Hoàn [Sinh nhật 2020] Sở Dĩ - Tây Bộ hoang dã, khi ấy hoa khai

Status
Not open for further replies.

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,328
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#1
Tây Di có hoa ưu đàm, người dù vào địa ngục cũng không quay đầu.

Vùng đất phía Tây là một sa mạc nhưng không cằn cỗi, từ ngàn xưa vốn là nơi huyền bí, người đi về phía Tây, chín phần đều không trở lại. “Tây xuất Dương Quan vô cố nhân” cũng có lẽ từ đó mà ra.

Dân cư nơi này chủ yếu sống thành bộ tộc, văn minh của Đế Quốc Thần Thánh không chiếu rọi đến được. Nhưng nơi tăm tối lại có ánh sáng của riêng nó, ánh sáng của hoa ưu đàm. Hoa này tục gọi là hoa ở dưới cửu tuyền, người sống không thể nhìn thấy, người có thể nhìn thấy thì không sống nữa. Bất quá, trong đời người, ai ai cũng muốn làm bùn thối dưới hoa.

Triều đình vốn không thể để mặc một nơi như thế trở thành hoang địa, thường xuyên cho quân đi trấn áp, khai phá. Nhưng người chết thì không thể trở về, người sống thì không thể nói, thần trí mơ mơ hồ hồ, cứ luôn lảm nhảm về việc bản thân đã nhìn thấy thần tiên giáng thế, kinh diễm tuyệt luân. Trung ương cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngầm công nhận nơi đó, đặt trên bản đồ thiên hạ hai chữ “Tây Di”.

Thiếu chủ của trời Tây, Tôn Triết Bình, là một tên hoàn khố tử đệ không hơn không kém, từ nhỏ chỉ lo đàn đúm đánh nhau, tu thân tề gia còn chưa lên đến đầu lưỡi đã một ngụm nuốt vào. Thầy học của hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài, than vãn cho tương lai của Tây quốc. Họ Tôn kia hay nói:
“Văn nhân không đánh được thiên hạ, cái ta muốn học chính là thứ có thể đánh thiên hạ này.”
“Thiếu chủ, ngài không học lý luận, binh pháp, ngài còn dám nói có thể đánh được người khác sao?” Thầy học của hắn chất vấn lại.
“Lão sư, ngài có thấy tên nhãi con trên ngai vàng Đế Quốc không? Một chén cơm còn nhấc không nổi, hắn cũng có tư cách nắm lấy thiên hạ này sao?”
“Ai, thiếu chủ, tương lai trời Tây chúng ta đặt trên vai, ngài cũng phải biết cân nhắc nặng nhẹ…”

Lời đó còn chưa đến được tai của Tôn Triết Bình, hắn đã ở tót ra ngoài phố cùng hi hi ha ha với đám đầu đường xó chợ rồi. Đám huynh đệ cửu lưu của hắn thì có gì tốt lành, trêu hoa ghẹo nguyệt, bày trò đánh nhau, người dân không ai không ghét, chỉ mong có vị thần tiên nào đó sớm ngày thu phục đám họa hại này thôi…

Trương Giai Lạc là con của một đại thương gia trong thành. Từ nhỏ, hắn đã vô cùng xinh đẹp, đến nỗi, nam nhân nào gặp hắn cũng đều muốn lấy làm nương tử, bất quá, sau đó phải bốn chân mà bò ra cổng lớn Trương gia.

Họ Trương truyền đời đều muốn tôn tử trong nhà nối nghiệp, cho nên gia tộc từ sớm đã hưng vượng, trở thành phú hào một phương, từng người từng người, đều đã vang danh thiên hạ. Ngặt nỗi, đứa trẻ vốn được đặt nhiều hi vọng nhất, cũng là trưởng tử, Trương Giai Lạc, lại không chút hứng thú nào với sản nghiệp gia tộc. Từ nhỏ, hắn lại mê mẩn đánh nhau, đánh đến nháo loạn một phương, mà kẻ cùng hắn, không ai khác cái tai họa nhà họ Tôn.

Hai đứa trẻ này, nói ra cũng thật là cơ duyên. Sinh cùng năm, lại cùng sở thích, đánh đến sứt đầu mẻ trán, đánh đến gà bay chó chạy, đánh đến xưng huynh gọi đệ, sống chết có nhau. Lúc trước, đám lưu manh còn phânvề họ Trương hay họ Tôn, thì bây giờ, thiên hạ thống nhất rồi, Tôn Trương một nhà, lưu manh một mối, tai họa gấp đôi. Tôn Triết Bình vẫn thường cùng Trương Giai Lạc luận bàn thiên hạ thế này.

“Lạc Lạc, sau này cùng đánh thiên hạ đi, ta làm hoàng đế, phong ngươi làm chính cung nương nương.”
“Lão tử nhổ vào.” Trương Giai Lạc nhanh nhảu phản bác. “Ngươi mà cũng đòi làm hoàng đế? Ta mới là hoàng đế! Lão tử cho ngươi làm đại tướng quân!”
“Ha, vậy chúng ta cùng nhau đánh thiên hạ đi.” Tôn Triết Bình đáp.
“Hừ, còn đợi ngươi nói sao..” Trương Giai Lạc khịt mũi khinh thường.

Năm đó, Đấu Thần Diệp Thu hoành tảo khắp thiên hạ, chư hầu khiếp sợ, Tây Di cũng không ngoại lệ. Trưởng lão các nơi tề tựu, tỏ ý muốn thần phục triều đình trung ương. Người trẻ không cho là đúng, lại muốn một phen làm đại sự. Hai bên không ai chịu ai, cứ thế dùng dằng chẳng quyết.

“Gia Thế quân chẳng phải thứ vừa tầm, chúng ta ở đây thân cô thế cô, làm sao mà chống nổi nếu hắn quét qua?” Một trưởng lão lên tiếng.
“Sợ cái gì sợ, chẳng phải chỉ là chết thôi sao, tộc nhân chúng ta không phải loại có thể khom lưng uốn gối.” Một người lên tiếng đáp trả.
“Ngươi... Ngươi đúng là trẻ tuổi ngông cuồng!!! Có biết vì sao chúng ta bao đời nay an ổn tự tại? Chính là vì không tranh với đám người hung tàn kia!!!”
“Lão già hàm hồ, chính là nhờ uy danh tiên tổ mà lũ ưng khuyển trung ương chỉ có thể từ xa thèm thuồng mảnh đất này.”
“Ngươi...Ngươi…”

Văn võ trước giờ vốn không chịu nhau, ngày nay đại sự lại càng như nước với lửa, nửa ngày không thôi. Đến sau cùng, tất cả cùng hướng về phía nhân vật trung tâm đang ngồi trên đài cao kia, Tôn Triết Bình

“Các vị, ai cũng có lý của mình, cứ tiếp tục như thế này không phải là cách…” Hắn mở miệng.
“Thiếu chủ, tất cả đều nguyện ý nghe người, người nói đánh chúng tôi liền đánh, người nói hòa chúng tôi liền hòa. Nếu có nửa phần bất tuân, tại đây sẽ bị tất cả tru diệt!!” Mọi người đồng thanh.
“Vậy được. Trương Giai Lạc, ý ngươi thế nào?” Lời đáp của Tôn Triết Bình không đâu vào đâu, khiến chúng nhân sửng sốt không thôi.

Thiếu niên Trương Giai Lạc cũng là một công tử thế gia, tất nhiên có tư cách tham dự đại nghị như thế này. Bất quá, Trương lão gia còn tại, thế mà Tôn Triết Bình một lời cũng chẳng hỏi qua, lại chỉ đích danh Trương Giai Lạc.

“Ta...Ta…” Trương Giai Lạc có phần lúng túng trước câu hỏi bất ngờ này.
“Không sao, có ta ở đây, ngươi cứ thật tâm nói ra suy nghĩ của mình.” Tôn Triết Bình đỡ lời cho hắn.
“Ta không biết, ta chỉ muốn cùng ngươi, còn lại, cho dù là đánh thiên hạ, thì cũng có khác gì…” Trương Giai Lạc đáp.

Lời này như suối mát vào tâm, Tôn Triết Bình không khỏi mỉm cười. Hắn vốn cũng có ý đánh, tuổi trẻ khí thịnh chính là như thế. Thế nhưng, hắn một mực vẫn không muốn miễn cưỡng Trương Giai Lạc, cho đến khi nghe được những lời này của hắn. Tôn Triết Bình liền nói.

“Các vị, đã rõ rồi đó. Chúng ta quyết không thần phục trung ương nữa, nhân cơ hội này, làm loạn thiên hạ một phen!!!”

Tiếng hò reo vang dậy khắp nơi, lời của thiếu chủ bọn họ như một tuyên bố lập quốc, người người hưng phấn. Ngày hôm nay, “vương” của bọn họ đã nói ra lời thật của mình.

Từ đó, Bách Hoa thành lập, nhanh chóng trở thành thế lực cát cứ một phương. Dựa vào sự uy mãnh của hai người đứng đầu, Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc, trời Tây càng lúc càng mở rộng, trung ương cũng không quản chế nổi. Đừng nói một triều đình đã cũ nát, cho dù là các quân phiệt khác, cũng là kẻ thần phục, kẻ bị tiêu diệt. Mà Bách Hoa quân chủ, đã có tên gọi riêng cho bản thân, Song Hoa.

Song Hoa bên nhau kề vai sát cánh, vào sinh ra tử.

Xuân, đánh hạ thành trì Gia Thế, một tay Tôn Triết Bình chém hạ mười tướng, Trương Giai Lạc không chịu kém cạnh, tiêu diệt đội quân lớn nhất mạc Tây, thu về một dải giang sơn cho mình.

Hạ, Song Hoa cùng nhau đối ẩm dưới chân thành Bá Đồ, chọc tức đối phương đến tột độ. May nhờ quốc chủ Hàn Văn Thanh thân chinh đốc chiến, độc khiêu Song Hoa, mà giữ được vùng đất ấy.

Thu, tái chiến Lam Vũ, đánh cho Ngụy Sâm trọng thương lui về, mà từ đó, Lam Vũ rơi vào tận cùng thế yếu, mãi đến khi Kiếm và Lời Nguyền xuất hiện mới vãn hồi được.

Đông, ngao du khắp nơi, thấy thành là chiếm, thấy tướng là giết, thế không thể cản. Song Hoa càng cường đại, Bách Hoa càng phồn vinh.

Thế mà, một năm đó, tai họa ập tới, Tôn Triết Bình vĩnh viễn bị sử sách bôi xấu…

Chiến dịch mùa hè, Bách Hoa tiến về phía Đông, uy hiếp triều đình. Những năm này, nhân tài hào kiệt xuất hiện nhiều như nấm sau mưa, ai ai cũng muốn làm đại sự. Bách Hoa tuy là thế lực cực lớn, chiếm gần một phần ba bản đồ, nhưng cũng không khỏi lo ngại vì sự dựa dẫm quá lớn vào quốc chủ của họ, Song Hoa. Người đời nói, Phồn Hoa Huyết Cảnh được tạo ra bởi hai người đó, phá được thế trận đó, Bách Hoa liền tan. Lời này không ngoa, bất quá, nói dễ hơn làm.

“Đại Tôn Đại Tôn, ngươi tới đây xem xem, ta vừa cải tiến lại đấu pháp của mình một chút, Phồn Hoa Huyết Cảnh sẽ lại càng mạnh. Lần tới gặp nhau, chúng ta chơi chết cái tên Đấu Thần kia. À, Quyền Hoàng nữa, chơi hết chơi hết!!!”
“Ha ha, Trương Giai Lạc, ngươi lớn hết bọn chúng, ta bồi ngươi.” Như mọi lần, Tôn Triết Bình chưa bao giờ phản đối người bên cạnh mình cả. Từ sớm đã là sinh tử tương tùy, trải qua càng nhiều biến cố, cả hai càng thân cận, không thể tách rời.

Có thể nói, bọn hắn giống như đám dây leo, cộng sinh mà lớn, cộng sinh mà sống. Trong cuộc đời mình, Tôn Triết Bình chưa bao giờ vắng bóng Trương Giai Lạc, và ngược lại. Thế nên, tính cách cả hai là dựa vào nhau mà sinh ra, tâm ý từ đó mà tương thông, như cây khô gặp nước, như pháo hoa nhờ đêm đen.

“Lạc Lạc, ta bảo này…” Tôn Triết Bình có vẻ ngập ngừng, trái ngược với bản tính mọi khi.
“Hử?” Người tên Lạc Lạc vẫn đang vui vẻ với ý tưởng mới, còn chưa nhận thức được.
“Nếu giả sử một ngày ta không còn cùng ngươi đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh được nữa, ngươi sẽ làm sao?”
“Hử?” Trương Giai Lạc lúc này bắt đầu để tâm, vì hiếm khi nào hắn nghe người bạn của mình nói những lời như thế. “Ý ngươi là đấu pháp mới của ta làm ngươi không theo kịp? Không sao không sao, ta dẫn ngươi, ta dẫn ngươi mà.”
“Ý ta vốn không phải như thế, ta muốn nói là không còn có thể đánh được nữa kìa.”
“Ngươi hôm nay sao lại có mấy lời như thế, học người khác nói lời ủy mị sao?”
“Phì, lão tử đùa giỡn ngươi thôi, ngươi thế nhưng không bị lừa, hôm nay không mất não nữa sao?” Tôn Triết Bình lấp liếm cho qua chuyện.
“Hừ hừ, hù chết lão gia, ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Ngươi sau này đừng đem mấy thứ này ra đùa, có nghe rõ không?” Trương Giai Lạc nghiêm mặt nói.
“Rõ rõ rõ, ngươi đúng hết, ta nghe ngươi.”

Năm đó, Vi Thảo quật cường, tân quốc chủ Vương Kiệt Hi một thân thần thông quảng đại. Mặc dù trực diện đối chiến, Ma Thuật Sư vẫn chưa phải đối thủ của Song Hoa, thế nhưng, sau lưng Vương Kiệt Hi vẫn còn tầng tầng lớp lớp nhân tài, kiệt xuất nhất phải kể đến Phương Sĩ Khiêm. Người này giỏi mưu kế, lại tinh tường âm dương độc dược, có khả năng thao túng từ phía sau rất cao. Nhiều lần Tôn Triết Bình đánh đến nơi, lại vuột mất ở một đoạn cuối, thành công thu hút sự chú ý của Phương Sĩ Khiêm. Họ Phương của Vi Thảo, sau cùng lên một kế, nhất định phải tiêu diệt bằng được Song Hoa, mà người hắn chọn, không ai khác ngoài Tôn Triết Bình.

Tuyết năm đó đến sớm, ngoài cửa Bách Hoa sớm đã một mảnh trắng xóa, mà trong trướng, lại có hai người đang ngồi bên bếp rượu nồng.

“Lạc Lạc, ta có thứ này cần nói với ngươi.”
“Lại đến một màn nữa hả??? Nói nói nói, ta xem lần này ngươi có trò gì??” Trương Giai Lạc tay vừa xoay bình rượu, vừa lười nhác nhìn hắn.
“Ta không xong rồi, nhưng Bách Hoa và ngươi không thể chôn theo ta được…” Tôn Triết Bình nói.
“Đừng có nói mấy lời không may, giỡn cũng phải biết dừng chứ!!!” Trương Giai Lạc giận.
“Ta đây là nói thật. Trận vừa rồi, vây địch tới tận cùng nhưng không thể giết được, chính là vì bản thân ta, không phải tại anh em tướng sĩ” Tôn Triết Bình nói. “Thương thế ở tay, xem như đã đến cực hạn của nó rồi.”
“Thương ở tay???” Trương Giai Lạc ngạc nhiên không thôi, hắn trước nay chưa từng nghe đến thương thế của bạn mình.
“Phải, ta trước nay đều giấu chuyện này, không phải không tin ngươi, chỉ là nghĩ, một vết thương nhỏ nhoi sẽ sớm lành, không cần phải kinh động quá mức. Nhưng thương thế trở nặng, một kiếm hôm nay vốn dĩ có thể đánh đến đầu của Phương Sĩ Khiêm, nhưng ta lại không thể hoàn thành. Ta chân chính biết được, vết thương từ đâu mà ra, vì sao mà nặng.”
“Hắn, Phương Sĩ Khiêm, đã trù liệu mọi thứ. Trận này chính là bố cục sau cùng, cũng chính là muốn tự mình kiểm chứng thành quả. Dụ địch, vây công, đả thương, hạ độc, tất cả chỉ muốn phá Phồn Hoa Huyết Cảnh của chúng ta, mà cái hắn nhắm đến, chính là cánh tay này.”
“Thì sao chứ? Không có Phồn Hoa Huyết Cảnh, chúng ta vẫn có thể đánh tiếp.” Trương Giai Lạc không cho là đúng.
“Ngươi thật không hiểu sao? Song Hoa chúng ta chính là dùng trận pháp đó dương danh lập vạn, đánh đông dẹp bắc.” Tôn Triết Bình cười khổ. “Nếu hôm nay tuyên cáo với thiên hạ, Phồn Hoa Huyết Cảnh không còn nữa, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Rồi chư hầu sẽ quay lưng, chĩa mũi giáo lại phía chúng ta, tất cả chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ.”
“Nếu...Nếu như vậy thì có sao chứ? Ta tuyệt đối tự tin ở bản thân, ở ngươi nữa. Đây chẳng qua chỉ là một trở ngại nhỏ, chúng ta có thể vượt qua dễ dàng. Đâu phải chưa từng rơi vào hiểm địa, ngươi sao lại quá xem trọng chuyện này vậy?”
“Ngươi vẫn không chịu hiểu sao?” Tôn Triết Bình thở dài.
“Ta chính là không hiểu, cũng không muốn hiểu.” Trương Giai Lạc chạy đi rồi, bỏ lại một người ngồi trong trướng nhìn theo.

Thời gian sau đó, Tôn Triết Bình không ra trận. Chúng tướng sĩ ngày một ngày hai còn tưởng chủ tướng nhà mình nghỉ ngơi, nhưng sau nhiều chiến dịch, trong doanh đã bắt đầu có lời ra tiếng vào. Trương Giai Lạc lập tức dập tắt mọi lời đồn đại vô căn cứ đó. Hắn vốn biết chuyện gì đang diễn ra, càng biết vì sao mình làm vậy, chỉ là, hắn so với người khác càng hiểu rõ hơn, càng đau lòng hơn.

Một đêm, Trương Giai Lạc mơ màng, chìm vào giấc ngủ mệt nhọc sau một ngày hành quân dài. Trong soái trướng của hắn, một chậu hoa ưu đàm đang vào thời kì nở rộ. Hoa ưu đàm này, vốn là hoa của địa ngục, không nơi nào có, vô cùng khó trồng. Thế mà, Tôn Triết Bình làm thế nào có được một cành hoa như thế cho hắn, bảo rằng, ngươi cũng như đóa hoa này, đẹp nhưng khó chiều, giữ nó bên mình, dỗ ngươi giấc ngủ. Đêm nay, trong trướng còn có thêm một người ngồi cạnh giường hắn.

“Lạc Lạc, ta phải đi rồi, ngươi ở lại phải bảo trọng thân thể.”
“Đại Tôn, Đại Tôn…” Trương Giai Lạc mệt nhọc gọi tên hắn trong giấc mơ.
“Ta biết điều này vô cùng khó chấp nhận, nhưng đây là cách duy nhất để giữ cho ngươi và Bách Hoa.” Tôn Triết Bình nói. “Nếu ta còn ở lại, tất sẽ ảnh hưởng đến toàn quân, chi bằng, để ta ra đi, các ngươi sẽ càng có thêm động lực và sĩ khí.”
“Nếu...Nếu ngươi ra đi, cả đời này ngươi sẽ không quay lại được, sử xanh thiên thu sẽ phê phán ngươi…”
“Ha ha, thì sao chứ? Ta trước giờ không để tâm những thứ đó, ta chỉ quan tâm ngươi. Đến lúc này, cái ta lo lắng nhất cũng chỉ có ngươi.” Hắn thì thầm. “Ta biết, quyết định này vô cùng ích kỷ, đem trọng trách của Bách Hoa giao lại hết cho ngươi, bắt ngươi gánh vác một mình. Ta...chỉ là không nghĩ được cách nào khác nữa rồi.”
“Nếu ngươi đi, không phải chỉ Bách Hoa, cả ta nữa, ta cũng sẽ hận ngươi, cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!!!” Trương Giai Lạc như gào lên.
“Lạc Lạc, tha thứ cho ta, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại. Ta sẽ đợi ngươi ở đại mạc quê nhà, cùng nhau trồng hoa, cùng nhau ca hát.”
“Ngươi... Ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi, ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi.” Trương Giai Lạc mơ hồ nói. “Ta lập thệ, chừng nào đại mạc nở hoa ưu đàm, khi đó Trương Giai Lạc ta mới thôi hận Tôn Triết Bình ngươi!!”
“Vậy sao…”

Trương Giai Lạc tỉnh giấc, trong phòng không còn lại người nào khác, bão tuyết đã dừng rồi, thời không như ngưng đọng, chỉ có nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp kia. Ngoài trướng, dấu chân in hằn trên tuyết, gió lay như cũng muốn khỏa lấp đi cả những vết tích sau cùng kia. Hắn đã ngủ một giấc dài mệt mỏi, đến khi thức dậy lại thấy người nhẹ nhàng, không biết nên gọi đó là giấc mơ đẹp, hay ác mộng không dứt. Thứ cuối cùng đọng lại trong tâm trí, là người kia đang ngồi bên cạnh, hát một khúc hát cũ, dỗ hắn giấc nồng.

Vằng vặc sáo mục đồng, thôn làng biên quan im ắng.

Chờ cát trắng nảy mầm kết hoa, chờ ta...

Chờ cát trắng nảy mầm kết hoa, chờ ta…

Nhiều năm về sau, Trương Giai Lạc cũng không đếm nổi là bao nhiêu năm, hắn cởi giáp trụ, một mình một ngựa rong ruổi về chốn cũ. Trên đường đi, nhìn ngắm một dải giang sơn tự mình giành lấy, hắn cũng không khỏi nhớ đến người xưa, vốn đã là một mảnh kí ức khó nhòa. Đến một vùng quê nghèo hẻo lánh, từng là nơi ngày xưa bọn hắn dừng chân, từng là nơi chốn cũ mỏi gối quay về, ngôi nhà đó, khu vườn đó chưa từng thay đổi. Tâm trí Trương Giai Lạc có chút bồn chồn, có lẽ như người xưa nói, cận hương tình cánh khiếp, bất cảm vấn lai nhân.

“Chậc, nơi này không có gì thay đổi nhỉ?” Hắn tự mình cảm thán.

Đi một đoạn ngắn, trước mắt lại bày ra một biển máu đỏ tươi khiến hắn không thôi ngạc nhiên, từ khi nào ở giữa sa mạc lại có thứ kì dị đến như vậy??

“Đây...Đây là…”

Đến gần hơn, hắn mới phát hiện ra thứ đó là gì.

Huyết hải lại chính là huyết hoa, hoa thế nhưng chính là ưu đàm.

Tròn xoe mắt nhìn, đắm mình giữa biển hoa, đi mãi đi mãi như bị thôi miên, cho đến khi hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Dáng người ấy, vốn đã thấy bao lần, dù là lúc nhỏ cùng nhau lớn lên, hay trưởng thành cùng nhau sinh tử. Bóng lưng ấy, dù cho sương gió phai màu, dù cho thời gian vô tình, vẫn chưa từng thay đổi. Hắn có thể đem tất cả thu vào trong tầm mắt. Người nọ dường như không hay biết, vẫn vui vẻ ca hát.

Na nhất thiên nhĩ ly khai
Tương biệt tại thanh sơn ngoại
Nhĩ chỉ trứ mãn sơn đích đỗ quyên
Thuyết hoa khai nhĩ hội hồi lai
Ngã tĩnh tĩnh địa ký tại tâm để
Si si địa đẳng đãi
Đãi đáo na sơn hoa lạn mạn
Bất kiến nhĩ nhân tại

A xuân khứ xuân hồi lai
Hoa tạ hoa hựu khai
Ngã y nhiên thủ hầu trứ na phiến hoa hải
Thủ trứ giá phân ái
Đẩu chuyển tinh di
Quang âm tự lưu thủy
Ngã hoàn thị mặc mặc tại đẳng đãi
Đẳng trứ nhĩ hồi lai

Phong nhi khinh khinh xuy
Vân nhi đóa đóa truy
Nhĩ khán a sơn hoa biến dã
Hồng hồng đích nhất phiến hải
Hồ điệp song song phi
Điểu nhi tương y ôi
Viễn phương đích nhân nhĩ hà thì quy?
Hòa ngã tố thuyết tình hoài

A xuân khứ xuân hồi lai
Hoa tạ hoa hựu khai
Ngã y nhiên thủ hầu trứ na phiến hoa hải
Thủ trứ giá phân ái
Đẩu chuyển tinh di
Quang âm tự lưu thủy
Ngã hoàn thị mặc mặc tại đẳng đãi
Đẳng trứ nhĩ hồi lai

“Ngươi...Ngươi…” Trương Giai Lạc đã sớm không kiềm được nước mắt.
“Về rồi à?” Người kia không quay đầu lại, chỉ mỉm cười.
“Ta...Ta… khổ cực chạy khắp nơi, hóa ra...hóa ra...ngươi ở đây tiêu diêu tự tại thế này.” Giọng của Trương Giai Lạc có chút run run, vừa như dỗi hờn vừa như trách móc.
“Lạc Lạc ngoan a, tới đây tới đây, vừa vặn chỗ này có thứ cho ngươi xem.” Hắn mỉm cười đưa tay chờ đợi.
Trương Giai Lạc quệt mắt, tiến lại phía người kia. Đến gần chút nữa, hắn tròn mắt nhìn, sau đó nhắm tịt mắt lại mà cười, sau đó cùng với tên kia rời đi.

Ở giữa biển hoa đỏ rực như máu đó, một cành hoa hồng trắng đang bắt đầu nở.


Thủ hậu hoa hải, đẳng nhĩ hồi lai.
 
Status
Not open for further replies.

Bình luận bằng Facebook