Hoàn [Lâm Phương] I'll meet you in the end

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
I'll meet you in the end



Tác giả: 辰易
Edit: Trời Sao.

⋆ ˚ ☆。*

Tựa như những con sóng dấy lên bởi cái đập cánh của bướm, trọn tâm can tôi đều bị người lay động - một cuộc gặp gỡ rất đỗi bình thường giữa trời cao biển rộng bao la.




Lâm Kính Ngôn siết chặt tấm danh thiếp thuận tay đặt trên bàn phòng khách đã lâu, tự rót cho mình một cốc nước ấm.

Thật ra cũng không cần giữ lại làm gì, bởi hắn đã thuộc nằm lòng số điện thoại in trên danh thiếp. Chàng ca sĩ không mấy tiếng tăm hắn gặp được trong cuộc họp thường niên đã thẳng thắn nhét danh thiếp vào tay hắn, nói chào anh tôi tên Phương Duệ.

Phương Duệ, cái tên này vừa nghe đã thể hiện được sự sắc bén. Người theo nghề này như đối phương vốn không thể không biết mấy chuyện khéo léo đẩy dưa, cũng không nên để lộ ra quá nhiều sự sắc bén. Lâm Kính Ngôn nghĩ ngợi theo thói quen, thầm phỏng đoán người trước mặt rốt cuộc có bao nhiêu lõi đời, bao nhiêu sắc sảo.

Lúc đó Lâm Kính Ngôn ngồi trong góc khuất, náu mình dưới ánh đèn lờ mờ, cũng không mấy quan tâm đã tới tiết mục nào, diễn văn gì. Có người bước tới đưa cho hắn nửa ly rượu đỏ, cười hì hì tự giới thiệu mình. Có thể là do tác dụng của ánh đèn cho nên Lâm Kính Ngôn cảm thấy đường nét của đối phương thật ôn hòa, tựa như mặt trời nhỏ dù bị mây che khuất vẫn tiếp tục tỏa sáng.

"Chào cậu. Xin hỏi có chuyện gì không?" Hắn tiếp lấy ly rượu, khách sáo trả lời.

"Không hẳn, chỉ là thấy bên này vắng người nên muốn qua ngồi chút." Phương Duệ rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Kính Ngôn, giơ ly rượu đỏ chạm một cái với Lâm Kính Ngôn, cũng không quan tâm người bên cạnh có uống hay không, tự mình cụng: "Phải có duyên đến thế nào mới có thể khiến tôi liếc thấy anh từ trên sân khấu chứ."

Lâm Kính Ngôn theo bản năng nhìn lại mình, áo thun trắng, quần jeans cùng đôi giày vải bình thường, nhìn sao cũng không thấy có gì nổi bật. Dưới ánh đèn dìu dịu lờ mờ như vậy, đến cả kính mắt cũng không phản quang. Phương Duệ cười, nói sau này còn gặp lại, đứng dậy khỏi sô pha ngồi còn chưa tới một phút, đi về phía cửa.

Lâm Kính Ngôn thật sự không thể quên nổi hắn. Càng là thứ không quen, người ta lại càng có khát khao tìm hiểu. Cho dù hắn tự nhủ rằng đừng suy nghĩ nhiều, chú khỉ Himalaya kia vẫn cứ nhảy nhót trong tâm trí hắn. Nếu chỉ nhìn bên ngoài, Phương Duệ thuộc đúng loại hình mà hắn thích, bộc trực, cởi mở, hoạt bát, lại còn rất chủ động, cực kỳ giống với nhân vật chính trong tiểu thuyết mà hắn phí hết tâm tư để miêu tả; còn nội tâm thì hắn chưa kịp hiểu rõ.

Lâm Kính Ngôn có thói quen đánh giá sự việc xung quanh qua con mắt già dặn hơn tuổi, đây là một điểm trí mạng đối với người chuyên viết lách như hắn. Không phải hắn không muốn tiếp nhận những thứ hoạt bát mới mẻ, nhưng sự già dặn có sẵn trong tính cách thường xuyên ràng buộc hắn, khiến hắn luôn thu mình trong một lớp vỏ bọc, chỉ dám thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn xung quanh.

Nhờ số điện thoại kia, Lâm Kính Ngôn tìm được Wechat của Phương Duệ, biết thêm một chút về người kia từ biệt danh tới bạn bè. Trang cá nhân phong phú của Phương Duệ thú vị hơn vòng bạn bè quạnh hiu tẻ ngắt của hắn rất nhiều, tràn ngập ảnh chụp, meme và đủ thứ chia sẻ. Lâm Kính Ngôn nhắn tin tự giới thiệu mình với Phương Duệ, Phương Duệ nói tui biết là anh từ lâu rồi, Lâm đại đại.

Đây là thứ phép thuật gì? Lâm Kính Ngôn nghẹn lời trong phút chốc. Phương Duệ lại gửi thêm một tin nhắn nữa, đợi tui thu âm xong bài này rồi tán gẫu nha. Lâm Kính Ngôn buông máy xuống rồi mới sực nhận ra, hắn đang quá coi trọng một người mình tình cờ gặp chỉ vì người kia dấy lên trong lòng mình một chút hứng thú. Hắn khuấy ly cà phê, tiếp tục vùi đầu gõ chữ.

Phương Duệ hài lòng vung vẩy bản nhạc trong tay, đứng tại chỗ hoa tay múa chân. Trợ lý hỏi sao hắn lại vui vẻ như thế, Phương Duệ vô cùng thần bí nói không kể cho cậu đâu.

Lần thứ hai bọn họ gặp mặt là ở công viên gần nhà Lâm Kính Ngôn. Trước đây Phương Duệ thường nhắn tin hỏi thăm Lâm Kính Ngôn, ví dụ như mười hai giờ trưa thì chào buổi sáng rồi hai giờ sáng thì chúc ngủ ngon, lần nào Lâm Kính Ngôn cũng trả lời ngay lúc vừa thấy tin nhắn. Tuy vòng quan hệ của hai người hoàn toàn không giao nhau nhưng cũng không thiếu đề tài để nói chuyện. Bọn họ đều thích chơi game, đều thích Imagine Dragons, thích tìm tòi linh cảm từ những trang giấy.




Phương Duệ đang ngồi xổm bên hố cát chơi cùng một bé gái tầm bốn năm tuổi, vừa vặn đụng mặt Lâm Kính Ngôn. Hắn đã xem rất nhiều ảnh trên trang cá nhân của Phương Duệ, sau khi xác định không nhậm lầm, hắn khẽ gọi một tiếng, Phương Duệ đeo khẩu trang, vô thức liếc mắt nhìn về phía hắn.

"Úi, thầy Lâm à, dọa chết tui rồi, tui còn tưởng paparazi bẫy tui." Phương Duệ cười hì hì đứng dậy: "Chậc, tuy cũng chưa có tiếng tăm gì nhưng cũng coi như một nửa người nổi tiếng mà."

Lâm Kính Ngôn bị hắn chọc cười, hỏi hắn nhà ở đây sao?

Phương Duệ chỉ bé con bên cạnh, nói là cháu ngoại của hắn, hắn dắt bé đi chơi. "Nhà tui không phải ở đây, nhà chị họ tui mới ở đây, con gái chị ấy thích chơi với tui nên lúc nào rảnh tui sẽ dắt con bé đi ra ngoài tắm nắng."

"Dễ thương thật." Lâm Kính Ngôn nhìn đứa bé đang hết sức chăm chú xây lâu đài cát, trong đầu lần đầu tiên vụt qua ý nghĩ trẻ con rất đáng yêu. Có lẽ do đã sắp 30, hắn đột nhiên cảm thấy có một đứa con bầu bạn cũng tốt.

"Hahaha, truyền thống gia đình tui là đáng yêu đó. Tui đến nhà anh ngồi chút được không, khát nước ghê." Phương Duệ nửa đùa nửa thật đưa ra yêu cầu.

Lâm Kính Ngôn hiển nhiên có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý. Phương Duệ nhanh chóng bế đứa cháu ngoại lên, nói dẫn con đi xem nhà một nhà văn lớn ha, Lâm Kính Ngôn ở bên cạnh bó tay cười khổ. Lâm Kính Ngôn đã nhượng bộ hết mức rồi, nếu là người khác, nếu không tín nhiệm chắc chắn hắn sẽ không đồng ý.

Lúc Phương Duệ nhìn thấy Lâm Kính Ngôn đã biết chắc rằng đối phương chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng không có. Không đeo nhẫn, mùi hương trên cơ thể là mùi nước hoa bình thường hòa lẫn với mùi bột giặt hương lavender. Kinh nghiệm sinh sống hai mươi mấy năm cùng với trực giác nhạy bén xưa nay cho hắn biết người bên cạnh là "đồng loại" của mình, cho nên hắn mới dám nghênh ngang ghẹo người kia. Còn bản thân có thể thu hút người kia hay không cũng khó nói, nếu cược thua thì cũng chẳng thiệt gì nhiều, chỉ hơi mất mặt thôi.

Ngôi nhà của Lâm Kính Ngôn được trang hoàng rất đơn giản, dọn dẹp sạch sẽ, không giống với chỗ ở bừa bộn như bãi chiến trường của các nhà văn trong ấn tượng của Phương Duệ. Lâm Kính Ngôn lấy ra một lon coca lạnh từ trong tủ, rồi vào bếp lấy thêm một hộp sữa bò cho đứa bé.

Lâm Kính Ngôn thật sự không phải kiểu người giỏi bắt chuyện, cho nên hắn chỉ ngồi một bên sô pha chờ Phương Duệ mở miệng trước, mà Phương Duệ lại cùng với cháu ngoại ngoan ngoãn ngồi uống nước, đến cả nhìn hắn một cái cũng không.

"Cậu không bận à?" Lâm Kính Ngôn đành tự phá vỡ không khí trầm mặc.

"Cũng không đến nỗi, có rất nhiều thời gian rảnh. Lần trước thật ra tui chỉ đi thay cho một người bạn, hắn có việc gấp nên nhờ tui đi hộ. Bình thường tui ở phòng thu âm khá nhiều."

"Là vậy sao." Lâm Kính Ngôn như đang có điều gì suy ngẫm.

Phương Duệ hỏi tui vào nhà anh rồi nên chúng ta cũng coi như là bạn bè đúng không, Lâm Kính Ngôn nói phải. Bọn họ hàn huyên về rất nhiều chuyện, nói tới chuyện học đại học lại tìm thấy sự đồng cảm từ đối phương. Cả hai đều không xuất thân chính quy, chuyên ngành của Lâm Kính Ngôn là kỹ thuật, mà Phương Duệ cũng không phải sinh viên ngành biểu diễn chuyên nghiệp. Lâm Kính Ngôn hỏi hắn vì sao lại làm trái ngành, Phương Duệ thở dài nói hắn thích những công việc trước màn ảnh hơn, sau hậu trường quá yên tĩnh.

Đứa cháu gái tự mình chơi một hồi lâu rồi kéo góc áo Phương Duệ, hỏi cậu bao giờ thì mình về. Phương Duệ lại thở dài thầm nghĩ cậu còn muốn tán gẫu mà, nhưng sợ bé con khóc lóc ầm ĩ nên đành tạm biệt Lâm Kính Ngôn. Con người sống một mình kia đúng là không định giữ họ lại ăn trưa, tiễn họ ra cửa hẹn gặp lại. Phương Duệ đi được mấy bước lại quay về như bỏ quên mất thứ gì. Lâm Kính Ngôn vẫn chưa đóng cửa, định hỏi Phương Duệ có phải còn quên gì không thì bị đối phương ôm chặt. Vòng cổ đeo trước ngực Phương Duệ đè lên người Lâm Kính Ngôn hơi khó chịu, hắn chưa đợi Lâm Kính Ngôn đẩy ra đã ghé vào bên tai người kia khẽ nói "Sau này còn gặp lại" rồi buông tay, bình tĩnh tự nhiên dắt đứa cháu gái nhảy chân sáo rời đi.

"Cậu ơi, đó là ai vậy?" Lúc đã đi xa, bé con được Phương Duệ bế trên tay ôm lấy cổ hắn, dùng giọng nói còn ngọng nghịu líu lo hỏi.

"Hửm? Người lúc nãy ấy hả? Là đối tượng của cậu, con không được mách lẻo với mẹ đâu đấy, nếu không lần sau không dắt con đi chơi nữa."

"Vâng." Bé con nghiêm túc gật đầu, cũng không hỏi xem rốt cuộc đối tượng nghĩa là gì.

Lâm Kính Ngôn qua loa ăn xong bữa tối rồi tiếp tục sáng tác tiểu thuyết. Chuyện gặp mặt với Phương Duệ đến quá bất ngờ, khiến anh không kịp đề phòng, đến bây giờ hình ảnh chàng thanh niên kia ngồi xổm cạnh hố cát dưới ánh mặt trời ban trưa vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh.

Ai nói trong thế giới của người trưởng thành không có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ.

Quan hệ của hai người hệt như một trận giằng co, Phương Duệ tiến một bước, Lâm Kính Ngôn sẽ đứng yên nhìn hắn. Còn nếu Lâm Kính Ngôn thăm dò bước tới một bước, Phương Duệ cũng sẽ nhích lên một tý rồi tiếp cận hắn.

Lâm Kính Ngôn mở ngăn kéo chứa đầy vở mới, ý định dùng một chút câu từ đơn giản miêu tả tâm tình của mình. Câu từ có đôi khi rất yếu ớt, không níu được gió cũng không vẽ được sao, nhưng đổi lại, nó có thể tồn tại vượt thời không. Những thứ được viết xuống sẽ luôn có người nhớ tới, chi ít là hắn sẽ nhớ. Câu từ khiến hắn thoải mái hơn so với lời nói, bởi câu từ có thể lắng đọng rất nhiều suy nghĩ không giới hạn, chứ chẳng dồn người ta vào ngõ cụt không lối thoát. Câu từ cũng rất lãng mạn, càng thẩm thấu càng ra mùi vị, hệt như tình yêu.

Hắn thừa nhận, đây chính là tình yêu, không phải tình bạn hay gì khác, trái tim sẽ không biết nói dối. Đôi khi chỉ cần một cử chỉ nhẹ nhàng, hay một câu nói khẽ cũng đã đủ khiến trái tim con người ta phải rung động.




Gần đây Phương Duệ đang lên kế hoạch ra mắt thêm một bài hát, dù hắn không phải người mới nhưng cũng chưa có mấy tiếng tăm, cũng chưa có ca khúc nào nổi danh, so với mục tiêu của hắn thì còn quá xa. Hắn mất tinh thần suốt một khoảng thời gian, đồng ý đi hát ở cuộc họp thường niên gì đó cũng là để thay đổi tâm trạng. Sau khi nhìn thấy Lâm Kính Ngôn thì tâm trạng có hồi phục một chút, nhưng đó vẫn là chuyện xảy ra sau cơn ủ rũ về bài hát mới. Quản lý hẹn hắn ra ngoài ăn cơm bàn bạc về kế hoạch tương lai, hai thanh niên hai mươi mấy tuổi càng uống càng sầu, cuối cùng dứt khoát thi nhau nốc bia Thanh Đảo, ngồi mãi đến tận khi quán rượu đóng cửa.

"Cậu định về nhà thế nào? Tôi giúp cậu gọi taxi nhé?" Quản lý cũng uống váng cả đầu, chỉ vào xe taxi bên ngoài hỏi Phương Duệ.

Phương Duệ phủ thêm áo khoác, đứng dậy muốn đi ngay: "Không sao, nhà tôi ở gần chỗ này."

Quản lý vẫn còn sót lại một tia lý trí, kéo Phương Duệ lại hỏi nhà cậu không phải ở Thành Tây sao. Phương Duệ nghĩ một hồi, đúng nhỉ, nhà mình làm gì phải ở chỗ này. Vốn Phương Duệ nhớ rằng anh rể hắn đề cử quán này không tệ nên mới hẹn quản lý tới đây, quản lý nhà của quản lý ở quanh chỗ này nên cũng tiện.

Hai người dìu nhau ra khỏi quán cơm, Phương Duệ nhìn tòa chung cư hầu như căn hộ nào cũng còn sáng đèn ở đối diện , trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ rất thích hợp.

"Anh cứ về trước đi, tui gọi bạn tui tới đón, nhà hắn ngay đây." Phương Duệ lục lọi trong danh bạ điện thoại nhưng lại phát hiện không có dãy số muốn tìm, cho nên hắn gọi thẳng qua Wechat.

Lúc Lâm Kính Ngôn tới, Phương Duệ đang ngồi dưới một gốc cây, báo cáo với người kia là hai tay mình lạnh quá co lại thành một đống rồi. Lâm Kính Ngôn thở dài hỏi, giờ này cậu dạo chơi trên đường cái mà không sợ bị paparazi bẫy à. Lâm Kính Ngôn hỏi sao không tự mình lên, hắn bảo hắn quên mất số tầng rồi. Lâm Kính Ngôn lại hỏi vậy cậu cứ vào trong ngồi trước cũng được mà, ở đây lạnh thế này, Phương Duệ trả lời rằng hắn không nghĩ tới.

Lâm Kính Ngôn bảo hắn ở đây chờ, mình thì vào cửa hàng nhỏ bên cạnh mua hai hộp sữa chua và một bình mật ong nhỏ. Phương Duệ cầm sữa chua hỏi cái này cho tui à, Lâm Kính Ngôn ừ, có thể giải rượu.

Một người đi phía trước, người còn lại theo sau. Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt đường có vẻ hơi ẩm ướt, từng bông tuyết lả lướt đáp đất.

Phương Duệ tóm lấy tay Lâm Kính Ngôn, chỉ chỉ bông tuyết bị ánh sáng chiếu rọi trong không trung.

Nam Kinh đã lâu không thấy tuyết, Lâm Kính Ngôn nghĩ. Hắn sống ở thành phố này gần ba mươi năm nhưng rất hiếm khi thấy trời đổ tuyết lớn, cho nên phỏng đoán trận tuyết này cũng không to lắm, sáng sớm ngày mai mặt trời mọc lên sẽ không còn dấu vết.

"Nè, anh có muốn đi cùng tui tới lúc đầu bạc không?" Phương Duệ thẳng lưng đứng giữa khoảng sân trống trước tòa nhà, ngửa đầu lên nhìn hoa tuyết từ trên trời rơi xuống.

Trái tim Lâm Kính Ngôn nóng lên, đột nhiên nghĩ hay mình cứ đồng ý, nhưng hắn sợ đáp ứng rồi Phương Duệ sẽ lôi kéo hắn quay lại con đường rợp bóng cây vừa này đi tới khi đầu bạc. Đã uống nhiều còn đi hứng gió đông rất dễ bị cảm mạo, nếu cổ họng bị bệnh gì rồi làm lỡ chuyện thì tính sao. Lâm Kính Ngôn vội vàng lôi kéo Phương Duệ, lôi sống lôi chết mới kéo được người vào hàng hiên. Mở thang máy, chờ thang máy, vào nhà.

"Ài, anh không muốn hả?" Phương Duệ nghi ngờ quan sát người đối diện, tự nhận không thể có người cự tuyệt thỉnh cầu chân thành đến thế của mình được: "Tui không đùa đâu, cực kỳ, cực kỳ nghiêm túc đó."

Lâm Kính Ngôn vốn định đỡ hắn ngồi lên sô pha, Phương Duệ lại dứt khoát đặt thẳng mông xuống đất bắt đầu lải nhải liên miên: "Hôm đó trong túi tui chỉ có một tấm danh tiếp, nhưng cũng may mà có, bằng không tui cũng không biết làm sao để anh nhớ tui."

"Sao không trực tiếp thêm Wechat luôn?" Lâm Kính Ngôn cười.

"Anh trông có vẻ giống người đứng đắn, trực tiếp thêm Wechat chắc anh nghĩ tui bị điên mất."

Lâm Kính Ngôn suýt thì sặc, lần nữa dìu hắn dậy đặt lên sô pha: "Thì đúng là người đứng đắn mà, trông có vẻ giống gì chứ..."

"Được rồi được rồi, anh là người đứng đắn, nhưng mà tui không được sao?" Phương Duệ vơ lấy hộp sữa chua uống dở, một hơi nốc hết, nốc ra khí thế xông pha tận chân trời góc bể.

Lâm Kính Ngôn thấy hắn có vẻ không mấy tỉnh táo nhưng cũng không có vấn đề gì khác cho nên vô cùng yên lòng, định dọn dẹp thư phòng cho Phương Duệ nghỉ ngơi. Phương Duệ còn chưa nói xong, duỗi tay níu lấy góc áo Lâm Kính Ngôn, không cho hắn đi.

"Làm sao?"

"Vậy anh xem, thế này có được không?"

Phương Duệ đứng dậy lần nữa, chỉnh áo sơ mi, xắn ống tay đến một góc độ phù hợp rồi nở nụ cười rụt rè mà lễ phép: "Xin chào, lần nữa làm quen, tôi tên Phương Duệ."

"Xin chào, tôi là Lâm Kính Ngôn. Xin hỏi ngài là vị muốn cùng tôi đi đến khi đầu bạc phải không?" Lâm Kính Ngôn buồn cười diễn kịch với hắn, như thể thật sự một lần nữa làm quen, tại một thời không mới.

"Hình như là thế" Phương Duệ gãi đầu: "Đây là số điện thoại của tui."

Phương Duệ cầm lấy tay Lâm Kính Ngôn, viết một dãy số lên lòng bàn tay hắn. Lâm Kính Ngôn nhớ, đó là dãy số viết trên danh thiếp mà hắn đã thuộc nằm lòng.

"Vậy nếu thấy cuộc gọi của tôi cậu nhớ phải bắt máy đấy."

"Được."

⋆ ˚ ☆。*​
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Đi cùng nhau dưới ánh đèn đường, dưới những bông tuyết rơi, cho đến lúc bạc đầu. Ấm áp quá Lâm Phương ơi!
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#3
Fic ngọt ngào, tác giả viết hay mà bạn edit cũng hay, mỗi tội mình nhắc bạn typo hơi sai cách nên bạn gắt mình :'( puồn á
 

Bình luận bằng Facebook