Ongoing [Lang Chiến Vu Dã 2022] [Nhiều CP] Sự Cố Xem Mắt

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#21
Chương 13 thuộc project mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 2022 - Longlasting Sparks of Dawn.

Chương 13:

Căn hộ số 2202, tiểu khu 2, phố hoa viên, 12:36 ngày 20 tháng 07 năm 2032.

Trương Giai Lạc ngồi trước máy tính, tay trái ôm vị chả tôm cá tươi tay phải ôm vị thịt bò kho, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Cậu thấy mì tôm ngon hơn hay thịt bò kho ngon hơn?"

Box chat góc dưới bên trái màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn, tất cả đều đến từ cùng một người. Trương Giai Lạc vừa nhấn gửi, một tin nhắn mới đã nhảy lên:

Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu không thể ăn cái gì có dinh dưỡng hơn à?

"Quả nhiên vẫn còn là bạn nhỏ, chờ cậu đến cái tuổi của tui, rời khỏi vòng tay ba mẹ rồi sẽ biết mì tôm là phát minh vĩ đại đến thế nào của nhân loại. Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu vẫn không mua yến mạch à?"

Tái Thụy Nhất Hạ: Haha, mẹ tôi không cho.

"Đã nói bao nhiêu lần, không được haha linh tinh, bảo sao mỗi lần cậu ra ngoài đều dụ một đống người tới vây đánh."

Tái Thụy Nhất Hạ: Tên tám lạng đừng ở đó mà cười người nửa cân.

"Cậu thì biết gì, người ta toàn đến tìm tui đòi kí tên chụp ảnh chung cúng bái đại thần đấy!"

Tái Thụy Nhất Hạ: À

"..."

"Ok tui chọn vị chả tôm cá tươi, cậu đừng lười nhác chỗ này nữa, đi luyện cấp lẹ đi!"

Tái Thụy Nhất Hạ: Còn cậu?

"Tui ăn xong qua liền."

Tái Thụy Nhất Hạ: ... Không phải cậu nói chiều tối hôm nay phải đi xem mặt à?

"... Không đi."

Tái Thụy Nhất Hạ: Liên quan đến hạnh phúc sau này của cậu đấy, tôi thấy cậu nên đi đi thì hơn.

"Trẻ con thì biết gì? Hạnh phúc mà mối ra được từ xem mặt thì tôi đã hạnh phúc đến chết từ lâu rồi."

Tái Thụy Nhất Hạ: Đi cũng không thiệt, có cơm ăn.

"Có cơm mà tôi còn phải ở đây ăn mì à?! Chính vì cơm cũng chả có mới không đi đấy!"

Tái Thụy Nhất Hạ: Tiền đồ.

"Tên trẻ trâu nhà cậu lại thiếu đòn đúng không? Lại đây lại đây, nhân lúc mì còn chưa chín tui cho cậu no đòn trước!"

Tái Thụy Nhất Hạ: Đi đi, nói không chừng duyên lại đến.

"... Ê, nhóc quỷ, để tui kể cho cậu một câu chuyện." Trương Giai Lạc hắng giọng, nhìn cảnh phố trên màn hình mà đột nhiên nổi lên khao khát kể chuyện. Phải nói rằng internet là một thứ rất kì diệu. Nó khoác lên những người xa lạ một chiếc áo thành thật lương thiện, dụ hết người này đến người khác trải những nỗi lòng thầm kín của riêng mình, lôi ra được cả những chặng ký ức chẳng muốn ai hay kia.

Tôi có ông bạn, hồi trước cậu ta quen một người qua game..."

Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu có thể nói thẳng là mình

"Hồi trước tui quen một người qua game, lâu dần thành bạn bè. Năm bọn tôi tốt nghiệp đại học đã hẹn nhau du ngoạn khắp Trung Quốc, đi rất nhiều chỗ... Lúc đó rất vui vẻ, trẻ tuổi, tự do, chẳng sợ gì! Gặp được cậu ấy có lẽ là chuyện may mắn nhất đời tui. Nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn mà tui né tránh cậu ấy. Thật ra tui cũng định nghĩ rõ ràng rồi sẽ quay về tìm cậu ta. Ai biết ba năm loáng một cái trôi qua như thế. Khó tin lắm đúng không? Ba năm, sao nói qua là qua luôn cơ chứ?... Mấy ngày trước tui có đụng mặt cậu ta, cậu ta vẫn thế, cũng đã làm hết những chuyện ngày xưa bọn tui từng mơ tới, nhưng tui vẫn chưa nghĩ xong... Cho nên tui lại bỏ chạy..."

Tái Thụy Nhất Hạ: Chuyện này có liên quan đến việc cậu không đi xem mắt?

"... Có."

Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu thích cậu ta?

"Thích, khoan đã nhóc quỷ này cậu nghĩ gì đi đâu đấy?! Sao tui thích cậu ta được! Không, tui nói, tui nói thích là thích kiểu bạn bè, không phải thích kiểu cậu nói! Không đúng! Sao cậu biết người ta là nam?!"

Tái Thụy Nhất Hạ: À. ra là nam.

"..."

Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu không thích người ta, vậy sao lại không đi xem mặt? Người ta thích cậu?

"Sao tui biết cậu ta nghĩ gì được!!! Tui có thích cậu ta hay không và tui có đi xem mắt hay không liên quan gì tới nhau? Không phải mấu chốt người ta thường quan tâm nằm ở "xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì" với "sau này cậu tính thế nào" hả?

Tái Thụy Nhất Hạ: À, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?

"Tui không nói cho cậu."

Tái Thụy Nhất Hạ: Vậy sau này cậu tính thế nào?

"Tui không biết..."

Tái Thụy Nhất Hạ: Cho nên cậu thấy hỏi hai vấn đề này có được tích sự gì không?

"..."

Tái Thụy Nhất Hạ: Đều là chuyện đã qua rất lâu rồi, có khi người ta cơ bản là không thèm để ý? Một mình cậu vẫn ngồi đây so đo từng tý, mệt không?

"Cậu ta dám không để ý?! Nếu cậu ta có cái gan đó tui lập tức đấm vỡ mồm cậu ta!"

Tái Thụy Nhất Hạ: ...

Tái Thụy Nhất Hạ: Rốt cục là cậu phiền lòng chuyện gì?

"Chuyện quan hệ giữa bọn tui... là quan hệ gì? Mấy chuyện sau này bọn tui sẽ đối xử với nhau như thế nào?"

Tái Thụy Nhất Hạ: Đầu tiên

Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu cần

Tái Thụy Nhất Hạ: Gặp người ta

Tái Thụy Nhất Hạ: Sau đó

Tái Thụy Nhất Hạ: Không bỏ chạy

"Chuyện này... Không được."

Tái Thụy Nhất Hạ: Thế hay là cậu đi xem mặt đi.

"Logic của cậu bị gì thế? Môn toán chắc chắn không đạt trung bình!"

Tái Thụy Nhất Hạ: Dời mối quan tâm vào chỗ đấy, để cậu khỏi nghĩ về người ta nữa.

"Tui nghĩ về cậu ta bao giờ?!"

Tái Thụy Nhất Hạ: Mới đây

"... Vì sao cậu dùng trăm phương nghìn kế cũng phải đẩy tui đi xem mắt thế?"

Tái Thụy Nhất Hạ: Tôi muốn ngủ trưa, nhưng cậu cứ online mãi

"Tui không log out thì cậu không ngủ được à?"

Tái Thụy Nhất Hạ: Thả rông cậu online một mình rất nguy hiểm, dễ gây sự

"Cậu có ý gì?"

Tái Thụy Nhất Hạ: Ý trên mặt chữ

"... Cậu thật sự cảm thấy tui nên đi xem mắt?"

Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ nhất, trước mắt cậu không thích ai

Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ hai, theo quan sát của tôi, mỗi ngày ở nhà cậu cũng chẳng có chuyện gì để làm

Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ ba, dù sao cũng đã nộp tiền cho công ty mai mối, không đi thì phí

"Hợp lý! Không đi không phải sẽ làm lời cho cái tên Diệp Bất Tu kia sao?!" Trương Giai Lạc vỗ bàn đánh rầm đứng lên, tay gạt phải bát mì. Nước mì xối ào ào lên bàn phím, khói trắng lập tức bốc lên. Hắn hơi sững người đứng bất động, không màng cả mấy tin nhắn Tái Thụy Nhất Hạ gửi sang. Bàn phím không phải lần đầu tiên bị đổ nước mì, chuyện xem mặt cũng đã làm bao nhiều suốt hai năm qua. Trương Giai Lạc đứng ở đó, nắm chặt tay, không rõ vì sao mình lại bực bội. Hắn không muốn thừa nhận rằng trong lòng mình, lần xem mắt này hoàn toàn khác. Bởi vì điểm khác duy nhất mà hắn tìm được chính là, lần này sẽ gặp lại Tôn Triết Bình.

Haha, say rượu mất trí, chẳng đơn giản quá, không phải chỉ là bốn chữ thôi sao? Phải, Trương Giai Lạc hắn có thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục xưng huynh gọi đệ với Tôn Triết Bình. Bị đâm mông một lần thôi mà? Cũng đâu phải cưỡng hiếp.

Nhưng mấu chốt là ở đó, lần say rượu mất trí đó vẫn có sự tình nguyện đôi bên.

Muốn Trương Giai Lạc trơ mặt nói với Tôn Triết Bình rằng "cậu xem, cả hai đều xỉn quắc cần câu nên cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện quái gì cả đi" ấy hả, trong lòng Trương Giai Lạc không vượt được ngọn núi này. Muốn Trương Giai Lạc chờ Tôn Triết Bình bối rối nói với hắn "tất thảy đều do men say chúng ta vẫn là anh em" ấy hả, Trương Giai Lạc thấy mình chẳng vui nổi. Nhưng nếu thật sự vì chuyện này mà hai người họ mơ mơ hồ hồ về bên nhau, Trương Giai Lạc lại cảm thấy thiêu thiếu, hoặc là cần thêm một chút tình cảm, hoặc là cần thêm một thời gian mập mờ.

Có vài lúc, rõ ràng chỉ thiếu một khúc nhỏ, nhưng lại hệt như hạt cát mắc lại trong giày, có thể bạn lớ nó đi, nhưng từng giây từng phút đều bị nó cấn đến luống cuống.

Trương Giai Lạc cười khẩy, đột nhiên hắn nhận ra mình thật là buồn cười. Ba năm rồi, dù lúc đầu thật sự có gì đó đi chăng nữa, nay có lẽ cũng đã tan biến hết. Nhưng hắn cứ khăng khăng tin rằng vẫn còn, để rồi ngu ngốc chặn chút mơ hồ hư vô kia trước cửa.

Trương Giai Lạc, sao mày có thể ngu đến thế?

Trên màn hình, Tái Thụy Nhất Hạ đã gửi tận mười mấy tin nhắn, đa số đều là hỏi sao đột nhiên biến mất rồi. Trương Giai Lạc nhắn nhủ một câu "Đi xem mắt" rồi lập tức log out, cũng không quan tâm Tái Thụy Nhất Hạ nghe lọt hay không.

Sau đó, hắn thật sự sửa soạn tử tế để tới nhà hàng. Lại nói, Trương Giai Lạc và Tái Thụy Nhất Hạ quen nhau là chuyện tình cờ nhưng lại vô cùng hợp lý. Có đôi lúc hình ảnh của Tái Thụy Nhất Hạ hoàn toàn trùng khít với Tôn Triết Bình trong ký ức của Trương Giai Lạc. Nhưng đa số thời gian, tên kia là một thiếu niên bị bệnh trẻ trâu, ôm hùng tâm tráng chí muốn một lần thành danh, chẳng thấy hào hứng gì mỗi khi luyện cấp lại.

Nếu cậu ta không phải cuồng kiếm sĩ, Trương Giai Lạc nghĩ thầm, có lẽ mình sẽ có thái độ tốt hơn với cậu ta. Nhưng nếu cậu ta không phải cuồng kiếm sĩ, Trương Giai Lạc thật sự sẽ phản hồi một chú gà mờ trẻ trâu sao? Thế giới này không có chữ "nếu", cho nên điều này sẽ vĩnh viễn là bí ẩn.

Đường nhựa bị ánh mặt trời hun nóng tới mức phát sáng, các loại phương tiện giao thông công cộng chen chúc người nhích lên chậm rì, cùng với trạm xe dán đầy tờ rơi đủ màu, tất cả, không thể thiếu dù chỉ một, cùng tạo nên một mùa hè nóng nực. Trương Giai Lạc chậm chạp đi dọc theo bóng cây. Có mấy cô gái đứng bên đường nắm tay nhau ríu ra ríu rít chỉ trỏ một cái gì đó. Hắn nhìn theo hướng các nữ sinh kia, thấy một Tôn Triết Bình, ở lề đường châm thuốc.

Đôi mắt người nọ sáng lên ít ánh cam, hắn nhếch miệng, tựa như nở một nụ cười ghẹo người về hướng này.

-TBC-​
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#22
Chương 14 thuộc project mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2022 - Lam Vũ Chi Quang

Chương 14:

12:51 ngày 10 tháng 7 năm 2032, trước của phòng vẽ tranh Dạ Vũ Thanh Phiền phố Lam Vũ.

Một ngày chẳng được mấy khi phố Lam Vũ yên tĩnh được như bây giờ. Mấy tên quỷ nhỏ thích chạy lăng xăng đã bị các bà mẹ xách tai lôi về nhà ngủ, ông lão thích trò chuyện cũng đang mơ màng trên xích đu. Vài người ít ỏi còn tỉnh táo thì tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi nhẩm theo tiếng chuông gió.

Phòng vẽ tranh Dạ Vũ Thanh Phiền, Dụ Văn Châu đứng đây đã được một lúc. Trước cửa phòng tranh dán một tờ giấy Tuyên Thành ghi "Chủ đi vắng", trắng trắng nhỏ nhỏ, nằm chìm nghỉm giữa một loạt hình vẽ rực rỡ, nếu không nhìn kĩ thì khó mà thấy được.

Trên phố Lam Vũ kể rất nhiều câu chuyện về phòng tranh này. Trước khi Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện, những câu chuyện vẫn mãi trang nhã như một bức tranh thủy mặc họa núi rừng, mà đến khi Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện, lại tựa như giữa núi rừng mọc lên một thôn làng nhỏ ấm áp, điểm xuyết khói lửa con người.

Dựa theo ký ức của những người sống trên phố này đã lâu, trước đây phòng tranh Dạ Vũ Thanh Phiền đã từng mộc mạc đến mức tầm thường. Ngày đó, cái tên Dạ Vũ Thanh Phiền còn được khắc trên viên gạch xanh xanh bên trái cánh cửa, bây giờ đã phai cùng năm tháng, khó nhận rằng màu xanh. Chẳng biết từ bao giờ lại có một tên nhóc ồn ào chạy tới, đầu tiên nhuộm một lớp vàng óng lên tấm bảng hiệu chẳng còn rõ chữ từ lâu, bị vị họa sĩ già cầm chổi đuổi nửa con phố. Sau đó, vào một ngày trời nhiều mây, còn dùng sơn xịt vẽ bậy đầy lên tường phòng tranh.

Từ ấy, trước cửa phòng tranh Dạ Vũ Thanh Phiền lâu lâu lại có thêm một "Dạ Vũ Thanh Phiền" khác, bóng hình mộc mạc ngày trước nay còn đâu?

Dụ Văn Châu che miệng cười. Dù đã thấy tờ thông báo, hắn vẫn đường hoàng gõ cửa, tưởng tượng có một Hoàng Thiếu Thiên ở bên trong, tỉnh giấc từ trên ghế mây, vừa gãi đầu vừa mở miệng phàn nàn, đi ra mở cửa. Hắn tựa người đứng đó nửa buổi mới ung dung quay lại xe, chậm rãi vặn chìa khóa.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên quen nhau chưa được bao lâu, tới bây giờ cũng mới chỉ gặp mặt hai lần. Nhưng Dụ Văn Châu đã biết Hoàng Thiếu Thiên từ rất lâu về trước, cộng chỗ này thêm chỗ kia có lẽ cũng được khoảng một năm. Ấn tượng ban đầu của Dụ Văn Châu về Hoàng Thiếu Thiên đến từ tranh của hắn, luôn luôn chứa đầy nhựa sống, chưa bao giờ thiếu một tia hy vọng. Phải là một người tươi sáng như thế nào mới có thể vẽ ra một thế giới như thế? Sau đó Dụ Văn Châu chú ý tới bàn tay của Hoàng Thiếu Thiên, thon dài trắng nõn, đôi lúc vương chút than chì không đáng kể. Là đôi tay xinh đẹp như thế, đã họa ra thế giới sáng sủa kia. Cuối cùng, mới đến bản thân Hoàng Thiếu Thiên.

Vào một buổi chiều mưa tầm tã mà có lẽ Hoàng Thiếu Thiên không nhớ cũng là hiển nhiên. Hôm đó hắn không mang ô, cuống quýt chạy vào một cửa hàng nhạc cụ trú tạm. Chủ cửa hàng, một thanh niên nhã nhặn, tươi cười tiếp đón hắn, rót cho hắn một chén trà. Hắn ngồi đó đợi mưa tạnh, lắng nghe chủ cửa hàng diễn tấu vài khúc nhạc đã quen tai mà chẳng nhớ nổi tên. Mưa vừa ngưng, hắn lập tức bỏ lại những chuyện này phía sau, quên mất người đã pha trà, đàn nhạc cho hắn. Vậy mới nói, người mà bạn yêu từ cái nhìn đầu tiên, không phải lúc nào cũng khiến bạn yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà toàn bộ ngọn nguồn đại để chỉ có thể tóm gọn trong hai chữ duyên phận.

Nhưng ký ức của Dụ Văn Châu về ngày chiều mưa tầm tã này cũng không chỉ bình thường như thế. Cho dù hắn đã từng tình cờ được diện kiến sự "nói nhiều" của Hoàng Thiếu Thiên từ trước, nhưng có lẽ chỉ đến khi bản thân trở thành đối tượng nói chuyện của người kia, hắn mới chân chính lĩnh hội được chân lý phía sau. Cái người tóc vẫn còn ẩm vì dính mưa kia dường như hoàn toàn không để ý tình trạng thê thảm của mình, hai mắt sáng rực hệt như có nước thấm qua. Hắn cứ mải liên thiên về những chuyện đời sống vô nghĩa, đi kèm với tiếng mưa ào ào bên ngoài, đem lại cảm giác yên tĩnh hiếm có cho Dụ Văn Châu. Hoàng Thiếu Thiên có thể nói gần như hoàn toàn đối lập với hai từ "yên tĩnh", nhưng hắn kết hợp với cơn mưa bất ngờ lại tạo nên một khoảng bình lặng.

Một ngày đó, Dụ Văn Châu đột nhiên nảy ra kích động muốn làm quen với Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng cuối cùng hắn lựa chọn duy trì hiện trạng, vì hắn không biết sau khi thật sự tiến gần tới người kia, mình có thể kiểm soát tình cảm của hai người trong phạm vi tình bạn được hay không. Suy cho cùng, Dụ Văn Châu của khi đó cho rằng Hoàng Thiếu Thiên hẳn sẽ ở bên một cô gái vui tươi, chứ không phải một người con trai.

Đến khi tình cờ gặp lại Hoàng Thiếu Thiên trong buổi xem mắt, ngạc nhiên qua đi, Dụ Văn Châu chỉ còn biết cảm thán, đúng là số mệnh an bài khó nói trước. Có những người hiện diện là để khiến chúng ta buông bỏ sự thận trọng cố chấp. Có điều, Dụ Văn Châu cũng không ngờ rằng dù hắn đã buông bỏ được sự thận trọng kia vẫn không thể so được với một Hoàng Thiếu Thiên trước sau buông thả.

Một người và một người, vừa gặp đã hôn nhau, còn không phải trên giường lớn của một khách sạn ven đường nào đó, khả năng tình huống này xảy ra nhỏ bao nhiêu? Nếu xét thêm tỷ lệ mắc loại bệnh "Nếu mỗi ngày không hôn người khác thì sẽ chết" chỉ tồn tại ở một chiều không gian khác, trên thế giới này chắc chỉ chỉ có một mà thôi.

Ngón tay lướt nhẹ qua bờ môi, Dụ Văn Châu không thể không cảm thán, nụ hôn không rõ ý nghĩa này của Hoàng Thiếu Thiên đã phá hỏng hết kế hoạch của hắn. "Bệnh nếu mỗi ngày không hôn người khác thì sẽ chết"? Lúc nghe lý do ấy, Dụ Văn Châu thật muốn đi qua cạy đầu Hoàng Thiếu Thiên để nhìn xem bên trong rốt cục có cấu tạo như thế nào. Giữa lòng một đất nước nổi tiếng bảo thủ nhường này, một nụ hôn rất khó khiến người ta liên tưởng tới gì khác ngoài tình yêu. Nhưng khi Dụ Văn Châu, một cách đầy ẩn ý, yêu cầu hắn giải thích thêm, Hoàng Thiếu Thiên lại cho hắn thấy không gì là không thể.

Đương nhiên, hắn hoàn toàn có thể đứng trước gia hỏa đang đỏ mặt tận tai kia mà vạch trần lý do sứt sẹo đó. Nhưng hắn không thể đảm bảo rằng khi mọi chuyện vỡ lở rồi, thứ tình cảm tích lũy đầy thần tốc này có thể duy trì đến độ có thể hứa hẹn cả đời hay không. Người tốt như vậy, Dụ Văn Châu không muốn bắt đầu trong lộn xộn, bởi vì hắn không thể chịu được kết cục là vô duyên vô cớ mất đi.

Cho nên khi gặp mặt lần thứ hai, khi Hoàng Thiếu Thiên lại lấy cớ "mắc bệnh nếu mỗi ngày không hôn người khác thì sẽ chết", Dụ Văn Châu chỉ tươi cười đổi chủ đề, tán gẫu về nghệ thuật và những câu chuyện thường ngày, cố gắng ngụy trang hai con người lòng thầm có tính toán riêng thành bạn bè bình thường. Dù rằng Dụ Văn Châu ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh, nhưng khi đối diện với Hoàng Thiếu Thiên động chút là đỏ mặt nhìn mình, ai biết hắn có thể duy trì chiếc mặt nạ kia bao lâu? Hơn nữa, then chốt để duy trì mối quan hệ "bạn bè bình thường" này không nằm ở sự kiên trì của Dụ Văn Châu, mà là ở một Hoàng Thiếu Thiên không theo lẽ thường kia, ở người kia có thể phối hợp diễn với hắn tới bao giờ.

Khi nhận được thiếp mời của công ty mai mối Hưng Hân, Dụ Văn Châu lập tức nghĩ tới Hoàng Thiếu Thiên. Hắn không lo rằng Hoàng Thiếu Thiên sẽ vừa mắt một vị nào xa lạ trong buổi xem mắt siêu tốc kia, mà ngược lại khá mong chờ có thể xem 8 phút xem mắt của hắn. Vừa nghĩ tới chuyện có lẽ 8 phút còn không đủ cho Hoàng Thiếu Thiên giới thiệu bản thân, Dụ Văn Châu đã cầm lòng không đặng mà muốn cười. Hơn nữa, hắn vô cùng muốn biết Hoàng Thiếu Thiên sẽ phản ứng như thế nào khi thấy mình ra mắt với người khác. Nghĩ kĩ càng rồi, Dụ Văn Châu không thấy lý do nào để không tham gia.

Sau khi Diệp Tu nhận được phản hồi sẽ tham gia của Dụ Văn Châu, lương tâm hắn trỗi dậy, thầm niệm một tiếng "amen" cho Hoàng Thiếu Thiên. Hắn cũng không biết Thượng Đế có nghe được lời cầu nguyện chân thành này từ một kẻ vô thần như hắn không, nhưng cũng may hắn không quan tâm lắm, lập tức quay lại cống hiến hết mình vào không ngừng xây dựng game.

Hưng Hân xem ra cực kỳ đầu tư vào sự kiện xem mắt siêu tốc này, chỉ nhìn Diệp Tu cũng khoác một thân tây trang là biết. Có rất nhiều kiểu người xuất hiện trong đại sảnh, người mang âu phục giày da, người mặc đồ thể thao thoải mái, người bảnh bao, người lại lôi thôi lếch thếch. Tất cả nhân viên đều mặc đồng phục tây trang, luồn lách giữa đoàn người, bận bịu đăng ký, phân tổ, chân không chạm đất. Hội trường đã được trang trí từ sớm, trưng đầy hoa tươi, bóng bay, băng rôn và cả đồ ăn.

Dụ Văn Châu thấy Hoàng Thiếu Thiên từ xa, mặc một chiếc áo phông đơn giản cùng quần jean nhạt màu, đang lải nhải không ngừng với Diệp Tu rõ là còn chưa tỉnh ngủ. Diệp Tu bất đắc dĩ ngoáy ngoáy lỗ tai, dường như chỉ muốn trực tiếp bịt lại, nhưng cố kéo thế nào tay cũng không thoát được. Dụ Văn Châu bị Tô Mộc Tranh nửa đường chắn ngang kéo đi điền đơn, đến khi ngẩng đầu thì vừa vặn bị Diệp Tu nihnf thấy.

Giọng Diệp Tu chẳng mấy khi mà vọt lên tận quãng 8, lớn tiếng gọi: "Yo, Dụ Văn Châu, đến rồi à! Lại đây lại đây!" Dụ Văn Châu vốn chỉ định lịch sự cười coi như đáp lại, thế nào va phải ánh mắt long lanh của Hoàng Thiếu Thiên. Cho nên, ý cười vốn lễ phép không còn phù hợp, ánh mắt hắn hơi cong, nở một nụ cười đầy dịu dàng.

-TBC-​
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#23
Chương 15 thuộc project mừng sinh nhật Tôn Triết Bình 2022 - Lang Chiến Vu Dã

Chương 15:

13:27 ngày 10 tháng 7 năm 2032, trước cửa khách sạn "Hai mươi tư tiết khí" số 224 đường Nghĩa Trảm.

Tôn Triết Bình vừa lấy thuốc lá vừa đi về phía cửa, tay còn lại rảnh rỗi nới lỏng cà vạt. Hắn ghét mặc đồ nghiêm túc, vì mỗi lần mặc đều thấy như bị ép buộc.

Hơi nóng phả vào mặt miễn cưỡng chặn lại bước chân của Tôn Triết Bình. Hắn đứng tại một chỗ không xa cũng không gần, cảm nhận được cả hơi mát lành lạnh lẫn sức nóng như thiêu đốt của ánh mặt trời chói chang. Tâm tình hắn lúc này cũng vậy, tràn ngập bất an và mâu thuẫn.

Vậy nên hắn cần một điếu thuốc.

Gặp lại Trương Giai Lạc là chuyện đương nhiên, hắn vốn đến để chờ người kia. Điều khó tin là, khi nguồn gốc cho tất cả sự bất an của hắn xuất hiện, hắn đột nhiên lại bình tĩnh đến không ngờ. Tôn Triết Bình tùy ý thở ra một vòng khói, nở nụ cười với Trương Giai Lạc ở bên kia đường.

Hắn không để tâm đến sắc mặt đề phòng của Trương Giai Lạc, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Không thể không nói, món quà lớn nhất hắn nhận được suốt ba năm nay là học được sự kiên nhẫn. Nếu là ba năm trước, làm sao có thể có Tái Thụy Nhất Hạ với Hoa Nhạt Mê Người?

"A", Tôn Triết Bình bật cười. Nghĩ lại, hắn mới thấy mình hình như vừa chơi chữ. Nếu là ba năm trước, đương nhiên làm gì có Tái Thụy Nhất Hạ với Hoa Nhạt Mê Người, lúc ấy chỉ có Lạc Hoa Lang Tạ với Bách Hoa Liễu Loạn mới đúng.

Trương Giai Lạc rõ ràng là bị kiểu cười trào phúng này của hắn dọa giật mình, cẩn thận tiến lên từng bước một. Tôn Triết Bình cũng đi theo, chỉ là phương hướng hơi lệch một chút. Hắn bước tới bên trái Trương Giai Lạc, bước tiếp theo lại tự nhiên mà cùng nhau đi tới.

"Đi theo tôi."

Đây là câu đầu tiên hắn nói với Trương Giai Lạc.

"Điền vào biểu mẫu này."

Đây là câu thứ hai hắn nói với Trương Giai Lạc.

"Thẻ số này cầm cẩn thận, lát nữa chia nhóm sẽ dùng đến."

Đây là câu thứ ba hắn nói với Trương Giai Lạc.

"Điền xong là được vào."

Đây là câu thứ tư hắn nói với Trương Giai Lạc.

"Hoàng Thiếu Thiên tới rồi."

Đây là câu thứ năm hắn nói với Trương Giai Lạc.

Sau đó là một sự yên tĩnh kéo dài. Âm thanh của gót giày gõ xuống đất, âm thanh ngòi bút ma sát lên mặt giấy, âm thanh làn khói tiêu tán trên không trung, những tiếng động đó nghe thật gần. Xa hơn chút có tiếng tiếp tân gõ bàn phím lạch cạch, tiếng xe cộ qua lại ngoài đường, cùng những bài nhạc pop mờ nhạt vang tới từ trung tâm thương mại gần kề.

Tôn Triết Bình dường như có rất nhiều lời muốn nói, như là "Ba năm nay cậu đi đâu?", "Cậu có biết tôi luôn tìm cậu không?", "Tại sao lúc gặp nhau lại muốn lừa tôi?", "Chuyện Hoàng Thiếu Thiên nói là thật hay giả?"... Thế nhưng hắn chọn im lặng. Trước đây Trương Giai Lạc từng nói hắn rất điên, nói rằng hắn thích gì làm nấy, chẳng quan tâm người khác sống chết thế nào. Khi đó Tôn Triết Bình đã trả lời ra sao?

Hắn nói: "Tôi quan tâm cậu sống chết thế nào là được rồi."

Nghe như một lời tỏ tình, có khi còn cảm động hơn khi nghe hắn tỏ tình nghiêm túc.

Dĩ nhiên hiện tại Tôn Triết Bình cũng còn điên lắm, khai trương khách sạn rồi hợp tác cùng công ty môi giới hẹn hò cũng là việc hắn thích thì làm. À, lại còn là công ty môi giới đồng tính. Nhưng không kể hắn điên đến thế nào, đối diện với Trương Giai Lạc, hắn vẫn luôn chọn nhường một bước. Dẫu gì, năm đó hắn cũng đã nói hắn quan tâm Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc nói mình chưa nghĩ xong, cũng là cho hắn thêm thời gian từ từ suy nghĩ. Tôn Triết Bình bỗng nhiên phát hiện, người mà hắn nhung nhớ khôn nguôi suốt ba năm trời, có lẽ cũng không nhất định phải đem trói buộc bên cạnh mình, chỉ cần biết hắn vẫn sống rất tốt là được rồi. Cứ như hiện tại, cho dù Trương Giai Lạc trốn tránh hắn, không muốn gặp hắn, hắn chỉ cần thông qua Tái Thụy Nhất Hạ biết được Trương Giai Lạc mỗi ngày vẫn ăn ngon ngủ tốt, vậy là được rồi.

Còn về những chuyện khác, về mấy chuyện tương lai, Tôn Triết Bình nhìn xuống người đang ôm tờ biểu mẫu vào ngực hí hoáy ngoáy bút, bật cười nghĩ, chẳng phải vẫn còn rất nhiều thời gian sao?

Tôn Triết Bình cũng không trông đợi gì Trương Giai Lạc sẽ nói chuyện với hắn, ngay cả hắn còn lười kiếm chuyện để nói, đưa cho Trương Giai Lạc biểu mẫu kia xong thì đưa mắt nhìn theo chờ hắn rời đi. Ai mà ngờ Trương Giai Lạc lại là người thích đi ngược lẽ thường.

"Nghiệp vụ thuần thục quá nha, nhân viên mới của Hưng Hân."

Tôn Triết Bình nhíu mày nhìn biểu cảm đùa cợt của Trương Giai Lạc, tự nhiên tiếp lời: "Diệp Tu đặc biệt mời đến tiếp cậu đấy, nể tình đi."

"Nể tình lắm rồi đấy!" Trương Giai Lạc hớn hở, "Tui có mấy cái thắc mắc về biểu mẫu này, có được hỏi không?"

"Được chứ được chứ, khách hàng là thượng đế," Tôn Triết Bình ném đầu thuốc lá vào thùng rác, "Hỏi gì đáp nấy."

"Khụ khụ", Trương Giai Lạc giả vờ hắng giọng, "Một, về vấn đề xưng hô, điền mỗi họ tên thôi không phải được rồi à? Sao lại còn hỏi tên mụ, biệt danh, biệt danh bạn thích được gọi, rồi còn có nếu bạn biến thành chó thì muốn được gọi thế nào, mấy cái mục này cũng nghĩ ra được mấy người không phải là muốn trả thù đời đấy chứ? Hơn nữa còn bắt buộc phải điền hết, tui đi xem mắt chứ có phải đi xem kênh khoa học và giáo dục khám phá thế giới đâu!"

"Hai, coi như bỏ qua cái mục biến thành chó trên kia đi, dưới này còn có câu nếu một ngày trí tuệ nhân tạo thống trị thế giới bạn sẽ phản bội nhân loại hay thà chết cũng không phục, rốt cuộc là nhân tài nào ăn no rửng mỡ rảnh rỗi nghĩ ra vậy? Nếu thật sự có ngày đấy, tui chắc chắn trước hết đi bắn vỡ đầu tên Diệp Tu kia, thế giới không cần cảm ơn tui, là việc tui phải làm."

"Ba, cái gì gọi là nếu bạn có thể sinh con bạn sẽ muốn sinh hay muốn sinh hay muốn sinh? Khám phá thế giới xong thì tới chữa bệnh đó hả? Làm chi? Làm phước à? Dù có sinh được thì tui cũng không sinh đâu biết chưa!"

"Bốn, mãi mới có một câu liên quan tới đề tài xem mắt, cái gì nhỉ, ờ, mẫu người yêu lý tưởng của bạn là gì, nhưng cmn lại toàn là lựa chọn! Thà là cho lựa chọn đẹp trai thông minh giàu có Âu khí gì đó còn dùng được, đây thì cho cái gì? Vị dâu tây vị chanh vị xoài vị sầu riêng, mấy cái này cũng được, nhưng mà nói tui nghe coi vị hoa quả rốt cuộc là gì!?"

"Năm, tờ biểu mẫu này rốt cuộc là như nào, kết thúc ở đâu? Hay anh quên đưa tui tờ thứ hai đấy? Câu hỏi cuối cùng rõ ràng là còn chưa kết thúc vậy là bảng này đã xong chưa?! Anh nói thử coi lỡ đâu có người bị OCD nhìn thấy thì phải làm như nào? Mấy người không phải bảo là hướng đến mọi cá nhân có hứng thú sao? Tui muốn tố cáo mấy người bắt nạt người bị OCD!!!"

Trương Giai Lạc nói liến thoắng một tràng dài, nói đến mức không ra hơi nữa mới dừng lại nghỉ. Tôn Triết Bình ngoáy ngoáy lỗ tai, lời nói mang theo ẩn ý: "Xem ra bệnh lắm lời có thể lây nhiễm thật. Nghe Diệp Tu bảo tên nhiều chuyện kia vẫn chưa xử lý được, cậu..."

Trương Giai Lạc xoa tay Tôn Triết Bình tỏ ý đồng tình: "Nói nhiều như vậy cũng không thể bày tỏ hết tâm trạng bức bối của tui khi phải điền cái bảng khỉ gió không câu nào là không bắt buộc này!"

Tôn Triết Bình cười sảng khoái, nói: "Tôi cũng chưa thấy qua biểu mẫu nào khác, dù sao đây cũng là Diệp Tu nhờ tôi đưa cậu."

"Tui biết ngay là cái tên no limit kia mà! Không phải lần trước tui vừa cướp boss dã đồ của hắn sao! Mai mốt tui cướp tiếp!" Trương Giai Lạc nói hùng hồn một mạch, đột nhiên đổi ngữ điệu, "Ủa mà, tí anh cũng tham gia hả?"

"Đúng", Tôn Triết Bình nhìn phòng khách sang trọng, "Đến rồi chả lẽ không chơi."

"Tui cũng nghĩ vậy đó, dù sao cũng rảnh rỗi." Trương Giai Lạc cũng nhìn qua phòng khách, ngắm nghía, "Thế vào cùng nhé?"

"Được." Tôn Triết Bình nói xong liền bước lên đi trước. Trương Giai Lạc đi sau non nửa bước, hệt như khoảng thời gian trước đây.

"À, hình mẫu của anh như nào, lát tui để ý giùm cho!"

"Đại khái là... Vị kiwi."

"Ý anh là trông không đẹp nhưng hương vị thơm ngon lại còn giàu dinh dưỡng? Trời, tui còn tưởng anh để ý nhan sắc chứ!"

"Không... Ý tôi là, nếu chưa quen thuộc lắm sẽ thấy vị rất chát. Chờ đến khi chín nục rồi, mới cảm nhận được vị ngọt."

"Lằng nhằng gì thế, tóm lại chưa chín mà đã ăn là ngu ngốc đúng không?!"

"Tôi cũng thấy vậy."

Mình cũng thấy vậy, Tôn Triết Bình nghĩ, mình đúng thật là ngu ngốc. Tôn Triết Bình nghe Trương Giai Lạc ở cạnh hắn đánh trống lảng, câu được câu chăng trả lời.

Đây dường như là cách mà bọn hắn đã luôn ở cạnh nhau. Nếu giờ Trương Giai Lạc muốn giả vờ như không có gì, Tôn Triết Bình không ngại phối hợp cùng hắn. Nhưng trong lòng bọn hắn đều biết rõ, đây vốn không phải cách mà bọn hắn từng ở bên nhau.

Tôn Triết Bình không biết Trương Giai Lạc có cảm thấy sự giả vờ này làm khó mình hay không, dù sao chính bản thân hắn không thấy khó chịu. Bởi hắn đã đến được chỗ mình cần đến, vậy nên cho dù quá trình sắp tới thế nào, hắn cũng quyết tâm đương đầu tiến lên.

Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ đưa Trương Giai Lạc đi đến điểm tận cùng.

-TBC-
 

Bình luận bằng Facebook