- Bình luận
- 83
- Số lượt thích
- 656
Toàn Chức Cao Thủ fanfiction
Diệp Tu x Hứa Bác Viễn
Một chút hướng nguyên
Diệp Tu x Hứa Bác Viễn
Một chút hướng nguyên
Tác giả: SUMMERWAVING
Nguồn:Archive Of Our Own
Tạm dịch tên truyện: Cõi nhân gian xa lạ
Editor: Núi Lửa Nhỏ
Nguồn:Archive Of Our Own
Tạm dịch tên truyện: Cõi nhân gian xa lạ
Editor: Núi Lửa Nhỏ
Tác giả nói: Đừng đánh tui, tui sợ
MẠCH THƯỢNG NHÂN GIAN
Dẫn,
Sống trên đời sẽ luôn gặp phải vài chuyện tương đối siêu nhiên. Tôi đã hơn một lần lục tung mọi thứ tìm văn kiện tìm bệnh án để rồi phát hiện tờ giấy nhẹ bẫng ấy đang nằm ngay trước mặt mình, mà tôi dám cá chắc rằng mười giây trước chỗ đó còn trống không. Ở đâu cũng có chuyện tương tự thế, nhưng những gì xảy ra với tôi thì lại không chỉ đơn giản như vậy, thậm chí đôi khi tôi còn nghi ngờ có phải mình nằm mơ hay không. Nhưng cái tên được cố ý thêm một chữ “A” ngay phía trước trong danh bạ điện thoại lẫn danh sách bạn bè QQ của tôi lúc nào cũng nhắc nhở rằng, mọi thứ đều là thật, vĩnh viễn không thể xoá nhoà, thậm chí cả đời này tôi cũng chẳng được trải qua hồi ức ấy thêm lần nào nữa.
Anh của hiện tại thỉnh thoảng còn gửi cho tôi một lời chúc nhân dịp lễ. Đương nhiên, là tin nhắn đại trà, câu từ lễ phép khéo léo mang thái độ lạnh nhạt đến mức khiến tôi hiểu rõ rằng mình gần như chỉ là khách qua đường trong thế giới của anh. Nhưng tôi vẫn cố chấp tin vào lí do thoái thác anh đưa ra khi chúng tôi mặt đối mặt tán gẫu với nhau, dẫu cho lời ấy nghe hư ảo vô cùng.
Tôi nói với chính mình, người này, sớm đã không phải là người năm ấy chia sẻ nỗi niềm với tôi trong gian phòng bệnh chật hẹp nữa.
Cũng chỉ đành làm vậy mới có thể cho bản thân chút hi vọng và an ủi nhỏ nhoi. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ trở lại, có lẽ tôi vẫn còn cơ hội gặp gỡ “anh” chân chính, có lẽ…
Nhưng có lẽ anh vĩnh viễn không quay về nơi này nữa, mà dù quay về thì chắc gì anh vẫn muốn thổ lộ hết mọi tâm tư tình cảm với tôi đâu. Có lẽ anh sẽ chấp nhận hiện thực, có lẽ anh sẽ quật cường xông xáo trong một lĩnh vực mới và dựng nên cả vương triều, có lẽ anh sẽ thương một người, chỉ để lại tôi đắng cay dằn vặt nơi đây, nhưng khả năng càng cao là anh sẽ không bao giờ thay thế “người đó” của mình bằng bất cứ ai khác, dù rằng tôi là kẻ giống với “người đó” nhất trong thế giới này.
Chung quy, tôi cũng không phải là người thật sự nằm trong tim anh.
Lòng tôi vì thế mà vỡ vụn, rồi lại không thể không lên tinh thần, vì vẫn phải sống cho mỗi một ngày mai.
1,
Lần đầu tiên tôi gặp anh là trên con phố lớn trước cổng bệnh viện.
Hôm ấy tôi trực ca sáng. Đúng 6 giờ chiều tôi rời bệnh viện, hai vai đeo ba lô, còn tự thấy mình giống hệt một cậu học sinh trung học năm cuối vừa được phóng thích. Bệnh viện tâm thần là một loại nhà tù, tuy đa số những bệnh nhân do tôi phụ trách không có khuynh hướng bạo lực quá nặng, nhưng bầu không khí áp lực nơi đây thỉnh thoảng vẫn cứ khiến tôi gặp ác mộng. Đương nhiên, chỉ thỉnh thoảng thôi, tôi thân là một bác sĩ vẫn có tu dưỡng nghề nghiệp của mình, không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc.
Khi tôi chỉ vừa bước ra cổng, thả lỏng người hít vào một luồng không khí thiếu vắng mùi thuốc khử trùng, liền nhìn thấy Diệp Tu.
Lúc ấy anh đang ngồi trên thành bồn hoa ở ven đường. Bồn hoa không cao, chỉ là một khối kiến trúc đi đâu cũng thấy, gạch cẩm thạch xếp chồng thành một vòng tròn thấp thấp. Anh ngồi đó, thoạt trông như đang nhàn tản tự mua vui, dòng người qua lại rảo bước vội vàng chẳng rảnh bận tâm một kẻ ven đường. Tôi để ý đến anh là vì cách anh hút thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc lá thật hờ hững mà lại tao nhã vô cùng, tàn thuốc vẹn nguyên trên đầu mồi, một vụn tro cũng chưa hề đánh rơi, trông gần như là tác phẩm nghệ thuật. Lúc tôi đi về hướng anh đang ngồi, anh rít sâu thêm một hơi khói cuối cùng, điếu thuốc chỉ yếu ớt giãy giụa được giây lát rồi tắt ngấm giữa buổi hoàng hôn thoáng màu ảm đạm, mà trong khoảnh khắc đốm lửa nhỏ bé cuối cùng chết đi, anh đã nhẹ nhàng ném điếu thuốc — còn mang theo đoạn tro tàn vẹn nguyên — về phía chiếc thùng rác cách đó hai ba mét, sau đó đập đập tay, đứng lên, đi thẳng về tôi.
Anh thẳng thừng mở miệng, như cười như không: “Hứa Bác Viễn.”
Câu trần thuật, chẳng có lấy một chút do dự.
Tàn thuốc nằm giữa đường, ngay sau lưng anh.
Tôi lập tức ngây người.
Tôi chẳng nhớ rõ lúc ấy mình đáp lại anh như thế nào, tôi chỉ nhớ trong giây phút đầu óc choáng váng thì đã bị anh ngựa quen đường cũ kéo tới một nhà hàng trà Hồng Kông (1), bị bắt chọn món rồi ngơ ngác ngồi đối diện anh để chờ thức ăn. Đôi tay anh khoanh lại trên mặt bàn thuỷ tinh: “Không biết tôi thật à?”
(1) Nhà hàng trà Hồng Kông (茶餐厅 - cha chaan teng): Một loại nhà hàng thức ăn nhanh xuất phát từ Hồng Kông, thức ăn đa dạng gồm ẩm thực Hồng Kông lẫn ẩm thực phương Tây theo kiểu Hồng Kông, có đặc điểm là phục vụ nhanh, giá cả bình dân.
Tôi khóc không ra nước mắt: “Anh hai, tôi không biết anh thật mà.”
Cảm xúc của anh trong nháy mắt thoáng chút ảm đạm. Thật ra cũng mờ nhạt lắm, thậm chí nét mặt anh còn chẳng thay đổi, có lẽ kẻ khác căn bản sẽ không nhận ra, nhưng tôi lại là người rất nhạy cảm, thấy rõ mồn một rằng có niềm tin nào đó “phút chốc” đã tan tành trong anh. Tôi hơi không đành lòng, thật cẩn thận hỏi: “Trước đây không quen biết, nhưng giờ thì có thể mà?”
Làm vậy một là vì ít ra anh đã mời tôi ăn bữa cơm, hai là tôi đúng thật rất có hảo cảm với anh, và có lẽ để quen biết thêm một người bạn.
Anh cười: “Được thôi.”
Anh tự giới thiệu với tôi rằng anh tên Diệp Tu, năm nay 30, là người Bắc Kinh, chuyện khác thì chẳng nói thêm gì. Tôi cũng đáp lại anh, nói tôi tên Hứa Bác Viễn, là bác sĩ ở viện 3, năm nay 27, người địa phương. Diệp Tu kiên nhẫn nghe hết, tựa như đang ngẫm nghĩ điều gì.
“Cậu là bác sĩ?” Lúc ấy anh đã hỏi vậy, “Làm ở bệnh viện ban nãy? Sau này bị bệnh sẽ tới tìm cậu.”
“Ừ.” Tôi vội vàng gật đầu, mấy giây sau mới phản ứng lại, “Anh hai… Ơ không, Diệp Tu, tôi lạy anh tốt nhất đừng có làm bệnh nhân của tôi, thật đó!”
“Sao vậy?” Anh như cười như không, “Không hoan nghênh à?”
“Không hoan nghênh.” Tôi rất kiên quyết, lại vô thức hạ giọng, “Viện 3 nghĩa là bệnh viện tâm thần (2).”
(2) Viện 3, hay tam viện (三院): là một từ dùng để chỉ bệnh viện tâm thần, vì ở các thành phố của Trung Quốc thì bệnh viện số 3 thường là bệnh viện tâm thần.
“Thế ư.” Ấy vậy mà anh cũng không giận.
Thức ăn được đem lên. Món của tôi và anh không giống nhau, của tôi là một phần tôm lột xào thơm, nửa quả trứng kho và xà lách trộn; trên khay của anh xếp một dĩa đậu bắp xào trứng, nửa cái chân vịt kho và cải làn sốt dầu hào. Toàn là món tôi thích, nhưng lúc nhìn đến dĩa đậu bắp trên khay anh thì vẫn sửng sốt giây lát, dù cho đó chẳng phải phần ăn của tôi.
“Tôi không ăn chân.” Diệp Tu cau mày, “Cậu ăn không?”
Tôi mới vừa nghĩ có nên gọi cho mình một phần chân vịt không.
Còn chưa đáp lại thì anh đã cực kì tự nhiên gắp cái chân vịt đó cho tôi rồi.
Tôi nuốt nước miếng một cái: “Cảm ơn. Thật ra… Anh gọi cho tôi phần giống anh cũng được mà, tôi không kén.”
“Tôi cho là cậu không ăn đậu bắp.” Anh cười cười.
Bảo sao trước khi gọi món anh lại chọn tới lựa lui lâu như vậy, hoá ra là chọn cho tôi.
“Làm sao anh biết?… Ừm… Giờ đúng là phản xạ có điều kiện.” Tôi thừa nhận, lại vội bổ sung, “Nhưng tôi thật sự không kén ăn mà, chủ yếu do gần đây số lần tôi được ăn cơm với nam thần tăng lên nên…”
“Hoàng Thiếu Thiên?” Anh hỏi thẳng thừng vô cùng, nơi khoé mắt cong cong toàn là ý cười.
“Anh là thần tiên hả?” Tôi kinh ngạc.
Anh cười đến là đắc ý: “Đoán đó. Chắc là phó chủ nhiệm của khoa các cậu ha, chủ nhiệm khoa các cậu có lẽ họ Dụ, Dụ Văn Châu? Còn có hai người tên Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi? Tám mươi phần trăm còn thêm một thực tập sinh gọi là Lư Hãn Văn?”
“Anh anh anh anh anh anh…” Tôi kinh ngạc tới mức nói lắp luôn, “Anh… Anh!! Anh là ai!!”
“Có gì đâu, đoán thật mà.” Dường như anh đã nhìn thấu tâm tư của tôi, “Thề là không làm gì bất hợp pháp hết, cậu không thích thì tôi không đoán nữa.”
Bữa cơm này nhìn chung vẫn xem là vui vẻ. Diệp Tu rất thú vị, cách anh nói chuyện dường như chẳng đứng đắn gì cả, nhưng nội dung lại khá chân thật — sẽ có một cảm giác kì diệu rằng lời của anh rất thật lòng nhưng lại mang theo ý trào phúng khó tả. Hôm ấy trước khi rời đi, tôi lẫn anh cùng để lại số điện thoại và WeChat cho nhau, lúc anh nhập tên tôi dường như đã do dự giây lát rồi mới gõ phím, tôi nhắc anh rằng tôi tên là gì thì anh gật đầu bảo nhớ rõ mà, lúc ấy ngón tay mới nhảy múa trên màn hình điện thoại, tốc độ tay cực nhanh.
Phút từ biệt cuối cùng, anh hỏi một câu dường như rất bâng quơ: “Tiểu… Hứa, cậu từng nghe tới Vinh Quang chưa?”
Tôi lắc đầu: “Cái gì vậy? Tôi chỉ biết Huawei Vinh Quang (3) thôi.”
(3) Huawei Vinh Quang (华为荣耀): Vinh Quang (tên quốc tế là HONOR) là một thương hiệu con sản xuất điện thoại thông minh của tập đoàn Huawei Technologies, Trung Quốc.
Màn đêm đã phủ khắp bốn phương. Tôi không thấy rõ nét mặt anh, chỉ nghe được âm thanh bình thản của anh khẽ cười cười: “Không có gì.”
Diệp Tu cất bước: “Tôi đi trước đây, cậu về nhà một mình thì phải chú ý an toàn.”
Anh chẳng hề nhìn lại.
2,
Tôi cũng không nghĩ rằng lần thứ hai tương ngộ Diệp Tu lại là trong văn phòng của viện trưởng.
Hôm ấy trước khi đi làm, tôi nhận được cuộc gọi của Lương Dịch Xuân cùng khoa, cậu ta vội vàng bảo tôi rằng tới bệnh viện thì lên tầng năm vào phòng viện trưởng mở họp, tôi chẳng hiểu gì nhưng vẫn đáp ứng cậu ta. Rảo bước nhanh hơn về phía bệnh viện, vào văn phòng thay áo blouse trắng, ba bậc thành hai chạy lên lầu, thế nên lúc gõ và mở cửa thì áo blouse trắng hãy còn phấp phới trong không trung.
Mà lọt vào mắt là một Diệp Tu mặc quần áo người bệnh, ngồi trên sô pha ngửa đầu nhắm mắt.
Văn phòng viện trưởng chia làm hai gian trong và ngoài. Chủ nhiệm Dụ đợi tôi ở gian ngoài, sau khi thấy tôi mở cửa thì khẽ gật đầu ý bảo tôi vào phòng. Viện trưởng đang trò chuyện rất nghiêm túc với một người mặc tây trang giày da, Hoàng Thiếu mang thần sắc đoan chính đứng trước ghế của viện trưởng, mặt mày chủ nhiệm Dụ mười phần nặng nề.
Nói đùa mà thành thật.
Tôi đoán ngay lúc đó mặt tôi cũng hệt như tro tàn.
Tôi cố gắng không gây ra tiếng ồn khi đi tới chỗ họ. Viện trưởng thấy tôi thì dừng lại và giới thiệu: “Tiểu Hứa tới rồi. Diệp tổng yên tâm, ngài biết bác sĩ Dụ và bác sĩ Hoàng đều là bạn cùng trường với anh trai ngài mà, bác sĩ Hứa cũng là một bác sĩ tâm lý cực kì ưu tú, chúng tôi sẽ sắp xếp điều kiện tốt nhất để anh trai của ngài nhanh chóng hồi phục, mong ngài tin tưởng trình độ chuyên môn của chúng tôi.”
“Diệp tổng.” Chủ nhiệm Dụ mở miệng, “Thấy học trưởng xảy ra chuyện thế này, tôi lẫn Thiếu Thiên đều rất khó chịu, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Hoàng Thiếu hôm nay yên lặng lạ thường, anh ấy chỉ gật gật đầu, thấy vậy tôi bèn lên tiếng thay: “Diệp tổng yên tâm, chúng tôi đều sẽ dốc hết khả năng của mình.”
Diệp tổng lễ độ cười cười với tôi, duỗi tay ra. Anh ta và Diệp Tu gần như giống nhau như đúc, tôi trố mắt một lúc mới ý thức được hai người là anh em sinh đôi, cũng vội vàng vươn tới bắt tay anh ta, nghe anh ta nói với mình bằng giọng điệu ôn hòa lại chứa sự nôn nóng khó tả: “Bác sĩ Hứa, viện trưởng bảo ngài là tiến sĩ tâm lý đi du học nước ngoài về đây, lại là bác sĩ mà anh trai tôi yêu cầu, xin ngài nhất định phải giải quyết vấn đề tâm lý của anh ấy… Tôi thật lòng, thật lòng không biết vì sao anh ấy lại đột nhiên…”
Tôi trấn an anh ta: “Diệp tổng đừng lo, tôi sẽ tìm hiểu sâu hơn về anh ấy, cứ từ từ mà tới.”
Tôi cùng chủ nhiệm Dụ và Hoàng Thiếu đã từng hợp tác với nhau giống thế này rồi. Chủ nhiệm Dụ phụ trách vạch ra kế hoạch tổng thể, Hoàng Thiếu đảm nhận điều trị theo giai đoạn, tôi thì lo khâu ghi chép tình hình hằng ngày của bệnh nhân, còn phải kiêm luôn dẫn dắt loại bỏ các vấn đề tâm lý tiềm tàng trong họ. Thân phận Diệp Tu rất đặc thù, nhà anh là cổ đông của bệnh viện chúng tôi, vậy nên đãi ngộ cũng khác, trước tiên tôi tìm hiểu tình huống của anh từ Diệp tổng — Diệp Thu.
Không hỏi thì không biết họ Diệp con cháu đầy đàn gia nghiệp đồ sộ, đôi song sinh nhà họ Diệp tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sớm đã chia nhau quản lý hai công ty con của gia đình, giá trị thị trường gần chục tỷ, tôi vừa ghi chép vừa âm thầm líu lưỡi. Diệp Tu và Diệp Thu một tốt nghiệp Kinh Quản một tốt nghiệp Quang Hoa (4), thời sinh viên khác biệt nên mạng lưới quan hệ lẫn sở thích chẳng thể giống nhau hoàn toàn, cũng vì vậy mà tôi nhận ra mình không lấy tính cách Diệp Thu để phỏng đoán Diệp Tu được.
(4) Kinh Quản - Đại học Kinh tế & Quản lý Thanh Hoa; Quang Hoa - Học viện Quản lí Quang Hoa, Đại học Bắc Kinh.
Diệp Tu rất hứng thú với quân sự, thường tới xã đoàn quân chính để bố trí bàn cát thao luyện thực chiến, ngay cả đám nhóc sinh viên quốc phòng lẫn sinh viên quân đội chính quy cũng phải phục anh sát đất; là người rất dễ gần nhưng cũng đủ nguyên tắc, trừ việc anh chẳng mấy đứng đắn khi trò chuyện với người quen thì có thể nói anh là một tay cán bộ già đời chính khí đầy mình sống đời thanh liêm.
“Lúc đó làm sao ngài phát hiện anh trai mình có dấu hiệu không bình thường?” Tôi hỏi Diệp Thu.
Diệp Thu thở dài: “Mới tháng trước, tôi và anh ấy cùng xin nghỉ bù cuối tuần, vừa thức dậy anh ấy đã bắt đầu tìm đông tìm tây chẳng biết đang làm gì, tôi hỏi anh ấy sao vậy, anh ấy nói muốn đánh ván Vinh Quang.”
“Vương Giả Vinh Quang (5)?” Tôi viết xuống, “Xuất hiện hành vi đặc thù hoàn toàn khác trong quá khứ đúng không?”
(5) Vương Giả Vinh Quang, hay Honor of Kings/ Kings of Glory: Là game đấu trường online nhiều người được phát triển và phát hành bởi Tencent Games trên các nền tảng di động iOS, Android và Nintendo Switch, chỉ dành riêng cho thị trường Trung Quốc.
“Không, không.” Diệp Thu xua xua tay, “Lúc ấy tôi cũng tưởng là Vương Giả Vinh Quang, bảo anh ấy lướt điện thoại tìm thử xem, ai ngờ anh ấy sửng sốt nói Vinh Quang được phát hành trên điện thoại từ bao giờ mà anh không biết. Khi đó tôi cũng đã thấy hơi là lạ, nhưng không để trong lòng. Kết quả anh ấy lại hỏi ‘Quân Mạc Tiếu’ đâu rồi.”
“Quân Mạc Tiếu?”
“Do anh ấy tự tưởng tượng ra, anh ấy gọi là gì nhỉ? Thẻ tài khoản?” Vẻ mặt Diệp Thu hơi nặng nề, “Cái Vinh Quang đó cũng là game anh ấy tự tưởng tượng, Quân Mạc Tiếu là một tài khoản trong game này. Sau đó tự dưng anh ấy mất tích, mấy hôm trước mới tìm được ở Quảng Châu, thế là tới bệnh viện của các ngài.”
Tôi thoáng dừng bút, ngoáy vội “rối loạn hoang tưởng”, đang định mở miệng hỏi, kí ức đột nhiên lóe lên.
“Tiểu… Hứa, cậu từng nghe tới Vinh Quang chưa?”
“Cái gì vậy? Tôi chỉ biết Huawei Vinh Quang thôi.”
“Không có gì.”
Vinh… Quang?
Tôi lập tức đánh một dấu sao trên hai chữ “Vinh Quang”.
Hôm ấy sau khi rời đi, tôi đánh máy lại hết những chuyện Diệp Thu nói vào laptop, sắp xếp tài liệu để làm bệnh án cho Diệp Tu. Nhưng nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ, tôi chỉ thấy cảm giác quái dị lan tràn lòng mình.
Có phải tôi đã quên mất hay bỏ qua điều gì quan trọng rồi không?
Nhưng khi ấy tôi chẳng thể nhớ ra.
3,
“Diệp tổng, tối qua ngủ ngon không?”
Sáng sớm 7 giờ 35 phút mỗi ngày, tôi luôn đúng giờ gõ cửa phòng bệnh đơn của Diệp Tu để kiểm tra. Ngày đầu tiên bước vào, lòng tôi hãy còn kinh hồn táng đảm không biết có quấy rầy giấc ngủ của sếp lớn hay không, ai mà biết khi ấy anh đã biếng nhác rời giường, giương mắt cười cười: “Gọi Diệp Tu được rồi, chức lớn thế làm tôi đứng không nổi. Ngồi đi,” anh kéo ghế ra giúp tôi, cầm ấm đun rót cho tôi cốc nước, “Vất vả nhỉ, sớm vậy mà đã dậy rồi.”
Nước trong cốc thật ấm. Tôi cúi đầu hớp một ngụm nhỏ: “Đây là công việc của tôi, Diệp tổng…”
“Aiz, lại gọi sai.”
“Diệp Tu.” Tôi rất biết lắng nghe, “Có muốn nói chuyện gì với tôi không? Một mình ở đây không chán đó chứ?”
“Cũng được, một mình rất yên tĩnh. Huống chi chẳng phải còn có cậu à?”
Lời của anh là thật lòng. Mấy tuần nay tôi và anh đều nói với nhau mấy chuyện linh tinh như thế này. Tôi bỏ hết mọi công việc khác ngoài Diệp Tu, mấy buổi tư vấn tâm lý vân vân cũng đùn cho Đại Xuân. Tiếp xúc mấy ngày liền khiến tôi nhận ra rằng suy nghĩ của Diệp Tu rất rõ ràng, tư tưởng cũng không cực đoan, càng không thấy anh biểu hiện ra khuynh hướng bạo lực tinh thần phân liệt hay các bệnh trạng nghiêm trọng hơn, tôi cứ luôn quên mất rằng người đối diện mình là một bệnh nhân.
Có điều hôm ấy tôi ôm theo mục đích riêng mà tỏ vẻ khách sáo hỏi anh: “Nghe Diệp tổng bảo… Thỉnh thoảng anh có chơi game?”
Đây là lời nói dối.
Anh không đáp, lấy điếu thuốc ngậm bên miệng nhưng vẫn chưa châm lửa, lúc này mới giương mắt khẽ cười: “Sao vậy?”
“Chơi game gì thế? Thỉnh thoảng tôi cũng đánh một ván, anh xem xem có trò nào anh chơi không.” Tôi lấy từ trong ba lô ra chiếc laptop mượn ở chỗ Nhị Bút. Nhị Bút là tên game còn tên khai sinh là Bút Ngôn Phi, bạn game của tôi, năm đó đánh Dota chung với nhau rồi cày một mạch sang mấy trò khác, từ đồng đội online phát triển thành anh em offline. “Hôm nào hai người chúng ta lên mạng đánh một ván?”
Trong mắt anh phiếm một màu sáng ngời nhưng xa lạ. Mấy giây sau khuôn mặt anh nổi lên lớp tình cảm mỏng manh mà tôi khó lòng đoán ra trong phút chốc. Trực giác nói với tôi rằng chắc chắn đã có chuyện gì rồi, nhưng tôi lại không tiện hỏi, chỉ đành chờ chính anh mở miệng.
Sau đó Diệp Tu cười.
“Lam à, cấu hình này không được đâu.”
“…” Tôi đỡ trán, đột nhiên bừng tỉnh: “Anh anh anh??? Làm sao anh lại biết?”
Mọi ID game của tôi đều dính tới chữ Lam, dù chỉ là một tay mơ nhưng trước đây thật sự từng gia nhập đoàn hội trong game, cũng được mọi người gọi như thế, vậy mà trong chốc lát vừa rồi lại bị lẫn lộn.
“Không phải nick name WeChat của cậu là Lam Kiều Xuân Tuyết à?” Anh nhún nhún vai, “Cảm giác cậu là một người rất hoài cựu, đoán cậu cũng đặt tên kiểu đó cho game này QQ này, thế nên cứ gọi vậy thôi.”
Tôi đỡ trán nhìn giao diện DNF Lam Kiều Xuân Tuyết mới đăng nhập vào, yếu ớt nói: “Anh hai, anh đúng là người trời.”
Diệp Tu không có tài khoản DNF, nhưng anh vừa xem lướt qua bản hướng dẫn online cho người chơi mới đã lập tức bắt đầu động tay động chân với Lam Kiều của tôi. Tôi vội cản anh: “Diệp Tu anh đừng có phá!!!! Đây là tài khoản đầu tiên của tôi mà, quỷ kiếm hàng cổ đó anh làm bậy là tôi đánh anh ngay tại chỗ bây giờ…”
“Không phải kiếm khách?”
“Kiếm khách?” Tôi lấy làm lạ hỏi lại anh, “Không có nghề kiếm khách mà.”
Đôi mắt anh tối đi.
“Thế ư.” Anh vươn tay, “Vậy cậu còn tài khoản nào khác không?”
“Có có có.” Tôi lùi lại, ngẩng đầu vất vả suy nghĩ, nhớ ra một tài khoản phụ tới giờ vẫn chưa chọn nghề, thấy anh lơ đãng nhưng tay thì vẫn giơ ra, bèn đập một cái không nhẹ không nặng: “Cái tay làm gì đó?”
“Bảo là còn tài khoản mà? Đưa thẻ cho tôi.” Anh ngậm thuốc lá, mắt vẫn còn đọc hướng dẫn chơi game.
Cũng trong một cái chớp mắt ấy mà không khí đột ngột đông cứng. Tôi thật sự không nghĩ rằng chứng cứ của việc Diệp Tu là người bị rối loạn hoang tưởng lại cứ thế ập đến đột ngột khiến tôi không kịp đề phòng như vậy, mà dường như anh cũng đã ý thức được mình vừa mới nói gì.
“Muốn hỏi thì cậu cứ hỏi đi.” Anh mở miệng, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc lá vẫn chưa châm lửa trên môi, rồi đặt nó xuống gạt tàn một cách ngay ngắn. Ngón tay chẳng hề run rẩy chút nào.
Theo quy tắc ứng xử chuyên nghiệp của một bác sĩ, lúc này tôi hẳn nên viết lại nguyên văn mọi lời nói của anh. Nhưng tôi thật sự cảm thấy anh giống như những người bình thường mà tôi thường gặp xung quanh vậy, chẳng liên quan gì đến những chứng bệnh khiến người ta vừa nghe thấy đã tái mét mặt mày, đương nhiên cũng càng sẵn sàng tin tưởng người đàn ông trước mặt này hơn — người luôn mang vẻ bình tĩnh và thản nhiên với mọi chuyện.
Đối với tôi mà nói, điều này thật sự có hơi tự hạ thấp trình độ của mình, nhưng tôi vẫn hỏi.
“Anh mới vừa xem cái này… như Vinh Quang ư?”
Tôi hơi căng thẳng.
“Cậu tin tôi không?” Diệp Tu hỏi ngược tôi.
Đứng trước mặt anh, lí trí của tôi không thể hoàn toàn chiến thắng cảm tính, vậy nên tôi rũ mắt: “Tôi tin chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.”
“Là Vinh Quang.”
Anh cười cười.
Mạng laptop của Nhị Bút đúng là hơi chậm, đăng nhập vào tài khoản Tuyệt Sắc này phải mất cỡ một phút rưỡi. Diệp Tu đã chú ý tới ngay trong khoảnh khắc giao diện nhảy ra, tình tự phức tạp vốn cuồn cuộn trong đôi mắt lúc này lại càng thêm mãnh liệt.
“Sao vậy?” Tôi nhẹ giọng hỏi anh.
Diệp Tu không nói. Anh nắm lấy con chuột, click vào xem trang chủ của Tuyệt Sắc, dĩ nhiên là chẳng có gì ở đó. Anh thoáng lả đi, bắt lấy cổ tay tôi.
“Là Vinh Quang, game tôi chơi vẫn luôn là Vinh Quang.” Anh nhẹ nhàng lặp lại, rồi quay đầu nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt tỉnh táo vô cùng, nhưng thật sự bị phủ kín bởi một tầng xám tro.
“Chỉ là thế giới này, chưa từng tồn tại Vinh Quang.”
4,
Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật.
Chủ nghĩa duy vật cũng được chia làm nhiều hình thức. Tôi chẳng phải nhà triết học, không thể lấy quan điểm chuyên nghiệp và lịch sử để phân biệt đủ kiểu đủ loại trường phái, nhưng tôi có nhận thức của riêng mình đối với duy vật. Con người tôi rất thực tế, tính thực tế này thể hiện ở thế giới quan của tôi. Mỗi người nên thành thật kiên định làm cho tốt việc của bản thân, phải dò dẫm từng bước một vượt qua bùn lầy và gian khổ mới có thể gặt hái được thành công. Tôi chỉ hiểu hình thức duy vật này thôi. Lúc ấy Nhị Bút đã từng chế giễu tôi quá đơn thuần quá nhàm chán. Tôi cũng chẳng biết phải làm sao.
Tôi cũng từng gặp được bệnh nhân như thế này: Bằng cấp cực cao, theo chuyên ngành khó hiểu như vật lí lượng tử, tư tưởng tiến bộ mà sắc bén, lối logic một mình một cõi nhưng lại thật sự rành mạch vô cùng, dùng lời nói khắc nghiệt nhất để khinh miệt sự vô tri và chậm chạp của tôi, đau đớn tột độ với vẻ chết lặng của tôi. “Thế mà anh còn không thể hiểu à?” Anh ta phát điên, “Dấu hiệu rõ ràng đến vậy mà anh cũng không phát hiện ra? Thế giới chúng ta đang sống hoàn toàn là ảo ảnh giả dối, là sản phẩm công nghệ được kẻ khác chế tạo! Anh nghĩ lí thuyết thế giới song song là dối trá à? Cực kì sai lầm! Vẫn còn rất nhiều thế giới tương tự với thế giới này của chúng ta!!!”
Có lẽ điều này cũng thuộc về “duy vật”, dù sao thì anh ta đã dựa vào nguyên lí khoa học mà. Nhưng đối với tôi, đó là khoa học viễn tưởng. Công việc của tôi cần phải tiếp xúc rất gần với loại người đam mê hoang tưởng này, cũng chính cái tính thực tế của tôi mới giúp tôi duy trì bình tĩnh giữa một chốn không có kẻ nào bình thường. Khoa học viễn tưởng chung quy chỉ là hoang tưởng. Không thể tính vào phạm vi duy vật trong lòng tôi.
Nhưng trước mặt tôi lúc này là Diệp Tu, một người mà — đối với tôi — gọi là đủ gần để với tới cũng không quá, và anh đang nói với tôi bằng giọng điệu bình thản, “Thế giới này chưa từng có Vinh Quang.”
Thế giới này.
Cổ tay tôi hãy còn bị anh bắt lấy. Tay anh rất đẹp. Đường cong thon dài màu da ngả trắng. Trong mạch máu xanh xanh là huyết quản ấm áp chân thật chảy xuôi. Và nếu nói bị anh bắt lấy thì không bằng nên nói rằng anh nắm tay tôi, động mạch của tôi cách một tầng da mỏng manh đang đập từng nhịp nơi đầu ngón tay anh, máu như dòng suối ve vuốt thịt da anh, hoà quyện thân nhiệt của cả hai. Cơn ấm nóng từng chút từng chút một kéo dài xuôi theo hướng đập của động mạch, tựa như vùi từng hạt từng hạt giống dưới làn da tôi. Rồi sức nóng lập tức sinh trưởng tràn lan y hệt loài dây leo, chẳng hiểu sao tôi lại thấy miệng khô lưỡi đắng.
“Mặt cậu đỏ ghê.” Diệp Tu bình tĩnh nhìn tôi, khoé miệng đã cong lên từ bao giờ, “Muốn tôi mở máy lạnh không?”
Anh là đang cố ý trêu tôi, tháng Mười Hai rồi mà còn mở máy lạnh gì nữa.
“Buông ra.” Tôi hơi giận, “Tôi phải đi viết ghi chép.”
Anh chẳng nói thêm gì, cực kì dứt khoát thả tôi ra, tay trái chống bên đầu cười đến là thờ ơ: “Viết cái gì? Tình trạng phát bệnh của bệnh nhân mắc chứng rối loạn hoang tưởng?”
Tôi mở bệnh án ra rồi cũng chẳng biết nên viết cái gì, chỉ đành cam chịu nằm mọp ra bàn: “Được rồi đừng trêu tôi nữa, muốn nói gì thì nói đi, tôi tin anh được chưa?”
“Tin tôi thật?”
“Tin tin tin, không tin là tôi gặm bàn phím luôn.” Tôi thuận miệng nói.
Diệp Tu đột nhiên cười đến là đắc ý: “Hôm nào gặm cả đôi ha?”
Tôi trừng anh một cái: “Không nghe ra là giỡn thôi à!”
Nhưng lúc ấy anh cũng chẳng nói thêm gì với tôi. Phương án điều trị của giai đoạn thứ nhất được tiến hành, chủ nhiệm Dụ và Hoàng Thiếu cũng bắt đầu thường xuyên ra vào phòng bệnh của Diệp Tu. Hoàng Thiếu khi gặp Diệp Tu thì nói nhiều đến phát sợ, ngay cả chủ nhiệm Dụ thỉnh thoảng còn phải đeo tai nghe chống ồn chuyên dụng.
“Không có đâu lão Diệp tui nghĩ chỉ là vì anh làm sếp lớn áp lực tinh thần cũng lớn nên mới hoang tưởng ra mấy thứ này nọ đó, vậy mà anh lại nói với tui là anh chẳng nhớ gì về thời đại học hết? Còn chơi trò mất trí nhớ nữa à sao anh không dứt khoát quên tui với Văn Châu luôn đi?”
“Giờ tôi rất hi vọng tôi không nhớ ra cậu.” Diệp Tu lật một trang bệnh án, giọng điệu lười nhác.
Hoàng Thiếu giận đến mức suýt nữa đã xách áo Diệp Tu. Giữa nam thần và lương tâm… Không thể gọi là lương tâm, tôi vẫn chọn đạo đức nghề nghiệp, buông đồ trong tay xuống rồi đi tới cản Hoàng Thiếu lại. Chủ nhiệm Dụ cũng chỉ đành cười cười bất đắc dĩ.
“Văn Châu à, anh muốn khiếu nại chất lượng phục vụ của bệnh viện mấy cậu, anh thấy tinh thần của anh đã bị tàn phá.” Anh buông tay khỏi cuốn bệnh án, “Còn nữa, cái bệnh án này viết riêng ra để hù anh có phải không? Anh mất trí nhớ? Tinh thần phân liệt? Rối loạn hoang tưởng? Sao cậu không nói anh nhân cách phân liệt luôn cho rồi, thật sự bị bệnh nhiều như vậy thì chẳng phải anh là kì tích trong lịch sử tâm thần học à.”
“Thông minh. Tôi tin anh bình thường, logic và tư duy này tuyệt đối là Diệp Tu.” Hoàng Thiếu nhướng mày.
“Đầu óc chủ nhiệm nhà cậu mà còn không tỉ mỉ bằng tôi à? Bậc thầy tâm bẩn Dụ Văn Châu?” Diệp Tu cười, xoay xoay cây bút, cán bút linh hoạt chuyển động giữa những đầu ngón tay, “Có điều Thiếu Thiên à mắt cậu cũng sắc ghê, con người một thân một mình thấp cổ bé họng như anh đây lại bị hai người các cậu bắt giữ.”
“Ai có thể tâm bẩn hơn học trưởng?” Chủ nhiệm Dụ cười.
“Anh mà một thân một mình thấp cổ bé họng hả?” Lòng Hoàng Thiếu tràn đầy căm phẫn, “Tiểu Hứa cậu đừng có thấy cái tướng ổng bây giờ nhìn có vẻ cô đơn yếu đuối lại còn bất lực nha, năm đó Kinh Quản nhà ổng đi giao lưu với đám Lục Chỉ (6), mô phỏng thực chiến bằng điện tử, tướng chỉ huy tương lai nhà Lục Chỉ quả thật là tâm không bẩn bằng ổng, thua mà còn không biết sao lại thua luôn đó.”
(6) Lục Chỉ: Học viện Chỉ huy Lục quân Nam Kinh
Tôi đột ngột bị gọi tên, có hơi sững sờ: “… A?”
Thế mà Diệp Tu lại có vẻ rất vui. Anh đứng lên khỏi ghế, bàn tay với khớp xương rõ ràng đáp trên vai tôi.
“Cũng không hẳn là một thân một mình đâu.” Tay anh hơi ấn xuống, siết vai tôi một cái không nhẹ không nặng, chẳng hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến bốn tiếng ‘tuyên bố chủ quyền’.
“Cậu phải biết là, có Tiểu Hứa bên cạnh tôi đó.”
“Anh mơ đi, ở thế giới nào Tiểu Hứa cũng chả liên quan gì tới anh.” Hoàng Thiếu trợn trắng mắt.
“Ở thế giới nào cậu ấy cũng là người bên cạnh tôi.” Diệp Tu bình tĩnh nói.
Tôi sững sờ, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt anh như cười như không mà lại chẳng lẫn vào chút vui vẻ nào. Tựa như một đầm nước thẳm, tôi không nhìn ra sâu trong đôi mắt anh rốt cuộc ẩn giấu điều gì, những ngọn sóng bình tĩnh nhấp nhô, lại phản chiếu hết thảy tình tự nơi đáy mắt tôi. Có thứ gì sớm đã bén rễ nảy mầm đội đất mọc lên, nay được tưới bởi ánh mắt như mưa rào của Diệp Tu mà điên cuồng sinh trưởng, chớp mắt đã phủ kín cánh đồng hoang vu.
Xúc cảm đầu ngón tay anh nơi cổ tay tôi lại hiện hữu. Nhiệt độ nóng như lửa một lần nữa đập từng nhịp nhỏ bé.
Tôi thật thiếu nghị lực, lại đỏ mặt rồi.
Diệp Tu vẫn nhìn tôi. Tôi hơi thẹn thùng ý thức được trong mắt anh chỉ có một mình mình, ý cười nơi khóe mắt dịu dàng đến khó lòng giấu đi.
Đồng thời, anh làm một khẩu hình.
“Suỵt, đây là bí mật của hai chúng ta.”
5,
Rung động trong tim ghé đến quá mức đột ngột, khiến người ta chẳng kịp trở tay.
6,
Tôi chưa từng thích ai, Diệp Tu là người đầu tiên khiến lòng tôi rung động.
Tôi không biết anh thấy thế nào về tôi, anh cũng chẳng cố tình tán tỉnh tôi. Ánh mắt anh khi nhìn tôi, thái độ của anh đối với tôi, giờ nghĩ lại mới nhận ra những điều ấy từ ban đầu đã không hề thay đổi, lại khiến cho tôi vào một ngày nào đó đột nhiên tỉnh ngộ.
Cũng không phải đột nhiên, chỉ là ngẫu nhiên.
Có lẽ không phải tỉnh ngộ, chỉ là tới một giây ấy mới phát hiện ra.
Nhưng nhịp tim đập này lại chân thật quá đỗi, tựa như mạch đập trong cổ tay tôi, như độ ấm nơi đầu ngón tay anh, dù lượn lờ tiêu tan hay ẩn mình vào không khí, cũng lưu luyến mãi chẳng chịu đi.
Dù chuyên môn của tôi, phẩm đức của tôi nói với chính mình rằng, đối mặt anh, tôi nhất định phải bình tĩnh.
Last edited: