Hoàn [Phương Vương] Cãi nhau

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: Unknown
Raw: Gingitsune
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Pông
Note: Ăn gì đi rồi hẵng ăn cẩu lương nha :)

***​

Vương Kiệt Hi lau tóc từ phòng tắm bước ra, theo thói quen đi tới phòng khách.

Tuy hai người đều bận rộn công việc nhưng nhà cửa vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ, ai cũng không quên chuyện này. Căn bản thì mọi thứ đều được để đúng vị trí của nó, không gian nhìn qua tương đối thoải mái, mấy đồ lặt vặt được để trong một chiếc hộp, trên mặt bàn cũng không có rác, vì thế nên chiếc máy sấy được đặt chỏng chơ ở đó trông vô cùng không hài hòa.

Vương Kiệt Hi mím môi, đưa tay bật công tắc, máy sấy tóc không nóng, rất hiển nhiên là không có ai dùng nó cả.

Trầm mặc một lát, Vương Kiệt Hi đem máy sấy để sang một bên, bản thân ngồi trên ghế salon lau khô tóc ướt, tay cắm phích vào ổ điện, chiếc máy nhỏ lập tức phát ra tiếng ồn ầm ĩ, nhưng phòng cách âm rất tốt nên Vương Kiệt Hi biết người ở trong kia sẽ không nghe thấy gì. Tới lúc tóc gần khô rồi, Vương Kiệt Hi cất máy sấy tóc vào ngăn kéo, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ vừa phát ra tiếng chuông, đã ba giờ rồi.

Cậu nhíu nhíu mày, do dự tắt đèn rồi đi về phía thư phòng.

Không gian lớn được chia làm hai, phong cách không giống nhau nhưng điểm chung là có rất nhiều sách và tài liệu, nhìn qua cảm thấy rất tri thức. Bé cưng của bọn họ sẽ ở đây, ba con mèo màu sắc khác biệt đang nằm đè lên nhau mà ngủ, bên cạnh quạt máy vẫn mở, Vương Kiệt Hi đứng ở cửa nhìn tới thất thần một lúc rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Về tới phòng ngủ, điều hòa mở tạo ra âm thanh nho nhỏ, đèn lớn đã tắt nhưng hai chiếc đèn con vẫn bật làm không gian không tối thui hoàn toàn.

Vương Kiệt Hi đứng im mấy giây rồi nhẹ bước vào trong.

Phương Sĩ Khiêm sớm đã co thành một cục nằm trên giường đối diện với tường, chiếc giường đôi cỡ lớn vẫn chừa một nửa chỗ trống. Vương Kiệt Hi nhìn, đột nhiên không biết nên tức giận hay buồn cười, cuối cùng lại vui vẻ vì không cần đánh thức người kia. Cậu rón rén bò lên giường, cẩn thận từng li từng tí tắt đèn ngủ ở trên đầu, gian phòng chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn bàn cách đó không xa.

Ngoài cửa sổ trăng sao gì cũng không có.

Giường mềm mại cùng hơi thở quen thuộc mang lại cảm giác an toàn rất lớn, thanh tĩnh một lúc mới phát hiện ra bản thân có bao nhiêu mệt mỏi, Vương Kiệt Hi cau mày chịu đựng, thở một hơi cũng cảm thấy cả người đau nhức, chốc lát sau mới khá hơn được.

Vương Kiệt Hi không tiếng động thở dài.

Theo bản năng cậu nghiêng đầu nhìn người kia, Vương Kiệt Hi mím môi, liền học theo co người thành quả cầu. Vị trí giường tuy không đặt sát tường, người kia cứ dịch sát sang một bên chực như muốn ngã xuống, nhưng Vương Kiệt Hi không lo lắng. Thân thể mệt nhọc mà giãy dụa trằn trọc qua lại, rồi chân cậu lơ đãng đụng phải thứ gì đó ấm áp.

Dựa vào cảm giác, Vương Kiệt Hi biết đó là chân của Phương Sĩ Khiêm.

Gan bàn chân đụng vào một vật khác sẽ cảm thấy hơi ngứa, nhiệt độ cứ vậy truyền khắp cơ thể, trong phòng không lạnh nhưng cậu lại cảm thấy ấm áp hơn. Người kia tựa hồ như đang ngủ, không hề có chút động tĩnh, Vương Kiệt Hi do dự, cuối cùng cũng không rụt chân lại.

Gan bàn chân so với lòng bàn tay còn là nơi mềm mại mẫn cảm hơn.

Tim và tay trái là một dây thần kinh kéo dài, còn chân lại nối liền với tim.

Vương Kiệt Hi không phải là lần đầu tiên bày ra tư thế này với Phương Sĩ Khiêm, mà từ lâu trước đã vậy rồi.

Bất luận là mới gặp gỡ hay đã hình thành mối quan hệ, không khó khăn để có thể tay nắm tay, nhưng muốn chạm tới gan bàn chân của một người, không đủ thân mật, không đủ tín nhiệm thì không thể làm được.

Không ai nguyện để người khác chạm vào chân mình, lại càng không thể chủ động làm lộ nơi yếu ớt nhất trước mặt người lạ.

Vương Kiệt Hi trầm mặc nhìn gian phòng tối om, nội thất là do cậu cùng Phương Sĩ Khiêm bố trí, cho dù nhắm mắt lại cậu cũng biết đâu là tủ đầu giường, rồi khoảng cách để tới bật đèn là bao nhiêu, cũng biết đi mấy bước sẽ đụng tới mặt bàn.

Đó chính là sự thân mật nhất.

Vương Kiệt Hi nghĩ như vậy đó, cậu vẫn cứ đờ đẫn nhìn bóng tối cho tới khi cảm thấy khô cả mắt luôn rồi.

Nhấp nháy một chút, cậu hít sâu một hơi rồi lựa chọn xoay người, đột nhiên bị người phía trước kéo một cái vào lòng. Ban đầu có hơi giật mình, sau Vương Kiệt Hi cảm nhận được hơi thở phả ra trước mặt, cậu cứ vậy ngơ ngác chớp chớp mắt.

"... Anh còn chưa ngủ hả?"

"Sớm ngủ rồi." Giọng của Phương Sĩ Khiêm hơi khàn mang theo vài phần ngái ngủ, "Em vào khi nào?"

"Lúc tắm xong." Vương Kiệt Hi lạnh nhạt trả lời, "Em có tới thư phòng nhìn lũ mèo con một chút."

Phương Sĩ Khiêm ngay lập tức mở mắt, tròng mắt đen nhánh đặc biệt phát sáng giữa màn đêm, ánh sáng le lói từ chiếc đèn bàn xa xa hóa ra không có tối lắm, Vương Kiệt Hi thậm chí có thể nhìn thấy sự dỗi hờn trong đó.

Vương Kiệt Hi không tự chủ được liền né tránh, lại không hiểu tại sao mình phải né nữa.

Phương Sĩ Khiêm lại gần đem mũi hai người chạm vào nhau.

"Là quy định tự em đặt ra." Thanh âm của Phương Sĩ Khiêm nhỏ xíu, gần như nghe không rõ, "Chiến tranh lạnh cũng không cho sang thư phòng ngủ."

"Em không có ngủ." Vương Kiệt Hi sờ sờ tay Phương Sĩ Khiêm, giọng cũng không mềm mỏng hơn. Hay là trong nháy mắt có chút? Xác thực là không có. "Chỉ là đi xem lũ mèo có vấn đề gì không, đèn đã tắt chưa... Xem xong là em quay lại mà."

Phương Sĩ Khiêm lùi lại chút, hai người cứ vậy mắt đấu mắt trong bóng tối nhìn nhau một thời gian, cuối cùng anh lại cúi đầu cụng vào trán đối phương, nghe Vương Kiệt Hi kêu lên một tiếng, anh lập tức đưa tay xoa xoa, "Không đau."

"Anh không cụng đầu em thì em sẽ không đau."

"Ai bảo em trêu anh trước." Phương Sĩ Khiêm cao giọng, lại đem đối phương ôm chặt thêm chút, "Lỗi của em."

Vương Kiệt Hi quả thực gì cũng không muốn nói.

Phương Sĩ Khiêm ở bên cạnh lẩm bẩm xong liền cắn vành tai cậu.

Vương Kiệt Hi cũng tức, định kháng nghị rồi đành kệ, không lên tiếng nữa. Phương Sĩ Khiêm tiến tới hôn dọc theo khuôn mặt cậu, cuối cùng dừng lại hôn môi, giọng lấy lòng, "Đừng giận nữa, được không?"

"Là ai vẫn còn đang oán hả?"

"Anh mở mắt ra đã thấy em quay lưng lại về phía anh." Giọng Phương Sĩ Khiêm lại trầm xuống, nghe như sắp ngủ tiếp, "Em vẫn đang tỉnh..."

Vương Kiệt Hi đưa tay vỗ vỗ lưng đối phương giống như khi đối phương vẫn thường làm với cậu, "Được rồi, coi như không có chuyện gì."

"Được." Phương Sĩ Khiêm nỗ lực giằng co cùng cơn buồn ngủ, liều chết cũng phải mở mắt hôn Vương Kiệt Hi một cái, "Em đã sấy tóc chưa?"

"Rồi, em thấy anh lấy máy sấy để đó." Vương Kiệt Hi nhếch miệng, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười, "Anh cũng không cần để ý mấy cái này, ngủ đi, hiếm có ngày mai có thể dậy muộn."

Mắt Phương Sĩ Khiêm đã không mở ra nổi nữa rồi, "... Mai lại đi với em."

Vương Kiệt Hi "ừ" một tiếng.

Phương Sĩ Khiêm cũng rất mệt, liền dựa vào người Vương Kiệt Hi mà ngủ thiếp đi, mũi hai người mơ hồ đụng vào nhau, hơi thở chan hòa cũng không phân biệt được là của ai. Phương Sĩ Khiêm vẫn duy trì tư thế ôm chặt lấy cậu, Vương Kiệt Hi vươn tay muốn kéo chăn đắp cho anh cũng khó, thấy Phương Sĩ Khiêm nhăn mặt thì cậu liền rụt tay lại, đối phương lại đem cậu ôm chặt hơn, môi kề sát chóp mũi cậu.

Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng nói không có việc gì.

Lầm bầm gì đó, Phương Sĩ Khiêm lại bất động.

Vương Kiệt Hi cẩn thận kéo chăn lên đắp cho hai người rồi thở hắn một hơi, mắt ríu lại nhìn đối phương, chân liền đặt lên gan bàn chân của Phương Sĩ Khiêm, sự ấm áp lại truyền tới.

Vương Kiệt Hi tới gần hôn nhẹ lên mũi Phương Sĩ Khiêm.

"Ngủ ngon."

Cả gian phòng cuối cùng chỉ còn lại âm thanh của điều hòa cùng tiếng hít thở của hai người.

- Hết
 

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#3
Hai vợ chồng son, giận thì giận mà thương thì thương. Chỉ tội những chú cún độc thân bị nhét cẩu lương ngập mồm :cry:
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook