Hoàn [Diệp Lam] Mạch Thượng Nhân Gian

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#1
Toàn Chức Cao Thủ fanfiction
Diệp Tu x Hứa Bác Viễn
Một chút hướng nguyên


Tác giả: SUMMERWAVING
Nguồn:Archive Of Our Own
Tạm dịch tên truyện: Cõi nhân gian xa lạ
Editor: Núi Lửa Nhỏ


Tác giả nói: Đừng đánh tui, tui sợ



MẠCH THƯỢNG NHÂN GIAN




Dẫn,

Sống trên đời sẽ luôn gặp phải vài chuyện tương đối siêu nhiên. Tôi đã hơn một lần lục tung mọi thứ tìm văn kiện tìm bệnh án để rồi phát hiện tờ giấy nhẹ bẫng ấy đang nằm ngay trước mặt mình, mà tôi dám cá chắc rằng mười giây trước chỗ đó còn trống không. Ở đâu cũng có chuyện tương tự thế, nhưng những gì xảy ra với tôi thì lại không chỉ đơn giản như vậy, thậm chí đôi khi tôi còn nghi ngờ có phải mình nằm mơ hay không. Nhưng cái tên được cố ý thêm một chữ “A” ngay phía trước trong danh bạ điện thoại lẫn danh sách bạn bè QQ của tôi lúc nào cũng nhắc nhở rằng, mọi thứ đều là thật, vĩnh viễn không thể xoá nhoà, thậm chí cả đời này tôi cũng chẳng được trải qua hồi ức ấy thêm lần nào nữa.

Anh của hiện tại thỉnh thoảng còn gửi cho tôi một lời chúc nhân dịp lễ. Đương nhiên, là tin nhắn đại trà, câu từ lễ phép khéo léo mang thái độ lạnh nhạt đến mức khiến tôi hiểu rõ rằng mình gần như chỉ là khách qua đường trong thế giới của anh. Nhưng tôi vẫn cố chấp tin vào lí do thoái thác anh đưa ra khi chúng tôi mặt đối mặt tán gẫu với nhau, dẫu cho lời ấy nghe hư ảo vô cùng.

Tôi nói với chính mình, người này, sớm đã không phải là người năm ấy chia sẻ nỗi niềm với tôi trong gian phòng bệnh chật hẹp nữa.

Cũng chỉ đành làm vậy mới có thể cho bản thân chút hi vọng và an ủi nhỏ nhoi. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ trở lại, có lẽ tôi vẫn còn cơ hội gặp gỡ “anh” chân chính, có lẽ…

Nhưng có lẽ anh vĩnh viễn không quay về nơi này nữa, mà dù quay về thì chắc gì anh vẫn muốn thổ lộ hết mọi tâm tư tình cảm với tôi đâu. Có lẽ anh sẽ chấp nhận hiện thực, có lẽ anh sẽ quật cường xông xáo trong một lĩnh vực mới và dựng nên cả vương triều, có lẽ anh sẽ thương một người, chỉ để lại tôi đắng cay dằn vặt nơi đây, nhưng khả năng càng cao là anh sẽ không bao giờ thay thế “người đó” của mình bằng bất cứ ai khác, dù rằng tôi là kẻ giống với “người đó” nhất trong thế giới này.

Chung quy, tôi cũng không phải là người thật sự nằm trong tim anh.

Lòng tôi vì thế mà vỡ vụn, rồi lại không thể không lên tinh thần, vì vẫn phải sống cho mỗi một ngày mai.



1,

Lần đầu tiên tôi gặp anh là trên con phố lớn trước cổng bệnh viện.

Hôm ấy tôi trực ca sáng. Đúng 6 giờ chiều tôi rời bệnh viện, hai vai đeo ba lô, còn tự thấy mình giống hệt một cậu học sinh trung học năm cuối vừa được phóng thích. Bệnh viện tâm thần là một loại nhà tù, tuy đa số những bệnh nhân do tôi phụ trách không có khuynh hướng bạo lực quá nặng, nhưng bầu không khí áp lực nơi đây thỉnh thoảng vẫn cứ khiến tôi gặp ác mộng. Đương nhiên, chỉ thỉnh thoảng thôi, tôi thân là một bác sĩ vẫn có tu dưỡng nghề nghiệp của mình, không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc.

Khi tôi chỉ vừa bước ra cổng, thả lỏng người hít vào một luồng không khí thiếu vắng mùi thuốc khử trùng, liền nhìn thấy Diệp Tu.

Lúc ấy anh đang ngồi trên thành bồn hoa ở ven đường. Bồn hoa không cao, chỉ là một khối kiến trúc đi đâu cũng thấy, gạch cẩm thạch xếp chồng thành một vòng tròn thấp thấp. Anh ngồi đó, thoạt trông như đang nhàn tản tự mua vui, dòng người qua lại rảo bước vội vàng chẳng rảnh bận tâm một kẻ ven đường. Tôi để ý đến anh là vì cách anh hút thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc lá thật hờ hững mà lại tao nhã vô cùng, tàn thuốc vẹn nguyên trên đầu mồi, một vụn tro cũng chưa hề đánh rơi, trông gần như là tác phẩm nghệ thuật. Lúc tôi đi về hướng anh đang ngồi, anh rít sâu thêm một hơi khói cuối cùng, điếu thuốc chỉ yếu ớt giãy giụa được giây lát rồi tắt ngấm giữa buổi hoàng hôn thoáng màu ảm đạm, mà trong khoảnh khắc đốm lửa nhỏ bé cuối cùng chết đi, anh đã nhẹ nhàng ném điếu thuốc — còn mang theo đoạn tro tàn vẹn nguyên — về phía chiếc thùng rác cách đó hai ba mét, sau đó đập đập tay, đứng lên, đi thẳng về tôi.

Anh thẳng thừng mở miệng, như cười như không: “Hứa Bác Viễn.”

Câu trần thuật, chẳng có lấy một chút do dự.

Tàn thuốc nằm giữa đường, ngay sau lưng anh.

Tôi lập tức ngây người.

Tôi chẳng nhớ rõ lúc ấy mình đáp lại anh như thế nào, tôi chỉ nhớ trong giây phút đầu óc choáng váng thì đã bị anh ngựa quen đường cũ kéo tới một nhà hàng trà Hồng Kông (1), bị bắt chọn món rồi ngơ ngác ngồi đối diện anh để chờ thức ăn. Đôi tay anh khoanh lại trên mặt bàn thuỷ tinh: “Không biết tôi thật à?”

(1) Nhà hàng trà Hồng Kông (茶餐厅 - cha chaan teng): Một loại nhà hàng thức ăn nhanh xuất phát từ Hồng Kông, thức ăn đa dạng gồm ẩm thực Hồng Kông lẫn ẩm thực phương Tây theo kiểu Hồng Kông, có đặc điểm là phục vụ nhanh, giá cả bình dân.
Tôi khóc không ra nước mắt: “Anh hai, tôi không biết anh thật mà.”

Cảm xúc của anh trong nháy mắt thoáng chút ảm đạm. Thật ra cũng mờ nhạt lắm, thậm chí nét mặt anh còn chẳng thay đổi, có lẽ kẻ khác căn bản sẽ không nhận ra, nhưng tôi lại là người rất nhạy cảm, thấy rõ mồn một rằng có niềm tin nào đó “phút chốc” đã tan tành trong anh. Tôi hơi không đành lòng, thật cẩn thận hỏi: “Trước đây không quen biết, nhưng giờ thì có thể mà?”

Làm vậy một là vì ít ra anh đã mời tôi ăn bữa cơm, hai là tôi đúng thật rất có hảo cảm với anh, và có lẽ để quen biết thêm một người bạn.

Anh cười: “Được thôi.”

Anh tự giới thiệu với tôi rằng anh tên Diệp Tu, năm nay 30, là người Bắc Kinh, chuyện khác thì chẳng nói thêm gì. Tôi cũng đáp lại anh, nói tôi tên Hứa Bác Viễn, là bác sĩ ở viện 3, năm nay 27, người địa phương. Diệp Tu kiên nhẫn nghe hết, tựa như đang ngẫm nghĩ điều gì.

“Cậu là bác sĩ?” Lúc ấy anh đã hỏi vậy, “Làm ở bệnh viện ban nãy? Sau này bị bệnh sẽ tới tìm cậu.”

“Ừ.” Tôi vội vàng gật đầu, mấy giây sau mới phản ứng lại, “Anh hai… Ơ không, Diệp Tu, tôi lạy anh tốt nhất đừng có làm bệnh nhân của tôi, thật đó!”

“Sao vậy?” Anh như cười như không, “Không hoan nghênh à?”

“Không hoan nghênh.” Tôi rất kiên quyết, lại vô thức hạ giọng, “Viện 3 nghĩa là bệnh viện tâm thần (2).”

(2) Viện 3, hay tam viện (三院): là một từ dùng để chỉ bệnh viện tâm thần, vì ở các thành phố của Trung Quốc thì bệnh viện số 3 thường là bệnh viện tâm thần.
“Thế ư.” Ấy vậy mà anh cũng không giận.

Thức ăn được đem lên. Món của tôi và anh không giống nhau, của tôi là một phần tôm lột xào thơm, nửa quả trứng kho và xà lách trộn; trên khay của anh xếp một dĩa đậu bắp xào trứng, nửa cái chân vịt kho và cải làn sốt dầu hào. Toàn là món tôi thích, nhưng lúc nhìn đến dĩa đậu bắp trên khay anh thì vẫn sửng sốt giây lát, dù cho đó chẳng phải phần ăn của tôi.

“Tôi không ăn chân.” Diệp Tu cau mày, “Cậu ăn không?”

Tôi mới vừa nghĩ có nên gọi cho mình một phần chân vịt không.

Còn chưa đáp lại thì anh đã cực kì tự nhiên gắp cái chân vịt đó cho tôi rồi.

Tôi nuốt nước miếng một cái: “Cảm ơn. Thật ra… Anh gọi cho tôi phần giống anh cũng được mà, tôi không kén.”

“Tôi cho là cậu không ăn đậu bắp.” Anh cười cười.

Bảo sao trước khi gọi món anh lại chọn tới lựa lui lâu như vậy, hoá ra là chọn cho tôi.

“Làm sao anh biết?… Ừm… Giờ đúng là phản xạ có điều kiện.” Tôi thừa nhận, lại vội bổ sung, “Nhưng tôi thật sự không kén ăn mà, chủ yếu do gần đây số lần tôi được ăn cơm với nam thần tăng lên nên…”

“Hoàng Thiếu Thiên?” Anh hỏi thẳng thừng vô cùng, nơi khoé mắt cong cong toàn là ý cười.

“Anh là thần tiên hả?” Tôi kinh ngạc.

Anh cười đến là đắc ý: “Đoán đó. Chắc là phó chủ nhiệm của khoa các cậu ha, chủ nhiệm khoa các cậu có lẽ họ Dụ, Dụ Văn Châu? Còn có hai người tên Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi? Tám mươi phần trăm còn thêm một thực tập sinh gọi là Lư Hãn Văn?”

“Anh anh anh anh anh anh…” Tôi kinh ngạc tới mức nói lắp luôn, “Anh… Anh!! Anh là ai!!”

“Có gì đâu, đoán thật mà.” Dường như anh đã nhìn thấu tâm tư của tôi, “Thề là không làm gì bất hợp pháp hết, cậu không thích thì tôi không đoán nữa.”

Bữa cơm này nhìn chung vẫn xem là vui vẻ. Diệp Tu rất thú vị, cách anh nói chuyện dường như chẳng đứng đắn gì cả, nhưng nội dung lại khá chân thật — sẽ có một cảm giác kì diệu rằng lời của anh rất thật lòng nhưng lại mang theo ý trào phúng khó tả. Hôm ấy trước khi rời đi, tôi lẫn anh cùng để lại số điện thoại và WeChat cho nhau, lúc anh nhập tên tôi dường như đã do dự giây lát rồi mới gõ phím, tôi nhắc anh rằng tôi tên là gì thì anh gật đầu bảo nhớ rõ mà, lúc ấy ngón tay mới nhảy múa trên màn hình điện thoại, tốc độ tay cực nhanh.

Phút từ biệt cuối cùng, anh hỏi một câu dường như rất bâng quơ: “Tiểu… Hứa, cậu từng nghe tới Vinh Quang chưa?”

Tôi lắc đầu: “Cái gì vậy? Tôi chỉ biết Huawei Vinh Quang (3) thôi.”

(3) Huawei Vinh Quang (华为荣耀): Vinh Quang (tên quốc tế là HONOR) là một thương hiệu con sản xuất điện thoại thông minh của tập đoàn Huawei Technologies, Trung Quốc.
Màn đêm đã phủ khắp bốn phương. Tôi không thấy rõ nét mặt anh, chỉ nghe được âm thanh bình thản của anh khẽ cười cười: “Không có gì.”

Diệp Tu cất bước: “Tôi đi trước đây, cậu về nhà một mình thì phải chú ý an toàn.”

Anh chẳng hề nhìn lại.



2,

Tôi cũng không nghĩ rằng lần thứ hai tương ngộ Diệp Tu lại là trong văn phòng của viện trưởng.

Hôm ấy trước khi đi làm, tôi nhận được cuộc gọi của Lương Dịch Xuân cùng khoa, cậu ta vội vàng bảo tôi rằng tới bệnh viện thì lên tầng năm vào phòng viện trưởng mở họp, tôi chẳng hiểu gì nhưng vẫn đáp ứng cậu ta. Rảo bước nhanh hơn về phía bệnh viện, vào văn phòng thay áo blouse trắng, ba bậc thành hai chạy lên lầu, thế nên lúc gõ và mở cửa thì áo blouse trắng hãy còn phấp phới trong không trung.

Mà lọt vào mắt là một Diệp Tu mặc quần áo người bệnh, ngồi trên sô pha ngửa đầu nhắm mắt.

Văn phòng viện trưởng chia làm hai gian trong và ngoài. Chủ nhiệm Dụ đợi tôi ở gian ngoài, sau khi thấy tôi mở cửa thì khẽ gật đầu ý bảo tôi vào phòng. Viện trưởng đang trò chuyện rất nghiêm túc với một người mặc tây trang giày da, Hoàng Thiếu mang thần sắc đoan chính đứng trước ghế của viện trưởng, mặt mày chủ nhiệm Dụ mười phần nặng nề.

Nói đùa mà thành thật.

Tôi đoán ngay lúc đó mặt tôi cũng hệt như tro tàn.

Tôi cố gắng không gây ra tiếng ồn khi đi tới chỗ họ. Viện trưởng thấy tôi thì dừng lại và giới thiệu: “Tiểu Hứa tới rồi. Diệp tổng yên tâm, ngài biết bác sĩ Dụ và bác sĩ Hoàng đều là bạn cùng trường với anh trai ngài mà, bác sĩ Hứa cũng là một bác sĩ tâm lý cực kì ưu tú, chúng tôi sẽ sắp xếp điều kiện tốt nhất để anh trai của ngài nhanh chóng hồi phục, mong ngài tin tưởng trình độ chuyên môn của chúng tôi.”

“Diệp tổng.” Chủ nhiệm Dụ mở miệng, “Thấy học trưởng xảy ra chuyện thế này, tôi lẫn Thiếu Thiên đều rất khó chịu, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

Hoàng Thiếu hôm nay yên lặng lạ thường, anh ấy chỉ gật gật đầu, thấy vậy tôi bèn lên tiếng thay: “Diệp tổng yên tâm, chúng tôi đều sẽ dốc hết khả năng của mình.”

Diệp tổng lễ độ cười cười với tôi, duỗi tay ra. Anh ta và Diệp Tu gần như giống nhau như đúc, tôi trố mắt một lúc mới ý thức được hai người là anh em sinh đôi, cũng vội vàng vươn tới bắt tay anh ta, nghe anh ta nói với mình bằng giọng điệu ôn hòa lại chứa sự nôn nóng khó tả: “Bác sĩ Hứa, viện trưởng bảo ngài là tiến sĩ tâm lý đi du học nước ngoài về đây, lại là bác sĩ mà anh trai tôi yêu cầu, xin ngài nhất định phải giải quyết vấn đề tâm lý của anh ấy… Tôi thật lòng, thật lòng không biết vì sao anh ấy lại đột nhiên…”

Tôi trấn an anh ta: “Diệp tổng đừng lo, tôi sẽ tìm hiểu sâu hơn về anh ấy, cứ từ từ mà tới.”

Tôi cùng chủ nhiệm Dụ và Hoàng Thiếu đã từng hợp tác với nhau giống thế này rồi. Chủ nhiệm Dụ phụ trách vạch ra kế hoạch tổng thể, Hoàng Thiếu đảm nhận điều trị theo giai đoạn, tôi thì lo khâu ghi chép tình hình hằng ngày của bệnh nhân, còn phải kiêm luôn dẫn dắt loại bỏ các vấn đề tâm lý tiềm tàng trong họ. Thân phận Diệp Tu rất đặc thù, nhà anh là cổ đông của bệnh viện chúng tôi, vậy nên đãi ngộ cũng khác, trước tiên tôi tìm hiểu tình huống của anh từ Diệp tổng — Diệp Thu.

Không hỏi thì không biết họ Diệp con cháu đầy đàn gia nghiệp đồ sộ, đôi song sinh nhà họ Diệp tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sớm đã chia nhau quản lý hai công ty con của gia đình, giá trị thị trường gần chục tỷ, tôi vừa ghi chép vừa âm thầm líu lưỡi. Diệp Tu và Diệp Thu một tốt nghiệp Kinh Quản một tốt nghiệp Quang Hoa (4), thời sinh viên khác biệt nên mạng lưới quan hệ lẫn sở thích chẳng thể giống nhau hoàn toàn, cũng vì vậy mà tôi nhận ra mình không lấy tính cách Diệp Thu để phỏng đoán Diệp Tu được.

(4) Kinh Quản - Đại học Kinh tế & Quản lý Thanh Hoa; Quang Hoa - Học viện Quản lí Quang Hoa, Đại học Bắc Kinh.
Diệp Tu rất hứng thú với quân sự, thường tới xã đoàn quân chính để bố trí bàn cát thao luyện thực chiến, ngay cả đám nhóc sinh viên quốc phòng lẫn sinh viên quân đội chính quy cũng phải phục anh sát đất; là người rất dễ gần nhưng cũng đủ nguyên tắc, trừ việc anh chẳng mấy đứng đắn khi trò chuyện với người quen thì có thể nói anh là một tay cán bộ già đời chính khí đầy mình sống đời thanh liêm.

“Lúc đó làm sao ngài phát hiện anh trai mình có dấu hiệu không bình thường?” Tôi hỏi Diệp Thu.

Diệp Thu thở dài: “Mới tháng trước, tôi và anh ấy cùng xin nghỉ bù cuối tuần, vừa thức dậy anh ấy đã bắt đầu tìm đông tìm tây chẳng biết đang làm gì, tôi hỏi anh ấy sao vậy, anh ấy nói muốn đánh ván Vinh Quang.”

“Vương Giả Vinh Quang (5)?” Tôi viết xuống, “Xuất hiện hành vi đặc thù hoàn toàn khác trong quá khứ đúng không?”

(5) Vương Giả Vinh Quang, hay Honor of Kings/ Kings of Glory: Là game đấu trường online nhiều người được phát triển và phát hành bởi Tencent Games trên các nền tảng di động iOS, Android và Nintendo Switch, chỉ dành riêng cho thị trường Trung Quốc.
“Không, không.” Diệp Thu xua xua tay, “Lúc ấy tôi cũng tưởng là Vương Giả Vinh Quang, bảo anh ấy lướt điện thoại tìm thử xem, ai ngờ anh ấy sửng sốt nói Vinh Quang được phát hành trên điện thoại từ bao giờ mà anh không biết. Khi đó tôi cũng đã thấy hơi là lạ, nhưng không để trong lòng. Kết quả anh ấy lại hỏi ‘Quân Mạc Tiếu’ đâu rồi.”

“Quân Mạc Tiếu?”

“Do anh ấy tự tưởng tượng ra, anh ấy gọi là gì nhỉ? Thẻ tài khoản?” Vẻ mặt Diệp Thu hơi nặng nề, “Cái Vinh Quang đó cũng là game anh ấy tự tưởng tượng, Quân Mạc Tiếu là một tài khoản trong game này. Sau đó tự dưng anh ấy mất tích, mấy hôm trước mới tìm được ở Quảng Châu, thế là tới bệnh viện của các ngài.”

Tôi thoáng dừng bút, ngoáy vội “rối loạn hoang tưởng”, đang định mở miệng hỏi, kí ức đột nhiên lóe lên.



“Tiểu… Hứa, cậu từng nghe tới Vinh Quang chưa?”

“Cái gì vậy? Tôi chỉ biết Huawei Vinh Quang thôi.”

“Không có gì.”



Vinh… Quang?

Tôi lập tức đánh một dấu sao trên hai chữ “Vinh Quang”.

Hôm ấy sau khi rời đi, tôi đánh máy lại hết những chuyện Diệp Thu nói vào laptop, sắp xếp tài liệu để làm bệnh án cho Diệp Tu. Nhưng nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ, tôi chỉ thấy cảm giác quái dị lan tràn lòng mình.

Có phải tôi đã quên mất hay bỏ qua điều gì quan trọng rồi không?

Nhưng khi ấy tôi chẳng thể nhớ ra.



3,

“Diệp tổng, tối qua ngủ ngon không?”

Sáng sớm 7 giờ 35 phút mỗi ngày, tôi luôn đúng giờ gõ cửa phòng bệnh đơn của Diệp Tu để kiểm tra. Ngày đầu tiên bước vào, lòng tôi hãy còn kinh hồn táng đảm không biết có quấy rầy giấc ngủ của sếp lớn hay không, ai mà biết khi ấy anh đã biếng nhác rời giường, giương mắt cười cười: “Gọi Diệp Tu được rồi, chức lớn thế làm tôi đứng không nổi. Ngồi đi,” anh kéo ghế ra giúp tôi, cầm ấm đun rót cho tôi cốc nước, “Vất vả nhỉ, sớm vậy mà đã dậy rồi.”

Nước trong cốc thật ấm. Tôi cúi đầu hớp một ngụm nhỏ: “Đây là công việc của tôi, Diệp tổng…”

“Aiz, lại gọi sai.”

“Diệp Tu.” Tôi rất biết lắng nghe, “Có muốn nói chuyện gì với tôi không? Một mình ở đây không chán đó chứ?”

“Cũng được, một mình rất yên tĩnh. Huống chi chẳng phải còn có cậu à?”

Lời của anh là thật lòng. Mấy tuần nay tôi và anh đều nói với nhau mấy chuyện linh tinh như thế này. Tôi bỏ hết mọi công việc khác ngoài Diệp Tu, mấy buổi tư vấn tâm lý vân vân cũng đùn cho Đại Xuân. Tiếp xúc mấy ngày liền khiến tôi nhận ra rằng suy nghĩ của Diệp Tu rất rõ ràng, tư tưởng cũng không cực đoan, càng không thấy anh biểu hiện ra khuynh hướng bạo lực tinh thần phân liệt hay các bệnh trạng nghiêm trọng hơn, tôi cứ luôn quên mất rằng người đối diện mình là một bệnh nhân.

Có điều hôm ấy tôi ôm theo mục đích riêng mà tỏ vẻ khách sáo hỏi anh: “Nghe Diệp tổng bảo… Thỉnh thoảng anh có chơi game?”

Đây là lời nói dối.

Anh không đáp, lấy điếu thuốc ngậm bên miệng nhưng vẫn chưa châm lửa, lúc này mới giương mắt khẽ cười: “Sao vậy?”

“Chơi game gì thế? Thỉnh thoảng tôi cũng đánh một ván, anh xem xem có trò nào anh chơi không.” Tôi lấy từ trong ba lô ra chiếc laptop mượn ở chỗ Nhị Bút. Nhị Bút là tên game còn tên khai sinh là Bút Ngôn Phi, bạn game của tôi, năm đó đánh Dota chung với nhau rồi cày một mạch sang mấy trò khác, từ đồng đội online phát triển thành anh em offline. “Hôm nào hai người chúng ta lên mạng đánh một ván?”

Trong mắt anh phiếm một màu sáng ngời nhưng xa lạ. Mấy giây sau khuôn mặt anh nổi lên lớp tình cảm mỏng manh mà tôi khó lòng đoán ra trong phút chốc. Trực giác nói với tôi rằng chắc chắn đã có chuyện gì rồi, nhưng tôi lại không tiện hỏi, chỉ đành chờ chính anh mở miệng.

Sau đó Diệp Tu cười.

“Lam à, cấu hình này không được đâu.”

“…” Tôi đỡ trán, đột nhiên bừng tỉnh: “Anh anh anh??? Làm sao anh lại biết?”

Mọi ID game của tôi đều dính tới chữ Lam, dù chỉ là một tay mơ nhưng trước đây thật sự từng gia nhập đoàn hội trong game, cũng được mọi người gọi như thế, vậy mà trong chốc lát vừa rồi lại bị lẫn lộn.

“Không phải nick name WeChat của cậu là Lam Kiều Xuân Tuyết à?” Anh nhún nhún vai, “Cảm giác cậu là một người rất hoài cựu, đoán cậu cũng đặt tên kiểu đó cho game này QQ này, thế nên cứ gọi vậy thôi.”

Tôi đỡ trán nhìn giao diện DNF Lam Kiều Xuân Tuyết mới đăng nhập vào, yếu ớt nói: “Anh hai, anh đúng là người trời.”

Diệp Tu không có tài khoản DNF, nhưng anh vừa xem lướt qua bản hướng dẫn online cho người chơi mới đã lập tức bắt đầu động tay động chân với Lam Kiều của tôi. Tôi vội cản anh: “Diệp Tu anh đừng có phá!!!! Đây là tài khoản đầu tiên của tôi mà, quỷ kiếm hàng cổ đó anh làm bậy là tôi đánh anh ngay tại chỗ bây giờ…”

“Không phải kiếm khách?”

“Kiếm khách?” Tôi lấy làm lạ hỏi lại anh, “Không có nghề kiếm khách mà.”

Đôi mắt anh tối đi.

“Thế ư.” Anh vươn tay, “Vậy cậu còn tài khoản nào khác không?”

“Có có có.” Tôi lùi lại, ngẩng đầu vất vả suy nghĩ, nhớ ra một tài khoản phụ tới giờ vẫn chưa chọn nghề, thấy anh lơ đãng nhưng tay thì vẫn giơ ra, bèn đập một cái không nhẹ không nặng: “Cái tay làm gì đó?”

“Bảo là còn tài khoản mà? Đưa thẻ cho tôi.” Anh ngậm thuốc lá, mắt vẫn còn đọc hướng dẫn chơi game.

Cũng trong một cái chớp mắt ấy mà không khí đột ngột đông cứng. Tôi thật sự không nghĩ rằng chứng cứ của việc Diệp Tu là người bị rối loạn hoang tưởng lại cứ thế ập đến đột ngột khiến tôi không kịp đề phòng như vậy, mà dường như anh cũng đã ý thức được mình vừa mới nói gì.

“Muốn hỏi thì cậu cứ hỏi đi.” Anh mở miệng, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc lá vẫn chưa châm lửa trên môi, rồi đặt nó xuống gạt tàn một cách ngay ngắn. Ngón tay chẳng hề run rẩy chút nào.

Theo quy tắc ứng xử chuyên nghiệp của một bác sĩ, lúc này tôi hẳn nên viết lại nguyên văn mọi lời nói của anh. Nhưng tôi thật sự cảm thấy anh giống như những người bình thường mà tôi thường gặp xung quanh vậy, chẳng liên quan gì đến những chứng bệnh khiến người ta vừa nghe thấy đã tái mét mặt mày, đương nhiên cũng càng sẵn sàng tin tưởng người đàn ông trước mặt này hơn — người luôn mang vẻ bình tĩnh và thản nhiên với mọi chuyện.

Đối với tôi mà nói, điều này thật sự có hơi tự hạ thấp trình độ của mình, nhưng tôi vẫn hỏi.

“Anh mới vừa xem cái này… như Vinh Quang ư?”

Tôi hơi căng thẳng.

“Cậu tin tôi không?” Diệp Tu hỏi ngược tôi.

Đứng trước mặt anh, lí trí của tôi không thể hoàn toàn chiến thắng cảm tính, vậy nên tôi rũ mắt: “Tôi tin chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.”

“Là Vinh Quang.”

Anh cười cười.

Mạng laptop của Nhị Bút đúng là hơi chậm, đăng nhập vào tài khoản Tuyệt Sắc này phải mất cỡ một phút rưỡi. Diệp Tu đã chú ý tới ngay trong khoảnh khắc giao diện nhảy ra, tình tự phức tạp vốn cuồn cuộn trong đôi mắt lúc này lại càng thêm mãnh liệt.

“Sao vậy?” Tôi nhẹ giọng hỏi anh.

Diệp Tu không nói. Anh nắm lấy con chuột, click vào xem trang chủ của Tuyệt Sắc, dĩ nhiên là chẳng có gì ở đó. Anh thoáng lả đi, bắt lấy cổ tay tôi.

“Là Vinh Quang, game tôi chơi vẫn luôn là Vinh Quang.” Anh nhẹ nhàng lặp lại, rồi quay đầu nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt tỉnh táo vô cùng, nhưng thật sự bị phủ kín bởi một tầng xám tro.

“Chỉ là thế giới này, chưa từng tồn tại Vinh Quang.”



4,

Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật.

Chủ nghĩa duy vật cũng được chia làm nhiều hình thức. Tôi chẳng phải nhà triết học, không thể lấy quan điểm chuyên nghiệp và lịch sử để phân biệt đủ kiểu đủ loại trường phái, nhưng tôi có nhận thức của riêng mình đối với duy vật. Con người tôi rất thực tế, tính thực tế này thể hiện ở thế giới quan của tôi. Mỗi người nên thành thật kiên định làm cho tốt việc của bản thân, phải dò dẫm từng bước một vượt qua bùn lầy và gian khổ mới có thể gặt hái được thành công. Tôi chỉ hiểu hình thức duy vật này thôi. Lúc ấy Nhị Bút đã từng chế giễu tôi quá đơn thuần quá nhàm chán. Tôi cũng chẳng biết phải làm sao.

Tôi cũng từng gặp được bệnh nhân như thế này: Bằng cấp cực cao, theo chuyên ngành khó hiểu như vật lí lượng tử, tư tưởng tiến bộ mà sắc bén, lối logic một mình một cõi nhưng lại thật sự rành mạch vô cùng, dùng lời nói khắc nghiệt nhất để khinh miệt sự vô tri và chậm chạp của tôi, đau đớn tột độ với vẻ chết lặng của tôi. “Thế mà anh còn không thể hiểu à?” Anh ta phát điên, “Dấu hiệu rõ ràng đến vậy mà anh cũng không phát hiện ra? Thế giới chúng ta đang sống hoàn toàn là ảo ảnh giả dối, là sản phẩm công nghệ được kẻ khác chế tạo! Anh nghĩ lí thuyết thế giới song song là dối trá à? Cực kì sai lầm! Vẫn còn rất nhiều thế giới tương tự với thế giới này của chúng ta!!!”

Có lẽ điều này cũng thuộc về “duy vật”, dù sao thì anh ta đã dựa vào nguyên lí khoa học mà. Nhưng đối với tôi, đó là khoa học viễn tưởng. Công việc của tôi cần phải tiếp xúc rất gần với loại người đam mê hoang tưởng này, cũng chính cái tính thực tế của tôi mới giúp tôi duy trì bình tĩnh giữa một chốn không có kẻ nào bình thường. Khoa học viễn tưởng chung quy chỉ là hoang tưởng. Không thể tính vào phạm vi duy vật trong lòng tôi.

Nhưng trước mặt tôi lúc này là Diệp Tu, một người mà — đối với tôi — gọi là đủ gần để với tới cũng không quá, và anh đang nói với tôi bằng giọng điệu bình thản, “Thế giới này chưa từng có Vinh Quang.”

Thế giới này.

Cổ tay tôi hãy còn bị anh bắt lấy. Tay anh rất đẹp. Đường cong thon dài màu da ngả trắng. Trong mạch máu xanh xanh là huyết quản ấm áp chân thật chảy xuôi. Và nếu nói bị anh bắt lấy thì không bằng nên nói rằng anh nắm tay tôi, động mạch của tôi cách một tầng da mỏng manh đang đập từng nhịp nơi đầu ngón tay anh, máu như dòng suối ve vuốt thịt da anh, hoà quyện thân nhiệt của cả hai. Cơn ấm nóng từng chút từng chút một kéo dài xuôi theo hướng đập của động mạch, tựa như vùi từng hạt từng hạt giống dưới làn da tôi. Rồi sức nóng lập tức sinh trưởng tràn lan y hệt loài dây leo, chẳng hiểu sao tôi lại thấy miệng khô lưỡi đắng.

“Mặt cậu đỏ ghê.” Diệp Tu bình tĩnh nhìn tôi, khoé miệng đã cong lên từ bao giờ, “Muốn tôi mở máy lạnh không?”

Anh là đang cố ý trêu tôi, tháng Mười Hai rồi mà còn mở máy lạnh gì nữa.

“Buông ra.” Tôi hơi giận, “Tôi phải đi viết ghi chép.”

Anh chẳng nói thêm gì, cực kì dứt khoát thả tôi ra, tay trái chống bên đầu cười đến là thờ ơ: “Viết cái gì? Tình trạng phát bệnh của bệnh nhân mắc chứng rối loạn hoang tưởng?”

Tôi mở bệnh án ra rồi cũng chẳng biết nên viết cái gì, chỉ đành cam chịu nằm mọp ra bàn: “Được rồi đừng trêu tôi nữa, muốn nói gì thì nói đi, tôi tin anh được chưa?”

“Tin tôi thật?”

“Tin tin tin, không tin là tôi gặm bàn phím luôn.” Tôi thuận miệng nói.

Diệp Tu đột nhiên cười đến là đắc ý: “Hôm nào gặm cả đôi ha?”

Tôi trừng anh một cái: “Không nghe ra là giỡn thôi à!”



Nhưng lúc ấy anh cũng chẳng nói thêm gì với tôi. Phương án điều trị của giai đoạn thứ nhất được tiến hành, chủ nhiệm Dụ và Hoàng Thiếu cũng bắt đầu thường xuyên ra vào phòng bệnh của Diệp Tu. Hoàng Thiếu khi gặp Diệp Tu thì nói nhiều đến phát sợ, ngay cả chủ nhiệm Dụ thỉnh thoảng còn phải đeo tai nghe chống ồn chuyên dụng.

“Không có đâu lão Diệp tui nghĩ chỉ là vì anh làm sếp lớn áp lực tinh thần cũng lớn nên mới hoang tưởng ra mấy thứ này nọ đó, vậy mà anh lại nói với tui là anh chẳng nhớ gì về thời đại học hết? Còn chơi trò mất trí nhớ nữa à sao anh không dứt khoát quên tui với Văn Châu luôn đi?”

“Giờ tôi rất hi vọng tôi không nhớ ra cậu.” Diệp Tu lật một trang bệnh án, giọng điệu lười nhác.

Hoàng Thiếu giận đến mức suýt nữa đã xách áo Diệp Tu. Giữa nam thần và lương tâm… Không thể gọi là lương tâm, tôi vẫn chọn đạo đức nghề nghiệp, buông đồ trong tay xuống rồi đi tới cản Hoàng Thiếu lại. Chủ nhiệm Dụ cũng chỉ đành cười cười bất đắc dĩ.

“Văn Châu à, anh muốn khiếu nại chất lượng phục vụ của bệnh viện mấy cậu, anh thấy tinh thần của anh đã bị tàn phá.” Anh buông tay khỏi cuốn bệnh án, “Còn nữa, cái bệnh án này viết riêng ra để hù anh có phải không? Anh mất trí nhớ? Tinh thần phân liệt? Rối loạn hoang tưởng? Sao cậu không nói anh nhân cách phân liệt luôn cho rồi, thật sự bị bệnh nhiều như vậy thì chẳng phải anh là kì tích trong lịch sử tâm thần học à.”

“Thông minh. Tôi tin anh bình thường, logic và tư duy này tuyệt đối là Diệp Tu.” Hoàng Thiếu nhướng mày.

“Đầu óc chủ nhiệm nhà cậu mà còn không tỉ mỉ bằng tôi à? Bậc thầy tâm bẩn Dụ Văn Châu?” Diệp Tu cười, xoay xoay cây bút, cán bút linh hoạt chuyển động giữa những đầu ngón tay, “Có điều Thiếu Thiên à mắt cậu cũng sắc ghê, con người một thân một mình thấp cổ bé họng như anh đây lại bị hai người các cậu bắt giữ.”

“Ai có thể tâm bẩn hơn học trưởng?” Chủ nhiệm Dụ cười.

“Anh mà một thân một mình thấp cổ bé họng hả?” Lòng Hoàng Thiếu tràn đầy căm phẫn, “Tiểu Hứa cậu đừng có thấy cái tướng ổng bây giờ nhìn có vẻ cô đơn yếu đuối lại còn bất lực nha, năm đó Kinh Quản nhà ổng đi giao lưu với đám Lục Chỉ (6), mô phỏng thực chiến bằng điện tử, tướng chỉ huy tương lai nhà Lục Chỉ quả thật là tâm không bẩn bằng ổng, thua mà còn không biết sao lại thua luôn đó.”

(6) Lục Chỉ: Học viện Chỉ huy Lục quân Nam Kinh
Tôi đột ngột bị gọi tên, có hơi sững sờ: “… A?”

Thế mà Diệp Tu lại có vẻ rất vui. Anh đứng lên khỏi ghế, bàn tay với khớp xương rõ ràng đáp trên vai tôi.

“Cũng không hẳn là một thân một mình đâu.” Tay anh hơi ấn xuống, siết vai tôi một cái không nhẹ không nặng, chẳng hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến bốn tiếng ‘tuyên bố chủ quyền’.

“Cậu phải biết là, có Tiểu Hứa bên cạnh tôi đó.”

“Anh mơ đi, ở thế giới nào Tiểu Hứa cũng chả liên quan gì tới anh.” Hoàng Thiếu trợn trắng mắt.

“Ở thế giới nào cậu ấy cũng là người bên cạnh tôi.” Diệp Tu bình tĩnh nói.

Tôi sững sờ, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt anh như cười như không mà lại chẳng lẫn vào chút vui vẻ nào. Tựa như một đầm nước thẳm, tôi không nhìn ra sâu trong đôi mắt anh rốt cuộc ẩn giấu điều gì, những ngọn sóng bình tĩnh nhấp nhô, lại phản chiếu hết thảy tình tự nơi đáy mắt tôi. Có thứ gì sớm đã bén rễ nảy mầm đội đất mọc lên, nay được tưới bởi ánh mắt như mưa rào của Diệp Tu mà điên cuồng sinh trưởng, chớp mắt đã phủ kín cánh đồng hoang vu.

Xúc cảm đầu ngón tay anh nơi cổ tay tôi lại hiện hữu. Nhiệt độ nóng như lửa một lần nữa đập từng nhịp nhỏ bé.

Tôi thật thiếu nghị lực, lại đỏ mặt rồi.

Diệp Tu vẫn nhìn tôi. Tôi hơi thẹn thùng ý thức được trong mắt anh chỉ có một mình mình, ý cười nơi khóe mắt dịu dàng đến khó lòng giấu đi.

Đồng thời, anh làm một khẩu hình.

“Suỵt, đây là bí mật của hai chúng ta.”



5,

Rung động trong tim ghé đến quá mức đột ngột, khiến người ta chẳng kịp trở tay.



6,

Tôi chưa từng thích ai, Diệp Tu là người đầu tiên khiến lòng tôi rung động.

Tôi không biết anh thấy thế nào về tôi, anh cũng chẳng cố tình tán tỉnh tôi. Ánh mắt anh khi nhìn tôi, thái độ của anh đối với tôi, giờ nghĩ lại mới nhận ra những điều ấy từ ban đầu đã không hề thay đổi, lại khiến cho tôi vào một ngày nào đó đột nhiên tỉnh ngộ.

Cũng không phải đột nhiên, chỉ là ngẫu nhiên.

Có lẽ không phải tỉnh ngộ, chỉ là tới một giây ấy mới phát hiện ra.

Nhưng nhịp tim đập này lại chân thật quá đỗi, tựa như mạch đập trong cổ tay tôi, như độ ấm nơi đầu ngón tay anh, dù lượn lờ tiêu tan hay ẩn mình vào không khí, cũng lưu luyến mãi chẳng chịu đi.

Dù chuyên môn của tôi, phẩm đức của tôi nói với chính mình rằng, đối mặt anh, tôi nhất định phải bình tĩnh.
 
Last edited:

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#2
7,
Nhưng lí tính lẫn cảm tính của tôi cùng lúc khiến tôi lựa chọn tin tưởng anh.
Giai đoạn trị liệu thứ nhất chưa có sự góp mặt của thuốc. Đã sớm kết luận Diệp Tu không có khuynh hướng bạo lực, cũng không bị bệnh trầm cảm, nên vẫn chưa từng cho anh dùng thuốc an thần. Chủ nhiệm Dụ và Hoàng Thiếu thay phiên nhau ghé phòng anh, thử cùng anh hàn huyên chuyện cũ. Vậy mà Diệp Tu cũng bằng lòng đáp đâu ra đấy, có điều tôi ngồi bên nghe thì hơi muốn phụt cười.
Rõ ràng anh chẳng biết gì về mấy chuyện này, thuần tuý là dùng kí ức ở “một thế giới khác” của mình và tư duy cực kì rành mạch nhanh nhẹn để ứng phó hai người Dụ Hoàng.
Anh cũng từng kể cho tôi vài chuyện cũ ở thế giới kia, tôi chẳng phát hiện ra bất cứ vấn đề nào về mặt logic, thậm chí chúng còn khá là bình thường và hợp lí. Anh kể cho tôi thật nhiều, từ bối cảnh cốt truyện của game Vinh Quang, cách chơi cho đến nghề của nhân vật, thậm chí là nét đặc thù của thao tác và chức năng. Anh nói cực kì chi tiết và vô cùng rõ ràng, khiến cho tôi — thân là một người chẳng hề dồn hết tâm trí vào game như anh — cũng phải nghe mê mẩn.
Thế nhưng lại chẳng nhắc gì nhiều đến những người ở bên kia.
“Vậy anh chơi nghề nào? Anh thích chiến pháp như vậy, chắc chắn là chơi chiến pháp! Cái mà anh nói đó… Nhất Diệp Chi Thu! Là tài khoản anh từng dùng đúng không, tình cảm sâu đậm vậy mà.”
Có một hôm nghe anh kể xong, tôi hứng thú bừng bừng hỏi anh.
Anh ngậm một điếu thuốc, trước tiên không châm lửa, giương mắt cười rất đắc ý: “Nhất Diệp Chi Thu giờ là tài khoản của người khác rồi. 24 nghề, cái nào tôi cũng chơi được, đúng là chơi chiến pháp ngon nhất.”
“Chơi được hết 24 nghề?”
“Ừ.” Anh gật đầu như thể đó là lẽ đương nhiên, chống lên tay vịn ghế bành mượn lực bắt chéo đôi chân, “Không tin?”
“Anh để tôi tiêu hoá cái đã.” Tôi vươn tay ra hiệu dừng lại, hơi rầu. “Nghe anh nói vậy… anh là người sáng tạo ra áp súng, che ảnh bước rồi còn mấy cái gì gì đó, có lẽ đúng là anh phải tinh thông mọi nghề luôn mới đạt được thành tựu như vậy… Nhưng mà một người làm gì chia ra được nhiều tinh lực đến thế? Rốt cuộc anh dành bao nhiêu thời gian cho Vinh Quang rồi? Còn nữa… Anh nói anh giành mấy cái quán quân?”
“Bốn cái.” Anh thoáng khựng lại, “Thật ra phải là năm cái, hai năm trước khi giải nghệ có làm lĩnh đội của đội Quốc gia, giành được cái quán quân thế giới về nhà, nhưng công lao chủ yếu không thuộc về tôi.”
“Vậy thuộc về ai?”
Anh cười: “Tôi không quen thế giới này lắm, cũng không rõ có phải mỗi người bên kia đều có một phiên bản hoàn toàn tương ứng ở đây hay không. Chẳng qua có hai người cực kì quen thuộc với cậu.” Anh chớp chớp mắt, “Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, đội trưởng đội phó của chiến đội Lam Vũ, Đệ Nhất Thuật Sĩ và Kiếm Thánh, kiếm và lời nguyền, Yêu Đao và Cơ Thạch… Còn danh hiệu nào nữa ta? Tôi không nhớ rõ.”
“Hoàng Thiếu quá trâu! Chủ nhiệm Dụ quá trâu!”
“Ê ê ê, có phải hai người bên này đâu…”
“Kệ chứ, cùng tên thì tôi cứ thấy tự hào thôi. Hoàng Thiếu là kiếm khách có đúng không!” Mắt tôi lấp lánh, thấy anh gật đầu thì nhịn không được ôm mặt gáy lên như gà, “A! Không có ai thích Hoàng Thiếu hơn tôi đâu!”
Anh cực kì bất đắc dĩ: “Tôi không biết là sẽ được thấy cậu mở cửa bước vào thế giới mới đó.”
Tôi khùng đủ rồi, bèn thôi, bình tĩnh được chốc lát thì lại bắt đầu hỏi anh: “Còn ai tôi biết không? Tôi nói mấy người trong đội Quốc gia ấy.”
Nghe giọng điệu của anh, tám phần là Diệp Tu quen đám Trịnh Hiên Cảnh Hi Tiểu Lư.
Diệp Tu thoáng trầm ngâm. Thoạt trông anh như đang nghiêm túc tự hỏi mình.
“Tôi làm điếu thuốc được không?” Anh đột ngột hỏi tôi.
Tôi không thích mùi khói, nhưng cũng không bài xích, vội nói: “Tùy anh, tôi không sao.”
Anh châm điếu thuốc, tiếp tục tự hỏi, dường như đang nghĩ nên tìm từ thế nào.
Đột nhiên tôi hơi do dự, vì tôi chợt nhớ ra mấy ngày này anh vẫn luôn cố tình lảng tránh nói về người ở bên kia. Có lẽ vì anh nhớ nơi ấy? Thân là bác sĩ tâm lý, tôi có thể phát hiện rõ ràng những thay đổi cảm xúc của anh. Nhưng trong cái chớp mắt ấy, dường như tôi đã xem anh như một người bình thường, xem anh như người bạn của tôi — thậm chí là một người còn vượt trên cả mối quan hệ ấy — chứ không phải là bệnh nhân mình phụ trách, chỉ đơn giản muốn biết quá khứ của anh, biết cuộc sống của anh trước kia ra sao, biết anh đã vui vẻ đến mức nào ở thế giới bên kia.
Nhưng lúc này, thoạt nhìn anh dường như cũng chẳng kiêng dè gì.
“Thật ra thế giới này vẫn khá tương tự với thế giới nguyên bản của tôi. Số điện thoại giống nhau, tài khoản mật khẩu mạng xã hội cũng vậy, tôi thấy rất nhiều người xung quanh mình trông hơi quen mặt, tên lẫn tính cách cũng chẳng khác mấy, nghề nghiệp cũng khá giống với những lần bọn tôi nói đùa nhau — tuy là còn nhiều người tôi chưa kiểm chứng lắm.” Anh thoáng dừng lại, “Biết Tô Mộc Tranh không? Chu Trạch Khải nữa?”
Anh thở ra một làn xám xịt, hỏi giữa khói thuốc lượn lờ.
“Nữ thần Tô và nam thần Khải cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp ư?” Dĩ nhiên là tôi thấy hơi phấn khích, “Hai người đó là ngôi sao hạng nhất là mặt trời ban trưa của giới giải trí đó! Ở đây anh có quen họ không, xin chữ kí giúp tôi với.”
“Chắc là quen, trong điện thoại có lưu thông tin liên lạc.” Anh có vẻ thờ ơ, rồi lại nghiêm mặt ngay, “Nhưng ở bên kia, hai người này đều là tuyển thủ chuyên nghiệp. Hệ Súng, một Bậc thầy Pháo súng một tay Thiện xạ. Đều là tuyển thủ cực kì ưu tú, cũng khá thân.”
Hễ nhắc tới chuyện về Vinh Quang thì anh sẽ lập tức khác hẳn, trong mắt toàn là mảnh rực rỡ sáng ngời.
“Rốt cuộc anh… chơi Vinh Quang bao lâu rồi?”
Tôi nhẹ giọng hỏi anh.
“Hơn mười năm.” Anh trả lời tôi chẳng hề do dự.
“Hơn mười năm?” Tôi kinh ngạc, “Chơi mười năm không chán?”
“Thêm mười năm nữa cũng không chán.” Anh gật gật đầu như để xác nhận lại một chút. Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay anh lặng yên cháy đỏ, đốm lửa nhỏ bé lập loè dưới làn gió thoắt ẩn thoắt hiện ngoài song cửa, đắm trong làn khói trắng xám khác nào cảnh mơ. Mười năm, một người có bao nhiêu lần mười năm, anh lại không do dự dấn thân vào một chốn ấy. Tình yêu nhiệt thành này nếu không phải lời giả dối, sợ rằng chẳng có ai sánh bằng.
“Vậy còn… Quân Mạc Tiếu cũng là tài khoản của anh?”
“Ừ.” Anh gảy tàn thuốc, cười, “Tài khoản tán nhân, cậu có thể hiểu đó là nghề thứ hai mươi lăm.”
“Là tài khoản anh dùng để giành cái quán quân thứ tư?”
“Thông minh.” Anh dụi tắt điếu thuốc, “Tiếc là không có cơ hội dùng nó biểu diễn cho cậu xem Vinh Quang chơi như thế nào, tôi tin là cậu sẽ thích.”
Giọng điệu Diệp Tu nghiêm túc lạ thường.
Tôi như là đột nhiên giận dỗi: “Tôi thấy tôi vẫn thích kiếm khách và Hoàng Thiếu cơ.”
Anh nghiêng mặt khẽ cười nhìn tôi.
“Cười gì mà cười!” Tôi hơi đỏ mặt.
“Không có gì, thấy cậu như vậy rất giống một người mà tôi quen biết.” Anh cười cười, cúi đầu mở khoá màn hình điện thoại, “12 giờ 11 rồi, đồng chí Tiểu Lam ăn cơm đi thôi, về lại tám tiếp.”
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, vội vàng đứng dậy: “Muốn tôi mang cơm tới giúp anh không?”
“Phiền phức như vậy làm gì, cơm nào chẳng là cơm…”
Nhưng Diệp Tu không từ chối. Anh thích ăn món gì? Tôi vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ. Trông anh có vẻ không kén ăn? Cũng có vẻ chẳng quan tâm gì tới mấy chuyện thế này?
“Hoàng Thiếu, Diệp Tu thích ăn gì vậy?”
Hoàng Thiếu lấy làm lạ nhìn tôi: “Tiểu Hứa cậu hỏi chuyện này làm chi… Ổng thích mì ăn liền, thiệt đó ổng đập trứng vào mì ăn hết bốn năm luôn rồi, anh nhìn mà còn thấy ngán… Sao tự dưng lại hỏi vậy chẳng lẽ ổng còn muốn cậu bưng cơm múc canh cho ổng? Đậu xanh cái tên già này đúng là càng ngày càng làm xằng làm bậy, Tiểu Hứa cậu đừng sợ đợi lát nữa anh lên đòi công bằng cho cậu xem ổng còn dám ỷ mạnh hiếp yếu không.”
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tôi đang làm gì vậy trời!
“Không không không Hoàng Thiếu, em hỏi thôi mà, hỏi thôi, tìm chủ đề nói chuyện đó, anh ấy không ăn hiếp em đâu…” Tôi hơi bó tay, đỡ trán, “Thì, xem xem anh ấy thích ăn gì, tiện tay mang lên vài món cho anh ấy…”
Tôi chột dạ.
Còn may tâm tư Hoàng Thiếu không thâm thuý như chủ nhiệm Dụ, chứ không là tám phần tôi sẽ ngã ngựa. Chỉ chọn đơn giản mấy món rau dưa, ba miếng gà luộc bảy tám con tôm bóc vỏ, lại lấy thêm một bát canh sườn khổ qua, tôi xách theo hộp giữ nhiệt nhà mình và mang khay cơm lên, rồi nhìn chằm chằm anh ăn uống đàng hoàng.
“Lam à, thật ra không cần phiền phức vậy đâu.” Diệp Tu lùa cơm cho có lệ, gắp một con tôm bóc vỏ vào miệng, “Cơm cho bệnh nhân cũng vậy thôi mà?”
Tôi đã từng tự mình thử, cực kì không quen nổi với độ chênh lệch giữa căn-tin của công nhân viên chức và cơm cho bệnh nhân, lắc đầu rất kiên quyết: “Tôi mang cho anh thì anh cứ ăn đi, đừng hỏi.”
Anh nhìn tôi mà dường như có chút ý khác.
Tôi bị anh nhìn đến phát ngượng, mặt lại bắt đầu nóng lên: “Anh… Làm gì đó…”
“Không có gì.” Anh cười, “Thấy cậu giống bảo mẫu của tôi.”
“… Anh chết đi!” Tôi cực kì muốn đánh anh, tức giận xoay đầu sang bên, đợi chốc lát mà chẳng nghe anh nói tiếp, tự mình thấy ngứa ngáy trong lòng lại đi hỏi anh: “Hồi nãy anh nói tôi giống ai?”
Anh cúi đầu, giương mắt lên nhìn tôi, cười cười, nói: “Tự dưng sao lại hỏi chuyện này?”
“… Hỏi chút thôi không được à.”
“Làm gì có.” Đáy bát đã rỗng, anh buông đũa xuống, rút giấy lau miệng, “Một hội trưởng công hội.”
Lại chẳng nghĩ tới đây là một câu chuyện cũ khá dài, anh kể thật lâu. Diệp Tu nói anh bị buộc phải giải nghệ giữa chừng, một lần nữa vào game thành lập một chiến đội đánh ra một vương triều. Mà lúc anh còn trong game cũng đã quen biết hội trưởng công hội đó, Diệp Tu nhận thù lao từ hội trưởng này vì đã giúp phá kỉ lục phó bản rất nhiều lần, cũng nhờ vậy mà hai người quen thuộc lẫn nhau.
“Kể cũng vui lắm. Lúc công hội của bọn tôi mới vừa lập, cậu ấy đã chạy vào nằm vùng rồi còn giúp tôi xử lý công hội đâu vào đấy.” Trong mắt anh chớp động ánh sáng của hồi ức, “Thật sự là một nhóc to xác rất cẩn thận rất ôn hoà, giờ vẫn còn mấy cô nàng trong công hội bọn tôi nhớ mãi cậu ấy không quên.”
“Vậy còn anh? Cũng nhớ mãi không quên người này? Cậu ta có phiên bản tương ứng ở đây không? Hôm nào tôi đi làm quen thử.” Tôi thuận miệng hỏi nửa đùa nửa thật, hỏi ra rồi lòng mới khẽ “lộp bộp”.
Tôi đột nhiên sợ phải nghe câu trả lời.
Mà Diệp Tu cũng chưa trả lời. Dường như anh chẳng nguyện ý trả lời.
Không khí bỗng ngượng ngập. Tôi cúi đầu tự cổ vũ mình mấy lần mới lấy dũng khí mở miệng, miễn cưỡng che giấu sự run rẩy trong giọng nói: “Chuyện đó… Nếu anh không muốn kể, thì không kể cho tôi nghe cũng có sao đâu mà, chỉ là… chỉ là hơi tò mò.”
Lại nữa rồi. Lại là ánh mắt phức tạp khiến tôi không thể ngẫm thấu, chẳng qua đầm nước sâu đã bị hòn đá của tôi khuấy lên bọt sóng, nỗi niềm cuồn cuộn dưới đáy khiến tim tôi lỡ một nhịp. Nơi mắt anh rõ ràng chỉ có mình tôi, tôi lại mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một ai khác chập chờn biến hoá bên trong. Người ấy chẳng biết đang khóc hay đang cười, lại được gọi lên bằng cái tên mà tôi chẳng hề quen thuộc, chỉ là bị giấu đi dưới tầng tầng lớp lớp tình tự đang cuộn trào trong đôi mắt Diệp Tu, làm cho tôi sợ hãi luống cuống rồi lại đau lòng khôn tả. Trước đây tôi chưa từng cảm thấy mình ôm dục vọng chiếm hữu đối với anh, nhưng giây phút tôi ý thức được “trong lòng Diệp Tu có thể đã chứa một người”, tôi mới kinh ngạc phát hiện ra tảng đá lớn bị che giấu đè ép trong lòng mình nặng nề biết bao nhiêu.
Hơi thở tắc nghẹn, lại còn phải dằn xuống trước mặt anh.
“Cũng không có gì. Chỉ là… hơi nhớ bên kia.” Diệp Tu nói đơn giản, ý cười trong con ngươi vẫn còn, chẳng qua có chút ảm đạm.
“Bình thường mà, tôi hiểu ý anh.” Tôi vội vã mở miệng muốn xua tan bầu không khí khác thường, “Suy cho cùng thì bên này không phải nơi anh quen thuộc, người ở đây chung quy cũng không phải người anh thật sự quen biết.”
“Cậu thật lòng tin tôi?”
Đầu mẩu thuốc lá sớm đã lụi tắt trên gạt tàn, tôi lại mơ hồ nhìn thấy ánh lửa tái sinh.
“Ừ.” Tôi nghiêm túc gật đầu, “Tôi tin anh.”
“Cảm ơn cậu.”
Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ và đẩy mở lớp kính để khí trời tràn vào. Tôi cũng tới bên cạnh anh, lấy hết can đảm đặt tay lên vai anh. Anh cao hơn tôi một chút, vóc người thon dài đường cong thanh thoát. Đến lúc này tôi mới ý thức được Diệp Tu rất anh tuấn, ngay cả khi anh chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân bình thường vô cùng, cũng không ảnh hưởng gì tới vẻ ngoài anh tuấn của anh. Nắng trời nhuộm một sắc trắng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt anh, lộ ra nét trầm mặc lẫn vào chút nghiêm nghị.
Gió thu thổi bay lá rụng, rải ý thu rợp kín không trung.
Thời tiết này thật sự hơi lạnh.
“Diệp Tu.”
“Ừ?” Anh quay đầu, “Sao vậy?”
Có lẽ chỉ là vì trầm mặc thật lâu, giọng nói của anh có hơi khàn. Vào tai tôi lại nghe dịu dàng đến lạ. Tôi cảm giác hơi nóng đang chậm rãi trèo lên mặt, lắc lắc đầu buộc mình tỉnh táo, mở miệng một lần nữa: “Diệp Tu, anh nghe tôi nói này.”
“Tôi nghe đây.”
“Nếu như… Nếu như có một ngày. Anh phát hiện mình không còn cơ hội quay lại thế giới của anh nữa,” âm thanh tôi cũng thoáng khàn đi, “Anh nhất định phải nhớ kĩ rằng tôi vĩnh viễn nguyện ý làm bạn bên anh. Có liên quan tới người ở thế giới trước kia của anh hay không cũng chẳng quan trọng, tôi muốn trở thành một người không thể thay thế của anh trong thế giới này, một người thật sự gần gũi với…”
“Lam Hà.” Anh cắt ngang lời tôi, “Tôi ôm cậu một lát được không?”
“Lam Hà là ai…?”
Tôi hãy còn đang nghi hoặc.
Cũng đã lọt thỏm vào lòng anh mất rồi.
Tim vô thức lỡ một nhịp, rồi vội vã đập trở lại mà chẳng kịp hãm phanh.
“Chẳng phải cậu muốn biết hội trưởng công hội đó là ai sao.”
Hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo.
“Ừ?”
“Hội trưởng đó là fan của Hoàng Thiếu Thiên, ở khu nào trong game cũng chơi kiếm khách. Người đó rất tinh tế, ôn hoà lại kiên nhẫn, chỉ khi đứng trước mặt tôi mới xù lông. Về sau người đó dần dần bị công hội của mình xa lánh, nhưng vẫn luôn nỗ lực làm tốt mỗi một nhiệm vụ hệt như trước. Đó cũng là người đầu tiên biết tôi là ai.”
“Sau khi bước vào thế giới này, tôi dần thấy không ổn, nhưng tôi chỉ nghĩ phải tìm được một người để chứng thực. Vậy nên tôi lại trốn khỏi nhà lần nữa, từ Bắc Kinh tới Quảng Châu, muốn tìm một người, cũng chính là người đó.”
Anh thoáng buông tôi ra, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi: “Người đó có rất nhiều thẻ tài khoản. Khu mười, tên Lam Hà; tài khoản nằm vùng, gọi Tuyệt Sắc. Còn tài khoản chính, là Lam Kiều Xuân Tuyết.”
Máu bỗng thôi chảy.
“Mà tên của người đó rất quen thuộc với cậu.”
Anh vẫn cứ nắm lấy cổ tay tôi.
“Hứa Bác Viễn, cậu có biết trước khi chúng ta gặp nhau, tôi đã tìm cậu hết bao lâu rồi không?”
8,
Tàn thuốc bay khỏi thùng rác, khói thuốc vốn phân tán bốn phương đang tề tựu hợp lại với nhau, đốm lửa nơi đầu mồi đốt cháy đến mảnh tro cuối cùng. Sương khói ngả nghiêng hết tan rồi hợp mời gọi ánh sáng buổi hoàng hôn. Người đàn ông bước lùi lại và ngồi xuống bồn hoa thấp thấp bên vệ đường, tôi không kiềm chế được mà lui về sau, thấy dáng hình anh càng lúc càng xa xôi, sau đó hết thảy chợt đóng băng và tua lại. Tôi và anh không ngừng kề cận rồi lại rời xa, thế giới dần dần sụp đổ, nhưng Diệp Tu vẫn cứ ở đó, anh đứng dậy đi về phía tôi, ánh mắt tuỳ ý mà lơ đãng, giọng điệu lại chắc chắn đến đáng sợ.
Anh gọi tôi: “Hứa Bác Viễn.”
Anh cười hỏi: “Hoàng Thiếu Thiên?”
Anh thành thạo chọn món: “Tôi cho là cậu không ăn đậu bắp.”
Anh kêu tôi lại: “Lam à, cấu hình này không được đâu.”
Người Diệp Tu tìm là Lam của anh.
Lam của anh là Hứa Bác Viễn.
Tôi là Hứa Bác Viễn.
Nhưng người anh tìm lại chẳng phải tôi.
Đó là những điều mà về sau tôi mới ý thức được. Còn trong nháy mắt ấy tôi chỉ thấy má nóng bừng bừng, ở trước mặt anh lộ ra vẻ thẹn thùng mà nhìn thôi cũng thấy rõ, lại còn bướng bỉnh căng người đứng đó, quật cường nhìn thẳng vào mắt anh.
Diệp Tu cũng nhìn tôi, rồi buông tôi ra, cười.
“Tôi vốn không định nói cho cậu.” Anh mở miệng, “Nhưng cậu đã là người duy nhất tôi thật sự gần gũi trong thế giới này. Tôi cũng không nên giấu giếm bí mật gì trước mặt phiên bản của người đó, vì vậy tôi mới nói ra.”
“Người đó rất giống tôi ư?”
“Rất giống.” Diệp Tu chẳng hề do dự, “Gần như giống nhau như đúc.”
“Vậy điểm nào không giống?” Âm thanh của tôi nhẹ tênh, tựa như một mảnh giấy bay giữa trời.
Diệp Tu khẽ thở dài.
“Cái này,” anh rũ mắt xuống, “Có lẽ không cách nào nói với cậu.”
“Rất khó nói ư?”
“Vậy cũng không phải.” Gió thu lùa vào từ ngoài song cửa sổ, thổi tung lọn tóc trước trán anh, “Nhưng đúng là tôi không muốn nói với cậu, vì một nguyên nhân nào đó. Có lẽ một ngày nọ sẽ nói được.”
“Không sao, ai cũng có bí mật mà.” Tôi trấn an anh, nhưng lòng tôi vẫn là một mảnh hoang vu, “Chắc tôi phải đi một lúc, đi trả bát giúp anh.”
Anh tạm biệt tôi. Tôi giả vờ bình tĩnh đi tới ngã rẽ, vừa đến đầu cầu thang đã không tự chủ được mà dừng bước, hai chân mềm nhũn ngồi xổm xuống, thử điều chỉnh hơi thở cho đều đặn, cả người lại chẳng có sức lực nào.
Tôi mà còn không nhìn ra thì cứ dứt khoát đập vỡ bằng tiến sĩ tâm lý học của mình luôn cho rồi. Giọng điệu ấy, ánh mắt ấy, tình cảm đậm đà tựa như hồ nước không thể lay động ấy, hết thảy đều nói với tôi, Diệp Tu thích Hứa Bác Viễn.
Tôi là Hứa Bác Viễn. Người đó cũng là Hứa Bác Viễn.
Tôi chẳng phải Hứa Bác Viễn của anh. Người anh thích chẳng phải tôi.
Nhưng người tôi thích lại là Diệp Tu không thuộc về mình.
Tôi vô vọng rồi.
 

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#3
9,
Tôi bắt đầu cố tình tránh né Diệp Tu, còn phải tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Công việc cần làm thì vẫn phải làm. Mỗi ngày cố định nửa tiếng đồng hồ trò chuyện, ghi chép tình hình, cả cái gọi là khai thông tâm lý nữa, dù rằng tôi thấy căn bản chỉ lãng phí thời gian. Tôi chẳng còn ngây ngốc cả ngày trong phòng bệnh của anh như mấy tháng trước, mà càng thường xuyên hơn là chỉ mới tán gẫu vài chuyện thường ngày thì đã ra vẻ thản nhiên nói lời thoái thác “Hôm nay có bệnh nhân hẹn trước, xin lỗi không tiếp anh được nha”, anh cũng không hề gây khó dễ, thấy tôi muốn đi thì đứng lên tiễn tôi.
Hoàng Thiếu hỏi tôi: “Tiểu Hứa à hình như gần đây cậu không hay tới chỗ Diệp Tu lắm? Có phải ổng chọc cậu giận không? Anh nói cậu nghe nè cậu đừng có để bụng mấy thứ ông già đó nói, một câu của ổng đủ để làm một đám người tức chết luôn mà, đừng có giận vì lời rác rưởi của cái đồ không biết xấu hổ đó nha!”
Lúc ăn sáng chủ nhiệm Dụ quan tâm hỏi tôi: “Thấy khí sắc cậu không tốt lắm, công việc dạo này vất vả cho cậu rồi. Hai ngày nữa tôi xin nghỉ giúp cậu, nghỉ ngơi hai ngày thấy được không?”
Lúc bàn giao ca đêm giữa tháng Đại Xuân hỏi tôi: “Sao lại tự biến mình thành con ma ốm vậy?”
Lúc tôi trả laptop Nhị Bút hỏi tôi: “Anh hai ơi sao mặt mày ông kém vậy? Lại thức đêm soạn phương án điều trị à?”
Tôi cũng chỉ có tâm trạng trả lời Nhị Bút thôi.
“Nhị Bút, cấu hình máy tính ông không được.”
“Cái quỷ gì vậy?” Cậu ta nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc, vươn tay sờ trán tôi rồi lại nghi hoặc rụt về, “Tui còn tưởng ông bị sốt thiệt đó lão Lam… Ngay cả bản remake Kiếm Tam mà laptop tui còn chạy nổi, ông nói là cấu hình nó không được á?”
Đánh Vinh Quang chắc chắn không được. Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Một hôm nào đó, lúc kiểm tra phòng như thường lệ, Diệp Tu đột nhiên nói: “Tiểu Lam, cậu gầy đi.”
Tôi hết hồn.
“Rõ lắm hả?”
“Hơi hơi.” Anh tới gần tôi, nghiêm túc đánh giá, “Cằm nhọn. Thấy cả xương má luôn rồi. Mặt thiếu thịt quá.”
“Được rồi, lát về tôi ăn nhiều hơn một chút.” Tôi hao tâm tổn trí vò vò đầu, lại thấy hai sợi tóc rơi xuống đất.
“Còn rụng tóc ha.” Anh liếc tôi một cái, “Nhưng đừng gầy thêm nữa, cái thân vốn chỉ có da bọc xương rồi mà còn rụng tóc, đến đêm hôm nào tôi cần gọi bác sĩ lại gặp phải cậu, cặp mắt này cái đầu này mà sáng dưới đèn pin thì tôi sẽ tưởng là có ma đó.”
“Đi chết đi.” Tôi rầu rĩ ghi chép lại vào bệnh án, “Coi như tôi hiểu vì sao Hoàng Thiếu cứ bảo anh thèm đòn rồi, ăn nói quá… quá là…”
“Quá là?” Anh có vẻ như rất hứng thú.
“Thì là… chọc giận người khác.” Tôi nhỏ giọng nói.
Dù là khía cạnh nào, cũng chọc cho người ta giận điên luôn đó.
Khiến tôi giận mình đánh mất lí trí. Giận mình không thể nhẫn tâm với anh.
Giận mình cứ mãi ôm hi vọng viển vông.
“Tôi cũng đâu biết vì sao.” Diệp Tu xòe tay.
Thời tiết đã trở lạnh đôi chút. Dù Quảng Châu không nằm trong nhóm những thành phố khiến người ta rét buốt tận xương, nhưng lúc này cũng không thể không nhuốm không khí mùa đông. Đã là khung cảnh cuối tháng Mười Một rồi, đến cây thường xanh cao to còn phải trút lá. Có khi bây giờ bão tuyết đang hoành hành Bắc Kinh cũng nên, tôi nghĩ vẩn vơ.
Đầu bút vô thức đánh rơi hai từ “Xuân Tuyết.”
Lòng thơ thẩn bay xa, từ đông nghĩ đến xuân.
Tôi cầm bút gạch đi. Lướt sơ qua từ đầu, xem được một nửa thì hết kiên nhẫn, bèn qua loa đóng lại rồi ném cho Diệp Tu: “Anh xem thử đi. Không có vấn đề gì thì tôi nộp lên trên.”
“Tôi mà có bệnh thật thì cậu như này là không làm tròn trách nhiệm đó.” Khi ấy anh còn đang nói đùa, ngón tay với khớp xương rõ ràng lật từng trang giấy một cách quen thuộc, xem từng dòng từng dòng, không quên trêu chọc tôi, “Mọi người đều nói chữ bác sĩ xấu lắm, nhưng tôi thấy cậu viết cũng rất…”
Anh đột nhiên khựng lại, tựa như chiếc máy hát bị ấn nút dừng.
“Sao vậy?” Tôi hỏi anh.
Anh trầm mặc chốc lát, vẻ mặt chẳng thay đổi mấy, cũng không gượng gạo hay đờ người ra. Anh chỉ lặng yên đọc đến dòng cuối cùng, thản nhiên khép bệnh án rồi trả cho tôi, lúc mở miệng cũng không do dự: “Cậu xem lại đi. Hình như viết nhầm đó.”
Tôi gật đầu, hơi ngượng ngùng: “Xin… Xin lỗi, ban nãy phân tâm.”
Đáng ngạc nhiên là lúc ấy anh đã không nói mấy câu bông đùa vặt vãnh. Khi tôi đứng dậy định rời đi, anh bỗng cản tôi lại trước khi tôi kịp cầm bệnh án lên: “Văn phòng cậu có ai không?”
“Có… Đại Xuân đang ở đó.” Tôi không hiểu mô tê gì.
“Thôi xem ở đây đi, đừng để về rồi mới ngó tới.” Diệp Tu nói đơn giản.
Tôi đã nảy lòng nghi hoặc. Vẫn là trang giấy quen thuộc tôi vừa viết lên, nét chữ liên miên dưới đầu bút bi trải dài từng đoạn, dường như cũng chẳng có gì bất thường. Chỉ số sinh lí, nội dung trò chuyện, chẩn đoán của bác sĩ, cái nào cũng chính xác cả. Có lẽ do tôi hoa mắt nên không nhìn ra, vậy là xem kĩ thêm lần nữa.
Nhưng trái tim đột ngột thắt lại khi đôi mắt lướt tới dòng chữ ngay phía trước hai từ “Xuân Tuyết” bị gạch bỏ.
Mặt tôi trắng bệch.
“Anh làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt anh nhìn cái người đó nữa, một lần thôi cũng được mà!”
Thời gian bỗng hóa tĩnh. Không, nơi đây còn chẳng hề tồn tại thời gian, hết thảy đều đã chết lặng cả rồi, chỉ còn tôi và Diệp Tu giữa lỗ hổng của thế giới. Tay tôi siết chặt lấy trang giấy, như thể chỉ cần nới lỏng thôi thì nó sẽ bị gió cuốn đi mất, mà chính tôi cũng bị buộc phải bất động trong nỗi kinh hoàng nồng đậm đến khó tan.
Tôi đã nghĩ gì thế này?
Tôi lại đi viết gì thế này?
Thậm chí chính tôi còn không biết lúc ấy mình đang ôm nỗi niềm gì. Tôi chỉ biết trong đầu mình trống rỗng, tựa như vùng đất trũng bị dòng lũ lớn tàn phá không thương tiếc, những gì sót lại chẳng qua là một mảnh hỗn độn vụn vỡ. Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh, mà một ý niệm lại đang mọc ra từ mảnh hỗn độn ấy, yếu ớt bày ra sự tồn tại của nó trong đầu tôi.
Diệp Tu đã biết rồi.
Thời gian bị kéo dài đến vô hạn. Anh đứng trước mặt tôi cùng lắm chỉ cách nhau gang tấc, tôi cảm nhận được rõ mồn một rằng anh đang hiện diện nơi đây, thậm chí tôi cảm nhận được cả độ ấm của anh. Nhưng tôi còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh lấy một lần.
“Cái đó…” Tôi vất vả mở miệng, “Ừm… Tôi phân tâm, thật xin lỗi, tôi cũng không biết mình đã nghĩ gì nữa, anh… đừng lo…”
Giọng nói vô thức yếu đi.
Dễ dàng bị nhìn thấu trước mặt anh. Thậm chí muốn ngụy trang cũng chẳng ngụy trang được.
“Hứa Bác Viễn.” Diệp Tu thở dài, “Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi đã.”
Anh không gọi tôi là Lam.
Tôi làm theo lời ấy, nhưng ánh mắt hãy còn trốn anh.
“Tôi nói, nhìn tôi.” Anh hơi bất đắc dĩ, “Tôi có ăn cậu đâu.”
Tôi thu hết can đảm, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
“Thật xin lỗi, tôi không nên…”
Không nên cái gì?
Đầu óc tôi lại bắt đầu trống rỗng.
“Cậu không làm gì sai cả. Người phải nói xin lỗi là tôi.” Anh cong cong khoé môi, nhưng trong mắt lại chứa chan ý cười hiếm thấy, “Cậu nhìn ra rồi.”
Tôi chờ anh tiếp tục, nhưng dường như anh cũng đang đợi tôi đáp lời, vậy nên đành khổ sở gật gật đầu: “Ừ.”
“Thế thì, giờ chúng ta đã biết rõ bí mật trong lòng nhau rồi.”
Đây xem như là bí mật ư?
Tôi thoáng hoảng hốt.
Lần đầu tiên tôi có ý định tưởng tượng xem một Hứa Bác Viễn khác sẽ trông như thế nào. Diệp Tu nói cậu ta rất giống tôi, vậy hẳn là giống như đúc, có thể từ bề ngoài đến tính cách cậu ta thoạt nhìn hệt như anh em sinh đôi của tôi. Nhưng cậu ta chắc chắn vẫn khác với tôi. Cậu ta là game thủ cấp cao của công hội, là nhân viên công tác của câu lạc bộ, là người bạn thật sự và người hâm mộ chân thành của Diệp Tu, ắt hẳn tiếng nói chung giữa cả hai sẽ nhiều không đếm xuể. Diệp Tu là vị thần Vinh Quang, chắc chắn thao tác của anh rất chấn động lòng người, có lẽ cũng vì chi tiết này mà Hứa Bác Viễn đó phát hiện ra thân phận thật của Diệp Tu nhỉ. Càng có thể là cậu ta và Diệp Tu đã chia sẻ vô tận những hồi ức trân quý, trong khi tôi thì chưa từng biết đến thế giới bên kia, thậm chí chẳng xứng thay thế cho Hứa Bác Viễn đó, vì tôi chẳng những thất bại thảm hại trước mặt anh, còn đáng buồn cười hơn khi chính mình lại là một tay gà mờ chơi AFK nhiều năm.
“Xin lỗi…” Tôi lẩm bẩm, “Nhưng tôi thật lòng, thật lòng, thật lòng không khống chế bản thân nổi…”
Anh chẳng nói gì, nhưng lại tới gần tôi một bước, vỗ vỗ vai tôi.
“Tôi rất thích cậu, Hứa Bác Viễn. Nhưng không phải kiểu thích có ý nghĩa như vậy.” Anh nói, “Cũng cảm ơn cậu đã viết ra câu đó, tôi không nên buông thả cảm xúc của mình, sai lầm xem cậu thành người đó, còn luôn miệng gọi cậu là Lam. Hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Tôi hiểu mà.” Tôi nặn ra một nụ cười, “Dù sao… Tôi rất giống người đó.”
“Nhưng chung quy cậu không phải người đó.”
Giọng điệu của anh vẫn chẳng hề thăng trầm, tựa như âm thanh anh hỏi “Vinh Quang” vào ngày đầu tiên tôi nhìn thấy anh, vậy mà giờ nghe vào tai lại khiến lòng tôi thắt lại, thắt lại, thắt lại đau đớn.
Chung quy tôi chẳng phải Lam của anh.
Cũng vĩnh viễn không cách nào trở thành Lam của anh.
Lặng im thật lâu. Tôi đứng đó, cảm giác có cơn gió lùa vào. Anh lại để cửa sổ mở toang, không lạnh ư?
Gió buốt thổi nguội dòng máu trong thân mình, mạch đập lại nhảy thình thịch, tựa như một trái tim mạnh mẽ khác nằm ngoài lồng ngực. Xúc cảm nơi đầu ngón tay anh sớm đã tiêu tan, nhưng kí ức về nó vẫn còn đọng lại thật rõ ràng trong tâm trí, khiến tôi muốn tìm về sự ấm áp mà mình không thể từ bỏ ấy.
Anh sẽ thấy lạnh chăng?
Một mình anh sẽ cô độc chăng?
Anh cũng sẽ khó nén được nỗi lòng mình, sẽ không khống chế được bản thân chăng?
Hẳn là sẽ, cho dù anh mạnh mẽ thế nào hay khiến người ta yên tâm ra sao, anh cũng chỉ là một con người mà thôi.
Anh cũng sẽ giống tôi lúc này, cũng thấy lạnh hệt như tôi.
“Anh sẽ một mực thương người đó ư?” Tôi thấp giọng hỏi anh.
“Đương nhiên.” Anh chẳng hề do dự.
“Vậy nếu anh… không bao giờ quay về được?”
Tôi thấp thỏm lắm.
Anh cười một tiếng thật khẽ: “Không về được cũng đành chịu. Tới đâu hay tới đó, chuyện đã qua cũng đã qua rồi, nhưng hồi ức vĩnh viễn là hồi ức.”
“Con người luôn thuộc về tương lai, Hứa Bác Viễn,” Diệp Tu nhìn tôi, “Cậu hiểu không?”
Dường như anh đang ám chỉ điều gì.
Rốt cuộc tôi cũng cố lấy chút dũng khí cuối cùng.
“Vậy tôi… thuộc về tương lai của anh sao?”
“Nếu không về được nữa.” Anh xác định rất rõ, “Hứa Bác Viễn sẽ trở thành người bạn quan trọng nhất của tôi trong thế giới này. Nhưng Hứa Bác Viễn của thế giới này không phải Lam Hà.”
Tôi lặng yên gật đầu.
Đáp án đã đủ rõ ràng. Tôi cũng đã thoả mãn rồi.
10,
Tôi không ra tiễn ngày anh xuất viện. Chủ nhiệm Dụ và Hoàng Thiếu nói rằng anh khá bình tĩnh. Người nhà cũng rất hài lòng với tình trạng của anh.
“Anh ấy thuộc… nhớ ra mấy cái kiến thức kinh tế học rồi?” Tôi rất kinh ngạc.
“Cái đó thì không. Đúng thật là ổng bị mất trí nhớ ở mức độ nhất định. Nhưng chúng ta bó tay rồi, chỉ có thể chờ ổng tự hồi phục.” Hoàng Thiếu đã bắt đầu chuẩn bị phương án điều trị cho một bệnh nhân khác, “Tiểu Hứa à cậu vất vả nhiều ngày như vậy rồi. Tối nay tan làm bắt Văn Châu mời cơm thôi, cậu nhớ phải đi với anh đó.”
Tôi gật gật đầu. Hoàng Thiếu nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng: “Mệt à? Thấy gần đây cậu không muốn nói chuyện lắm.”
“Hơi hơi.” Tôi cười cười, “Cảm ơn Hoàng Thiếu đã quan tâm.”
Hôm ấy lúc về nhà, điện thoại của tôi hiện ra một thông báo. “Quân Mạc Tiếu” muốn thêm bạn bè với bạn. Tôi trố mắt nhìn một lát, nhấn đồng ý, khung chat với bên kia lập tức hiện lên dòng “Đang nhập”, vậy là tôi ấn phím xoá, xoá hết dòng “Anh sao rồi” mà mình đã gõ xong.
Nhưng đầu kia một mực chẳng gửi tin nào sang.
Thế nên tôi do dự, cuối cùng lại ấn vào trang chủ, đặt chế độ follow đặc biệt, thoát ra.
Sau đó, avatar xám đi.
Cuộc sống vẫn từng bước trôi qua. Tình trạng tâm lý của người hiện đại ít nhiều gì cũng sẽ có vài vấn đề, bệnh nhân nườm nượp tới tìm tôi tư vấn. Mỗi ngày của tôi vẫn bận rộn, hết làm ca sáng lại trực ca đêm dựa theo lịch làm việc, dải ngân hà và vầng thái dương thay phiên nhau chiếm giữ bầu trời, có đôi khi tôi thậm chí còn hoảng hốt không biết rốt cuộc mình là ai.
Thiếu vắng anh cũng chẳng làm cuộc sống mất đi ý nghĩa, nhưng lại thật sự khiến tôi thấy lòng mình hoá một mảnh hoang vu.
Quả nhiên là tôi đã yêu anh rồi sao?
Ngày nào đó của một năm sau, tôi tan tầm bước ra khỏi cổng, đi giữa dòng người vội vàng ngược xuôi trên con phố. Tôi của dĩ vãng có lẽ sẽ rũ thấp đôi mắt mệt nhoài, một thân một mình thả bước; nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao tôi lại nóng ruột nhìn quanh quất. Thêm một năm hạ đi thu về, chút oi ả bị bỏ sót nay cũng đã cạn, gió thổi ngang con phố, phe phẩy một làn sóng xanh biếc. Trên thành bồn hoa có con mèo lông màu quả quýt, đang biếng nhác phơi mình dưới nắng. Chẳng ai thèm ngó xem nó đang làm gì, nó cũng tự vui đùa một mình, thường hay giở vuốt gãi lông một trận. Lòng tôi lắng lại, vô thức dừng bước chân, yên tĩnh nhìn nó, nó liền nhảy dựng lên một cách rất tự nhiên, chậm rãi đi về trước bằng tư thế tao nhã, “vụt” cái đã trèo lên trên nhánh cây.
Chỉ thấy cành lay động một chập, chẳng còn bóng dáng nó đâu.
Lòng tôi khi ấy bỗng trầm xuống, nảy ra một dự cảm, Diệp Tu có lẽ đã về rồi.
Hai ngày sau, quả nhiên tôi lại gặp Diệp Thu và Diệp Tu một lần nữa. Theo lời của Diệp Thu, một hôm nào đó Diệp Tu bỗng dưng bị gián đoạn kí ức, cho rằng hiện tại đang là thời điểm nào của một năm trước. Chủ nhiệm Dụ và Hoàng Thiếu bị triệu tập khẩn cấp, nhưng lòng tôi đã có kết luận.
Mặc một bộ quần áo thường ngày được cắt may vừa vặn, Diệp Tu khoanh tay ngồi trước mặt tôi nhướng nhướng mày: “Là năm 2028 thật ư?”
“Đúng vậy. Một năm trước anh mắc chứng rối loạn hoang tưởng, tôi là người phụ trách tình trạng hằng ngày của anh. Còn ấn tượng gì không?” Tôi “soàn soạt” mở bệnh án của anh, viết ngày lên, thoáng dừng lại, “Không nhớ cũng có thể hiểu được.”
“Đúng là tôi không nhớ.” Anh thật thản nhiên, “Có thể nói cho tôi những chuyện đã xảy ra không? Nếu thật sự đã qua một năm.”
Vậy nên tôi kể hết đầu đuôi những chuyện xảy ra trong một năm này cho anh. Chuyện liên quan đến tổ quốc, chuyện về công ty anh, chuyện của chính anh, nói tới mức miệng khô lưỡi đắng, tôi bưng ly nước lên uống một ngụm. Nước còn ấm, tôi thở phào một hơi: “Không có ấn tượng gì thật ư?”
Anh gật đầu: “Không có thật.”
Nhìn người trước mắt, tôi nghĩ tới Diệp Tu lúc ban sơ. Cũng không kiêu không nịnh thong dong bình tĩnh như thế, diện mạo chẳng hề khác, thật khó tin được rằng người đối diện này không chia sẻ bất cứ hồi ức chung nào với tôi. Cả hai rất giống nhau, giống đến mức khiến tôi gần như mê đi, gần như tan nát cõi lòng, chỉ là lúc này tôi mới thật sự hiểu những lời anh từng nói.
“Nhưng chung quy cậu không phải người đó.”
Nhưng chung quy anh không phải người đó.
Diệp Tu vẫn an tĩnh ngồi trước mặt tôi. Ánh mắt anh thoáng chút nghiền ngẫm, nhưng tôi chẳng có hứng thú truy đến cùng. Dĩ nhiên tôi cũng sẽ có cảm giác thân thuộc muốn gần gũi đối với anh, nhưng nỗi niềm thương nhớ và cơn rung động ban sơ đã chẳng còn nữa.
Tôi khụ khụ hai tiếng: “Ừm… Nếu bây giờ tôi không lấy thân phận bác sĩ tâm lý nữa để nói mấy câu, anh có tin không?”
Anh không trực tiếp trả lời, chỉ cười cười và nói: “Tôi tự có phán đoán của mình.”
“Được.” Tôi đóng bệnh án lại, tắt bút ghi âm.
“Tôi hỏi anh một chuyện đã, anh có biết Vinh Quang không?”
11,
Tôi nhàn nhạt nói lại cho anh một lượt về những chuyện Diệp Tu từng kể năm ấy. Anh lắng nghe rất nghiêm túc, lúc thì nhíu mày thoáng suy tư. Sau khi xong chuyện, anh mở miệng: “Nghe thật giống một câu chuyện huyền huyễn.”
“Vậy nên anh nghe thử cho biết thôi.” Tôi gật đầu, “Hơn nữa người kể cho anh tất cả chuyện này cũng không phải bác sĩ Hứa, chỉ là người bạn Hứa Bác Viễn của Diệp Tu.”
Diệp Tu giãn mặt cong môi. Dáng vẻ khi cười rộ lên của anh giống với Diệp Tu trong trí nhớ tôi như đúc: “Nếu đã vậy, có tiện lưu số điện thoại không?”
“Anh đổi số rồi à?”
“Không.”
“Vậy thì đã lưu rồi.” Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua cái tên “A Diệp Tu” nằm ở hàng đầu tiên trong danh bạ điện thoại, rũ mắt, bình thản dùng ngón tay che khuất, “Vậy nên với cương vị một người bạn, tôi mong anh không phải ở lại bệnh viện tâm thần nữa, bầu không khí chỗ này không thích hợp để người bình thường định cư.”
“Vậy còn cậu?” Diệp Tu hỏi tôi.
Trong nháy mắt ấy, lòng tôi dậy lên một cơn xúc động lạ thường. Tôi muốn nắm tay anh, muốn cảm nhận độ ấm nơi đầu ngón tay anh, muốn biết anh liệu có còn khẽ khàng luyến lưu làn da tôi tựa như những ngày xưa cũ; nhưng tôi cũng đủ lí trí để hiểu rõ rằng ấy chỉ là xúc động, chỉ là ảo giác, chỉ là nỗi hoang tưởng vô nghĩa khi được gặp lại cố nhân sau đằng đẵng bao ngày cách biệt. Vậy nên tôi đứng dậy, đưa bệnh án cho anh: “Tôi quen rồi. Lúc làm trắc nghiệm đánh giá tâm lý nhớ phải giả vờ chút đó, sau này có việc thì cứ nhắn QQ.”
Anh cười, nói được.
Ngày ấy khi anh đã rời đi, một mình tôi ngồi ngơ ngác thật lâu, Đại Xuân còn suýt tưởng tôi bị ai nhập. Dù là Diệp Tu của năm ấy hay Diệp Tu của hiện tại, đều đã đi rồi, rời xa tôi, chẳng hề trở lại.
Cũng vĩnh viễn không thể tìm về.
Mà sau ngày ấy, tôi chẳng còn gặp lại anh thêm lần nào nữa.
Anh vốn dĩ là một người cách tôi rất xa.
12,
Có đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ, cái người Diệp Tu thật sự khiến tôi rung động ấy đang trải qua cuộc sống thế nào. Người bình thản trước sóng gió lại ứng xử khéo léo như anh, ngay cả trong thế giới xa lạ này, cũng chắc chắn có thể sống theo những gì mình muốn, huống chi anh còn đang ở trong thế giới mà mình quen thuộc và yêu quý vô cùng. Ở đó có người anh thật sự yêu thương, có người bạn chân chính hiểu anh, có Vinh Quang anh yêu đến cháy lòng như thể đó là sinh mệnh mình. Tôi là một con thuyền cô độc mà anh thả trôi chẳng chịu kéo về ở thế giới này, có lẽ anh sẽ nhớ tới tôi giữa đêm khuya tĩnh lặng, có lẽ cũng sẽ vì tôi mà thoáng nỗi ưu thương. Nhưng tôi chỉ là quá khứ của anh, thậm chí gọi quá khứ cũng miễn cưỡng vô cùng. Còn anh lại vĩnh viễn là duy nhất của tôi, dẫu cho thứ “duy nhất” ấy, chỉ là một con diều đứt dây bị gió cuốn đi, bặt vô âm tín.
Tôi vẫn còn tỉnh táo sống trên đời này, nhưng lòng sớm đã chẳng phải một mảnh nguyên vẹn.
Nhưng tôi có còn, dù chỉ là, cơ hội nói với anh một lời chăng?
Tôi không biết.
Tôi chỉ biết, gió thu đã ghé, trời trở lạnh rồi.

-END-
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
"Bài hát cho em, giờ đã hát cho mọi người." Đau buồn không ở người không yêu ta, mà ở trong mắt người, ta và những kẻ qua đường không còn khác biệt.

Setting không mới, nhưng thường người ta chỉ viết trên góc nhìn người xuyên, còn khi đã trở về, người trong thế giới ấy nghĩ gì, cảm nhận những gì, thì ít ai nói. Diệp đến và đi như một hạt bụi bay qua cuộc đời Lam, để lại bóng hình mãi mãi. Lam đến và đi như một hạt bụi bay qua cuộc đời Diệp, và có vương lại nơi góc áo anh chăng, Lam chẳng thể nào biết. Anh đã trở về, về với Lam của anh, không phải Lam đã trót yêu anh của thế giới này. Một ngày nào đó ở bên Lam của anh, anh có chợt nhớ đến Lam của cõi nhân gian xa lạ kia, Lam cũng chẳng thể nào biết. Dẫu có, dẫu không, cũng chẳng còn một hồi âm.

Người Lam yêu đã vĩnh viễn ra đi, Lam sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Người Lam yêu không vĩnh viễn chết đi, anh vẫn ở đó, dùng ánh mắt nhìn Lam, như nhìn một kẻ qua đường. Nỗi đau dẫu có thắt lòng, cũng chẳng thể nói, càng chẳng thể dùng ánh mắt tha thiết gửi đến anh một ngàn câu hỏi. Bởi anh vẫn ở đó, nhưng không biết câu trả lời.
 

Bình luận bằng Facebook