Lâm Kính Ngôn tóc của anh có mềm như vẻ ngoài không, muốn đưa tay sờ tóc anh.

Với tính cách của Phương Duệ, nếu đối phương là người khác có lẽ hắn sẽ dứt khoát xoa xoa rồi vừa xoa vừa cười tít mắt hô to: "Tóc cậu mềm ghê á!"

Nhưng giả thiết này được xây dựng trên tiền đề đối phương là "người khác", còn người hắn đang đối mặt lại là Lâm Kính Ngôn, đối với hắn, anh không phải "người khác".

Khi có gió lạnh thổi qua, Phương Duệ luôn thích rụt cổ vào trong cổ áo đồng phục huấn luyện dã ngoại được dựng thẳng, nhưng đối với những cơn gió lạnh thấu xương của thành phố N mà nói thì đó cũng chỉ là muối bỏ biển, không có hiệu quả gì cho lắm.

Gió lớn lướt qua phần da lộ ra ngoài như một con dao nhỏ sắc bén cắt mở da thịt, khiến người ta cảm thấy vừa đau đớn vừa ngứa ngáy.

Những lúc Phương Duệ kéo theo một đám đồng đội lén lút trốn ra ngoài ăn khuya, cổ hắn đều bị gió đêm thành phố N lùa qua làm tê cóng mức đỏ lựng lên, đứa nhỏ thiếu kinh nghiệm chỉ biết cổ ngứa nên bắt đầu gãi, đến khi Lâm Kính Ngôn chú ý tới thì trên cổ Phương Duệ đã giăng đầy vết máu, nhìn rất đáng sợ.

Lúc đối diện với đôi môi mím thành một đường trên gương mặt Lâm Kính Ngôn, Phương Duệ biết chắc lần này không xong rồi.

Hậu quả của việc không biết tự chăm sóc bản thân là bị ấn lên giường bôi vết thương bằng loại thuốc rát nhất. Khoảng thời gian đó những đội viên đi qua phòng Phương Duệ đều nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết phát ra từ bên trong.

"Thật sự quá là thảm, có điều thuốc rất hiệu quả, mấy ngày sau cổ đã gần khỏi hẳn rồi."

Lúc Phương Duệ hồi tưởng lại thời điểm đó, hắn không kìm lòng được mà nắm chặt lấy chiếc khăn quàng màu xanh đen trên cổ, khoé môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

Lâm Kính Ngôn đã tặng chiếc khăn này cho Phương Duệ sau khi vết thương trên cổ hắn khỏi hoàn toàn.

"Bên này không giống với thành phố G, phải chú ý giữ ấm."

Phương Duệ là một người cẩu thả, tuy bề ngoài trông không giống lắm, nhưng trong tâm hồn đích thị là một người đàn ông cẩu thả.

Còn về chuyện vì sao sau này hắn vẫn mang hình hài của một thiếu niên thì hẳn là do trước thì có mẹ Phương cứ căn dặn hắn mãi không chán rằng đến mùa đông phải nhớ thoa kem để khỏi bị khô da, nứt nẻ, sau lại có một Lâm Kính Ngôn luôn nhắc nhở phải bôi kem dưỡng da tay, dùng đủ cách để nuôi đứa trẻ cẩu thả này thành một đứa nhỏ không còn cẩu thả.

Tay của Phương Duệ luôn luôn lạnh ngắt, cho dù đã ủ ấm trong túi áo rồi thì thò tay ra được một phút tay sẽ lại lạnh ngắt như trước. Nếu không nhờ Hô Khiếu có hệ thống sưởi chỉ sợ ngay cả mấy trò chơi zâm cơ bản nhất hắn cũng không thực hiện được.

Ở nơi không có lò sưởi, Phương Duệ sẽ luôn giấu tay trong túi, cần dùng tay thì sẽ co bàn tay vào trong ống tay áo, chỉ thò ra mỗi ngón cái và ngón trỏ để thao tác.

Những lúc đó Lâm Kính Ngôn thường sẽ trêu Phương Duệ trông như một nhóc con, còn hắn sẽ thừa dịp mà phản bác lại rằng hắn vốn chưa già.

Có vài người tính cách cũng ôn hoà, điềm tĩnh hệt như vẻ bề ngoài, trong mắt người khác, Lâm Kính Ngôn tặng cho Phương Duệ miếng sưởi tay không có gì khác với cách anh chiếu cố người khác, nhưng với Phương Duệ mà nói, việc này hệt như được cho một bó củi lửa giữa không gian trời đất tràn ngập băng tuyết, đầy ấm áp và nhiệt tình.

Người ta hay nói rằng, một chữ "thích" này sẽ khiến người ta vô thức tạo ra một màng lọc những điều tốt, trong vô thức, Phương Duệ đã lĩnh hội được chân lý này.

Làm hợp tác nhiều năm, Lâm Kính Ngôn hiểu rõ trong lòng Phương Duệ nghĩ gì, Phương Duệ cũng rõ ràng ý tứ trong lòng đối phương.

Sau này, sự ăn ý đó vừa khiến họ đồng thời nhìn thấu suy nghĩ của đối phương khi đối mặt, vừa làm nảy sinh một tin nhắn an ủi kịp thời ngay trong sân đấu.

Một ngày nào đó sau này, Phương Duệ mở cửa sổ, ở một thành phố khác nhìn ngắm cảnh tuyết rơi mà mình đã thấy hàng ngàn lần lúc còn ở Hô Khiếu, dù đều là tuyết từ trên trời rơi xuống, nhưng trong lòng Phương Duệ biết cảnh này khác hẳn với trước đây.

Không chỉ bởi vì hắn không còn ở chốn xưa, mà vì người cũ nay cũng không còn bên cạnh.

"Để em nói cho anh nghe, cảnh tuyết rơi ở thành phố H bên này đẹp cực kỳ luôn!"

Mượn một cuộc điện thoại, Phương Duệ đứng dựa vào tường trên ban công ký túc xá nhìn về phương xa, giọng điệu vui vẻ khiến người khác nghe không ra trong đó có lẫn lộn tâm trạng nào khác không.

"Lão Lâm, Tết năm nay em có thể qua nhà anh cọ cơm không? Lần trước được nếm thử tay nghề của dì khiến em đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên."

Tiếng nói xen lẫn tiếng ồn ào truyền tới từ đầu dây bên kia, cậu thanh niên đứng dưới bầu trời đêm lộ ra ý cười. Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua làm lay động chiếc khăn quàng màu xanh đen trên cổ, nhưng không thể len vào bên trong khiến cổ hắn khó chịu như trước.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, mang theo kinh hỉ không hẹn mà tới.

Lâm Kính Ngôn xuống lầu xem thì trông thấy Phương Duệ, lưng đeo ba lô, người mặc đồ đông tối màu, cổ quấn khăn kín mít.

Người kia đi thẳng về phía anh, hoa tuyết rơi xuống khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, hơi ấm phả ra khi nói chuyện tan biến trước mắt, mà hắn nhìn thấy dưới đáy mắt cậu thiếu niên kia có ánh sao trời lấp lánh.

"Lão Lâm, em đến rồi đây!"

Không có chào hỏi ân cần, đôi bên chỉ lẳng lặng đứng đối diện nhau, để mặc tuyết phiêu diêu rủ xuống nơi bờ vai.

Nơi có Phương Duệ chưa bao giờ sợ nhàm chán, anh còn chưa kịp tiếp lời đã nghe đối phương kêu la vì lạnh.

"Y như một đứa nhỏ..."

Trên khuôn mặt Lâm Kính Ngôn đong đầy ý cười, anh chìa tay, dùng tay mình bao lấy lòng bàn tay vẫn còn lạnh lẽo của đối phương, dẫn hắn đi về phía người thân của mình.

Trời đông giá rét cuối cùng sẽ bị ngày xuân mang đi, mà nhiệt độ nơi lòng bàn tay của người yêu đã đủ sưởi ấm hết cả mùa đông này.

End.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook