Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020] [Khưu Phi x Nhĩ] Đường Đêm

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Khưu Phi x Nhĩ] Đường Đêm
Author: Bắc Xuyên Hữu Noãn (北川有暖)
Edit + beta: Cửu Cửu


Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Khưu Phi
Phi Long Tại Thiên
Chương 1:

Mùa giải trước, chiến đội Gia Thế thành công đạt được quán quân vòng khiêu chiến, mùa giải này đánh về vòng đấu bảng. Tuy rằng do xây dựng lại chiến đội, phối hợp thao tác giữa các thành viên với đoàn đội vẫn không được tốt, thành tích của mùa giải này cũng không lý tưởng, chưa thể được gọi là hắc mã, nhưng mọi người đều cho rằng Gia Thế có không gian trưởng thành rất lớn, con đường phải đi còn rất dài.

"Kỳ nghỉ không cần ở lại chiến đội tập luyện thêm, về nhà với cha mẹ, đừng thả lỏng quá là được." Quản lý vỗ vai Khưu Phi, mùa giải thứ chín kết thúc, mọi người đều cho rằng Gia Thế xong đời rồi, thế nhưng nó lại sống dậy từ đống tro tàn.

Cho dù con đường ban đầu tối tăm mịt mờ nhưng quản lý tin tưởng cậu đội trưởng trẻ tuổi này sẽ dẫn dắt Gia Thế đến một tương lai tốt hơn. Bởi vì Khưu Phi giống như một ngọn đèn không bao giờ tắt của Gia Thế, dù đi đến đâu cũng đều có thể thấy được ánh sáng của nó.

Chính vì biểu hiện xuất sắc của bọn họ mà Gia Thế ngày càng thu được nhiều nguồn đầu tư, kì nghỉ này cần phải xây dựng câu lạc bộ, hoàn thiện mạng điện và phần cứng của phòng huấn luyện cùng phòng kỹ thuật, vậy nên kỳ nghỉ này chiến đội không mở cửa.

"Quản lý anh cứ yên tâm, trong số chúng em thì đội trưởng là người chịu khó nhất, không hề lơ là chút nào, bọn em về trước đây." Văn Lý cười, hắn và Khưu Phi đều là người thành phố H, lúc ở trại huấn luyện đã quen biết nhau, nhà cũng khá gần Gia Thế cũ, đi bộ cũng chỉ tính là tập thể dục, những lúc không quá bận rộn cậu đều chạy về nhà với bố mẹ.

"Ồ, đúng, hai cậu tiện đường nhỉ." Quản lý gật đầu, để hai cậu đi.

Không có xe buýt đi thẳng về nhà, giữa đường phải đổi một tuyến khác, lúc ở trạm trung chuyển, Khưu Phi hơi kinh ngạc nhìn bức tường bám đầy hoa tường vi phía xa.

Phong cách của tòa nhà ấy có chút lạc quẻ so với xung quanh, hình như là phỏng theo lối kiến trúc cũ, từng viên gạch xếp chồng lên nhau, rêu xanh mọc đầy tường cũng không có người dọn dẹp, có vẻ đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Văn Lý nương theo ánh mắt của cậu nhìn sang, giải thích: "Chỗ này ngược hướng với đường từ trại huấn luyện về nhà, cậu không có ấn tượng gì về nó cũng phải thôi. Trước đây mọi người nói muốn trưng dụng để làm trường học, cũng sửa sang lại xong xuôi rồi, nhưng không hiểu sao mới mở cửa chưa được bao lâu liền bị bỏ lại, cũng không ai nhận thầu mảnh đất này, càng kỳ lạ là cũng không dỡ đi, mà có lẽ sau này cải tạo phố xá lần nữa cũng sẽ xử lý nó thôi."

Hóa ra là trường học, chẳng trách tường cao như thế. Chỉ là nếu có thể thì phía trên làm thành rào sắt hoặc bao lưới, ít nhất là để người ngoài có thể nhìn được cây cối hoặc là kiến trúc phía bên trong.

Khưu Phi cảm thấy cái thiết kế này quá bất hợp lí, bởi vì bức tường này, nếu không đứng ở chỗ cao thì sẽ không thể thấy được tình huống phía bên trong, cổng lớn thì lại ở phía đầu tường đối diện... Giống như là nhà giam vạy.

"Mình quả thực chưa từng nghe qua." Khưu Phi lắc đầu.

"Cũng khá lâu rồi, trước khi mình ra đời thì nó đã hoang phế thế này, không chừng cũng phải mười chín hai mươi năm rồi. Đội trưởng cậu chưa bao giờ đi dạo qua đây sao?" Văn Lý kinh ngạc nói.

"Chưa." Khưu Phi liếc nhìn, không hiểu vì sao lại cảm thấy bức tường cao cao kia vô cùng kì lạ, khiến cho người khác phải chú ý, dường như sau bức tường này là một thế giới khác tách biệt.

Cậu tựa như đang nghiền ngẫm điều gì.

"Tuy hiện tại ít người còn mê tín, nhưng buổi tối vẫn không ai dám đến gần chỗ này, kể là có thể nghe thấy giọng nói của ai đó, hình như bên trong có thứ gì không sạch sẽ... ây da, mình đang nói loạn cái gì thế này, nhưng mà đội trưởng cậu chắc cũng không tò mò mấy thứ này nhỉ." Văn Lý nói, vì chung quy cậu cho rằng Khưu Phi chỉ để tâm đến mỗi Vinh Quang.

Xe buýt đến.

Khưu Phi 'ừ' một tiếng, bước lên xe, chọn một vị trí sát cửa sổ, nhìn về bức tường ngày càng khuất xa. Tuy rằng cậu không tin vào mấy lời đồn đại mà Văn Lý vừa kể, nhưng quả thực cậu đã nảy sinh sự hiếu kỳ đối với chuyện khác ngoài Vinh Quang.

Cậu định ngày mai sẽ đi tới đó lần nữa, sau đó một mình ngồi qua mười mấy trạm xe về nhà.

Chương 2:

Nhiệt độ ngoài trời buổi sáng ở thành phố H không tính là nóng, gió thổi qua còn mang chút hơi lành lạnh, Khưu Phi đạp xe đến đó. Vừa khéo người nhà cũng sợ cậu suốt ngày làm ổ ở chiến đội huấn luyện, tố chất thân thẻ sẽ kém đi, nên buổi sáng thúc cậu ra ngoài tập thể dục, đạp xe cũng là một loại rèn luyện.

Thực ra nếu như cậu thực sự muốn biết bên trong bức tường kia thế nào thì đnág lẽ nên đi từ cổng lớn mới đúng, nhưng Khưu Phi vẫn chọn đi tới chỗ bức tường vây kín mít này.

Sau đó xảy ra một việc khiến cậu vô cùng kinh ngạc.

Khưu Phi lúc này đang đứng cạnh tường, đột nhiên phát hiện có một miếng gạch động đậy. Cậu chớp chớp mắt, hơi khó tin mà nhìn viên gạch đó, đúng, nó đang động đậy. Có vẻ như nó vốn là một viên gạch không chắc chắn, lại bị miễn cưỡng đắp vào, không hề liên quan gì đến những viên xung quanh.

Viên gạch vẫn tiếp tục động, sau đó đột nhiên bị kéo ra, trước mắt Khưu Phi xuất hiện một lỗ hổng, nhưng nó đã bị bỏ hoang từ lâu, bên trong làm sao có thể có người? Chưa kể ban nãy Khưu Phi cũng không nhìn thấy tay người đã gỡ viên gạch ra.

Xuyên qua lỗ hổng, cậu nhìn thấy dãy lớp học mà Văn Lý nói, chỉ là nơi đó vẫn rất mới, không hề có cảm giác bị thời gian bào mòn.

Lúc này, đột nhiên có một tờ giấy bị ném ra.

Khưu Phi nhìn thấy tay của đối phương.

Ngón tay mảnh mai, da dẻ trắng nõn, bàn tay không lớn, xem ra là tay của con gái.

Cậu vô thức mở miệng hỏi: "Bạn là ai, tại sao lại ở chỗ này?"

Người kia vốn chỉ ném tờ giấy đi thì đột nhiên nghe được một giọng thiếu niên, vô thức định quay đầu lại phía sau, cho rằng lỗ hổng nhỏ bí mật mà mình phát hiện bị lộ.

Nhưng sau lưng không một bóng người, người kia sực nhận ra giọng nói này đến từ phía ngoài.

Kỳ lạ, chỗ này là ngoại thành, bình thường trước bảy giờ sáng cũng không có người qua lại, hôm nay lại đột nhiên có một cậu thiếu niên đến đây. Nhưng đây là loại địa phương gì, người bên ngoài hẳn cũng biết chứ, hơn nữa nói cho cậu ta biết mình là ai thì có ích lợi gì?

Nhĩ đột nhiên có cảm giác khác lạ, có lẽ thiếu niên phía bên kia bức tường có thể cùng Nhĩ vượt qua đoạn thời gian gian nan. Tuy rằng loại tin tưởng không rõ lý do này có chút quái dị, nhưng hiện tại Nhĩ không có nhiều thời gian để trả lời.

"Cậu có thể cầm tờ giấy đi, mình vốn muốn ném nó, không thể bị người khác phát hiện... Tối nay bảy giờ cậu có thể tới đây được không?" Nhĩ hạ thấp người, ghé sát vào lỗ hổng, nhỏ giọng nói.

Thiếu niên nghe được lời của Nhĩ, im lặng vài giây rồi đáp: "Được."

Sau đó Nhĩ thấy cậu ấy duỗi tay nhặt tờ giấy lên, lúc Nhĩ đặt viên gạch về chỗ cũ, trong đầu vẫn mải nghĩ về đôi tay của thiếu niên kia.

Khớp xương rõ ràng, thích hợp bay nhảy trên bàn phím, so với đôi tay nhỏ nhắn của Nhĩ quả thực mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Chương 3:

Khưu Phi cũng không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý đến đây lúc nảy giờ. Có lẽ do người kia yêu cầu quá đỗi thành khẩn, khiến cậu khó lòng từ chối, hoặc có lẽ là do cường độ luyện tập hôm qua của cậu hơi lớn, ngủ muộn nên váng đầu.

Dòng chữ tiếng Anh ngay ngắn trên tờ giấy ở trong Liên minh có thể coi làm bản chữ mẫu. Khưu Phi liếc mắt nhìn là biết người này từng bỏ rất nhiều công sức luyện viết, hơn nữa nghe giọng thì cảm thấy người này tuổi tác không lớn, đoán chừng chỉ ở độ thiếu nữ.

Người như vậy hẳn đang theo học ở một trường trọng điểm, là cô gái ngoan trong mắt thầy cô và cha mẹ vậy mà lại ở ngôi trường dân lập bị bỏ hoang mà Văn Lý nói đến kia, chênh lệch trên trời dưới đất như vậy khiến cậu hơi nghi ngờ.

Đợi đã, nội dung trên tờ giấy hình như là?

Chuyện đến nước này, Khưu Phi cũng không thể không nảy sinh hoài nghi với tòa nhà đằng sau bức tường ấy. Bên ngoài là bức tường cổ kính, nhìn vào bên trong lại là tòa nhà mới tinh, khác biệt lớn như vậy làm người ta có cảm giác như bên trong bức tường là một thế giới khác.

Ở... Một thế giới khác biệt.

Thế hệ tuyển thủ mới cũng có nhóm chat riêng, Đới Nghiên Kỳ từng chia sẻ vào nhóm mấy cái tiểu thuyết xuyên không, sau khi hoàn thành huấn luyện Khưu Phi cũng có đọc qua vài bộ, viết cũng khá logic, áp vào suy luận khoa học thì đáng tin hơn nhiều mấy thứ mê tín mà Văn Lý nói.

"Tối rồi còn ra ngoài sao?" Mẹ Khưu kinh ngạc nhìn con trai mình: "Hẹn bạn à?" Trong mắt bà, bạn bè của Khưu Phi không nhiều, có thể chủ động ra ngoài như thế này rất ít thấy, đáng mừng nhưng cũng khó tránh kinh ngạc.

"Dạ."

Coi như thế đi.

Theo một góc nào đó mà nói, tiền bối cũng là bạn, hơn nữa Nhĩ hình như còn là một thiếu nữ nhỏ tuổi hơn cậu.

Thành phố H lúc này đang là mùa hè, ngoài trời bảy giờ vẫn chưa tối hẳn, trước giờ hẹn, Khưu Phi đã vòng tới phía cửa lớn, dựa vào ánh sáng của chiếc đèn đường trước cổng mà nhìn vào bố trí bên trong.

Tòa kiến trúc sững sững tọa trên mảnh đất hoang vu dưới trời đêm đen kịt toát ra cảm giác âm trầm, cậu lại nhìn cổng sắt đã rỉ sét, gai nhọn sắc bén phía trên cùng dường như có có thể đâm thủng bụng người, cũng không biết là đề phòng có trộm trèo vào, hay là để ngăn không cho người bên trong trốn ra.

Sau bảy giờ là thời điểm được hoạt động tự do của Nhĩ, Nhĩ vội vàng đi vòng theo bức tường về phía chỗ hẹn, tuy rằng nơi này là góc chết của camera nhưng Nhĩ vẫn cẩn thận quan sát xung quanh một lượt, xác định bốn phía im ắng mới thận trọng gỡ viên gạch ra, Nhĩ cũng không dám chắc thiếu niên buổi sáng liệu có đến hay không.

Nhưng nếu cậu cũng chơi game thì chắc hẳn sẽ đến nhỉ?

"Bạn chơi game RTS sao?"* Giọng nói của thiếu niên vang lên, vì nén thấp âm lượng nên không thể nghe ra tâm trạng trong nói. Nhưng Nhĩ rất mừng rỡ, bời vì cậu quả nhiên đã đến, hơn nữa cậu biết RTS, tức là cậu cũng chơi game.
*Chú thích bởi @Sai - Người Tối Cổ : Game chiến thuật thời gian thực (RTS - Real Time Strategy), tương tự Star Craft.

"Ừ, tuy rằng hai năm qua hơi xuống hạng, nhưng nó vẫn là game rất kinh điển." Nếu không phải vì chơi game, Nhĩ cũng sẽ không phải vào đây. "Thể thao điện tử của nước ngoài phát triển hơn nhiều so với trong nước, không biết khi nào có thể thấy chính mình bước lên đài tranh đấu, cảm thấy điều này dường như hơi viển vông."

Thiếu niên bên ngoài lại im lặng một hồi, nghe Nhĩ nói liên miên cả nửa ngày, thực sự đã quá lâu Nhĩ không thể yên tâm nói chuyện như thế này, vì thế cứ nghĩ gì nói nấy, không để ý gì đến trình tự logic cả.

Nói một hồi, thiếu niên đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngại quá, có thể ngắt lời một chút không, xin hỏi giờ là năm nào?"

Hả? Người này ngay cả bây giờ là năm nào cũng không biết ư, tuy Nhĩ thấy lạ nhưng cũng không để ý lắm, thành thật đáp: "Dĩ nhiên là năm 2006... Đúng rồi, mình có thể biết tên của cậu không?"

Đang lúc Nhĩ cho rằng thiếu niên sẽ không trả lời câu hỏi riêng tư thế này, vừa định xin lỗi, thiếu niên lại lên tiếng: "Mình là Khưu Phi."

Khưu Phi... Nhĩ thầm nhẩm trong đầu, cái tên này đọc lên thật dễ nghe. Nhưng mà là hai chữ nào?

Chương 4:

Nhĩ viết lên giấy một đống chữ tiếng Anh lớn, trong đó có viết 'Real-time Strategy Game', mấy câu tiếng anh khác chỉ là để che đậy nó mà thôi, từ này được gọi tắt là RTS, hay là game chiến thuật thời gian thực.

Từ khi bỏ học để vào trại huấn luyện, Khưu Phi không tiếp xúc đến tiếng Anh, thêm vào việc RTS là một từ khá cũ, cho nên ban đầu cậu chưa kịp phản ứng, lúc sau may mà nghĩ ra.

Game chiến lược thời gian thực đã từng một thời phổ biến trong giới thể thao điện tử, nhưng sau này lại tuột dốc không phanh, sau khi Vinh Quang ra đời thì càng chỉ có người hoài cựu mới nhớ đến sự tồn tại của nó.

Nhờ vào đống tiểu thuyết Đới Nghiên Kỳ gửi lúc trước cộng với trực giác của mình, khưu Phi đột nhiên có suy đoán táo bạo, cậu cảm thấy Nhĩ là một thiếu nữ sống ở quá khứ, một cô gái bề ngoài thích học tập nhưng thực chất lại nghiện game.

Vinh Quang đã thịnh hành khắp cả nước, thậm chí vươn ra thế giới, càng nhiều người biết đến giải thế giới, tuyển thủ chuyên nghiệp đã được mọi người tiếp nhận trở thành một loại nghề nghiệp, trừ những người vẫn còn cổ hủ bắt ép con trẻ cắm đầu vào con đường học tập đến kiệt sức, số lượng người phản đối sở thích của con em mình đã ít đi rất nhiều.

Dù sao thì lương bổng của tuyển thủ chuyên nghiệp cũng bày ra ở đó.

Chỉ cần có tài năng, thái độ nghiêm túc, kiên trì nỗ lực, không có cản trở từ gia đình,tạm nghỉ học để bước vào trại huấn luyện rồi tiến đến giới chuyên nghiệp, chỉ khác biệt ở thòi vận và năng lực bản thân.

Nhưng nếu là hai mươi năm trước thì sao?

Trước đây Khưu Phi cảm thấy việc Vinh Quang được hoan nghênh là lẽ đương nhiên, bởi vì bản thân Vinh Quang đã rất thú vị, công việc này lại có vô số điểm hấp dẫn, cho nên khi cậu muốn tham gia vào trại huấn luyện của Gia Thế cũng không bị cha mẹ phản đối.

"Vì sao mọi người lại ủng hộ con đến trại huấn luyện?" Khưu Phi đã từng thắc mắc vấn đề này với mẹ.

Mẹ Khưu lại cảm thấy vấn đề này của con trai chẳng ra làm sao, bà không hề nghĩ ngợi mà đáp: "Bởi vì con thích mà. Chúng ta làm cha mẹ không cần thiết phải khống chế cuộc đời cảu các con, con có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình thì cứ dũng cảm mà tiến bước thôi."

Cậu tôn trọng cha mẹ của mình, bọn họ yêu con trai của mình theo một cách văn minh, ủng hộ sự lựa chọn của cậu. Những đồng bạn ở giới chuyên nghiệp đa phần cũng là như vậy, giống như tiền bối Diệp Tu bỏ nhà đi vì lý tưởng của bản thân càng ngày càng ít, Diệp Tu đã từng cười cười nói: Thời đại khác biệt, so với trước kia thì con đường bây giờ dễ đi hơn nhiều.

Vì sao lại dễ đi hơn?

Bởi vì giá trị của nó được phát hiện, địa vị được nâng cao.

Thế nhưng ban đầu là ai tìm ra con đường ấy trước?

Người đi trước, bước trên con đường này khi mà mọi người không tiếp nhận nó một cách rộng rãi như bây giờ, họ đã phải nỗ lực thế nào, đã phải đánh đổi những gì? Người sau không cách nào biết được, cũng không thể cảm nhận hết, mọi người thậm chí còn không có cơ hội tìm hiểu câu chuyện của các tiền bối đi trước, bởi vì không ai còn nhớ được.

Những người đi trước dẫn đầu phá tan quy tắc, tìm tòi trong màn đêm đen kịt, va chạm vấp ngã đến vỡ đầu chảy máu, mới có được con đường sáng lạn sau này -- cả con đường đều thấm đẫm máu và nước mắt.

Khưu Phi biết mình rất may mắn vì có thể lựa chọn con đường mình thích, nhưng Nhĩ thì sao?

Nếu Nhĩ rất thích RTS, mà nơi đây lại là một trường dân lập, vậy thì có thể giải thích được mọi thứ.

Khưu Phi không phải người suốt ngày sống trong tháp ngà của chính mình, cậu chỉ cần tìm hiểu một chút tin tức của năm đó sẽ biết được vì sao Nhĩ lại ở đây, hồi nhỏ từng nghe đến những chỗ như thế này, nhưng là ở địa phương khác.

Chỉ không ngờ rằng ngay gần mình cũng có.

Chương 5:

Trở ngại trên hành trình nhân sinh, dù cho đã rời khỏi, cũng sẽ dâm vào trong lòng người, chạm vào sẽ đau, nghĩ đến sẽ nhói.

Nhĩ hiểu rõ điều này.

"Xin lỗi, mỗi ngày chỉ có thể nói chuyện với cậu một chút vào lúc này, thời điểm khác bọn mình đều bị quản quá nghiêm. Buổi sáng là do mình đi lấy đồ giúp giáo viên mới có thể tranh thủ thời gian thử một chút."

"Không nghĩ tới việc ném thư cầu cứu sao?" Nhĩ nghe được Khưu Phi hỏi như vậy.

"Từng thử qua." Nhĩ ngồi trên cỏ, dựa vào tường cười: "Trước đây có người khó khăn lắm mới ném được cục giấy qua tường cao, trong đó viết nhờ người gọi điện thoại kêu người nhà đến đón mình."

"Kết quả?"

"Bị gió thổi đi, hoặc là có người nhặt được cũng không để ý, đây là kết cục tốt nhất." Nhĩ nói. "Bởi vì nếu như có người tốt bụng gọi điện cho người nhà, người nhà còn chưa tới đón thì đã bị coi là lừa đảo rồi, đây cũng coi như là kết cục tốt."

"Kết cục xấu chính là người nhà không chỉ không tới đón mà còn gọi điện cáo trạng với giáo viên, nói có học sinh lén truyền tin tức ra ngoài, sau đó tự do của bọn mình càng bị quản giáo nghiêm hơn."

"Nhưng như vậy vẫn tốt, kết cục xấu nhất vẫn chưa từng xuất hiện." Nhĩ vui vẻ nói.

Khưu Phi trầm ngâm một chút, Nhĩ phát hiện hình như cậu muốn nói rồi lại thôi, biết thiếu niên định hỏi chuyện gì nhưng vì sợ Nhĩ không vui nên không lên tiếng. Cho nên Nhĩ vừa cảm động với sự tỉ mỉ và tôn trọng của cậu, vừa giải thích: "Thực ra cậu hỏi cũng không sao, cậu chắc đang nghĩ kết cục tốt nhất chẳng lẽ không phải là được người nhà đón về sao?"

Khưu Phi ngập ngừng 'Ừ' một tiếng.

"Đây là một hi vọng xa vời, quá xa xỉ. Sẽ không có chuyện đó đâu, bọn họ hẳn là cực kỳ ghét đứa nhỏ không chịu nghe lời như bọn mình, có những người chỉ coi bọn mình là thứ đồ phụ thuộc họ, phải phục tùng yêu cầu của họ, một khi có bất đồng là lập tức dùng cái gọi là quyền giám hộ để tiến hành 'quản thúc'. Có cầu mới có cung, loại trường học thế này còn tồn tại tức là hợp lý."

"Từ trước đến giờ mình không nghĩ đến việc cha sẽ đến đón mình, chỉ có tự mình chủ động nghĩ cách thoát ra, hơn nữa biểu hiện của mình rất tốt, vốn là học kỳ sáu tháng nay rút xuống còn ba tháng, tháng sau mình có thể ra ngoài rồi." Nhĩ nhẹ nhàng nói, giọng có chút mơ mộng: "Sau khi ra ngoài mình sẽ cầm tiền chạy trốn, không bị bắt về nữa là tốt rồi."

Như vậy bạn đã cảm thấy cuộc sống mỹ mãn rồi ư. Hai tháng này bạn đã trải qua như thế nào? Biểu hiện rất tốt là biểu hiện thế nào chứ?

Khưu Phi không hỏi thêm nữa.

"Mình viết tờ giấy kia, người bình thường nhìn không hiểu cũng không sao, mình chỉ mong có người bạn cũng chơi loại game tương tự nhặt được, nói không chừng có thể giúp được mình, cho dù chỉ là nói chuyện với mình cũng được. Được rồi, không còn sớm nữa, mình phải đi đây." Cuối cùng Nhĩ giải thích chuyện tờ giấy buổi sáng cho Khưu Phi, rồi chần chừ mang theo chút chờ mong hỏi: "Ngày mai cậu có thể đến không?"

"Có." Khưu Phi nghe được mình nói như vậy.

Chương 6:

Nhĩ đọc đi đọc lại bức thư trong tay, cuối cùng cũng không nỡ mà ném nó vào bồn cầu đầy mùi hôi thối.

Bây giờ là sáng sớm, không rõ là mấy giờ, nhưng khoảng thời gian này chắc chắn sẽ không có ai tới. Nhĩ cũng chỉ có thể nhân lúc này len lén đọc thư dưới ánh đèn tù mù chớp tắt.

Chữ của thiếu niên không quá đẹp, nhưng lại rất tinh tế, có thể nhìn ra được đối phương viết rất dụng tâm. Nội dung trong thư không có gì đặc biệt, chỉ là Nhĩ nhờ cậu để ý một chút tình hình tranh tài gần đây của trò chơi mà Nhĩ chơi.

Nhận thư từ Khưu Phi rồi giấu vào trong túi bùa nhỏ đem về, xem xong lại vứt bỏ để tiêu hủy chứng cứ.

Nhĩ vô cùng biết ơn tấm bùa mà bạn mình mang về từ Nhật Bản tặng cho mình, nó trở thành nơi giấu đồ vô cùng tốt, ban đầu Nhĩ không muốn mở nó ra, bởi hình như mở ra rồi sẽ gặp điềm xấu.

Đáng lẽ thứ này cũng bị tịch thu.

Nhưng khi người của trường học ngang ngược muốn lấy đồ của Nhĩ, Nhĩ để ý trên cổ của một học sinh khác đeo một viên ngọc bội, lanh trí nói: "Đây là bùa bình an mà mẹ đến Nhật Bản cầu cho em, đã được khai quang rồi, một khi rời khỏi em, người nào chạm đến nó sẽ gặp chuyện không may."

Quả nhiên động tác của bọn họ trở nên do dự, trong lòng Nhĩ cười khẩy, đôi khi mê tín đúng là một việc tốt, đám người này rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện trái lương tâm, vì vậy mới kiêng sợ những thứ này.

Về phần bên trong chiếc bùa này, nguyên bản là một tấm ảnh của Nhĩ và một tờ giấy viết tiếng Nhật, Nhĩ còn phàn nàn vì sao lại chọn tấm ảnh hộ chiếu xấu như vậy, chỉ là ảnh khác quá lớn, thật sự chỉ còn ảnh trong hộ chiếu mới nhét vừa.

Mà bạn của Nhĩ nói cô không xấu, chụp lên ảnh rất xinh xắn, đây cũng tính là sự an ủi đối với Nhĩ.

Nhĩ không hiểu trên tờ giấy viết gì, nhưng khẳng định là lời hữu ích.

Bạn nói bùa bình an cũng chỉ có tác dụng một thời gian, bình thường nên mỗi năm đổi một chiếc, chờ năm sau lại tặng Nhĩ.

Trên tường có một viên gạch bị tách ra, thậm chí có thể gỡ xuống không phải là do Nhĩ phát hiện, là do một nữ sinh thường xuyên bị phạt nhổ cỏ tìm ra, nhưng cô không dùng đến nó để truyền tin tức ra ngoài bởi vì cô đã nhảy lầu tự sát bất thành, bị gãy chân, được người nhà đến đón về.

Trước khi nhảy xuống cô còn đặc biệt nói cho Nhĩ biết điều này, ánh mắt khi đó của cô cực kì thương cảm, nói với Nhĩ rằng chỗ đó là góc chết của camera, có một viên gạch có thể gỡ ra.

Sau sự việc này, toàn bộ cửa sổ đều được lắp chấn song.

Ở đây, ngay cả lựa chọn cái chết cũng rất khó.

Nhĩ có đi qua chỗ mà cô gái kia kể vài lần, suy đoán liệu đó có phải cạm bẫy hay không. Nhưng khi tỉ mỉ xác nhận, phát hiện đó đúng là góc chết. Vì vậy buổi sáng hôm đó là lần đầu Nhĩ thử gỡ viên gạch xuống, thả ra tờ giấy đầu tiên, chỉ là không nghĩ đến bên ngoài tường lại có người.

Sở dĩ hẹn lúc bảy giờ tối là bởi vì trời còn chưa tối hẳn, toàn bộ học viên đều bị bắt tập trung ở đại sảnh để nhận huấn luyện buổi tối, đọc thuộc lòng sỏ tay nội quy của trường học, chỉ có Nhĩ và một học sinh khác phụ trách tuần tra trường học.

Nếu có thể ra ngoài, Nhĩ nhất định phải cảm ơn cậu thật tử tế vì nửa tháng này ngày nào cũng tới đây nói chuyện cùng cô mười mấy phút.

Nhưng Nhĩ không thể tiếp tục ném giấy ra cho cậu nữa, bởi vì giấy để sáng tác của Nhĩ cũng không còn thừa nhiều, mẩu giấy nhỏ bị xé xuống kia vốn là Nhĩ trộm giấu trong túi bùa, dự định dùng để viết di thư.

Cũng không thể lãng phí thêm nữa.

Chương 7:

Bức thư Khưu Phi đưa cho Nhĩ kì thực là thông tin do cậu tra trên mạng, cũng đã qua hai mươi năm rồi, cậu không thể biết được tình hình lúc đó là như thế nào. Cậu chọn lọc trong số tin tức tìm được trên internet, nghiêm túc sửa sang lại cho Nhĩ.

Cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng cậu sẽ không hỏi, trừ khi tự Nhĩ chủ động muốn nói. Dù sao cũng là chuyện riêng tư của Nhĩ, hoặc là vết thương lòng của cô, cậu không muốn đào lại chuyện đó.

Ví dụ như, vì sao Nhĩ chỉ nhắc tới người cha không bao giờ tới đón mình, bùa bình an nói là mẹ đưa nhưng trừ lần đó ra Nhĩ chưa từng nhắc đến mẹ của mình.

Lại như, vì sao Nhĩ mới đến trường học hai tháng lại có quyền đi tuần tra một nửa khuôn viên trường, thậm chí có mười mấy phút tự do nói chuyện phiếm với cậu.

Lại như, vì sao ánh mắt của nữ sinh nói cho Nhĩ biết về viên gạch kia lại là thương xót, vì sao cô ấy chỉ nói với Nhĩ, hơn nữa, làm sao Nhĩ xác định được đó có thật sự là góc chết của camera hay không?

Những thứ này đều không quan trọng, Khưu Phi chỉ hi vọng Nhĩ có thể vượt qua tháng 'học tập' cuối cùng ở đây, rời đi an toàn. Được như vậy, nhiệm vụ của cậu cũng coi như kết thúc, tuy đây là một thời không đan xen kỳ diệu, nhưng đối với người có can đảm thách thức trói buộc trong hoàn cảnh đó như Nhĩ, cậu vừa kính phục lại vừa đau lòng.

Cậu thấy Nhĩ là một cô gái tốt, từng con chữ tiếng Anh đẹp đẽ là vậy, cậu hỏi một người bạn đang học đại học chuyên khoa tiếng Nhật, người bạn kia nói bạn cùng phòng học khoa Anh của hắn nói rằng ngữ pháp không hề sai, thành tích của Nhĩ rất định rất tốt.

Nhĩ nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, thái độ lạc quan, nhất định là một cô gái rất được hoan nghênh. Lúc phát hiện cậu có chuyện muốn nhưng ngập ngừng không lên tiếng, Nhĩ sẽ vô cùng quan tâm mà giải thích một lượt, cho nên Nhĩ khẳng định là một người vô cùng cẩn thận.

Nhĩ nhất định là một cô gái tốt.

"Sau khi mình ra khỏi đây, tính sẽ bỏ nhà đi chơi game, thê thao điện tử tương lai nhất định sẽ có một vị trí. Nước ngoài đã làm được, chúng ta cũng có thể làm được như vậy." Một ngày nọ, Nhĩ nói với cậu điều này.

Khưu Phi ở phía ngoài khuất tầm nhìn của Nhĩ mà gật đầu, giọng kiên định: "Sẽ! Nhất định Sẽ."

Cậu rất muốn nói cho Nhĩ biết, cậu đến từ hai mươi năm sau, hai mươi năm sau có một trò chơi tên Vinh Quang vô cùng nổi tiếng, các nước bắt tay tổ chức giải thế giới, chúng ta có đội tuyển chuyên nghiệp quốc gia chứ không còn dự thi theo hình thức câu lạc bộ riêng lẻ như trước kia nữa.

Thi đấu thể thao điện tử theo hình thức này chính là khẳng định cao nhất.

"Cậu nói cứ như biết trước tương lai vậy, ngữ khí khẳng định chắc nịch thế." Nhĩ khẽ cười.

Khưu Phi đang nghĩ xem phải giải thích với Nhĩ thế nào, dù sao cậu vốn không biết cách nói dối, lúc này Nhĩ lại nói: "Nhưng cậu nói cũng đúng, luôn luôn phải nhìn về phía trước, đi qua con đường đêm đen tối này, bình minh sẽ tới, tương lai nhất định rất tốt đẹp."

"Vậy nên mình phải cố gắng chịu đựng hơn mười ngày cuối cùng này, muốn nhìn thấy tương lai đẹp đẽ cỡ nào."

Đúng vậy, Nhĩ nhất định hiểu được tương lai tuyệt vời biết bao nhiêu. Khưu Phi cười, bỗng nhiên nghĩ ra một cách cổ vũ Nhĩ: "Không phải mấy ngày trước bạn nói mình rất thích hợp chơi game à, hỏi mình có phải cũng chơi RTS không."

Đột nhiên lôi ra đề tài này, Nhĩ không kìm được mà đỏ mặt, may là cậu ở bên ngoài không nhìn được. Dù sao thì suy nghĩ thật lòng chính là tay của cậu ấy rất đẹp, có chút hơi hoa si, bị hiểu lầm thì không tốt.

"Đúng nha, nếu không cậu đọc tờ giấy của mình làm sao hiểu được mà đến hỏi mình có chơi hay không?" Nhĩ hỏi như lẽ đương nhiên.

"Mình chơi trò chơi khác, không phải loại này. Ở một nơi mà bạn không biết tới, dần nổi lên một trò chơi, mình hiện tại là đội trưởng của một chiến đội." Khưu Phi nói.

Nghe Khưu Phi nói giản lược về chuyện đó, mặc dù có chút kinh ngạc bởi mình không hề biết trò chơi tên Vinh Quang này, nhưng thiếu niên nói rất nhập tâm, hoàn toàn không giống như làm bộ, khiến Nhĩ không khỏi tin tưởng -- có lẽ chiến đội của cậu ở nước ngoài.

"Tuyệt thật, hi vọng về sau mình cũng có thể thấy cảnh như thế, trò chơi của bọn mình cũng sẽ phát triển được như vậy." Nhĩ cảm thán: "Còn có, đội trưởng trẻ nha, mong rằng cậu có thể dẫn dắt chiến đội mới xây dựng tương lai huy hoàng."

Vương triều một thời sụp đổ, nhưng người trước mặt này sẽ trở thành truyền kì mới, cách nói này có vẻ hơi phong nhã quá thì phải, người trẻ tuổi đứng trên bức tường thành đổ nát tiếp quản ngôi vua...

Nhĩ biết Khưu Phi muốn cổ vũ mình, nhưng Nhĩ thừa nhận cậu đã thành công, trong khoảnh khắc, Nhĩ tràn ngập chờ mong vào tương lai.

Hi vọng sau khi ra ngoài có thể gặp mặt, sau đó đi Nhật cầu một tấm bùa bình an cho cậu ấy. Đúng rồi, Nhĩ vẫn không biết hai chữ Khưu Phi này viết thế nào.

Hôm sau khi Nhĩ hỏi Khưu Phi vấn đề này, cậu vừa định giải thích thì thấy Nhĩ giơ tay trái ra khỏi khe trống, nói với cậu: "Viết tên của cậu lên tay mình đi, như vậy mình sẽ biết."

Khi ngón trỏ chạm đến lòng bàn tay mềm mại ấm áp, Khưu Phi đột nhiên cảm thấy mặt nóng nóng.

May là không nhìn thấy mặt nhau.

Mà trời cũng đã tối, dù Nhĩ có ghé sát mặt lại để nhìn, không có ánh trăng cũng chẳng có đèn pin thì cũng không thể thấy rõ mặt mũi đối phương. Cũng may là trời tối rồi.

Nhĩ chỉ lo Khưu Phi đi về đường tối không an toàn.
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#2
Chương 8:

Hơi ấm khi ngón trỏ của cậu viết lên lòng bàn tay Nhĩ vẫn còn, từng nét từng nét như đang miêu tả từng đường chỉ tay của Nhĩ, kèm theo chút ngứa, cuối cùng Nhĩ cũng biết được tên của cậu viết như thế nào.

Khưu Phi.

Thật êm tai, cũng thật đẹp.

Nhĩ nghĩ rằng mình đã thích người này, tuy là một người xa lạ chưa từng gặp mặt nhưng lại không hỏi lý do mà bầu bạn với mình hơn nửa tháng, người cùng chung dòng máu thì lại ném Nhĩ ở đây không ngó ngàng.

Tuy mỗi ngày chỉ nói chuyện cùng nhau mười mấy phút, ban đầu Nhĩ cũng chỉ cảm kích mà thôi, nhưng trời xui đất khiến thế nào, lúc đưa tay ra cho người kia viết tên lên lại cảm thấy tim mình đập thật nhanh?

Lần sau có thể kêu cậu ấy nắm tay của Nhĩ không, có lẽ khi ra ngoài còn có thể ôm một cái.

Không, không được.

Không thể để cậu ấy nhìn thấy tay của mình, tuyệt đối không thể.

Cậu hiện giờ là đội trưởng của một chiến đội, mà Nhĩ chỉ là một người chạy nạn mới chật vật bò ra khỏi vũng nước bùn lầy lội, quá thấp kém.

Cảm giác tự ti này đáng lẽ không nen xuất hiện trên người Nhĩ. Dù sao thì thành tích học tập đứng đầu, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, là đứa trẻ ngoan trong mắt thầy cô bè bạn, nhưng chỉ có Nhĩ biết bản thân chỉ là bụi bặm không đáng nhắc đến.

Cha mẹ ly hôn, tòa giao quyền nuôi dưỡng Nhĩ cho người cha khi đó có đủ năng lực kinh tế, ông lập tức dẫn theo Nhĩ cùng người mẹ kế đang mang thai một đôi long phượng thai.

Sau khi mẹ tái giá cũng không hỏi thăm tình hình của Nhĩ, Nhĩ biết bà đã thất vọng tột độ với cha mình, dù sao cặp song sinh kia cũng là con của cha, là chứng cứ ông đã phản bội mẹ con Nhĩ từ lâu.

Mẹ của Nhĩ khi đó không có đủ năng lực nuôi nấng cô, không tranh giành quyền nuôi con, từ đó về sau giống như muốn quên đi quãng thời gian không tốt đẹp này, cùng với những lần lôi Nhĩ ra trút giận. Trừ lúc gửi tiền nuôi dưỡng, trong cuộc sống của Nhĩ không hề có sự hiện diện của mẹ.

Mẹ kế không thích Nhĩ, em trai em gái cũng thế, bọn họ dùng hết khả năng châm chọc Nhĩ, khiến Nhĩ cảm thấy mình chỉ là một món đồ bị vứt bỏ, từ đó dần thấy tự ti.

Cho nên làm quen bạn bè là niềm an ủi duy nhất của Nhĩ, quen biết được rất nhiều bạn bè trên mạng xã hội, giống như người bạn đã tặng Nhĩ tấm bùa bình an cũng vậy. Tiếp xúc với internet nhiều, Nhĩ biết đến loại game chiến lược thời gian thực kia.

Ở nhà Nhĩ không thể lên mạng được nên chỉ có thể lén đi quán net. Thực ra Nhĩ không hề nghiện game, cũng không có ý định bỏ bê việc học, Nhĩ chỉ định sau khi tốt nghiệp sẽ phát triển theo hướng này, nếu như có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì càng tốt.

Nếu điều kiện trong nước không cho phép thì đi nước ngoài. Cho nên Nhĩ vô cùng chú trọng học tiếng Anh, trong tất cả các môn thì thành tích tiếng Anh của Nhĩ là tốt nhất.

Là em trai của Nhĩ phát hiện cô lén đi net, nhóc con vốn không định nói vói mẹ kế, bởi vì nó muốn dùng cái cớ này để đòi tiền tiêu vặt của Nhĩ, nhưng em gái Nhĩ biết được thì liền thay đổi ý định, nó đố kị thành tích của Nhĩ, mọi người đều nói nó có chị gái giỏi giang, thế nên nó thêm mắm dặm muối nói cho cha mẹ.

Nhĩ đột nhiên bị gắn cho cái mác 'nghiện game', 'bỏ học đi net', thậm chí còn cả ‘bỏ nhà đi cùng bạn trên mạng’, Nhĩ cũng không có hi vọng gì với cha mình, ông cũng không hỏi thử giáo viên xem có phải thật không đã đưa ra quyết định, thậm chí cả cơ hội gọi điện cầu cứu mẹ Nhĩ cũng không có đã bị đưa đến ngôi trường mới lập này để nhận ‘giáo dục trị liệu’.

Nhĩ muốn đi ra ngoài, rất muốn, muốn nhanh được thoát ra.

Nhĩ muốn được sống.

Nhĩ không dám chạy trốn, cô đã thấy không ít bạn học bị răn đe, dùng gậy đánh vào lòng bàn tay, Nhĩ phải bảo vệ tay của mình, cô còn muốn chơi game, còn muốn lướt tay trên bàn phím, cho dù cỡ tay của cô quả nhỏ, không thích hợp để chơi game.

Nhĩ cảm thấy mình không phải cô gái tốt.

Nhưng những điều này không thể để Khưu Phi biết được.

Sau khi Nhĩ rời đi cũng không thể để cậu biết được chuyện trong trường, bởi vì người trong trường đều biết Nhĩ là dạng người gì, nhất định không thể để cho cậu tiếp tục tò mò.

Khưu Phi là một nam sinh đơn thuần, tốt bụng, cậu tôn trọng, che chở lòng tự trọng đáng buồn của Nhĩ.

Nhĩ vẫn muốn làm bạn với cậu, nhưng chỉ là bạn bè, không thể tiến xa hơn.

Một khi phạm phải, một khi cậu biết được Nhĩ là hạng người gì, cậu sẽ giống như nữ sinh nhảy lầu kia, dùng ánh mắt thương hại nhìn Nhĩ, điều đó so với việc cậu xem thường, thậm chí giết chết Nhĩ càng khiến cô khổ sở hơn.

Chương 9:

“Lúc nữa đến phòng làm việc của tôi.” Chủ nhiệm nói với Nhĩ.

“Dạ thưa thầy.” Nhĩ ngoan ngoãn nói.

“Đồ nịnh bợ, không biết xấu hổ.” Sau khi chủ nhiệm rời đi, Nhĩ nghe được lời phỉ nhổ của nữ sinh bên cạnh dành cho mình, quay đầu nhìn cô gái kia, một người khác đứng bên cạnh lập tức che miệng cô lại: “Lại muốn bị đánh à, nó cũng không dễ chọc đâu.”

“Vì địa vị mà không thèm đếm xỉa đến thứ gì, người như thế này về sau rời khỏi đây cũng không tìm được bạn trai, làm gì có ai thích nổi kiểu này cơ chứ.” Thiếu nữ kia nhỏ giọng nói, biểu cảm xem thường.

Lực sát thương của câu nói này thật lớn.

Nhĩ bước qua đó, nắm lấy cằm của cô gái kia: “Cậu sai rồi, tôi không phải vì địa vị. Nhưng cái vị trí này vẫn có chút ít tác dụng, ít nhất là tôi có đặc quyền, coi chừng tôi tố cáo cậu có ý định chạy trốn.”

Nhĩ buông cô ra, thản nhiên rời bước.

Nhĩ cảm thấy mình cần phải đi thật nhanh, không phải là do không kìm được mà khóc lên, chỉ là muốn có thể rời đi sớm hơn, muốn được sống mà thôi.

Đúng vậy, Nhĩ không từ thủ đoạn, giúp giáo viên giám sát những bạn học khác, nếu như có người định làm loạn thì báo cáo lên - đây chính là cái gọi là ‘biểu hiện tốt’, cũng là để rút ngắn thời gian ‘học tập’ ở trường.

Bán đứng người khác để đổi lấy lợi ích cho bản thân, Nhĩ bây giờ chắc chắn sẽ bị Nhĩ trước kia tuy tự ti nhưng bất khuất chán ghét.

Thực tế Nhĩ cũng đang tự phỉ nhổ chính mình.

Nhĩ thành công có được lòng tín nhiệm của giáo viên, không phải ăn quật, có được đặc quyền tuần tra trường học, còn có một chút thời gian tự do, quen với Khưu Phi.

Bọn họ cho rằng Nhĩ việc gì cũng có thể làm, nhưng Nhĩ cũng là người có nguyên tắc, nữ sinh nói cho Nhĩ chuyện tường gạch cũng biết điều đó, vậy nên ánh mắt của cô ấy nhìn Nhĩ là thương hại - bởi vì trước Nhĩ, cô là người có được đặc quyền tuần tra một nửa trường học.

Tất cả mọi người đều cho rằng Nhĩ chỉ là một kẻ răm rắp làm theo lời người khác, nếu như Khưu Phi nghe được, cậu sẽ tin tưởng Nhĩ không bất chấp như thế sao?

“Gần đây sao rồi, có người bắt nạt em hay không, cứ việc nói cho tôi, tôi sẽ thay em ra mặt.” Một nam nhân trung niên khuôn mặt có chút bóng dầu, tóc vuốt gập về sau hòa ái cười, hắn chính là chủ nhiệm phụ trách mấy lớp này.

“Cảm ơn thầy quan tâm, em rất ổn, không ai dám đụng đến em. Bọn họ đều biết thầy rất chăm lo em, đối xử với em rất tốt. May mắn có thầy hỗ trợ, cảm ơn thầy.” Nhĩ ngoan ngoãn nói.

“Vậy thì tốt, tôi đã gọi cho cha em, ba ngày sau ôn ấy sẽ đến đón em, em là học sinh đầu tiên hoàn thành việc học, so với đàn chị tốt hơn bao nhiêu, đang êm đẹp lại nghĩ quẩn tìm cái chết, thiếu chút nữa thì làm xấu mặt trường học, may là nhà con bé biết điều, cầm tiền liền đi.” Nam nhân trung niên vừa cảm thán, vừa liếc nhìn thân thể Nhĩ. “Thật là không nỡ để em đi, muốn em ở lại đây thêm một thời gian.”

“Thầy à, thầy đã đáp ứng tháng này cho người ta về nhà rồi mà, không thể tùy tiện thất hứa với học sinh của thầy nha, thầy có phải là hết thích người ta rồi?” Nhĩ đổi một loại ngữ khí, giống như làm nũng, nhưng chỉ có Nhĩ biết mình thực chất đang rất buồn nôn.

“Sao thế được, tôi chỉ là rất quý em, không nỡ mà thôi, đặc quyền giám sát tôi đều đã giao cho em, sao có thể không thích em?” Nam nhân trung niên vừa nói vừa gỡ thắt lưng của mình: “Ai, đáng tiếc quy củ của nhà em nhiều quá…”

Nhĩ đưa tay phải ra: “Thầy, lần này không cần em trang điểm trước sao?” Người này có cái đam mê kỳ quái, hắn rất thích nữ sinh trang điểm, cũng không sợ ăn nhiều hóa chất thì sẽ chết sớm.

Bàn tay đó của Nhĩ vốn nên lướt bay trên bàn phím.

Nhĩ khá xinh xắn, lúc chưa trang điểm thì thanh tú, sau khi trang điểm thì càng nổi bật. Ngay ngày đầu tiên bước chân vào nơi này, hắn đã muốn xâm phạm Nhĩ, Nhĩ cái khó ló cái khôn: “Nhà em đặc biệt coi trọng cái này, nếu như khi quay về nhà kiểm ra sức khỏe bị phát hiện không còn trinh trắng, cha em làm cổ đông nhất định sẽ báo cáo thầy với trường học, trong trường quản lý nam nữ riêng, nam sinh không thể chạm đến em, chỉ có thể là giáo viên các thầy thôi!"

Một câu này quả nhiên thành công làm cho tên đó tạm ngừng động tác, nhưng sau đó hắn vẫn không ngừng tay, miệng vẫn tiếp: "Thế này thì hơi bó chân bó tay, không giống những gia đình trước không quan tâm những thứ này. Nhưng mà bé con, nếu em thức thời thì ắt hẳn biết nên làm thế nào nhỉ."

Đắc tội hắn rồi sau này chắn chắn không tránh khỏi bị đánh đập, càng không thể rời khỏi này sớm.

Vì vậy Nhĩ đưa tay phải ra.

Nhĩ chỉ có thể làm được đến vậy.

Trong tình cảnh khiến người tuyệt vọng này, muốn rời khỏi, muốn tự vệ, quá khó.

Có lẽ chết ở đây cũng không ai bận lòng, mọi người đều lạnh lùng như vậy, chỉ cần một người đợi ở chỗ này mấy ngày, trong lòng còn lạnh hơn cả băng tuyết dưới hồ sâu chín thước, một loại cảm giác tuyệt vọng tựa như rơi xuống vực thẳm.

Nhĩ vốn không hề để tâm đến những việc này, nhưng không nghĩ tới mình sẽ thích một người. Giống như lời châm biếm ban nãy của thiếu nữ, sẽ không ai yêu thích người như Nhĩ, Nhĩ cũng đã từ bỏ ý nghĩ được người khác yêu thương.

"Suýt nữa quên mất, tôi mới mua thỏi son này, có muốn thử không?" Chủ nhiệm đưa cho Nhĩ một thỏi son.

Son môi.

Cố nhịn thêm một chút, ba ngày sau sẽ đi hết đoạn đường đêm đen tối này, có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài bức tường kia.

Chương 10:

Hôm nay Khưu Phi không gặp được Nhĩ.

Người đến là một thiếu nữ xa lạ, động tác của cô không thuần thục mang theo một chút sợ hãi gỡ viên gạch ra, nhét một túi bùa bình an vào tay cậu: "Có người nhờ tôi đưa cho cậu."

"Bạn ấy đâu?"

Chẳng lẽ Nhĩ bị phát hiện rồi? Trong lòng cậu lo lắng.

"Cậu ấy bảo lời cần nói đều ở hết trong này rồi, còn cả -- đừng đến nữa." Thiếu nữ chần chừ một chút, cũng thay Nhĩ giải thích: "Cậu ấy không muốn cậu biết quá nhiều."

Cô nói xong thì đặt viên gạch về chỗ cũ, nhanh chóng chạy đi.

Khưu Phi nhìn túi bùa bình an trong tay mình, do dự một chút rồi mở nó ra, dựa vào ánh sáng từ flash điện thoại, cậu thấy được tấm ảnh của Nhĩ, trên ảnh là một thiếu nữ với nụ cười vui tươi xen lẫn chút ngượng ngùng, hoàn toàn giống trong tưởng tượng của cậu.

Trong đó có một tờ giấy, cậu nhận ra loại bùa này, Đới Nghiên Kỳ đã từng nói đây là loại bùa hộ mệnh của Nhật Bản, gọi là Omamori, cho nên tờ giấy viết tiếng Nhật này hẳn là ở trong bùa. Cậu không đọc được tiếng Nhật, về nhà tra thử xem sao.

Có lẽ cậu còn cần tra thêm tin tức năm đó liên quan đến nơi này.

Cậu và Nhĩ ở hai phía của bức tường, nhưng lại cách nhau hai mươi năm, cậu không thể tiến vào thế giới của Nhĩ làm bất cứ việc gì. Cảm giác vô lực và bất đắc dĩ cùng cực, nếu như Nhĩ hy vọng cậu không tiếp tục, thì lựa chọn tốt nhất hiện tại của cậu là rời đi.

Cậu không muốn.

Thế nhưng không còn cách nào khác.

Đây tựa như là trốn tránh, không giống với cậu khi ở trên đấu trường không kiêng dè bất cứ điều gì mà tiến lên. Đây là vì sao, vì sao cậu lại muốn trốn tránh?

Hôm nay Khưu Phi không đạp xe, cậu đi xe buýt quay về. Cậu không lập tức tra xem trên tờ giấy ghi gì mà lại gọi điện cho Đới Nghiên Kỳ: "Tiền bối, em có thể hỏi chị một vấn đề không?"

Đới Nghiên Kỳ đọt nhiên nhận được điện thoại thì hơi ngạc nhiên, nhưng linh tính trời sinh của phái nữ khiến cô lập tức nghe ra được ngữ khí của Khưu Phi không bình thường: "Khưu Phi, giọng của cậu nghe không ổn lắm, bị bệnh rồi?"

"Em có một người... bạn, bạn ấy gặp phải chuyện không may, em lại không thể giúp được. Bạn ấy nhờ người khác chuyển lời cho em rằng không muốn em tìm bạn ấy nữa, là vì sao vậy?" Khưu Phi hỏi.

Quan hệ giữa cá tuyển thủ thế hệ mới rất tốt, Đới Nghiên Kỳ vừa nghe được liền ngộ ra, cô do dự một chút, hỏi: "Khưu Phi, chị có suy đoán thế này, hy vọng em nghe xong sẽ không giận. Cô bé kia có lẽ là... thích em rồi."

"Em nghĩ thử xem, không ai muốn để cho người mình thích nhìn thấy lúc bản thân khốn đốn, có lẽ cô bé chỉ không muốn em nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình thôi." Đới Nghiên Kỳ nói.

"Em rất muốn giúp bạn ấy... nhưng cuối cùng vẫn nghe theo yêu cầu của bạn ấy mà rời đi." Khưu Phi cảm thấy mình hẳn nên tôn trọng lựa chọn cuối cùng của Nhĩ. "Nhưng em luôn cảm thấy là bản thân mình đang trốn tránh, chỉ là tự mình không muốn biết đã phát sinh chuyện gì."

"Không phải tất cả mọi thứ đều không thể cứu vãn, chờ khi khó khăn qua rồi thì trở về đã là rất xem trọng lời của đối phương... Nếu như là người không liên quan muốn em đi thì em sẽ cảm thấy mình đang trốn tránh à? Khưu Phi, em tỉ mỉ suy nghĩ lại xem, cảm giác của em đối với cô bé ấy là thế nào?" Đới Nghiên Kỳ thận trọng phân tích.

Lời này khiến Khưu Phi không khỏi ngẩn người.

Đứng rồi, cảm giác của cậu dành cho Nhĩ là thế nào, lúc ban đầu thì là một loại đau lòng tiếc nuối cho tiền bối, sau này thì là bạn bè, sau nữa...

Nếu như khó khăn đã qua, có thể quay về.

Thế nhưng cách biệt hai mươi năm, làm thế nào để quay về?"

Chương 11:

"Cảm ơn tiền bối khuyên bảo." Khưu Phi nói cảm ơn Đới Nghiên Kỳ, ngồi hoang mang mất một lúc, đến khi xe buýt vào trạm, cậu lại gọi cho Văn Lý: "Văn Lý, cậu biết cái trường mà lần trước chúng ta đi qua tên là gì không?"

"Hả? Đội trưởng cậu đợi một chút, mình đi hỏi mẹ mình." Tuy Văn Lý cảm thấy có chút khó hiểu, những vẫn chạy đi hỏi giúp Khưu Phi.

Lúc đó internet chưa phát triển được như bây giờ, thông tin trên đó rất ít, Khưu Phi cũng không ôm hy vọng có thể tìm được cái gì, nhưng cậu bất ngờ tìm được một bức thư, mảnh giấy nhỏ của một người tự xưng là nữ sinh trong ngôi trường đó gửi đi, phía sau còn có hồi âm của người khác, nói mình đã ngã gãy chân ở đó.

Trực giác của cậu mách bảo hai nữ sinh này, một người là nữ sinh ban nãy thay Nhĩ đưa bùa bình an cho cậu, một người chính là nữ sinh nói với Nhĩ rằng viên gạch này có thể gỡ ra.

Chủ tus nói, cô vô cùng nhớ một người.

Khưu Phi xem xong dòng tus đó, mở tờ giấy Nhĩ viết cho cậu, đó là một mấu giấy nhỏ được xé ra, nhìn độ lớn nhỏ xem ra là xé từ cùng một tờ, còn cả mấu giấy tràn ngập tiếng Anh kia nữa.

"Nếu như có một ngày mình viết lên đây, thì đó chắc chắn là di thư." Mở đầu là một dòng chữ vô cùng ngay ngắn, phía dưới có thêm một câu: "Bây giờ thì không thế nữa, người tên Qiu Fei này thực sự rất tốt."

"Là Khưu Phi*, cuối cùng mình cũng biết viết thế nào."
*Ban đầu nói chuyện Nhĩ chỉ nghe được Khưu Phi nói tên của mình là Qiu Fei, bởi vì TQ có rất nhiều từ đồng âm nhưng viết khác.

"Rất thích cậu ấy, nhưng mình cảm thấy hoàn toàn không xứng với cậu ấy, cậu ấy tựa như ngọn đèn trên đoạn đường tối, mà mình đã rơi vào bóng đêm vô tận... Sau này nếu đưa tấm bùa bình an này cho cậu ấy thì phải nhớ rút mẩu giấy này ra, không thể để để cho cậu ấy biết được."

Chữ viết đoạn sau rất ngoáy, có cảm giác rất vội vã, biểu thị người viết khi đó đang vô cùng luống cuống, hơn nữa không phải dùng bút bi đen viết mà là màu đỏ, giống như... son môi.

"Xin lỗi, đừng chờ mình, hy vọng cậu có thể dẫn đội ngũ đạt được thành công, đi hết con đường ấy, giúp mình chứng kiến tương lai đẹp đẽ đó nhé."

Khưu Phi trầm mặc đọc hết mẩu giấy rồi đặt nó về chỗ cũ, lấy ra mẩu giấy viết tiếng Nhật, gửi cho bạn học đang theo học khoa tiếng Nhật.

夜が长くても夜明けは必ず来る.

"Cho dù đêm tối có kéo dài dằng dặc, ánh bình mình nhất định sẽ đến. Nếu mà dịch trực tiếp thì sẽ là thế này, nhưng nếu hiểu theo hướng văn hoa hơn, mình cảm thấy cách so sánh đêm tối và bình minh này khiến tôi liên tưởng đến một con đường rất dài rất dài, không phải là đường nhựa, mà là đường đời."

"Cho nên mình nghĩ có thể dịch thành 'Đi hết đường đêm sẽ nhìn thấy được tương lai.'"

Sẽ có tương lai sao?

Không còn nữa rồi.

Hôm sau khi Khưu Phi quay lại, phát hiện ngôi trường hoang phế suốt hai mươi năm kia đã bị phá hủy.

Chương 12:


"Mau chạy đi, có người tố cáo cậu có liên hệ với người bên ngoài!" Huấn luyện buổi tối sắp bắt đầu, Nhĩ vốn đang định rời phòng học đi kiếm tra, mới vừa bước chân ra hành lang đột nhiên thấy thiếu nữ trước kia từng có hiềm khích với Nhĩ vội vàng chạy tới, run rẩy nói với Nhĩ câu này.

Chỉ còn một ngày cuối cùng là có thể rời đi rồi mà lại bị tố cáo sao? Cũng đúng thôi, trước đây Nhĩ khúm núm nịnh bợ giáo viên, gây thù hằn rất nhiều, thế nhưng không nghĩ đến là thiếu nữ này sẽ đến báo tin cho mình.

Không đúng, quần áo của cô không chỉnh tề, hơn nữa trên cổ còn có...

Sắc mặt Nhĩ thay đổi: "Chủ nhiệm xuống tay với cậu?!"

"Ông ta muốn để mình tiếp nhận vị trí tuần tra của cậu, nói với mình rằng muốn trừng phạt cậu, bắt cậu phải đợi thêm mấy tháng nữa, sau đó đưa cho mình một thỏi son, rồi bắt đầu động tay động chân, mình liều mạng phản kháng, dùng gạt tàn đập lên đầu ông ta, ông ta hôn mê rồi mình liền chạy đi." Thiếu nữ kể lại, lau nước mắt trên mặt, nói: "Phải làm sao, mình rất sợ..."

Đợi thêm mấy tháng?!

Mặt Nhĩ xám như tro tàn, chuyện này quả thực là muốn mạng của Nhĩ, nếu đợi thêm mấy tháng, e rằng cái giá Nhĩ phải trả không chỉ có thế này. Cha cùng mẹ kế nhất định sẽ đồng ý để Nhĩ tiếp tục nhận cái gọi là 'giáo dục' này, còn mẹ của Nhĩ, vì trước đây Nhĩ cảm thấy có thể rời khỏi, vậy nên chưa từng liên lạc với bà.

Nói cho cùng thì Nhĩ hiện tại là một nỗi ô nhục, nếu để bà biết được thì cũng chỉ khiến người đàn bà đã bỏ rơi con gái này cảm thấy bị sỉ nhục.

Nhưng mà có thể chạy đi đâu cơ chứ?

"Không có ai nhìn thấy cậu chứ? Được, mình biết rồi." Nhĩ gật đầu. Trừ khi chủ nhiệm tỉnh lại đích thân cho người đi bắt người, bọn họ tạm thời vẫn an toàn.

Nhĩ cần bút, lại phát hiện bên người lúc này không có bút, thấy được thỏi son thiếu nữ cầm trên tay, hóa ra là thỏi mà hôm qua Nhĩ dùng.

Nhĩ mở túi bàu bình an, lấy ra mẩu giấy, vừa nhanh chóng viết chữ, vừa nói với thiếu nữ: "Chút nữa cậu giúp mình đưa túi bùa bình an này cho một nam sinh, ở góc tường xa nhất về phía Bắc chỗ mình đi kiểm tra, đếm từ phải qua trái, viên gạch thứ bảy có thể gỡ ra, cậu đưa cái này cho cậu ta. Nói với cậu ta về sau đừng đến nữa."

"Cậu định làm gì?" Thiếu nữ nhạy bén phát hiện sự quyết tuyệt của Nhĩ.

Nhĩ cười với cô, một nụ cười chân thành đã rất lâu không xuất hiện, đưa bùa bình an cho cô: "Cậu phải nhớ kỹ, hôm nay cậu chưa từng bước chân vào văn phòng, camera cũng không chứng minh được gì, cậu càng không hề đánh vào đầu chủ nhiệm. Mau đi đi, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chú ý đừng để giáo viên biết, nhất định phải đưa nó đến tay nam sinh kia!"

"Nếu như có xe cứu thương và cảnh sát đến, làm ơn mượn điện thoại gọi cho mẹ mình giúp mình." Nhĩ dùng son môi viết số điện thoại của mẹ lên tay cô.

Thiếu nữ run rẩy vài giây, quả quyết gật dầu, chạy xuống tầng.

Nhĩ đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm, gõ cửa, không phản ứng. Dứt khoát đẩy cửa bước vào, phát hiện chủ nhiệm vẫn đang hôn mê, Nhĩ kiểm tra hô hấp của hắn, tốt, vẫn còn sống.

Máy tính vẫn mở, Nhĩ biết mật mã.

Nhĩ mở phần quản lý camera, cắt bỏ đoạn ghi khi thiếu nữ bước vào và lúc cô rời khỏi phòng. Sau đó ném chiếc gạt tàn thuốc bằng pha lê qua khe hẹp của cửa sổ chống trộm, âm thanh này có lẽ sẽ làm giáo viên chú ý, cũng coi như phi tang vật chứng, có Nhĩ xử lí, sẽ không ai kiểm tra vân tay, vậy nên vỡ nát là lựa chọn tốt nhất.

Tô xong son môi, cửa đã bị khóa trái, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Chủ nhiệm, anh sao rồi?"

Không sao, Nhĩ biết gian phòng này còn một cánh cửa khác.

Nhĩ nhặt chùm chìa khóa treo ở thắt lưng bị tên đó ném bừa ở một bên, tìm được chìa mở cửa sân thượng, còn cả chìa khóa phòng cấp điện.

Nhĩ mở phòng cấp điện trước. Không sai, chủ nhiệm kỳ thực là thân thích của hiệu trưởng, nếu không thì sao có thể để hắn quản nguồn cấp điện được, chỉ tiếc tên này quá háo sắc.

Yo, trên cái bàn này còn có cả loa, mượn dùng một chút.

Nhĩ cúp cầu giao, trong khuôn viên lập tức tối đen, sau đó khóa chặt cửa lại. Tiếp đó Nhĩ mở một cánh cửa khác chạy ra ngoài.

Cửa sổ đã lắp chấn song chống trộm, thế nhưng chìa khóa cửa lên sân thượng lại ở trong tay Nhĩ.

Giáo viên phát hiện ra Nhĩ, có người vẫn đang nghĩ biện pháp tìm chìa khóa mở phòng cấp điện, có người thì cầm đèn pin đuổi theo Nhĩ.

Nhĩ bật loa, lớn tiếng hô: "Không ổn rồi, thầy giáo đánh ngất chủ nhiệm rồi, mau ra đây xem đi!"

Vì thế đám người đuổi theo Nhĩ lại phải chia ra đi từng phòng học duy trì trật tự, chỉ còn một người tiếp tục đuổi theo, nhưng đây là một tên béo, thở hồng hộc bò lên tầng, sức lực kém xa Nhĩ.

Nhĩ chạy tới, nương theo ánh trăng xuyên qua cử kính cửa sân thường mà mở khóa, xông ra ngoài.

Chương 13:

Trong trường đã có điện trở lại.

Nhĩ thấy thiếu nữ kia vẫy tay với mình, hẳn là đã hoàn thành chuyện mà Nhĩ nhờ vả, Khưu Phi chắc là đã đi xa rồi.

Lúc tên giáo viên béo kia đuổi tới, Nhĩ đã đứng trên sân thượng nói được một đoạn dài.

Nhĩ cầm loa, cười lạnh nói: "Khi còn ở trường, thầy giáo lịch sử từng giảng 'Đàm Tự Đồng đã từng nói 'Nếu như phải có người đổ máu, ta nguyện làm kẻ hi sinh.''. Tôi không cao thượng được như thế, tôi không muốn sau khi bị tóm còn phải ở lại nơi này thêm mấy tháng nữa, một ngày cũng không, nhưng tôi không muốn giết mấy người, tôi hận nơi này, vậy thì để máu của tôi đổ trước đi."

"Toàn bộ bạn học nghe rõ đây." Nhĩ lớn tiếng nói, dưới trời đêm yên tĩnh cộng thêm âm thanh được loa khuếch đại lên rất nhiều tạo hiệu ứng vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người đều nghe được giọng của Nhĩ.

"Những việc xấu mà chủ nhiệm đã làm --" Nhĩ cản tên giáo viên đang xông đến, hô to chuyện hắn định xâm phạm mình, sau đó cúi đầu hôn lên lòng bàn tay phải của mình.

Son môi in lên nơi mà Khưu Phi viết tên mình.

Khưu Phi, rất vui vì có thể gặp được cậu trên đoạn đường đêm dài dằng dặc này, có thể làm bạn, được che chở, được tôn trọng.

Phải cố gắng lên nhé... Cảm ơn.

"Sau đó cô ấy nhảy xuống, tuy rằng chỗ cô áy rơi xuống cách tôi khá xa, nhưng tôi vĩnh viễn không thể nào quên được cảnh tượng đó." Chủ tus nói như vậy. "Vụ ồn ào này quá lớn, đêm đó vừa lúc có người đi ngang qua, nghe được toàn bộ liền báo cảnh sát. Tôi không phụ sự phó thác của cô ấy, gọi cho mẹ cô ấy đến nhạt xác, cha mẹ tôi cũng đến đón tôi đi."

"Sau đó tôi nghe được cha của cô ấy định dùng tiền để giải quyết riêng, nói rằng không có vấn đề gì, ông ta vẫn còn một cặp trai gái đây."

"Cha mẹ tôi nhận lỗi với tôi, nói rằng không hề biết nơi này là như vậy, lại hại đến mạng người. Nếu như không phải cha mẹ can ngăn, có lẽ tôi đã cầm tảng đá đánh lên đầu cha cô ấy. Còn mẹ của cô ấy rất yêu cô ấy, mặc dù tôi nghe nói đã lâu không liên lạc với nhau, nhưng bà không nhận tiền bồi thường, cố ý làm lớn lên."

"Đã qua rất lâu rồi, chuyện này cũng dần rơi vào quên lãng, nhưng ngôi trường kia cũng vì nó mà đóng cửa. Bây giờ tôi có thể an tâm sinh hoạt đều là nhờ cô gái năm đó đã giúp tôi đi hết con đường kia, một con đường thấm đẫm máu tươi. Tôi áy náy bởi những lời ác độc mà mình đã dành cho cô ấy, nhưng tôi vẫn muốn nói..."

"Sao cậu lại ngốc như vậy, vì sao lại nhảy xuống, đã có người báo cảnh sát rồi, cậu vốn có thể tiếp tục sống, được mẹ đón đi!"

"Một người con gái tốt như cậu, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà."

"Trường học đóng cửa, cậu xem, ánh bình minh lên rồi, bóng tối đã qua đi, bây giờ mọi thứ đều rất tốt đẹp, mọi người đã tiếp nhận nghề tuyển thủ chuyên nghiệp này rồi, cậu nhìn đi, cô gái ngốc, nhìn đi."

"Đường đêm đã tận, cô gái à."

Dù đêm tối có kéo dài dằng dặc, ánh bình mình nhất định sẽ đến.

Chương 14:

Kỳ nghỉ kết thúc

Khưu Phi và Văn Lý đi xe buýt quay về câu lạc bộ Gia Thế, Văn Lý phát hiện dường như đội trưởng vốn ít nói nay lại càng trầm hơn.

Lúc đổi tuyến, Khưu Phi nhìn thấy một cô gái trẻ đứng cạnh bức tường bị phá đổ kia, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, chạy vội qua đường cái dể qua đó.

Văn Lý vẫn còn lo sợ mà liếc nhìn đèn giao thông, may là đèn xanh, nếu không thì sẽ bị tính là vượt đèn đỏ, đội trưởng có chuyện gì vậy, nhìn thấy người quen hay sao, nhưng nếu chỉ là người quen thì cũng cũng không kích động đến mức thế chứ? Cậu nhìn hai người đứng bên cạnh bức tưởng đổ nát, đột nhiên có cảm giác kì lạ.

Khưu Phi kinh ngạc phát hiện, cô bé này giống như đúc tấm ảnh của Nhĩ trong túi bùa bình an kia.

Cậu mở miệng hỏi: "Bạn là ai, vì sao lại ở dây?"

"Cậu chơi game RTS không?" Nhĩ không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu: "Tuy rằng nó đã khá cũ, những vẫn là game rất kinh điển đấy."

"Xin chào, rất vui được làm quen với cậu... Với cả, năm nay mình hai mươi tuổi." Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Khưu Phi, câu nói cuối cùng tuy rằng không đầu không đuôi, nhưng Khưu Phi kịp phản ứng lại.

2006.

2026.

Hai mươi tuổi.

"Mình cũng hai mươi tuổi."

"Mình có thể ôm cậu một cái không?" Nhĩ hỏi, sau đó không chờ cậu mở miệng liền duoix tay ôm lấy: "Khưu Phi, mình cuối cùng cũng rõ, đường đêm tuy dài, nhưng cuối cùng vẫn có tương lai. Thật sự rất vui, mặc dù nó giống như là một giấc mơ, không thể dùng khoa học để giải thích..."

Văn Lý nhìn Nhĩ và Khưu Phi đột nhiên ôm nhau, cảm thấy mắt mình hoa cả lên rồi, cậu đột nhiên nhớ tới lời của Đới Nghiên Kỳ tiền bối, fan của Khưu Phi làm cho cậu một câu khẩu hiệu tiếp ứng thế này 'Vương triều sụp đổ, trên đống gạch ngói hoang tàn, ta nâng cờ xưng vương."

Bên cạnh không phải có một dống đã cát vụn sao. Vậy thì đây là vị vua trẻ tuổi tìm được hoàng hậu cho mình rồi?

"Cảm ơn cậu, còn có, mình thích cậu... Ừm, không cần lập tức từ chối mình, thôi bỏ đi, tuy rằng hiện tại mình đã thay đổi thân xác, nhưng vẫn không phải là một cô gái tốt."

Khưu Phi lấy bùa bình an từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Nhĩ, ngắt lời cô: "vật về chủ cũ."

Ây, đồ Nhĩ đưa cho cậu cũng bị trả lại, quả nhiên đã bị từ chối.

"Mình có thể, viết lại tên của mình trên tay cậu không?" Khưu Phi đột nhiên nói.

Nhĩ kinh ngạc nhìn sang.

"Cô gái ngốc." Cậu nở nụ cười. "Nhưng mà cũng là cô gái tốt."

Dù đêm tối có kéo dài dằng dặc, ánh bình mình nhất định sẽ đến.

Đường đêm dằng dặc cuối cùng cũng có điểm kết.

Đoạn đường đêm này đã đi hết rồi.

Cô gái ngốc.

END
 

Bình luận bằng Facebook