08
Mặt trời lên, đón bọn hắn là một trận mưa lớn.
Giữa trời đất tối tăm mù mịt trưng một màn nước, trái lại, lại xua tan cát bụi tưởng như mênh mông, nhưng vùng đất hoang vu cũng không vì thế mà nảy sinh một mầm sống, chỉ ngày càng âm u hơn.
“Cứ điểm gần nhất là thị trấn Scarce Water,” Trương Giai Lạc quăng áo khoác bị xối ướt ra ghế sau, tháo dây buộc tóc, “Có ấn tượng gì không?”
Tôn Triết Bình ngồi ghế phó, một lúc sau mới đáp: “Không.”
“A,” Trương Giai Lạc lại thò người ra ghế sau, kéo một tấm thảm ném cho đối phương, “Lau đi.”
Tôn Triết Bình thuận tay tiếp lấy, nhìn đầu tóc ướt rượt của hắn: “Còn cậu?”
“Hệ miễn dịch của tôi đạt cấp ba.” Trương Giai Lạc khởi động động cơ.
“Vậy chắc tôi cao hơn,” Tôn Triết Bình cười một tiếng, “Mà mấy năm nay toàn nhai thuốc thôi.”
“Lau khô.” Trương Giai Lạc lơ mấy lời của hắn, lặp lại.
Thực tế, dù là hệ miễn dịch cấp một của người thường, vật chất biến dị trong mưa cũng chẳng đáng kể, nhưng Tôn Triết Bình không bắt bẻ nữa, ngoan ngoãn lau lau cả người, thở phù một hơi.
“Anh…” Trương Giai Lạc liếc hắn, nói, “Sở Nghiên cứu không xét nghiệm miễn dịch cho anh à?”
“Không ra kết quả,” Tôn Triết Bình nhún vai, “Chắc do nhai thuốc nhiều quá.”
Trương Giai Lạc nghe vậy thì nhíu mày, trầm mặc.
“Làm sao à?” Tôn Triết Bình nhìn hắn một hồi, duỗi tay ngâm nghê đuôi tóc ẩm ướt của hắn, nói, “Nhìn tôi.”
“Gì?” Trương Giai Lạc vừa quay sang, Tôn Triết Bình liền cầm tấm thảm nhằm đầu mà trùm lên, còn ấn đầu hắn xoa lung tung một trận.
“Đệch!!!”
Không gian hạn hẹp, hắn vất vả lắm mới giãy giụa được khỏi tấm thảm, lộ ra đầu tóc bị vò rối xù.
“Ban nãy còn nhỏ nước,” Nhìn Tôn Triết Bình không hề có ý hối lỗi, còn lồng tay vào tóc hắn vuốt vuốt, “Giờ thì tốt rồi.”
Ngón tay alpha thong thả mà hữu lực, mơn man nơi da đầu hắn, Trương Giai Lạc hơi dừng, quay đầu đi chỗ khác: “Nếu không xét nghiệm được hệ miễn dịch, xử lý thẻ căn cước cho anh sẽ hơi phiền.”
“Thứ đó ăn được không?” Tôn Triết Bình tùy ý nói.
“… Không ăn được, quên đi,” Trương Giai Lạc hơi nản lòng nói, ”Đi thôi, thị trấn Scarce Water trước, đầu tiên kiếm cho anh thuốc ức chế cho alpha.”
“Thứ đó ăn được không?”
“Không ăn được,” Trương Giai Lạc ném tấm thảm lên mặt hắn, mặt không biểu cảm, ”Nhưng tôi sợ một mai kia sẽ có người đạp nát cái ấy ấy phía dưới đó của anh.”
Tôn Triết Bình phì cười, làm ảo thuật giống như từ trong ngực lấy ra bông hoa bất tử nọ, gài lên gương chiếu hậu.
Trương Giai Lạc thoáng nhìn qua, không nói gì.
“Theo ấn tượng thì nó vẫn luôn ở trong phòng tôi,” Tôn Triết Bình nghĩ nghĩ, nói, “Chắc là đồ của tôi.”
“Chẳng qua là sản phẩm mô phỏng được sản xuất ra,” Trương Giai Lạc đẩy phanh tay, lái xe chạy khỏi bóng râm dưới mặt đá, trong âm thanh gột rửa của cơn mưa chợt đến, thấp giọng, “Thật vô nghĩa.”
“Ô…” Tôn Triết Bình hơi lơ đãng nói, “Nhưng tôi luôn cảm thấy… cái này là của tôi.”
09
Chiếc xe Jeep này của Trương Giai Lạc là hắn mua được từ một con buôn hai mang nào đó vào hai năm trước, không kể nổi ngày tháng dãi nắng dầm mưa, dù đã được Trương Giai Lạc đầu tư sửa sang một phen, nhưng vẫn còn chút dấu vết tàn tạ.
Hệ thống điều hòa không có chế độ lấy gió trong, nhưng chương trình phát thanh của xe tải còn tiếp tục, phát quảng cáo một tân thế lực truyền đạo nào đó, ông cụ dùng giọng điệu chậm chạp mà trầm trầm, lần lần niệm niệm những từ ngữ khó hiểu, lẫn trong tiếng mưa, khiến người ta mơ màng muốn ngủ.
Bọn hắn chạy xe trên vùng hoang, cả một vùng đồng không mông quạnh, chỉ có ngẫu nhiên vài mô đất nhấp nhô, đường chân trời liên miên không đứt, trong mưa lớn, trở nên mơ hồ.
“Cái Sở Nghiên cứu anh sống kia,” Trương Giai Lạc đánh vô-lăng, phá vỡ sự yên tĩnh, “Không có trong danh sách của người bào chế thuốc Liên minh.”
Tôn Triết Bình mãi không trả lời, hắn quay lại nhìn, phát hiện đối phương đã ngả đầu ngủ từ lâu rồi.
Trương Giai Lạc nở nụ cười, đưa tay vặn nhỏ tiếng quảng cáo, một lúc sau dứt khoát dừng xe, lấy tấm bản đồ trong hòm bên sườn.
Còn khoảng ba tiếng đường xe, hắn ngáp một cái, nhấn mi tâm.
Dù lúc ở Sở Nghiên cứu có ăn vài thứ, nhưng không nghỉ ngơi đã lên đường, tính ra, hơn một ngày mình chưa ngủ rồi, vừa thả lỏng người đã díp cả mắt lại.
Nhất là khi, bên cạnh còn có người ngủ rất ngon.
Hắn hơi tức, rất muốn lay Tôn Triết Bình dậy, nhưng rốt cuộc cũng không làm vậy, chỉ quay đầu nhìn đối phương, sau đó ngẩn ngơ.
Từ cổ đến gò má Tôn Triết Bình, mạch đỏ chậm chạp lan tràn, tựa như mạch máu và kinh mạch muốn đâm thủng da dẻ, lại giống như rễ cây bắt rễ.
Đây cũng là di chứng do thuốc để lại?
Trương Giai Lạc nhíu mày, nhô người tới bên cổ đối phương, muốn nhìn rõ hơn, nhưng ngón tay vừa chạm vào da, Tôn Triết Bình mở mắt.
Trương Giai Lạc ngây người, thấy, những sợi mạch kia lập tức biến mất.
“Định làm gì?” Tôn Triết Bình nhìn hắn, giọng có hơi trầm khàn, “Định cắn tôi?”
“Anh…” Hắn vốn định hỏi, nhưng lời ra một nửa lại nuốt vào, chỉ có thể giữ tư thế xấu hổ.
Tôn Triết Bình thuận thế cầm ngón tay hắn, đưa tới bên miệng, cắn một phát.
“Cậu là omega muốn cắn alpha đầu tiên mà tôi thấy.”
Xúc cảm ẩm ướt và hơi nhói trên đầu ngón tay giúp Trương Giai Lạc hồi thần, muốn rút tay nhưng bị giữ lại.
“Trong Sở Nghiên cứu của các người chẳng đầy omega cho anh ngắm đấy?” Hắn dứt khoát giễu cợt một câu.
“Còn cách nào sao, hệ miễn dịch của omega luôn cao hơn,” Tôn Triết Bình cười cười, tầm mắt vẫn không dời đi, “Nhưng bọn họ đều né tôi ra.”
Hơi thở ấm áp lại mang theo hơi ẩm vẫn dán lên đầu ngón tay hắn, Trương Giai Lạc rũ mắt, nói: “À, ý là muốn tôi cũng né anh ra.”
“Vậy cũng không đúng.” Tôn Triết Bình buông tay, Trương Giai Lạc vừa rút tay về, hắn lại bắt lấy cánh tay, kéo cả người lại, hai người gần như dính vào nhau.
“Đừng được voi đòi tiên.” Trương Giai Lạc khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, nghiến răng nói.
“Mắt cậu có tơ máu,” Tôn Triết Bình sáp gần hơn nữa, “Buồn ngủ lắm không?”
Trương Giai Lạc hơi ngẩn ra.
“Qua đây, đổi đi,” Tôn Triết Bình lui về sau, “Dù tôi không rõ mình có biết lái xe không, nhưng chắc là, biết đấy.”
10
Trương Giai Lạc được như nguyện đánh một giấc thật say.
Khi tỉnh lại từ mộng ngọt lộn xộn, hắn phát hiện Tôn Triết Bình, thế mà dựa vào bản đồ và thiết bị định vị, lái xe đến cổng thị trấn Scarce Water.
Mưa đã ngớt. Hắn nhảy xuống xe, một phát đạp thẳng vũng nước.
Nơi này chỉ là khu cứ điểm nhỏ nghèo nàn, nhưng bao bọc cả thị trấn vẫn là vách sắt tường gạch, ở cổng có một bảo vệ robot đang đứng.
“Xe vứt ngoài đấy, cái nơi quỷ quái này có bang phái nào đâu.”
Trương Giai Lạc lội khỏi vũng nước, thấy Tôn Triết Bình đã đứng lườm nguýt với bảo vệ robot.
“Cút cút.” Trương Giai Lạc đẩy hắn ra, kéo ra tấm thẻ ID, quẹt một cái lên khe quẹt thẻ trên cánh tay tên bảo vệ.
[Chào mừng, hunter.]
Trương Giai Lạc vô cùng mệt mỏi với giọng điệu máy móc này, nhưng chỉ có thể nói tiếp: “Xin cấp quyền cho một partner tạm thời.”
Bảo vệ xoay người, chớp chớp mắt với Tôn Triết Bình.
[Thông qua.]
“Ô,” Tôn Triết Bình rốt cuộc hiểu ra, “Tôi đang ở lậu.”
“… Được rồi, đi thôi.”
Sở dĩ gọi là thị trấn Scarce Water, bởi thị trấn này từng là ốc đảo duy nhất trên vùng hoang mạc này, có một đầm nước không ô nhiễm, đầm nước này ở giữa thị trấn, mà hiện giờ, chỉ còn một vùng đất trũng.
Quán bar của thị trấn cũng xây ở đây, là một nhà có vách đã thành đám sắt lá.
“Anh hỏi thử chỗ này xem, gần đây có tin tức gì về người biến dị không, có treo thưởng không để còn nhận,” Trương Giai Lạc đẩy Tôn Triết Bình vào, “Tôi qua bệnh viện.”
“Không cần tôi đi cùng à?” Tôn Triết Bình hai tay đút túi quần, đứng cửa quán bar nhìn hắn.
“Partner, anh nên làm việc chút đi.” Trương Giai Lạc khoát khoát tay, quay lưng rời đi.
Đây là lần thứ hai hắn đến thị trấn Scarce Water, lần trước đã là rất nhiều năm rồi, nhưng bệnh viện vẫn như cũ, mà vị bác sĩ lớn tuổi đã không còn.
“Thuốc ức chế cho alpha?” Bác sĩ trẻ tuổi nhìn đôi mắt hắn, “Chúng tôi có sản phẩm bình xịt chống sói mới.”
Bình xịt chống sói con mẹ mày.
Trương Giai Lạc lười giải thích, nói: “Không cần, cần thuốc tiêm, thêm hai lọ tiêu viêm với một cuộn băng vải, vải đen.”
Bác sĩ nhún nhún vai, định vào trong phòng chuẩn bị thuốc, lại bị Trương Giai Lạc gọi về.
“Bác sĩ, cậu từng nghe qua…” Trương Giai Lạc lưỡng lự, “Trường hợp nào biến đổi giới tính chưa?”
“Hả?” Vị bác sĩ hơi ngẩn ra.
“Chẳng hạn như, là beta, nhưng chẳng hiểu sao… lại biến thành alpha.”