Ongoing [Song Hoa] Mistletoe

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Song Hoa] Mistletoe


Art by 咸鱼世家 > 双花-咸鱼世家

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 漠花 (Mạc Hoa)

Convert bởi @张佳乐头上的小花儿

Thể loại: Song Hoa, ABO, mạt thế.

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama. Đã qua trạm thu phí của Hoa giáo chủ. <3

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

Chạy xe lửa qua trạm Hoa - SEED >>>

────────

01

“Đệch.” Trương Giai Lạc chửi thầm.

Khoá mật mã trước mặt hắn bám cả một tầng đất, bấm phát nào lõm phát ấy, màn hình điện tử càng khiến hắn mù mờ đến mức cảm thấy như cần phải đeo thêm cái kính lão, hắn chần chừ lấy tay áo phủi một cái, lại bị bụi bặm bay lất phất làm sặc lùi hai bước.

Nhưng ơn trời đất, hệ thống điện vẫn hoạt động, không thì phải nổ cả cái cửa hợp kim cao bằng hai người này nữa, Trương Giai Lạc miễn cưỡng thở phào, lại phồng má ngồi xổm, tiếp tục bấm loạn bàn điều khiển trước mặt.

Đầu tiên là gỡ bọc ngoài, rồi xé lớp bảo hộ, dây rợ trong tay sặc sỡ dài ngắn lộ ra ngoài vướng víu đan xen dưới ánh đèn, như một loại ký sinh trùng nhũn nhũn bị đứt xúc tu, chất nhờn dính nhơm nhớp.

… Đôi lúc hắn cảm thấy, trí tưởng tượng của mình không cần phong phú đến thế đâu.

Trương Giai Lạc gạt khăn cổ quàng kín xuống, kéo một đầu dây chính kết nối với điện thoại, vừa ngâm nga bài hát lỗi thời, vừa bấm một dãy số dài mới phân tích được lên khóa mật mã.

Đây là cái động sâu 30m dưới lòng đất, một âm thanh nhỏ cũng vọng vang cả động, nhưng dường như, hắn mặc kệ.

“Ok.” Hắn lẩm bẩm một tiếng, nhấn cái nút cuối cùng.

Tiếng trục xoay cứng nhắc nặng nề, hắn đứng thẳng người, hít thật sâu, đã chuẩn bị tốt cho việc đối mặt với bất kỳ tên yêu ma quỷ quái nào —— nhưng, một lúc sau, cửa lớn vẫn an tĩnh, thản nhiên, không nể mặt mũi, mà đóng lại.

“…”

Khẩu khí đó cuốn vèo cái bay, Trương Giai Lạc bất đắc dĩ cúi đầu chọt chọt màn hình điện thoại, thấy lời nhắc còn phải nghiệm chứng độ an toàn của thân phận.

Một trăm năm sau chiến tranh, tự nhiên tự do mà hỗn loạn, những con người may mắn còn tồn tại lại bị ép sử dụng hệ thống ID an toàn mà phiền phức này để phân biệt họ với một “thứ” phiền phức khác.

Hắn thở dài, kéo ra tấm ID đeo trên cổ, quẹt một cái lên khe quẹt thẻ cạnh khóa điện tử, cửa lớn rốt cuộc “beep beep” hai tiếng.

[Chào mừng, hunter.]

Chào ông nội mày. Hắn nghĩ.
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#2
02

Trương Giai Lạc nổi hết da gà.

Do lối vào khá giống hang đất tự đào, Sở Nghiên cứu có vẻ vô cùng sạch sẽ, cực kỳ thoải mái, đến mức, gần như làm người ta sởn tóc gáy.

Trên vách tường gỗ mô phỏng treo pano quảng cáo màu sắc tươi tắn, dọc hành lang đèn bật sáng rực, mặt nền màu trắng gạo mang vẻ cũ kỹ nhưng vẫn được quét tước sạch bóng, nước nóng ở gian tắm trong phòng nghỉ cho nhân viên vẫn xối xả, máy xử lý thức ăn với máy pha cà phê vẫn chạy ngon.

Trương Giai Lạc dựa cạnh quầy bar, còn rảnh tay mở thêm máy quay đĩa.

Tiếng guitar cùng giọng nam cô độc phát ra, một bài hát từ mấy năm trước, hắn vẫn nhớ rõ.

Tinh thần âm nhạc đầu năm nay đầy những táo bạo, ngành sản xuất đĩa than không có, công nghiệp giải trí đều ở dưới lòng đất, nên chuyện bọn hắn hay làm nhất là đánh cắp và cắt đứt sóng truyền hình, chẳng hạn, trong quảng cáo buôn vũ khí chèn vào một bài nhạc vàng phổ biến, hoặc trực tiếp leo lên cột antenne cưỡng chế trình diễn một bản “Back to the past” với cả một vùng đất trời mênh mông.

Nhưng bài hát này thì khác, nó là của một gã hát cho một casino thành Wright.

Hắn từng thua mất một con xe ở ổ casino kia, mà trong cả khoảng thời gian đó, giọng ca sĩ này đệm BGM, thế là hắn ghim sâu sắc, mỗi lần nghe được lại nóng nảy, vừa bất đắc dĩ.

Trương Giai Lạc “bộp” một cái tắt nút máy quay đĩa, ngoảnh đầu nhìn nhìn vải nhung sofa mềm mại, chỉ thiếu nước muốn tắm muốn uống tách cà phê ăn bữa cơm rồi chạy, nếu không phải do một câu “thoải mái như ở nhà” làm người ta buồn nôn.

Bởi, cả Sở Nghiên cứu có ma nào đâu.

Dựa theo những gì ghi lại của hệ thống an ninh, sau một lần tản cư khẩn từ ba năm trước, không còn ai đến nữa, chắc lúc Sở Nghiên cứu sơ tán, các thành viên không kịp đóng hệ thống điện, nên nó vẫn được cung cấp đầy đủ thiết bị sinh hoạt, để Sở Nghiên cứu này lặng lẽ, lẻ loi, mà sống tiếp.

Vừa nghĩ, trong dạ dày rỗng tuếch của hắn dường như, có vật sống nào đó bò vào.

Trương Giai Lạc càng thấy buồn nôn hơn, hắn cào cổ áo, lùi ra cách tường vài bước, tìm được thiết bị kết nối ở phòng nghỉ, tra ra bản thiết kế xây dựng.

Dưới lòng đất, tầng một là ký túc cho nhân viên và phòng nghỉ, tầng hai là phòng thí nghiệm và phòng làm việc, tầng ba không có nhận dạng.
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#3
03

Tầng ba là một không gian được phong kín.

Mất hai tiếng đi lùng hết một lượt mấy tầng hầm dưới lòng đất, Trương Giai Lạc lại bị khóa mật mã cầm chân thêm một tiếng.

Nếu hai tầng trên không có gì đáng để ý, thì chỉ còn ở dưới thôi.

Giằng co với cái nơi quỷ quái này cả ngày, hắn hơi mệt, rất đói nữa, tự đầu hàng mà ngồi bệt trên đất, nhìn những con số từ từ thay đổi trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại nhập vào một chuỗi lệnh.

Mục tiêu của hắn là một loại thuốc có thể trì hoãn sự biến dị của con người, đã tốn kha khá tiền để có được tin tức của Sở Nghiên cứu, trước khi tới đây, dù biết nơi này bị bỏ hoang, nhưng không ngờ lại hoang đến bất thường thế này.

Sau khi cắn một miếng thịt khô, rồi ngáp một cái thật lớn, Trương Giai Lạc rốt cuộc phá được mật mã, bò dậy khỏi mặt đất.

Một làn hơi lạnh phả ra sau cánh cửa mở, cuốn qua chân hắn, còn cuộn lên sương trắng.

Là phòng đông lạnh. Trương Giai Lạc nắm chặt vạt áo tiến hai bước, phía sau cánh cửa là cầu thang xuống bên dưới.

Được thôi, có phòng đông lạnh chứng tỏ có vật sống, hoặc vật thí nghiệm. Hắn móc khẩu súng lục M3000 bất ly thân từ túi súng bên đùi, được lấy của một tay buôn vũ khí hiểm độc tên Colt, do đã qua mấy lần sửa chữa mà khác hẳn ban đầu.

Mong là vụ tản cư khẩn năm xưa không phải vì trong này nhốt một con quái vật nào đó.

Trương Giai Lạc lên đạn, áp người vào tường chậm rãi xuống lầu, đón tiếp hắn vẫn là ánh đèn sáng, chỉ là, không còn cảm giác thoải mái muốn tê da đầu như lúc ở trên lầu chút nào, vì hai bên hành lang toàn những bồn chứa bằng thủy tinh ngâm đủ loại vật bị biến dị, như, một cái sọ, hai quả thận.

Rất ảnh hưởng tới khẩu vị. Trương Giai Lạc nghĩ. Hơn nữa nơi cửa lớn căn phòng cuối, đổ rạp một thi thể biến dị khổng lồ.

… Quả đúng là một con quái vật.

Dù nói các trường hợp biến dị đều là con người sau khi bị nhiễm, nhưng một số biến dị phản ứng quá nghiêm trọng sẽ sinh ra sự đặc biệt trong biến dị, chẳng hạn biến thành khổng lồ như thi thể kia.

Trương Giai Lạc ngồi xổm xuống, móc găng tay trong túi ra, sờ lên ngực thi thể, hạch bị dập nát, mà không phải vết thương do đạn.

Nét mặt hắn trở nên quái dị, đứng lên, trầm mặc nhìn thi thể một lát, sau đó bước vào căn phòng sau hành lang, đây, mới thực sự là phòng “đông lạnh”.
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#4
04

Tên này nên cảm ơn hệ thống điện không bị ngắt.

Trương Giai Lạc đứng trước cửa tủ đông, qua lớp kính mờ hơi sương, mơ hồ thấy bóng người bên trong.

Những phòng bên cạnh đều trống, chỉ phòng này có người. Trên màn hình của thiết bị hiển thị liệt kê từng dãy số liệu, thụ nghiệm thể 03; thông tin sức khỏe: bình thường; nam, alpha, 26 tuổi.

Kỳ thực, Trương Giai Lạc rất dễ mất kiên nhẫn khi giao thiệp với alpha, hắn cảm thấy mấy tên đó tính tình nóng nảy, tự cho mình là cái rốn vũ trụ, rất khó sống chung.

Nhưng từng có một beta nói với hắn, suy nghĩ như vậy là phân biệt đối xử, hơn nữa còn khá giống kiểu phân biệt đối xử với một số cung trong cuốn tử vi cung Hoàng Đạo còn sót lại trước chiến tranh —— ví dụ như cung Sư Tử.

Anh biết xem tử vi từ bao giờ thế? Lúc đó hắn chấn kinh.

Nè. Đối phương đưa cho hắn một quyển sách mới đào ra từ đống phế tích, chưa lật quá hai tờ đã rách rồi.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhớ mình là cung Song Ngư, đặc điểm là… dễ suy diễn linh tinh.

Trương Giai Lạc bây giờ hơi do dự, có nên mở cửa cho alpha này ra không đây, dù thấy có vẻ không phải người biến dị, nhưng phỏng chừng con quái vật kia là hắn giết, do tầng ba bị phong toả từ bên ngoài nên đành tự nhốt mình trong tủ đông.

Nếu nói thế thì, mình vẫn tính là ân nhân cứu mạng! Với lại, alpha đều là mấy tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Trương Giai Lạc tiếp tục những suy nghĩ đầy miệt thị, ông đây có súng, mà không chừng tên kia còn có loại thuốc mình muốn tìm. Quá đỉnh! Cứu thôi!

Nhưng, thật sự, khoảnh khắc cửa tủ đông mở, Trương Giai Lạc ngây ngẩn.

Nên, hắn còn chưa kịp giơ súng, alpha kia đã tự chứng minh mình đầu óc ngu si tứ chi phát triển, thời khắc đồng tử Trương Giai Lạc co lại, thì nhảy ra khỏi phòng, kẹp cổ hắn đè lên đất.

Cột sống nện thẳng lên sàn phát ra tiếng vang trầm, cùi chỏ cũng đập xuống đất, đau đớn, nhưng Trương Giai Lạc vẫn thẫn thờ, thậm chí một lúc đầu không cả có động tác phản kháng nào.

Hắn lẳng lặng nằm đó, nhìn khuôn mặt gần kề gang tấc, chân mày đối phương còn đọng vụn băng.

Mà mùi hương xa lạ lại ngọt ngào ấy phát ra từ cơ thể alpha lạnh lẽo này, như bánh gato chocolate đen bị đông lại, vào lúc nhịn đói hơn nửa ngày chỉ nhai thịt khô này, câu dẫn tới nỗi bụng hắn muốn kêu ọt ọt.

“Ai đây? Omega.” Giọng nam nhân còn khàn khàn, hắn cúi thấp đầu, chóp mũi gần như chạm đến hắn.

“Rảnh quan tâm đằng này là ai, chẳng bằng học cách kiềm lại pheromone của mình trước đi,” Trương Giai Lạc vẫn nhìn hắn, chỉ là, tay kia không bị chế ngự đã đặt súng bên hông đối phương, “Không thì, chắc phải “mất giống” thôi, alpha.”
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#5


Art by Dasiv > 关于霸图3.5only。过年当-Dasiv

Một sản phẩm để uýnh bài +1.

Cầu Đại Tôn phù hộ độ trì cho Lạc Lạc, bông hoa luckE nào đó và một thiếu nữ đi ròng ròng chơi chơi.

Lần đầu đau tim với mọi người Orz Hôm nay cũng rất vui vẻ <3 Iu mọi người chít được <3 <3 <3

Orz Bao ngày nay tui toàn làm hàng cho sinh nhật ai đồ Orz Giờ thích đú đởn mà phải cân đo đong đếm quá nhiều Orz
05

Trương Giai Lạc nghĩ, alpha không sợ “mất giống“ cũng nên coi là loài vật quý hiếm đấy.

Họng súng của hắn vẫn đặt ở chỗ ấy ấy dưới hông đối phương, mà nam nhân áp chế hắn vẫn không có hề ý nhượng bộ.

“Cút.” Trương Giai Lạc nhíu mày.

Hắn vẫn trong thời kỳ miễn dịch với thuốc, pheromone không ảnh hưởng cho lắm, nhưng mùi hương này giống như syrup, bao vây lấy phần tử tình dục trong người hắn luôn cố gắng vùng lên dù chỉ trong một khắc rỗng, nhất là ở tư thế nằm dưới này.

Hắn hơi khó thở, dường như bực bội, nhưng lại không thể một phát nổ nát ku tên kia.

“Cút.” Hắn lặp lại.

Lần này alpha chỉ đăm đăm nhìn hắn chốc lát, lại cúi đầu ngửi ngửi bên cổ hắn, trở mình, ngồi sang một bên.

Trên người buông lỏng, Trương Giai Lạc nhìn trần nhà, chớp chớp mắt.

“Cậu là ai?” Alpha hỏi lần nữa.

“Trương Giai Lạc, hunter,” Hắn chống người dậy, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, ngưng nửa ngày mới nói: “… Còn anh?”

“03.”

“Tên gì?”

Câu hỏi này làm alpha nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ thật lâu.

Pheromone đã quá rối loạn, có thể là di chứng do bị “ướp lạnh” trong thời gian dài, Trương Giai Lạc nghĩ, hoặc còn nguyên nhân khác, chẳng hạn như ——

“Tôn Triết Bình.” Alpha rốt cuộc nhớ lại.

“Ờ,” Trương Giai Lạc cúi đầu, thuận miệng nói, “Xử lý pheromone của anh đi.”

“Xử lý kiểu gì?” Tôn Triết Bình vẫn nhìn hắn, như thằng nhóc đang tuổi vị thành niên hỏi người khác tự an ủi kiểu gì.

“…”

Trương Giai Lạc á khẩu nửa ngày, ngồi xổm, dịch dịch lên trước, để tay lên gáy đối phương.

Tôn Triết Bình cứng người lại, bắt lấy cổ tay hắn.

“Bỏ tay. Ngồi im.” Trương Giai Lạc dùng ngón tay dò thử, đè lại vùng gáy còn đang lạnh ngắt của Tôn Triết Bình, nhưng nơi đó nóng lên rất nhanh.

Tôn Triết Bình từ từ buông tay, tầm mắt vẫn không dời.

“Đừng cứ nhìn tôi mãi,” Trương Giai Lạc hơi nghiêng đầu đi, ngón tay hơi dí xuống, “Đây này.”

“Gì?” Tôn Triết Bình liếm liếm môi.

“Anh đã đến kỳ động dục đâu,” Trương Giai Lạc gắt, “Đừng để nó tiết ra cái mùi hỗn độn kia!”



06

Tôn Triết Bình mất một lúc mới học được cách khống chế pheromone của mình.

Trương Giai Lạc dẫn hắn tới phòng nghỉ tầng một, rồi trốn ra ngoài nghiên cứu thi thể con quái vật kia đến khi hệ thống thông gió xử lý hết mùi hương còn đọng trong không khí.

“Đầu tôi hơi loạn.” Tôn Triết Bình chỉ huyệt thái dương.

“Ờ,” Trương Giai Lạc ngồi trên sofa, khoát khoát tay tỏ ý mình hiểu rồi, “Hỏi mấy câu này.”

“Nói đi.” Alpha này quen cửa quen nẻo từ phòng nghỉ lục ra hai chai nước sủi để lạnh, ném cho hắn một chai.

Trương Giai Lạc cắn vỡ nắp bình, nhưng không vội uống, vị nước sủi này rất lạ, như ruột quả barbie chín muồi, hắn trước giờ không thích, nhưng có người lại rất thích.

“Anh ở Sở Nghiên cứu này lâu chưa?”

“Phải mấy năm rồi, bây giờ là năm nào?” Tôn Triết Bình ngồi trước quầy bar, ngửa đầu nốc cạn chai nước, đưa tay chùi miệng.

“Năm 119 sau chiến tranh.” Trương Giai Lạc đánh giá đối phương, một alpha vóc người cao lớn, tóc cắt rất ngắn, mặc áo ba lỗ đen với quần lính, chân trần đi trên sàn nhà.

“Hơn năm năm nhỉ, không nhớ lắm,” Tôn Triết Bình đón lấy ánh nhìn của hắn, “Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa đến Sở Nghiên cứu đó, rối tung trong đầu.”

“Thế trước đó?” Ánh mắt Trương Giai Lạc dời đi, rơi tại ngón chân đối phương, thấy nó theo bản năng mà co lại.

“Trước đó à,” Tôn Triết Bình gãi đầu, “Không nhớ nữa… Tôi đi tắm trước được không?”

“Mấy việc nữa.” Trương Giai Lạc ngẩng đầu.

“Được.” Tôn Triết Bình đứng lên, dứt khoát bước tới trước mặt hắn.

Chẳng hiểu sao trong không gian này tràn ngập cảm giác tồn tại, hắn ngửa cổ nhìn alpha, cảm giác yết hầu hơi khô.

“Việc thí nghiệm ở đây liên quan đến trì hoãn sự biến dị không?” Hắn hạ giọng.

“Có chứ,” Tôn Triết Bình lại không hề giấu diếm, tự chỉ chỉ mình, “Cậu thấy đấy, vật thí nghiệm này khá là thành công.”

“… Chưa thấy vật thí nghiệm lại tự do thế này bao giờ.” Trương Giai Lạc híp híp mắt.

“Nghe nói, vì tôi là tự hiến thân,” Tôn Triết Bình nở nụ cười, nói: “Một người tự nguyện, một nhân loại bán dị hóa… Cậu định giết tôi? Hunter?”



07

Trương Giai Lạc đứng tại cửa phòng tắm.

Tôn Triết Bình cũng dửng dưng để cửa mở, quay lưng về phía hắn tắm rửa, dòng nước vỗ vào gáy và trên bả vai nhấp nhô, lại thuận đường cong cột sống chảy vào bóng tối, không nhìn ra bất kỳ dấu vết biến dị nào.

Chỉ là, Trương Giai Lạc rất có hứng thú với bờ mông alpha, nhưng, không đồng nghĩa với chỗ ấy ấy đằng trước.

Cho nên hắn đứng ngoài phòng tắm, nhìn tay đối phương.

Tay trái của Tôn Triết Bình, trước đó, từ cùi chỏ đến bàn tay quấn kín băng đen, bây giờ đã tháo ra, là tay mô phỏng, cơ, xương đầy đủ, vết đứt cũng rất gọn gàng.

Một thanh phong đao và kẻ vác đao quả quyết. Trương Giai Lạc gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Tôn Triết Bình lúc vác đao.

“Đừng nhìn nữa,” Tôn Triết Bình tắt nước, túm cái khăn lông xoa xoa đầu, xoay người, “Nhìn nữa là ‘lên’ luôn đấy.”

“A.” Trương Giai Lạc hạ mắt, lùi ra hai bước.

“Hunter,” Tôn Triết Bình tiện tay quấn khăn tắm bên hông, bước tới, “Cậu chưa trả lời tôi, cậu đến đây làm gì?”

“Cần tìm mấy thứ,” Trương Giai Lạc thuận miệng nói, “Ba năm trước vụ sơ tán khẩn ở đây, là do con quái vật lầu dưới kia?”

“Đại khái là thế, y là 02.”

Tôn Triết Bình đi đến khu phòng ở, Trương Giai Lạc đành đuổi theo.

“Y là thể thất bại?”

“Mới đầu thì không, vốn tưởng thành công rồi, bỗng hôm ấy tốc độ biến dị tăng nhanh.”

Tôn Triết Bình tới trước cửa một căn phòng, lúc mở thì phát hiện: khóa cửa đều đã bị phá hết, không khỏi ngoảnh đầu nhìn Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc nhún vai, đi vào cùng hắn.

Đây là một trong những căn phòng hắn từng lùng qua, không khác mấy những phòng khác, nhưng hắn ấn tượng sâu sắc với căn phòng này, vì ở đầu giường có một bình hoa, cắm một bông bất tử.

“Với lại, cũng không tính là sơ tán khẩn, là do họ nhận định, hình như đám vật thí nghiệm này đều có vấn đề, nên dứt khoát vứt cả Sở Nghiên cứu luôn.”

“Tính cả anh?” Trương Giai Lạc nhìn bông hoa kia.

“Cả tôi, tầng hầm tầng ba bị phong kín, tôi mới hiểu ra.” Tôn Triết Bình mặc quần, đi giày, kéo một cuộn băng dài, bắt đầu tự băng tay trái.

Trương Giai Lạc nhìn hắn hồi lâu, bước tới cầm một đầu băng vải, băng giúp hắn.

“Thạo ghê ha.” Tôn Triết Bình mặc hắn băng ra một hoa văn lạ.

“01 đâu?” Trương Giai Lạc lảng qua chuyện khác.

“Chết rồi, chia làm mấy khúc lớn, ngâm trong mấy cái bình kia kìa.” Tầm mắt Tôn Triết Bình dừng tại khuôn mặt hắn, sau đó lại xẹt qua vành tai cùng cần cổ.

“Nhưng lúc họ đi không ngắt hệ thống điện, nếu ngắt á, có mà anh chết từ lâu rồi.”

“À, chắc tiếc rẻ sản phẩm thí nghiệm khá thành công như tôi đây, nói không chừng định xem xét mấy năm đi.”

“Nên lúc đầu anh tưởng tôi là người của bọn họ?” Tốc độ Trương Giai Lạc rất nhanh, đã thắt xong nút cuối.

“Không biết, dù sao đầu tôi còn mơ hồ,” Tôn Triết Bình thử giơ tay, “Phản xạ theo bản năng đi.”

“Đây cũng là phản xạ theo bản năng?” Trương Giai Lạc đẩy cái tay đang đặt bên cổ mình ra.

Tôn Triết Bình cười cười, đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, xô vào tường.

Hôm nay toàn chịu đau ở lưng, giờ lại đập một phát vào tường, Trương Giai Lạc nhíu mày, nhìn nam nhân gần kề.

“Làm gì?” Hắn không giãy dụa.

“Là lạ,” Tôn Triết Bình nắm tay hắn chặt hơn, “Hình như, tôi từng gặp cậu ở đâu rồi?”

“Không.”

“Vậy… sao tôi lại rất muốn hôn cậu một cái nhỉ?” Tôn Triết Bình kề sát hơn, chóp mũi chạm tới gò má hắn.

Hơi nóng truyền tới từ làn da trần trụi, vẫn còn mùi hương còn bất ổn, mang theo cảm giác áp bách kia, đang thử chen vào nơi nào đó trên cơ thể hắn.

“Vì não anh dính pheromone,” Trương Giai Lạc cự tuyệt đối mặt hắn, nhìn trần nhà, nói, “Nếu anh không ngại, tôi có thuốc ức chế cho omega.”

Tôn Triết Bình cười hai tiếng, buông tay, nói: “Nếu cậu muốn tìm thuốc trì hoãn biến dị, tôi không có.”

“Ờ,” Trương Giai Lạc vẫn tựa người vào tường, bỗng nói: “Thằng dưới kia do anh giết?”

“Đúng.”

“Có hứng với nghề này không,” Trương Giai Lạc vẫn không nhìn hắn, “Tôi thiếu một partner.”

“Ồ, một hunter không có một partner.” Tôn Triết Bình rốt cuộc mặc xong áo.

“Từng có,” Trương Giai Lạc ngừng một chút, “Một beta.”
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#6
08

Mặt trời lên, đón bọn hắn là một trận mưa lớn.

Giữa trời đất tối tăm mù mịt trưng một màn nước, trái lại, lại xua tan cát bụi tưởng như mênh mông, nhưng vùng đất hoang vu cũng không vì thế mà nảy sinh một mầm sống, chỉ ngày càng âm u hơn.

“Cứ điểm gần nhất là thị trấn Scarce Water,” Trương Giai Lạc quăng áo khoác bị xối ướt ra ghế sau, tháo dây buộc tóc, “Có ấn tượng gì không?”

Tôn Triết Bình ngồi ghế phó, một lúc sau mới đáp: “Không.”

“A,” Trương Giai Lạc lại thò người ra ghế sau, kéo một tấm thảm ném cho đối phương, “Lau đi.”

Tôn Triết Bình thuận tay tiếp lấy, nhìn đầu tóc ướt rượt của hắn: “Còn cậu?”

“Hệ miễn dịch của tôi đạt cấp ba.” Trương Giai Lạc khởi động động cơ.

“Vậy chắc tôi cao hơn,” Tôn Triết Bình cười một tiếng, “Mà mấy năm nay toàn nhai thuốc thôi.”

“Lau khô.” Trương Giai Lạc lơ mấy lời của hắn, lặp lại.

Thực tế, dù là hệ miễn dịch cấp một của người thường, vật chất biến dị trong mưa cũng chẳng đáng kể, nhưng Tôn Triết Bình không bắt bẻ nữa, ngoan ngoãn lau lau cả người, thở phù một hơi.

“Anh…” Trương Giai Lạc liếc hắn, nói, “Sở Nghiên cứu không xét nghiệm miễn dịch cho anh à?”

“Không ra kết quả,” Tôn Triết Bình nhún vai, “Chắc do nhai thuốc nhiều quá.”

Trương Giai Lạc nghe vậy thì nhíu mày, trầm mặc.

“Làm sao à?” Tôn Triết Bình nhìn hắn một hồi, duỗi tay ngâm nghê đuôi tóc ẩm ướt của hắn, nói, “Nhìn tôi.”

“Gì?” Trương Giai Lạc vừa quay sang, Tôn Triết Bình liền cầm tấm thảm nhằm đầu mà trùm lên, còn ấn đầu hắn xoa lung tung một trận.

“Đệch!!!”

Không gian hạn hẹp, hắn vất vả lắm mới giãy giụa được khỏi tấm thảm, lộ ra đầu tóc bị vò rối xù.

“Ban nãy còn nhỏ nước,” Nhìn Tôn Triết Bình không hề có ý hối lỗi, còn lồng tay vào tóc hắn vuốt vuốt, “Giờ thì tốt rồi.”

Ngón tay alpha thong thả mà hữu lực, mơn man nơi da đầu hắn, Trương Giai Lạc hơi dừng, quay đầu đi chỗ khác: “Nếu không xét nghiệm được hệ miễn dịch, xử lý thẻ căn cước cho anh sẽ hơi phiền.”

“Thứ đó ăn được không?” Tôn Triết Bình tùy ý nói.

“… Không ăn được, quên đi,” Trương Giai Lạc hơi nản lòng nói, ”Đi thôi, thị trấn Scarce Water trước, đầu tiên kiếm cho anh thuốc ức chế cho alpha.”

“Thứ đó ăn được không?”

“Không ăn được,” Trương Giai Lạc ném tấm thảm lên mặt hắn, mặt không biểu cảm, ”Nhưng tôi sợ một mai kia sẽ có người đạp nát cái ấy ấy phía dưới đó của anh.”

Tôn Triết Bình phì cười, làm ảo thuật giống như từ trong ngực lấy ra bông hoa bất tử nọ, gài lên gương chiếu hậu.

Trương Giai Lạc thoáng nhìn qua, không nói gì.

“Theo ấn tượng thì nó vẫn luôn ở trong phòng tôi,” Tôn Triết Bình nghĩ nghĩ, nói, “Chắc là đồ của tôi.”

“Chẳng qua là sản phẩm mô phỏng được sản xuất ra,” Trương Giai Lạc đẩy phanh tay, lái xe chạy khỏi bóng râm dưới mặt đá, trong âm thanh gột rửa của cơn mưa chợt đến, thấp giọng, “Thật vô nghĩa.”

“Ô…” Tôn Triết Bình hơi lơ đãng nói, “Nhưng tôi luôn cảm thấy… cái này là của tôi.”



09

Chiếc xe Jeep này của Trương Giai Lạc là hắn mua được từ một con buôn hai mang nào đó vào hai năm trước, không kể nổi ngày tháng dãi nắng dầm mưa, dù đã được Trương Giai Lạc đầu tư sửa sang một phen, nhưng vẫn còn chút dấu vết tàn tạ.

Hệ thống điều hòa không có chế độ lấy gió trong, nhưng chương trình phát thanh của xe tải còn tiếp tục, phát quảng cáo một tân thế lực truyền đạo nào đó, ông cụ dùng giọng điệu chậm chạp mà trầm trầm, lần lần niệm niệm những từ ngữ khó hiểu, lẫn trong tiếng mưa, khiến người ta mơ màng muốn ngủ.

Bọn hắn chạy xe trên vùng hoang, cả một vùng đồng không mông quạnh, chỉ có ngẫu nhiên vài mô đất nhấp nhô, đường chân trời liên miên không đứt, trong mưa lớn, trở nên mơ hồ.

“Cái Sở Nghiên cứu anh sống kia,” Trương Giai Lạc đánh vô-lăng, phá vỡ sự yên tĩnh, “Không có trong danh sách của người bào chế thuốc Liên minh.”

Tôn Triết Bình mãi không trả lời, hắn quay lại nhìn, phát hiện đối phương đã ngả đầu ngủ từ lâu rồi.

Trương Giai Lạc nở nụ cười, đưa tay vặn nhỏ tiếng quảng cáo, một lúc sau dứt khoát dừng xe, lấy tấm bản đồ trong hòm bên sườn.

Còn khoảng ba tiếng đường xe, hắn ngáp một cái, nhấn mi tâm.

Dù lúc ở Sở Nghiên cứu có ăn vài thứ, nhưng không nghỉ ngơi đã lên đường, tính ra, hơn một ngày mình chưa ngủ rồi, vừa thả lỏng người đã díp cả mắt lại.

Nhất là khi, bên cạnh còn có người ngủ rất ngon.

Hắn hơi tức, rất muốn lay Tôn Triết Bình dậy, nhưng rốt cuộc cũng không làm vậy, chỉ quay đầu nhìn đối phương, sau đó ngẩn ngơ.

Từ cổ đến gò má Tôn Triết Bình, mạch đỏ chậm chạp lan tràn, tựa như mạch máu và kinh mạch muốn đâm thủng da dẻ, lại giống như rễ cây bắt rễ.

Đây cũng là di chứng do thuốc để lại?

Trương Giai Lạc nhíu mày, nhô người tới bên cổ đối phương, muốn nhìn rõ hơn, nhưng ngón tay vừa chạm vào da, Tôn Triết Bình mở mắt.

Trương Giai Lạc ngây người, thấy, những sợi mạch kia lập tức biến mất.

“Định làm gì?” Tôn Triết Bình nhìn hắn, giọng có hơi trầm khàn, “Định cắn tôi?”

“Anh…” Hắn vốn định hỏi, nhưng lời ra một nửa lại nuốt vào, chỉ có thể giữ tư thế xấu hổ.

Tôn Triết Bình thuận thế cầm ngón tay hắn, đưa tới bên miệng, cắn một phát.

“Cậu là omega muốn cắn alpha đầu tiên mà tôi thấy.”

Xúc cảm ẩm ướt và hơi nhói trên đầu ngón tay giúp Trương Giai Lạc hồi thần, muốn rút tay nhưng bị giữ lại.

“Trong Sở Nghiên cứu của các người chẳng đầy omega cho anh ngắm đấy?” Hắn dứt khoát giễu cợt một câu.

“Còn cách nào sao, hệ miễn dịch của omega luôn cao hơn,” Tôn Triết Bình cười cười, tầm mắt vẫn không dời đi, “Nhưng bọn họ đều né tôi ra.”

Hơi thở ấm áp lại mang theo hơi ẩm vẫn dán lên đầu ngón tay hắn, Trương Giai Lạc rũ mắt, nói: “À, ý là muốn tôi cũng né anh ra.”

“Vậy cũng không đúng.” Tôn Triết Bình buông tay, Trương Giai Lạc vừa rút tay về, hắn lại bắt lấy cánh tay, kéo cả người lại, hai người gần như dính vào nhau.

“Đừng được voi đòi tiên.” Trương Giai Lạc khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, nghiến răng nói.

“Mắt cậu có tơ máu,” Tôn Triết Bình sáp gần hơn nữa, “Buồn ngủ lắm không?”

Trương Giai Lạc hơi ngẩn ra.

“Qua đây, đổi đi,” Tôn Triết Bình lui về sau, “Dù tôi không rõ mình có biết lái xe không, nhưng chắc là, biết đấy.”



10

Trương Giai Lạc được như nguyện đánh một giấc thật say.

Khi tỉnh lại từ mộng ngọt lộn xộn, hắn phát hiện Tôn Triết Bình, thế mà dựa vào bản đồ và thiết bị định vị, lái xe đến cổng thị trấn Scarce Water.

Mưa đã ngớt. Hắn nhảy xuống xe, một phát đạp thẳng vũng nước.

Nơi này chỉ là khu cứ điểm nhỏ nghèo nàn, nhưng bao bọc cả thị trấn vẫn là vách sắt tường gạch, ở cổng có một bảo vệ robot đang đứng.

“Xe vứt ngoài đấy, cái nơi quỷ quái này có bang phái nào đâu.”

Trương Giai Lạc lội khỏi vũng nước, thấy Tôn Triết Bình đã đứng lườm nguýt với bảo vệ robot.

“Cút cút.” Trương Giai Lạc đẩy hắn ra, kéo ra tấm thẻ ID, quẹt một cái lên khe quẹt thẻ trên cánh tay tên bảo vệ.

[Chào mừng, hunter.]

Trương Giai Lạc vô cùng mệt mỏi với giọng điệu máy móc này, nhưng chỉ có thể nói tiếp: “Xin cấp quyền cho một partner tạm thời.”

Bảo vệ xoay người, chớp chớp mắt với Tôn Triết Bình.

[Thông qua.]

“Ô,” Tôn Triết Bình rốt cuộc hiểu ra, “Tôi đang ở lậu.”

“… Được rồi, đi thôi.”

Sở dĩ gọi là thị trấn Scarce Water, bởi thị trấn này từng là ốc đảo duy nhất trên vùng hoang mạc này, có một đầm nước không ô nhiễm, đầm nước này ở giữa thị trấn, mà hiện giờ, chỉ còn một vùng đất trũng.

Quán bar của thị trấn cũng xây ở đây, là một nhà có vách đã thành đám sắt lá.

“Anh hỏi thử chỗ này xem, gần đây có tin tức gì về người biến dị không, có treo thưởng không để còn nhận,” Trương Giai Lạc đẩy Tôn Triết Bình vào, “Tôi qua bệnh viện.”

“Không cần tôi đi cùng à?” Tôn Triết Bình hai tay đút túi quần, đứng cửa quán bar nhìn hắn.

“Partner, anh nên làm việc chút đi.” Trương Giai Lạc khoát khoát tay, quay lưng rời đi.

Đây là lần thứ hai hắn đến thị trấn Scarce Water, lần trước đã là rất nhiều năm rồi, nhưng bệnh viện vẫn như cũ, mà vị bác sĩ lớn tuổi đã không còn.

“Thuốc ức chế cho alpha?” Bác sĩ trẻ tuổi nhìn đôi mắt hắn, “Chúng tôi có sản phẩm bình xịt chống sói mới.”

Bình xịt chống sói con mẹ mày.

Trương Giai Lạc lười giải thích, nói: “Không cần, cần thuốc tiêm, thêm hai lọ tiêu viêm với một cuộn băng vải, vải đen.”

Bác sĩ nhún nhún vai, định vào trong phòng chuẩn bị thuốc, lại bị Trương Giai Lạc gọi về.

“Bác sĩ, cậu từng nghe qua…” Trương Giai Lạc lưỡng lự, “Trường hợp nào biến đổi giới tính chưa?”

“Hả?” Vị bác sĩ hơi ngẩn ra.

“Chẳng hạn như, là beta, nhưng chẳng hiểu sao… lại biến thành alpha.”
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#7
Sòng lần xxx cho Mist bay hoa ~

Orz Orz Orz


Hình mị mót của chị Ka *che mặt*

Cờ bạc đỏ đen Orz Nay thua rồi Orz Chờ ngày hạnh ngộ Orz

.
.
.
!
Còn nữa, các bạn mau mau lựa năm cái rồi nhấp vô đi aaaaa

"ÁUUUUUU"~>
"Quỷ Ngón Út tút tút túttttttttt"~>
"Đôi Diệp Mạc cute hột me"~>
"Vẫn đang cầu chương mới của Ti ca Orz"~>
"Thịnh Hạ Quang Niên"~>
"Trời Sắp Mưa, Anh Trai Thu Thu Sắp Kết Hôn"~>
11

Trương Giai Lạc trở lại quán bar, Tôn Triết Bình đang nói chuyện với bà chủ, đó là một alpha lớn tuổi, lại có vẻ vô cùng thân mật với đồng loại trước mặt.

Chạng vạng, máy quay đĩa phát một bài lạ, trên quầy bar, một cốc bia sủi đầy bọt, hình như vẫn chưa được động tới.

“Anh không biết uống rượu?” Trương Giai Lạc ngồi xuống cạnh hắn.

“Không biết,” Tôn Triết Bình nghĩ nghĩ, nói, “Nhưng cảm thấy, tốt nhất đừng thử.”

“Lựa chọn đúng đắn đấy.”

“Xong việc rồi?” Tôn Triết Bình đẩy cốc bia sang bên hắn.

“Xem là vậy đi.” Trương Giai Lạc ậm ờ đáp một tiếng, sờ đồng thiếc, vứt lên quầy xem như tiền rượu, nhưng vẫn không đụng đến cốc bia mà chào hỏi bà chủ quán.

“Đã lâu không gặp.”

“Omega trẻ tuổi,” Người đàn bà thu đồng tiền xuống ngăn kéo dưới quầy, lại quay người rót cốc nước sủi cho hắn, “Cốc này mời cậu.”

“Cảm ơn.” Trương Giai Lạc tiếp lấy.

“Cậu từng tới thị trấn Scarce Water, hình như ta gặp cậu rồi… Nhưng như tuổi ta bây giờ, trí nhớ không còn tốt nữa,” Bà nhắm mắt nhớ lại, “Một hunter trẻ tuổi, lại có sức hấp dẫn, hẳn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc với alpha đấy, lúc đó partner của cậu cũng là vị này đây?”

“Không phải,” Tay cầm cốc của Trương Giai Lạc hơi cứng lại, “Partner lúc đó là một beta.”

“Thế mới được chứ. Beta thích hợp làm partner hơn cái loại alpha tứ chi phát triển, lúc nào cũng muốn tìm bạn đời kia.”

“Bà cũng là alpha đấy.” Tôn Triết Bình nhìn bà.

“Thì thế, nếu ta trẻ ra ba mươi tuổi, không chừng sẽ rất có hứng thú với bạn trẻ này đấy,” Người đàn bà trừng mắt, “Mà ta còn có omega của mình, muốn xem ảnh chụp nàng 30 năm trước không, trông còn đẹp hơn người bạn trẻ này đấy.”

“Thôi khỏi,” Tôn Triết Bình cười cười, “Tôi thấy…”

Hắn chưa nói xong đã bị người bên cạnh ngắt lời.

“Hắn mới đang trong thời gian thử việc,” Trương Giai Lạc uống hớp nước sủi, vẫn cái vị quả barbie kia, hắn nhíu mày đẩy cốc qua Tôn Triết Bình, “Tôi biết alpha phiền thế nào rồi.”

Tôn Triết Bình huýt sáo, chủ đề dừng.

Người đàn bà cười cười, hỏi: “Các cậu định đến thị trấn Van Cleef?”

“Hả?” Trương Giai Lạc ngẩn người, quay qua nhìn Tôn Triết Bình, đối phương nhún vai.

“Vừa rồi hắn hỏi ta ở đâu thì tìm được hoa bất tử,” Người đàn bà cười khà khà nói, “Ta chỉ biết thị trấn Van Cleef.”

“Không sai.” Trương Giai Lạc lầm bầm.

Sau chiến tranh, còn mỗi nơi này cất giữ cái chế tác kỹ thuật thiếu thực tế ấy để trao đổi vật liệu với lái buôn lang thang. Mà bọn lái buôn sẽ bán lại cho tầng lớp người đủ ăn đủ mặc —— vẫn còn một số người theo chủ nghĩa lãng mạn.

“Nếu các cậu muốn đi thì,” Người đàn bà mở điện thoại mình, tùy ý gảy chạm, giơ trước mặt bọn hắn, “Ta đây có chút việc cần người.”

Trương Giai Lạc nheo mắt.

Nhiệm vụ là vận chuyển một món đồ. Nếu lấy cứ điểm lớn nhất của nhân loại – thành phố Box – làm trung tâm thì thị trấn Van Cleef được coi là vùng đất hoang vu sát biên giới, trừ ra những lái buôn lang thang đem theo những đội hộ vệ khổng lồ, rất ít người bình thường tới đó, nhưng nơi càng hoang vu, thù lao cho hunter càng cao.

Đương nhiên, cũng nguy hiểm hơn.

“Anh muốn đi?” Trương Giai Lạc hỏi.

“Cũng… có, dù sao…” Tôn Triết Bình chỉ chỉ đầu mình, “Chỉ có đầu mối đó thôi.”

“Ô,” Trương Giai Lạc rũ mắt, “Cũng được.”

“Hơn nữa…”

“Hơn nữa?” Trương Giai Lạc nhìn hắn.

Tôn Triết Bình cười cười, không nói gì thêm.



12

Bọn hắn tìm được một phòng đôi hạng tốt trong quán trọ duy nhất ở thị trấn Scarce Water. Trên vách tường gỗ bọc sắt, hai tấm giường ván gỗ hình như được để lại trước chiến tranh, hiếm thấy còn phủ lên lót cọ, dù toả ra mùi hợp chất keo khó ngửi.

“Nhưng còn hơn là ngủ trên tấm ván gỗ.” Trương Giai Lạc tùy ý đá cột giường một phát, nó liền cọt kẹt kháng nghị.

“Nếu cậu đá phát nữa, e là tấm ván gỗ cũng không có để ngủ.”

“Càng tốt, thời gian dài sau này, trong Sở Nghiên cứu không có cái giường thoải mái như vậy cho anh ngủ đâu,” Trương Giai Lạc cười trên đau khổ của người khác, quăng balo lên giường, “Sao, hối hận không?”

Tôn Triết Bình “Ô” một tiếng, dường như nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, hồi lâu không nói gì.

Trương Giai Lạc quay đầu nhìn hắn.

Trong phòng có một cửa sổ nhỏ, tia nắng cuối cùng buổi trời chiều lấm lét nhảy vào phòng, chiếu lên bụi bặm lưng lửng và nam nhân trước mắt, đổ bóng từng đường nét cơ thể lẫn gương mặt, khoé miệng mang ý cười.

“Nghĩ gì thế?” Hắn không kiềm được hỏi một câu.

“… Tôi vừa nghĩ,” Tôn Triết Bình tới trước mặt hắn, xung quanh bụi bặm với vân gỗ, dưới ánh sáng, bắt đầu lơi lả, “Câu này nghe quen quen.”

“Câu nào?”

Trương Giai Lạc thành thạo lấy một ống thuốc tiêm từ trong gói đồ ra, đưa tay gảy gảy ống tiêm, mượn ánh sáng nhìn, chất lỏng màu hồng nhạt khúc xạ nên hình chiếu méo mó.

“Hối hận không?” Tôn Triết Bình nghiền ngẫm câu này, “Nghe quen lắm.”

“Chắc là nói cái này.” Trương Giai Lạc chỉ tay trái Tôn Triết Bình.

“Cái tay này là sản phẩm tâm đắc của Sở Nghiên cứu, nối tiếp dây thần kinh rất hoàn hảo, dùng rất tốt, linh hoạt, hữu lực,” Tôn Triết Bình duỗi cánh tay trái quấn băng của mình, xoắn lọn tóc bên tai đối phương, “Thử không?”

Trương Giai Lạc nghiêng đầu đi, đẩy ra chút chất lỏng trong ống tiêm, chỉ mép giường: “Ngồi xuống.”

“Đây là cái thứ vô nghĩa mà cậu nói?” Tôn Triết Bình ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn omega trước mặt.

“Tôi cũng rất tò mò, Sở Nghiên cứu vậy mà không tiêm thuốc ức chế cho alpha,” Trương Giai Lạc dí gáy hắn, khiến hắn cúi đầu, lộ cần cổ, “Hơn nữa, trong hoàn cảnh có nhiều nghiên cứu viên omega đến vậy... anh có bạn đời cố định không?”

“Không.” Tôn Triết Bình buồn cười đáp.

“Ô.”

“Tôi nói rồi, tất cả omega đều né tôi ra, cậu là omega đầu tiên...”

“Omega đầu tiên tiêm thuốc ức chế cho anh.”

Trương Giai Lạc tìm đúng vị trí tuyến thể sau gáy hắn, tiêm mũi kim vào da, Tôn Triết Bình tựa hồ hơi cứng người, căng cơ lên.

“Thả lỏng.” Trương Giai Lạc nhíu mày.

“Hơi khó đó,” Tôn Triết Bình cúi thấp đầu nói, “Dù sao cũng là alpha, thả lỏng là chuyện không thường làm.”

Một câu chuyện cười thiếu muối, Trương Giai Lạc “Tsk”, tay nặn nặn gáy đối phương, để mũi kim dễ tiêm vào tuyến thể, nhưng hắn không tốc chiến tốc thắng như lúc tự tiêm mọi thường, mà từ từ đẩy thuốc, vì không xác định được thể chất đặc thù của Tôn Triết Bình có xảy ra phản ứng bài xích với thuốc ức chế không.

“Có khó chịu chỗ nào không?”

Tiêm xong, Trương Giai Lạc lùi một bước.

“Hơi lạ,” Tôn Triết Bình ngẩng đầu, nghiêng nghiêng cổ, sắc mặt có phần dị thường, “Qua đây chút.”

“Hả? Nếu thấy gáy nóng lên thì bình thường ——“

Trương Giai Lạc lời còn chưa dứt, Tôn Triết Bình đột nhiên vươn tay kéo cổ tay hắn, kéo mạnh tới, hắn mới sửng sốt mất một giây, liền một trận trời đất quay cuồng, bụi bặm trên giường cuốn cuộn lên, chân giường thì cọt kẹt cọt kẹt, lung lay như muốn đổ.

“. . .” Cột sống lại bị quật đến tê tái, Trương Giai Lạc nhìn kẻ đè trên người mình, “Anh cũng muốn chúng ta đến cả tấm ván gỗ cũng không có để ngủ?”

Tôn Triết Bình cười một tiếng.

Bọn hắn lại giống lúc mới chạm mặt ở Sở Nghiên cứu, chân tay đan lồng quấn quýt lấy nhau, chỉ khác, không còn nằm trên mặt sàn lạnh lẽo khô cứng, và trong tay cũng không có súng.

“Không phải, tôi bỗng nghĩ...” Tôn Triết Bình cúi đầu, chậm chạp cọ cọ chóp mũi vào cổ hắn, như một loài vật nào đó trước giây phút đánh chén, “Tiêm cái thứ thuốc linh tinh kia vào người, có phải, không “cứng” được nữa không.”

“Anh...” Trương Giai Lạc cắn răng, cái ấy ấy cương lên của đối phương đụng vào đùi hắn, lúc hắn đang nghiêm túc cân nhắc có nên đá một phát gãy luôn cái đó không, thì Tôn Triết Bình buông tay.

“Nhưng hình như vẫn chưa làm sao,” Tôn Triết Bình lẩm bẩm một câu, trở mình ngồi dậy như chẳng có chuyện gì, còn gõ trán hắn, “Cảm ơn.”

Cảm cái con quỷ.

Trương Giai Lạc ném lọ thuốc ức chế còn dư vào mặt hắn.
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#8
Cầu chap mới huhuhu
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#9
13

Sáng sớm, Trương Giai Lạc lại thấy những kinh mạch hồng đỏ kia lan tràn trên gáy Tôn Triết Bình.

Hắn hơi ngây ra, ngồi xếp bằng trên giường, chăm chú nhìn nam nhân còn đang ngủ say bên cạnh mình, dù ở đây mặc áo mà ngủ, nhưng Tôn Triết Bình nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn, có thể thấy rõ ràng, những sợi mạch kia, từ tuyến thể sau gáy đối phương, lan tràn ra như mạng nhện.

Như vùi một mầm giống.

Ý nghĩ bỗng nảy lên trong đầu khiến Trương Giai Lạc giật mình, tỉnh hẳn.

Ngoài cửa sổ một trời đầy nắng, ngày nắng ngày mưa trên mảnh đại lục này đều ác liệt như nhau, chút ẩm ướt hôm qua còn đọng lại nhanh chóng ôm nhau bay hết theo gió, xuyên qua lớp kính, ướp lấy gò má hắn. Trương Giai Lạc trầm ngâm, không tự chủ nhìn đăm đăm gáy Tôn Triết Bình, nhưng lúc vươn tay muốn xác nhận lần nữa, những kinh mạch kia lại biến mất, như cá trong bể bị khuấy động, lập tức chìm sâu trong nước.

“Tỉnh rồi?” Hắn thu tay về.

“... Ô,” Tôn Triết Bình xoay người lại, híp mắt nhìn omega ngồi cạnh mình hồi lâu, “Tỉnh rồi.”

“Tỉnh rồi thì dậy.”

Trương Giai Lạc xốc chăn, chân trần nhảy xuống sàn, vào phòng vệ sinh qua loa rửa mặt, lúc đi ra, thấy Tôn Triết Bình vẫn ngồi trên giường, vẻ mặt suy tư.

“Cộc đầu?” Trương Giai Lạc một tay giữ tóc, tay kia tìm dây buộc tóc để trên bàn.

“Tôi đang nghĩ...” Tôn Triết Bình nhìn cằm hắn nhỏ nước, “Sao nãy cậu biết tôi tỉnh rồi?”

“A?” Trương Giai Lạc hơi ngẩn ra.

“Nói thật, tôi cũng không biết tôi tỉnh rồi,” Tôn Triết Bình ngáp một cái, tựa vào thành giường, “Còn đang mơ mơ màng màng, cậu đã gọi rồi.”

“Vậy à?” Trương Giai Lạc buộc tóc xong, không nhìn thẳng đối phương, “Mơ mơ màng màng thấy gì?”

“Giờ không nhớ nữa,” Tôn Triết Bình ngồi bên mép giường, “Cậu vừa gọi tôi, tôi liền quên hết.”

“Trả lời qua quýt.” Trương Giai Lạc cười giễu.

“Như nhau thôi.” Tôn Triết Bình đi giày, đứng lên.

“Dù gì cũng là một hunter, một người tỉnh hay ngủ, nghe tiếng thở là biết rồi,” Trương Giai Lạc rót hai cốc nước, cho đối phương một cốc, “Nơi này, tuy gọi là trấn Scarce Water, nhưng từng là “ốc đảo” cũng vì có một mạch nước ngầm chảy từ xa xưa, bây giờ, đầm nước trên mặt đất đã mất, mạch ngầm còn chưa cạn, chất lượng nước không tệ, ngọt hơn so với những nơi khác nhiều, lúc đi phải mang theo hai thùng để dành, a, lát nữa còn phải ghé quán bar một chuyến.”

“Vậy ban nãy cậu làm gì?” Tôn Triết Bình nhận cốc nước, một hơi cạn sạch, “Cứ nhìn tôi chằm chằm, đến tận khi tôi tỉnh?”

Lần này Trương Giai Lạc không trả lời ngay, mà cười một tiếng, sau đó trầm mặc một hồi.

“Anh...” Hắn nghĩ nghĩ, nói, “Nếu nghe thấy mà không hứng thú, hoặc không phải thứ anh muốn nghe, thì cứ xem như chưa từng nghe.”

“Ờ,” Tôn Triết Bình vẫn không rời chủ đề, “Cậu cứ nhìn tôi chằm chằm, muốn đề phòng sợ nhiễm biến dị trên người tôi?”

“Không phải.” Trương Giai Lạc nhíu mày.

“Hay nói là, cậu bảo tôi làm partner là do, nếu đến một ngày tôi biến thành một vật thí nghiệm thất bại như 02, đột nhiên tốc độ biến dị tăng nhanh, có thể xử lý tôi nhanh hơn?”

“Không phải.” Trương Giai Lạc trầm mặc.

“Bởi cậu đưa tôi ra ngoài, nên cậu phải chịu trách ——“

“Tôi bảo là không phải mà!” Trương Giai Lạc bước tới, nắm chặt vạt áo Tôn Triết Bình, “Tai anh đóng thành đá trong tủ đông rồi à!?”

Tôn Triết Bình bị kéo nghiêng cả người về trước, hắn hơi kinh ngạc cúi đầu, nhìn omega đang tức giận trước mắt, dưới nắng sớm, lông mi và đồng tử đối phương như cởi sắc, mang quầng ánh vàng kim.

“—— Vậy,” Hắn nở nụ cười, “Thế cậu nhất kiến chung tình với tôi à?”
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#10
Ó ò, mất trí nhớ nhưng vẫn nhạy bén thả thính đúng lúc đó anh Tôn =))
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#12

Art bởi 漆七 - hình trang chủ forum năm trước

Mừng forum sinh nhật tròn 3 chủi!

Chúc forum khoẻ khoẻ chóng nhớn! Là nam thì mỗi ngày soái như Đại Tôn Lạc Lạc Bánh Bao, là nữ thì mỗi ngày xinh như Mộc Mộc Tú Tú Quả Quả!

Càng lớn càng nhiều trai gái theo!

Gửi một lời cầu chúc bình an nhất.

Và các ad iu của em cũng mạnh khoẻ nha <3
14

“Đây là thứ các cậu cần chuyển giúp.”

Bà chủ quán bar đặt lên quầy một hộp sắt, chỉ cỡ lòng bàn tay, cầm cũng rất nhẹ, chừng như không có gì.

“Có thể mở thử.” Như thấy được nghi hoặc qua vẻ mặt của Trương Giai Lạc, người đàn bà tỏ ý hắn có thể kiểm tra.

“Không cần,” Trương Giai Lạc bỏ hộp vào balo, “Đã là nhiệm vụ, dù bên trong có là gì cũng không liên quan đến tôi, đến thi thể tôi cũng từng vận chuyển rồi.”

“Nếu cần thỏa mãn lòng hiếu kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể mở.”

“Người quá có lòng hiếu kỳ, sẽ không sống nổi trong cái thời đại này,” Trương Giai Lạc cười, “Cảm ơn.”

“Dù cậu nói vậy, nhưng giờ ta lại rất muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một phen.” Người đàn bà cũng cười.

“Chuyện gì?” Trương Giai Lạc ngẩn người.

“Các cậu cãi nhau?” Người đàn bà chỉ Tôn Triết Bình vẫn đứng ở cửa.

“Không,” Trương Giai Lạc mặt không cảm xúc đáp.

“Nhưng xem hắn có vẻ...” Người đàn bà ngẫm nghĩ, cuối cùng nói, “Được rồi.”

“A?” Trương Giai Lạc ngoảnh đầu nhìn tên alpha kia, khóe miệng hắn có vết trầy, do sáng sớm bị mình đấm cho một cú, hắn đang tựa cửa, không nhìn hai người bên quầy bar, tầm mắt tựa hồ rơi tại xa xăm.

“Bề ngoài lũ alpha nhìn rất hung hăng, đôi lúc còn rất nóng nảy, lại dễ tức giận, dễ bị bản năng động vật thao túng, suy nghĩ bằng nửa thân dưới ——“

“Khụ,” Trương Giai Lạc ngắt lời trách mắng của đối phương, “Bản thân ngài cũng là...”

“Đúng,” Người đàn bà vẫn híp mắt cười, nói, “Lúc ta còn trẻ, cũng thường cãi nhau với omega của mình, vì khi đó nàng không biết, khác với ngoài mặt, nội tâm ta lắm suy tư.”

Trương Giai Lạc không khỏi cười hai tiếng.

“Nhưng không thích nói ra, chết ở sĩ diện, lúc còn chưa đánh dấu ta luôn sợ rằng rồi nàng sẽ chẳng cần ta nữa,” Người đàn bà rót cốc nước đá cho hắn, “Người dũng mãnh thì sao, thật ra trong lòng ——“

“Không,” Trương Giai Lạc đột nhiên ngắt lời bà, “Điều này không liên quan tới alpha, beta, hay giới tính nào khác, hắn vẫn luôn...” Trương Giai Lạc uống một ngụm nước, không tiếp tục chủ đề này, “Cảm ơn, chúng tôi phải đi rồi.”

“Chúc cậu thuận lợi, hunter.” Người đàn bà làm động tác chào theo kiểu xưa.

Trương Giai Lạc phất phất tay, bước về phía alpha đứng ở cửa.

“Mấy người nói gì với nhau thế?” Tôn Triết Bình đứng thẳng người, ra ngoài cùng hắn.

“Lên án alpha.”

“Hả?”

Trương Giai Lạc liếc Tôn Triết Bình, không tiếp tục chủ đề, mà vô cùng hào hứng kéo hắn dạo một vòng quanh thị trấn Scarce Water, mua đầy đủ tiếp liệu.

Ném hết đồ lên sau xe, Tôn Triết Bình chủ động ngồi ghế phó, cuốn mình trong tấm thảm, ra vẻ muốn ngủ bù.

“Đêm qua ngủ không ngon?” Trương Giai Lạc khởi động động cơ, lại không khỏi nhìn bông hoa gài trên gương chiếu hậu kia, nó vẫn còn đó.

“Không, tranh thủ mơ lần nữa, lần này sẽ nhớ kỹ nội dung.” Tôn Triết Bình thuận miệng đáp.

“. . .” Trương Giai Lạc im lặng hồi lâu, nói tiếp, “Trước khi đến thị trấn Van Cleef, mình rẽ nơi này đã, làm cho anh cái thẻ căn cước, còn phải kiếm vũ khí cho anh nữa, anh quen dùng gì?”

“Không biết,” Tôn Triết Bình duỗi tay nhìn, “Đao... hay kiếm đi, đại khái là vậy.”

“Ô,” Trương Giai Lạc nhìn sóng cát nơi hoang mạc vùng lên trước mắt, dưới ánh mặt trời chói chang, “Khả năng phải chờ một hai ngày.”

“Ờ.” Tôn Triết Bình nhắm mắt.

“Nếu muốn tìm vũ khí thuận tay, phải mất nhiều thời gian hơn.”

“Cậu quyết định hết, thế nào cũng được.”

“Tôi còn tưởng rằng anh vội cơ,” Trương Giai Lạc giễu một câu chẳng chút để tâm, “Dù sao bông hoa kia là thứ sót lại duy nhất trong cái đầu trống rỗng của anh.”

Tôn Triết Bình không nói gì, vẫn nhắm mắt, như đang thật sự cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Trương Giai Lạc cầm vô-lăng, “Tsk” một tiếng.

“Tôi... không có ý đó,” Hắn khó khăn nói, “Với lại, chuyện sáng nay... Tôi tìm anh làm partner, vì đúng lúc tôi cũng thiếu một partner, hơn nữa… anh có thể một mình đánh bại 02, chỉ việc này trong nghề đã...”

“Cậu đấm một cú quá ác mà.” Tôn Triết Bình nhắm mắt cười nói.

“Mẹ nó, nếu không phải anh đột nhiên sáp tới ——“ Máu nóng trong đầu Trương Giai Lạc bốc lên.

“Có điều,” Tôn Triết Bình ngắt lời hắn, “Cái đầu rỗng này của tôi, bây giờ lại rất ‘đầy’.”

Trương Giai Lạc không khỏi quay đầu nhìn hắn.

“Quái,” Tôn Triết Bình tự lầu bầu một mình, mở mắt ra, “Buổi sáng chắc tôi nói ngược.”

“Chuyện gì?” Trương Giai Lạc yết hầu hơi lạnh lẽo.

“Là “tôi nhất kiến chung tình với cậu” mới đúng đi,” Tôn Triết Bình cười nói, “Ít nhất vừa rồi tôi nhắm mắt, trong đầu đều là cậu.”

────────
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#13
Nay đã là 07 12 2020, thật hạnh phúc, mong chúng ta mãi mãi gắn bó.

15

Trương Giai Lạc trầm mặc thật lâu, như không nghe thấy lời Tôn Triết Bình nói, vẫn cầm vô-lăng, lái xe chạy băng trên vùng hoang dã.

Cảnh sắc chung quanh chỉ một màu cát bụi, chỉ có nắng gắt dâng lên theo chặng đường bọn hắn đi, đốt cháy cát vàng, đất cằn, đá lở, và con đường bị vứt bỏ. Thi thoảng còn xuất hiện những con sói vùng hoang mạc lẩn trong những bụi cây, tức giận mà gầm gừ với bánh xe chạy tung cát bụi, lẫn vào tiếng nổ của động cơ.

Ngoài đó ra, đất trời một mảng yên tĩnh.

“Cậu nghĩ gì thế?” Tôn Triết Bình hỏi.

“Chẳng nghĩ gì cả,” Trương Giai Lạc vẫn chỉ nhìn đằng trước, mặt không chút thay đổi nói, “Trong đầu của tôi trống rỗng.”

Tôn Triết Bình không nhịn được cười một tiếng, nhích gần về sau, ánh mắt rơi vào khoảng không.

“Nói chuyện không?” Hắn nói.

“Chuyện gì?” Trương Giai Lạc vẫn không nhìn hắn.

“À, chẳng hạn... partner trước của cậu?”

Lời này lại khiến Trương Giai Lạc rơi vào trầm mặc, lúc Tôn Triết Bình cho là hắn không trả lời, Trương Giai Lạc bỗng mở miệng: “Hắn chết rồi.”

Ở cái thời mạng người như giun dế, sống chết của một người như chuyện cỏn con, giọng Trương Giai Lạc không vui không buồn, Tôn Triết Bình cũng chẳng thấy phải thông cảm —— nếu không muốn nói, hắn càng phải cảm ơn vị kia đã dành chỗ cho mình.

“Bị nhiễm biến dị,” Trương Giai Lạc nói tiếp, “Hệ miễn dịch của beta thuộc cấp bậc không đủ cao, trong một lần nhận nhiệm vụ chạm phải nguồn nhiễm.”

“Dù là tôi đề cập đến chủ đề này,” Tôn Triết Bình đột nhiên nói, “Nhưng tôi bỗng không muốn nghe nữa.”

Trương Giai Lạc hơi dừng, lúc lâu mới nói: “Vì sao?”

“Cậu muốn nói sao?” Tôn Triết Bình nhìn gò má của hắn, “Cậu muốn nói, cứ tiếp tục.”

“... Hắn bị nhiễm cấp độ B,” Trương Giai Lạc nói, “Anh biết nó nghĩa là gì không?”

“Dù sao tôi cũng xem bọn họ làm thí nghiệm hằng ngày mà,” Tôn Triết Bình ôm tay, “Nhiễm cấp độ B, án tử hình treo.”

Đúng vậy. Trương Giai Lạc nghĩ, bị nhiễm cấp độ A sẽ khiến người ta biến dị trong thời gian ngắn, thống khổ lại càng ít, còn độ B là cảm nhiễm cục bộ rồi lan dần ra, trơ mắt nhìn mình biến thành một kẻ không giống người.

“Chắc là đau lắm,” Vẻ mặt Trương Giai Lạc hiện một tia hoang mang, “Rất nhiều người bị nhiễm rồi chỉ mong nhanh chết đi.”

“Nên cậu tự tay kết liễu hắn?” Tôn Triết Bình thuận miệng nói.

Một tiếng thắng gấp, Trương Giai Lạc bất ngờ dừng xe giữa đồng hoang, chạy tốc độ cao đột ngột dừng lại, nắng cháy ắc nghiệt như thể chớp mắt sẽ xuyên qua tấm chắn, nhiệt độ ban trưa khiến hai người đổ mồ hôi ròng, lăn chảy theo bắp thịt.

“Xin lỗi.” Tôn Triết Bình kéo cổ áo, thành khẩn nói.

“Sao lại xin lỗi?” Trương Giai Lạc ngoảnh lại.

Nét mặt hắn là lạ, như lẫn lộn quá nhiều tâm tình phức tạp, nhất thời không biết nên biểu lộ thế nào.

Tôn Triết Bình không nói, chỉ nhìn hắn.

“Không,” Trương Giai Lạc quay về, “Tôi không giết anh ấy, có lẽ anh ấy muốn vậy, nhưng anh ấy biết tôi không làm được.”

“Nên cả khoảng thời gian rất dài sau đó...” Hắn tiếp tục, “Tôi hối hận vô cùng.”

“Hối hận đã không tự tay kết liễu người ấy.”

Bánh xe lại chuyển động, ngoài cửa xe, gió khô tiếp tục phủ tới, đem lẫn cát mịn và hơi nóng, nhưng cũng thổi đi chút mồ hôi, Tôn Triết Bình thở ra hơi nóng ẩm, nở nụ cười.

“Cậu thật là..” Hắn nghĩ nghĩ, nói, “Vừa mềm lòng, lại tàn nhẫn.”

“Vì tôi không chính tay kết liễu anh ấy?” Trương Giai Lạc vẻ mặt có phần ung dung, thậm chí còn cười.

“Không,” Tôn Triết Bình nói, “Vì tôi vừa mới tỏ tình với cậu, cậu liền nói với tôi trong lòng cậu có thằng đàn ông khác.”

“Không sai,” Trương Giai Lạc buồn cười liếc hắn, “Anh còn kém xa ấy.”

Jeep chiến bỗng tăng tốc, vượt cồn cát, chạy tới chân trời.
#Mong Forum 3 Chủi Như Đại Tôn ────────
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#14
16

Ba ngày ngủ ngoài trời, bọn họ mới đến thành phố Box.

Trước chiến tranh, nơi này có vẻ là một khu công xưởng. Sau chiến tranh, nhóm người đầu tiên đặt nơi này làm cứ điểm tùy tiện gọi cho nó một cái tên rồi dựng trại đóng quân, bây giờ đã thành cứ điểm lớn nhất phía Tây Nam, từ xa nhìn lại không giống cái thùng sắt, mà là một hộp chữ nhật siêu lớn.

Tường rào cao ngất bọc lấy toàn bộ kiến trúc bên trong, ngoài cửa lớn lúc nào cũng có robot tuần tra, Trương Giai Lạc lại giống trước đây, xin cấp quyền cho Tôn Triết Bình, nhưng thời hạn lại chỉ được một ngày.

“Nên, trong vòng một ngày, phải giải quyết xong vấn đề ID của anh.”

Xe được phép lái vào thành phố, Trương Giai Lạc thông thạo mà lượn vài vòng trong thành, cuối cùng dừng xe tại một con hẻm chật hẹp, chỗ này hình như là khu dân cư, nhà ở chung quanh đều là cải tạo sơ sài dựa theo kiến trúc trước thời chiến, liêu xiêu nghiêng ngả che đi ánh mặt trời, mặt đất bốc lên từng đợt hơi nóng ẩm.

“Tôi còn tưởng cậu muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, tắm rửa trước.”

Tôn Triết Bình nhảy xuống xe, với một thân đất bụi mồ hôi bùn mang từ bên ngoài vào, gãi gãi đầu.

“Đòi hỏi thế?” Trương Giai Lạc vào sâu trong hẻm nhỏ, “Cố chịu chút đi.”

“Tôi chẳng quan trọng,” Tôn Triết Bình theo sau hắn, vừa để ý chung quanh, “Sợ cậu khó chịu.”

“Vầy tính là gì,” Trương Giai Lạc đá văng khúc xương không biết của động vật gì, “Hang núi cũng từng ở rồi.”

Nhưng nơi này khiến người ta cảm giác không cả bằng hang núi, mặt đất luôn ẩm ướt, chân tường đầy những vết bẩn, rác thải chồng chất bốc mùi hôi thối, con chuột cống lớn nghênh ngang chạy qua ngay trước mắt, nghe nói đây là một trong số vài loài động vật còn tồn tại trước chiến tranh mà không bị biến dị.

“Đến rồi.” Trương Giai Lạc đứng trước một căn nhà, đẩy cửa sắt.
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#15
17

Tôn Triết Bình nheo mắt.

Sau cánh cửa sắt không phải một căn phòng, mà là cầu thang dẫn xuống bên dưới, giữa lối đi tối thui truyền đến mùi thuốc nước lạ lùng, át hẳn mùi hôi thối sau lưng.

“Đóng cửa,” Trương Giai Lạc xuống cầu thang được mấy bước, chợt quay đầu nhìn hắn, “Yên tâm, không bán anh cho phòng thí nghiệm hay nhà xưởng phi pháp nào đâu.”

Tôn Triết Bình trở tay đóng cửa, lại không khỏi cười lắc đầu: “Trong đầu cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy?”

“Sợ anh lại hoang tưởng,” Trương Giai Lạc giễu, “Chẳng phải hai ngày trước, anh còn nói ——“

“Tôi xin lỗi,” Tôn Triết Bình lập tức ngắt lời hắn, “Sẵn cảm ơn cậu tinh mắt biết nhìn ngọc quý.”

Tiếng của hai người vang vọng trong hành lang, Trương Giai Lạc không nói nữa, sau khi xuống hai tầng cầu thang, lại một cánh cửa sắt đen sì xuất hiện trước mặt.

“Anh...” Trương Giai Lạc ngoảnh lại nhìn người sau lưng, hơi chần chừ nói, “Anh chờ tôi ở ngoài đã, chỗ này không tiếp khách lạ.”

Tôn Triết Bình nhún vai, tỏ ý không sao, đồng thời lui khỏi phạm vi cửa.

Trương Giai Lạc thở phào, đưa tay gõ cửa, chờ một lúc, song cửa nhỏ phía trên mở ra, đằng sau xuất hiện một đôi mắt, nhìn thấy Trương Giai Lạc thì có vẻ hơi kinh ngạc.

“Khách quý, ngọn gió nào đưa anh tới đây?” Là giọng của một thanh niên trẻ tuổi.

“Tìm cậu nhờ giúp.” Trương Giai Lạc khách khí nói.

“Ngoài anh còn có khách khác?” Đối phương nhạy bén phát hiện có sự tồn tại của người lạ.

“Partner của tôi,” Trương Giai Lạc không chờ đối phương hỏi tiếp, “Mở cửa, vào trong nói tiếp.”

Cửa lớn mở, Trương Giai Lạc quay đầu liếc Tôn Triết Bình, bước vào trước.

Tiếng đóng cửa ở cầu thang hơi chói tai, mũi Tôn Triết Bình nhíu lại, trong không khí, mùi các loại thuốc lẫn lộn với nhau trong môi trường ẩm thấp này càng rõ ràng, khiến ruột gan hắn xuất hiện cảm giác co giật quen thuộc.

May là Trương Giai Lạc không để hắn chờ quá lâu, lúc sau liền mở cửa, sau cánh cửa, trừ Trương Giai Lạc, còn có một beta khác, mặc blouse dược sĩ, đang dùng ánh mắt vô cùng bình thản dò xét hắn.

“Xin chào,” Beta duỗi tay tới, là giọng nói vọng ra từ sau song cửa sổ nhỏ ban nãy, “Tôi là Vương Kiệt Hi, một người bào chế thuốc.”

“Hân hạnh.” Tôn Triết Bình bắt tay có lệ với đối phương.

“Xác suất chữa khỏi biến dị, hiện giờ, gần như bằng không,” Vương Kiệt Hi nhìn hắn, chậm rãi nói, “Chúc mừng anh, được hồi sinh.”

—— —— TBC —— —— Hoa ca Hoa ca huhuuhhh :cry::cry::cry:
 

Bình luận bằng Facebook