Hoàn [Song Hoa] Góc phố

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
( Song Hoa ) Góc phố
-Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: 漠花
-Edit: Thiên



Góc phố

1.

Trương Giai Lạc cảm thấy cuộc tương phùng giữa mình và Tôn Triết Bình kịch tính y như phim.

Bọn họ từng học chung sơ trung, bạn học cao trung, cả đại học cũng cùng thi chung một trường, là anh em chí cốt đích thực trong khoảng thời gian dài, nhưng sau khi tốt nghiệp hai người liền chạy đông chạy tây, bốn, năm năm trôi qua, lúc bất ngờ gặp lại là tại góc rẽ đầu đường nơi thành phố xa lạ, tiết đầu xuân, đèn hoa mới bật, mưa phùn bay tán loạn, người đi đường vội vội vàng vàng, cực kỳ giống những cảnh tượng trong điện ảnh thế kỷ trước.

"Chào?" Tôn Triết Bình chào hỏi trước, "Trương Giai Lạc?"

Trương Giai Lạc "A" một tiếng ngắn ngủi, sau đó vẫy vẫy tay, "Chào!"

Tuy về sau nhớ lại, cậu cảm thấy biểu hiện của mình có chút ngu ngốc, nhưng lúc đó cậu vẫn không thoát được khỏi cú sốc khi bất ngờ gặp lại Tôn Triết Bình, vốn cậu còn cho rằng cả đời cũng sẽ không nhìn thấy đối phương.

"Nuôi tóc dài?" Tôn Triết Bình mỉm cười nhìn cậu, "Suýt nữa nhận không ra luôn."

"Hả, là..." Trương Giai Lạc túm lấy cái đuôi sau gáy, lại nối một câu tất cả mọi người thường sẽ nói khi lâu ngày gặp lại, "Lâu rồi không gặp."

"Bốn năm, hay là năm năm?" Tôn Triết Bình dường như hồi tưởng một lát.

"Hơn bốn năm rồi." Trương Giai Lạc thầm nghĩ, bốn năm thêm bảy tháng.

"Tôi nhớ cũng không khác lắm."

"Ừ."

Cuộc đối thoại cứ vậy không bệnh mà chết, hai người cùng trầm tĩnh một hồi, Trương Giai Lạc thở một hơi trắng, kéo khăn quàng cổ lên trên, gần như che hết nửa khuôn mặt.

Tuy hoa xuân đã nở ra không ít, nhưng gần rét tháng ba, nhiệt độ lại vội vàng hạ thấp, cơn gió mang theo mưa phùn phả đau đớn trên mặt, hai người đứng ở đầu đường, đối mặt nhìn nhau, có vẻ thật sự không khôn ngoan chút nào.

Trương Giai Lạc cảm thấy bản thân cần phải phá vỡ im lặng trước, nhưng cậu không biết nhiều năm qua Tôn Triết Bình có còn muốn dính líu đến mình nữa hay không.

"Cậu làm việc ở đây?" Tôn Triết Bình đột nhiên lại gợi chuyện.

"Không phải, đến công tác."

"Vậy chút có bận không?" Tôn Triết Bình rút tay giấu trong túi quần ra, nhìn đồng hồ, "Cùng đi ăn một bữa?"

"Ăn rồi." Trương Giai Lạc nói.

Tôn Triết Bình "Ừm" một tiếng, lại không nói chuyện, như thể đang chờ câu sau của cậu.

Trương Giai Lạc biết ý tứ của Tôn Triết Bình, dù sao bọn họ đã từng gắn bó với nhau qua nhiều năm như vậy, tuy có một khoảng trống bốn, năm năm, nhưng Tôn Triết Bình vẫn không thay đổi dù chỉ một chút. Cùng một gương mặt, cùng một kiểu tóc, ngay cả gu quần áo cũng không tiến bộ, vẫn khoác lấy một chiếc áo lông không ra gì, đứng dưới ánh trắng đèn đường, cả người hiện ra vẻ vừa xa cách vừa quen thuộc.

Nhưng cậu lại không có chút biện pháp nào đối với Tôn Triết Bình như thế này.

"Nhưng tối nay rãnh." Cuối cùng cậu vẫn nói.

"Vậy tôi mời cậu uống chút gì đó, " Tôn Triết Bình cười, "Tôi rành khu này lắm."

2.

Bọn họ gặp nhau lần đầu tiên vào năm mười ba tuổi, lúc vừa bước vào cánh cửa trung học. Cả hai cùng mặc một bộ đồng phục học sinh mới tinh nhưng không vừa vặn, ấn tượng đầu tiên và thứ hai với đối phương đều không tốt đẹp gì mấy, Tôn Triết Bình cảm thấy Trương Giai Lạc quá phiền, mà Trương Giai Lạc lại ngại Tôn Triết Bình quá tỏ vẻ.

Nhưng bọn họ là bạn cùng bàn, đối với thời kì thiếu niên mà nói, đây là giai cấp hữu nghị vượt qua rất nhiều nhân tố, nghĩa là bọn họ phải chép bài tập lẫn nhau, canh chừng giáo viên khi đối phương ngủ gà ngủ gật, lúc đi học trao đổi về tiểu thuyết võ hiệp, khi tan học cùng nhau tạo dáng trên hành lang, cũng hợp để nhận xét về mấy bạn gái trong WC.

Vậy nên ngay cả trong tuổi dậy thì trưởng thành bồng bột, bọn họ luôn là anh em tốt nhất của nhau, tuy Tôn Triết Bình cảm thấy Trương Giai Lạc vẫn phiền phức như cũ, lắm mồm còn thích gây sự, hôm nay khi chơi bóng rổ đánh anh chàng đẹp trai hàng xóm, sau khi thi đấu xong bị chặn ở WC đòi hắn đến cứu, ngày mai nói nhiều hai câu với đàn chị xinh đẹp lầu trên, bị bạn trai của chị ấy chặn lại ngoài trường.

"Tui chỉ mượn sách giáo khoa của cô nàng kia thôi mà!"

Vất vả đuổi được vị kia đi, Trương Giai Lạc thở hổn hển kêu oan.

"Nhờ ai không nhờ cậu lại đi nhờ hoa có chậu?"

Tôn Triết Bình giận muốn chết, cũng không bao giờ muốn về chung với Trương Giai Lạc khi tan học nữa.

"Làm sao tui biết là có bạn trai rồi chứ! Cô ấy cũng có viết mác lên trán đâu!" Trương Giai Lạc vẫn tức giận bất bình như cũ, "Tui chỉ đến trước cửa phòng học bọn họ hô một câu các anh các chị có ai mang sách ngữ văn đi học không, cô ấy liền đi ra."

Tôn Triết Bình không khỏi cười nhạo cậu: "Sao cậu không nói đó là vì mình có cái mặt quá đẹp đi."

"Đúng, do quá đẹp trai, " Trương Giai Lạc vui vẻ trở lại, cậu cực kỳ vất vả nuôi cái đuôi sam, cắt kiểu mái lệch thời thượng, hận không thể từng phút từng giây ra đứng trên hành lang khoe khoang một phen, còn không quên xúi giục Tôn Triết Bình, "Ông cũng để dài ra một chút đi!"

"Khỏi." Tôn Triết Bình lại khôi phục vẻ mặt ta cực ngầu, tóc hắn vẫn luôn được cắt đến mức ngắn nhất, như thể thế này mới xứng với con đường đẹp trai ngầu lòi của hắn.

Trương Giai Lạc "Xì" một tiếng, cảm thấy cái tên Tôn Triết Bình này vẫn cứ thích tỏ vẻ như vậy, nhưng mà mỗi khi cậu gặp nạn thì Tôn Triết Bình đều không hề trốn tránh, vô cùng có nghĩa khí, thế nên cho dù có hay tỏ vẻ thâm trầm cũng tha thứ được.

Vì thế cậu lại vui vẻ đè lên vai Tôn Triết Bình, "Đi đi đi, mời ông ăn kem!"

Mùa hạ thì dài, nghỉ hè lại chậm chạp không đến, bọn họ ngồi xổm trước cửa quầy bán quà vặt ngoài trường học, mặc bộ đồng phục học sinh vẫn còn rộng, chia nhau ăn một cây kem lớn. Dòng người tan học về nhà dần thưa thớt, con đường phủ nhựa phơi nắng cả một ngày lóe lên ánh sáng bóng nhẫy, hơi nóng theo từng con gió thổi qua, Trương Giai Lạc lau cái trán đổ đầy mồ hôi, thuận tay chùi lên tay áo đồng phục của Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình dùng ánh mắt "Vừa vừa thôi" khinh bỉ liếc nhìn cậu, rồi lập tức bật cười.

3.

Không ai trong hai người có thể uống được rượu cho nên Tôn Triết Bình dẫn Trương Giai Lạc đến một quán trà, đúng thật là khá gần góc phố nơi bọn họ vô tình gặp nhau, hai người đi qua một con hẻm, lại quẹo vào một con ngõ, liền thấy một cánh cửa nhỏ của tứ hợp viện, lan điếu phủ cửa, sân vườn lát đá xanh, những hạt mưa lất phất rơi vào khe đá phiến lớp, tụ thành từng lạch nước.

Bọn họ ngồi gần vườn, ghế mây lót đệm bông, bên ngoài lan can là từng khóm râm bụt, màu đỏ tía sau mưa ánh dưới sắc đèn u u như xát vào mắt, chậu cảnh trống không dưới mái hiên tích nửa chậu nước, thỉnh thoảng vang lên tiếng tí tách xen lẫn giọng ngâm nga từ chiếc máy hát , trên đỉnh đầu là đèn măng sông lắc lư ảm đạm —— mà mặt Trương Giai Lạc đầy khiếp sợ nhìn Tôn Triết Bình, quả thật không thể tin được phong cách sống của đối phương lại có thể thay đổi đến mức này, phải biết rằng thú tiêu khiển lúc rảnh rỗi Tôn Triết Bình thích nhất khi còn ở đại học ngoại trừ chơi game chính là gọi bạn gọi bè đi đánh mạt chược, yêu cầu đối với hoàn cảnh ngoại trừ cái bàn ra thì chính là ghế.

Có lẽ là bởi vì vẻ mặt quá mức sửng sốt của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình quả thật muốn nhéo mặt cậu một cái, nhưng lúc nhấc tay lên, cuối cùng vẫn nhịn xuống, trái lại kêu phục vụ để gọi trà.

"Mới có bốn, năm năm không gặp, tại sao lại giống như bốn mươi, năm mươi năm không thấy mặt vậy, " Trương Giai Lạc lầu bầu một câu, "Có phải ông xuyên qua không đấy."

Tôn Triết Bình cười "Ha ha" mấy tiếng, nói: "Ở sân sau có phòng ngăn, thỉnh thoảng tới đây đánh mạt chược."

Trương Giai Lạc cũng không nhịn được mà nở nụ cười, cảm thấy mình có lẽ nên thuận thế hỏi luôn về cuộc sống của nhau như thế nào, mấy năm nay cậu rất ít khi nhớ lại quá khứ, mỗi lần nghĩ đến Tôn Triết Bình, đều là những thứ như Tôn Triết Bình hiện tại đang ở đâu, làm gì —— ví dụ như lấy một thân tính cách ngầu lòi kia, nói không chừng là đang làm trong ngành có hệ số nguy hiểm cao —— cậu não động ra xa hơn 108,000 dặm, cũng vì vậy mà vui khôn tả.

Nhưng đến lúc này, khi Tôn Triết Bình đã ngồi trước mặt, cậu lại phát hiện mình không hề quan tâm đến những thứ đấy chút nào cả, chỉ bỗng nhiên nhớ lại ngày xưa.

"Ngoại trừ kiểu tóc, cậu giống như chẳng thay đổi chút gì." Tôn Triết Bình đột nhiên nói.

"Ông đến cả kiểu tóc cũng chả khác." Cậu không khỏi tiếp lời.

"Ừ, đúng vậy, dù gì trước đây cậu cũng hay làm mấy kiểu đầu kỳ quái, " Tôn Triết Bình dường như trầm mình vào hồi ức còn sớm hơn cả cậu, "Sẽ thay đổi mới là bình thường."

"Mỗi kiểu tóc của tui đều cực kỳ bình thường được không!" Trương Giai Lạc lập tức phản bác.

"Tôi chỉ nhớ được một kiểu bình thường."

4.

Sau khi tốt nghiệp sơ trung bọn họ cùng nhau tiến thẳng lên cao trung, nhưng không chung lớp, sau kì nghỉ hè đó, Trương Giai Lạc cắt đi cái đuôi nhỏ của mình, để lại một quả đầu nhạt nhẽo giống y chang Tôn Triết Bình.

"Dù sao cũng phải huấn luyện quân sự, để tóc dài phiền lắm."

"Nhìn có chút không quen." Tôn Triết Bình duỗi tay sờ mái đầu thô ráp kia.

"Này! Đừng có sờ đầu!" Trương Giai Lạc rụt cổ về phía sau một cái.

"Cái đầu nào?" Tôn Triết Bình chậm rãi nói.

"Ha ha ha ha xàm muốn chết!"

Khi đấy bọn họ vừa tròn mười sáu, là độ tuổi sẽ tự hào vì đùa được mấy câu chuyện cười mặn mà, đầu óc được thanh xuân nung nấu giống như cái gì cũng đều biết, trên thực tế lại chưa từng thử qua thứ gì, nhưng những chuyện chưa trải nghiệm qua vẫn vô cùng mê hoặc, cho nên khi Trương Giai Lạc nhìn trúng một em gái hoạt bát ở lớp Tôn Triết Bình tại kì huấn luyện quân sự, cậu luôn chạy đến trước cửa lớp của Tôn Triết Bình trong giờ học, lén huýt sáo gọi người anh em nhà mình ra, lại tiện thể trêu em gái.

"Cậu thích cô ấy ở đâu?" Sau khi Tôn Triết Bình giúp cậu gọi người hai lần liền nghĩ mãi không thông.

"Chắc là nhìn xinh xắn?" Bản thân Trương Giai Lạc cũng không hiểu nổi, chỉ là đến cái tuổi này, dường như sẽ ngại ngùng khi thổ lộ chuyện tình cảm với bạn thân.

"Xinh ở đâu???" Tôn Triết Bình tự xưng là phái cứng không tiếp xúc với mấy cô nàng lại càng không đã hiểu.

"Ngay, ngay đôi mắt...?" Tôn Triết Bình vừa hỏi một phát, Trương Giai Lạc liền ngập ngừng, cậu vốn cũng cảm thấy cô nàng kia rất xinh xắn, nhưng không có được sự công nhận của người anh em nhà mình thì cứ sai sai.

Tôn Triết Bình như đang nghiền ngẫm điều gì mà "Ồ..." một tiếng, nhún vai tỏ vẻ từ chối cho ý kiến.

"Nếu ông thấy phiền thì sau này tui sẽ không dùng ông để gọi cô ấy nữa."

"Đúng là phiền thật."

"Đệch!"

Trương Giai Lạc cảm thấy nghĩa khí của Tôn Triết Bình một khi gặp phải mấy cô nàng liền không đáng tin nữa, vì thế thầm oán hai ngày, nhưng ngày thứ ba vẫn tìm Tôn Triết Bình về chung, cùng đi ăn xiên cay trước cổng, vả lại không còn đi tìm cô gái kia.

"Sao không tìm cô ấy nữa?" Tôn Triết Bình ngậm một xiên củ sen, liếc mắt hỏi cậu.

"Lần sau tui muốn tìm một người đến ông cũng phải thấy xinh!" Trương Giai Lạc nói xong oán hận mà cắn hơn nửa cây lạp xưởng.

"Khó." Tôn Triết Bình đơn giản rõ ràng đánh vào ý chính.

"Ông chờ đi!" Trương Giai Lạc chỉ que trúc vào mũi Tôn Triết Bình, "Đến lúc đó đừng có mà cướp với tui!"

"Được thôi, " Tôn Triết Bình quay đầu vẫy tay với ông chủ quầy, "Cho cháu thêm một xiên khoai tây."

Nhưng kết quả vẫn thế, ba năm cao trung qua đi, Trương Giai Lạc quả thật không thể tìm được một em gái khiến cả Tôn Triết Bình cũng cảm thấy xinh xắn, dẫn đến mấy thứ như sân thể dục dưới trăng, rừng cây nhỏ ở công viên, đều không được trải nghiệm, thay vào đó là leo tường dưới trăng đi ăn đồ nướng, làm ổ suốt đêm trong phòng game trước cổng công viên.

Lúc ăn bữa cơm tốt nghiệp, Trương Giai Lạc nốc nhiều hơn hai chai bia xong liền đơ người, Tôn Triết Bình chỉ đành cõng cậu đi về, kết quả con ma men còn nằm sấp trên bả vai của Tôn Triết Bình oán hận: "Đều là do lỗi của ông, trả lại thanh xuân của tui đây... Hức."

"Được được được, trả trả trả." Tôn Triết Bình mệt khủng khiếp, quả thật muốn vứt người này lại ven đường.

"Giọng điệu này của ông cứ như là đang gạt tui á!" Trương Giai Lạc ôm cổ Tôn Triết Bình lay hai cái, thấy Tôn Triết Bình vẫn không hề dao động, liền thả ra, phiền muộn nói: "Ông nói chúng ta có thể đậu vào đại học không?"

"Cậu đậu là tôi đậu." Tôn Triết Bình nói.

"You jump! I jump!" Trương Giai Lạc ở trên lưng Tôn Triết Bình hô một tiếng, bị bản thân chọc đến dây thần kinh nhột mà cười "Ha ha ha".

"Cười cái rắm, nằm yên đi."

Đêm hè còn có vài cơn gió lạnh lướt qua mặt, nhưng sau khi Trương Giai Lạc tỉnh rượu, chỉ nhớ rõ bản thân nằm sấp trên lưng Tôn Triết Bình, áo trong của đối phương ướt đẫm mồ hôi, ngay cả bên cổ cũng lấm tấm mấy giọt, cậu duỗi tay lau đi, lúc chạm vào mạch máu đang đập, thanh âm "Thình thịch" giống như nhịp tim.

5.

"Cậu còn nhớ?" Tôn Triết Bình trái lại có chút bất ngờ.

"Nhớ chứ, " Trương Giai Lạc chống cằm, chọt chọt cái nắp trà, "Tui nhớ lúc ông học sơ trung đã từng trượt chân té ngã trong WC, bị cả lớp cười ba ngày, lúc ông học cao trung đấu bóng rổ trong giờ thể chất từng truyền banh cho đội trưởng lớp bên, bị lớp tụi nó cười ba ngày, lúc ông học đại học..."

Tôn Triết Bình ngắt lời cậu: "Cậu không nhớ được gì tốt à?"

"Thật ra tui nhớ hết."

Hai người cùng trầm mặc một hồi, Tôn Triết Bình châm điếu thuốc.

Trương Giai Lạc nhớ, lần đầu tiên bản thân nhìn thấy Tôn Triết Bình hút thuốc là lúc học cao trung, thời đó rạp phim vẫn còn chiếu "Cổ hoặc tử", cho nên cậu vốn cho rằng Tôn Triết Bình là dạng đú đởn đòi học ngầu, nhưng sau khi hỏi Tôn Triết Bình như vậy lại bị đối phương cười nhạo một phen.

"Không phải, chỉ là tôi đang có tâm trạng xấu."

Trương Giai Lạc cảm thấy câu trả lời này càng tỏ vẻ, ông mà còn có tâm trạng xấu, mỗi ngày ăn khỏe ngủ ngon ngoại trừ bị thầy giáo đánh nhiều thêm mấy cái cũng có thấy phiền phức tìm đến ông đâu, chả hiểu ông đào đâu ra tâm trạng xấu.

Rất lâu sau này nhớ lại, cậu cuối cùng mới biết vì sao.

Bởi vì Tôn Triết Bình thích cậu rất nhiều năm, ngay cả khi cậu không hiểu chuyện, ấu trĩ, thậm chí là tàn nhẫn mà chờ mong tình bạn của họ sẽ luôn tốt đẹp, Tôn Triết Bình vẫn luôn thích cậu.

Đến khi tốt nghiệp đại học cậu mới biết, mà đối phương để lại một câu tỏ tình xong liền biến mất không thấy tăm hơi, sau cùng cậu mới phát hiện có lẽ bản thân đã xài hết toàn bộ kiên nhẫn của Tôn Triết Bình, trong cuộc đời Tôn Triết Bình, mình có lẽ là hạng mục đầu tư thất bại nhất của hắn, bởi vì cậu chưa bao giờ trả lại phần lợi nhuận mà đối phương hy vọng.

"Vì sao ông gọi tui vậy?" Trương Giai Lạc đột nhiên hỏi.

"Bởi vì cậu đã nhìn thấy tôi."

"Ha ha ha không phải chứ, tuyệt tình như vậy."

"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy lâu lắm không gặp, có phải cậu đã quên tôi luôn rồi không."

"Tui ở trong mắt ông tuyệt tình vậy luôn???"

"Có lẽ?"

"Đệch! Rốt cuộc ai mới tuyệt tình! Phương thức liên lạc gì cũng không để lại, muốn tìm cũng không tìm được!" Trương Giai Lạc nổi điên nói, "Bạn học trước đây không một ai biết ông đi đâu! Họp lớp ông cũng không tham gia! Tui cũng lục luôn cả diễn đàn trường!"

"Hả?" Tôn Triết Bình sửng sốt, nhìn có chút đần độn.

Trương Giai Lạc gào xong một mạch, cảm thấy hơi sảng khoái, còn nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

"Vậy để tôi cho cậu số điện thoại." Tôn Triết Bình lấy điện thoại ra.

"Có ai hỏi số điện thoại ông đâu!" Trương Giai Lạc lại giận không có chỗ xả.

"Vậy cậu muốn hỏi cái gì?" Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Trương Giai Lạc nghẹn họng, ấp úng một hồi, quay đầu nhìn cây dâm bụt trong sân kia.

Thật xinh đẹp, cậu nghĩ, mình muốn hỏi gì chứ?

Liệu những thứ xinh đẹp ấy sẽ mãi mãi không đổi, liệu những gì đã bỏ lỡ có cơ hội tìm về, đại khái vậy, những câu hỏi gắn cái mác nghiêm túc đường hoàng.

"Này, Tôn Triết Bình, ông —— "

Cậu suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Tôn Triết Bình tiếp lời.

"Tôi ở đây."

Tôn Triết Bình nói.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook