Hoàn [Duệ - Dụ - Hoàng] Chuyện thường ngày của anh em Đội tuyển quốc gia

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: Unknown
Raw: Gingitsune
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Pông
Note: Một chiếc fic không đầu không cuối siêu lộn xộn...

***
"Thật - nhạt - nhẽo - nha!"

Mọi người đang nghịch điện thoại đều đồng loạt ngơ ngác.

Không phải bởi vì có người đột nhiên lên tiếng, mà người lên tiếng lại là Hoàng Thiếu Thiên.

Trời ơi, cậu ta vừa nói một câu chỉ có bốn chữ.

"Tui nói mấy người chịu được sao? Chịu được saooo??? Mỗi ngày ăn ăn ăn còn không bằng chơi game! Thật sự rất tẻ nhạt, siêu tẻ nhạt, vô - cùng - tẻ - nhạt!!! Người Thụy Sĩ đang làm gì vậy? Hả? Cửa hàng tiện lợi mở cửa lúc 11h sáng, đóng cửa lúc 4h chiều!!! Đường phố bị ma ám cả rồi!!!"

Đội trưởng Đội tuyển quốc gia khẽ mỉm cười: "Thiếu Thiên, ngồi xuống."

"Tui! Không! Được! Tui muốn mốc meo mốc meo mốc meo lên rồi! Mấy người ai PKPKPK với tui đi! Ai tới??? Tui đây một thân mỗi trận giá trị trên dưới mấy trăm ngàn mang cho mấy người PK!!! Ai thắng tui sẽ mua khoai tây chiên cho người ấy."

Mặt mọi người liền hóa xanh lè, nghe là thấy buồn nôn.

Bởi mợ nó, cuối tuần này đã ăn khoai tây chiên tới ba lần rồi đi.

Chủ Nhật, Phương Duệ muốn dạo phố. Nhà có chị có em gái có cô lớn cô bé nên cậu phải mua sắm mỹ phẩm quần áo về làm quà.

Phương Duệ có thể nhanh chóng phân biệt được tinh dầu trị mụn và kem chống lão hóa phần mắt, đột nhiên cảm thấy nên khen bản thân một chút vì mình có thiên phú dị bẩm. Cậu liếc nhìn thời gian đã tới giờ cơm rồi, giờ quay lại cũng không kịp ăn. Kết quả là sau một hồi cậu đã bay bổng tới vấn đề GDP đầu người và hệ số Engel của dân Thụy Sĩ, thật là cũng muốn được nhàn nhã như họ mà.

GDP viết tắt của Gross Domestic Product (tổng sản phẩm quốc nội) được hiểu giá trị thị trường của tất cả hàng hóa, dịch vụ cuối cùng của một quốc gia/ vùng lãnh thổ được sản xuất ra trong một chu kỳ nhất định, thường được tính theo đơn vị năm.

Hệ số Engel (Hệ số Engel) tổng chi phí thực phẩm trong tổng chi tiêu tiêu dùng cá nhân. Thế kỷ 19 thống kê Đức Engel Theo thống kê, những thay đổi trong cơ cấu tiêu dùng lấy được một quy tắc: càng ít thu nhập gia đình, thu nhập hộ gia đình (hoặc tổng chi phí) được sử dụng để mua thức ăn, lớn hơn tỷ lệ cổ phần chi tiêu, Với sự gia tăng của tỷ lệ chi tiêu thu nhập của hộ gia đình, thu nhập hộ gia đình (hoặc tổng chi phí) sẽ được dùng để mua thực phẩm giảm.

P.s: Biết thôi, khỏi hiểu @@

Cậu đứng ở ngoài đợi chút, sau đó mới đi vào thì thấy một đống người đang muốn tông cửa xông ra.

Phương Duệ còn đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề quan trọng nhất của đời người chính là hôm nay sẽ ăn gì, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói.

"Đội trưởng, cậu xem có phải là Phương Duệ không? Trông bỉ ổi vậy nhất định là đúng rồi! Oa, một mình ăn Mc Donald, cái này cẩu độc thân cũng cần phải có dũng khí mới dám nha!"

...

Phương Duệ quyết tâm trở lại với bài học nhập môn của Diệp Tu: Làm thế nào để dùng ánh mắt chân thành cười nhạo toàn bộ nhân loại.

Ba người ngồi cùng một chỗ.

Phương Duệ quay sang nhìn Dụ Văn Châu đang ăn khoai tây chiên, cậu thực sự không muốn làm bóng đèn. Anh ta nhìn chằm chằm chiếc bánh Hamburger ở trước mặt rồi vui vẻ uống một ngụm Cola, một tay thì cầm quả táo. Đối mặt với hai chú cún đệ nhất của Liên minh, Phương Duệ rất muốn rửa mắt.

"Họ Phương bỉ ổi nhà mi, mới mắc chứng kén ăn à?" Hoàng Thiếu Thiên một bên bạo phát tốc độ tay nhét khoai tây chiên vào miệng, vừa "tri kỷ" hỏi đồng đội.

Phương Duệ ngẫm lại, thế nào mà cả Liên minh đều hiểu lầm mình vậy? Sau đó ngay lập tức ăn một miếng khoai tây chiên để chứng minh mình không có.

Hoàng Thiếu hoan nghênh bạn đọc tìm lại Toàn Chức Cao Thủ chương 1133: Ngày đầu tiên của Phương Duệ ở Hưng Hân không dám ăn cơm, chỉ uống nước. Chỉ khi nào cảm thấy sợ hãi mới ăn cơm để giảm bớt lo lắng, như vậy là không tốt nha.

...

Phương Duệ để chứng minh mình không phải là cái cây chỉ uống nước để quang hợp, tiếp tục bốc khoai ăn.

Dụ Văn Châu ăn rất rất rất chậm.

Không không, nhất định là hiểu lầm, không phải vì tốc độ tay của cậu ta chậm. Chỉ là hình tượng nam thần đều là như thế, phải ung dung thong thả chấm tương cà xong cầm như đang hút một điếu thuốc, bình tĩnh, chậm rãi, mỉm cười.

"Đội trưởng, cậu ăn chậm quá." Mỗi ngày giờ cơm Hoàng Thiếu Thiên lại bắt đầu lệ cũ nói nói không ngừng, "Có điều Phương Duệ còn ăn chậm hơn."

"Tôi nào có." Phương Duệ đảo mắt, đó là mấy người chưa từng thấy cậu ăn nhanh như thế nào thôi. Ví dụ như khi Phương Duệ và Chu Trạch Khải ăn sủi cảo, skill gắp đồ vào miệng của họ căn bản không có cooldown.

"Cậu vừa đi đâu thế hả?" Hoàng Thiếu Thiên rướn cổ nhìn xem Phương Duệ mua gì.

"Anh nói cái gì, dùng tiếng phổ thông giùm đi." Mấy ngày nay Phương Duệ ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, kết quả là có một cái nhọt trong miệng, dính phải tương cà liền thấy đau nhói.

"Nói tiếng địa phương mới thoải mái, anh đây mà không nói chuyện thì sẽ không ai hiểu anh cả. Vì vậy mỗi ngày anh nhất định phải nói nói nói. Còn cậu á, học cái gì đâu không, trái 'hi' phải cũng 'hi', vậy là xong rồi." Hoàng Thiếu Thiên một hơi nói sạch, sau đó biểu thị chân tâm nói với Phương Duệ: "Anh nói chuyện với cậu rất hài lòng a."

"Còn tôi thì không có vui." Phương Duệ u sầu bùng nổ tốc độ tay phải cướp lấy khoai tây chiên của Hoàng Thiếu Thiên.

"Nãy tôi với đội trưởng đi siêu thị." Hoàng Thiếu Thiên kiêu ngạo nói, "Đội trưởng bảo bên này có quá ít gia vị."

"Tôi định mời mọi người ăn lẩu." Dụ Văn Châu cười nói, "Đã mua mấy thứ đồ nhúng rồi. Chắc là không thể giống y như ở nhà được, tuy nhiên chủ yếu là đỡ thèm."

Phương Duệ giật mình một cái rồi ngồi thẳng lưng.

Dụ Văn Châu đưa ngón tay lên môi, biểu thị bí mật, "Đừng nói cho mọi người nha."

"Phương Duệ, sao cái dáng cậu ăn cũng bỉ ổi vậy hả?" Hoàng Thiếu Thiên đánh giá.

"Hứ." Động tác Phương Duệ đang ăn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nhúng vào tương cà.

"Chậc chậc, này là ăn vào máu rồi đi." Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu.

"Nè, để anh đây chụp cho cậu một tấm hình." Nói xong, Hoàng Thiếu Thiên liền lấy điện thoại di động ra chụp sau đó đăng lên vòng bạn bè kiếm lời chứng thực.

"Sư huynh, anh còn có mặt lợi hại vậy ha." Phương Duệ tiếp tục ăn khoai.

"Anh còn tưởng cậu sẽ tránh chứ. Sư đệ, tự tin nha." Hoàng Thiếu Thiên hiếm khi chủ động khen một câu.

"Tôi đẹp trai như vậy, có gì mà phải tự ti chứ."

Hoàng Thiếu Thiên đập bàn cười bò.

Được rồi.

Ăn xong, Hoàng Thiếu Thiên hài lòng nằm xuống ghế.

...

Ba người sau đó cùng ra ngoài. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đi ở phía trước. Phương Duệ cầm lon cola chưa uống hết theo sau.

Nhìn nhìn, một người cầm chiếc túi giấy bóng, một người cố nôn hết những gì sai trái ra ngoài.

Đột nhiên có tin nhắn WeChat gửi tới.

Hoàng Thiếu Thiên đưa cho Dụ Văn Châu xem trước, sau đó quay đầu giơ điện thoại, "Phương Duệ, cậu xem đi."

Phương Duệ ngẩng đầu, Hoàng Thiếu Thiên vừa đăng một bức ảnh chụp trộm. Trong ảnh là cậu đang dựa vào bàn ngửa cổ uống một ngụm cola. Filter được chọn rất chuẩn, Phương Duệ trong bức ảnh tỏa ra một khí chất ưu sầu.

Người gửi tin là Lâm Kính Ngôn, lời nhắn vỏn vẹn hai chữ: "Cảm ơn."

"Ê này có muốn cảm tạ anh đây không? Bản Kiếm thánh tùy tiện chụp một cái cũng có thể trở thành kiệt tác! Không cần khách khí a, mời anh ăn cơm là được! Ăn gì ăn gì ăn gì giờ ta?"

... Phương Duệ muốn ăn gì?

Hoàng Thiếu Thiên hưng phấn hỏi, "Cậu muốn ăn gì?"

Mắc mớ gì tới anh, tôi đi ăn cũng không mang anh theo.

Phương Duệ huýt sáo, nở nụ cười.

- Hết
 

Bình luận bằng Facebook