Hoàn [Mừng sinh nhật Trần lão bản 2020] [Ngụy Quả] Giơ Tay Lên!

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Ngụy Quả] Giơ Tay Lên!


Art hai cục bông bông by 音乐柠檬水 (Âm Nhạc Nịnh Mông Thủy)

Tác giả: 将烨 (Tương Diệp) > 【魏果】举起手来-将烨

Convert bởi @张佳乐头上的小花儿

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

────────

“Bà chủ!”

“Đang bận, chuyện gì nói đi!” Ở đằng xa, Trần Quả đang sửa máy tính giúp khách.

“Bà muốn kết hôn không?!”

Ngụy Sâm gào một tiếng, max âm lượng, khiến cả quán net luôn ầm ĩ cũng phải yên tĩnh lại, nhất tề ngoảnh đầu nhìn hai người họ.

Trần Quả không biết phải nói thế nào, bỗng nhiên hơi luống cuống, đành quay ra trừng mấy tên hóng hớt, quát: “Nhìn gì mà nhìn! Liên quan gì tới tụi bây! Chơi thì chơi đi chứ!”

Thường ngày cô gắt lên, cả quán net phải sợ, nhưng hôm nay là trời định sao a, thông tin này đem đến bầu không khí vui vẻ và ái muội, bà chủ không còn sức, khách đến cũng chẳng sợ, nhất thời trong quán hân hoan, mọi người ghé tai nhau trò chuyện thật thuận hòa.

Khách quen tháo tai nghe, cười hì hì nhìn hai người, “huynh đệ với nhau không ngại chuyện lớn” mà nói: “Cực cho ngài chiếu cố tiểu đệ bao năm qua, hôn nhân đại sự, mọi người đều là huynh đệ, sao có thể nói họ không liên quan đến tụi mình đây!”

“Đúng đúng! Tui 18 đã đến online chỗ ngài, bà chủ à, ngài quan tâm đến rất nhiều chuyện của tui nha! Nếu không chen một chân vào… à không, không quan tâm đôi chút thì thật không hợp với tính cách hảo hán giang hồ như chúng ta rồi!”

Trần Quả bất đắc dĩ, chống nạnh đứng đó, “hứng” từng lời đâm chọt một, ngoảnh lại nhìn, Ngụy Sâm ngược lại thong thong thả thả, tay để ở quầy thu ngân, chà, chà cái skill gì. Trần Quả thuộc nằm lòng cái động tác kia rồi, Diệp Tu và Ngụy Sâm, lúc nghiện thuốc hút lén – lúc nào cũng làm vậy.

“Làm gì thế! Giơ tay lên!” Thái dương Trần Quả giật giật, hét một tiếng, hù Ngụy Sâm giật mình, tay run, hơi chột dạ mà ngẩng đầu.

Trần Quả vừa nhìn ánh mắt đó, càng chắc chắn hơn, cô vừa đi về phía hắn, tay vừa chỉ hắn nói: ”Ông giơ tay lên cho tôi!”

“Không giơ có được không?” Vẻ mặt Ngụy Sâm đau khổ.

“Ông còn lý luận à! Giơ tay lên!”

“Ờ…” Ngụy Sâm bất đắc dĩ giơ tay lên.

Chiếc hộp bằng nhung tơ nhỏ nhỏ trong tay vô cùng chói mắt. Trần Quả nhìn đến ngơ người, quá khác với hộp thuốc lá mà cô nghĩ, có chút không phản ứng kịp. Khách trong quán cũng đều tưởng là bao thuốc đây, nhìn dáng vẻ Lão Ngụy như giơ bọc thuốc nổ, có hơi giật mình.

Nhất thời, cục diện khó xử trở nên yên tĩnh.

“Bà chủ! Tiếp nè!” Ngụy Sâm bỗng nhếch mép cười, ném hộp tới.

Hộp nhung bé xíu trong không trung hơi bung ra, dưới ánh nhìn chăm chú của toàn bộ người trong quán net, vẽ một đường cung hoàn hảo, đập vào ngực bà chủ.

Trần Quả hơi ngây ngốc, cả quán net lặng ngắt như tờ.

“Làm gì thế! Vỗ tay đi!”

Ngụy Sâm gào lên, như táp gạch vào nước, nước dẩy bung bét. Tiếng hoan hô và tiếng huýt sáo làm dậy lên tiếng vỗ tay rợp trời, Trần Quả mở to mắt nhìn cái hộp nhỏ trong lòng bàn tay, ánh mắt tan rã.

Chuyện này chuyện này chuyện này chuyện này chuyện này…

Là đang, cầu hôn???

Trần Quả nuốt nước bọt, chăm chăm nhìn thẳng nam nhân dẫn đầu trận vỗ tay kia, tay đang run lên.

Ngụy Sâm không còn trẻ, nhưng đó là nói trên đấu trường chuyên nghiệp. Trong cuộc sống hàng ngày, dù tên già này lôi thôi lếch thếch, thì vẫn là một thanh niên trai tráng khí lực dồi dào. Bắp tay rắn chắc cường tráng của hắn lộ ra ngoài ống áo sơ-mi, lúc vỗ tay, mang khí phách hào hùng và trâu bò của người giang hồ. Hắn như một kiếm khách trung niên dáng vẻ hào sảng, bỗng một ngày bước vào quán trọ được nhà này mở trong giang hồ, đập kiếm lên bàn, lớn tiếng hỏi: Bà chủ đâu? Một cân thịt bò nửa cân rượu!

Phóng khoáng như vậy, chỉ cái đập bàn này, liền nhìn ra phong lưu ngày trước.

“Mở đi! Mở đi!” Người chung quanh đều biết chuyện giữa Ngụy Sâm với bà chủ, lớn tiếng ồn ào, cũng chẳng lo bà chủ sẽ oán trách.

Bởi, thực tế, bà chủ đang bối rối, có cái hộp nhỏ xíu mà cả hai tay cũng cầm không nổi. Suy nghĩ của cô hơi ì trệ, thuận theo tiếng hét của người chung quanh, run run mở cái hộp kia, khuôn mặt ửng đỏ, chân mày quyến rũ đến khó tả thành lời, ánh nước trong mắt long lanh.

Rồi, Trần Quả hơi đờ ra, từ cảm động không biết nên làm sao, tới hoài nghi, rồi giận dữ. Cô đóng hộp thật mạnh, quăng về phía Ngụy Sâm, hầm hầm tức giận nói: “Cút!”

Rất nhiều khách không hiểu lắm, phần nhỏ lại thấy hẳn hoi: rõ ràng cái hộp trống không!

Ngụy Sâm chụp lấy chiếc hộp, hơi sững sờ, hồi lâu sau lại gào lên, âm lượng còn lớn hơn tiếng vừa rồi: “Nhẫn của ông đâu?! Trước khi ném hộp vẫn còn trong này mà! Ai cầm rồi!!!”

Trần Quả: ...

Quần chúng một mảnh xôn xao: Mọe! Cần ông đùa hả! Đến nhẫn cũng ném luôn à?!

Ngụy Sâm vẫn đang gào thét, Trần Quả cảm thấy, nếu ban nãy, Ngụy Sâm còn hơi giống kiếm khách hào phóng phong lưu, thì giờ cô rút lại lời nói vừa rồi... Con hàng này rõ ràng giống một con lợn không tìm được đường về!!! Trong lòng bà chủ cũng gào thét.

Khách khứa xôn xao, không coi chuyện này số nhọ cũng chẳng cười tiếp nổi nữa, nhao nhao với nhau ngồi xổm cùng tìm. Nhất thời, trong quán net, độ cao so với mực nước biển từ 1m trở lên không có sinh vật sống, chỉ có bà chủ và cái con gì đó… không tìm được đường nhà cô đứng đối mặt nhìn nhau.

Ngụy Sâm lấm la lấm lét, nhìn qua trái, lại nhìn qua phải, thấy mọi người đang cúi đầu tìm đồ, giữa chốn ầm ĩ vẫy vẫy tay với Trần Quả.

Trần Quả không muốn đi, đứng tại chỗ trừng hắn.

Ngụy Sâm “tsk” một tiếng, dứt khoát nhảy khỏi quầy thu ngân, chạy tới.

Mắt thấy nam nhân kia râu ria xồm xoàm tỏa ra hào quang chạy chậm về phía cô, Trần Quả bỗng trống ngực đập dồn, nhịn không được lui về sau một bước, như là thấy một sủng vật siêu bự, hoặc điều gì khác.

Điều gì khác mà khiến người ta trông chờ.

Ngụy Sâm chạy tới, nhìn chung quanh một chút, thình lình cúi đầu hôn môi Trần Quả, sau đó nhanh chóng lùi xuống, móc trong túi ra cái gì đó, trịnh trọng đưa cho cô.

Thẻ ngân hàng, và nhẫn.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, tốc độ nói hơi nhanh, dùng âm lượng “chỉ hai người nghe được”, nói: “Bà chủ, gả cho tôi đi.”

Kỳ thật, vẻ mặt kia càng giống với: cơ mật quốc gia này giao cho bà, không được phụ công nỗ lực của các đồng chí.

Trần Quả hơi ngẩn ra.

“Đồng ý không bà chủ?” Ngụy Sâm đỏ bừng cả mặt, chóp mũi cũng đổ mồ hôi: “À không, Trần, Trần Quả.”

Đây là lần đầu tiên, Ngụy Sâm nghiêm túc gọi tên Trần Quả. Bỏ đi hai chữ “bà chủ” như tiếng dép lê loẹt quẹt với giọng điệu troll troll ngả ngớn, tiếng “Trần Quả” này bỗng như được ban ánh sáng thánh giới, cùng sự nghiêm túc, nói ra khỏi miệng như một lời hứa hẹn.

Quan trọng với sau này, và cả đời.

“Ông học ai vậy?” Lần này đến mắt Trần Quả cũng khô rát, cô ra sức chớp mắt.

“16 tuổi tôi đã muốn cầu hôn với vợ tôi thế này!” Ngụy Sâm rất tự hào.

-- Từ lúc bé tí chưa gặp bà, đã muốn cùng bà sống đến đầu bạc răng long.

“Cái này cộng lại có hai ngàn vạn đây!” Trong lời hắn nói dường như mang chút khẩn cầu, “Cả gia sản đấy! Thật đấy!”

Hắn tội nghiệp, như con gấu chó lông dày, động tác và lời nói đều có chút vụng về: “Tôi sẽ hết lòng vì bà!”

Trần Quả cười: “Thật sao?”

“Thật!” Hắn đẩy thẻ và nhẫn tới.

Trần Quả đỏ mặt, làm bộ miễn cưỡng nhận tấm thẻ với chiếc nhẫn. Không đợi Ngụy Sâm thở phào, cô quay đầu nhìn chung quanh, sau đó cũng hôn Ngụy Sâm một cái thật nhanh.

Hôn lên mặt.

“... Hoan nghênh về nhà.” Trần Quả nhịn cười.

“Gì cơ?” Ngụy – chìm vào một trong ba niềm vui lớn nhất của đời người – Sâm hơi mù mờ.

Lúc này có người đứng lên gào: “Bà chủ! Không tìm thấy! Hay tui rà máy tính?”

Trần Quả bây giờ mới nhớ ra, cô sửa lại đầu tóc, lại nuốt nước bọt, cả người đều run run nắm lấy tay Ngụy Sâm, tay kia giơ lên.

“Không cần nữa! Tìm thấy rồi! Mọi người vất vả rồi! Hôm nay chị mời khách!”

Trên ngón áp út, chiếc nhẫn lấp lóe.

Có người hô: “Tìm được nhẫn rồi à?!”

“Ờ, thấy rồi.”

“Vậy đã cầu hôn chưa! Quỳ một chân xuống đi!”

Trần Quả dắt Ngụy Sâm, cười muốn vỡ bụng.

“Không cầu nữa!”

“Chị nhận lời ổng rồi.”

—— —— The End —— ——

✿✿ Mừng sinh nhật Trần lão bản ✿✿

Chúc Quả Quả sinh nhật khoái lạc, sinh khí bừng bừng, mãi làm đại boss Vinh Quang!!!
*cung kính hành lễ* **\(> o <,,T/**
Nhảm: Đôi này đáng yêu chết mất aaa **\(> o <,,T/** Ngụy Quả hai triệu nămmmm **\(> o <,,T/** Ai cướp Quả, Ngụy chặt gãy giò luộc ăn
**\(> o <,,T/**
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2
Ngụy Sâm chạy tới, nhìn chung quanh một chút, thình lình cúi đầu hôn môi Trần Quả, sau đó nhanh chóng lùi xuống, móc trong túi ra cái gì đó, trịnh trọng đưa cho cô.

Thẻ ngân hàng, và nhẫn.
Thấy thứ tự vật đưa cho không: thẻ ngân hàng, và nhẫn:giggle: quả nhiên lòng thành kính nhất khi cầu hôn không thể thiếu tiền bạc được.

Lão Ngụy lưu manh quá, lưu manh quá.:rolleyes::rolleyes::rolleyes: và cơ hội nữa, không hổ người sáng lập ra Lam Vũ
 

Bình luận bằng Facebook