Hoàn [Vân Vũ 2020][Lý Sở] Hoa Nở Trên Đất Cằn

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1

Hoa Nở Trên Đất Cằn


Fanfic thuộc Project Vân Biên Vũ Xuất - Mừng Sinh Nhật Sở Vân Tú & Chiến Đội Yên Vũ 2020

Edit: Ché

Beta: Quân Y Hoàng

*********

Đây là cuộc chiến tranh kéo dài có một không hai.​

Vô cùng vô tận mưa bom bão đạn gào thét mà đến từ phía chân trời xám trắng, nổ trên mặt đất thành những đóa hoa lộng lẫy mà hoang tàn, bụi mù văng khắp nơi trên mảnh đất rộng ngợp cằn cỗi không một chút sự sống, chỉ có khói lửa đục ngầu lượn lờ bốc lên từ trong những khe rãnh.​

Cô gái yếu ớt mặc váy trắng đứng lẻ loi một mình giữa trung tâm chiến trường.​

Cô không có đội quân đánh đâu thắng đó, cũng không thể dàn xếp trận địa thủ thành.​

Cô chỉ yên lặng đứng tại trung tâm cuộc chiến căng thẳng, thản nhiên đối mặt với đạn pháo ầm ầm xông tới trước mắt.​

Ấy thế mà, sau khi tầng tầng lớp lớp đất đá bụi mù cùng mây hình nấm khổng lồ tan đi, cô vẫn lặng yên đứng tại chỗ như lúc ban đầu, cơ thể gầy gò tựa như đang khẽ run rẩy, váy trắng nhẹ nhàng chẳng nhuốm bụi trần, con ngươi thấu triệt theo cái ngẩng đầu thẳng tắp nhìn về phía kẻ địch khủng bố, bờ môi anh đào khép lại hé ra, phác họa nên lời nói trong im ắng:​

"Cô không thể nào hạ gục được tôi đâu."​

Quân địch giẫm nát mặt đất.​

Chỉ huy của ngàn vạn họng súng, là một người phụ nữ trông vô cùng ngông.​

Cô ấy có được nguồn sức mạnh đáng sợ đến mức dường như có thể thao túng hết thảy đất trời, mái tóc đỏ rực như chực bùng cháy lên, tỏ rõ sự phẫn nộ, cô ấy cắn răng nghiến lợi đối mặt với cô gái kia, cúi người nhặt lên cây son sứt sẹo từ trong khói lửa, nặng nề đánh lên bờ môi khô nứt. Đầu ngón tay cô dùng lực vẽ lên môi còn mạnh hơn so với công kích kẻ thù vài lần, dùng màu sắc diễm lệ mạnh mẽ tô lên cánh môi tái nhợt, giống như làm vậy có thể vũ trang hoàn mỹ cho chính mình, như là sẽ không gì phá nổi.​

Sau đó ngàn vạn hỏa lực đan vào nhau, lần nữa khai hỏa sau lưng cô ấy, tạo thành sân khấu đầy khói lửa cuốn về phía cô gái đơn độc, tựa như một giây sau máu sẽ vương vãi khắp chiến trường.​

Thân ảnh cô gái trông mờ mịt như thế, gần như trống rỗng, cơ thể gầy trơ cả xương, tưởng chừng một trận gió thổi qua cũng có thể khiến cô gục ngã trên mặt đất. Ngay cả như vậy, mỗi lần khói lửa tản đi, cô luôn đứng nguyên tại chỗ.​

Cô không thể nào hạ gục được tôi đâu.​

Câu phán quyết lặng lẽ, khiến người phụ nữ còn đang căm phẫn chết trân giữa đất bằng.​

01.​

"Yên Vũ giao lại cho em đấy!"​

Một câu phó thác, truyền đến tai cô với ngữ điệu kiên quyết.​

Nên làm gì đây?​

Đôi bàn tay từng chỉ đạo thao tác cho mình, đôi bàn tay từng vỗ vai trấn an mình, lần này đưa tới, là một tấm thẻ bạc đơn sơ. Cô kiềm chế đầu ngón tay đang run rẩy, dùng sức siết chặt mà tiếp nhận, nghe thấy bản thân dùng âm giọng run nhè nhẹ nói thành tiếng:​

