Hoàn [Vương - Lạc - Hoàng] Chơi hè

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: Unknown
Raw: Gingitsune
Convert: Phong hạ
Edit: Pông

***
Không ai có thể nói Vương Kiệt Hi và Trương Giai Lạc lười biếng. Một người gánh trên vai Vi Thảo chưa từng chùn bước, một người mang theo Bách Hoa ba lần tiến vào chung kết, trọng trách rất nặng nề, áp lực trong lòng lại càng chẳng thể coi khinh.

Nhưng thật không thể nghĩ tới, hiện tại hai người này đang nằm co quắp trên ghế salon cãi nhau xem ai sẽ ra ngoài lấy đồ ăn.



Mùa giải thứ bảy kết thúc cũng là lúc mùa hè bắt đầu, Trương Giai Lạc nhìn đội viên cuối cùng rời đi, một mình đứng trước cửa câu lạc bộ Bách Hoa mà thở dài, trong lòng vắng vẻ. Ngày hôm sau đổi thành đứng trong nhà của Vương Kiệt Hi tiếp tục thở dài.

Căn nhà trọ Vương Kiệt Hi mua nằm ở đường vành đai ba, tuy không tính là xa hoa nhưng môi trường xung quanh tốt, giao thông lại thuận tiện. Vương Kiệt Hi dễ nói chuyện, Trương Giai Lạc cũng không khách khí với cậu, duy chỉ có một vấn đề lớn bằng trời là không ai chịu nấu cơm. Trong nhà có em trai em gái nên không phải Vương Kiệt Hi không biết nấu mà vì cậu rất lười. Vất vả cả năm mới tới mùa hè là thời gian nghỉ ngơi, Vương Kiệt Hi căn bản cũng không buồn nhấc chân ra khỏi cửa. Còn Trương Giai Lạc thì thật sự không biết, hồi còn ở Vân Nam từng nấu thử hai món, cuối cùng suýt chút nữa đầu độc luôn Tôn Triết Bình.

Vương Kiệt Hi nói cậu là người mới, muốn đi phó bản cấp 70, đương nhiên là đi một mình không nổi.

Trương Giai Lạc ngồi trên ghế gặm dưa hấu, nhìn Vương Kiệt Hi mặc áo ba lỗ quần đùi lắc lắc chân giống như mình là đại gia Bắc Kinh vậy.

"Vậy tôi khỏi đi được không?”

"Anh vẫn là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy." Vương Kiệt Hi cảm thán.

Trương Giai Lạc đưa cho Vương Kiệt Hi một miếng dưa hấu, "Cậu cũng thế đó Vương đại đội trưởng."

"Gọi thức ăn bên ngoài đi." Vương Kiệt Hi nhanh chóng quyết định.

Hai người tựa đầu vào nhau xới tung mấy món ăn trong ứng dụng, cuối cùng Trương Giai Lạc vỗ đùi quyết định ăn món Vân Nam.

"Anh ăn vẫn chưa chán à?"

"Đầu bếp phụ trách nhà ăn của tụi tôi là người Tứ Xuyên." Trương Giai Lạc nhíu mày.

Đặt đồ xong, rất nhanh đã có một anh trai giao hàng gọi điện tới, Vương Kiệt Hi và Trương Giai Lạc cảm thán khoa học kỹ thuật hiện đại đã biến hóa mấy thứ từ tầm thường thành quá thần kỳ rồi, nhưng từ đó tự nhiên nảy ra vấn đề ai sẽ là người xuống dưới lấy đồ ăn.

"Anh gọi món Vân Nam thì anh đi lấy đi." Vương Kiệt Hi nói.

"Cậu là chủ nhà." Trương Giai Lạc bắt đầu nói đạo lý, "Lỡ anh đây lạc đường thì làm sao?"

"Có đi xuống mấy tầng lầu, bộ anh tưởng không cẩn thận sẽ đi vào phó bản hả?"

Trương Giai Lạc vỗ vai Vương Kiệt Hi, "Lão Vương, gọi người ta lên đây."

Mãi tới khi có tiếng gõ cửa, hai người kia vẫn một dạng nằm ì không muốn động đậy, đẩy tới đạp lui cuối cùng để cho công bằng, Trương Giai Lạc với Vương Kiệt Hi cùng xếp hàng ra mở cửa.

Vị tiểu ca giao đồ đứng trước cửa, thấy người liền khiếp sợ.

"Vương, Vương Đại Tráng tiên sinh, là anh sao?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, lão Vương, cậu đặt cái tên gì thế hả?" Trương Giai Lạc đứng cũng không vững nữa rồi.

"... Là tôi." Mặt Vương Kiệt Hi đen sì.

Anh trai giao đồ lại đưa ra một tờ giấy, "Vậy anh có thể ký tên không?"

Vương Kiệt Hi với lấy cái bút trên tủ giày, bên trên bút còn có logo Vi Thảo, đơn giản mà tiêu sái ký chữ "Vương".

Trương Giai Lạc cướp lấy bút, lật mặt sau của tờ giấy càng tiêu sái hơn ký hai chữ "Đại Tráng".

"Lão Vương, ký tên cũng phải đầy đủ chứ." Trương Giai Lạc nín cười.

Vương Kiệt Hi lườm tên kia một cái.

"Cảm ơn." Vương Kiệt Hi nhận lấy chiếc túi vừa lớn vừa nặng từ tay anh trai giao hàng vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, sau đó đóng cửa lại.

Vị tiểu ca trên tay cầm tờ giấy như dính phải bụi trần Vinh Quang, cứ vậy đứng trong gió thổi vi vu.

Hôm nay lấy được chữ ký của đại thần, nhưng làm sao mà kể với người khác được đây?



Qua được nửa mùa hè, Vương Kiệt Hi nhận được tin nhắn của Hoàng Thiếu Thiên nói rằng cậu ta tuần sau sẽ tới Bắc Kinh quay quảng cáo, muốn hẹn Vương Kiệt Hi sau đó ăn cơm.

Hoàng Thiếu Thiên hoạt bát náo động, hẳn là chơi đùa cùng cậu ta sẽ cảm thấy người tràn trề sức sống. Vương Kiệt Hi với Hoàng Thiếu Thiên có quan hệ không tệ, chỉ là mùa hè Bắc Kinh quá nóng, nhiệt độ cao chót vót, cậu với Trương Giai Lạc đã chết dí trong nhà gần một tháng rồi, thật sự chịu không nổi thêm một người tới làm ầm ĩ.

Điện thoại di động reo lên như một củ khoai nóng bỏng tay, Vương Kiệt Hi mạnh mẽ dúi vào ngực Trương Giai Lạc.

"Anh nghe đi." Vương Kiệt Hi nháy mắt với Trương Giai Lạc.

"Tôi thì biết nói cái gì?" Trương Giai Lạc trừng mắt lại với Vương Kiệt Hi.

"Tùy tiện bịa ra lý do gì đó, bằng không chúng ta phải tiếp khách liền ba ngày, phải hầu chuyện hầu cơm hầu nhảy đó." Vương Kiệt Hi thấy chết không sờn, liền nhấn luôn nút nhận cuộc gọi.

"Lão Vương lão Vương lão Vương, anh giả bộ chết cái gì thế hả? Tôi ngày mai tới, mau gửi địa chỉ qua đây nhanh. Chúng ta định ăn gì?"

Trương Giai Lạc bình tĩnh ho khan một cái, đáp lại, "Tôi không phải Vương Kiệt Hi."

"Hả? Ai vậy?"

"Tôi là nhân viên dọn nhà theo giờ."

"Vương Kiệt Hi đâu?"

Trương Giai Lạc quay lại nhìn, Vương Kiệt Hi lắc lắc đầu.

"Cậu ta tới nhà ông ngoại rồi."

"Vậy bao giờ anh ta trở về? Lại còn không mang điện thoại là sao?"

"Cậu ta để quên." Trương Giai Lạc trả lời, "Anh có chuyện gì sao?"

"Anh giúp tôi chuyển lời, tôi là Hoàng Thiếu Thiên, bạn của anh ta. Mai tôi sẽ tới Bắc Kinh, nói với anh ta một tiếng về nghe điện thoại nhanh!"

"Ngày mai cậu ta cũng không ở đây!" Trương Giai Lạc vội cướp lời.

"Không phải chứ? Anh ta đi đâu?"

"Đi thăm bảy người cô chú dì ông bà bên ngoại..."

Vương Kiệt Hi chọt phát vào bụng Trương Giai Lạc, anh lập tức kêu "á" một tiếng.

"Thế nào tôi thấy giọng của anh quen vậy ta?" Hoàng Thiếu Thiên gào lên, "Anh lừa tôi chứ gì? Xã hội hiện đại còn có lắm thân thích phức tạp vậy sao??? Kêu lão Vương nghe điện thoại!!!"

"Thật mà, Vương tiên sinh hiện tại không ở đây." Trương Giai Lạc cuống lên quên mất hạ giọng xuống, lúc này lại nhanh chóng biến âm.

"Vậy bảy người cô dì chú bác ông bà bên ngoại của cậu ta ở đâu?"

Vương Kiệt Hi làm một cái khẩu hình miệng cho Trương Giai Lạc.

"Hà Lan." Trương Giai Lạc chắc chắn nói.

Vương Kiệt Hi vỗ trán, "Hà Nam!"

"Lão Vương!!!" Hoàng Thiếu Thiên gào khóc, "Anh lại dám to gan gạt tôi!!!"

"Giờ làm sao?" Trương Giai Lạc nhỏ giọng hỏi.

Vương Kiệt Hi đá anh một cái, "Lộ rồi, đi chết cùng tôi đi."

"Mai tôi với Trương Giai Lạc sẽ đi đón cậu."

"Trương Giai Lạc? Trương Giai Lạc nào? Anh ta cả tháng hè yên tĩnh vậy mà lại mò tới chỗ anh?!" Hoàng Thiếu Thiên ở đầu dây bên kia vui mừng không kịp.

Trương Giai Lạc ho khan hai tiếng, "Ây, là anh đây."

"Thế nào mà anh lại nhập bọn với lão Vương rồi hả?"

"Cậu với cậu ta cùng hội thì được, tôi thì không được hả?" Trương Giai Lạc hỏi ngược lại.

"Được được được, anh nghĩ gì cũng được."

Vương Kiệt Hi lại quay hướng mic điện thoại về phía mình, "Ừ, cúp máy."

"A! Vương Kiệt Hi anh đừng có cúp máy..."

Tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp đương nhiên nhanh, Hoàng Thiếu Thiên chưa kịp ê a câu tiếp theo, Trương Giai Lạc đã ấn nút kết thúc cuộc gọi.

"Làm sao bây giờ?" Trương Giai Lạc uống một ngụm nước dưa hấu ướp lạnh để trên bàn.

Vương Kiệt Hi thở dài, "Đi, dọn phòng khách."



Dù Hoàng Thiếu Thiên có làm cơm nhanh bao nhiêu thì nhiều món như vậy cũng tốn không ít thời gian, làm từ trưa mà giờ trời đã tối mới xong. Cả một bàn lớn đầy ắp thức ăn ngon, Hoàng Thiếu Thiên ném tạp dề trên người qua một bên, vỗ tay kéo hai người kia vào bàn.

Trương Giai Lạc cầm điện thoại xoay trái xoay phải, tiếng "tách" vang lên cả mớ. Vương Kiệt Hi không nhịn được định múc một muôi canh chân giò đậu tương liền bị Trương Giai Lạc đập bép một phát cái tay không an phận.

"Tôi còn chưa chụp xong!"

"Anh không phải sống rất khiêm tốn sao?" Vương Kiệt Hi hỏi thì hỏi vậy, vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống đợi Trương Giai Lạc chụp ảnh.

"Chụp thì cứ chụp, còn có up được lên không thì chưa biết." Trương Giai Lạc lẩm bẩm.

Hoàng Thiếu Thiên vỗ tay, một bên ôm cổ Trương Giai Lạc, một bên lôi kéo rồi nhét điện thoại vào tay Vương Kiệt Hi, "Đến đến đến, cùng chụp nào, nhớ chụp cả bàn ăn nha."

"Đã yêu cầu rồi lại còn đòi hỏi cao, hơn nữa tại sao lại là tôi?"

"Anh cao, cánh tay dài được chưa. Nhanh nhanh nhanh nhanh, Trương Giai Lạc anh che mất món bạch trảm kê rồi!!!"

"Ơ hay, tôi hay gà quan trọng hơn hả?" Trương Giai Lạc liền dịch qua bên Hoàng Thiếu Thiên.

Vương Kiệt Hi nâng điện thoại lên cao, đầu ba người thật ra vẫn chỉ chiếm một góc ảnh, bàn ăn sau lưng thì out nét luôn rồi.

"Lão Vương, kỹ thuật chụp hình của anh có được không vậy." Hoàng Thiếu Thiên lấy lại điện thoại, phóng to bức ảnh n lần, "Mặt anh lại to nhất là sao."

"Lần sau cậu đi mà đứng phía trước, tự mình chụp." Vương Kiệt Hi rốt cuộc cũng húp được miếng canh, chụp ảnh gì chỉ là mây bay, ăn vẫn là quan trọng nhất.

Mà người làm ra bàn ăn thì đương nhiên càng tự hào rồi, cầm điện thoại hí hoáy một lúc, cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên up lên Microblogging. Trương Giai Lạc lại gần nhìn màn hình điện thoại, "Up cái gì vậy? Mợ nó cậu là đang liệt kê tên món ăn hả?"

"Bản lĩnh của tôi còn nấu được chẳng lẽ không được kể? Nhanh lên, mau chia sẻ bài viết của tôi xong khen tôi đi."

"Chậc chậc, hẳn là mấy em gái nhỏ đang khóc nháo đòi gả cho cậu rồi kia kìa." Trương Giai Lạc lấy điện thoại, tùy tiện ấn một cái, đem bài của Hoàng Thiếu Thiên chia sẻ lại rồi bình luận.

"Sẽ không có ai nói cậu tư thông Dược phản lại Miếu chứ?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên đá anh một cái, "Cút cút cút, anh cũng là đang tư thông Miếu phản Dược đó, còn không mau chia sẻ lại khen tôi nhanh."

"Lại còn khen cậu, PR xong có trả phí cho tôi đâu."

"Thế thì anh đừng có ăn."

Vương Kiệt Hi nở nụ cười tránh thoát khỏi sự công kích của Hoàng Thiếu Thiên, cuối cùng lấy điện thoại ra.

Vừa mở thì thấy Dụ Văn Châu chia sẻ lại - "A... Trảm bạch kê /khóc lớn/"

"Phụt." Vương Kiệt Hi bật cười.

...

Sáng sớm ngày thứ hai Hoàng Thiếu Thiên phải đi quay quảng cáo, lúc đi Trương Giai Lạc còn chưa tỉnh, Vương Kiệt Hi thì đứng ngoài ban công cho chim ăn.

"Anh làm sao lại giống đội trưởng nhà tôi thế nhỉ?" Hoàng Thiếu Thiên rửa mặt xong, đang đeo túi chuẩn bị ra ngoài, "Toàn thú vui tuổi già. Thật hoài nghi có phải bình thường hai người bí mật trao đổi bí quyết dưỡng sinh không thế."

"Nuôi thú cưng cũng không được?" Vương Kiệt Hi nháy mắt. Nhiệt độ lúc sáng sớm vẫn chưa cao, còn có chút gió nhè nhẹ thoảng qua, điều hòa không bật cũng không thấy quá nóng.

"Được được được." Hoàng Thiếu Thiên vừa thay giày vừa nói chuyện, tư thế đứng có chút ngả nghiêng, "Buổi tối tôi mới về, trưa hai người tự hâm nóng đồ ăn thừa của hôm qua đi. Có tôi làm bảo mẫu, không cho anh với Trương Giai Lạc từ sáng tới tối gọi thức ăn bên ngoài."

"Lười mà."

"Tôi nói với anh rồi, cái hình tượng vĩ đại này của anh lại không nói với đội viên Vi Thảo, à mà có nói thì ai tin. Một đời anh danh ngã ngựa, lần sau không còn tiếng hô vạn tuế rồi."

"Tôi cũng chả muốn làm Hoàng đế vạn người mê tung hô vạn tuế làm gì." Vương Kiệt Hi lời lẽ khí khái thẳng thừng.

Hoàng Thiếu Thiên đeo kính mắt, "Nhưng mà, Trương Giai Lạc so với anh còn lười hơn."

"Sáng sớm ngày ra đã nói xấu anh đây là như nào." Trương Giai Lạc mặc nguyên bộ đồ pijama, mặt thì ngái ngủ, nằm nhoài từ trên lan can tầng hai nhìn xuống.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, "Ô, dậy rồi? Tôi còn tưởng anh định ngủ luôn đến tối chứ."

"Mợ nhà cậu." Trương Giai Lạc ước gì có thể dùng dép ném chết tên kia, "Buổi trưa cậu có về không?"

"Chậc chậc, anh trực tiếp hỏi tôi trưa có về nấu cơm không là được, gì mà như đọc lời thoại của cô vợ nhỏ thế, có cần tôi đáp lại cơm canh đã làm xong hết rồi không."

"Cậu có thể ngưng tôi một câu, cậu cãi lại một câu không hả? Lão Vương, giúp anh đánh cậu ta nhanh."

Vương Kiệt Hi ung dung đáp, "Đánh không lại."

"Tiền đồ của cậu đâu cả rồi!!!" Trương Giai Lạc gào thét.

Hoàng Thiếu Thiên đứng ở cửa cười lớn, "Được rồi, đợi tối tôi về hẵng nói tiếp."

...

Quay quảng cáo là một việc rất cực khổ, hai cái người rõ là không có phận sự đang nằm nhà xem tivi cũng bị Hoàng Thiếu Thiên cứ cách một lúc lại gọi điện nhắn tin làm phiền.

Vương Kiệt Hi xem tướng thanh, mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng. Còn Trương Giai Lạc đọc không sót cái tin nào thì đang cười tới ngã ngửa.

"Hoàng Thiếu Thiên nói cậu ta quay quảng cáo bán thịt, cười chết mất."

Vương Kiệt Hi đưa cho Trương Giai Lạc một quả quýt, "Rốt cuộc thì cậu ta nhận quay cái gì?"

"Không có nói rõ, mà chắc không phải là sữa tắm chứ?" Trương Giai Lạc bóc quýt, "Tôi đề cử loại sữa tắm cho trẻ con ấy."

"Tắm a tắm a tắm a~"

Quả quýt trên tay Trương Giai Lạc rớt luôn xuống đất xong anh liền vội vã nhặt lên, "Cái gì vậy, hù chết tôi rồi."

"Thì tôi sáng tác cái nhạc dạo chương trình đó, nghe kỳ quái lắm à?" Vương Kiệt Hi cười.

"Quá đáng sợ, không nghĩ cậu là người như vậy đó Vương Kiệt Hi."

"Hoàng Thiếu Thiên còn bán thịt đây này."

"Thì cũng không phải thịt ba chỉ." Trương Giai Lạc vừa xem tin nhắn xong thông báo lại cho Vương Kiệt Hi, còn phỉ nhổ, "Đừng có nói cậu ta có cơ bụng, thời đại này chơi game không dễ, vừa có thể nấu cơm mà lại còn bán thịt."

Vương Kiệt Hi đăm chiêu, "Lỡ nếu như bán thịt thật thì sao?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Hoàng Thiếu Thiên trở về sẽ đánh chết cậu." Trương Giai Lạc cười lăn lộn trên ghế, "Tưởng tượng cậu ta tay cầm miếng thịt, miệng đọc thoại đây là thịt tươi, không phải thịt đông lạnh, chất lượng đảm bảo, hãy an tâm."

"Lời thoại quảng cáo của cậu ta làm sao mà ít vậy được?"

"Vương Kiệt Hi, cậu xong rồi, tôi đã ghi âm lại, tối nay cậu đừng hòng có cơm ăn."

Vương Kiệt Hi uống một hớp nước đá để trên bàn, mặt không biểu tình, "Đừng nha."

...

Lúc Hoàng Thiếu Thiên trở lại đã là đêm rồi. Hai đại nam nhân phải dựa vào cơm thừa canh cặn của Hoàng bếp trưởng từ hôm qua, nấu thêm chút cơm cũng miễn cưỡng sống sót qua một ngày, quay lại trạng thái mùa hè chán chường.

Hoàng Thiếu Thiên quỳ thẳng tắp trước ghế salon, miệng tru lên "Không xong rồi, ta không được", sau đó co quắp lại như con giun.

Trương Giai Lạc đang xem một bộ phim Mỹ có chủ đề về vũ trụ, tàu chiến với người ngoài hành tinh bắn nhau xì xèo, lại nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên giống như một chiến sĩ đến từ Trái Đất đã anh dũng hi sinh.

"Bọn họ làm gì cậu?" Trương Giai Lạc dùng tay vỗ vỗ vai Hoàng Thiếu Thiên.

"Cực kỳ tàn ác, vô cùng khó coi."

Vương Kiệt Hi ngồi ở đầu bên kia ghế, tay đang lật sách cũng phải dừng lại nhìn Hoàng Thiếu Thiên một chút, "Có cần thiết phải vậy không?"

"Anh đi mà thử xem." Hoàng Thiếu Thiên không nhúc nhích nhưng miệng thì không ngừng, "Chụp chụp quay quay điên cuồng như nước tới chân mới nhảy, phải ra sức thể hiện cơ bắp đường nét thịt thà đẹp đẽ, sau đó lại còn nướng thịt. Trời ơi tôi lăn lộn cả ngày một mình mà không có lấy một em gái nào ở đó, cứ mặc xong cởi, cởi xong mặc."

"Hỏi thật, cậu đi quay quảng cáo hay đi tham gia thi đấu thoát y thế." Trương Giai Lạc gật gù tổng kết.

"Nghe có vẻ như anh biết nhiều lắm." Hoàng Thiếu Thiên uể oải nuốt nước bọt.

"Ừ, hình như biết khá nhiều."

"Vương Kiệt Hi!"

"Lại còn biết rất đúng chỗ."

"Đệt!"

Trương Giai Lạc cười ha hả nhìn Hoàng Thiếu Thiên nằm bẹp không còn sức chiến đấu, "Cậu bây giờ nửa điểm công kích cũng không còn."

"Tôi, ngày mai, lại là một trang hảo hán." Hoàng Thiếu Thiên nhắm hai mắt lại.

Lần này cậu thực sự ngủ thiếp đi, cho tới khi bị mùi thơm hun tới tỉnh.

Trương Giai Lạc ngồi xổm trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, tay cầm một cái bát nhỏ, mùi thơm từ đây lan tỏa.

"Tỉnh rồi à? Biết ngay không phải gọi cậu mà." Trương Giai Lạc đặt chiếc bát xuống khay, "Nhìn cậu như sắp thăng thiên tới nơi rồi, ăn chút gì đi. Chắc cả ngày hôm nay chưa bỏ cái gì vào bụng rồi."

"Làm sao anh biết!" Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi bò dậy, "Đèn đóm hun tôi thành thịt nướng cả rồi, nghĩ tới lại buồn nôn."

"Ăn đi, tự tay anh đây nấu đó."

"Vậy có thể ăn nổi sao!" Hoàng Thiếu Thiên lập tức buông thìa, "Lỡ ăn xong tôi xuất hiện ảo giác thì như nào?"

"Thì tới địa ngục đi! Ở đây cũng không có nấm, xuất hiện ảo giác thì chắc chắn là tên Vương Mắt Bự hạ độc cậu."

"Oa, thật là âm hiểm."

Vương Kiệt Hi hai tay bưng hai đĩa nhỏ, là rau trộn rong biển và củ cải luộc.

"Có thể ăn luôn đây nữa, lấy độc trị độc."

"Ê trước tiên hãy để tôi lưu lại di ngôn cho đội trưởng, không lát sợ không kịp."

Trương Giai Lạc cười, đẩy Hoàng Thiếu Thiên một cái, "Đợi cậu phát biểu xong thì cũng tèo rồi, nhân lúc còn nóng ăn đi. Chè hạt sen hoa quế, mẹ tôi tự tay dạy tôi đó!"

"Ha ha, ăn."

Một miếng vào miệng, cảm giác cũng không tệ lắm, vừa thơm lại vừa ngọt, Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Trương Giai Lạc.

"Củ cải với rong biển cũng là anh làm?"

"Là kiệt tác của Vương Mắt Bự."

Hoàng Thiếu Thiên vừa ăn vừa cảm thán, "Hôm nay sao hai người tốt với tôi thế?"

"Sợ cậu chết đói vào giải không có đối thủ." Trương Giai Lạc cười.

"Vậy thì đạt quán quân cũng cô quạnh lắm." Vương Kiệt Hi trịnh trọng nói.

"Cút!!!" Còn hai người kia mỗi người đạp Vương Kiệt Hi một cái.

Tiếng ve mùa hè râm ran.

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu cắn miếng củ cải, nhìn Trương Giai Lạc ngồi bên đung đưa chân.

"Đừng từ bỏ." Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên nói.

Trương Giai Lạc xoay đầu lại, "Cái gì?"

"Trên sân đấu còn chưa đánh với anh đủ đâu."

Trương Giai Lạc không trả lời.

Vương Kiệt Hi cười cười, "Cả đời cũng không đủ."

- Hết
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Ba vị đại thần siêu cấp đáng yêu ❤❤❤
 

Bình luận bằng Facebook