Hoàn [Song Hoa] Chân ái

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
( Song Hoa ) Chân ái
-Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: Thất lạc
-Edit: Thiên

Chân ái
Tôn Triết Bình lúc này có chút bối rối ngồi xổm ở trên cây của tiểu khu.

Hoa hòe vừa nở, Trương Giai Lạc tự nhiên không biết lên cơn ở đâu bảo muốn ăn bánh hoa hòe, lại còn sai hắn đi hái hoa.

Còn làm sao nữa, vợ đã nói mà hắn dám không nghe à.

"Anh từ từ một chút, bên kia bên kia, ở bên kia có nhiều hơn!" Trương Giai Lạc đầy phấn khích đứng dưới tán cây chỉ huy, thật ra không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc tự mình ra tay, thế nhưng vào một giây trước khi kịp leo lên thì Tôn Triết Bình đã nhấn đầu cậu lại. Theo lời của Tôn Triết Bình, em leo lên, anh sợ em xuống không được.

Trong mũi toàn là hương hoa hòe thanh đạm mà dai dẳng, thậm chí còn có thể ngửi được cả vị ngọt nhàn nhạt.

Tôn Triết Bình nghĩ đến mùa xuân mấy năm trước.

Đó là khi hắn vừa mới đến thành phố K, vừa khéo trúng mùa hoa giấy nở, sắc đỏ rực kia phối cùng với ánh nắng sau ngọ liền có một sự ấm áp không nói nên lời. Đấy chính là lần đầu tiên mà một người lớn lên ở phương Bắc từ bé như hắn, không còn cảm nhận được thứ gì gọi "Tiết xuân se lạnh", mà là "Sắc xuân dạt dào".

Tôn Triết Bình đang uể oải được phơi dưới ánh nắng ấm áp, thoải mái đến mức hắn chỉ muốn tìm một chiếc giường rồi nằm thẳng cẳng trên đó sau chuyến tàu xe đường dài mệt mỏi.

Mà ngước mắt lên, hắn nhìn thấy một Trương Giai Lạc còn tươi đẹp thanh thoát hơn cả hoa.

Trương Giai Lạc mặc chiếc áo sơmi hồng kẹo, màu sắc này rất khó hợp với con trai, không khéo nhìn sẽ trông ẻo lả ngay. Mà ở trên người Trương Giai Lạc lại có vẻ đặc biệt hợp mắt, tôn lên vẻ mặt cười đến híp mí của cậu, ấm áp tới mức làm lòng người thấy yên bình.

Trương Giai Lạc khi đó mới vừa thành niên, vẫn còn mang theo nét trẻ con chưa trải sự đời, cùng với dũng khí lao về phía khát vọng.

Mấy năm hắn ở thành phố K cũng từng ăn không quen ẩm thực nơi đây, cũng có nhớ nhung bông tuyết mùa đông ở thành phố B. Nhưng hơn cả thế, niềm vui của việc ở lại cùng hợp tác và đồng đội dấn bước trên con đường truy đuổi giấc mơ mới càng khuấy đảo tâm hồn hắn.

"Giấc mơ" là một từ rất lớn lao, đối với Tôn Triết Bình khi đó mà nói, giấc mơ chính là sẽ có một ngày dẫn dắt Bách Hoa đoạt được quán quân. Hoặc phải nói, đây không phải giấc mơ, đây chính là mục tiêu của hắn. Giấc mơ chưa chắc đã thực hiện được, mà mục tiêu nhất định sẽ.

Tuy mục tiêu này sau cùng bởi vì chấn thương tay của hắn nên không thể thực hiện, nhưng nhiệt tâm đối với Vinh Quang thì chưa từng thay đôi.

Cuộc sống sau giải nghệ chẳng có gì để kể lể, đã xa rồi cái hăng tiết thuở thiếu niên, mà cũng còn cái gì để hăng tiết nữa đâu. Hắn về tới quê hương đã từng nhớ thương, giống một người lớn lên ở đầu ngõ, rõ ràng đang trong độ tuổi sung sức nhất, lại luôn nóng lòng mong được về hưu như cụ ông để hưởng thú sinh hoạt nuôi chim trồng cây. Dù khi hắn rời đi không mang theo bất cứ lưu luyến gì, nhưng rồi lại vô số lần nghĩ đến khoảng thời gian ở thành phố K. Nhớ những tháng ngày huấn luyện, nhớ Trương Giai Lạc, nhớ cổ tay run rẩy vào ban đêm vì đau đến cực hạn, nhớ tất cả những thứ đã từng đánh đổi vì đó.

Tôn Triết Bình chưa từng dự liệu sẽ có một ngày hắn thích Trương Giai Lạc, cũng như hắn chưa bao giờ đoán được rằng bản thân sẽ nuối tiếc rời khỏi sàn đấu.

Trương Giai Lạc cứ như hoa mộc tử vậy, tươi đẹp mà ngạo nghễ, nhìn như nhìn như không chịu nổi gió mưa, lại đặc biệt cứng cỏi vô cùng. Cậu như thế này, so với năm mười tám kia càng khiến người thêm nhung nhớ không dứt.

Hắn cho rằng dù có gặp lại được Trương Giai Lạc trong game thì bản thân cũng sẽ rất bình tĩnh, nhưng sau cùng, vẫn kích động một phen.

Hắn muốn tái hiện lại Phồn Hoa Huyết Cảnh, hắn cũng muốn giống Trương Giai Lạc năm mười tám tuổi ấy, toe toét mà cười.

Tiếng hô của Trương Giai Lạc bên dưới vòm cây gọi về dòng suy nghĩ đang phiêu của hắn.

Tôn Triết Bình nhìn thấy nhân viên an ninh chạy đến từ phía xa, người vốn sớm quen với sự chập mạch của Trương Giai Lạc nên đã không còn chút sợ hãi nào là hắn, lúc này cũng có chút dở khóc dở cười.

"Em nói xem, nếu để người quen nào đó của chúng ta nhìn thấy cảnh này thì đúng là phải nhục mặt."

Nhưng nhìn bộ dáng Trương Giai Lạc cắn bánh hoa hòe mới ra lò bị nóng đến nhe răng nhếch miệng, Tôn Triết Bình lại cảm thấy, cần gì thanh danh một đời cơ chứ, có cậu ấy là được rồi.

"Cho nên mới nói bánh hoa hòe quả là chân ái một đời mà!" Trương Giai Lạc sau khi giải quyết xong điểm tâm thì mặt đầy hạnh phúc ngồi phịch trên sô pha.

Tôn Triết Bình phụ trách thu dọn đống bừa bộn sau khi ăn xong, nghe vậy tiếp lấy một câu dưới đáy lòng.

—— là cậu mới đúng.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Em ăn bánh hoa bảo chân ái, người hái hoa bảo chân ái mới là em :wow
 

Bình luận bằng Facebook