Hoàn [Song Hoa] Thiên sứ đều là lưu manh sao

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1


[Song Hoa]
Thiên sứ đều là lưu manh sao


Fanfic Toàn chức cao thủ​


Tác giả: 兔洛琳
Cv: Còn hàng - [Song Hoa] Tuyển Tập Đoản & Trung Thiên
Edit: Katakara
Thể loại: Thần thoại
CP: Thiên sứ lưu manh Tôn x ác ma ngây thơ Lạc.
Chú thích: Tác giả gom góm thần thoại lung tung, có khi còn đặt đại tên, nên mọi người đừng cố gắng liên tưởng đến tôn giáo/thần thoại nào.



0.

Đây là một đại lục thần kỳ, thần kỳ ở chỗ nó có Địa Ngục lương thiện trật tự và Thiên Đường tà ác hỗn loạn.

1.

Có một ngày Thần Sáng Thế uống quá nhiều rượu nho, nhất quyết muốn lao đi không quay về trên hải đạo Straight Road ở Biển Vô Tận, cùng trải nghiệm cuộc sống ăn gà với đám người do ngài nặn ra. Kể từ đó, Thiên Đường được cai quản bởi Tổng lãnh Thiên sứ.

Các thiên sứ đều rất bình tĩnh, ngoại trừ thiên sứ Ngụy Sâm đang ngậm điếu thuốc. Hắn vui vẻ muốn xỉu, bởi vì Diệp Tu cai quản đồng nghĩa với sản lượng cây thuốc lá ở Vườn Địa Đàng sẽ tăng cao.

Thần Sáng Thế đi rồi, không còn người để các thiên sứ rót rượu. Dù sao ở vùng đất chảy ra sữa tươi và sinh ra mật ngọt cũng không cần lo ăn mặc, mọi người đành ngày ngày huýt sáo ngâm mình trong hồ tắm La Mã.

Sau khi bị áp đảo thảm thương trong lần so hạn cuối thứ n+1, thiên sứ Tôn Triết Bình quyết định đi dạo Địa Ngục tìm chuyện vui.

Nghe nói các ác ma nơi đó đều yêu kiều dễ đè, so mặt dày với thiên sứ chưa thể thắng bao giờ.

Đương nhiên, ngoại trừ lão đại Hàn Văn Thanh của Địa Ngục, một là vì không ai dám so, hai là vì không ai muốn đè.

2.

"Địa Ngục là một nơi vô cùng hài hòa tràn đầy tình yêu. Nếu như mặt lão Hàn mỗi ngày không đen như bị người nung trong núi lửa Gehanna, có lẽ sẽ càng hài hòa tràn đầy tình yêu."

Tiểu ác ma Trương Giai Lạc vui vẻ trào phúng với lão Lâm, Hàn Văn Thanh đi ngang qua sau lưng hắn có sắc mặt không tốt.

Thế là tiểu ác ma bị đạp xuống hố, trải nghiệm một ngày du lịch trong lòng núi lửa, vớt lên đúng lúc vừa chín tới.

Nhưng những chuyện này chẳng hề gì với ác ma, sừng hun đen càng có tướng đàn ông. Trương Giai Lạc bình tĩnh dập tắt ngọn lửa đang cháy trên đuôi, tiếp tục hành động hậm hực hằng ngày vì không thể thực hiện lý tưởng.

Vì cái gì ác ma không thể ứng tuyển xin làm thần tình yêu! Tiểu ác ma Trương Giai Lạc tức thành cá nóc, ta rõ ràng đáng yêu hơn tên nhóc cởi truồng kia!

Không có bằng cấp thì không thể làm à? Ông đây bắn cho mấy người coi!

Thế là Trương Giai Lạc nhặt chiếc cung nhỏ màu đen có khắc chữ "Doom" (vận xui), bắt đầu hành trình giành miếng ăn với Cupid.

Hắn ở Nhân Gian bắn tới bắn lui, gặp đâu bắn đó, ai trúng ai xui.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trên bàn của người phán xét Địa Ngục Trương Tân Kiệt chồng chất đơn khiếu nại.

Thế là lão Lâm không thể không lặn lội tới Nhân Gian, tìm kiếm khắp nơi tên khốn đã được nhóm FFF* cúng bái.

*Nhóm FFF là một hội học sinh trong tiểu thuyết mạng "Đồ ngốc - Trắc nghiệm - Thú triệu hồi" (笨蛋·测验·召唤兽). Hội học sinh này chuyên trừng trị các hành động tình yêu giữa học sinh với nhau.

Trương Giai Lạc bình tĩnh tự tin, tiếp tục đập cánh đánh du kích, gặp người là bắn, trong lúc nhất thời danh tiếng vang dội.

Lúc này tiểu ác ma oai phong hùng hồn hoạt bát vui tươi không thể ngờ, mũi tên của hắn chỉ hiệu quả một lần duy nhất, là khi bắn trúng một thiên sứ.

Một thiên sứ tên Tôn Triết Bình.

3.

Trương Giai Lạc đang cầm chiếc cung nhỏ màu đen tức giận đứng ở rừng rậm Rivendell, nơi giao giới của Thiên Đường và Địa Ngục. Hắn tức đến bốc khói, tức đến đuôi tóc nhỏ vểnh lên cao bằng đôi sừng nhỏ trên trán.

Trái cây ta để dành cả mùa xuân đều bị mất! Đều bị một tên thiên sứ khốn kiếp ăn!

ĐM tên thiên sứ gà cay Diệp Tu! Chính ta còn không nỡ ăn hu hu hu.

Ở Thiên Đường, Tổng lãnh Thiên sứ Diệp Tu, biểu tượng của sự uy nghiêm và vinh quang, lắc đùi hắt hơi, gãi đầu nghĩ không ra là ai khen hắn đẹp trai. Thế là hắn lại buồn chán dùng hỏa diễm từ kiếm thánh đốt điếu thuốc, tiếp tục khoác lác với Phương Duệ và Ngụy Sâm.

Mà thiên sứ mấy người không mặc đồ đàng hoàng à? Quấn miếng vải liền ra đường? Đau mắt nha. Trương Giai Lạc vẫn còn tức giận. Hắn kéo kéo áo ba lỗ bằng da của mình, bọn ta nóng vậy vẫn mặc đồ đàng hoàng, vóc người đẹp thì ngon à!

Sách nói không sai! Thiên sứ đều là lưu manh! Bắn ngươi nha!

Trương Giai Lạc lắp tên giương cung, một mũi tên xé gió.

Thiên sứ đằng xa như cảm giác được gì, bỗng như tâm đầu ý hợp đúng lúc quay lại.

Trúng ngay giữa trán, 10 điểm.

Mũi tên Doom bắt trúng liền bắt đầu vỡ vụn, trước mắt Tôn Triết Bình toàn là đom đóm, cảm giác trong đầu có một ngàn chú chim nhỏ tung bay.

Thật sự có đàn chim, chúng đáp xuống chạc cây thấp mổ tỉa bộ lông vũ. Giữa không trung là một tiểu ác ma vẫy vẫy đôi cánh đen tuyền lơ lửng giữa lá xanh và hoa cỏ, đang bĩu môi tức giận trợn mắt nhìn hắn. Khuôn mặt giận dữ vẫn còn nét tròn trĩnh đáng yêu của một đứa bé.

Cơn gió thổi tung khiến hoa cỏ và đuôi tóc hắn bay lên rồi lại rơi xuống, trăm chú chim sơn ca đầu cành cất tiếng hót giữa trận gió to.

Không đúng, đàn chim trong Vườn Địa Đàng không phải đều bị hai kẻ nghiện thuốc Diệp Tu và Ngụy Sâm hun khói chạy rồi sao?

Thế nhưng Chúa ơi! Hãy để ta ca ngợi sinh linh lạc đường này. Hắn quả nhiên xinh đẹp dễ đè như trong truyền thuyết, nhưng vì sao ánh mắt hắn nhìn ta hung dữ thế?

Thiên sứ hất tóc ngẩng đầu vẫy tay với tiểu ác ma, bộ dáng bắt chuyện điển hình, nở nụ cười vừa có nét lẳng lơ vừa có nét ngu ngốc.

Móa nó còn cười! Trương Giai Lạc giận tím mặt, bặc bặc bặc liền lắp vào ba mũi tên.

"Khoan đã!" Tôn Triết Bình hét lớn: "Chàng đẹp trai, ngươi là ai? Vì sao vô duyên vô cớ bắn ta?"

"Ngươi tưởng khen ta đẹp trai thì ta không đòi trái cây nữa à?" Trương Giai Lạc thò đầu ra hô to: "Rửa sạch lỗ tai nghe cho kỹ, ta chính là thần tình yêu duy nhất của Địa Ngục, Trương Giai Lạc!"

A, thì ra là tiểu ác ma thích bắt chước thần tình yêu bắn cung. Có chút đáng yêu. Tôn Triết Bình sờ mũi.

Hắn lập tức ngã xuống bãi cỏ: "Vậy ngươi bắn trúng ta, ta yêu ngươi rồi, mau dẫn ta về Địa Ngục đi." Nói xong hắn nhắm mắt lại giả chết.

Dù sao liêm sỉ của thiên sứ xưa nay luôn nằm dưới đường chân trời.

Trương Giai Lạc cầm cung bối rối.

Có tác dụng? Cuối cùng cũng có tác dụng? Thế nhưng ta mới bắn một mũi tên, chưa bắn mũi thứ hai nha? Chẳng lẽ một mũi tên là đủ để có tác dụng? Không phù hợp với quy tắc đi? Hay là người bị bắn sẽ yêu người bắn? Vậy mình bắn mình thì sao?

Trương Giai Lạc nghĩ mãi không ra, mũi tên đen xoay xoay nơi đầu ngón tay. Tính tò mò nổi dậy, hắn nắm chặt mũi tên dùng sức đâm vào trán mình một cái.

Thế là tiểu ác ma hôn mê bất tỉnh.

4.

Tôn Triết Bình dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Giai Lạc đang hôn mê gối đầu lên đùi hắn và thở ra bong bóng.

Hắn nghĩ tiểu ác ma là một ác ma tốt, nhưng có vẻ hơi thiếu não.

Tên này sao sống được tới bây giờ! Tôn Triết Bình vỗ trán: Địa Ngục mấy người dạy trẻ nhỏ thế nào vậy?

Hắn sờ tóc mái mềm mại của tiểu ác ma. Trương Giai Lạc gối đầu lên đùi hắn ngủ không chút phòng bị.

Hắn thật sự rất đáng yêu, rất muốn hôn hôn hắn một cái.

Thiên sứ là đám dám nghĩ dám làm. Tôn Triết Bình nhìn ác ma ngủ say không biết trời đất, cúi đầu hôn lên đôi mắt đang nhắm, sau đó là chóm mũi ửng hồng do bị gió thổi. Cuối cùng, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống đôi môi khẽ nhếch của tiểu ác ma, khẽ chạm đôi ba lần.

Trương Giai Lạc nằm mơ còn thích thú chậc lưỡi, hoàn toàn không biết có một thiên sứ đang giở trò lưu manh với mình.

Tôn Triết Bình nhặt lên một cọng cỏ, chọt chọt bong bóng từ mũi Trương Giai Lạc.

Sau một tiếng hắt xì... long trời lở đất, Trương Giai Lạc tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên tiểu ác ma làm là nhảy cách 10 m, đỏ ửng mặt nói lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... Sao ta lại nằm trong lòng ngươi?"

"Ngươi bắn trúng ta, nên ta yêu ngươi." Tôn Triết Bình khoanh tay trước ngực, cười cực kỳ vô lại. Hắn nghiêng người dựa vào thân cây, hai mắt khẽ híp lại đầy nguy hiểm: "Bắn trúng thì phải chịu trách nhiệm có đúng không."

"Móa nó ngươi đừng làm bậy nha!" Trương Giai Lạc há miệng run rẩy giơ cung, sờ soạng mấy lần vẫn không đụng tới mũi tên.

"Ngươi bắn thêm mấy mũi tên thì ta có thể sẽ càng lưu manh." Tôn Triết Bình tiếp tục híp mắt cười, ngón cái vuốt ve môi dưới của hắn.

Trương Giai Lạc bị hành động nguy hiểm mà phong lưu này của hắn dọa. Ác ma nhỏ tuổi ngây thơ chưa từng chứng kiến trò lưu manh của Thiên Đường. Thế là tiểu ác ma nhanh chóng quyết định ném cung, nhảy lên một con nai chạy như điên.

Chạy trước tính sau, lão Hàn cứu mạng, Tân Kiệt ta muốn báo án, chỗ này có thiên sứ chơi trò lưu manh!

Hắn sợ đến mức quên mất mình biết bay.

Sau lưng hắn, thiên sứ tà ác Tôn Triết Bình tựa ở trên cây nhìn con nai xóc nẩy chạy xa, hết sức vui mừng.

5.

Chạy một mạch 8.000 m sắp ra khỏi khu rừng, Trương Giai Lạc mới có dũng khí lặng lẽ quay đầu nhìn.

Ánh mắt của hắn híp thành một đường, quay 180 độ mới dám hé ra một tí.

Tốt lắm, không có đuổi theo.

Trái tim đang đập mạnh bình tĩnh trở lại. Trương Giai Lạc vui sướng hài lòng quay đầu, chưa kịp thở một hơi đã suýt rớt khỏi con nai đập đầu xuống đá chết tại chỗ.

Trước mắt hắn là hai cơ ngực to lớn, cái loại có thể đập bể đá ấy.

"Móa nó sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện! Ngươi biết bay?" Trương Giai Lạc hoảng không lựa lời.

"Biết chứ." Tôn Triết Bình rung rung đôi cánh chim dài rực rỡ. Vài cọng lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống từ trên không.

"Đại ca, ngươi được Thiên Đường phái tới chơi ta à?" Trương Giai Lạc vẻ mặt cầu xin: "Ta cam đoan triệt để thay đổi, không tiếp tục cầm cung gây sự có được không?"

"Không sao, ta mang cung tới cho ngươi." Tôn Triết Bình lấy ra chiếc cung nhỏ màu đen và bao đựng tên từ sau mông, chân thành đưa tới trước mặt Trương Giai Lạc: "Về sau ngươi muốn bắn thế nào cứ bắn thế ấy."

"Vcl ngươi rốt cuộc muốn sao!" Ác ma Trương Giai Lạc giơ chân.

Tôn Triết Bình chống cằm nhìn hắn nhảy lòng vòng. Phía sau quần đùi da của Trương Giai Lạc có một lỗ nhỏ, cái đuôi lặng lẽ nhô ra lắc tới lắc lui. Đuôi tóc đỏ hồng của hắn cũng tung tăng lên xuống theo động tác.

Tôn Triết Bình không nhịn được nắm chặt đuôi của Trương Giai Lạc, rồi còn đáng khinh mà sờ nửa hình xăm lộ ra trên phần đùi trắng ngay dưới quần.

Tiểu ác ma nhảy cao ba thước.

Hắn che hình xăm, khuôn mặt đỏ bừng quay lại nhìn: "Ngươi làm gì đó?!"

"Lén chạy đi Nhân Gian xăm hình à, còn xăm ở chỗ này." Tôn Triết Bình chế nhạo: "Cái tốt không học, xăm cái gì đó?"

Trương Giai Lạc rốt cuộc không nhịn được đập vào trán Tôn Triết Bình: "Ngươi mới xăm, cả nhà ngươi đều xăm. Nhìn cho rõ đây là bẩm sinh! Chứng minh ta đây là ác ma thuần chủng!"

Cái trán dãi nắng dầm mưa hôm nay đã bị tấn công hai lần. Ác ma quả nhiên là ác ma, sức lực lớn hơn hắn tưởng nhiều. Tôn Triết Bình vò đầu, nhe răng nhếch miệng tiếp tục nói lời rác rưởi: "Ác ma còn có không thuần chủng?"

"..." Thanh niên tốt Trương Giai Lạc lớn lên dưới lá cờ đen to lớn của Địa Ngục không giỏi mắng người, ngàn vạn chữ ĐM đến cửa miệng không thành được một câu chửi đàng hoàng. Hắn đành phải hung dữ tóm dây chuyền của Tôn Triết Bình, bốn mắt nhìn nhau: "Ngươi lại dám kỳ thị chúng ta ở địa bàn của bọn ta, chờ ta kể cho lão Hàn và Tân Kiệt, xem ngươi bị xử thế nào!"

Đây là muốn gặp trưởng bối nha! Tôn Triết Bình vui vẻ.

6.

Thế là ác ma Trương Giai Lạc vốn đi vào rừng hái trái cây, lại đem về một thiên sứ.

Ngày hôm sau, toàn bộ Địa Ngục đều biết có ác ma bị thiên sứ cua.

Trương Giai Lạc giận, vỗ bàn bộp bộp bộp hỏi vì sao lão Lâm và Phương Duệ thì nói hắn cua thiên sứ, tới lượt ta thì lại nói ca bị cua?

Một đám ác ma lắc đầu không nói, ánh mắt nhìn hắn vừa thương hại vừa đồng tình.

Một nửa là vì trí thông minh, một nửa là vì cái mông.

Lâm Kính Ngôn vẫn tốt tính cười cười: "Cho nên ngươi thừa nhận hai người ở cùng nhau?"

Trương Giai Lạc còn chưa hiểu, Tôn Triết Bình đã đánh mặt hắn: "Đúng vậy."

Trương Giai Lạc lật cái bàn thứ 20, Địa Ngục lại một lần nữa gà bay chó chạy.

"Như vậy là không được." Ủy viên Trương Tân Kiệt đẩy kính, "Các ngươi làm thế là phá hoại trật tự nề nếp của Địa Ngục."

Tiện thể nhắc đến, là người phán xét của Địa Ngục, Trương Tân Kiệt luôn xuất hiện trong thần thoại với một tay cầm đồng hồ một tay cầm thước đo. Thứ trước tính toán tuổi thọ, thứ sau phán xét tội nghiệt. Lúc đi học, Trương Giai Lạc luôn cảm thấy hắn rất giống thần Anubis chuyên cân đo linh hồn con người, thế là mỗi khi hắn vẽ thần khuyển Địa Ngục Anubis, sẽ luôn vẽ thêm cặp mắt kính đặc trưng của lão nhị Địa Ngục.

Từ đó hắn không bao giờ đạt chuẩn lớp phán xét của Địa Ngục.

Mà lúc này, lão nhị Địa Ngục, người giữ gìn quy tắc và phán xét của Địa Ngục, đồng thời là giáo viên dạy thế lớp phán xét, đang đàm phán với tên thiên sứ nào đó đã ăn chùa còn cua ác ma.

Trương Tân Kiệt nói, "Là một thiên sứ, ngươi ở lại Địa Ngục không có lý do là không hợp quy tắc. Sự vô liêm sỉ của ngươi có thể không nổi bật trong dàn thiên sứ, nhưng nó đã đủ để khiến rất nhiều ác ma choáng váng."

Tôn Triết Bình cười lạnh: "Ngươi đưa Trương Giai Lạc cho ta, ta lập tức dẫn người rời đi."

Trương Tân Kiệt nói: "Vậy không được. Giai Lạc là chúng ta nuôi từ nhỏ tới lớn, là một đứa bé tốt, tiền đồ tươi sáng lại thiếu đầu óc, sao có thể yên tâm giao cho đám thiên sứ bất lương các ngươi?"

Tôn Triết Bình lầu bầu: "Ngươi nghĩ hắn không nên lên trời?"

Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt: "Vậy đi, nếu ngươi có thể chứng minh các ngươi là lưỡng tình tương duyệt đồng thời xác định mối quan hệ, ta sẽ để các ngươi đi. Nhất định phải tôn trọng sự công chính trong quy tắc, đúng không?"

Tôn Triết Bình vui vẻ, lập tức nhấc chân rời đi: "Cái này dễ."

Trương Tân Kiệt cảm thấy có chút không ổn, nhấn mạnh thêm: "Nhất định phải là lưỡng tình tương duyệt."

Tôn Triết Bình quay đầu giơ ngón cái, lộ ra nụ cười bỉ ổi tiêu chuẩn trên Thiên Đường: "Tất nhiên."

Trong nháy mắt đó, Trương Tân Kiệt tưởng như mình nhìn thấy hình ảnh Diệp Tu ngậm điếu thuốc.

7.

Tôn Triết Bình trở về hang động của Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc đang ngồi trên giường ăn hạch đào.

Rôm rốp rôm rốp, rôm rốp rôm rốp.

Tôn Triết Bình thong thả bước mười vòng trong phòng, rốt cuộc không nhịn nổi mà bước nhanh tới trước giường, đè vai Trương Giai Lạc nhìn xuống hắn: "Lạc Lạc, ta muốn nói chuyện này với ngươi."

Trương Giai Lạc vui vẻ ngẩng đầu: "Ngươi rốt cuộc nhớ ra phải đền trái cây cho ta?"

"..." Tôn Triết Bình nhìn đôi mắt to ngận nước mà nghẹn họng, cảm thấy kỳ thật chỉ cần hắn rải đủ đồ ăn vặt trên đường, Trương Giai Lạc sẽ tự động đi theo nhặt từ Địa Ngục tới Thiên Đường.

Hắn ổn định hơi thở, cất tiếng hát bài ca trữ tình ca ngợi Thiên Đường dụ dỗ thiếu niên:

"Đó là mảnh đất tràn đầy sữa tươi và mật ngọt mà thần đã hứa." (Dù thần đã bỏ chạy từ rất lâu.)

"Nơi đó bốn mùa ấm áp như xuân, muôn hoa nở rộ khắp nơi nơi." (Trong bụi hoa có thể còn tung bay lông chân thiên sứ.)

"Vườn nho chốn ấy rất ngọt lành, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu." (Mặc dù bây giờ đã biến thành vựa thuốc lá.)

Trương Giai Lạc mắt sáng rực. Hắn ngửa đầu nhìn Tôn Triết Bình, cố gắng nuốt xuống hạch đào còn chưa nhai xong.

"Quả thật có chút muốn đi... Nhưng ngẫm lại chắc phía trên sẽ không đồng ý."

"Không có việc gì, bọn hắn nói chỉ cần xác định mối quan hệ là được. Cho nên lên giường không?"

What the hell... Trương Giai Lạc vừa nghe hai chữ lên giường, lập tức lao tới cuối giường.

Tôn Triết Bình nắm chặt đuôi ác ma kéo trở lại: "Đừng sợ, rất thoải mái."

Hắn vừa nói vừa móc ra thánh kiếm: "Lên giường không lên giường nói đi! Không lên lấy thánh quang chiếu ngươi."

Tiểu ác ma uất ức, tiểu ác ma phẫn nộ, tiểu ác ma cảm thấy mình bị đàn áp tàn nhẫn.

8.

Sáng sớm hôm sau, Tôn Triết Bình sảng khoái tinh thần, Trương Giai Lạc che mông trợn mắt.

"Là ai nói sẽ thoải mái? Cái rắm!"

Tôn Triết Bình nằm trên giường bắt chéo chân cười đắc ý: "Ta rất thoải mái."

"... Đắc ý cái MÓA!" Trương Giai Lạc bị làm cả đêm, kêu quá dữ nên cắn trúng đầu lưỡi.

Hắn rơm rớm nước mắt, giọng nói hơi yếu mềm, ngọt đến mức khiến Tôn Triết Bình không nhịn được lại gần hôn hắn một cái.

Tiểu ác ma đỏ bừng mặt.

Tôn Triết Bình ôm Trương Giai Lạc vào lòng, xoa tóc hắn hỏi: "Lạc Lạc, cùng ta về Thiên Đường có được không?"

Trương Giai Lạc nhìn thạch nhũ không nói lời nào, ánh mắt buồn vu vơ.

Hắn lúng túng hồi lâu mới nói một câu: "Ta còn chưa tốt nghiệp, đợi học xong đại học Địa Ngục hãy nói."

Tôn Triết Bình bật ngồi dậy: "Ngươi vốn tính học thẳng lên thạc sĩ tiến sĩ, vậy ta chẳng phải đợi tám năm à?"

Trương Giai Lạc không muốn yếu thế: "Ta có thể tranh thủ nghỉ hè đi thăm ngươi mà!"

Tôn Triết Bình rất muốn cầm thánh kiếm đi liều mạng với cái đại học quái quỷ này.

Nhưng hắn biết Trương Giai Lạc kỳ thật chỉ là nhớ nhà, một khi rời đi, non sông cách trở, đường xá khúc khủy lại xa xôi.

Ngăn cách giữa bọn hắn là biển núi lửa, rừng chông gai, sông nhân trần hao cùng hải đạo lênh đênh quanh co.

Lạch trời 66.000 dặm, ngăn cách Địa Ngục và Thiên Đường.

Đây là khoảng cách mà thần cũng phải bôn ba nhiều năm mới vượt qua được.

9.

Cuối cùng, Tôn Triết Bình vẫn về Thiên Đường một mình.

Lão Diệp vẫn luôn giấu chuyện hắn bỏ đi, cho đến ngày cuối gửi liền ba bức thần dụ triệu hồi người về. Ở lại Địa Ngục, thời gian dài không thực hiện nghĩa vụ của thiên sứ, cứ thế mãi e rằng sẽ bị đọa khỏi Thiên Đường.

Trương Giai Lạc tiễn hắn đến rừng rậm Rivendell nơi bọn họ lần đầu gặp nhau, nhìn Tôn Triết Bình bung đôi cánh chim rực rỡ, không nói lời nào.

Thiên sứ cúi người hôn lên trán tiểu ác ma, đó là nơi từng bị mũi tên Doom đâm trúng, kết nối hai sinh linh có vận mệnh cuối cùng sẽ ở cùng một chỗ.

Hắn nói: "Lạc Lạc, tạm biệt. Chúng ta sẽ gặp lại mau thôi."

Trương Giai Lạc gật đầu.

Tôn Triết Bình vỗ cánh bay đi. Trương Giai Lạc đứng giữa rừng, ngẩng đầu nhìn đôi cách chim trắng rực rỡ dần dần mất hút trên trời cao, tựa như một vì sao bay ngược lên vũ trụ.

Hắn đứng trong khu rừng nơi thiên sứ và ác ma đã gặp nhau, đứng dưới chạc cây có đôi chim sơn ca đang hót, ôm chiếc cung nhỏ của hắn.

Thiên sứ bay vụt lên cao để lại một đường mây sau lưng, hắn muốn nhanh chóng trở về Vườn Địa Đàng, hỏi đám thiên sứ có kinh nghiệm dụ dỗ ác ma kia, làm thế nào một hơi bắt cóc ác ma về nhà. Yêu xa nào phải kế lâu dài nha.

10.

Các thiên sứ dày dặn kinh nghiệm nói cho Tôn Triết Bình, "Làm thiên sứ, quan trọng nhất là phải ngầu lòi."

"Nhân Gian có câu nói: Một ngày nào đó, người yêu ta sẽ cưỡi đám mây bảy màu đến rước ta."

"Ngầu lòi lãng mạn lại có phong cách, ngẫm sao cũng không có cách từ chối."

Tôn Triết Bình xoa cằm, cảm thấy có thể thử một lần.

Chờ hắn chiếm lấy đám mây bảy màu được xe bởi Aurora và đoạt được chiếc xe kéo hoàng kim của Helios, lại thêm thời gian tới lui, về tới Địa Ngục đã là bốn năm sau.

Lúc đó Trương Giai Lạc đang ở trong hang động học thuộc lòng, chợt nghe mấy tiểu ác ma líu ra líu ríu chạy vào, nói có thiên sứ ngốc cưỡi đám mây bảy màu ngồi xe do bốn con ngựa kéo đang chạy từ ngoài Địa Ngục đến, còn hô to tên hắn. Ánh hoàng kim từ chiếc xe kéo kia tựa như ánh mặt trời, chói mù mắt chó, "Móa nó, khoe của à?"

"Nhắc mới nhớ, hình như mặt trời không hề chói lóa ở Nhân Gian một năm nay." Đám tiểu ác ma lao nhao.

Trương Giai Lạc nghe tiếng đi tới, thấy một tên ngốc rất quen thuộc.

Tên ngốc kéo dây cương, cười lẳng lơ với hắn.

Toàn bộ ác ma Địa Ngục đều chậc chậc chậc vây xem, Trương Giai Lạc rất muốn cắm đầu xuống đất.

Tôn Triết Bình nhân dịp nói: "Trương Giai Lạc, ta đã vì ngươi làm chuyện ngốc bức như vậy, ngươi có thể theo ta về Thiên Đường không?"

Toàn bộ ánh mắt của Địa Ngục đều nhìn về phía Trương Giai Lạc. Trên đầu đám ác ma tràn đầy bong bóng thoại: "Đúng vậy, đã có thể ngốc bức như thế, ngươi theo không theo nha, chạy hay không nha!"

Đã không còn là tiểu ác ma, Trương Giai Lạc rất muốn che mặt nói không biết tên ngốc này, hắn tìm nhầm người.

"Làm càn!" Lão đại Địa Ngục Hàn Văn Thanh và lão nhị Trương Tân Kiệt rốt cuộc không nhịn được phải xuất hiện.

"Ta đem Trương Giai Lạc đi thì các ngươi không phải chịu quấy rối nữa, tặng thêm ánh nắng ban mai của Aurora và mồi lửa trên xe kéo mặt trời. Thế nào? Cân nhắc không, rất có lời." Tôn Triết Bình vẫn cười rất lưu manh, vừa hăng hái như nắm chắc thắng lợi trong tay vừa có chút đáng khinh, tựa như lúc trước khoanh tay đứng dưới tán cây có đôi chim sơn ca hót vang.

Trương Tân Kiệt cầm cây thước và đồng hồ, ánh mắt đảo quanh xe kéo mặt trời và đám mây bảy màu, một ánh sáng trắng lóe lên trên kính mắt: "Được!"

Trương Giai Lạc hoảng sợ: "Không, ta không đồng ý!"

Hàn Văn Thanh giải quyết dứt khoát: "Được!"

"..." Trương Giai Lạc nhìn về phía Lâm Kính Ngôn xin giúp đỡ: "Lão Lâm cứu ta! Các ngươi không thật sự muốn đưa ta cho đám tâm thần Thiên Đường kia đi."

Chủ nhiệm Lâm Kính Ngôn vẫn cười ấm áp: "Giai Lạc, ngươi đừng lo. Ta lập tức liên lạc Phương Duệ, làm thủ tục chuyển trường đến đại học Thiên Đường cho ngươi."

11.

Kết cục? Là một truyện cổ tích đầy máu chó, cuối cùng đương nhiên là tiểu ác ma và đại thiên sứ từ đây sống hạnh phúc bên nhau trong Vườn Địa Đàng bồng bềnh gió nam, tràn đầy xương bồ và nguyệt quế.

"Nguyện lương nhơn tôi vào trong vườn người, và ăn trái ngon ngọt của người!"*

*Trích từ Nhã ca Solomon 4:16.

- Hết -
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook