Hoàn [Vân Vũ 2020][Lý Sở] Yên Vũ Lạc Tô Châu

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

Sản phẩm thuộc project Vân Biên Vũ Xuất - Mừng Sinh Nhật Sở Vân Tú & Chiến Đội Yên Vũ 2020

[Lý Sở] Yên Vũ Lạc Tô Châu

Edit: Vic
Beta: @Cửu Cửu @Quân Y Hoàng
CP: Lý Sở, Hạo Tường

______________________________________________________________
Bây giờ ở Tô Châu là cuối tháng chín, sắc trời mờ mịt liên miên mưa phùn, nếu để ánh nhìn xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh mà rơi xuống mặt đất, chỉ thấy được từng gợn sóng nhỏ bé nối tiếp nhau lan tỏa, những cơn gió lướt qua đều lạnh lẽo như băng.

Tuy nhiên, thời tiết này không thể đánh bại lòng yêu thích shopping của hầu hết phụ nữ.

Đội trưởng chiến đội Yên Vũ Sở Vân Tú cũng không phải ngoại lệ.

Khoảng ba, bốn giờ chiều, cô đứng ở sảnh chính dưới tầng một của câu lạc bộ, tay cầm túi xách chăm chú nhìn về bầu trời quang đãng đằng xa.

Lý Hoa từ trên tầng đi xuống, liếc mắt đã thấy được bóng lưng phiền muộn của đội trưởng nhà mình, cô khoác áo hoodie dài tay màu xanh nhạt với chân váy len xám, đi một đôi bốt Martin cao gót mà vẫn khí thế bừng bừng. Hắn đứng cách cô năm mét thì dừng lại, mở miệng dò hỏi: “Đội trưởng?”

Sở Vân Tú nghe tiếng gọi liền quay đầu, vẻ mặt khá hơn một chút. Lý Hoa nhìn thấy cô có mặc một cái T-shirt trắng thêu hoa, tự động hiểu thầm: “Đội trưởng định đi dạo phố sao, cho tôi đi cùng được chứ?”

Khóe môi khẽ nhếch, Sở Vân Tú hếch cằm, trực tiếp đi ra ngoài, Lý Hoa theo sát bước chân đội trưởng nhà hắn, trái tim trong lồng ngực nhảy nhót liên tục không ngừng.

Sau cơn mưa, không khí trong lành và mát mẻ, Sở Vân Tú đến một trung tâm thương mại lớn gần quảng trường. Lý Hoa tận chức tận trách làm trợ thủ, đưa ra gợi ý chọn đồ cho nữ vương đại nhân. Sở Vân Tú cầm vài kiện đồ đi thử, Lý Hoa xách hai túi đồ ngồi trên sô pha cao cấp của khu nghỉ ngơi đợi cô, điện thoại trong túi rung lên mấy lần.

[Kì Bảy cứu vớt thế giới]

Đường Tam Đả: Có ai không? Vinh Quang mới ra phó bản tổ đội, chúng ta lập đoàn đi.

Nhất Diệp Chi Thu: Nhanh lên, nhanh lên, năm phút sau tập hợp ở cửa vào phó bản!

Linh Hồn Ngữ Giả: Tui nói trước, các cậu mà đẩy tui ra làm MT, tui sẽ đánh nổ các cậu!!!

Phi Đao Kiếm: Chậc, chỗ tôi thì hơi phiền phức, tôi đem theo một người nữa có được không?

Đông Trùng Hạ Thảo: Câu hỏi hàng ngày: Hôm nay Tiểu Miết gả đến miếu chưa?

Trong Suốt 50%: [Trực như tôi nghe không hiểu các người nói gì.jpg]

Quỷ Mê Thần Nghi: Tên trực nhất trong chúng ta tại sao vẫn chưa xuất hiện?

Lý Hoa mắt đầy ý cười nhìn màn hình điện thoại, một tay gõ chữ trả lời.

Lâm Ám Thảo Kinh: Tôi không đến được, để Tiểu Lư thế chỗ tôi đi, tôi đang dạo phố với đội trưởng.

Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa: Vãi! Thiếu niên ninja năm tốt của kì Bảy vứt bỏ bạn bè, để có được một nụ cười của nữ vương thầm mến bấy lâu mà cam tâm làm chân chạy vặt. Thế rốt cuộc là do tên thẳng nam này yếu nhớt hay là do trạch đến teo cơ không nhấc nổi đao?

Phi Đao Kiếm: Thật ra trong lòng tôi cũng không quá kinh ngạc. [Vừa nói vừa giờ thanh Truy Hồn 40m lên.jpg]

Đông Trùng Hạ Thảo: [Người chỉ chết một lần, cẩu muốn thoát đoàn cần nhất một chút giúp đỡ từ anh em.jpg]

(Cẩu = FA, cẩu thoát đoàn = đã có người yêu.)


Phòng Phong: Tán thành.

Lâm Ám Thảo Kinh: … Nhiệm vụ hằng ngày của Tiểu Miết: Tâm thần phân liệt vừa dụ dỗ trẻ em vừa bội tình bạc nghĩa (1/1) [Vi Thảo các người chậc chậc chậc.jpg]

Mặc kệ cái bầy kia đang hừng hực lửa cháy, Lý Hoa tắt màn hình, cất điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy Sở Vân Tú vừa thay đồ xong đi ra.

Cô mặc một chiếc áo len dài tay màu đỏ rượu, dưới vai áo được trang trí bằng một đường viền lá sen xinh đẹp, thân áo được thiết kế khéo léo phác họa ra những đường cong uyển chuyển, chân váy dài màu đen ôm lấy vòng eo thon. Sở Vân Tú thong thả đi lại trước tấm gương lớn, làn váy lay động theo từng bước chân nhẹ bay như một đóa hoa ưu nhã, sau đó một tay nhấc váy, quay lại nhìn đội phó nhà mình.

Trong mắt Lý Hoa đều là bóng dáng tú lệ mềm mại như làn mây ấy, đến khi bắt gặp ánh mắt mang ý hỏi của cô mới lấy lại tinh thần, nhiệt tình giúp nữ vương đại nhân gọi điện thoại đường dài. Sở Vân Tú cười cười như công nhận gu thẩm mỹ thẳng nam của hắn, phất tay ra hiệu cho nhân viên đem đồ đi đóng gói, Lý Hoa tiếp tục xách đồ cho nàng, đi sang cửa hàng khác chiến đấu.
Lúc ra khỏi cửa hàng thì trời đã tối, hai người vào tiệm mì sát vách giải quyết bữa tối, nhưng lúc chuẩn bị về lại cùng nhau đứng sững trước cửa ra vào.

Trời lại mưa.

Mưa không lớn, nhưng cũng không hề nhỏ đến mức có thể bỏ qua. Chính phó Yên Vũ vì chủ quan nên không đem ô, đứng lặng một chỗ nhìn nhau không nói gì như trúng debuff đông cứng.

Cô gái bên cạnh bỗng nhiên cất tiếng cười khẽ làm Lý Hoa bất ngờ nhìn sang. Sở Vân Tú, lúc này đã thay lại quần áo ban đầu, ra hiệu cho Lý Hoa bỏ hết túi đồ vừa mua xuống, bản thân thì cởi áo khoác ra khoác cho hắn, còn tỏ vẻ chị gái điềm đạm giúp đội phó nhà mình đội mũ.

Lý Hoa trơ mắt kinh ngạc, để mặc cho người định đoạt, mãi đến lúc Sở Vân Tú muốn chỉnh cổ áo của hắn, hắn mới phản ứng lại, mái tóc xoăn sóng còn vương hương hoa nhài quanh quẩn không tan bên mũi hắn.

“Đội, đội trưởng?” Thiếu niên lần đầu được nữ sinh khoác áo cho trừng mắt ngây ngốc, luống cuống tay chân muốn trả áo, lại bị Sở Vân Tú tay mắt lanh lẹ đè lại. “Không sao, cậu cứ mặc đi.”

Cô hất mái tóc dài ra sau lưng, trông vô cùng thoải mái.

“Tôi cũng không phải loại đội trưởng bóc lột đội viên, đã nhờ cậu xách đồ sao lại có thể để cậu dính mưa cơ chứ.” Thản nhiên bước vào mưa bụi, Sở Vân Tú quay đầu, trên khóe mắt chân mày đều là ý cười mềm mại động lòng người: “Chạy mau, lớp trang điểm của tôi sắp trôi rồi.”

Giày Martin giẫm xuống tạo ra từng đóa bọt nước văng lên rồi tan biến, để lại trong lòng thiếu niên cả biển hoa nở rộ xinh đẹp.

Mưa đột nhiên nặng hạt làm người không kịp trở tay. Dù câu lạc bộ cách đó không xa, đợi đến khi hai người chạy vào đại sảnh tầng một thì áo thun trắng của Sở Vân Tú đã dính mưa thành trong suốt. Chị đại cũng không để ý chuyện này, nhận lấy túi đồ và áo khoác rồi trở về phòng mình luôn, không quên nhấn mạnh nhắc Lý Hoa đi tắm nước nóng.

Ninja nhỏ cũng trốn vào một phòng khác, mở nhóm chat kì Bảy lên.

Lâm Ám Thảo Kinh: Lúc trở về trời đột nhiên đổ mưa, đội trưởng cho tôi mượn áo khoác [Ngửa đầu nhìn trời.jpg]

Lâm Ám Thảo Kinh: Tại sao tôi lại cảm giác có chỗ nào sai sai.

Nhất Diệp Chi Thu: Tui cũng không biết có nên đồng tình với IQ cậu không nữa.

Linh Hồn Ngữ Giả: Tui ngay cả Thuật Trị Liệu cũng không muốn cho cậu.

Hoa Phồn Tự Cẩm: … Người Yên Vũ, sâu không lường được.

Đường Tam Đả: Lý Hoa cậu tránh xa Tú tỷ của tôi ra!!!

Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa: Tui ship sương sương Hạo Tú thử coi [Đừng bạn ơi]

Lâm Ám Thảo Kinh: … Tấn ca chúng ta vào đấu trường nói chuyện đi.

Lăn lộn trong đấu trường một hồi, lúc giải tán, Lý Hoa kéo nam khuê mật của đội trưởng nhà hắn - Đường Hạo - lại, giải thích tình hình một chút rồi khiêm tốn thỉnh giáo xin giúp đỡ.

(khuê mật = bạn thân, nam khuê mật = bạn thân là nam)

Đường Hạo rất đau lòng, hắn thật sự không ngờ tới sẽ có một ngày bản thân bị nhồi cẩu lương chất lượng thấp thế này, đột nhiên muốn ôm Trâu Viễn khóc một hồi. [Thật ra cũng không muốn lắm]

Uống một ngụm nước, Đường Hạo buộc mình phải tỉnh táo lại, bắt đầu phân tích chiến lược theo nhiều mức độ, rằng kiểu nữ trung hào kiệt xuất chiêu không theo lẽ thường như này phải tác động từ những việc nhỏ. Lý Hoa nhịn không được mà than thở, năng lực làm bạn trai của Đường Bánh Ngọt mạnh như vậy mà vẫn khăng khăng đi thích đàn ông.

Đường Hạo hừ một tiếng, ai cần cậu lo chuyện của Cừu Phất Phơ nhà tôi.

Lý Hoa vỗ đùi, thể hiện học tập khả năng bao che khuyết điểm đến não tàn quả thật không khó.

Đường Hạo nói, bạn học ninja, cậu bắt nạt tôi vì không lấy ra được một cục gạch bốn mươi mét đúng không.

Nhưng Đường Hạo không muốn nói, thật ra, có rất nhiều kinh nghiệm đều do tiểu ma nữ của Lôi Đình truyền cho, nếu đem ra so sánh thì theo một khía cạnh nào đó, Nghiên Kỳ cô nương có khả năng tẩy não rất mạnh.

Thế là Lý Hoa lại một lần nữa vứt bỏ đám bạn bè, đi tắm rửa một hồi rồi đến gõ cửa phòng Sở Vân Tú.

Sở Vân Tú dọn dẹp xong xuôi, đã thay áo ngủ tơ tằm màu tím nhạt, đang nửa nằm trên giường thích ý chơi máy tính bảng. Điện thoại sạc pin bên cạnh đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn quen thuộc.

Mộc Vũ Tranh Phong: Tú Tú, Tú Tú! Có tiến triển nha!

Phong Thành Yên Vũ: … Mình không quan tâm sao cậu lại biết được chuyện này, mình chỉ muốn hỏi còn bao nhiêu người cũng biết chuyện?

Mộc Vũ Tranh Phong: Có lẽ mình trả lời cậu được là trong Liên minh còn bao nhiêu người không biết. [Đột nhiên hưng phấn.jpg]

Phong Thành Yên Vũ: Thôi đủ rồi, không cần nói nữa [Hút thuốc] Cứ như vậy đi, mình cũng không muốn cả hai bên đều phải chịu áp lực quá lớn.

Mộc Vũ Tranh Phong: …

Mộc Vũ Tranh Phong: Tú Tú à, mình thấy cậu chẳng nhiệt tình gì hết vậy orz.

Phong Thành Yên Vũ: Mình thì có thể làm gì hắn đây [Buông tay.jpg] Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Mộc Vũ Tranh Phong:... Ừm, cậu nói cũng đúng.

Nghĩ đến Tô Mộc Tranh cũng đang sầu muộn vì chú chuột hamster đầu óc chậm chạp nhà mình, Sở Vân Tú lắc đầu cười. Lúc này có tiếng đập cửa vang lên, cô đặt điện thoại xuống, vừa mở cửa thì nhìn thấy gương mặt của vị đội phó Yên Vũ vừa gặp không lâu.

“Đội trưởng, cái này cho chị.”

Trong tay Lý Hoa là một chén trà gừng, Sở Vân Tú ngạc nhiên đưa tay nhận lấy, cảm giác ấm áp từ trong lòng bàn tay như ngấm vào da thịt. Đêm xuống, nhiệt độ ngoài hành lang có hơi thấp, cô vô ý ôm chén trà lên trước ngực, khuôn mặt người đối diện lộ vẻ tươi cười.

Căn phòng sau lưng tràn ra ánh đèn màu quýt, phủ lên cả người Sở Vân Tú tạo cảm giác êm dịu nhẹ nhàng, tóc dài gợn sóng dùng dây lụa buộc gọn sau lưng, dù không nói gì nhiều vẫn toát lên vẻ đáng yêu. Váy ngủ dài không quá đầu gối, hai chân thon dài trắng nõn hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn. Lý Hoa chỉ thấy nhịp tin tăng tốc đến không khống chế nổi, suýt thì không dám nhìn tiếp.

Đây là cô gái hắn thích từ khi bước vào giới chuyên nghiệp.

Trên chiến trường gió nổi mây vần, pháp sư nguyên tố giơ cao pháp trượng Kiếp Phong, áo choàng phấp phới, hào quang chói lọi dấy lên Thiên Lôi Địa Hỏa đoạt hồn phách người khác. Ninja âm thầm nấp trong bóng tối, tình nguyện ẩn núp bên người pháp sư, mỗi lần kiếm ra khỏi vỏ đều là để bảo vệ pháp sư ấy an toàn. Tên của bọn hắn tồn tại cùng Yên Vũ, cùng Vinh Quang.

Thế nhưng trong giới chuyên nghiệp, cô là đệ nhất nữ cao thủ, hào quang chói lọi khiến vạn người chú ý, mà hắn chỉ là một ninja kì Bảy nho nhỏ không đáng chú ý. Lý Hoa biết rõ điểm này, hắn hiểu được bản thân có lẽ mãi mãi không có cơ hội sánh vai cùng cô.
Nhưng đêm nay, hắn một lòng muốn bảo vệ người con gái trước mắt, ngón tay thon dài nắm chặt chén trà, qua hơi nước màu trắng lộ lên đôi mắt sáng ngời trong vắt như ánh sao.

Thế này là tốt rồi, ít nhất bây giờ người đang đứng trước mặt ta, nhận chén trà nóng tặng lại nụ cười, người là đội trưởng ta tôn kính, là nữ vương đại nhân ta cảm mến và thần phục.

Bưng chén trà vào phòng, đóng cửa lại, Sở Vân Tú phát hiện Tô Mộc Tranh đã buzz mình.

(buzz: âm báo tin nhắn để gây chú ý khi chưa thấy đối phương trả lời )

Mộc Vũ Tranh Phong: Ai da, đừng đổi chủ đề, không phải bọn mình vẫn đang tám chuyện của cậu đây sao?

Mộc Vũ Tranh Phong: Nếu cậu cứ tiếp tục thế này, chẳng lẽ lại phải chờ đến khi giải nghệ?!!!

Mộc Vũ Tranh Phong: Tú Tú, sao cậu không nói gì?

Mộc Vũ Tranh Phong: Tú Tú, cậu đang giận sao?

Mộc Vũ Tranh Phong: Tú Tú, ╭(°A°`)╮Cậu đừng phớt lờ mình!

Mộc Vũ Tranh Phong: Aaa, Phong Thành nam thần, Tú Tú nữ thần! Van cầu người nói một câu!

Mộc Vũ Tranh Phong: … Ấy

Mộc Vũ Tranh Phong: Đợi chút, không phải là Lý Hoa đến gõ cửa phòng cậu chứ?

Mộc Vũ Tranh Phong: [Che mặt] Không làm phiền nữa, chúc vui vẻ! Oa oa oa! [Chuồn đi]

Tay run rẩy suýt chút làm đổ chén trà, đội trưởng Yên Vũ lộ ra vẻ bất đắc dĩ hiếm thấy, gõ gõ màn hình.

Phong Thành Yên Vũ: … Mộc Mộc cậu cứ yên tâm cắn hạt dưa của cậu đi thôi.

“Cậu cũng coi như mở mang đầu óc nhanh đó, GJGJ!” Trên cửa sổ chat là Đường Hạo đang bạo phát tốc độ tay khen Lý Hoa, lại dựa vào kinh nghiệm bản thân chỉ cho hắn rằng suy một ra ba trong thời kỳ nảy sinh tình cảm là vô cùng quan trọng.

(GJ=good job: làm tốt lắm)

Trầm ngâm đến lúc màn hình điện thoại sắp tắt, cuối cùng Lý Hoa nói ra nghi vấn, “Cho nên Đường Bánh Ngọt cậu suy một ra ba để trêu chọc Nhị Tường?”

Đường Hạo, dù đang cách một màn hình, cũng muốn cho hắn một cục gạch, “Đương nhiên không phải! Cách chung sống của người cùng phái và khác phái sao có thể giống nhau?!”

“??? Vậy chỗ kinh nghiệm cốt lõi từ đâu ra của cậu tôi có thể tin được sao!!!”

Đội trưởng Hô Khiếu bình tĩnh lại, sau một phút suy nghĩ quả quyết bán đứng trị liệu Lam Vũ: “Kinh Hỉ Nhi gần đây mới mua một bộ tiểu thuyết ngôn tình … thanh xuân ngược luyến…”

Lý Hoa tặc lưỡi cảm thán, chậc chậc, người Lam Vũ quả là có cá tính.

Trà gừng có vị cay cay, uống lúc còn nóng để ấm toàn thân, Sở Vân Tú vừa nhấm nháp từng ngụm nhỏ vừa mở lại nhật ký trò chuyện, cảm giác trong lòng vui sướng. So sánh với sát thủ cấp đại thần không nói lời nào của Hưng Hân, đội phó nhà nàng quả thật được coi là rất sủng đội trưởng.

Vào album ảnh của điện thoại, hình nền chính là người mà vị nữ vương luôn nghĩ đến. Cái đó là ảnh chụp chiến đội trước khi bắt đầu mùa giải, các thành viên Yên Vũ đều mặc trang phục của nhân vật, Sở Vân Tú mặc đồ Phong Thành Yên Vũ tự nhiên gây kinh diễm vô cùng, nhưng chính bản thân nàng lại ngây ngẩn vào khoảnh khắc Lâm Ám Thảo Kinh bước ra.

Ninja đã từng vô số lần cùng sóng vai chiến đấu trong game ánh mắt sáng rực, chân thành đi đến trước người pháp sư nguyên tố, Lý Hoa xoay người để lại cho cô một bóng lưng kiên định, không sợ hãi nghênh địch.

“Lưỡi dao của ta, vĩnh viễn thủ hộ Phong Thành Yên Vũ.”

Sở Vân Tú mím môi.

Quả là thiếu niên tốt nhất trong lòng ta.
_____________________________________________
Bù một cái tiểu kịch trường ~~~

Lại là một chiều được nghỉ với bầu trời xanh thẫm như sắp mưa, lại là chính phó đội đang ra ngoài dạo phố, lại là khoảnh khắc mưa to ập đến lúc chuẩn bị về.

Sở Vân Tú lại muốn chiếu cố đội phó nhà mình, Lý Hoa không nói một lời ngăn cản cô gái định khoác áo cho mình, dặn dò đội trưởng ở yên đây chờ đừng đi đâu, sau đó lại chạy vào trong trung tâm thương mại.

Sở - đột nhiên bị dỗ dành như thiếu nữ mới lớn - Vân Tú, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu, chờ đến lúc thấy Lý Hoa trở lại, giơ cái dù mới mua ra mới cười nhạo một phen, cảm thấy thật là phí công, mình ngay cả lúc bị bao vây trong tuyến hỏa lực của Thôn Nhật còn không sợ, nói gì đến dính mấy giọt mưa.

Thiếu niên cúi đầu tỉ mỉ kéo cao cổ áo của nàng lên hết cỡ, chắc chắn không bị hở rồi Sở Vân Tú vào lòng để cô không bị mưa hắt, gương mặt nóng bừng, lời nói cũng nhỏ đến khó nghe thấy.

“Nói như thế nào đây… Đội trưởng à, hôm nay là kỳ kinh nguyệt của chị đúng không, không thể để bị cảm lạnh…”

Đệ nhất nữ cao thủ không sợ trời không sợ đất sửng sốt, lúc phản ứng lại cô cũng chẳng tránh ra, ngược lại xích sát vào ngực Lý Hoa, nhắm mắt lại tràn đầy yên tâm.

Mưa rơi nhỏ giọt trên tán dù, gió nhẹ quẩn quanh như thở dài, những lời tâm tình chưa từng nói rõ giữa cậu và tôi, toàn bộ đều giãi bày qua nhịp đập đồng đều của hai trái tim.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook