Tôn Triết Bình lật người đè lên Trương Giai Lạc.
Mặt cậu rất nóng, hai mắt sáng ngời. Bắt đầu bằng nụ hôn dịu dàng, Tôn Triết Bình đưa tay chạm vào bên eo dần thăm dò lên trên. Lòng bàn tay hắn rất nóng, mảng da bị chạm vào, bị vuốt nhẹ như được nhen lửa, chỗ nào chỗ nẫy đều ngứa ngáy, Trương Giai Lạc tưởng như bị phỏng.
Một mạch từ trán xuống dưới, khi hôn đến hầu kết người trong ngực khẽ run lên. Duyện hôn xuống phía dưới, nhào nặn lên phía trên, công chiếm thành trì. Áo bị kéo cao, đáng tiếc là đã che khuất xương đòn vừa trắng lại thẳng, nhưng Tôn Triết Bình cũng không định cởi nó ra. Đầu ngực Trương Giai Lạc sung huyết nhếch lên căng thẳng, màu hồng mịn khiến người muốn bắt nạt. Ngón tay chà xát cấu véo mang tới cảm giác nhói đau, lại ngứa ngáy khó nhịn, Trương Giai Lạc không nín được khẽ rên, bỗng nhớ ra trong nhà còn có người lớn, vội vàng đưa tay che miệng.
Mạch máu Trương Giai Lạc mảnh, hơi mạnh tay sẽ để lại dấu vết, bây giờ đã thành một mảng ửng hồng. Vành tai bị gặm cắn lại càng giống như sắp nhỏ máu, Tôn Triết Bình ngờ rằng cậu có thể tự bốc cháy, kề sát bên tai trêu chọc, nhà tôi cách âm rất tốt, yên tâm mà kêu, chỉ có mình tôi nghe thấy.
. . . Chẳng yên tâm chút nào!
Trương Giai Lạc tức giận muốn giơ chân đạp, lại bị người ta bắt lấy cổ chân. Tôn Triết Bình ngồi dậy hôn gan bàn chân cậu. Trương Giai Lạc vừa thẹn vừa cam chịu, dứt khoát nhắm mắt không thèm để ý nữa. Tôn Triết Bình cảm thấy trêu cậu thật vui, hai người làm chuyện thân mật nhất, vậy mà người yêu còn muốn giận mình.
Quần sooc rộng rãi trên trên xương hông thật nguy hiểm, dễ dàng bị cởi ra. Vật bị giấu trong quần đã ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ mê người. Cách tầng vải, Tôn Triết Bình liền cúi đầu hôn liếm.
A a ——!
Trương Giai Lạc nào chịu nổi, ngay lập tức cất cao tiếng rên rỉ. Tôn Triết Bình vừa dùng môi lưỡi ngậm liếm vẽ theo hình dáng vật kia, một bên vuốt ve đùi trong nhạy cảm, còn xấu xa luồn ngón tay vào trong đũng quần xoa nắn đáy chậu và túi nang. Trương Giai Lạc bị liếm đến mức run rẩy, quần lót đã quá căng chật, lại bị mấy ngón tay chen vào, thật khó chịu.
Lạc Lạc.
Giọng nói khàn khàn đậm sắc dục, Trương Giai Lạc cảm thấy lỗ tai mình nghe không thông nữa rồi. Cậu vẫn chưa thôi tức giận, bất đắc dĩ mở lớn mắt nhìn về phía giọng nói, liền thấy Tôn Triết Bình cúi đầu giữa hai chân mình, nửa bàn tay còn đang trong quần lót mình, vài trắng bị ướt một mảng. Không biết là nước bọt Tôn Triết Bình hay là thứ gì bết bát hơn.
Tác động quá lớn vào thị giác, tim Trương Giai Lạc nhảy lên còn nhanh hơn so với khi nãy.
Tôn Triết Bình nghiêm túc nhìn cậu, Lạc Lạc, có thể cởi ra không.
Nếu Trương Giai Lạc không phải đang mềm nhũn cả người thì nhất định sẽ bật dậy đạp hắn một trận, thầm nghĩ, sao trước khi liếm anh không hỏi tui một tiếng! Trương Giai Lạc cảm thấy mình sắp bốc hỏa tới nơi. Giơ tay che kín hai mắt, đáp lại một tiếng nhỏ như muối kêu.
Ừm.
Quần lót mới này do Tôn Triết Bình đi siêu thị mua, giặt sạch phơi khô sau đó được mặc lên người chủ nhân chưa tới hai giờ lại bị hắn tự tay cởi.
Da Trương Giai Lạc trắng, cậu nhỏ có màu hồng nhạt như núm vú, bị liếm đến mức cương cứng hoàn toàn. Tôn Triết Bình mỉm cười vùi đầu ngậm lấy.
Cảm giác bị khoang miệng ướt nóng bao bọc lấy quá sướng, niêm mạc mềm mịn ép lên thân khi hút vào. Răng thỉnh thoảng chạm nhẹ, miệng nhỏ được liếm láp khiến dương vật không ngừng run lên. Túi nang bị nắm trong lòng bàn tay xoa nắn, có cảm giác bị dâm loạn vi diệu. Vành mắt Trương Giai Lạc đỏ hồng, eo căng cứng thẳng tắp, mũi cũng cay cay khi gần đến đỉnh. Dù đã ý loạn tình mê muốn bắn, cậu vẫn giữ được chút lý trí để nhịn xuống không xuất trong miệng Tôn Triết Bình.
Không cần . . . thả ra . . .
Tôn Triết Bình chẳng màng, cười gằn, vì đang ngậm lấy thứ kia mà giọng nói mơ hồ không rõ. Trương Giai Lạc nghe thấy chỉ muốn che kín lỗ tai. Đột nhiên túi nang và làn da mẫn cảm nơi dương vật bị nhấn mạnh, nháy mắt căng trướng không chịu được, Tôn Triết Bình ngậm thật sâu một nhát, Trương Giai Lạc liền sợ hãi phóng thích.
Vậy mà thật sự bắn trong miệng người ta, Tôn Triết Bình còn nuốt lấy toàn bộ. . . Trương Giai Lạc muốn khóc vì xấu hổ, không còn sức lực, nằm thở hổn hển. Tôn Triết Bình cởi sạch đồ, da kề da lần nữa đè xuống.
Nếm thử?
Trương Giai Lạc đưa tay ôm lấy người trên, hé miệng hôn môi. A, đắng.
Tôn Triết Bình bật cười, giơ tay mở ngăn kéo tủ đầu giường. Buổi chiều hắn đã chạy một chuyến qua tiệm thuốc. Lấy thuốc bôi trơn ra xoa nóng trong lòng bàn tay.
Còn bảo không vội . . . Nói đi, anh muốn làm tui bao lâu rùi?
Rất lâu.
Tôn Triết Bình định lật người lại, Trương Giai Lạc tỏ ý không muốn, chỉ đành thôi. Hắn xoa chất lỏng đã được làm ấm vào nơi chưa ai động tới, khiến Trương Giai Lạc khẽ run.
Cái này gọi là màn dạo đầu, phòng bị trước tránh tai họa.
Anh còn định dạo mấy lần . . . Ai! Tôn Triết Bình nghiêng đầu liếm vạt tai Trương Giai Lạc, chọc cho người dưới thân run rẩy từng hồi, kề sát bên tai đáp lời.
Nhỡ đâu không cẩn thận làm rách bao khiến cậu mang thai, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.
Trương Giai Lạc nghe thế căng thẳng trong lòng, nhiệt độ toàn thân bỗng tăng cao càng thêm mẫn cảm, lại triệt để mở rộng với Tôn Triết Bình. Rõ ràng chưa bắt đầu chủ đề chính, Trương Giai Lạc lại cảm thấy mình hãm sâu vào vòng xoáy chẳng cách nào tự kiềm chế.
Ngón tay dính đầy thuốc bôi trơn tùy ý đâm vào.
Nơi lần đầu tiên tiếp nhận dị vật có bài xích có sợ hãi, hệt như việc cậu vốn nên nhận, cả sự đau đớn cũng có thể vui vẻ chịu đựng.
Tôn Triết Bình chú ý đến biểu cảm của Trương Giai Lạc, những nụ hôn không còn cảm giác chiếm hữu thô bạo, hắn ôm Trương Giai Lạc vào lòng thân mật âu yếm hôn dỗ dành. Ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi mở rộng. Trong vách rất chật hẹp, dù sao cũng là nơi chưa từng bị xâm phạm, thịt non ướt nóng mẫn cảm khẽ run rẩy, vừa như sợ sệt né tránh vừa như muốn hấp thụ hắn chẳng muốn rời xa.
Trương Giai Lạc ra sức ôm cổ Tôn Triết Bình, giống một chú cá bất lực, dựa dẫm hoàn toàn vào đối phương. Cậu không biết tiếng thở dốc mềm mại lọt vào tai Tôn Triết Bình có biết bao khiêu gợi, xuyên qua màng nhĩ cọ vào dây thần kinh căng thẳng.
Tôn Triết Bình dằn lòng cố gắng mở rộng thêm chút, ngón tay thoáng cong lên khuấy đảo, ép vào trong vách non mềm. Vừa tăng thêm số lượng vừa dùng ngón cái xoa nhấn ở miệng huyệt giúp Trương Giai Lạc thả lỏng.
Công cuộc mở rộng cuối cùng cũng kết thúc, cả hai đều không chịu nổi. Trương Giai Lạc dùng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, Tôn Triết Bình bị nhìn đến ngứa ngáy tâm can, cúi xuống liếm cắn cơ thể xinh đẹp kia lần nữa. Dưới thân lại không hề vội vã tiến vào, mà thay bằng hai ngón tay tìm tòi ấn xuôi theo vách. Tràng đạo dần ướt át, âm thanh dính dấp khi ra vào. Ngón tay quanh năm chạm vào bàn phím có một lớp chai mỏng, thăm dò nơi bí ẩn từng chút một, bị niêm mạc ướt nóng mút lấy.
Sự nghiền ép có chủ đích khiến Trương Giai Lạc chịu không nổi, cậu khẽ ngân nga và dùng đầu gối cọ xát eo Tôn Triết Bình, ngượng ngùng cất tiếng.
Được rồi . . . ưm . . .!
Tê dại đột ngột khiến Trương Giai Lạc kêu lên sợ hãi, chính là chỗ này.
Sau khi tìm đúng vị trí Tôn Triết Bình rút tay với lấy bao ở đầu giường, dùng răng cắn mở, chụp lên dương vật đã sớm cứng phát đau, mạnh mẽ để lên lối vào trơn bóng. Miệng huyệt đã quen với vật thâm nhập giờ đây co rút từng cơn, lại ngoan ngoãn như chờ mong lần nữa được lấp đầy.
Hai chân bị nắm chặt đẩy lên cao, hai chiếc gối được lót dưới thắt lưng, vị trí yếu ớt nhất bị phơi bày, hết thẩy chứng tỏ sự chiếm hữu lẫn nhau cuối cùng đã đẩy đến cao trào. Thực ra tư thế này không thích hợp cho lần đầu, nhưng Trương Giai Lạc muốn nhìn rõ ràng cẩn thận.
Thấy Tôn Triết Bình nằm trên, ánh mắt dịu dàng mà nguy hiểm, lặp lại lời cậu.
Cậu là của tôi.
Sau đó toàn bộ mạnh mẽ đâm vào.
Trương Giai Lạc bị đỉnh đến nức nở, nơi mới được khám phá bị đâm xuyên nghiền ép chuẩn xác, tê dại cực điểm. Đôi chân gập lại trước người run rẩy không thôi.
Tôn Triết Bình vốn nghĩ nên chậm một chút, vừa tiến vào lại bị quấn chặt, vách trong mềm mịn nóng bỏng chỉ muốn hút lấy, nuốt trọn hắn. Lý trí tan rã trong nháy mắt, nhịn lâu đến vậy cũng như dã tràng xe cát. Hắn ưỡn eo, toàn bộ đâm vào, lập tức bị siết chặt kín kẽ.
Làm cậu đau?
Trương Giai Lạc mê loạn lắc đầu, mở rộng quá cẩn thận, cậu cũng không thấy đau. Nhưng ngón tay sao so được với kích thước dương vật. Thật sự được lấp quá đầy, vật quá lớn trong cơ thể chèn ép khiến cậu căng tức không chịu được, chỉ cần hơi động lập tức cảm giác như phi nước đại lên đến đỉnh.
Ư cái kia . . . mạnh quá . . .
Trương Giai Lạc buông ga trải giường, đưa tay kéo người. Ưm Đại Tôn . . .
Tôn Triết Bình cười trầm, dần tăng cường độ rút ra cắm vào, môi kề môi hỏi. Mạnh quá à, vậy cậu có thích không?
Sau đó mở đường bằng đầu lười, ngậm mút môi lưỡi người đang trách cứ. Trương Giai Lạc còn chưa lịp trả lời lại chẳng phát ra nổi bất kỳ âm tiết nào ngoài mấy tiếng "ư ư a a". Niêm mạc bị ép mở tiết ra chất lỏng ướt át, chảy ra cùng hỗn hợp thuốc bôi trơn, vỗ lên miệng huyệt mang đến khoái cảm lạ kỳ.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ ngọt ngào, tiếng cơ thể va chạm cùng tiếng nước và tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.
Ra vào quá kịch liệt, Trương Giai Lạc càng lúc càng chịu không nổi, cậu chẳng biết mình đã khóc tự khi nào. Thành ruột bị mài ép hung tợn, dương vật nóng bỏng liên tục dồn ép không thương tiếc, thứ cảm giác ngứa ngáy tê dại lạ lẫm khiến cậu như phát rồ. Nhịp quá nhanh làm cậu hơi đau, hoảng hốt nghĩ có khi nào mình bị đâm hỏng, nhưng trong đau đớn lại mang theo sự thoải mái không cách nào diễn tả.
Phía trước không hiểu sao lại dựng thẳng, bị kẹp giữa hai người, theo từng lần đánh xuyên mà cọ mạnh vào cơ bụng rắn rỏi của Tôn Triết Bình, đã sớm tự ướt đầm, khiến nơi tiếp giáp của hai người dính dớp rối tinh rối mù.
Trương Giai Lạc cảm thấy mình sắp không thở nổi, cậu khó khăn kêu đau trong tiếng rên rỉ thút thít.
Tôn Triết Bình giảm tiết tấu, hôn lên tóc cậu, liếm mồ hôi và nước mắt nơi khóe mi, vị mặn chát thật sự thúc tình. Nhưng đỉnh vào vừa chậm vừa nặng ngược lại càng cường điệu hóa sự tồn tại của thứ có kích thước dọa người trong cơ thể. Trương Giai Lạc căn bản không thể thả lỏng, ấm ức nói đau eo, đau cả chân.
Tôn Triết Bình lại rất thích cặp chân trắng nõn treo trên vai, cực kỳ hưởng thụ ấn tượng thị giác, còn có thể thấy rõ nơi nào đó chưa từng trải đời lộ ra vách thịt non mềm bị lấp đầy nhăn nheo, bị bộ lông thô cứng chà sát hết lần này đến lần khác, chà đến mức thắm đỏ.
Hắn nghiêng đầu hôn dỗ dành lên đầu gối cong cong, thả chúng xuống vắt vào thắt lưng. Tay bọc lấy vòng eo căng cứng nhẹ xoa nắn, dưới thân lại tiếp tục động. Hỗn hợp chất lỏng mang nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể, dưới động tác đóng cọc vang lên tiếng nước bì bộp.
Tôn Triết Bình khom người gặm cắn vành tai mẫn cảm của Trương Giai Lạc.
Cậu đó, kêu nằm sấp thì không thích, nhất định muốn chịu tội cơ.
Trương Giai Lạc bị liếm rụt cả vai, nhỏ giọng lúng túng ậm ừ, ừm . . . nhưng tui muốn anh . . . hôn tui . . .
Tôn Triết Bình cười, đành chịu. Đáp ứng lời mời ngậm lấy bờ môi đã bị cắn mút sung huyết.
Phía trước Trương Giai Lạc rất căng, khác với khoái cảm chồng chất ngứa cả tâm can phía sau, có cảm giác tê dại sắp lên đỉnh lại chưa thỏa mãn khiến cậu như chìm vào mây mù. Cậu không dám đụng vào chính mình, Tôn Triết Bình lại cảm thấy vật nhỏ kia bất lực lay động theo động tác có hơi đáng thương, đưa tay nắm lấy vuốt ve, ngón cái còn chơi xấu cấu vào đỉnh hồng mẫn cảm, chà xát lỗ tinh đã ướt mèm.
Vừa chạm vào tiếng rên rỉ của Trương Giai Lạc bỗng biến điệu, âm cuối run rẩy càng thêm phiến tình.
Cảm giác trước sau được đồng thời chăm sóc quá kích thích, Trương Giai Lạc tê dại hết cả da đầu. Phía trước bị nhào nặn căng trướng quá mức, đã run rấy muốn bắn ra lại bị Tôn Triết Bình chặn lại mắt ngựa, cao trào ghìm lại khiến Trương Giai Lạc khóc lớn, Tôn Triết Bình hôn cậu, buông tay đồng thời đỉnh sâu vào nơi nguy hiểm nhất trong cơ thể, Trương Giai Lạc vừa khóc vửa bị đẩy lên chín tầng mây. Vốn Tôn Triết Bình cũng sắp lên đỉnh lại bị hậu huyệt siết chặt đột ngột kích thích, nhanh chóng ra vào mười mấy lần cũng phóng thích.
Sau đó hai người yên tĩnh ôm nhau hưởng thụ dư vị.
Sau trận kích tình hết thảy đều trở nên thanh thản, Trương Giai Lạc nằm ườn trên giường chẳng muốn động một đầu ngón tay. Cậu rất mệt, nhưng ý thức cực kỳ rõ ràng.
Cậu cảm nhận được Tôn Triết Bình lui ra khỏi cơ thể mình, tiếp đó có vật dính dấp mồ hôi quết trên bụng. Trợn mắt nhìn qua, Tôn Triết Bình bất ngờ đổ hết con giống trong bao của hắn lên người cậu . . .
Móa . . . Trương Giai Lạc thầm mắng, như này tính là gì, đánh dấu chủ quyền à!
Thực ra nên đi tắm, nhưng Tôn Triết Bình thấy Trương Giai Lạc nằm ngay đơ thì luyến tiếc không nỡ giày vò thêm. Cúi đầu hôn môi, nói tôi đi lấy khăn lau cho cậu. Liền bị Trương Giai Lạc dùng bàn tay chẳng chút sức lực nào nắm lấy cánh tay ôm vào ngực.
Đừng đi . . .
Tôn Triết Bình bất đắc dĩ xoa gương mặt phía dưới, nằm ngửa ra ôm người vào trong lòng.
Trương Giai Lạc thở dài thỏa mãn, dụi mắt ngủ thiếp đi.
Lạc Lạc?
Ư. . .
Lạc Lạc, không mang thai cũng kết hôn đi.
Trương Giai Lạc gào khóc cả đêm, nửa tỉnh nửa mơ khẽ thốt ra một âm nho nhỏ bằng giọng mũi.