Hoàn [Mừng SN Lưu Tiểu Biệt 2020][Lô Lưu] Ngoan Ngoãn Tập Viết

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
NGOAN NGOÃN TP VIT
Tác giả: Cú hiện tại vẫn chưa tìm ra tác giả, nếu bạn nào biết được tác giả xin nhờ bạn báo với Cú thêm vào với ạ.
CV: Lá
Edit: Cú mèo

Cú: Tiểu Biệt, sinh nhật vui vẻ!!! Mãi yêu Biệt Biệt <3 <3 <3

*****
Lư Hãn Văn đã rất nhiều ngày không tìm Lưu Tiểu Biệt PK.​

Thường xuyên qua lại, đã làm cho Lưu Tiểu Biệt sinh ra một loại cảm giác trống vắng. Sau khi trạng thái như thế này duy trì gần một tuần lễ, hắn cuối cùng cũng không nhịn được: "Cậu mấy ngày nay buổi tối làm gì vậy?"​

Không ngờ đến Lư Hãn Văn rất nhanh đã trả lời: "Tăng cường huấn luyện."​

Phía sau còn mang theo rất nhiều biểu tượng gào khóc.​

"Luyện cái rắm, tài khoản của cậu cũng không hiện." Lưu Tiểu Biệt chụp lại màn hình, cái tên Lưu Vân trong danh sách bạn bè, cùng với ba tài khoản clone khác của Lư Hãn Văn đều là màu xám.​

"Không phải này luyện cái này, Tiểu Biệt tiền bối." Lư Hãn Văn nói, "Em dạo gần đây buổi tối đều luyện viết chữ."​

Nói xong còn gửi kèm một tấm hình, trong hình là bìa của một quyển tập luyện viết chữ Khải. Một cây viết mực nước gần hết mực đặt ở một bên, giống như tâm trạng của Lư Hãn Văn vào lúc này vậy.​

Lư Hãn Văn giống với hầu hết các nam sinh khác, biết viết chữ, nhưng viết không đẹp. Từ khi học tiểu học, tính cách nghịch ngợm của cậu đã được định sẵn cậu sẽ không thể ngồi yên ở nhà hoàn thành một quyển tập luyện viết. Sau đó cậu lại giống với đại đa số cậu bé khác, mặc kệ giáo viên ngữ văn tận tình khuyên nhủ, dùng chữ viết gà bới thuận lợi vào trung học.​

Thời gian chơi game còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian luyện viết chữ? Lư Hãn Văn đối với vấn đề này rất không đồng ý.​

Nhưng sau khi gia nhập Lam Vũ, tên tuổi của Lư Hãn Văn ngày càng được nhiều người biết đến. Thậm chí ở trong trường học, sẽ có nữ sinh mặt đỏ bừng bừng tim đập thình thịch ôm một quyển sổ, chặn trước cửa lớp của cậu.​

"Tớ… Tớ đã quan tâm cậu rất lâu rồi! Có thể ký tên cho tớ không?" Em gái buộc tóc đuôi ngựa tay có chút run run, mặt đầy chờ mong đưa ra một quyển sổ có logo của Lam Vũ, "Chỉ cần viết tên thôi cũng được, năn nỉ cậu đó!"​

Lư Hãn Văn bị dọa sợ hết hồn, tâm nói ký tên thôi có cần tư thế hoành tráng như thế không, suýt nữa đã tưởng bản thân mình được tỏ tình rồi. Nhưng sau khi nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cậu được người khác yêu cầu ký tặng, niềm vui bản thân được công nhận lan tràn trong lòng cậu thiếu niên.​

"Không thành vấn đề nha." Cậu nỗ lực khiến mình không cười quá rõ ràng, nhưng khóe miệng vẫn không kiềm chế được nhẹ nhàng cong lên, "Cậu cũng chơi Vinh Quang à?"​

"Ừm! Tớ có hai tài khoản! Tài khoản chính là pháp sư triệu hồi, tài khoản clone là kiếm khách!"​

Pháp sư triệu hồi là nghề nghiệp rất thích hợp với những bạn nữ vừa mới chơi, Lư Hãn Văn nghĩ như vậy, nhận lấy cây bút nước màu đen, thuần thục ký tên của chính mình.​

Nói đúng ra, là hết sức quen thuộc kýmột cái tên rất xấu.​

Chữ "Hãn" trong tên của cậu có rất nhiều nét, muốn viết đẹp vốn là chuyện không dễ dàng, nhưng những lời khăng khăng khuyên cậu luyện viết chữ thật đẹp chưa từng được cậu đặt ở trong lòng. Một khắc này, cậu đột nhiên nhớ lại khi học sơ trung giáo viên ngữ văn đã rất đau đầu nói với cậu: "Lư Hãn Văn, sửa lại bài văn của em đi, tôi phải từ nội dung của bài văn mới có thể đoán được tác giả."​

Sau khi thiếu niên viết xong, nhìn nét chữ uốn éo, cậu chợt nhận ra đây là chữ ký đầu tiên mình tặng cho ai đó, cậu chợt sửng sốt, đột nhiên có chút bị đả kích.​

"Chữ... Rốt cuộc có bao nhiêu xấu?" Nghe xong câu chuyện đã xảy ra, Lưu Tiểu Biệt lại có một tia đồng cảm với cậu.​

Lư Hãn Văn rất tuyệt vọng: "Em cảm thấy bạn nữ sinh kia sau này sẽ không bao giờ hâm mộ em nữa."​

Lưu Tiểu Biệt phóng to tấm hình, nhìn kỹ một chút cái tên được ghi trên bìa quyển tập, quả thật không có chỗ nào đẹp để có thể khen.​

Hai người tuy quen biết, nhưng cơ hội nhìn thấy chữ viết của đối phương rất ít. Chung quy mọi việc đều là trao đổi qua QQ và Wechat, nên cũng không cần phải viết thư. Chuyện này ngược lại như được nhìn thấy một mặt khác của đối phương, làm cho Lưu Tiểu Biệt có chút buồn cười lại có chút ngại ngùng.​

"Tiểu Biệt tiền bối anh chữ viết có đẹp không?"​

Lưu Tiểu Biệt ngẫm nghĩ: "Cũng bình thường."​

Kỳ thực chữ viết của Lưu Tiểu Biệt rất đẹp, vô cùng uyển chuyển, lại không mất đi lực độ. Ông nội của hắn thích đồ cổ và thư pháp, lúc Lưu Tiểu Biệt ba bốn tuổi thì đã bắt đầu dạy hắn viết chữ bằng bút lông. Khi viết bằng bút lông phải chú ý đến điểm dừng giữa các nét, chầm chậm mà viết, tâm bình khí hòa. Cho đến khi tham gia trại huấn luyện, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ viết vài chữ bằng bút lông, rất tốt cho việc điều tiết tốc độ tay.​

"Cậu dùng bút nước để luyện chữ à?" Lưu Tiểu Biệt nhìn bức ảnh kia, đột nhiên hỏi.​

"Đúng ạ."​

"... Phục cậu rồi, tôi gửi cho cậu một cây bút máy." Lưu Tiểu Biệt cạn lời, "Cậu cũng đừng luyện viết những chữ này nữa, hãy luyện viết tên của cậu đi, dù sao đi nữa thì người ta cũng chỉ muốn xin chữ ký của cậu thôi mà."​

"Chuyện đó cũng không nhất định." Lư Hãn Văn trả lời, "Lỡ đâu người ta bảo em viết thêm chữ khác, không phải em sẽ bị lộ sao?"​

"Còn có thể bảo cậu viết thêm cái gì?"​

"Tỷ như ..." Lư Hãn Văn chia làm hai tin để gửi, "Xin chào Lô Lưu đại pháp, gia nhập giáo phái sẽ bảo đảm bình an chứ?"​

Trên mạng thường hay có mấy cô gái trêu chọc hai người họ, dùng câu nói này làm khẩu hiệu tuyên truyền. Lưu Tiểu Biệt cũng biết, cảm thấy như xem trò vui không có gì quá to tát. Nhưng lời từ miệng Lư Hãn Văn miệng thốt ra, lại mang theo mấy phần trêu chọc.​

"Ngoan ngoãn luyện viết chữ của cậu đi." Lưu Tiểu Biệt tránh khỏi đề tài này, "Tháng sau chúng tôi tới thành phố G tham gia thi đấu hữu nghị, đến khi đó sẽ tới thăm và xem thành quả luyện tập của cậu."​

Nói xong hắn liền offline.​

Bút máy đến nhanh hơn người, Lưu Tiểu Biệt ngay hôm sau đã vội vàng chọn dịch vụ chuyển phát nhanh Thuận Lợi. Khi Lư Hãn Văn ký tên nhận hàng thì nhìn thấy tờ thông tin chuyển phát nhanh được viết ngay ngắn, cột người nhận là do Lưu Tiểu Biệt viết "Lư Hãn Văn", cột người gửi cũng là Lưu Tiểu Biệt viết "Lưu Tiểu Biệt".​

"Hoàng Thiếu ~" Lư Hãn Văn cười khúc khích và ngắm nhìn rất lâu, quay đầu hỏi, "Anh có khung ảnh nào vừa với kích thước của tờ thông tin chuyển phát nhanh không ạ?"​

"Hả? Chắc là không có. Em muốn nó làm gì?"​

Lư Hãn Văn giơ tờ giấy trong tay lên: "Em muốn đóng khung cho nó."​

Lư Hãn Văn bắt đầu luyện viết những dòng chữ mới, chỉ viết tên của chính mình. Dụ Văn Châu nhìn thấy, trong lòng sáng tỏ, tìm người quen biết, giúp cậu thiết kế một chữ ký thật khí phách.​

Nhưng chuyện này đối với Lư Hãn Văn có chút khó khăn, mỗi ngày cậu phải chuyên tâm thi đấu và bài vở, còn phải dành ra nửa giờ để luyện chữ. Tên của cậu viết quá nhiều nét, đặc biệt là chữ thứ hai, viết không được đẹp lắm.​

Haiz, vẫn là tên của tiền bối Tiểu Biệt dễ viết. Thiếu niên nằm nhoài trên bàn, nghĩ hết nửa ngày, lần nữa lấy lại tinh thần, thận trọng viết vào trong tập ba chữ "Lưu Tiểu Biệt" theo phông chữ của học sinh tiểu sinh.​

Nó khác xa hoàn toàn với chữ của Lưu Tiểu Biệt viết.​

Một tháng sau, Lưu Tiểu Biệt đúng hẹn đến Lam Vũ.​

"Chữ luyện viết như thế nào rồi?" Câu đầu tiên hắn nói chính là chuyện này, làm cho gương mặt cười vui vẻ của Lư Hãn Văn cứng đờ.​

"A... Cũng tàm tạm." Lư Hãn Văn rụt cổ một cái.​

Không ngờ đến Lưu Tiểu Biệt từ trong balo lấy ra một quyển sổ, đưa tới: "Vậy ký cho tôi một cái đi?"​

Bọn họ nhìn nhau vài giây, thấy Lưu Tiểu Biệt không có ý định rút tay về, Lư Hãn Văn chỉ đành viết ra ba chữ "Lư Hãn Văn" mà một người bình thường có thể chấp nhận được.​

Vốn dĩ cho rằng sẽ bị mắng, kết quả Lưu Tiểu Biệt chăm chú nhìn cái tên đó cả buổi, nhẹ như mây gió nói một câu: "Cũng không tệ lắm, có tiến bộ."​

"Có thật không?!!"​

Đôi mắt của thiếu niên như đang phát sáng lấp lánh, lập tức mỉm cười. Lưu Tiểu Biệt nhìn Lư Hãn Văn như vậy cũng không có cách nào, mắt thấy đuôi mắt của đối phương sắp cong lên, hắn lại vội vàng nói thêm một câu: "Chữ cậu viết đẹp nhất cũng chỉ có từng này, đắc ý cái gì?"​

Lư Hãn Văn sửng sốt một chút, nghĩ hết nửa ngày, nói: "Thực ra... Còn có chữ em viết đẹp hơn tên của em nữa."​

"Vậy cậu viết đi." Lưu Tiểu Biệt không tin.​

Lư Hãn Văn ngước mắt nhìn, Lưu Tiểu Biệt hoảng hốt nhìn thấy một loại tình cảm ẩn nhẫn nhưng chắc chắn bên trong đó, chưa chờ tới khi hắn kịp hiểu rõ, thiếu niên đã cúi đầu, cầm lấy bút máy, ở ngay bên cạnh tên của mình viết xuống ba chữ thanh tú ngay ngắn. Cậu viết rất nhanh, nhìn là biết đã luyện qua rất nhiều lần.​

Chữ mà cậu viết, chính là Lưu Tiểu Biệt.​

[Hoàn]
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
trong sáng quá :3 ơ mà tag Lô Lưu thiệt? = )) niên hạ a~
 

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#3

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#4
Đọc LL đúng là cảm giác mềnh trẻ ra, không hại não xoắn quẩy như phụ huynh nhà VT...

Mỗi tội, nhà cỏ không thể ngắt, đội viên Vi Thảo không thể gả (xa).

Tiểu Biệt đợi chị lẻn vào Lam Vũ mang Hãn Văn về cho em. =)))
 

Bình luận bằng Facebook