"Vâng."​

00.​

"Đã vậy, tôi từ bỏ."​

Người phụ nữ cúi thấp đầu xuống, sắc đỏ lửa trên tóc cô phai dần, tựa như đã mất đi tất cả sự sống, lập tức liền phai thành màu trắng đơn điệu.​

Cô gái nhỏ yếu sợ hãi ngẩng đầu lên, đối diện là đôi mắt xám sắc sảo đầy mệt mỏi của người phụ nữ, nơi đó đã từng là ngọn lửa cháy đỏ, nay chỉ còn tàn tro với chút vụn than. Cô ấy gục đầu xuống, quân phục rơi khỏi vai.​

"Nếu đã vậy thì đem cô giam lại là được." Cô ấy nói. "Giam cô dưới tầng sâu nhất, ở nơi không ai tìm được."​

Câu nói lạnh lùng với giọng cứng rắn này vừa buông xuống, vô số thanh sắt giống như dây leo từ lòng đất mọc lên, dữ tợn giương nanh múa vuốt gắt gao trói buộc cô gái, bò lên đan xen quanh thân cô gái tạo thành phòng giam kiên cố không gì phá vỡ được. Cô gái bồn chồn, qua khe hở phòng giam thoáng nhìn người phụ nữ xoay người rời đi, ngón tay trắng nõn cuối cùng vô lực tuột khỏi lồng giam kim loại lạnh lẽo.​

Đây là một cuộc cầm tù dài đằng đẵng không hẹn ngày kết thúc.​

Toàn bộ thế giới của cô gái đều đã mất đi sắc thái, bị vứt bỏ ở nơi xó xỉnh đất trời, ngày ngày làm bạn với lồng sắt lạnh căm, lại chưa gặp qua kẻ địch vừa đáng ghét vừa đáng yêu của cô, sự cô độc giống như nước đá thẩm thấu toàn thân, thế giới khép kín chỉ vang vọng âm thanh của chính mình.​

Trên người cô không tồn tại năng lực chiến đấu và khí khái, không cách nào phá hủy lồng sắt mà chỉ có thể bị giam hãm trong đó.​
Không thể bị tìm thấy, không thể bị bất luận kẻ nào phát hiện. Cô giống như chú chó nhỏ đáng thương chẳng những bị vứt bỏ mà còn bị giấu đi, ở nơi chẳng một ai tìm được, đến bản thân người vứt bỏ có lẽ cũng không biết, ngay cả hy vọng tìm được chủ mới cũng không có.​

02.​

Hết lòng hết dạ tin tưởng một người, cũng mang ý nghĩa giao phó bản thân hoàn toàn cho đối phương.​

Đây cũng là người sau này sẽ cùng mình gánh chịu áp lực, có lẽ cũng có thể trợ giúp mình cùng bước lên đỉnh cao.​

Thiếu niên với bờ vai gầy gò, đối mặt với cậu là tấm thẻ bạc, mang theo niềm do dự tương tự nỗi đắn đo năm nào của cô, vẫn cắn môi chìa tay ra như cũ. Cô nhếch miệng cười một tiếng, đầu ngón giữa nhẹ nhàng đụng vào bàn tay đang run nhè nhẹ kia:​

"Từ hôm nay trở đi, cậu là đội phó của tôi."​

Thiếu niên bỗng ngẩng đầu, trong chớp mắt, cô cảm thấy người trước mặt tựa như cao lớn hơn rất nhiều, cơn run rẩy nơi đầu ngón tay dường như cũng biến mất, hai con ngươi trong suốt kia chiếu thẳng vào mắt cô, có vẻ như muốn nhìn thấu hết thảy.​

Cô không kiềm chế được, thân thể khẽ lùi về phía sau.​

00.​

Bên trong thế giới cô độc của cô gái nhỏ, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người lạ.​

Ban đầu cậu cũng giống những người khác, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô gái, chỉ ngó đông ngó tây nhìn chung quanh, tựa như bị cảnh tượng hoa lệ bên ngoài lồng sắt hấp dẫn, tham quan căn cứ quân sự khí thế ngút trời, hay là khoảnh sân ưu nhã đầy hoa và rộn tiếng chim, hoặc là tòa nhà chọc trời cao vút xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù, dường như vô cùng chuyên chú mà đắm chìm trong những cảnh tượng đó.​

Vẻn vẹn cách nhau chỉ một tầng lồng giam, mà lại xa xôi như hai thế giới.​

Nhưng chậm rãi từng chút một, cậu như vô thức tìm kiếm thứ gì, từng bước chậm chạp tiến đến nơi này.​

Sau đó, chẳng biết tự bao giờ, hai chân của cậu đứng lặng trước lồng sắt.​

Cô gái nhỏ mờ mịt lại có chút âm thầm chờ mong, chậm rãi ngẩng đầu.​

Theo đó, tầm mắt đối nhau.​

Thiếu niên có một đôi con ngươi kiên định mà trong suốt, mang theo chút nghi hoặc cùng lo lắng nhìn về phía bên này.​

Giống như chú chó nhỏ lang thang giữa cơn bão táp mưa sa bất ngờ gặp được người cầm ô đi đường vậy, cô gái nhỏ cuộn mình gắt gao buông ra hai cánh tay đang ôm chặt, kéo lấy váy trắng chậm rãi bò về phía khe hở giữa các chấn song. Cô nhìn về phía người bên ngoài qua song sắt lạnh lẽo một cách dò xét, trong mắt hiện lên một loại ánh sáng nhàn nhạt không nhìn thấu, dùng giọng nói tưởng chừng một giây sau liền có thể tiêu tán theo chiều gió mà nhẹ giọng cất tiếng gọi:​

"Anh tới gặp tôi sao?"​

Thiếu niên nghiêng đầu một chút, dường như không hiểu câu hỏi của cô, khẳng khái trả lời:​

"Đúng thế, tất nhiên rồi."​

"Nhưng thế này không được nha." Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm.​

"Vì sao?" Thiếu niên cúi người, tựa như muốn đến gần cô thêm một chút, hơi thở ấm áp trên người hắn cậu rõ ràng truyền đến bên người cô gái.​

Cô gái cúi đầu xuống, thì thầm nói ra: "Bởi vì, cô ấy sắp tới..."​

Thiếu niên nương theo ánh mắt của cô gái mà quay đầu.​

Đập vào mắt là một người phụ nữ cúi gằm mặt, toàn thân cô ấy toát ra khí tức giá lạnh không thể miêu tả được bằng lời, dường như muốn đóng băng cả không khí. Người phụ nữ bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi trống rỗng bị căm hận nhấn chìm trong vực sâu u tối, hệt như vòng xoáy vô tận nhắm thẳng đến thiếu niên, dây thanh quản bị đè xuống như thể đang ức chế sợ hãi cùng dao động:​

"Cậu thấy rồi ư."​

03.​

"Hay cậu giải quyết luôn đi? Chị muốn nghỉ ngơi một hôm."​

00.​

Thiếu niên xoay người đứng dậy, trong con ngươi như có ngàn vạn biển sao lưu chuyển.​

Cậu hướng mặt về phía người phụ nữ, thanh âm lạnh nhạt hỏi: "Cô ấy là ai?"​

Người phụ nữ nhặt lấy thỏi son, vặn lên màu sắc rực rỡ vô cùng, tô chồng chất nhiều lớp trên cánh môi, tựa như đang giày xéo thứ gì, thậm chí không để tâm mà thoa tràn cả ra viền cực kì cẩu thả, sau đó lại tỉ mỉ lau bớt, tận đến khi lớp trang điểm trở nên hoàn hảo không chút tì vết. Thế rồi một cách chậm rãi, dường như tất cả sự nóng nảy cùng dao động quanh người cô tiêu tán dần, tầm mắt cô lướt qua đầu vai thiếu niên, nhìn về phía cô gái nhỏ, đầu ngón tay từ từ đâm vào sâu trong lòng bàn tay.​

"Là tồn tại mà tôi căm hận nhất."​

Cô ấy chậm rãi mở miệng, trầm thấp nhả ra rõ ràng từng câu từng chữ:​

"Gọi là Yếu Đuối."​

04.​

Khi Lý Hoa từ buổi họp báo trở lại, người xem đã về hết, hội trường từng ngập ngụa trong tiếng quở trách trở nên yên tĩnh. Mà Sở Vân Tú tựa đầu ở khe hở giữa hai ghế, như muốn ngả vào giấc ngủ.​

"Đội trưởng." Lý Hoa vỗ vai cô, khẽ gọi.​

Đối phương dường như không có phản ứng, Lý Hoa lẳng lặng cúi người, không hiểu sao lại vươn tay ra, chạm tới vết tích lau chùi đã khô cạn nơi khóe mắt đối phương, đầu ngón tay cậu khẽ xoa nhẹ xuống phía dưới, tựa như muốn xóa đi sự mỏi mệt không cách nào che giấu kia.​
Sở Vân Tú mở mắt.​

Con ngươi cô từ từ chuyển động dưới ánh sáng yếu ớt, dường như dừng một lát, sau vài giây mơ màng cũng ý thức được đối phương là ai, mặt không đổi sắc liền nghiêng đầu tránh khỏi tay cậu, thong thả duỗi lưng một cái, thẳng người đứng dậy.​

"Đội trưởng..." Lý Hoa ngượng ngùng không thốt ra nửa câu sau "chị không sao chứ", đảo qua đảo lại nơi cổ họng mấy vòng, cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng.​

Động tác của Sở Vân Tú có chút cứng đờ, mang theo cảm giác trống vắng, liếc mắt trông về phía sân vận động vắng vẻ trước mặt, sững sờ vài giây rồi quay đầu cười khẽ với cậu: "Cậu vào nghề đã 3 năm rồi nhỉ."​

"Đúng vậy." Lý Hoa không hiểu lắm.​

"Không tệ, nhất định phải tiến lên, về phía đỉnh cao, cơ hội còn rất nhiều." Sở Vân Tú rũ mắt, độ cong nơi gò má lộ ra vẻ hiu quạnh. Lần này, tâm tư cất giấu phía sau hình như quá dễ đọc vị.​

Lý Hoa siết chặt nắm đấm, hơi nghiêng người muốn nói cái gì, Sở Vân Tú nhanh chóng trở về trạng thái thông thường, cặp đùi duyên dáng duỗi ra, bước đi mạnh mẽ vang dội, sảng khoái đè vai của cậu, ngả người lướt qua:​

"Ừm, mùa sau chúng ta tiếp tục cố gắng!"​

Lý Hoa yên lặng nhìn chăm chú thân ảnh nghiêm nghị kia, lông mày hơi nhíu lại.​

Trong tích tắc dường như đã mở lòng với cậu, giờ phút này lại rút về sâu thẳm bên trong lần nữa.​

Hắn do dự, tiến lên một bước.​

00.​

"Vì sao cô muốn giam cô ấy lại?"​

Thiếu niên mở lời thản nhiên không chút che đậy, như một đài gương sáng.​

Người phụ nữ do dự chốc lát, mũi chân đảo qua trên mặt đất để lại từng dấu vết đầy bất an, mới từ từ mở miệng:​

"Nếu không làm vậy, tất cả mọi người sẽ chỉ trông thấy cô ấy."​

Nếu không làm vậy, tất cả cố gắng, tất cả tâm huyết, hết thảy mọi thứ, đều sẽ bị sự tồn tại của cô ấy, vì sự tồn tại của cô ấy mà bị đổ vỡ, bị phủ nhận. Cho nên cô vẫn luôn muốn giết chết cô ấy, hoàn toàn nghiền nát, tận diệt cô ấy, thế nhưng làm cách nào cũng không thể giết được. Bất kể mưa bom bão đạn ập tới bao nhiêu lần, cô ấy vẫn hiện diện nơi đó. Giống như giòi bọ trong xương, lại tựa như oán linh dây dưa không ngớt...​

Thế nên chỉ đành phải giam lại, giấu đi, cầm tù ở nơi lồng giam sâu thẳm không một ai biết được, cô ấy không thể bị tìm ra, cũng không thể bị trông thấy, càng không thể được thả tự do.​

"Nhưng nếu ngay cả cô cũng không thể nhìn thẳng cô ấy, làm sao có thể tiến bước về phía trước được?"​

Đôi mắt người phụ nữ mang theo vô vàn mệt mỏi, cô ôm chặt cánh tay hạ thấp đầu xuống: "Cậu thì biết gì chứ..."​

"Tôi không hiểu, nhưng mà tôi đã thấy cô ấy." Thiếu niên quay người, nhẹ nhàng ngồi xuống, trong tầm mắt của người phụ nữ đang run lên chực khóc, miễn cưỡng chậm rãi vươn lòng bàn tay vượt qua khe hở giữa chấn song.​

"Một khi giam lại, cũng không khác gì đang trốn tránh." Thiếu niên nói nhỏ.​

Cô gái nhỏ trong lồng giam do dự nhìn qua bàn tay kia, người phụ nữ mặt mày lần nữa nhiễm lên lửa giận, ở sau lưng thiếu niên hung dữ nhìn chằm chằm cô. Trong sự chần chừ xen lẫn nghi hoặc, cô gái nhỏ cuối cùng vẫn từ từ, cẩn thận từng li từng tí đưa đầu ngón tay của mình chạm đến bàn tay kia.​

Trong nháy mắt truyền đến sự ấm áp cực độ, làm vỡ nát chiếc lồng cấu thành từ tầng tầng lớp lớp sắt thép, trong âm thanh vỡ vụn của kim loại đang bị chôn vùi, cô gái nhỏ được hai tay thiếu niên vững chắc đỡ lấy, váy trắng nhẹ nhàng tung bay trong không trung. Trải qua thời gian dài bị vứt bỏ, chú chó lang thang vô vọng rốt cuộc có được kết thúc tốt đẹp.​

"Cô ta sẽ phá hủy hết thảy!" Người phụ nữ cuối cùng cũng không chịu được nữa, đầu ngón tay hung hăng nắm lấy tóc mình, gập người gào thét điên cuồng, trong chớp mắt ngàn vạn dây leo sắt thép lần nữa chui ra từ trong đất bằng mà cuốn tới.​

Những phòng giam kiên cố ấy, từng cái từng cái lại bị sự ấm áp của thiếu niên đánh nát.​

"Vậy đến lúc đó chúng ta cùng nhau chịu trách nhiệm." Đứng ở trung tâm bụi mù, thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cười nhẹ mà nói ra:​

"Tôi sẽ trở thành hậu thuẫn của em."​

05.​

"Đội trưởng, tôi vào nghề đã ba năm rồi."​

Lý Hoa đột nhiên mở miệng, lặp lại từng câu từng chữ.​

Mũi chân Sở Vân Tú dừng một chút, chợt xoay người, quay đầu lại nhìn.​

"Kỹ thuật cũng như chiến thuật đều đã học kỹ càng, chiến lược thương mại của chiến đội tôi cũng vô cùng rõ ràng. All stars... cũng trúng đề cử hai lần. Từ lúc tôi vào nghề, đội trưởng vẫn rất quan tâm tôi, nên..."​

Hiện tại, để tôi giúp chị gánh vác được không?​

Đúng vậy nhỉ, ba năm. Sở Vân Tú bừng tỉnh, chợt nghĩ đến.​

Kỳ thật cô hiểu rõ năng lực của hậu bối trước mặt này hơn so với người khác, cậu không sáng rực như tên tân binh tốt nhất Tôn Tường cùng thế hệ, nhưng cậu lại luôn dạo bước ở hậu phương, mang đến sự trợ giúp đáng tin cậy nhất, kìm hãm kẻ địch, tạo ra cơ hội cho mọi người, mỗi một lần đều ở đằng sau chiến đấu.​

Không biết từ lúc nào, thiếu niên ngây ngô kia cũng đã trưởng thành, chiến lực có thể cùng cô sánh vai.​

Ngón tay Lý Hoa có chút run lên, nhếch môi đi về phía trước.​

Lúc cô ấy tránh đi tất cả mọi người, mới có thể để lộ một chút yếu đuối.​

Nỗi lòng áy náy vì không thể chia sớt nỗi buồn giúp cô ấy cứ giày xéo cậu mỗi ngày. Muốn thẳng thắn để đối phương ỷ lại mình nhiều hơn một chút, thế nhưng lời quan tâm mãi vẫn chẳng thể nói thành câu hoàn chỉnh, sự yếu đuối trong lòng cậu cứ luôn mạnh mẽ kéo cậu chùn bước.​

Hắn ít nhiều cũng có thể tưởng tượng ra nguyên nhân hình thành tính cậy mạnh của Sở Vân Tú.​

Sở Vân Tú trầm mặc, dừng lại một chút, ánh mắt của người đối diện chăm chú tập trung trên người cô, làm cô cảm thấy như không thể nào trốn tránh, không khỏi bất đắc dĩ âm thầm đỡ trán, ngữ điệu mang theo vài phần lạnh lùng, mở miệng hỏi: "Cho nên?"​

Lý Hoa cau mày, trông có mấy phần hờn dỗi không bình thường, cậu tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm mà gằn từng chữ:​

"Ý tôi là, Sở Vân Tú. Chị không phải Hàn Văn Thanh, chị cần gì phải cứng cỏi như vậy."​

Sửng sốt một hồi lâu, Sở Vân Tú nhịn không nổi nữa, cúi người cười khúc khích: "Ha ha ha ha ha, Lý Hoa ơi là Lý Hoa, thật không nhìn ra cậu cũng biết ăn nói như thế từ bao giờ nha."​

00.​

Thiếu niên giống như đang nhảy một điệu Waltz, ưu nhã xoay người, nắm tay cô gái nhỏ trong ngực mình đẩy về phía người phụ nữ.​

"Anh không muốn chấp nhận tôi sao?" Cô gái ngửa đầu nhẹ giọng hỏi.​

"Tôi sẽ không lẩn tránh cô, sẽ bao dung cô. Nhưng chỉ có cô ấy mới có thể tiếp nhận cô." Thiếu niên nói.​

Giọng nói ngừng lại trong chớp mắt, bàn tay đan chặt lấy nhau của hai người phút chốc chia lìa.​

Váy trắng bồng bềnh vẽ trên không trung những đường cong ưu nhã, sau đó, thân thể nhỏ yếu của cô gái được đưa tới gần người phụ nữ với thần sắc đầy phức tạp kia.​

"Chỉ cần cô không e ngại cô ấy, thì cô ấy cũng không đáng sợ đến thế."​

Thiếu niên nói với người phụ nữ đang run rẩy thân mình.​

Người phụ nữ lưỡng lự, giống như đất trời chia cắt bỗng dung nhập thành một thể, vô cùng chậm chạp lại cẩn thận từng chút một vươn tay ra, vẻ mặt luân phiên thay đổi giữa sợ hãi và chờ mong, cuối cùng nhẹ nhàng chậm rãi kéo cô gái nhỏ khảm vào trong lòng.​

Cô gái váy trắng lặng lẽ tan biến trong không khí.​

Sau đó chàng trai bước về phía trước không chút lệch hướng, ôm thật chặt bờ vai của thiếu nữ.​

Đầu ngón tay ấm áp kia cũng hòa tan trong ánh mặt trời mùa xuân.​

Thế là,​

Sở Vân Tú mở hai mắt ra.​

06.​

Từ lúc vào nghề đến nay, Sở Vân Tú với hai chữ yếu đuối vẫn không thể cắt bỏ quan hệ, người ngoài luôn nói phong cách của cô thiên về nhu nhược, bởi thế nên cả đội đều nhìn như không đủ cứng rắn. Từ lúc bắt đầu vào nghề, mỗi một bản tin, mỗi một sự kiện đều thỉnh thoảng lờ mờ nhắc đến từ này.​

Đúng vậy, luôn cảm thấy vất vả, luôn không có cách giải quyết vấn đề, có lẽ đúng là thế, nói cho cùng là do cô không đủ kiên cường.​

Một thân một mình nhìn về phía thính phòng, nhìn tràng cảnh tàn cuộc cô đơn trống vắng của cô, lại nghĩ đến:​

---- Nếu mình không phải đội trưởng, thì thật tốt biết bao?​

Cô quả thực có suy nghĩ như vậy.​

Nhưng ngay sau đó, tiếng gọi "Đội trưởng" quen thuộc giống hệt trước đây, như bao ngày bình thường vang lên sau lưng cô.​

Trong nháy mắt đó, cô chợt phát hiện sự yếu đuối của mình hèn mọn đến nhường nào.​

Có lẽ người rõ ràng nhất sự mềm yếu của cô, không phải là những phóng viên từng bị cô hận chết kia, cũng chẳng phải là fan hâm mộ không hiểu rõ tình hình đi chỉ trích lung tung, mà chính là bản thân Sở Vân Tú.​

Rất muốn từ ngữ này biến mất trên người mình, rất muốn chạy trốn hết thảy, luôn bày ra bộ dáng lạnh thấu xương, luôn đi giày cao gót, thoa son môi rực rỡ để che giấu mệt mỏi, trước mặt đội viên cũng nỗ lực giữ lấy đường ranh giới nơi nội tâm sâu thẳm, giam cầm sự yếu đuối của bản thân ở đáy lòng.​

Nhưng mà khăng khăng giữ mình như vậy, làm thế nào có thể hoàn toàn tin tưởng người khác? Trốn tránh bản thân như vậy, làm sao có thể đứng đằng trước lãnh đạo một phương?​

Rốt cuộc, ranh giới này cũng sụp đổ một chút.​

Sau khi thi đấu kết thúc, cô hãm sâu vào trong niềm mất mát, cuối cùng không nhịn được mà ngồi co ro trên ghế, để cuồng phong bão táp của đám phóng viên cho đồng đội lo liệu. Lồng sắt vô cùng chắc chắn đã xuất hiện kẽ hở, cô bắt đầu sa vào e sợ cùng khủng hoảng của bản thân.​

Sự yếu đuối tựa như con dã thú ẩn núp trong nội tâm, ở thời điểm phòng ngự mỏng manh tuyệt vời này lại ngo ngoe muốn phá xác chui ra.​

Cũng may đội phó của cô luôn đúng lúc trở về.​

Hoảng hốt ban đầu qua đi, cô dựng lại lồng giam trong vô thức, cũng vô ý bày ra đường ranh giới thêm lần nữa.​

Dưới danh hiệu đội trưởng khiến người ta chán ghét này, Sở Vân Tú coi trọng trách nhiệm trên vai hơn bất cứ ai, cô không thể yếu đuối, cô không thể để Yên Vũ yếu thế thêm nữa, cô nên là người tại nơi đầu sóng kiên định chống cự bão táp.​

Cậu lại không chấp nhận sự dịu dàng đơn phương này.​

Với chút ngôn từ biểu đạt vụng về, ý tứ cậu muốn truyền đạt cũng rất rõ ràng.​

Cậu muốn xâm nhập vào trung tâm thế giới của cô, cậu muốn gánh vác một nửa gánh nặng của cô, đối mặt với tất cả sự yếu đuối và do dự của cô, cũng nắm chặt tay cô cùng vượt qua hết thảy, sóng vai hướng về phía trước.​

Thiếu niên ngây ngô lần đầu gặp gỡ ở trại huấn luyện kia, chẳng biết tự bao giờ bả vai đã rộng lớn như vậy, khiến người ta cảm giác như có thể yên lòng dựa vào cậu, buông bỏ tất cả sợ hãi mà chìm vào giấc ngủ bình an.​

Hiện tại, đây là hậu thuẫn cô có thể dựa dẫm nhất, là người mà cô có thể hết lòng hết dạ tin tưởng, là đồng đội nguyện ý bao dung sự yếu đuối rõ mồn một, nguyện ý ngẩng đầu ưỡn ngực cùng cô chống đỡ một khoảng trời.​

Thế là,​

Sở Vân Tú cũng cười, xoay người sang hướng khác, nhẹ nhàng nắm bàn tay kia:​

"Được, tôi đã biết."​

00.​

Nơi đất cằn trống trải đã không tìm thấy một bóng người.​

Trận chiến liên miên kia rốt cuộc đã vẽ lên một dấu chấm tròn kết thúc.​

Phía trên phế tích sụp đổ nơi bụi gai sắt thép ngày nào, có dây leo vươn mình thỏa thích hấp thu chất dinh dưỡng tùy tiện sinh trưởng, có từng đóa hoa mỹ lệ từ bên trong tùy ý nở rộ khoe sắc, tô điểm cho đất cằn rộng lớn vô ngần thứ sắc thái chói lọi, màu sắc tự nhiên, rực rỡ mà mỹ lệ nhưng cũng không kém phần dịu dàng, như có như không gột sạch hết thảy gian truân.​

Một nửa thỏi son môi khô khốc, vỡ vụn rải rác trên mặt đất, bị ba chiếc cánh hoa ôn nhu bao bọc, dần dần thu lại.​

Nghe nói loài hoa này có tên là kiên cường.​

Nơi phương xa lờ mờ truyền tới tiếng sấm chớp.​

Lần này nghênh chiến kẻ địch là những đóa hoa xum xuê cành lá kia.​

Nội chiến đằng đẵng kết thúc, chiến trường bao la cuối cùng rồi cũng phải dùng để chống cự giặc ngoài, mà hỏa lực đã triển khai, khói lửa liền phải đốt, vùng đất chứa đựng sinh cơ này có lẽ sẽ phủ kín vết nứt một lần nữa, đến lúc đó rễ cây khỏe mạnh kia chẳng biết liệu có thể gài chặt chúng hay không.​

Chẳng qua đã không cần e ngại, bởi lẽ cho dù chiến tranh có dữ dội đến mức nào thì cũng không phải cô độc nữa.​

Chỉ cần mở miệng cất tiếng gọi, quân tiếp viện đáng tin chắc chắn sẽ đến ngay sau lưng.​

---Vì thế, hãy dũng cảm tiến tới nhấc chiến kỳ lên đi!​

07.​

Sở Vân Tú với Lý Hoa một trước một sau mở cửa văn phòng quản lý.​

Vừa mấy giờ trước, bọn họ kết thúc cuộc rong ruổi trên chiến trường Vinh Quang mùa giải này.​

Nhưng ở một chiến trường liên miên không dứt khác vẫn đang chiến đấu dữ dội, thậm chí càng ngày giao chiến càng thêm kịch liệt. Sau khi cùng nhau đối mặt và vượt qua sự yếu đuối của mình, bọn họ dũng cảm bước dài hướng tới chiến trường đó.​

Cho đến khi đạt được thắng lợi mới thôi, bọn họ tuyệt đối sẽ không lùi bước, không bao giờ thỏa hiệp, vĩnh viễn không bỏ giáp hàng binh.​

[Hết]​

-------​
Chúc mừng sinh nhật Sở Vân Tú! _( :3J L)_​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook