Hoàn [Vân Vũ 2020][Yên Vũ] Vương Miện Giấy

tuthienbang

Gà con tiến hóa
Bình luận
3
Số lượt thích
24
#1
Vương Miện Giấy

Tác giả: 清禾晏
CV: @Phong hạ
Editor: Tui
Beta: @Băng Ly


Fanfic thuộc [Project] Vân Biên Vũ Xuất - Chúc Mừng Sinh Nhật Sở Vân Tú & Chiến Đội Yên Vũ 2020


Question: Chiến đội Yên Vũ cùng đội trưởng xem phim cẩu huyết sẽ có phản ứng như thế nào?


01.
Gần đây Lý Hoa hơi rầu.

Vi Thảo Lam Vũ hưng thịnh hai năm nay, trong Vinh Quang có thể nói là thuật sĩ kiếm khách chạy đầy đất, ma đạo học giả bay kín trời, trong trại huấn luyện cũng không ngoại lệ. Mà Lý Hoa thì chơi ninja, vốn chẳng phải chức nghiệp ngầu lòi gì, Luân Hồi lại càng chưa từng để tâm tới tuyển thủ ninja, vì thế cậu trở thành một sự tồn tại hơi bị xấu hổ.

Quan trọng hơn là, tuổi cậu lớn.

“Á ha ha ha ha…” Bên kia điện thoại, anh họ nghe xong cười suýt tắt thở: “Chỉ vì chuyện này mà chú mày bỏ nhà đi? Chú muốn chọc anh tức chết hả Lý Hoa? Chú lớn tuổi vậy anh đây chắc là nửa người nằm trong đất rồi?”

Lý Hoa trợn mắt: “Trong trại huấn luyện toàn mấy đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi, bỏ vô cấp hai còn chưa tốt nghiệp được nữa. Em thì sao? Em là một thí sinh vừa độ thi đại học đấy!”

Anh họ là con trai người cô của Lý Hoa, lớn hơn cậu tám tuổi. Vị anh họ này bây giờ đang là người quyền lực thứ hai trong công ty chú, ra vào giới xã giao ở thành phố S luôn được người ta cung kính gọi một tiếng “Tiểu Phong tổng.” Nhưng từ lời tán ngẫu của trưởng bối vào ngày Tết mới biết được, mấy năm trước anh cũng chỉ là thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, chẳng biết trời cao đất rộng thề sẽ lang bạt tứ phương mà thôi.

Đồng thời, nhấn mạnh cả sự tồn tại của một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh khác là Lý Hoa.

“Ha ha, nó thích thì cho nó chơi đi.”

Mẹ châm trà cho cô, bố ngồi bên cạnh cười hà hà nói. Lý Hoa trong thư phòng chỉ cách một bức tường gõ bàn phím ầm ầm, nhưng vẫn không át được tiếng phản bác gay gắt của cô mình.

“Đang yên đang lành, tự nhiên ngay cả thi đại học cũng không muốn thi? Không được! Em xem A Thành nhà chị đấy, cũng cái tuổi này chạy long nhong làm bậy bên ngoài, thi đậu đại học thì bỏ đó không theo, chẳng phải rốt cuộc vẫn phải về đây ư? Chị nói với em nhé, nếu nó không chạy ra ngoài lãng phí mấy năm nay, công ty đã chẳng có phần của anh trai nó rồi! Thằng anh kia với mẹ ruột nó y hệt nhau, lòng dạ vừa tham lam vừa hẹp hòi, ngày nào cũng chỉ nghĩ cách moi tiền cho riêng mình, con trai em bị bọn họ ức hiếp biết là bao nhiêu!”

Vì thế đề tài chuyển từ Lý Hoa muốn tham gia tuyển chọn vào câu lạc bộ chuyên nghiệp sang sóng gió hào môn nhà cô, đó cũng là kết cục mọi câu chuyện tán gẫu của cô mỗi lần gia đình họp mặt.

Lý Hoa nghe được tiếng đóng cửa. Cậu quay đầu, thanh niên mặc áo sơ mi phẳng phiu đi đến, đó là anh họ của cậu.

Cậu nhíu mày: “Ba em nói đóng cửa lại là không lễ phép.”

Anh họ khoát tay cười: “Không sao, anh nói anh đi gọi điện thoại, cần yên tĩnh.”

Nhưng anh cũng không có gọi điện gì. Anh đi tới, huơ huơ con chuột Lý Hoa dùng để chơi game hai năm nay: “Không đổi cái mới à?”

“Dùng quen rồi. Chơi game thôi, không khác gì nhau cả.”

“Không sai. Nhưng Luân Hồi đã đổi sang dùng loại S70, em muốn thi vào, hay là dùng trước thử xem.”

Bọn họ thật ra không thân thiết. Trước khi anh nói những lời này, Lý Hoa thậm chí còn cho rằng trong nhà này trừ bản thân cậu thì chẳng ai biết Luân Hồi là cái gì.

Anh họ nghiêng đầu nhìn màn hình của cậu: “Ninja à, không tệ không tệ.”

Sau đó anh giống như lúc đi vào vậy, tuỳ ý xoay người đi ra ngoài, rồi lại quay đầu.

“Ầy, đúng lúc anh có dư một con S70, để sau này kêu người đưa cho em.”

“À, vâng… Cảm ơn.”

“Khách khí làm gì.” Anh họ cười cười, có phần trêu cậu quá cứng nhắc: “Rảnh thì gánh anh đi phó bản.”

Lý Hoa sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, cho rằng anh mới là người khách khí, tiểu Phong bận rộn đi khai chi tán nghiệp, tranh giành gia sản trong miệng cô nào có thời gian rỗi rãi mà đánh Vinh Quang. Hai ngày sau thư ký cung kính lễ độ đưa chuột máy tính S70 mới tinh tận tay cậu, rồi đến tối, cậu nhận được lời mời kết bạn của một người tên là “Cùng Thi Khách” trong Vinh Quang.

“Nhận được chuột chưa? Tốt, dắt anh đi Hoàng Hôn Chi Thành một chuyến nào?”

.

Lần gặp nhau tiếp theo của bọn họ, kì nghỉ hè đã qua quá nửa. Lý Hoa biểu hiện thường thường trong trại huấn luyện của Luân Hồi, đợt kiểm tra thứ hai thành tích đã đến sát mức bị loại.

“…Tóm lại, có lẽ em không thích hợp với Luân Hồi lắm. Em tính rồi, đợt sau em không được top 3, theo quy chế, em phải về nhà.”

“Mấy chú có tổng cộng bao nhiêu người?”

“Ba mươi hai.”

“Hạng tốt nhất của chú là bao nhiêu?”

Lý Hoa nghẹn một chút: “Thứ chín.”

Anh họ dùng ống hút chọt chọt viên nước đá trong ly, hành động ấy và hình tượng tinh anh tây trang giày da của anh thực vô cùng tương phản: “Chịu đựng nổi chứ?”

“…Chịu được.”

Anh cười nhẹ một cái, gần như không nghe thấy được. Lý Hoa vốn định lườm anh – Nhờ có game nên khoảng cách giữa họ gần hơn nhiều, thua kém tám tuổi chỉ bé tẹo tựa như tân thủ cấp một với cấp mười vậy. Nhưng mà trước mắt bữa cơm đầu tiên của cậu sau khi trốn khỏi nhà vẫn là do vị anh họ này mời, Lý Hoa không thể không nín thở im miệng giả ngoan.

“Ăn no chưa?”

Lý Hoa nhìn qua đống xương gà đủ cả con hỗn loạn trên bàn: “Chưa.”

Anh họ chậc chậc hai tiếng: “Như chú mày vậy mà còn bỏ nhà trốn đi hả? Đi được ba cây số là đói chết chú rồi.”

“Em đang tuổi lớn.” Mặt Lý Hoa không hề sợ hãi.

“Biến, biến.” Anh họ thuần thục nhanh gọn lấy di động đặt món, sau đó đuổi cậu đi: “Mua thêm cho chú nguyên phần gia đình ăn dọc đường đó, vẫn không đủ no thì chạng vạng về nhà đi.”

“A.” Mãi một lúc Lý Hoa mới hiểu ra, “Không phải anh tới đưa em về nhà à?”

“Anh nói với cậu mợ là tâm tình chú không tốt, anh dắt chú đi giải sầu.”

Lý Hoa ôm chặt phần ăn gia đình nóng hôi hổi, nghĩ rằng đây chính là bữa tối cuối cùng trước khi cậu bị lừa bán: “Đi đâu vậy?”

Anh họ quơ quơ chìa khoá xe.

“Thành phố N.”


02.
“Lý Hoa à Lý Hoa, nói gì thì cậu cũng hai mươi tuổi đầu rồi, đừng tối ngày làm mấy chuyện trẻ con này.”

“Rõ ràng là tên họ Hà nói nhăng nói cuội!” Lý Hoa ôm bình nước cũ kỹ của cậu, từ chối nhìn tới phần ăn gia đình trong tay Sở Vân Tú.

Sở Vân Tú liếc cái bình nước cậu quý như bảo bối kia. Bình nước kim loại bình thường, phía trên là dòng chữ “Hiến máu quang vinh” màu son, là “Quà mừng mười tám tuổi thành nhân cho chính mình” của cậu.

Cũng coi như là một thanh niên ưu tú có ích cho xã hội, sao lại chậm chạp trong việc giao tiếp với phóng viên thế nhỉ? Sở Vân Tú chớp mắt mấy cái, xoa xoa huyệt thái dương, dứt khoát ngồi xuống mở hộp đồ ăn ngoài của mình bắt đầu giải quyết.

“Hà Đương Lập nhân phẩm kiểu gì cậu không biết hay sao? ‘Tuần Báo Thể Thao Điện Tử’ đã từng nói được câu nào hay về chúng ta không? Đừng nói là ‘Chiến thuật người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra khuyết điểm’, ngày nào đó ông ta nói ‘Đội trưởng và đội phó Yên Vũ nhất định có mờ ám’ tôi cũng sẽ không thấy kinh ngạc.”

Vẻ mặt căm giận của Lý Hoa nhanh chóng biến thành hoảng sợ: “Em không có em không có, đội trưởng em thật sự không dám!”

“Kích động gì? Chị Sở đây chả nhẽ không xứng với cậu?” Sở Vân Tú lấy một cọng khoai tây gõ đầu cậu, sau đó ném sốt cà chua cho cậu ý bảo mau nhanh chóng ăn cơm: “Cậu đấy, ra dáng người lớn một chút đi.”

Lý Hoa mười tám tuổi trở thành đội phó, tận đến trước khi cặp chị em họ Thư vào Yên Vũ năm nay, cậu vẫn luôn là người nhỏ tuổi nhất trong đội. Lúc Phùng Hướng Minh giao chức đội phó cho cậu, không phải ai cũng tâm phục.

Bạch Kỳ cùng tuổi với Lý Hoa, nhưng gia nhập Yên Vũ sớm hơn cậu một năm. Vị kiếm khách này có thể xem là đối lập với trùm nói lời rác rưởi Hoàng Thiếu Thiên: Tuy bảo mấy lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên là một loại công kích nhưng kì thực cũng chẳng phải thật sự đang ghét ai, còn Bạch Kỳ thì nhất định phải căng đến tận cùng với người mình không vừa mắt.

Bạn trẻ Lý Hoa vừa vào đội may mắn trở thành mục tiêu của cậu ta.

Đoạn nghiệt duyên này có thể nói là một màn Hoàng Đế chiến Xi Vưu trong lịch sử Yên Vũ, Sở Vân Tú chưa bao giờ ngờ rằng cậu thiếu niên nhỏ bé Lý Hoa dùng bình nước hiến máu vinh quang và Bạch Kỳ thân cao một mét tám tai trái đeo ba chiếc khuyên lại bướng bỉnh y hệt nhau.

“Tuổi trẻ, tốt thật.” Sở Vân Tú và Phùng Hướng Minh đứng một bên, vừa nhìn Lý Hoa và Bạch Kỳ đánh game vừa tám nhảm.

“Không phải ông giỏi lắm hả? Ông giỏi thì đừng có né! Ông tưởng tui không tìm ra ông à?”

“Ha ha, làm như ai cũng giống kiếm khách các ông đều kiểu kiếm còn người còn chắc? Nếu ngay cả ông cũng có thể tìm ra tôi thì tôi đây còn xứng làm ninja sao?”

Phùng Hướng Minh là một mục sư đặc biệt trong giới mục sư, tính tình lười biếng lúc nào cũng cười ha ha: “Chính vì tuổi trẻ, cho nên mới nhìn nhau không ưa nhỉ.”

Sở Vân Tú gật gật đầu, lại vỗ vai anh: “Lão Phùng, em thấy anh cũng được lắm mà.”

Phùng Hướng Minh ra mắt dưới trướng Hoàng Phong vào mùa giải thứ ba, mùa thứ tư Yên Vũ mới thành lập mời anh về làm đội phó. Khi đó thần thoại Hoàng Phong và Gia Thế tranh đoạt quán quân mùa một vẫn chưa qua hoàn toàn, rời khỏi chiến đội truyền kỳ, buông tay đi qua một đội mới toanh như Yên Vũ, đòi hỏi dũng khí không cần bàn cãi.

Ba năm trôi qua, dù thế nào cũng không ai nói đây là một lựa chọn sai lầm.

“Được gì cơ? Anh không được, anh không làm đội phó của em nổi.” Phùng Hướng Minh suy nghĩ, rồi tổng kết nói: “Em rất khó nắm bắt.”

Sở Vân Tú ném cho anh ánh mắt xem thường: “Nói chuyện với anh y như bộ phim thần tượng hôm qua em xem ấy, nổi cả da gà.”

Phùng Hướng Minh cũng không giận, đáp lễ cô: “Coi nhiều phim thần tượng, coi chừng ế đó.”

“Tại sao?”

“Em sẽ cảm thấy đàn ông trong hiện thực chẳng ai tốt cả.”

Tiến độ hôn nhân nhanh nhất toàn Yên Vũ, người đã tới giai đoạn bàn cưới gả Phùng Hướng Minh lộ ra nụ cười “Anh biết hết”.

.

Bạch Kỳ rất không phục.

Không phải cậu không phục một hậu bối so với cậu còn hậu bối hơn lại được làm đội phó, mà là người này nhảy dù trong giai đoạn giữa của trại huấn luyện, mấy lần bí mật huấn luyện cùng đội trưởng xong đột nhiên lấy được tư cách tham gia vào đội, lặng lẽ cầm luôn chức đội phó của Phùng Hướng Minh, Bạch Kỳ căn bản không hiểu nội tình gì về người này.

“Ông nói xem, có phải cậu ta là người nhà chị Sở không?”

Tôn Lượng tách đôi đũa trúc, một bên đổ dấm một bên liếc cậu: “Bạch Kỳ, ngày đầu tiên ông quen chị Sở à? Đội trưởng chúng ta là người như vậy sao? Nói tào lao… Hơn nữa, người nhà thì thế nào? Chiêu mộ nhân tài cũng không kị người nhà, hiểu chưa?”

“Phắc, chỉ ông hiểu thôi chắc.” Bạch Kỳ ghét bỏ đẩy đĩa dấm của anh ra xa chút: “Dân Đông Bắc mấy người có cái tật xấu gì vậy, nghiện dấm ghê thế.”

Tôn Lượng không để ý đến cậu, thành thạo gắp miếng sủi cảo lăn một vòng trong đĩa dấm: “Đây chính là món sủi cảo thịt heo hành tây chính tông nhất mà tôi tìm được, ông lo ăn nhanh đi.”

“Hành tây? Ai mà ăn sủi cảo hành tây hả? Sao sủi cảo Tam Tiên của tôi còn chưa lên…”

“Hừ, đúng là có mắt không tròng. Đáng đời cái thân gầy như châu chấu của ông.”

“Ông im miệng đê.”

Bạch Kỳ một hơi cắn hết một miếng sủi cảo Tam Tiên, chợt nhớ tới gì đó, hừ hừ nói.

“Ài, ăn xong kêu người ta đóng gói bàn này về, đưa thằng nhóc kia đi. Lúc đi tui thấy cậu ta vẫn còn đang online.”

“Ơ? Tôi ăn còn không đủ.”

“—Tui nói ông đóng gói sủi cảo Tam Tiên! Lo ăn sủi cảo thịt heo hành tây của ông đi!”

“Ờ ờ, ờ, đáng đời ông với thằng nhóc Thượng Hải kia gầy như hai con châu chấu – Châu chấu treo trên sợi dây thừng!” (*)

Lúc Tôn Lượng về ký túc xá, Lý Hoa đã tắt máy tính, quấn chăn ngồi trên giường bấm điện thoại.

Tôn Lượng không có ý kiến gì với Lý Hoa, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với cái người dáng vẻ nhỏ nhắn có thể đối đầu trực diện với Bạch Kỳ này. Dù sao năm đó lúc anh mới quen biết Bạch Kỳ, quả thật đã bị bộ mặt hung thần ác sát kia doạ hoảng – Tuy rằng sau này cũng biết, cậu ta chỉ là một tên ngốc mặt bự.

“Lý Hoa ông ăn không? Mua sủi cảo Tam Tiên về cho ông nè, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”

“À được, cảm ơn.”

Lý Hoa gật gật đầu, ngồi xuống tách đũa. Tôn Lượng nhàn rỗi, dứt khoát kéo ghế dựa qua ngồi nói chuyện phiếm với cậu.

“Người anh em, có câu này không biết tôi có nên nói không?”

Lý Hoa nâng mí mắt: “Ái khanh cứ nói.”

“Chính là – Ầy ông đừng cảm thấy tôi quản chuyện bao đồng, tôi chỉ quan tâm đồng đội mới ông hiểu không – Cũng không phải tôi có ý gì không phải với chị Sở, ông biết mà ha?”

“Ái khanh có thể câm miệng.”

“Phắc du.” Tôn Lượng đá một cước vào góc giường cậu, “Tôi chỉ muốn hỏi ông, rốt cuộc ông vào đội kiểu gì vậy? Chúng ta nói thẳng đi, tôi cũng từ trại huấn luyện qua, nhưng dạng nửa đường gia nhập đội như ông, đánh vài lần với đội trưởng là vào thẳng, tôi quả thật chưa từng thấy.”

Lý Hoa nhai nửa miếng sủi cảo nhìn ánh mắt tò mò của Tôn Lượng. Cậu biết ông bạn cùng phòng của mình tính tình thẳng thắn, để người như vậy cảm thấy bất ổn phải nói vấn đề này ra miệng, nếu Lý Hoa không tự giới thiệu thì quả là chẳng thỏa đáng tí nào.

“Tôi nói cho ông biết vậy…” Cậu mở bình giữ nhiệt ra uống một hớp, đưa tay ra dấu anh lại gần một chút.

“Tôi bị lừa bán.”


03.
“Tôi ấy, lúc đó tôi bị cậu ta làm sợ tới mức nhảy đụng trần nhà luôn!”

Tôn Lượng chỉ chỉ trên đầu mình như thật, ra vẻ nhiều năm rồi vẫn còn kinh hồn bạt vía. Lý Hoa huých anh một khuỷu tay: “Đừng hù nhau, làm gì có người nào cao như vậy.”

Bạch Kỳ bổ thêm một đao: “Ông còn không tới mét tám.”

“Một mét bảy chín phẩy năm! Tương đương mét tám!”

Bạch Kỳ lộ vẻ mặt “tui thương hại ông quá chừng”, khí thế Tôn Lượng vì vậy mà mất một nửa, thế là đổi mục tiêu: “Lý Hoa ông cũng không đủ một mét tám!”

Lý Hoa thờ ơ nhún nhún vai: “Dù sao tôi cũng không phải người Đông Bắc.”

Sau đó cậu và Bạch Kỳ đập tay ăn mừng, hôm nay cũng là một ngày thành công dùng lời rác rưởi đả kích Tôn Lượng.

Phùng Hướng Minh từ phía trước quay đầu lại: “Các em bớt bớt đi, đừng có doạ đội viên mới.”

Tôn Lượng nổi giận đập hai người mỗi người một chưởng coi như trả thù. Sau đó ba người lại tụm sát vào nhau nhỏ giọng nói chuyện: “Tôi nói này, hôm nay đội trưởng sao sao ấy.”

“Tui cũng thấy thế. Không phải bảo là có hai người mới sao? Tui thấy rất tuyệt, lại còn là con gái!”

“Ông đòi yêu đương trong đội luôn hả? Vô liêm sỉ, bớt nhớ thương con gái nhà người ta đi.”

“Hừ, tui không tin ông không muốn có người yêu!”

Thật ra Sở Vân Tú nghe được bọn họ nói gì, chỉ là không có tâm tư đáp lại.

Cô cũng rất vui khi có hai người mới tuyển từ trong game ra, dù sao thực lực của chị em họ Thư là do tự cô kiểm tra. Khiến cô lạnh mặt không nói lời nào thực tình là vì ở hội nghị hôm trước, giám đốc đề nghị mấy trận đấu giải tiếp theo, hai chị em nhất định phải cùng lên sân ở mục đấu đoàn đội.

Vẻ mặt Sở Vân Tú khó có thể tin: “Hai thiện xạ cùng lên sân? Giám đốc Tiết, đấu đoàn đội tổng cộng có năm người, chết một mạng thì thành sáu, hai thiện xạ thêm tôi nữa, ba người đánh tầm xa? Trận này có còn muốn đánh nữa không?”

Giám đốc Tiết ôn hòa nói: “Đây là bên nhà đầu tư và quảng cáo yêu cầu… Chúng ta cũng không có cách nào.”

“Chuyện này quả thực…”

Phùng Hướng Minh ném cho cô một ánh mắt ra hiệu, nhìn về phía hai cô gái nhỏ ngồi một bên. So với bộ dáng đại sát tứ phương trong game, khuôn mặt tương tự nhau của hai cô rất an tĩnh dịu dàng, lúc này càng lo lắng bất an vì đang ở hoàn cảnh xa lạ và không có quyền lên tiếng.

Sở Vân Tú tỉnh táo lại, hiểu rằng tranh luận chẳng được việc gì, ngược lại sẽ tổn thương hai đứa trẻ kia.

Cô ngồi xuống, cố gắng thẳng lưng hết mức, nhưng vẫn hơi suy sụp nói: “Tôi biết rồi… Tôi sẽ điều chỉnh.”

.

“Chiều hôm qua không phải mở họp sao? Đội trưởng không gọi ông đi à?”

“A? Đội trưởng bảo tôi đến xem phòng kỹ thuật chế tạo vũ khí bạc…”

Lúc Lý Hoa còn đang ngỡ ngàng, mọi người đã đi đến phòng hội nghị. Phòng họp mới được tu sửa trong kì nghỉ, phía trước là đội huy Yên Vũ cực lớn, một loạt đèn pha chiếu vào nó đến mức trắng loá.

Thư Khả Di và Thư Khả Hân ngồi trên dãy ghế chờ bên góc tường, thấy có người vào lập tức đứng lên: “Chào đội trưởng!”

“Tới rồi à? Lại đây ngồi đi! Đừng ngồi trong góc phòng.”

Không chờ Sở Vân Tú mở đầu, Tôn Lượng, Lý Hoa và Bạch Kỳ đã tự giác xếp hàng ngang, bắt đầu tự giới thiệu.

“Tôi là Lý Hoa, đội phó. Nhưng tuổi tôi không lớn hơn các cậu bao nhiêu, hơn nữa tôi đánh giải từ mùa Bảy, chúng ta không khác nhau đâu!”

“Anh là Tôn Lượng, Tôn trong Du Tôn, Lượng trong Gia Cát Lượng! Anh là nhà quyền pháp tụi em biết mà hả? Phải phải chính là Sương Mãn Thiên đó! Ha ha tụi em có xem trận anh đấu chưa? Anh thường xuyên lên sân, lần trước anh một chọi ba bên Nghĩa Trảm đó? He he he không có đâu, cũng không có lợi hại đến vậy đâu – Ê ê Bạch Kỳ ông –”

“Tên này thích nói mấy lời rác rưởi vậy đó, các cậu đừng để ý. Tui là Bạch Kỳ, rất hân hạnh được gặp các cậu.”

Tôn Lượng nghiêng đầu sang chỗ khác cà khịa cùng Lý Hoa: “Quỷ gì đây? Thằng cẩu đội lốt người này là Bạch Kỳ à?”

“Được rồi, tất cả ngồi xuống hết cho chị.” Sở Vân Tú nhìn trọn vở kịch hay xong miễn cưỡng gõ gõ bàn: “Bạch Kỳ cậu bình thường chút đi, sau này thường xuyên gặp nhau còn sợ không bại lộ nổi bản chất của cậu hay sao?”

Thư Khả Hân không nhịn được bật cười, Sở Vân Tú nhìn không khí sinh động như thế, tâm tình cũng trở nên dễ chịu hơn một chút.

“Khả Di, Khả Hân, bọn họ đã tự giới thiệu thì chị cũng không nói nữa. Đây là Phùng Hướng Minh, mục sư của chúng ta, hôm qua chúng ta đã gặp rồi.” Sau đó cô quay đầu qua bên kia: “Đây là Thư Khả Di và Thư Khả Hân, ID là Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng, từ hôm nay trở đi chính là bộ đôi thiện xạ của Yên Vũ chúng ta. Mọi người hoan nghênh nào!”

Sau trận bão vỗ tay, Sở Vân Tú hít sâu một hơi, mở bút ký của cô ra. Ảnh chiếu bật lên sau lưng, một bảng kế hoạch chiến thuật chậm rãi hiện lên.

“Theo lý thuyết, nghi thức hoan nghênh hẳn là nên có cái gì hay ho, ví dụ như để Lý Hoa đọc diễn cảm một đoạn tiếng Anh gì đó – Nhưng rất tiếc, hôm nay chỉ có thể tạm thời cho qua.”

“Thứ bảy cuối tuần tới sẽ bắt đầu thi đấu trở lại, năm nay trận đầu của chúng ta là đánh với quán quân quý trước Luân Hồi.”

“Mọi người, thời gian của chúng ta không còn nhiều… Lập tức bắt đầu đi.”


04.
Ban đầu, Thư Khả Di không muốn tới cho lắm.

“Em vẫn rất thích ngành mình học… Hơn nữa, ngành đó cũng dễ tìm việc làm.”

Hai chị em vừa vào cùng một đại học nửa năm, Thư Khả Di học Quảng cáo, Thư Khả Hân thì là ngành Animation. Lúc đầu chơi Vinh Quang cũng vì thấy mấy bức fanart của bạn học vẽ về game rất đẹp, do vậy mới cảm thấy hứng thú mà đi đăng ký tài khoản.

“Dùng acc nam là vì nam thiện xạ đẹp hơn nữ thiện xạ đó!” Thư Khả Hân gom tóc lại một chùm, “Chị đưa em dây cột tóc với.”

Thư Khả Di móc trong túi ra ba sợi dây cột tóc ba màu khác nhau, xoè tay để Thư Khả Hân tự chọn. Sau đó cô lại nhìn về phía Phùng Hướng Minh và Tôn Lượng: “Em ấy chính là vậy đấy, làm gì cũng tùy theo ý muốn. Sau đấy em nghĩ vậy cũng tốt, nếu thực sự không lăn lộn nổi nữa thì tụi em về nhà vẽ vời, chị em hoạ sĩ song sinh nghe cũng không tệ lắm.”

Hai chị em này quả thực đều thích làm theo ý mình, Phùng Hướng Minh nghĩ.

Tôn Lượng tiếp tục tò mò: “Vậy tụi em có tác phẩm gì không? Có thể cho anh xem không?”

“Ngày nào anh cũng xem đó!” Thư Khả Hân búi tóc thành hình củ hành trên đầu: “Đồng nhân Vinh Quang ‘Tôi không phải là đội trưởng’ là do tụi em vẽ.”

“Ơ?”

Cuối tuần đầu tiên tháng Tư, sinh nhật tuổi mười chín của chị em họ Thư đã đến.

.

“Chú còn hai tháng nữa là mười tám tuổi hả?”

“Ừm.” Lý Hoa chưa đến thành phố N được mấy lần, đang nghiêm túc quan sát bên ngoài cửa sổ: “Chúng ta đi đâu đấy? Trời tối đen rồi kìa.”

Anh họ quay đầu: “Chú biết thành phố N có chiến đội nào không?”

“Biết, Yên Vũ, mùa giải trước vào top 8, đội trưởng là Sở Vân Tú thuộc Thế hệ Hoàng kim…”

Lý Hoa nói một nửa đột nhiên sửng sốt. Con đường rẽ sang một khúc ngoặt, chiến huy xanh nhạt của Yên Vũ xuất hiện trên mái nhà phía trước.

“Thế nào, đi xem không?”

Lý Hoa nhất thời vẫn chưa hoàn hồn được. Tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nghe nói sản nghiệp của nhà họ Phong đã lan đến chỗ ngành thể thao điện tử, có thể nghênh ngang đi vào tổng bộ của Yên Vũ luôn?

Càng khỏi nói người đang nói chuyện điện thoại với anh họ hình như là… đội trưởng Sở Vân Tú của Yên Vũ.

“A lô Vân Tú? Là anh là anh. Anh ngay dưới lầu nè… Dẫn tới cho em một thằng nhóc lợi hại, đến xem thử không?”

Thằng nhóc lợi hại? Gì cơ?

Không lâu sau, một bóng dáng tóc dài bay bay đi ra từ thang máy trước mặt. Người thật của cô ngoài đời còn đẹp hơn lúc trực tiếp giải đấu, hơn nữa còn nở một nụ cười Lý Hoa chưa từng nhìn thấy.

Sở Vân Tú ngoắc ngoắc bọn họ. Lý Hoa còn chưa biết phản ứng thế nào, đột nhiên nghe cô hô.

“Đội trưởng! Đã lâu không gặp!”

Thanh niên đứng bên cạnh cậu, tên là Phong Thành, đội trưởng tiền nhiệm của Yên Vũ, cười gật gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

.

“Khi đó nói tổ chức sinh nhật cho cậu, mà cậu không chịu.”

“Vốn dĩ em cũng không có thói quen tổ chức sinh nhật gì.”

“Chậc chậc, cậu lạc hậu quá Hoa nhi à.”

Hai người ngồi trong tiệm bánh ngọt lúc chờ bánh kem. Ngày nghỉ trên đường đông đúc, nhân viên giao bánh duy nhất vẫn đang trên đường chuyển phát một đơn hàng khác. Vì thế Sở Vân Tú cầm thẻ xe cùng Lý Hoa, đi tàu điện ngầm xóc nảy một tiếng tự mình đến lấy.

“Đội trưởng, chị có từng nghĩ…”

“Hả?”

Lý Hoa cầm bánh ngọt hai tầng vừa mới làm xong, bĩnh tĩnh phân tích hiện trạng.

“Thiếu chút nữa ngay cả em cũng chẳng chen nổi lên tàu, cái bánh ngọt này có thể sống tới Yên Vũ sao?”

.

Bạch Kỳ lén chạy từ ký túc xá ra. Đại sảnh dưới lầu mới lắp một máy bán hàng tự động, cậu định đến mua nước thử xem.

“Món này bao nhiêu tiền? Món này bao nhiêu tiền? Món này bao nhiêu tiền?”

Hiển nhiên, máy bán hàng tự động mới hơi có vấn đề, quét mã xong tự nhiên gào điên cuồng như báo cảnh sát. Bạch Kỳ đang không biết làm sao, thình lình bên cạnh có người đá một cước bắt nó im lặng. Rầm một tiếng, lon Coca rơi xuống khoang xuất hàng.

Bạch Kỳ ngẩng đầu nhìn Lý Hoa, thấy cậu lắc lắc lon Sprite trong tay: “Kinh nghiệm đấy.”

Bạch Kỳ mờ mịt gật gật đầu.

Tuy rằng đã đối đầu nhau gần một tháng, nhưng đây là lần đầu tiên hai người một mình ở chung. Đại khái vì xung quanh quá an tĩnh, mấy lời cãi nhau lúc ban ngày cũng không tiện nói ra khỏi miệng.

Vì thế Bạch Kỳ định thử tán gẫu mấy chuyện tầm phào: “Sao ông lại đến mua Sprite?”

Lý Hoa chẳng thèm nhìn cậu: “Bởi vì tôi không thích uống Coca.”

“…” Bạch Kỳ nghĩ thôi bỏ đi không tính toán với cậu.

“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Lý Hoa đột nhiên nói.

“À? Hả?” Bạch Kỳ đột ngột bị một gậy gõ chết, “À không, sao ông không nói sớm? Hôm nay sắp qua ngày luôn rồi, nếu đội trưởng biết thì sẽ…”

“Sở đội biết. Tôi nói tôi không thích mừng sinh nhật.”

Dường như lúc này Bạch Kỳ mới để ý, tuổi của Lý Hoa còn ít hơn cậu một tẹo. Bỗng cậu sinh ra chút cảm giác áy náy, tựa như một người anh trai không chăm sóc em trai đàng hoàng, đột nhiên trở nên tình cảm.

“Zô!”

Lý Hoa nhìn cậu ta đột nhiên giơ tay cầm Coca lên: “Hả?”

“Chúc ông sinh nhật vui vẻ! Anh đây zô trước!”

Bạch Kỳ cũng chẳng quan tâm Lý Hoa có phối hợp cậu ta hay không, ngửa cổ lên uống Coca.

Qua vài giây, cậu nghe Lý Hoa nói “Ai nhận ông là anh”, sau đó là tiếng nước ngọt ùng ục.

.

“Bên Luân Hồi để anh nói với họ. Chú cứ ở đây đi, chuyện trong nhà cũng không cần lo lắng, anh đã cam đoan với cậu mợ bên đó rồi.”

“Anh…”

Phong Thành tựa vào gốc cây châm điếu thuốc, cười rất nhạt: “Nói đi, muốn hỏi gì?”

Lý Hoa có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi từ đâu.

“Rất ảo diệu đúng không? Xém nữa anh chính là đội trưởng đầu tiên của Yên Vũ. Đáng tiếc, Thế Hệ Hoàng Kim không có phần anh.”

“Nhưng mà… Tại sao? Khi đó anh cũng mới hai mươi hai. Diệp Thu và Hàn Văn Thanh hai mươi lăm vẫn còn đánh mà.”

Phong Thành nhả ra một vòng khói, mơ mơ hồ hồ nói: “Mẹ anh ở trong cái nhà đó sống không tốt lắm. Anh nhất định phải trở về, không thể để bà bị người ta ức hiếp được.”

Lý Hoa nhớ tới người cô giọng nói oang oang, ánh mắt sáng quắc ngồi trong phòng khách nhà mình, nhất thời không có cách nào liên hệ bà và cụm “sống không tốt lắm” với nhau. Phong Thành một người trông có vẻ bất cần đời, nhưng ai cũng biết lòng dạ thâm sâu kia, trước hai mươi tuổi vậy mà cũng là một thanh niên nhiệt huyết lấy Vinh Quang làm lí tưởng, cậu cũng không thể nào tưởng tượng ra được.

“Đội trưởng, Lý Hoa”, Sở Vân Tú đã đi đến, “Em tìm một phòng ký túc xá, tạm thời cho Lý Hoa ở một mình. Ngày mai em bắt đầu dẫn cậu ấy đi trại huấn luyện.”

“Ừm, em vất vả rồi.”

“Em thì vất vả cái gì.” Sở Vân Tú cười vỗ vỗ vai Lý Hoa, “Vất vả Phong đội của chúng ta, qua ba năm, bố trí dựa theo chiến thuật đầu tiên của anh, rốt cuộc cũng có một tổ hợp pháp sư nguyên tố phối với ninja rồi.”

“Ba năm?” Lý Hoa ngơ ngác nói: “Phong Thành Yên Vũ trước kia là account của anh sao?”

“Đúng vậy.” Phong Thành trông cũng không kinh ngạc, “Phong Thành Yên Vũ là anh chỉnh dựa theo mặt mình… Nhìn không đoán ra à?”

Lý Hoa rất thành thực: “Nhìn không ra.”

“…”

“Đã nói từ lâu khả năng nặn mặt của anh rất gớm mà.” Sở Vân Tú cười gập cả người.


05.

Rốt cuộc bánh ngọt vẫn về được tới Yên Vũ không chút tổn hại nào.

Lý Hoa gượng miếng hơi thở cuối cùng đặt cái bánh an toàn lên bàn, sau đó ngồi phịch vào ghế dựa: “Nước… Tôi muốn uống nước ấm…”

“Bình giữ nhiệt của ông không có ở đây.” Bạch Kỳ nhét một chai Coca vào tay cậu, “Không uống thì đưa tui, đừng có lãng phí à.”

Phùng Hướng Minh mở hộp nến, cả hộp không tìm được nổi số 1, dứt khoát ghim hai số 9 lên.

“Cảm giác như kết hôn ấy.” Thư Khả Hân như người đẹp nặng lòng(**) mà nghĩ.

Không biết Tôn Lượng lại đang liên tưởng đến cái gì: “Không thích hợp, cái này không thích hợp.”

Sở Vân Tú thuần thục lấy ra cái bật lửa: “Bạch Kỳ, tắt đèn tắt đèn.”

Trong không gian tối mờ sáng bừng lên hai ngọn nến, hai chị em yên lặng cầu nguyện.

“Em ước điều đó hả?”

“Là nó đấy.”

“Chị cũng ước cái đó.”

“Hì hì, vậy nhất định sẽ thành hiện thực!”

Bạch Kỳ nghe xong giật giật chân mày: “Tôi là con một, tôi muốn hỏi có anh chị em là sẽ biến thành ngu ngu vậy hả?”

Lý Hoa bình tĩnh: “Hỏi tôi làm gì? Không phải ông vốn là trùm ngu ngu hả?”

Sinh nhật nào cũng sẽ biến thành liên hoan, Tôn Lượng mở hệ thống âm thanh mới đổi của phòng hội nghị lên, bắt đầu vui vẻ quẩy.

Lý Hoa lắc điên dại lon Coca Bạch Kỳ đưa cho cậu, sau đó trả lại cậu ta, ôm bình giữ ấm của mình yên tĩnh nhìn cậu ta bật nắp lon rồi nhảy tưng tưng.

Thư Khả Di và Thư Khả Hân đang tiến hành phân đoạn trao đổi quà hàng năm của các cô, đương nhiên cũng không có gì bất ngờ xảy ra, hai cô tặng đối phương mấy cây bút y hệt nhau.

Phùng Hướng Minh thấy Sở Vân Tú ngồi trong góc xa bọn họ nhất đang gọi điện thoại. Có lẽ không phải chuyện gì nghiêm trọng, thỉnh thoảng cô nở nụ cười, trong tay lay hoay một chiếc vương miện bằng giấy mừng sinh nhật.

“Làm giàu xong rồi cuối cùng định chuộc cả nhà Yên Vũ chúng ta à?”

“Sắp rồi, nhưng không nhanh đến vậy. Em còn phải chịu đựng thêm một thời gian đấy.”

“Hừ, anh tưởng em sợ hay sao.” Nói xong cô ngẫm lại, rồi cười, “Nếu Lý Hoa biết, nhất định cảm xúc sẽ dao động rất nhiều.”

“Những người khác cũng vậy. Cho nên chỉ có thể để mình em biết. Áp lực sẽ rất lớn.”

“Em hiểu.”

Cô nhẹ nhàng xé đi một góc của vương miện giấy.

Phùng Hướng Minh vào tháng mười hai đã đột nhiên ý thức được, có vẻ như bản thân anh đã đến giới hạn.

Lần đó Yên Vũ thắng rất đẹp, Tuế Mộ Vân của Phùng Hướng Minh trụ đến sau cùng phần đấu đoàn đội.

Nhưng anh phát hiện mình không được rồi.

“Anh lúc nào cũng thích nói mình không được.” Sở Vân Tú đốt một điếu thuốc, vẻ không muốn nói chuyện với anh.

“Anh không có nói bậy. Đây đã là giải đấu thứ mười, anh ra mắt còn sớm hơn em một năm.” Phùng Hướng Minh vẫn cười cười, “Cho một điếu coi.”

Sở Vân Tú hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đưa cho anh: “Không phải chị dâu bảo anh cai à?”

“Ở nhà không dám hút.” Anh đốt thuốc vẫn rất thành thục, “Đâu thể để trẻ con hút thuốc gián tiếp được.”

Cô ngẩn người, sau đó vui vẻ: “Chị dâu có thai?”

Phùng Hướng Minh gật đầu.

“Cho nên anh nghĩ, nên rút rồi.”

Vì thế Tôn Lượng đứng ở một nơi bí mật gần đó hiểu được, lần này Phùng Hướng Minh nói thật.

Lý do Tôn Lượng bắt đầu đánh Vinh Quang có thể nói là buồn cười nhất.

“Hệ thống giọng nói của Vinh Quang xịn! Tốc độ xử lý rất nhanh, tôi nói chuyện với người khác sẽ không bị bay lắc.”

Vị mục sư trong tổ đội lúc đó cười: “Chỉ vì vậy thôi à?”

“Chỉ vì vậy! Còn chưa đủ sao? Chơi game thì tán gẫu quen biết bạn bè rất quan trọng đó! Tôi thấy cậu không tồi, ý thức trị liệu rất tốt. Hai đứa mình kết bạn, sau này cùng tổ đội nhá?”

“Được thôi. Nhưng mà tôi đã có đội rồi… Có hứng thú đánh chuyên nghiệp không?”

Tôn Lượng là nhà quyền pháp, đối phương là một mục sư. Tôn Lượng vội vàng nói: “Tôi không đi Bá Đồ đâu!”

“Sau đó bọn họ nhắc lại chuyện cười này rất lâu.” Tôn Lượng u oán trừng Phùng Hướng Minh: “Còn không phải tại anh kể ra hay sao!”

“Rõ ràng là do trêu cậu rất vui mà.”

Bọn họ trầm mặc một lát.

“Mùa giải thứ mười không phải lỗi của anh. Cả đội chúng ta đều…”

“Anh biết, anh biết.” Phùng Hướng Minh ngắt lời cậu ta.

Mùa giải thứ mười của Yên Vũ rõ như ban ngày. Ngoài đội nghị luận xôn xao, người trong đội chưa từng oán giận lẫn nhau. Ai mà không liều mạng chứ? Phùng Hướng Minh tới cực hạn cũng vậy, Sở Vân Tú tử chiến đến cùng cũng vậy, có ai mà không kiên cường cố gắng?

“Nhưng mà, đủ rồi.” Phùng Hướng Minh bỗng nhiên nói.

“Khoảng trời Yên Vũ, phải thay đổi.”


06.

Tối qua Thư Khả Hân thức đêm vẽ tranh minh hoạ mới, hôm nay ngủ thẳng tới mười hai giờ.

Cuộc sống rảnh rỗi hiếm có nhờ kỳ nghỉ hè ban tặng.

“Em thức rồi?” Thư Khả Di đã ngồi trước máy tính, “Phản hồi rất tích cực, cách nói ‘giải nghệ không phải là rời khỏi’ này ấy.”

Thư Khả Hân quấn chặt chăn, giọng hờn dỗi: “Nhưng em cảm thấy không tốt.”

“Nghe lời chị.” Thư Khả Di xoay ghế nhìn em gái, “Không phải tiền bối đã nói, anh ấy vẫn sẽ ở trong đội sao. Chúng ta cũng đã đáp ứng đội trưởng sẽ không để ảnh hưởng đến cảm xúc.”

“Ò.”

Cô lật người đối mặt với vách tường.

“Chị, em hỏi chị.”

“Gì?”

“Lúc sinh nhật, chị ước gì vậy?”

“Nói ra sẽ mất linh.”

“Không nói cũng mất linh.”

“Không đâu.”

Thư Khả Di đứng lên: “Chỉ cần không nói ra, thì sẽ luôn tin tưởng rằng nó có thể thực hiện được.”

Tôn Lượng đang trong phòng huấn luyện, nhàm chán đánh một phó bản cấp thấp.

“Anh trai lợi hại quá! Anh ơi lần sau chúng ta đánh Quái Vật Phòng Học đi!” Đồng đội ghép ngẫu nhiên hình như là một học sinh tiểu học, Tôn Lượng gõ bừa một liên chiêu đã được cậu khen tới trời xanh.

Bị ngược đãi lâu trong giới cao thủ, được khen như vậy trong chốc lát cũng rất hay ho. Tôn Lượng đang kiêu ngạo, đột nhiên tin nhắn của công hội nhảy ra.

[Công hội Yên Vũ Lâu triệu tập đội ngũ]

“Hả?”

Lúc anh còn đang chẳng hiểu mô tê gì, Sở Vân Tú dẫn cả nhóm người Yên Vũ đẩy cửa đi vào.

“Ồ anh ở đây à? Nào, mọi người đều ở đây hết rồi, ngồi xuống đi.”

Tôn Lượng nhìn nhìn Bạch Kỳ, đối phương cũng nhún vai: “Đừng hỏi tui, tui cũng bị gọi tới.”

“Online cả chưa?” Sở Vân Tú đeo tai nghe lên: “Được rồi, vào đội hết nào!”

[Cùng Thi Khách đã gia nhập]

[Phong Thành Yên Vũ đã gia nhập]

[Lâm Ám Thảo Kinh đã gia nhập]

[Du Chuẩn đã gia nhập]

[Sương Mãn Thiên đã gia nhập]

[Ai Không Cúi Đầu đã gia nhập]

[Há Dám Phản Kháng đã gia nhập]

“Chào mọi người!”

“Tôi là hội trưởng mới nhậm chức của công hội Yên Vũ, Phong Thành, đồng thời cũng đến từ tập đoàn đầu tư cho Yên Vũ, tập đoàn Phong thị.”

“Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ tham gia đại chiến công hội trong kỳ nghỉ này… Khụ khụ, đây là yêu cầu của người làm ông chủ như tôi! Hy vọng mọi người giữ vững tinh thần, vì một khởi đầu tốt cho giải đấu mùa thứ mười một!”

Vẻ mặt Bạch Kỳ khiếp sợ: “Đệch, đại boss? Lại còn là hội trưởng?”

Tôn Lượng bị doạ rớt cả cằm: “Phong Thành? Không phải là người điều khiển Phong Thành Yên Vũ cũ đấy chứ?”

Lý Hoa lắc đầu: “Có tiền thật tốt.”

Thư Khả Di và Thư Khả Hân sửng sốt: “Thì ra cầu nguyện thật sự linh kìa?”

Sở Vân Tú gõ gõ bàn: “Yên Vũ, tập hợp!”

[Công hội Yên Vũ Lâu gia nhập phó bản Nhật Hạ Chiến Tranh]

[Trò chơi bắt đầu!]


HOÀN


Chú thích:
(*) Hai con châu chấu treo trên sợi dây thừng: Thường ví von hai người trong cảnh ngộ, không ai muốn từ bỏ trách nhiệm.

(**)Bản gốc là Tây tử phủng tâm: Xưa có chuyện Tây Thi khi buồn sầu thường ôm ngực nhíu mày nhưng nhìn vẫn rất đẹp.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook