Hoàn [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020] [Lam Vũ] Nhật Ký Quản Lý Chiến Đội Lam Vũ

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên
Kiếm Tại Vũ Hạ


NHẬT KÍ QUẢN LÍ CHIẾN ĐỘI LAM VŨ
Edit: Vic
Beta: @Cửu Cửu
_________________________________________________________________________________
Tháng 6 năm 20X8

Tuần thứ ba đi làm.

Về lí do vì sao tôi nhận lời mời tới đây, chủ yếu là vì nó bao ăn ở, chỉ yêu cầu cho xem chứng chỉ thực tập.

Trúng tuyển rất nhanh, nói như thế nào đây, cảm giác không khó bằng mua bánh rán, mua bánh rán còn phải trả tiền, làm công việc này thì lại là người khác cho tôi tiền.

Tôi vẫn chưa được gặp ông chủ. Hôm sau, người đón tiếp tôi chính thức đi làm là đội trưởng chiến đội, tên Ngụy Sâm, một chàng trai trẻ tuổi sẽ cùng tôi phụ trách công tác của chiến đội.

Ngụy Sâm: "Sinh viên đại học hả? Học cái gì?"

Tôi: "Marketing."

Ngụy Sâm: "Cũng chơi Vinh Quang chứ?"

Tôi: "Có chơi."

Ngụy Sâm: "Ồ, cậu ở công hội nào?"

Tôi: "Tám rồi đi."

Ngụy Sâm: "Vớ vẩn quá, quay về rồi gia nhập Lam Khê Các, chơi thuật sĩ, biết chưa."

Tôi thẳng thắn đáp: "Tên công hội của chúng tôi là do tám người cùng phòng kí túc xá đặt, tôi chơi mục sư, thường hay bị đá. Kỹ thuật đứng đầu từ cuối đếm lên."

Khóe miệng Ngụy Sâm giật giật: "Nơi này của lão tử chính là câu lạc bộ chuyên nghiệp chính thức."

Tôi tỏ vẻ hiểu rõ: "Tôi biết, nếu là phi pháp thì tôi đã không đến rồi."

Ngụy Sâm trầm mặc hai giây: "Tùy cậu vậy. Tôi cảnh báo trước, chiến đội vừa mới thành lập, cậu chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh rỗi."

Tôi: "Tôi biết."

Ngụy Sâm: "Tiền lương và phúc lợi cũng không cao."

Tôi: "Bạn đại học năm hai của tôi đều bị bán vào mỏ than để khai thác than, tôi tự biết giá trị của mình."

Ngụy Sâm: "Đừng nghĩ đến chuyện yêu đương, ở đây không có em gái."

Tôi: "Bạn học năm ba của tôi đến Đông X bán hóa đơn, ở đó có nhiều cô gái trẻ, nhưng tôi lại không ước ao được như hắn."

Ngụy Sâm: "Vừa nãy nói cậu học cái gì. . . ?"

Tôi: "Marketing. Cái gì tôi cũng bán được."

Sau đó đội phó tên Phương Thế Kính tới. Trước đây, tôi đã đặc biệt tìm tư liệu để hiểu tình trạng của chiến đội, cảm thấy cũng khá.

Phương phó đội đề nghị tôi tốt nhất nên gia nhập Lam Khê Các vì Ngụy Sâm phát hiện một thiên tài ở trong game, mong tôi có thể cùng đi xem xét một chút.

Tháng 7 năm 20X8
Lam Vũ là một trong những chiến đội thành lập trại huấn luyện sớm nhất Liên minh.

Hôm nay là ngày nhóm học viên đầu tiên của trại tới, tuổi tác không đồng đều, từ 13 đến 17, trong đó bao gồm cả thiên tài kia. Hắn tên Hoàng Thiếu Thiên, đội hình tiễn biệt thiên tài này không nhỏ, cha mẹ cậu mợ anh họ chú bác đồng loạt ra trận, lần lượt dặn tôi và Ngụy Sâm quản giáo hắn thật tốt, nghịch ngợm quá thì dùng côn gỗ côn sắt côn điện đánh cho một trận, không cần khách khí.

Hoàng Thiếu Thiên rất nhiều lời, dù phát hiện mình bị bán cũng không sốt ruột một chút nào, cuối cùng mới giả mù sa mưa nói cha mẹ đừng quên hắn, hắn cũng sẽ nhớ bọn họ. Khả năng là do hắn quá nhiều lời, cha hắn liền đánh mông hắn một phát: "Nhà chúng ta chỉ cách đây hai con phố, chúng ta chỉ cần gặp con liền thấy phiền như bị đòi nợ."

Những đứa trẻ khác cũng được cha mẹ đưa tới, lúc sau có người vẫn lo lắng dặn dò tôi và Phương phó đội rất lâu, Ngụy Sâm đã rời đi vì mất kiên nhẫn.

Chỉ có một đứa trẻ khác biệt, hắn xuống xe ở cửa đối diện ghế lái, nói tạm biệt rồi một mình mang theo hành lý đi vào.

"Dụ Văn Châu?" Bởi vì trong danh sách chỉ còn người này chưa đến. Tôi thấy hắn tuổi tác không lớn, mang đồ vậy sẽ mệt, liền muốn đưa tay ra xách giúp hắn một phen.

Dụ Văn Châu còn chưa mở miệng, Hoàng Thiếu Thiên liền to tiếng: "A! Mẹ à, các ngươi nhanh nhường đường cho người khác, mọi người chắn hết lối đi rồi." rồi nhiệt tình chào hỏi: "Cái gì Dụ kia, cậu đến thật muộn, thứ nhất từ dưới lên, tôi là thứ hai từ dưới lên."

Tôi cũng không biết Hoàng Thiếu Thiên tự hào cái gì.

Dụ Văn Châu dễ tính liền trả lời: "Không phải cái gì Dụ, là Dụ Văn Châu."

Hoàng Thiếu Thiên không lấy làm nghiêm trọng, nói: "Ồ, Văn Châu. Xem ra chúng ta sẽ ở chung ký túc xá, tôi giúp cậu xách một nửa hành lý, môn vật lí đã nói có thể tiết kiệm sức lực, tuy điểm vật lý của tôi không đạt tiêu chuẩn. . . Mẹ, các ngươi đi nhanh đi, con cùng Văn Châu đến ký túc xá đây, chẳng lẽ mẹ muốn vào ký túc xá nam sao."

Mẹ Hoàng Thiếu Thiên lúc ra đến cửa còn lo lắng dặn rằng Dụ Văn Châu chớ để bị con trai của mình làm hư.

Một động một tĩnh, một hoạt bát một trầm ổn, nói không chừng sau này sẽ trở thành cặp đôi hợp tác tốt đấy. Tôi nói với Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm không để bụng: "Tính cách hợp có ích lợi gì, tôi vẫn phối hợp cùng Diệp Thu đấy thôi, thế nhưng vẫn không thể cùng hắn làm đồng đội. Dụ Văn Châu tiểu tử kia điều kiện không đủ.”

Chuyện ở đời đều do con người, sau này ra sao ai biết được.

Đúng rồi, nhóm thành viên đầu tiên của trại huấn luyện viên đều là nam sinh.

Tháng 8 năm 20X8

Tháng này bắt đầu quãng thời gian đen tối của Lam Vũ, hơn nữa còn có thể kéo dài rất lâu.

Bởi vì Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu thời kì vỡ giọng. Sinh nhật hắn còn được mẹ Dụ Văn Châu tặng một cái iPod, hắn liền hát mỗi ngày, lại còn rap tiếng Quảng.

Ngày trước, đại học của tôi có một nữ giảng viên dùng móng tay dài cào vào bảng đen, âm thanh ấy so sánh với giọng Hoàng Thiếu Thiên hiện giờ thì đúng là tiên nhạc phiêu phiêu.

Tôi hỏi Ngụy Sâm: "Anh là đội trưởng. Quản hay không?"

Ngụy Sâm không để bụng: "Cậu làm quản lý kiểu gì mà chút chuyện lông gà vỏ tỏi ấy cũng muốn lão tử quản!"

Tôi kéo Hoàng Thiếu Thiên qua: "Ngụy Sâm, anh nói thật chứ? Hoàng Thiếu Thiên, đến, hát bài ‘Vô cùng phê’ cho Ngụy đội trưởng đi.”

Ngụy Sâm: "Đù má đù má, chuyện này quá bất ngờ đấy. Triệu Bản Sơn đã nói, người khác hát đòi tiền, thằng nhóc này hát đòi mạng."

Ngồi bên cạnh là Trịnh Hiên chơi chuyên gia đạn dược có tố chất tâm lí như thỏ, tự ném một quả lựu đạn dưới chân mình, lòng vẫn còn sợ hãi: "Bệnh viện đối diện đang yên bình cũng muốn xuất viện hết rồi."

Ngụy Sâm rụt đầu, điên cuồng vỗ bàn: “Dụ Văn Châu đâu? Dụ Văn Châu mau tới đây, lôi Hoàng Thiếu Thiên đi, chặn miệng hắn lại."

Không hổ là Ngụy đội, lúc sau Hoàng Thiếu Thiên thật sự không hát nữa.

Tháng 9 năm 20X8

Đến kỳ thực tập, ông chủ hỏi tôi sau khi tốt nghiệp có muốn tiếp tục đảm đương việc quản lý chiến đội hay không. Tôi nói vẫn chưa biết, nhưng ngài có thể trả lời tôi xem việc quản lí có bao gồm cả chuyện nửa đêm leo tường ra ngoài thanh toán đồ nướng hay không.

Ông chủ nói chỉ cần là việc có quan hệ với chiến đội cậu đều phải quản, trại huấn luyện là tương lai chiến đội, cho nên cậu cũng phải phụ trách.

Tôi nói vậy thì không phải sau này, người đã giải nghệ của chiến đội cũng do tôi quản hay sao.

Ông chủ nói nếu cậu muốn, chung quy, hệ thống phúc lợi của Lam Vũ chúng tôi đang dần dần hoàn thiện.

Tôi chịu đựng công việc phân phối không công bằng này, nói, không phải Ngụy Sâm cũng nên để tôi quản?

Ông chủ ngập ngừng.

Tôi nói tiếp, hắn làm bình gốm thời Tống ngài tích lũy ba tháng để mua vỡ thành khói bụi ngài biết chưa?

Ông chủ nén giận: "Trước đây tôi giao hắn cho cậu, nhưng bây giờ tôi nghi ngờ tên không biết xấu hổ này muốn giải nghệ."

Tôi nghĩ ngợi, tuổi tác của Ngụy Sâm vẫn còn rất trẻ, thế nhưng trong giới E-sport …

Tôi nói: Vậy thì ở lại. Nhớ tăng tiền lương a.

Tháng 1 năm 20X9

Đối với đại đa số mọi người, việc Ngụy Sâm giải nghệ rất bất ngờ, Phương phó đội tiếp nhận chức đội trưởng.

Hoàng Thiếu Thiên hết sức bi thương, việc này ảnh hưởng đến hắn tới mức thành tích thi cuối kỳ của hắn chín môn trượt bảy —— mà hắn trước đây chỉ trượt nhiều nhất bốn môn.

Cha mẹ Hoàng Thiếu Thiên vẫn đem thành tích cuối kỳ và điện thoại giáo viên hỏi thăm chuyển đến Lam Vũ như mọi lần, vì thế việc chịu oan ức đi họp phụ huynh cho Hoàng Thiếu Thiên dần dần trở thành truyền thống của Lam Vũ.

Hôm nay đến trường học, phụ huynh bên cạnh hỏi: "Cậu là —— của Hoàng Thiếu Thiên ? "

Tôi: "Họ hàng xa."

Phụ huynh kia bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ, trước đây tôi hỏi hắn, hắn nói cậu là cha của em trai họ. Tôi nghĩ lại thấy không đúng, cha của Tiểu Hoàng không phải cái người để ria mép hay sao?"

Tôi: "À, người cha kia đã ly hôn với mẹ hắn, người này là cha dượng."

Phụ huynh kia thổn thức một hồi, phê bình cách giáo dục của gia đình đơn thân, sự vô trách nhiệm của cha ruột. Tôi khen hùa theo.

Tháng 2 năm 20X9

Vài tháng trước, có một “học sinh chuyển trường” đến trại huấn luyện, tên Phương Duệ, một thanh niên trông rất năng động với đôi mắt sáng, chơi khí công sư. Nhưng Phương đội nói hắn không để ý nhiều đến chuyện này.

Tuy mấy năm nay Lam Vũ có xu hướng trở thành nguồn sống của toàn Liên minh, nhưng tôi đoán chừng Lam Vũ luôn tuyển chọn mấy tiêu chuẩn không bình thường trong đám người bình thường, không chừng sẽ giữ lại.

Tháng 7 năm 20X0

Ý nghĩa của việc chuyển nhượng đối với Lam Vũ không lớn, tôi nghi ngờ ông chủ của chúng tôi là gián điệp hay đại loại vậy, đầu tiên phải đảm bảo căn cơ của đội ngũ cách mạng.

Vì thê, tôi hỏi hắn: "Ngài chuyển nhượng Phương Duệ cho Hô Khiếu thật sự không phải vì hắn từng thi đấu ở chiến đội khác? Ngài cảm thấy hắn không rõ ràng."

Ông chủ: "Không có. Tôi thật sự không phải thiên vị. Hơn nữa chúng tôi có thỏa thuận mua lại. ."

Tôi: "Vậy nếu như Diệp Thu được rao bán tám triệu ngài có mua hay không?"

Ông chủ: "Mua!"

Tôi: "Đó chính là lý do ngài đánh golf với ông chủ Hô Khiếu lại thua cả mười lăm trận.”

Ông chủ: "Cậu có ý kiến với tôi? Một mình cậu quản lý chiến đội thế nào mà ngay cả phương châm phát triển tương lai đều không biết, Lam Vũ chúng ta là chiến đội bao dung nhất Liên minh."

Tôi: "Chẳng lẽ là bởi vì tên của Phương Duệ nghe không đủ êm dịu, không phù hợp phong thái bao dung của chúng ta?"

Ông chủ sâu sắc liếc nhìn tôi: "Lời không phải một bên nói, tương lai Lam Vũ sẽ dùng Hoàng Thiếu Thiên làm át chủ bài, còn muốn giữ lại vị trí cho thuật sĩ. Chẳng bằng để hắn đi Hô Khiếu."

Tôi: "Lão bản ngài thật dứt khoát —— "

Tháng 10 năm 20X0

Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu và Trịnh Hiên ra mắt, Phương Thế Kính giải nghệ.

Tôi dường như bắt đầu quen với việc người đến người đi.

Khẩu vị và tâm tình Hoàng Thiếu Thiên đều không tốt, may thay, hắn không cần phải họp phụ huynh. Áp lực của Trịnh Hiên không thể lộ rõ hơn việc đâm chọc mấy trái anh đào trên đĩa. May mắn thay, Dụ Văn Châu vẫn giữ bình tĩnh, kiên nhẫn dỗ Hoàng Thiếu Thiên ăn hai bát cơm.

Ông chủ không quan tâm đến việc ăn uống của bọn họ lắm.

Tôi: "Theo quy ước của Liên minh, át chủ bài sẽ là đội trưởng, nhưng theo thường lệ ở Lam Vũ, thuật sĩ sẽ là đội trưởng."

Ông chủ ý tứ sâu xa: "Lam Vũ chúng tôi trước nay không đi con đường thông thường, tỷ như Thiếu Thiên tuy ồn ào nhưng lại bình tĩnh, tỷ như quản lý chiến đội của chúng tôi đối với giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp một chữ cũng không biết."

Tôi: "Ông chủ, ngươi nói thật sao? Vậy tôi bảo Hoàng Thiếu Thiên đến hát cho ngươi một khúc thể hiện sự ồn ào lại bình tĩnh của hắn một phen."

Lúc sau tôi lại hỏi Hoàng Thiếu Thiên: "Nếu Dụ Văn Châu làm đội trưởng ngươi cảm thấy thế nào?"

Hoàng Thiếu Thiên ngậm lấy cái thìa, nghĩ ngợi một hồi: "Được đó, được đó. Vậy tôi làm đội phó cho Văn Châu vậy."

Tôi: "Không nghĩ tới cậu quyết đoán như vậy."

Hoàng Thiếu Thiên ôm lấy cổ Dụ Văn Châu cười: "Đương nhiên là vì ở mặt này Văn Châu có khả năng tốt hơn tôi, thi đấu tôi có thể bảo vệ hắn, khi họp báo tôi cũng có thể bảo vệ hắn."

Nghĩ đến phương pháp bảo vệ ở họp báo của Hoàng Thiếu Thiên, mọi người đều rùng mình một cái.

Tháng 5 năm 20X1

Một đồng nghiệp mới đến bộ phận trò chơi trực tuyến, còn là đàn em đại học của tôi.

Nhân phẩm không tệ, ăn chung mấy bữa cơm

Tôi: Lam Hà, cậu có bạn gái không?

Hắn nói: Mới tốt nghiệp mà, vẫn chưa có. Sao vậy, sư huynh muốn giới thiệu cho tôi sao?

Tôi lắc đầu, suy nghĩ vẫn thật đơn thuần, trường đại học của tôi tỉ lệ nam nữ là 1:5, nghĩ rằng khi tốt nghiệp là có thể tán được một em gái, kết quả thì thật không nỡ nhìn.

Tôi vỗ vai hắn: "Không nói nữa, uống!"

Tháng 6 năm 20X1

Nghe nói hôm nay một người mới đến trại huyến luyện, là do mang về từ trong game nên đến muộn một chút.

Tên Từ Cảnh Hi, chơi sứ giả thủ hộ, nhìn tên và nghề nghiệp, hẳn là con gái rồi.

Người ở phòng quan hệ công chúng không chịu tiết lộ, chỉ cười mờ ám, đoán chừng là tôi nói đúng rồi.

Tháng 6 năm 20X1

Lừa đảo.

Phòng quan hệ công chúng đều là lừa đảo! !

Tháng 6 năm 203

Lam Vũ là quán quân!

Lam Vũ là quán quân! !

Tôi yêu Lam Vũ cả đời! A a a a!

Tháng 3 năm 20X5

Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, vị kình địch này của chúng tôi cũng là một người chiến thắng nhân sinh.

Tháng 11 năm 20X6

Diệp Thu giải nghệ, tin tức này làm cho tất cả những chuyện còn lại xảy ra trong năm đều trở nên không còn quan trọng.

Bị làm mất mặt, nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ông chủ cảm thán: "Mặc dù Đào Hiên đã nhận ra rằng Vinh Quang đã dần trở thành một phương tiện kinh doanh nhưng Vinh Quang nói cho cùng vẫn là một trò chơi."

Tôi: "Ngài chơi cờ tỉ phú thắng ông chủ Đào một lần liền quanh co lòng vòng khoe khoang nửa năm."

Tôi cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên có thể bị việc này ảnh hưởng, sư phụ đột nhiên tuyên bố giải nghệ, kình địch đột nhiên tuyên bố giải nghệ, bạn tốt đột nhiên tuyên bố giải nghệ. . . Thế nhưng lần thi đấu tiếp theo với chiến đội Gia Thế, tâm tình hắn cũng không thay đổi quá lớn."

Có lẽ là vì Dụ Văn Châu ở bên cạnh.
Tháng 12 năm 20X6 (có lẽ sẽ sai tháng ···)

Sau khi đi tới đỉnh cao thì có rất nhiều vấn đề, trọng đại nhất trong đó phải kể đến việc chuyển nhượng Vu Phong.

Người có thể hiểu rõ hoài bão của hắn, như tôi đã nói ở họp báo, tôn trọng sự lựa chọn của hắn.

Dụ Văn Châu kiên quyết nói, cũng chúc đi hắn thật xa, chỉ đến thế mà thôi.

Hoàng Thiếu Thiên bày tỏ ý kiến sẽ không hạ thủ lưu tình với Phong ca trên sàn đấu.

Có thể hiểu được sự tức giận kì lạ của mỗi fan Lam Vũ, vì nơi Vu Phong tới, là Bách Hoa, một Bách Hoa trải qua chuyện lớn hơn nhiều so với Vu Phong chuyển nhượng. Chế giễu Bách Hoa bán tài khoản của đội trưởng, chế giễu Trương Giai Lạc là Trương Đại Viễn, Trương Trung Nghĩa

Cây di chuyển thì chết, người di chuyển thì sống, đây là lẽ thường.

Người có thể gánh vác được áp lực từ sự kỳ vọng của fan hâm mộ mà không bị cám dỗ bởi một môi trường tốt hơn. Quá ít.

Tháng 12 năm 20X6

Lý Viễn nói hắn muốn cao một mét tám, Tống Hiểu và Hoàng Thiếu Thiên cho rằng lấy cái túi sách đội lên đầu hắn là được rồi.

Nhưng hắn lại nói hắn muốn cao lên. Dụ Văn Châu đề nghị hắn mỗi ngày chạy 15 km.

Lý Viễn cho rằng Dụ Văn Châu có ý thuyết phục hắn kiên trì vận động để đẩy mạnh sự phát triển xương cốt sao?

Dụ Văn Châu uống một hớp nước rồi trả lời hắn, khả năng phát triển không lớn, nhưng ngươi có thể độn thêm vết chai hai centimet.

Tháng 1 năm 20X7

Lư Hãn Văn, 14 tuổi, ra mắt ở Lam Vũ!

Cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp nhỏ nhất Liên minh.

Là một bé trai.

Tháng 5 năm 20X7
Kể chuyện cười cho ông chủ.

"Là con trai!" Ở những quốc gia khác, mọi người vừa chạy ra khỏi bệnh viện vừa nói.

"Là con trai!" Ở Thái Lan, mọi người vừa chạy ra khách sạn vừa nói.

"Là con trai!" Ở Trung Quốc, mọi người vừa chạy ra mạn triển vừa nói.

"Là con trai!" Ở Lam Vũ, tôi vừa chạy ra trại huấn luyện vừa nói: "Không chỉ một, toàn bộ đều là con trai.”

Ông chủ nói chuyện không buồn cười.

Thật sự không buồn cười.

Tháng 6 năm 20X8

Không ngờ Ngụy Sâm thật sự cùng Diệp Thu, Diệp Tu về một đội.

Đột nhiên cảm thấy Lam Vũ cũng không phải một đội kì lạ.

Tháng 7 năm 20X3

Hôm nay bầu không khí trên dưới câu lạc bộ đều rất nặng nề ngột ngạt, bởi vì là ngày Hoàng Thiếu Thiên tuyên bố giải nghệ.

Ông chủ chờ hắn nói xong thì bày tỏ cống hiến của Hoàng Thiếu Thiên cho Lam Vũ, còn hơn xa cống hiến của hắn trên trường quốc tế cho quốc gia như cái video Tổng cục Thể dục và Phùng Hiến Quân phát hành, từ chuyện lớn như Lam Vũ lần đầu vô địch đến chuyện nhỏ như đi qua trại huấn luyện nhặt được đồng tiền, ông chủ cũng chưa từng nói nhiều như hôm nay. Còn phải để phóng viên khuyên giải mới ngừng lại. Tôi thấy vành mắt ông đỏ bừng lên. Tiếp theo là đến lượt bạn bè chào hỏi nhau, tôi nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên nói với Dụ Văn Châu rằng có giống đang tham gia ‘Nếu bạn là người duy nhất’ hay không.
Sau đó là thời gian hỏi đáp tự do, có người hỏi ý định sau này của Thiếu Thiên.

Hắn nói: "Tôi 14 tuổi gia nhập trại huấn luyện Lam Vũ, sống ở đó 3 năm, sau đó gia nhập chiến đội Lam Vũ, Hãn Văn lúc 14 tuổi đã là đội viên chủ lực của chiến đội, hắn sẽ trở thành một kiếm khách ưu tú hơn. Từ khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đến khi năm 28 tuổi giải nghệ, tôi chưa bao giờ rời khỏi Lam Vũ, có thể giải nghệ ở Lam Vũ tôi rất tự hào, nó là chiến đội tốt nhất. Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục lưu lại nơi này."

Tôi hỏi hắn: "Nói xong?"

Hắn: "Ừ."

Tôi nói lên tiếng lòng của mọi người: "Thiếu Thiên nói thêm vài câu đi."

Cánh phóng viên đều cười lên, người không biết còn tưởng rằng là Chu Trạch Khải giải nghệ đây. Có người ồn ào nói Kiếm Thánh nói tiếp đi, sau này chúng tôi cũng không còn cơ hội nghe cậu nói nữa.

Hoàng Thiếu Thiên: "Được, vậy tôi liền kể cho mọi người chút chuyện trước khi tôi vào Lam Vũ, bắt đầu câu chuyện là nội tâm chật vật của tôi khi nhặt được năm xu tiền —— "

Dụ Văn Châu không còn nụ cười ôn hòa thường ngày, sau một tiếng, lúc Hoàng Thiếu Thiên kể đến cuối tuần năm mười lăm tuổi, liền nói: "Được rồi, dừng ở đây thôi."

Cho dù trải qua rất nhiều lần ly biệt khi giải nghệ, tôi vẫn khó vượt qua.

Tháng 8 năm 20X3

Hôm nay một nhóm người mới đến trại huấn luyện, nhiều hơn so với năm trước.

Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục công tác ở Lam Vũ, mà Dụ Văn Châu, bởi vì Liên minh thúc giục, cũng dự định trong vòng ba tháng chuyển giao chức vụ đội trưởng

Bọn họ và Lam Vũ đều sẽ có tương lai tươi đẹp.

Đám người mới này vẫn là nam.

Vậy tương lai tươi đẹp của lão tử sẽ về đâu!
 

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#2
Lap hỏng, điện thoại không đăng nhập nhưng cũng vì fic này nên cấp tốc log in để comt. =)))))

Đọc xong cảm thấy trại huấn luyện Lam Vũ hẳn là nhờ Hoàng Thiếu nên bát nháo... À lộn, sinh động nhất trong các chiến đội quá. =)))) Phương thần của tôi khs cũng làm cameo, giải nghệ thôi còn làm Hoàng Thiếu thổn thức thì ân oán Miếu Dược quả nhiên khó nói. =))))

Còn nữa anh quản lý, số trời định sẵn anh FA rồi nên anh mới tới Lam Vũ đó. =)))))
 

Bình luận bằng Facebook